Kỳ thị chủng tộc: hồi ký của một giảng sư đại học người da đen.

05 Tháng Sáu 202010:10 CH(Xem: 5806)

Kỳ Thị Chủng Tộc:
HỒI KÝ CỦA MỘT GIẢNG SƯ ĐẠI HỌC NGƯỜI DA ĐEN.


101547912_4429213157092686_2467349280080265216_o


Giao Thanh Pham

    Facebook


Lời mở bài của người dịch:

Nhiều người Việt Nam định cư ở Mỹ, sẵn có thành kiến, sẵn bụng kỳ thị người Da Đen không nói làm gì, nhưng cũng có không ít người, tuy không kỳ thị hay căm ghét người Da Đen như số đông kia, lại không chịu tìm hiểu và nghiên cứu kỹ những lý do sâu xa tại sao và hoàn cảnh gì đã khiến cho "giống dân Da Đen ở Mỹ" không ngóc đầu lên nổi, không vượt qua được số phận đã an bài cho họ, kể từ ngày tổ tiên họ bị bắt cóc đem sang Mỹ, cái đất nước mà người Da Trắng cướp được từ tay thổ dân Da Đỏ, để bán làm nô lệ.

Họ kết luận khá đơn giản: Cũng tại người da Đen ở Mỹ, lười biếng không chịu cố gắng vượt qua, đi học, đi làm, vươn lên để thoát ra khỏi cảnh đối xử bất công, và họ cũng thường đem cộng đồng người Việt ở Mỹ ra làm thí dụ. Họ không hiểu rằng, cái nước Da Đen của nạn nhân, chính là tấm bia khổng lồ cho những người thợ săn Da Trắng.

Họ không biết rằng, làm thân phận người Da Đen ở đất nước này, việc thoát ra khỏi đám sình lầy kỳ thị, đè nén và đàn áp, còn khó hơn cả chuyện cổ tích tào lao “Cá Chép Vượt Vũ Môn Hóa Rồng” của người Việt. Bởi sự kỳ thị người Da Đen ở Mỹ, nó được tổ chức quy củ bằng cả một hệ thống hết sức tinh vi. Người da trắng gom và dồn người Da Đen vào những vũng sình lầy, hễ đứa nào tìm cách ngoi lên, là đã có những đòn thù chuẩn bị chờ sẵn tống ngay xuống trở lại. Ngay cả sau khi một số nhỏ những chú cá chép này Vượt Qua được Vũ Môn và Hóa Rồng, cũng chưa chắc … bay bổng được lâu.

Câu chuyện này chỉ là một trong hàng ngàn thí dụ. Câu chuyện của một giảng sư đại học tên Steve Locke.

=================================================


     TÔI NHÌN ĐÚNG NHƯ TÊN TỘI PHẠM NGƯỜI TA MÔ TẢ…



Đây là những gì tôi mặc trong ngày làm việc hôm nay. Trước khi đến chỗ làm, tôi định ghé mua cái burrito (một món ăn của người Spanish ở châu Mỹ), tôi đã bị cảnh sát bắt giữ.

Tôi đã để ý thấy chiếc xe cảnh sát đậu ở một bãi đậu xe công cộng phía sau đường Center. Sau khi tôi rảo bước ra khỏi xe được một đoạn, thì chiếc xe cảnh sát đó bám theo tôi. Tôi tiếp tục đi xuống phía đường Center và chuẩn bị băng qua tiệm bán burrito thì viên cảnh sát bước ra khỏi xe của ông ta.

"Này ông," ông ta gọi theo.

Cùng một lúc, ông ta gỡ nút giữ súng ở cái bao da đeo bên hông.

Tôi vội vàng rút tay ra khỏi túi.

"Dạ?" tôi trả lời.

"Ông đến từ đâu?"

"Từ nhà."

“Nhà ở đâu?”

"Dedham."

“Đến đây bằng cách nào?"

"Tôi lái xe."

Lúc này ông ta đã đứng sát bên tôi. Vừa lúc đó hai chiếc xe cảnh sát khác kéo tới. Chỗ tôi đang đứng là ở phía đàng trước của một ngân hàng, nhìn qua bên kia đường là tiệm bán burrito. Trong chương trình, tôi định sẽ ăn trưa trước khi tôi dạy lớp vào 1:30 chiều của mình. Lúc này đã có nhiều nhân viên cảnh sát bao bọc xung quanh tôi.

Tôi không nói gì. Tôi nhìn vào viên cảnh sát, người đang tra hỏi với tôi. Ông ta trắng trẻo, to lớn, râu ria.

"Ông không đến từ đằng đó chứ?" Ông ta chỉ tay xuống đường Center về phía quảng trường Hyde.

"Không. Tôi đến từ Dedham."

"Địa chỉ của ông là gì?"

Tôi nói địa chỉ của mình cho ông ta.

"Có người đã tả cho chúng tôi, một người đã tìm cách đột nhập vào nhà của một người phụ nữ, và ông nhìn đúng như người mà họ đã mô tả."

Một nhân viên cảnh sát thứ hai tiến đến đứng cạnh tôi, ông ta cũng trắng, cao, có râu. Lúc đó, có hai chiếc xe cảnh sát khác đi qua và đánh một đường vòng, quanh khu vực, tiếp tục như thế trong 35 phút mà tôi đang đứng, bên kia đường của tiệm burrito.

"Nhân dáng ông, nhìn đúng như họ mô tả," người cảnh sát nói. "Đàn ông da đen, đội mũ đan len, áo phồng. Ông có thẻ căn cước không?"

"Nó nằm trong ví của tôi. Ông cho phép tôi thò tay vào túi và lấy ví của mình không?"

(Phụ ghi: Ở Mỹ, người dân khi bị cảnh sát chặn hỏi, nhất cử nhất động phải xin phép trước, nhất là khi cho tay vào túi. Chỉ khi nào được phép mới làm. Vì cảnh sát thường ngộ nhận và lo lắng là “nghi phạm” thò tay vào túi móc súng bắn mình. Họ không chờ, chỉ trong 1 giây, là họ đã móc súng và nả đạn trước. Luôn có những “ngộ nhận” này và có rất nhiều nạn nhân bị cảnh sát bắn chết hàng năm. Mặc dù sau đó, người ta không tìm thấy bất kỳ loại vũ khí nào trong túi của nạn nhân. Hầu hết ai ở Mỹ cũng biết việc phải hỏi phép trước khi thò tay vào túi.)

"Được."

Tôi đưa cho ông ta thẻ căn cước của tôi. Tôi nói với ông ta rằng đó không phải là địa chỉ hiện tại của tôi vì tôi mới dọn tới. Ông ta trở lại xe cảnh sát của mình. Một người cảnh sát khác, cao hơn, đeo kính râm, nói với tôi rằng tôi nhìn đúng như họ mô tả về một người tìm cách đột nhập vào nhà của một người phụ nữ. Đúng cho tới cả cái mũ đan len.

Barbara Sullivan đã đan chiếc mũ len này cho tôi. Cô ta đan nó với đủ thứ len, len màu hồng, nâu, xanh lam, cam và xanh lá chanh. Tôi biết không ai có một chiếc mũ như thế này. Bảo đảm không ai mô tả được một chiếc mũ kỳ lạ như thế. Tôi nhìn viên cảnh sát thứ hai. Tôi chắp hai tay trước mặt, giữ chặt để ngăn chúng khỏi run.

"Ông cứ coi hồ sơ," tôi nói với người cảnh sát thứ hai, "Tôi không phải là môt tên tội phạm. Tôi là giáo sư đại học." Tôi đang đeo trên cổ thẻ giảng viên của tôi. Ông có thể thấy rõ ghi chú với bức ảnh của tôi.

"Ông nhìn đúng như người mà họ đã mô tả, chúng tôi cần kiểm tra." Người cảnh sát cầm thẻ căn cước của tôi lúc nãy trở lại và trả lại căn cước của tôi sau khi đã điều tra qua hệ thống máy vi tính.

"Nạn nhân của việc báo cáo này có mặt ở gần đây, chúng tôi cần cô ấy nhìn mặt ông để xem cô ta có xác nhận ông có phải là người đó không."

Ngay vào lúc này tôi lo sợ là mình có lẽ sẽ chết. Tôi không bi kịch hóa khi nói như vậy. Tôi nhất định sẽ không lên xe cảnh sát. Tôi biết mình không phạm tội, sao lại phải đứng ra trưng bày bản thân mình như một tội phạm để cho nạn nhân quyết định. Tôi không chấp nhận để ai đó chứng nhận với cảnh sát rằng tôi không có tội, khi tôi đã nói và chứng minh rằng tôi không liên quan gì đến bất kỳ vụ trộm cắp nào cả. Tôi sẽ không để cảnh sát chở tôi đi bất cứ đâu vì nếu tôi để họ làm vậy, cơ hội tôi sẽ bị buộc tội oan sai một tội gì đó sẽ tăng theo cấp số nhân. Tôi biết điều này quá rõ. Tôi nhất quyết sẽ không đi đâu với những người cảnh sát này và tôi nhất định sẽ không để một người phụ nữ da trắng nào quyết định liệu tôi có phải là một tội phạm hay không, nhất là sau khi tôi đã nói với họ rằng tôi không phải là tội phạm. Điều này có nghĩa là tôi sẽ chống lại việc bắt giữ này. Điều này có nghĩa là tôi sẽ không để cảnh sát đặt tay lên người tôi.

Nếu bạn đang tự hỏi tại sao lại không đi theo cảnh sát như họ đòi hỏi, tôi hy vọng điều này giải thích cho bạn.

Chẳng lạ gì khi bạn đang đi trên đường và bị cảnh sát bắt giữ. Mọi người sẽ nhìn bạn như bạn là một tên tội phạm một cách tự động. Không phạm tội, sao bị cảnh sát bắt giữ? Rõ ràng là bạn đã vi phạm điều gì đó, nếu không, cảnh sát bắt bạn làm gì. Không ai quanh đây nhìn tôi cả. Tôi đã hy vọng rằng một người quen biết nào đó đang trên đường xuống phố hoặc vừa bước ra khỏi một trong những cửa hàng ở đây hoặc vừa bước xuống xe buýt chạy tuyến đường 39 này hoặc vừa bước ra khỏi tiệm JP Licks trước mặt và nói với các nhân viên cảnh sát này: "Đây là Steve Locke. Mấy ông bắt giữ ông ta về tội gì? "

Cuối cùng, các nhân viên cảnh sát quyết định rằng họ sẽ chở nạn nhân đến, ngồi nguyên trong xe họ để nhận diện tôi trên đường phố. Họ yêu cầu tôi đứng yên ở đó chờ. Tôi đi làm sao được. Tôi không nói gì. Tôi đứng yên tại chỗ.

"Cám ơn ông đã hợp tác," viên cảnh sát thứ hai nói. "Điều này có lẽ không có gì, nhưng đó là công việc của chúng tôi và ông nhìn đúng như người mà họ đã mô tả. Cao 5 '11", đàn ông da đen. Nặng 160 lbs, mặc dù ông nặng hơn thế một chút. Đội mũ đan len."

Nặng hơn 160lbs. Cám ơn đã nghĩ đến điều đó, tôi nghĩ.

Lúc đó, có một phụ nữ da trắng lớn tuổi bước đến phía sau tôi và người cảnh sát thứ hai. Bà ta quay lại nhìn tôi rồi lại nhìn người cảnh sát nói một cách mỉa mai. "Hôm nay, chắc chắn các vị sẽ phải bận rộn đây."

Lúc đó, tôi nhìn thấy có một người phụ nữ da đen đứng ở xa hơn. Cô ta nhỏ con và có cái nhìn lo lắng. Cô ấy chăm chú xem coi chuyện gì đang xảy ra. Tôi để ý đến chiếc áo khoác đỏ của cô ấy. Tôi cố thở chậm lại. Thỉnh thoảng tôi lại nhìn về phía cô ấy.

Tôi nghĩ: Đừng bỏ đi, cô nhé. Xin đừng bỏ đi.

Người cảnh sát đầu tiên hỏi, "Ông dạy ở đâu?"

"Đại Học Nghệ thuật và Thiết kế Massachusetts." Tôi cố ý giơ sợi dây buộc quanh cổ tấm thẻ có hình của mình.

"Ông đã dạy ở đó bao lâu rồi?"

"Mười ba năm."

Những người cảnh sát đó và tôi cùng đứng im lặng trong khoảng 10 phút nữa.

Một chiếc xe cảnh sát loại xe của công an chìm, không có bất kỳ dấu hiệu gì, chầm chậm tiến tới. Người cảnh sát đầu tiên đi đến và nói chuyện với người lái xe đó. Người tài xế cứ nhìn tôi chằm chằm, trong khi người cảnh sát nói chuyện với anh ta. Tôi nhìn thẳng vào người lái xe đó. Anh ta bước ra khỏi xe.

"Tôi là công an Cardoza. Tôi cám ơn sự hợp tác của ông."

Tôi không nói gì.

"Tôi chắc rằng những nhân viên cảnh sát này đã nói với ông nguyên do?"

"Họ có nói."

"Ông đến từ đâu?"

"Từ nhà của tôi ở Dedham."

"Ông đến đây bằng cách nào?"

"Tôi lái xe."

"Xe của ông đậu ở đâu?"

"Tôi đậu xe ở bãi đậu phía sau Bukhara." Tôi chỉ về hướng đường Center.

"Được rồi," viên công an nói. "Chúng tôi sẽ để ông đi. Ông có thể cho tôi xem chìa khóa xe của ông không?"

"Được,” tôi trả lời và nói chậm rãi. "Tôi sẽ thò tay vào túi và sẽ lấy chìa khóa xe ra cho ông coi."

"Được."

Tôi chỉ cho ông ta chìa khóa xe của tôi.

Một lần nữa, nhân viên công an cám ơn sự hợp tác của tôi. Tôi gật đầu và quay đi.

"Xin lỗi, đã làm mất giờ nghỉ trưa của ông," viên cảnh sát thứ hai nói.

Tôi không trả lời, lặng lẽ đi về hướng xe tôi đậu, tránh xa tiệm bán burrito. Tôi thấy người phụ nữ mặc đồ đỏ.

"Cám ơn," tôi nói với cô ấy. "Cám ơn cô đã nán lại."

"Ông không sao chứ?" Cô ấy nói. Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của cô đượm những nét lo lắng.

"Làm sao không hả cô. Tôi thực sự rất run sợ. Và tôi còn phải đi làm."

"Tôi biết có gì đó không bình thường. Nên tôi đã nán lại để theo dõi toàn bộ sự việc. Cách mà họ đối xử với chúng ta bây giờ, phải hết sức cẩn thận."

"Tôi cám ơn cô đã đứng đó. Trong đầu tôi chỉ có một ý nghĩ: 'Đừng bỏ đi nhá, em gái.' Tôi có thể ôm cô được không? "

"Vâng," cô ta nói. Cô ta ôm tôi lúc đó, cả thân hình tôi run rẩy. "Anh có chắc là không sao chứ?"

"Làm sao không được. Tôi sẽ khóc ròng trong xe. Tôi phải đi dạy đây."

"Anh đang dạy ở MassArt. Bạn tôi cũng đang dạy ở MassArt."

"Tên cô là gì?" Cô ấy nói tên của cô cho tôi. Tôi nhận ra cô gái này chính là một người bạn Facebook của tôi mà tôi chưa từng gặp. Tôi nói với cô ấy điều này.

"Tôi sẽ liên lạc thêm với anh trên Facebook," cô ta nói.

Tôi cúi đầu lầm lũi đi đến xe của tôi.

Người bạn đồng nghiệp chung văn phòng với tôi cố làm cho tôi bình tĩnh lại. Tôi còn khoảng 45 phút trước khi lớp học của tôi bắt đầu và tôi phải dạy. Tôi quên hết bài học mà tôi đã soạn sẵn cho hôm nay. Tôi quên luôn cả lịch trình giờ giấc. Tôi không còn tâm trí để nghĩ về công việc của mình. Tôi nghĩ về cái thực tế là tất cả những gì mà tôi nói với những nhân viên cảnh sát, không có giá trị để họ tin. Họ không tin rằng tôi không phải là tội phạm. Họ phải tìm cho tới khi không còn bất cứ lý do gì để kết tội. Lời nói của tôi không đủ cho họ. Thẻ căn cước của tôi không đủ cho họ. Chiếc mũ đan len thủ công có một không hai của tôi không đủ để xóa sự nghi ngờ. Chiếc áo cộc tay Ralph Lauren của tôi trong con mắt họ đúng là một "chiếc áo phồng". Người phụ nữ da trắng đó, chỉ nhận dạng để kết luận, coi tôi như thể tôi là một món đồ vật. Tôi muốn quay lại và nhổ vào mặt họ. Những người cảnh sát đó có lẽ rất hài lòng với cách họ xử lý trong việc điều tra tội phạm, cách họ không làm cho tình hình rối rắm thêm, cách họ đối xử tôn trọng và lịch sự.

Tôi tưởng tượng ra cảnh tôi phải ngồi ở phía sau, trong xe cảnh sát để cho một ngươi phụ nữ da trắng quyết định tôi có phải là tội phạm hay không. Nếu những nhân viên cảnh sát kia bắt giữ tôi chỉ vì cái nhìn, thì thử tưởng tượng xem tôi đáng tội thế nào khi ngồi ở phía sau, trong xe cảnh sát? Tôi biết tôi không thể để điều đó xảy ra với tôi. Tôi biết nếu điều đó xảy ra, tôi sẽ tiêu đời.

Không có bất kỳ cái gì về hình dáng con người của tôi, không có bất kỳ việc gì tôi làm để chứng minh, không có gì trên người tôi có ý nghĩa để chứng minh tôi vô tội, vì tôi nhìn đúng như người mà họ đã mô tả.

Tôi đã phải thú nhận với các học trò sinh viên của mình rằng, tôi không được bình thường ngày hôm nay và tôi xin họ cố chịu đựng. Tôi phải dạy.

Sau giờ dạy, là giờ tôi phải dự buổi họp vào mỗi thứ Sáu đầu tháng. Tôi bỏ và đi thẳng về nhà.

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Tên của bạn
Email của bạn
13 Tháng Ba 20248:03 CH(Xem: 1189)
Ôi, có gì không rõ mà phải làm rõ, ông Phó Chủ tịch ơi! Lý do chắc là tại họ làm biếng, không chịu về nước xây dựng CNXH cho mấy ông đó thôi. Có lẽ ai đó đã làm cho họ hoang mang, dao động, khi nói rằng: “Đổi mới chỉ là một giai đoạn, còn xây dựng CNXH còn lâu dài lắm. Đến hết thế kỷ này không biết đã có CNXH hoàn thiện ở Việt Nam hay chưa“. Nhân loại đã đi được gần ¼ đoạn đường trong thế kỷ này. Còn hơn ¾ đoạn đường nữa mới hết thế kỷ, nhìn đoạn đường hơn 76 năm còn lại, có lẽ họ ngẫm nghĩ: Chẳng biết mình có sống được chừng tới đó hay không mà về đó để xây dựng, cho dù đến hết thế kỷ này có xây CNXH thành công đi nữa...
12 Tháng Ba 20248:07 CH(Xem: 1872)
Bà Lan vừa chỉ cho đàn em từng kỷ vật, vừa thuyết minh: “Đây là bác Trọng tặng nhé, bác Nguyễn Phú Trọng tặng cho em bút bằng vàng với kim cương để ký các quyết định lớn. Đây, chính đích thân bác Trọng ký, em có hình ảnh luôn. Đây, chữ ký của bác Nguyễn Phú Trọng”. “Đây, cái này là của bác Phạm Minh Chính… Em có hết, tứ trụ triều đình em có hết, không có thiếu cái gì hết…” “Tay sờ mắt thấy…”; “Tiền không có thiếu đâu”; “Đừng có phát tán nhé…” “Tặng cho em trai một cái nè. Bằng vàng thật đấy nhé!” Phía trên là những lời của bà Lan, bí thư tỉnh ủy Vĩnh Phúc, một khúc củi tươi mới vào lò. Bác Cả chống tham nhũng kiểu này thì …
11 Tháng Ba 20249:08 CH(Xem: 1541)
- Mời Bác ngủ Bác ơi! Trời sắp sáng mất rồi Bác ơi: Mời Bác nghỉ - Chú cứ việc ngủ ngon Ngày mai đi đánh giặc Bác thức thì mặc Bác Bác ngủ không an lòng Hàng bác cứ... lòng thòng Thì phải làm... kách mệnh Em Xuân nằm chân gác, Em Ngát ngủ tê hê Em Lạc cùng em Khai vẫn còn chờ ở đó... Đường kách mệnh gian khó Bác phải gắng cho xong Đầu gối bác muốn long Toàn thân thì uể oải Nhưng bác không trễ nãi Nhiệm vụ... đảng đã giao Bác phải cố cho mau.
11 Tháng Ba 20249:03 CH(Xem: 760)
Phản động không rao giảng đạo đức Không việc làm táng tận lương tâm. Phản động không bao giờ bán nước Quỳ dưới chân bọn giặc ngoại bang. Phản động biết bạn, thù rành rẽ Không gộp chung như mớ bòng bong. Phản động không bao giờ chạy án Không ăn tiền cả triệu đô la. Phản động không chơi gôn, đánh bạc Không giống như tướng cướp côn đồ. Phản động không nhà lầu, xe hơi , gái gú Không thẻ xanh, mua chức, mua quyền . Phản động chỉ nói lên sự thật Không nói lời nịnh hót , bưng bô. Vậy phản động không theo ý đảng Nên phản động "xứng đáng" vào tù.
09 Tháng Ba 20246:24 CH(Xem: 1753)
Ví dụ B: (1) Thanh niên phải yêu nước. (2) Láng giềng thì phải bảo bọc, tối lửa tắt đèn có nhau. (3) Anh em phải kính trọng nhường nhịn nhau đó là đạo lý Á Đông. Cả (1), (2), và (3) đều có lý. Giờ thì (4) Việt Nam nhỏ hơn nên là em, Trung Quốc lớn nên là anh (5). Em phải kính trọng anh. Kaka, (4) và (5) thì bắt đầu xàm. Ở đâu ra cái so sámh quan hệ hai quốc gia, hai thể chế chính trị, văn hoá, xã hội, luật pháp như quan hệ anh em? Ai bảo nhỏ hơn về diện tích, dân số thì là em? Mà em thì phải kính trọng anh, nghĩa là gì? Là nó đưa quân đánh mình hàng ngàn năm thì mình đứng yên cho nó đánh và kính nó à?
09 Tháng Ba 20246:21 CH(Xem: 2494)
Một đại diện của MSFJ hôm 6/3 nói với VOA rằng các thành viên của nhóm này “không liên quan gì đến vụ xả súng” ở Đắk Lắk, vốn khiến 9 người thiệt mạng, gồm 4 viên chức công an và 2 cán bộ xã. Đại diện này cũng phủ nhận bất kỳ liên quan gì tới nhóm MSGI và cho biết họ đấu tranh cho nhân quyền, quyền tự do tôn giáo và đất đai cho người dân bản địa Tây Nguyên của Việt Nam một cách ôn hòa cũng như không ủng hộ bạo lực. Người phát ngôn Bộ Ngoại giao Mỹ, trong email gửi VOA, nói rằng chính phủ Hoa Kỳ “tiếp tục quan ngại sâu sắc và thẳng thắn lên án những cuộc tấn công” ở Đắk Lắk.
08 Tháng Ba 20248:12 CH(Xem: 1555)
Ủa, nếu không biết không đến được, hay thời gian để đến được nó dài nhiều thế hệ thì sao không quăng cái CNXH đó vào thùng rác đi và đi theo con đường dân chủ của các quốc gia văn minh giàu có? Dĩ nhiên là đảng biết chắc về con đường XHCN vô vọng của mình sẽ chẳng đi được tới đâu, nhưng ngu gì mà nói? Ngu gì mà từ bỏ, cứ hô hào toàn dân kiên định, còn chúng ta cứ tiếp tục cai trị, bốc hốt, làm giàu, hy sinh đời bố củng cố đời con, của nã ăn mười đời còn không hết, còn lũ dân đen thì chúng mày cứ ngóng cổ lên mà chờ, khi nào đến được cái thiên đường XHCN đó thì hẳng biết…
07 Tháng Ba 20247:17 CH(Xem: 903)
Nó bảo rằng điện thoại Sản xuất ở nước ta Chính là của Hàn Quốc Chỉ thuê mình lắp ra. Còn tiền xuất khẩu ấy Thì Hàn Quốc nó thu Ta chỉ thu tiền thuế Khoe khoang là quá ngu. Này cái bọn phản động Đừng có nói ba sàm Điện thoại của Hàn Quốc Nhưng mà do ta làm. Ông đếch biết nhà máy Của thằng gần thằng xa Cứ nằm trên đất việt Có nghĩa là của ta. Phen này thằng Hàn Quốc Sẽ tức hộc máu ra Vì điện thoại của nó Bị xếp hàng sau ta.
04 Tháng Ba 20247:21 CH(Xem: 2047)
Bị dư luận, người dân miền Nam phản đối dữ dội, công ty Waterbus phải tháo bỏ 3 chữ Ga Tàu Thủy, (nghe nói) sẽ thay thế bằng Bến Tàu Bạch Đằng (vẫn thừa chữ tàu). Đây không phải là một vấn đề đơn giản do thiếu hiểu biết về ngôn từ, đó là một trong các chủ trương của chế độ CSVN, nhằm xóa bỏ ngôn ngữ trong sáng của miền Nam, thay thế bằng thứ ngôn ngữ tăm tối, nô lệ của cộng sản Hà Nội. Hiện nay có mấy ai còn nhớ đến ông phó giáo sư, tiến sĩ Bùi Hiền cách đây ít năm đã có một công trình “sáng tạo” nhằm mục đích cải cách tiếng Việt một cách quái đản nếu không muốn nói là ngu xuẩn?
02 Tháng Ba 20246:44 CH(Xem: 1672)
trang tin QĐB đã thách thức Ban Tuyên Giáo đảng csVN đưa ra bằng chứng về việc UNESCO công nhận hcm là 'danh nhân văn hóa thế giới' như bọn chúng hằng tuyên truyền, tuy nhiên bọn dư luận viên ăn C... đảng vẫn ra rả tuyên truyền xám để đầu độc người dân về cái trò bịp bợm của bọn chúng nhưng lại không hề đưa ra được hình ảnh nào về những nghị định vinh danh của UNESCO ngoài cái miệng bốc phét, nói láo xoen xoét. Để người dân VN hiểu rõ hơn chúng tôi xin trưng dẫn ra đây nghị quyết của UNESCO về việc này, ngoài ra còn có thư của tên Việt cộng Võ Đông Giang...
24 Tháng Tư 2024
Bộ phim Kẻ Nằm Vùng hay Cảm tình Viên (The Sympathizer) dựa trên tiểu thuyết cùng tên của tác giả Nguyễn Thanh Việt, được sản xuất bởi A24 và Rhombus Media, đạo diễn Hàn Quốc Park Chan-wook, với sự hiện diện của 2 tài tử nổi danh trong cộng đồng người Việt hải ngoại là bà Kiều Chinh, Nguyễn Cao Kỳ Duyên, đã bắt đầu công chiếu tập 1 trên HBO từ ngày 14 tháng 4 năm 2024. Phim chiếu gần 10 ngày rồi nhưng không thấy giới phê bình văn học, nghệ thuật hải ngoại có bài nào nhận xét, đánh giá tập 1 và 2. Những cây đa, cây đề nổi tiếng trong làng báo, truyền thông hải ngoại thường viết bài bình luận tác phẩm văn chương, phim ảnh… hoàn toàn im lặng.
24 Tháng Tư 2024
Vốn là đảng cướp nên tìm một người có khả năng, vừa khôn ngoan vừa hiểm độc để có thể nắm đầu trùm công an là người ngăn chặn mọi chống đối từ bên trong cũng như bên ngoài thì không dễ kiếm. Đại diện trong Quốc Hội chỉ là bù nhìn. Đại hội đảng là chiến trường thanh lọc, sắp xếp hàng ngũ trung ương, địa phương và chính trị bộ là giai đoạn cuối cùng để chọn lãnh đạo tương lai. Đừng coi thường tiến trình "dân chủ" của CSVN đi từ trên xuống dưới. Vì mục tiêu của đảng là cầm quyền. Mọi đe dọa quyền lực đảng có nghĩa đảng sẽ bị tiêu diệt. Để tìm lãnh đạo có khả năng đó đòi hỏi Khôn và Ác. Từ trên...
23 Tháng Tư 2024
Tuy nhiên lịch sử của Việt Nam đã phủ nhận sự mạo nhận này. Chưa hề có cuộc trưng cầu ý kiến nào chứng minh “Đi lên chủ nghĩa xã hội là khát vọng của nhân dân”. Vì vậy, khi bị chống đối, ban Tuyên giáo Trung ương đã quay cuồng với giọng điệu thù nghịch: “Tính chất nguy hiểm của những phương thức, thủ đoạn này ở chỗ chúng tạo dựng nhận thức sai lệch, mơ hồ, hoài nghi, hoang mang, dao động, gây “tự diễn biến”, “tự chuyển hóa” trong nội bộ, làm lung lay niềm tin của cán bộ, đảng viên và nhân dân vào vai trò lãnh đạo của Đảng, sự quản lý của Nhà nước, tạo tâm lý bức xúc, chống đối trong xã hội. Điều đó ảnh hưởng tiêu cực đến...
22 Tháng Tư 2024
Điều đáng chú ý là Thủ tướng Việt Nam Phạm Minh Chính cả hai lần gặp hai vị lãnh đạo công nghệ này đều mời họ xây dựng nhà máy sản xuất ở Việt Nam. Trong khi đó, khác với Samsung, cả hai công ty này đều không sở hữu nhà máy sản xuất sản phẩm cho chính họ. Điều đó khiến nhiều người đặt ra câu hỏi là lãnh đạo Hà Nội có thực sự hiểu đối tác mình đang nói chuyện? Ai cũng thấy Việt Nam đang đứng trước những cơ hội lớn để nhận được đầu tư lớn hơn về công nghệ nói riêng và kinh tế nói chung
21 Tháng Tư 2024
Cũng đáng chú ý là chuyến thăm Trung Hoa của ông Huệ đã xẩy ra chưa đầy một tháng, sau khi Đảng CSVN cách chức Chủ tịch nước Võ Văn Thưởng ngày 20/03/2024. Ông Thưởng, 54 tuổi từng được coi là ngôi sao sáng trong 4 Lãnh đạo hàng đầu, và là người có nhiều triển vọng thay ông Nguyễn Phú Trọng. Ông bị cách chức vì “đã vi phạm Quy định về những điều đảng viên không được làm”. Tham nhũng cũng có vai trò trong vụ mất chức của ông Thưởng. Vì vậy, chuyến đi Bắc Kinh của ông Vương Đình Huệ càng được củng cố cho vị trí chính trị của ông trong tương lai, vì chính ông đã bảo đảm với Tập Cận Bình và các nhà lãnh đạo...
17 Tháng Tư 2024
Ở tấm thứ nhất, hình một viên cảnh sát mặc bộ quần áo màu kem, nón kết cũng màu kem là điều hoàn toàn sai. Đồng phục của cảnh sát VNCH là áo trắng, quần xám, áo 2 túi, nút áo trên gần sát cổ, không hở cổ hoặc phanh ngực, bên trên túi phải có bảng tên, tay áo trái có huy hiệu cảnh sát. Nón kết cũng trên trắng, viền xám ở dưới. Huy hiệu có dòng chữ Tổ Quốc, Công Minh, Liêm Chính khác với huy hiệu của quân đội là Tổ Quốc, Danh Dự, Trách Nhiệm. Cái chào tay của người trong hình cũng sai không đúng quân phong, quân kỷ. Khi chào, lòng bàn tay phải úp xuống, ngón cái hơi quặp lại, 4 ngón còn lại duỗi thẳng khép vào nhau, cánh tay...
17 Tháng Tư 2024
ngoại giao của nước VNcs tùy theo từng thời điểm, có thể khi công bố Sách Trắng Quốc Phòng năm 2009 thì TQ chưa có những hành vi manh động hung hăng như hôm nay, thế nhưng khi công bố lần thứ hai năm 2019 khi TQ gia tăng cường độ lấn chiếm thì chủ trương của Việt Nam vẫn không thay đổi, điều đó đặt ra một câu hỏi là liệu nhà cầm quyền csVN vẫn chấp nhận không thay đổi đường lối quốc phòng trong khi chủ quyền quốc gia đang bị đe dọa nhằm đổi lấy một nền hòa bình nhu nhược, yếu ớt, và sự độc lập đang bị chỉ trích khi dân chúng nhìn thấy giới lãnh đạo TQ xem đảng csVN như thủ hạ của mình...
12 Tháng Tư 2024
Hai nhóm gồm hơn 30 nhà lập pháp Mỹ hồi cuối tháng 1 đã gửi các bức thư chung tới Bộ trưởng Raimondo để kêu gọi chính quyền Biden không công nhận quy chế kinh tế thị trường cho Việt Nam. Họ lập luận rằng Việt Nam không đáp ứng các yêu cầu về thủ tục để thay đổi tình trạng và cho rằng việc cấp quy chế này cho quốc gia Đông Nam Á sẽ là “một sai lầm nghiêm trọng.” Kể từ năm 2002, khi Mỹ bắt đầu vụ điều tra chống bán phá giá đầu tiên đối với cá phi lê đông lạnh nhập từ Việt Nam, Washington coi quốc gia Đông Nam Á là một “nền kinh tế phi thị trường.” Trong 21 năm qua, Mỹ đã áp thuế chống phá phá giá đối với nhiều mặt hàng...
11 Tháng Tư 2024
Suy nghĩ gần giống như Phan Châu Thành, Minh Tâm Lê: Hy vọng sắp tới, khi ngắm tượng, nhân dân Nghệ An sẽ khơi dậy được sự tự hào truyền thống, không còn ‘xin gạo cứu đói khi giáp hạt’, không còn chứng kiến những thảm cảnh đau lòng như con em chui vào container” để sang lao động ở Anh, ở châu Âu, không còn cảnh leo hàng rào ở biên giới Mexico - Mỹ để thế lực thù địch, phản động bôi nhọ. Tin tưởng vào một ngày mai tươi mới
10 Tháng Tư 2024
Chủ trương “đảng hóa các tổ chức người Việt ở nước ngoài” là một chính sách từ thập niên 80 nhưng đảng giả bộ như không biết nên đã tìm cách phủ nhận: “Thậm chí các đối tượng còn rêu rao rằng, Việt Nam đang tìm cách “đảng hóa” với cả những hội, đoàn trong tương lai mà Đảng hậu thuẫn tại hải ngoại! Các đối tượng cố tình xuyên tạc, vu cáo rằng kể từ Nghị quyết 23-NQ/TW ngày 12/3/2003 về phát huy sức mạnh đại đoàn kết toàn dân tộc đến Nghị quyết 36-NQ/TW ngày 26/3/2004 về công tác đối với người Việt Nam ở nước ngoài được triển khai “thực chất là những chiêu trò ru ngủ giả hiệu dân chủ”!