Ý THỨC HỆ KHẬP KHIỂNG
Nguyên Anh
Tản mạn
Hôm qua tôi đi học, một quyền lợi miễn phí tại cái đất nước này dành cho tất cả những ai đang sinh sống và làm việc thì Anh ngữ là điều bắt buộc phải vượt qua để đi đến thành công hay ít ra là hội nhập vào xã hội mới.
Trong lớp của tôi có một anh chàng ba ke 2 nút, loại bắc kỳ xã nghĩa mà qua ngữ điệu dù có cố gắng sửa đến cách mấy cũng không thể lầm lẫn với tiếng nói của người Tràng An thanh lịch di cư vào năm 1954.
Cái lớp Sinh ngữ cuối cùng mang tên Advance này tôi phải trầy trật hơn 3 năm mới có thể vào để học thì anh chàng phát biểu anh ta chỉ mới qua Mỹ có hơn 1 năm, điều đó cho thấy chàng ta đã chuẩn bị chỉnh chu trước khi qua xứ này, những động thái làm ra vẻ quan trọng làm cho người khác chú ý của anh ta tôi không quan tâm nhưng khi anh chàng không biết do ngẩu hứng hay đã có chủ ý từ trước phát biểu về hòa hợp hòa giải giữa những người chống cộng và nhà cầm quyền trong nước đã làm cho tôi phải lắng nghe và sau đó không buồn trả lời vì nhận thức của anh ta quá thấp kém và khập khiểng:
“….người Việt Nam qua đây có nhiều dạng, người tỵ nạn, người đoàn tụ nhưng thật khó để tìm được tiếng nói chung để đi đến hòa hợp và hòa giải…” !
Bạn đọc nghĩ sao?
Tôi thì chỉ thấy buồn cười với phát ngôn ấu trỉ của anh ta.
Thật là lố bịch khi chỉ là một kẻ mới đến Mỹ một năm anh ta không có tư cách gì để phát ngôn về vấn đề hòa hợp-hòa giải dân tộc, giữa những người miền nam bị cướp nước và bọn người miền bắc cộng sản. Phát ngôn của anh chàng làm cho tôi nhớ đến tay Hùng Cửu Long, một tên doanh nhân xã nghĩa cũng vỹ cuồng tự cho mình có nhiệm vụ hòa giải dân tộc, hắn đến chợ Phước Lộc Thọ toan tính tuyên truyền cho cộng sản thì đã bị tẩy chay, bị một người nào đó đánh và bị trục xuất khỏi nước Mỹ ngay sau đó.
Ngoài ra còn nói về không gian và thời gian thì anh chàng bắc kỳ này chỉ là kẻ hậu sinh, sinh sau đẻ muộn, anh ta có biết gì về Quốc Gia Việt Nam Cộng Hòa để có thể nói về lịch sử nước Việt? nói theo đường hướng thiên tả hay thiên hữu? có lẽ anh ta sẽ đem những bài viết mà bọn tuyên giáo trong nước dùng làm tài liệu dân vận để ca tụng quê hương, bao che cho những tội ác mà đảng cộng sản đã gây ra.
Tôi không lạm bàn đến những hành vi mà đảng đã làm trong quá khứ nhưng tôi cũng không buồn để nói cho anh ta biết về những vấn đề thực tại để khó có thể đi tới một sự hòa hợp hòa giải toàn diện cho quê hương nổi cộm như sau:
1/ đảng, chính phủ, nhà nước Việt Nam hôm nay do ai bầu ra?
Không một người dân nào bầu cho họ cả, họ chiếm lấy bằng vũ lực cực đoan, tiếm quyền cai trị đất nước tàn phá non sông, điều đó cho thấy sự phi dân chủ của chế độ trong đó còn có thể kể đến sự bịt miệng ngôn luận, đàn áp bất đồng chính kiến, đó là một nhà nước độc tài Phát xít.
2/ Tại sao người tỵ nạn cộng sản không muốn hòa hợp hòa giải với cộng sản?
Nhìn thực chất vấn đề để thấy chiêu bài hòa hợp hòa giải của cộng sản chỉ là chiêu dụ người dân hải ngoại đồng ý công nhận cho họ trên phương diện chính danh-dù họ là những tên cướp nước từ năm xưa cho đến hôm nay-sự hòa hợp của cộng sản hoàn toàn không có thực tâm, họ mong muốn người ở nước ngoài công nhận họ là một chính phủ hợp Hiến và hợp Pháp trong khi họ chà đạp lên những phạm trù cao cả đó, ngoài ra khi đã chấp nhận hòa hợp thì sẽ cùng đứng chung dưới ngọn cờ máu sao vàng tượng trưng cho nước Việt Nam hôm nay, một điều khó có thể trở thành hiện thực.
Sự cai trị đất nước theo luật rừng cho thấy không có bất cứ gì bảo đảm cho sự quay về của những người bên kia chiến tuyến, họ sẽ bị vô sổ bìa đen, bị theo dõi, bị khủng bố và bị trục xuất bất cứ lúc nào mà tay Việt kiều Mỹ Trần Trường đã từng trải qua, điều đó cho thấy chế độ csVN chỉ là một chế độ hèn hạ, không có chính danh khi sẵn sàng xổ toẹt lên những gì mình đã nói.
Cuối cùng tôi chỉ buồn cho người Việt của mình, dù ở bất cứ nơi đâu cũng đều bị khống chế, bị chế tài theo luật pháp sở tại, bị tuyên truyền từng ngày từng giờ theo cung cách mưa lâu thấm đất và bọn cộng sản, bọn thân cộng, bọn thiên tả, bọn bị nhồi sọ cực đoan từ trong nước đang ầm ầm tiến vào nước Mỹ với chiến dịch Giải Phóng Little Sài Gòn.
Những câu hỏi trên cũng là câu trả lời lý do vì sao tôi tranh đấu cùng cộng sản, tôi mong muốn Việt Nam có một chính phủ thực sự do người dân bầu ra, một nhà nước chính danh phải chịu trách nhiệm về những gì mình đã làm từ quan chức thấp tới cao, một xã hội minh bạch rõ ràng, những giá trị Tự do-Dân chủ-Nhân quyền phải được tôn trọng.
Tôi tranh đấu vì một nước Việt Nam ngày mai Tự Do, thể chế Đa đảng, nền móng Tam quyền Phân Lập.
Một Quốc gia Dân Chủ Pháp Trị.