TRĂM NĂM TÍNH CUỘC VUÔNG TRÒN
Cả đời lo cho dân cho nước, cuối cùng Phan Bội Châu và Phan chu Trinh cũng bị kẻ gian hãm hại. Hai ngài phải bỏ dở cơ đồ chấn hưng nước Việt để lên thiên đàng đoàn tụ với thượng đế. Hai ngài biết Hồ Chí Minh đa mưu túc kế, thủ đoạn khôn lường nên đã tìm kẻ côn đồ bám sát mình để loại bỏ không thương tiếc, nhằm chiếm lấy nước Việt vào tay , tha hồ tự tung tự tác... . Hai cụ về thiên đình chờ Hồ Chí Minh đến ngày lão hóa, quy tiên để hỏi tội nhưng chờ mãi, chờ mãi mà không thấy liền nóng lòng hỏi thượng đế.
- Thưa Thượng Đế! Không biết sao Hồ Chí Minh đến giờ này vẫn chưa về thiên đình ạ? Nếu tụi tui không lầm thì Hồ đã quy tiên từ 1969 rồi mà
Nghe câu hỏi lạ, Thượng Đế mỉm cười, trả lời:
- Hồ Chí Minh hả? Hắn sao có thể quy thiên được, nơi giành cho hắn phải là địa ngục kia, bởi hắn là người của Satan mà.
- Ủa? Hắn theo sự nghiệp giải phóng nô lệ cho cả dân tộc sao lại là người của Satan được?
Hiểu mọi suy nghĩ trong câu hỏi của hai cụ, Thượng Đế cả cười:
- Ta không nhầm, vì chỉ có người của Santan mới dám bán đứng tụi con cho Pháp để lấy tiền chơi gái và lập nên tổ chức cách mệnh của riêng mình...Sau đó, hắn cướp thành quả của Trần Trọng Kim. Trong vòng chưa đầy 4 năm, từ 1953 đến 1957, hắn xuống tay cho phép lãnh đạo trung Quốc hướng dẫn lãnh tụ cao cấp của Viêt Nam, giết 172.000 người vô tội trong cải cách ruộng đất để có những con dê tế thần dâng lên Mao xủ xỉ, cũng như báo công với quan thầy Sitalin. Chưa đủ, hắn nướng thêm 3 triệu quân nhân cho cuộc chiến tranh huynh đệ tương tàn cùng 7 triệu người dân vô tội bị chết oan do bom đạn, giặc giã của cả hai miền Nam Bắc... Một sai lầm của hắn, cả dân tộc các con phải trả giá cả trăm năm, nên bây giờ lớp lãnh đạo hậu bối mới tiếp tục vùi 90 triệu người trong lầm than đói khổ.
Hai cụ thở dài
- Thảo nào trong di chúc để lại trước khi mất, hắn cũng thú nhận:
“Rằng con biết tội đã nhiều
Dẫu rằng sấm sét búa rìu cũng cam”
... Nhưng thưa ngài, xin ngài mở lượng hải hà giúp cho nước Việt có cơ hội thoát khỏi sự bần hàn, tủi hổ do hắn và đám con cháu chuyên học tập tư tưởng của hắn gây ra ạ.
Thượng đế vuốt râu cả cười:
- Ta cũng muốn lắm, nhưng các vị tiền bối các ngươi đã tiên liệu rồi: “Trăm năm tính cuộc vuông tròn” ... mà bây giờ mới có 92 năm thôi.
-Trời đất, kể từ khi Hồ thành lập đảng cộng sản Đông Dương vào ngày 3-2 -1930 tại Thượng Hải Trung Quốc phải không ạ? Như vậy còn 8 năm có lẻ nữa cơ ạ.
Thượng đế thở dài:
- Ta cũng không ngờ lịch sủ dân tộc các ngươi lại chìm nổi thế. Kẻ đưa văn minh, vật chất giàu có cho các ngươi, thì các ngươi lại nghe theo Hồ , bằng mọi cách đánh đuổi họ đi, các ngươi đòi độc lập trong nô lệ cộng sản, no ấm trong ngôi nhà chủ nghĩa xã hội chết đói vì quan ăn không hết, dân lần chẳng ra...vậy thì làm sao có thể “Nhân thiên hợp nhất” được.
-Dạ, càng nghe thuợng đế nói, hai cụ càng kính nể, và buồn vì thảm trạng Việt Nam hiện tại:
-Chả lẽ...không còn cách nào khác nữa sao?
Thượng đế cả cười:
- Hừ...còn mỗi một cách là phải đoàn kết để vùng lên lật đổ bọn cháu ngoan của Hồ thôi, nhưng tâm thức nô lệ trong đám con cháu, hậu duệ các ngươi còn lớn lắm, chúng đâu có được tư tưởng phản kháng, sáng láng như các ngươi.
Nào:
“Những kẻ vá trời khi lỡ bước
Xá gì một chút cỏn còn con”*
Nào:
“Đôi tròng mắt loạn tỉnh say
Cuộc cờ nhân thế xóa, bày hơn thua”... **
Họ đâu dám vá trời như các ngươi? Thay vào đó chỉ vá víu lại lòng mình đã đủ nhụt chí rồi. Họ coi bàn cờ thế sự của cả gần 100 triệu người là của mấy thằng bù nhìn dốt nát trong cái bồ chính trị gian tham, ghê tởm kia...Hễ mở mắt ra là họ nghĩ: “Đã có đảng và nhà nước lo”, nên thân nam nhi như họ đâu coi việc phải xóa ván đánh lại từ đầu là việc đại sự, mà ngược lại là dại dột, điên rồ. Họ bị cộng sản nhồi sọ, tuyên truyền đến u mê, mụ mị cả đầu óc, đâu nghe được lời kêu gọi của các ngươi: “Làm trai đó là một danh từ đẹp”, “trí làm trai chẳng tiếc đời xanh”. “Trí làm trai phải biết đến sử xanh”. Thay vào đó là “trí làm trai chỉ biết mấy chuyện ranh”, nào lo úp mặt vào mâm cơm ban ngày, úp mông vào bụng vợ ban đêm... tối tối tham gia mấy trò giải trí, nhảm nhí trên truyền hình rồi nhậu nhẹt, bia bọt quanh năm... cho đến ngày ra đồng nằm ngắm trăng, đoàn tụ với ông bà tiên tổ nơi chín suối...
Càng nghe Ngọc Hòang, thượng đế nói, mặt mũi hai cụ càng tái xanh tái tử:
- Chả lẽ... tộc Việt chúng con hết cơ hội rồi sao?
Thuợng đế nhếch miệng:
- Cơ hội à, Tộc Việt các ngươi đã bỏ qua biết bao nhiêu cơ hôi rồi mà không biết sao?
- Ngay từ thời điểm 1975 phải trả bằng mạng sống để ra đi, lũ con cháu các người đã bỏ qua cơ hội suốt 47 năm nay rồi. Để mất nước là do con lạc cháu loài nhà các ngươi, lẽ ra đời cha đánh mất thì đời con tìm lại, đằng này lại buông xuôi: “Thóc đâu bồ câu đấy” Sang được xứ người rồi, là bỏ lại tất cả , không vương vấn, không hoài vọng mảy may. Hơn nửa thế kỷ trước, lũ cháu ngoan bác hồ tuyên bố: “Sẽ đánh sập chế độ VNCH ngay trong lòng nước Mỹ”” vậy mà hơn 4 thập kỷ qua, ở giữa lòng nước Mỹ, lũ con cháu các ngươi, không những không giật sập thể chế cộng sản để trăm dân bớt khổ, người người tự do, các ngươi lại làm ngược lại, thắt lưng buộc bụng để gửi tiền về dựng xây xã hội chủ nghĩa ... Nếu không có lũ con lạc, cháu loài nhà các ngươi, cộng sản còn tồn tại đến bây giờ không? Hay ngay thập kỷ đầu tiên của thiên niên kỷ thứ ba đã nghẻo rồi? Bây giờ lại còn trách lẫn trời gần, đất xa...
(Còn tiếp)
Gửi ý kiến của bạn