Đọc báo nước CHXNCN Việt Nam
Lý Xã
Việt Báo
Nguyên nhân ban đầu
Bản tin “Nguyên nhân ban đầu vụ máy bay Su 22 rơi ở Quảng Nam”:
“Khoảng 11 giờ trưa nay 9/1, một máy bay Su 22 đã rơi xuống khối phố Bình Ninh (phường Điện Nam Bắc, thị xã Điện Bàn) khi đang bay huấn luyện.”
Có vẻ như họ đang “huấn luyện” cho chiếc máy bay chứ không phải huấn luyện cho phi công!
“Trên báo Thanh Niên đăng tải, nguyên nhân ban đầu theo thông tin do phi công cung cấp là trưa cùng ngày, khi đang bay huấn luyện thì máy bay mất kiểm soát. Tuy nhiên nguyên nhân chính thức và cụ thể đang được nhà chức trách làm rõ.”
Câu cú lủng củng nhưng thôi, bỏ qua, chỉ nhắm vào chuyện chính: “nguyên nhân ban đầu”.
Đúng ra thì đây chỉ là “thông tin ban đầu từ phi công”.
Vả lại “mất kiểm soát” không phải là “nguyên nhân” mà là “triệu chứng”: máy bay bị trục trặc chỗ nào đó nên mới bị “mất kiểm soát”, mà sự trục trặc này thì có thể là do người hay do chế độ!
Do người như do lỗi bảo trì.
Do chế độ là cứ xài đồ cũ, đồ hết đát của Liên Xô, phụ tùng cũ nát mà không thay thế v.v.
Nhưng nếu đã có “nguyên nhân ban đầu”, “nguyên nhân chính thức” và “nguyên nhân cụ thể” thì phải có thứ nguyên nhân ở “mặt đối lập”.
Như, song song với “nguyên nhân ban đầu” thì phải có “nguyên nhân sau cùng”.
Lấy thí dụ cảnh đói rách của những thập niên 1970 và 1980.
“Nguyên nhân ban đầu”, như đã được nghe thời ấy, là do “tàn dư chế độ cũ”, do “đế quốc thù địch cấm vận”.
Nguyên nhân sau cùng, được nghe bây giờ, là do “một thời ấu trĩ”, nghĩa là do nhà cầm quyền ngu dốt, đần độn!
Đã có “nguyên nhân chính thức” thì phải có “nguyên nhân bán chính thức”.
Thí dụ vụ ông chủ tịch nước ra đi gần ba năm trước.
Theo “nguyên nhân chính thức” thì ông ra đi là do “trách nhiệm của người đứng đầu”.
Trong khi đó thì cả nước râm ran như là do chính sách quẹt mũi ông bày ra lúc làm thủ tướng để dọn đường cho vợ và con cháu ông hút máu nhân dân trong dịch Covid.
Xem như đây cũng là nguyên nhân, nhưng là “nguyên nhân bán chính thức”.
Và đi đôi với “nguyên nhân cụ thể” thì phải có “nguyên nhân trừu tượng” hay tệ lắm thì cũng phải “chung chung”, “mơ hồ”!
Và đó là cặp nguyên nhân chúng ta nhìn thấy ngay trong trường hợp ông chủ tịch.
“Trách nhiệm đứng đầu” là một cách nói chung chung, mơ hồ và trừu tượng.
Nhưng chuyện “hút máu nhân dân” thì rất rõ ràng, cụ thể!
Một ngàn chiến sĩ tinh nhuệ!
Bản tin “Hơn 1.000 chiến sĩ tinh nhuệ tham gia bắt kẻ giết người, cướp xe SH ở Hóc Môn”
khiến người đọc mà đau đớn, bàng hoàng.
Một tên thất nghiệp túng bấn làm liều, chỉ có con dao lận lưng thôi mà sử dụng đến “hơn 1000 chiến sĩ tinh nhuệ”, vậy thì khi đối phó với đội quân hiện dịch lên tới gần 2.3 triệu tay súng của Tàu, biết đào đâu ra 2.3 tỷ “chiến sĩ tinh nhuệ”?
Không chỉ một mà cả trăm như một, báo nào cũng nhấn mạnh cái bất đẳng thức “1.000 chiến sĩ tinh nhuệ vs tên giết người cướp xe”.
Phải chăng đây chỉ là cái cớ, để có cơ hội hăm dọa?
Này, bọn phản động chúng mày liệu hồn!
Chỉ có thằng cướp xe thôi mà ông đây tung ra cả ngàn chiến sĩ tinh nhuệ, con nào thằng nào muốn bày trò lật đổ chính quyền ư, ông tung ra cả vạn quân siêu tinh nhuệ, chúng mày có chạy đẳng giời!
Sáo ngữ tuyên truyền thường nghe này cũng là một chuyên mục trên báo Quân đội nhân dân.
Nhưng ngay từ lời lẽ tuyên truyền này đã thấy rằng “nghị quyết đảng” là cái gì đó xa xôi, như ở hành tinh nào rơi xuống.
Vì nếu những “nghị quyết” trên xây dựng từ những nhu cầu bứt thiết của đời sống thì tự thân chúng đã là một phần của cuộc sống rồi, chả cần phải động tay để… “đưa vào”.
Cũng chẳng cần phải lập hẳn một chuyên mục trên báo của những đảng viên cầm súng mà hò hét chuyện… đưa.
Chợt nhớ một chuyện cười thuộc loại văn học dân gian của cuối thập niên 1970.
Đại khái khối XHCN họp để phân công việc chuyên môn hóa sản xuất để cạnh tranh với khối tư bản, Liên Xô lãnh nhiệm vụ sản xuất hàng công nghiệp nặng như luyện kim, dầu mỏ, vũ khí; Đức thì hàng công nghiệp nhẹ và hóa chất, dược phẩm; Bulgaria thì dầu hoa hồng và mỹ phẩm; Cuba thì đường, rượu và xì gà v.v
Đến Việt Nam thì bí, chả biết giao cái gì.
Là nước nông nghiệp mà cũng để cho đói, năm nào cũng đi xin viện trợ thực phẩm; thậm chí bo bo viện trợ để làm thức ăn cho súc vật mà cũng dùng làm thực phẩm cho người, ăn vào thế nào thì xả ra thế ấy.
Tệ như vậy thì biết giao cho việc gì?
Bàn mãi mà không tìm được lời đáp thì đội nhiên một đại biểu đưa ra sáng kiến tuyệt vời: cho nó sản xuất nghị quyết!
Gì chứ nghị quyết thì Việt Nam…. bao la, giao cho bọn này cái nghề “sản xuất nghị quyết” là thượng sách!
Dám nghĩ, dám làm
Bản tin “Cựu Giám đốc CDC Bình Dương chính thức được miễn tội vì 'dám nghĩ, dám làm'”
“Ông Nguyễn Thành Danh, cựu Giám đốc CDC tỉnh Bình Dương, là bị cáo duy nhất trong 'đại án' kit test Việt Á được miễn trách nhiệm hình sự, vì 'dám nghĩ, dám làm'.
[..] Mặc dù quá trình thực hiện có xảy ra vi phạm, nhưng (sic) tòa xác định ông Danh đã "dám nghĩ, dám làm", vì sức khỏe của nhân dân. Đặc biệt, cựu Giám đốc CDC Bình Dương nhiều lần từ chối nhận tiền của Công ty Việt Á, đồng thời cảnh báo nhân viên dưới quyền khi tiếp xúc với công ty này.”
Trước đó, khi bào chữa cho bị cáo Nguyễn Thành Danh, luật sư cho rằng việc ứng kit test của Việt Á là thực hiện theo chủ trương của Sở Y tế tỉnh và Ban Chỉ đạo phòng, chống dịch tỉnh Bình Dương. Nghĩa là, CDC Bình Dương chấp hành chỉ đạo của cấp trên, chứ bản thân CDC Bình Dương hay bị cáo Danh không tự ý hoặc đề xuất chủ trương này.
Theo luật sư, cái sai của ông Danh là thay vì phản đối chủ trương, chỉ đạo của cấp trên để thực hiện cho đúng pháp luật về đấu thầu thì lại hợp thức hóa hồ sơ để rồi dẫn tới sai phạm.”
Răm rắp “chấp hành chỉ đạo của cấp trên”, “không tự ý hoặc để xuất”, thậm chí lại còn dẫm lên nguyên tắc để thực hiện chỉ đạo của trên thì “dám nghĩ, dám làm” ở chỗ nào?
Chả nhẽ Danh ta “dám” không ăn hối lộ?
Phát biểu trên có thể là do tòa ngu, cái chuyện “thường ngày ở huyện” nhưng cái chính là tự thân câu kinh đã nghe đi nghe lại mấy chục năm nay: “Dám nghĩ, dám làm, dám chịu trách nhiệm”!
Bảo “dám nghĩ, dám làm” thì có nghĩa rằng “nghĩ “ và “làm” là trọng tội, gan góc đầy mình mới dám làm và dám suy nghĩ!
Nghĩa là đất nước ta ngày nay chẳng có ai “nghĩ”, cũng chẳng có ai “làm” và trước bao nhiêu sai lầm và thất bại cũng chẳng có ai thực sự chịu trách nhiệm, trừ mấy con dê tế thần.
Mà nói gì xa đến hạng tầm thường, cứ lật mấy bài nói chuyện, bài diễn văn nhai đi nhai lại của ông tổng bí thư, chủ tịch hay thủ tướng sẽ thấy ngay rằng họ chẳng hề suy nghĩ.
Biết suy nghĩ thì đã không nhai lại!
Mà nói đến chuyện “làm” thì bọn này đã làm được cái gì nên hồn ngoài mấy trò sản xuất nghị quyết?
Tầm ngắm thanh tra
Bản tin “Sai phạm của Giám đốc Sở ở Quảng Ngãi vào tầm ngắm Thanh tra Chính phủ”:
“Hàng loạt sai phạm trong vi phạm điều hành, tham mưu và thực hiện những vấn đề, nhiệm vụ khoa học của ông Nguyễn Văn Thành - Giám đốc Sở Khoa học Công nghệ tỉnh Quảng Ngãi sẽ nằm trong kế hoạch kiểm tra, xác minh sắp tới của Thanh tra Chính phủ.”
Như thế thì sao có thể gọi là là “thanh tra”?
Người ta đang hoạt động bình thường và anh đến để xem xét rằng bên trong sự “bình thường” đó có gì bất bình thường hay không, đó mới là công việc “bình thường” của cơ quan thanh tra.
Đằng này anh chờ đơn tố cáo của nhân dân chất dày cả đống còn báo chí thì tung hê hết trang ngoài đến trang trong về “hàng loạt sai phạm” của đương sự thì mới vác mặt đến, anh đi thanh tra hay điều tra đấy?
Đúng là thời loạn!
Nhố nhố nhăng nhăng, ông hóa ra thằng, thằng hóa ra ông; thậm chí thằng trẻ ranh mới ráo máu đầu mà cũng có thể gọi người đáng tuổi ông cố nội nó là “đồng chí”!
- Hình Internet
- Hình Internet
Gửi ý kiến của bạn