BẠN PHẢI LÀM GÌ?
Những bất công, bất cập trong nước đang diễn ra từng ngày từng giờ trên khắp các vùng lãnh thổ Việt Nam, từ những nhóm dân oan cho đến thiệt hại môi trường bởi Fomosa, từ những vụ lừa đảo của Đại Biểu Quốc Hội cho đến những trạm thu phí, toàn là những chuyện nóng bỏng nhưng tựu trung sự phản kháng của người dân chỉ là bộc phát nhất thời để rồi sau đó chìm trong những bộn bề của cuộc sống.
Những bức xúc của người dân đều bị dập tắt bởi nhà cầm quyền theo phương cách “chia để trị”, chia nhỏ những phong trào tranh đấu, tuyên truyền, ru ngủ, dụ dỗ với một bộ máy an ninh chìm nổi, đội ngũ dư lợn viên đông đảo, ngoài ra còn có những phương thức ám muội như thủ tiêu, ám toán, khống chế về tinh thần lẫn công việc, nó làm cho người tranh đấu chán nản, không còn dám thiết tha với mục đích đã đề ra lúc ban đầu.
Hãy nhìn các nhóm dân oan, vì sao mà họ bị cướp đất? bởi vì họ và toàn dân Việt Nam đã làm ngơ trước cái điều luật quái đản “Đất đai của dân nhưng nhà nước quản lý” từ lúc đầu và cho đến khi đảng cướp đất, cướp nhà mình thì mình mới bất thình lình làm dân oan, một cái điều hiễn nhiên như ban ngày mà họ vẫn không nhận ra từ trước.
Thay vì toàn dân biểu tình, xuống đường để đòi hỏi nhà cầm quyền phải tôn trọng Luật Tư Hữu của mình từ lúc luật mới phôi thai thì không ai dám làm, tâm lý cha chung không ai khóc đã ăn sâu vào tiềm thức người Việt Nam và không ai muốn mình ngu dại để ăn cơm nhà đi vác ngà voi và đó là cái hệ quả tất yếu của những tâm hồn nhu nhược đớn hèn.
Thay vì toàn dân biểu tình, xuống đường để đòi hỏi nhà cầm quyền phải tôn trọng Luật Tư Hữu của mình từ lúc luật mới phôi thai thì không ai dám làm, tâm lý cha chung không ai khóc đã ăn sâu vào tiềm thức người Việt Nam và không ai muốn mình ngu dại để ăn cơm nhà đi vác ngà voi và đó là cái hệ quả tất yếu của những tâm hồn nhu nhược đớn hèn.
Rồi đến những cái trạm thu phí đè đầu bóp cổ dân lành, dù chúng chỉ thu những chiếc xe bốn bánh nhưng những sản phẩm mà giới vận tải chuyên chở cũng đội giá lên theo, tiền cầu đường, tiền trạm, tiền chung chi cho bọn chó vàng chó xanh cứ cộng vô giá thành và khi đến các chợ đầu mối thì những sản phẩm đó ai chịu ngoài người tiêu dùng-Người dân Việt Nam?
Đó chỉ mới nói sơ khởi vài bất cập mà người dân đã và đang phải gánh chịu, tất nhiên ai cũng ấm ức vì phải chịu đựng bất công thế nhưng cũng như những con kiến đang bò trong chảo lửa, họ không biết phải làm gì để thoát khỏi kiếp nạn của mình.
Đó chỉ mới nói sơ khởi vài bất cập mà người dân đã và đang phải gánh chịu, tất nhiên ai cũng ấm ức vì phải chịu đựng bất công thế nhưng cũng như những con kiến đang bò trong chảo lửa, họ không biết phải làm gì để thoát khỏi kiếp nạn của mình.
Họ loay hoay không biết con đường hầm nào sẽ dẫn đến lối thoát!
Lối thoát duy nhất của Dân Tộc Việt Nam là: Nâng Cao Dân Trí và quan trọng hơn hết là phải đoàn kết thành một khối để tạo nên sức mạnh gia tăng sức ép của mình lên nhà cầm quyền.
Lối thoát duy nhất của Dân Tộc Việt Nam là: Nâng Cao Dân Trí và quan trọng hơn hết là phải đoàn kết thành một khối để tạo nên sức mạnh gia tăng sức ép của mình lên nhà cầm quyền.
Về Dân Trí: Các bạn hãy bỏ ngoài tai những lời nói tuyên truyền mị dân như “đảng ta, nhà nước ta”, bởi vì đảng ta chỉ là đảng của bọn chúng nó với hơn 3 triệu đảng viên đảng cộng sản Việt Nam, một lũ giòi bọ đang gặm nhấm đất nước đêm ngày, tàn phá đến tan hoang và gia đình bọn chúng, chúng không phải là dân tộc Việt Nam mà chúng tự cho phép mình là giai cấp cai trị, chúng làm giàu trên xương máu dân tộc vì thế hãy ý thức chúng ta là những tinh hoa của đất nước và chúng ta không phải là đảng viên đảng cộng sản, hãy tạo nên chiến dịch trong lòng dân khinh bỉ bọn cộng sản, giáo dục cho các thế hệ con cháu biết điều sỹ nhục lớn lao nhất trong cuộc đời mỗi người con người chính là tham gia hàng ngũ cộng sản.
Chúng là bọn cộng sản, một loại người phi nhân tính và giòi bọ còn chúng ta là người dân Việt, những con người, hai thái cực hoàn toàn khác nhau.
Về Đoàn Kết: Đã đến lúc chúng ta không thể làm ngơ trước những bất công mà người dân trong nước gánh chịu, phải đoàn kết thành một khối, khi dân oan biểu tình, tài xế tẩy chay trạm thu phí, chúng ta phải hổ trợ tinh thần bằng cách tham gia đông đảo, không chỉ biểu tình trước phòng tiếp dân của chúng mà chúng ta phải kéo đến trụ sở Quốc Hội, Thủ Tướng Phủ để lên án, đả đảo, ngoài ra người dân trong nước cần phải hưởng ứng bằng cách bãi công, bãi thị treo băng rôn đồng hành và biểu tình tại chỗ. Bước tiếp theo nếu nhà cầm quyền không xuống thang nhân nhượng thì tiếp tục gia tăng cường độ đình công, giao thông tê liệt, hàng hóa không vận chuyển và nếu cần thì người dân tự dỡ bỏ những trạm thu phí bởi vì nếu là một chính quyền của nhân dân thì người dân hoàn toàn có quyền quyết định.
Đó là sự hưởng ứng của toàn dân, thể hiện quyền dân chủ và quyền làm chủ của mình, sự ra đời của Công Đoàn Đoàn Kết trong lúc này là một yếu tố quan trọng để có thể liên kết tranh đấu, tạo nên sự hưởng ứng khổng lồ của khối toàn dân khắp các tỉnh thành, từ đó mới có thể biến chuyển thành một cuộc cách mạng thay đổi thế chế toàn trị giữa hai bước ôn hòa hay bạo lực.
Các bạn phải làm điều đó vì chỉ có đoàn kết lại chúng ta mới có thể thay đổi từ chế độ cộng sản thành một chế độ dân chủ đa nguyên, đoàn kết để tạo nên một sức mạnh duy nhất, và có thể làm thí điểm với các trạm thu phí trên toàn quốc, với Fomosa, với những scandal mà bọn đảng viên giòi bọ đang gặm nhấm bầy hầy.
Vì Việt Nam không có đảng phái đối lập cho nên chỉ có thể liên kết các hội đoàn tôn giáo, các hội dân lập, các đoàn thể tự phát thành một xâu chuổi dây chuyền, dùng các công nghệ thông tin hiện đại để truyền thông tin, hình ảnh khắp mọi nơi, liên kết thành những đoàn người khổng lồ đòi hỏi quyền lợi chính đáng của mình đã bị đánh cắp.
Biểu tình không những chỉ ở những nơi có điểm nóng mà nó cần được nhân rộng thành các phong trào trên khắp các tỉnh thành với sự lãnh đạo của những công đoàn địa phương, nếu điểm nóng là Hà Nội hay Sài Gòn thì công đoàn tại khắp các tỉnh thành trên cả nước sẽ thông báo ngay lập tức, hướng dẫn người dân đình công, bãi thị ngay tại nơi làm việc, tại địa phương của mình và nếu cần thiết thì kéo đến các trụ sở công quyền, Ủy Ban Nhân Nhân các tỉnh, thành, quận, huyện nhằm gây sức ép lên khắp các cơ quan đầu não, làm tê liệt sự phản kháng và suy yếu đi lực lượng đối kháng vì chúng phải chia nhỏ ra đối phó.
Không chỉ là dân oan, trạm thu phí, Fomosa, mà chúng ta còn thể hiện chính kiến của mình qua những vụ việc xâm lấn của giặc, lên án nhà cầm quyền nhu nhược, truất phế bọn chúng và xây dựng nên một chính phủ cho riêng mình, khi đó chúng ta mới có thể an tâm cho các thế hệ kế thừa, về độc lập dân tộc, về chính phủ của dân, do dân và vì dân.
Cuối cùng hãy nhớ kỹ và miễn nhiễm với những cụm từ đảng TA, nhà nước TA, và hãy luôn nhớ rằng chúng ta chỉ mạnh khi là một bó đũa, còn nếu chia ra từng chiếc thì bọn chúng rất dễ dàng bẻ gãy.
Gửi ý kiến của bạn