Bắt đầu từ tháng Năm sống cùng cộng sản, những bài học đau thương đến với người dân miền Nam, dân Bắc di cư 1954 biết rồi thì biết thêm, còn dân miền Nam có biết, nhưng chưa là đủ thì nay quá đủ khi bằng chính máu và nước mắt mình, lúc đã trở thành kẻ chuyên chính nát khố, trong đó có cả những tay ăn cơm Quốc Gia thờ ma cộng sản, và đám con đẻ của Bắc cộng là bọn Giải phóng miền Nam.
Với Bắc cộng cái chiến thắng quá dễ dàng trước một QL.VNCH bị trói tay bức tử, mà khoác lác về cái gọi là đại thắng mùa xuân, nổ to hơn đại pháo chúng hoang tưởng vẽ ra cái ‘cách mạng nhân dân’ đã thành công, mà cho rằng rồi đây toàn dân sẽ chỉ với mo cau và trái cà, cũng quyết tiến lên chủ nghĩa xã hội. Tự cho mình là chính nghĩa, khoác cho mình chiếc áo cách mạng một cách trâng tráo, với họng súng AK cùng lưỡi lê sắc nhọn chúng cai trị nhân dân miền Nam,
Lịch sử Thế Giới và lịch sử Việt Nam cận đại đã cho thấy một sự thật, cộng sản tồn tại là nhờ vào dối trá cùng sự gian ác vô nhân, chiếm được đất nhưng không chiếm được lòng dân thì đó là cái cưỡng đoạt của loài thổ phỉ. Khi đoàn quân Bắc cộng tràn xuống, người dân miền Nam kéo nhau chạy lánh xa chúng, những thước phim tài liệu vẫn còn đây, cho thấy không được lòng dân thì cái chiến thắng không là chính nghĩa… Và quân cướp quỉ đỏ đã lộ mặt rất sớm!
Đồ tế nhuyễn, của riêng tây, Sạch sành sanh vét cho đầy túi tham... Chiến lợi phẩm của đại thắng mùa xuân, ngay từ những ngày đầu tháng 05/75 là những đoàn xe motolova, chở đầy những xe đạp, ti vi, tủ lạnh, xe gắn máy, ngược Bắc làm quà dâng bác. Đó là chuyện hở mà người dân Ngã tư Bảy Hiền (Sài Gòn) làm chứng nhân, còn chuyện kín là những chuyến bay của vợ Văn Tiến Dũng chở vật cướp từ Phi trường Tân Sơn Nhất, Bộ Tổng Tham Mưu QL.VNCH, hay chiếc Ilyushin-18 mang 16 tấn vàng. Chuyện kín này nhà báo Bùi Tín đã nói nhiều điều thú vị!
Đó là ngày đầu gầy dựng cơ nghiệp của kẻ chiến thắng, chuyện không dừng ở chổ “3.Đ” đài, đồng, đạp, mà nó đã tiến vững chắc lên “2.Đ” là đất với đô la, chuyện thả cá rửa rau muống trong bồn cầu của Ngụy, hay ngồi ghế co chân nước lụt, được xếp là chuyện cổ tích của đất Sài Gòn một thời tan nát. Quan cắt mạng nay đã là một giai cấp cao ngút trời, cái hay là với thời gian ngắn bằng nửa đời người, từ chỗ vật ngoại thân chỉ có nón cối che lấy lựu đạn chày, chân mang dép lốp, mà nay chúng đã là những tỷ phú đại gia, cơ ngơi bạc tỷ đô la Mỹ!
Địa lý đất Việt chép rằng giang san nước ta, từ Việt Bắc kéo dài non hai ngàn cây số cao nguyên rừng nguyên sinh nhiệt đới, xuống phía tây nam đến hơn nửa lãnh thổ, và phía đông là biển ôm trọn cả chiều dài đất nước, nên người Việt bao đời khi nói về đất nước mình vẫn tự hào: Rừng vàng, Biển bạc. Đó là chuyện thời trước, nay khi kể cho con cháu nghe, người ta không là bắt đầu những chữ quen thuộc ngày xửa ngày xưa, mà thay vào đó bằng câu từ ngày đất nước thống nhất, rừng đã bị tàn phá, biển đã là biển chết, và nước ta xếp vào loại nước nghèo.
Thống nhất đồng nghĩa với tan hoang ly tán, người dân không một chút khá hơn ngoài cái đói nghèo, nhưng lại được gọi bịp là người chủ đất nước! Chỉ đảng mới có quyền buôn, nhà nước mới là kẻ có quyền bán, và khi bán buôn chúng luôn nhân danh người dân, nay chuyện biển và rừng đã không còn là chuyện nóng vì còn đâu nữa mà nóng… Người ta đang nói đất bây giờ mới là chuyện nóng, vì đó là cái cuối cùng nuôi đảng sống, đảng đang cạp đất của dân mà sống, rừng bị phá muông thú bỏ đi, biển nhiễm độc cá chết, nay đất không còn người nông dân ra sao?
Cá dưới nước thú trên bờ, đã tìm đường thoát để sồng, dân Việt cũng không khác đã bỏ xứ đi tứ phương tìm đường sống, bán sức, bán thân cho miếng ăn, tình cảm gắn bó cùng quê hương đã trở nên xa xỉ khi phải đối diện với cái đói nghèo. Nhưng đâu phải ai cũng có điều kiện để đi… Câu chuyện tháng này nói về cái đảng An Nam cộng và đất, trong bối cảnh những người dân còn kẹt lại, mà đất là cái bám víu cuối cùng cho sự sống của nông dân bị chúng cướp, những năm qua cuộc đối đầu giữa đảng và người dân trong tranh chấp đất đã trở nên khốc liệt.
Khi xưa đảng tóm thâu ruộng đất, chia cho nông dân không vì người cày có ruộng, mà là để nông dân sản xuất lương thực nuôi đảng, dân làm chủ nhưng quyền quản lý của nhà nước cao hơn, phải biết điều đó, trong chế độ xã nghĩa nói người dân làm chủ chỉ là bịp, không chủ cả chính mạng sống họ. Con số dân oan ngay càng đông, không mỗi nơi lẻ tẻ vài người như Đoàn Văn Vươn (Hải Phòng), Phạm Thị Lài (Cần Thơ) nay đã đều khắp là những diện rộng như Dương Nội, Văn Giang (Hưng Yên), hay đang là điểm nóng Đồng Tâm, Mỹ Đức (Hà Nội).
Như trên đã nói, rừng nay đã là đồi trọc, biển cận bờ đã chết, còn ngoài khơi xa thì đã bán cho Tầu cộng từ khi bác còn sống, cái cuối cùng trong tay đảng là người dân và đất. Dân được xuất khẩu lao động ồ ạt, tất cả là dân xã nghĩa không tay nghề, không kiến thức, dễ sinh ra chuyện trốn lại làm cư dân lậu sống nghề trộm cắp đĩ điếm. Ngay cả du sinh thành phần được cho là vốn quý của chế độ, thống kê cho thấy thật sự chỉ 7% là đi học, số còn lại mục đích là tìm đường thoát, đó là cái mà người dân xã nghĩa đi đến nơi đâu đều bị xem là kẻ bất hảo.
Như vậy chỉ còn lại mỗi đất là vật cuối cùng nuôi đảng sống, cho nên giữa đảng và người dân cuộc chiến giành đất đã là cuộc sống mái, một sống một chết! Số lượng dân oan ngày càng đông và đều khắp, trong bước đường cùng họ đã cương quyết đối đầu… Ngày nào hai mẹ con Phạm Thị Lài tự lột truồng để phản đối, Đoàn Văn Vươn tử thủ giữ đất với súng hoa cải, bom ga, nay dân Đồng Tâm, Mỹ Đức, lập chướng ngại tất cả các ngõ vào làng, bắt gần bốn chục đứa sai nha của đảng làm con tin, cho thấy chuyện dân quyết sống chết để giữ đất.
Nhưng kẻ thắng rồi sẽ là đảng, cái gian giảo của chúng sẽ thắng người nông dân chân chất! Không cần phải là người giỏi giang gì mới thấy được điều đó, bản chất trí trá của cộng sản là cái đã đưa cả người có học vào tròng, thì khó gì trong đối đầu với người nông dân… Tự lột truồng phản đối bà Phạm thị Lài bị phạt 1,5 triệu tiền hồ, dùng súng hoa cải chống cưỡng chế mà Đoàn Văn Vươn ở tù 4 năm, cho thấy công lý đã ở trong tay kẻ cầm súng, chính chúng là kẻ cướp nhưng nhốt tù, phạt vạ nạn nhân… tranh sống với bọn An Nam cộng là thua.
Ông Phil Robertson, Phó giám đốc khu vực châu Á của tổ chức Quốc tế theo dõi Nhân quyền, nói với RFA, về nhận xét của ông qua vụ án Đoàn Văn Vươn:“Điều này cho thấy sự cùng quẫn mà gia đình này phải đối mặt vì họ không còn con đường nào khác - Nó cho thấy sự thoái hóa của chính quyền địa phương - Nó cho thấy sự mất lòng tin vào việc thực thi luật pháp - Nó cũng cho thấy ngày càng có nhiều suy nghĩ là chân lý thuộc về kẻ mạnh tại Việt Nam - Và nó vượt qua cái gọi là nhà nước pháp quyền mà chính quyền Hà Nội ưa thích nói về mình”.
Ngoài cái nhìn về phía nạn nhân, Phil Robertson còn nhận xét về góc cạnh tham nhũng qua các vụ cưỡng chế đất của nhà nước xã nghĩa: “Cho nên có sự tham nhũng của chính quyền địa phương liên quan đến việc kinh doanh của các công ty và điều này làm người dân nổi giận - Họ đã sống ở đó từ nhiều đời, còn trong trường hợp ông Vươn, gia đình ông đã đầu tư biết bao nhiêu tiền của, công sức để có thể thành công trên mảnh đất ấy”. Phil Robertson đã đưa ra được nguyên nhân, khiến các cấp chính quyền đua nhau cưỡng chế đất tại xứ An Nam xã nghĩa:
“Những công ty nói: -Tôi cho anh liên doanh, anh cho tôi đất đai và tôi cho anh một phần trong công ty. Cho nên có sự tham nhũng của chính quyền địa phương liên quan đến việc kinh doanh của các công ty và điều này làm người dân nổi giận…” Phil Robertson là người nước ngoài đã thấy được cốt lõi của vấn đề! Và sự thật còn tồi tệ hơn nữa, khi nhà nước cho dân thuê đất 10 đến 20 năm, lấy đất lại để cho giặc Tầu cộng thuê 50 và có nơi đến 90 năm. Nay trong nước chuyện nóng là đất, chuyện xảy ra ở Đồng Tâm, Mỹ Đức, cho thấy nông dân đang vùng lên!
Vụ cưỡng chế đất Văn Giang, Dương Nội, tháng 04/2012 tỉnh Hưng Yên đưa 3.000 công an trấn áp nông dân, cưỡng chế bằng được đất Văn Giang cho con gái Dũng Xà Mâu xây dự án Ecopark, và cả nước 700 tờ báo không có được một dám đưa tin vụ cướp đất này. Nhưng nay người dân không còn gì để sống, đã đến nước cùng thì chuyện phải khác, vả lại nay Internet thông tin nhanh chóng tiếp tay, nên thuận lợi đã đôi phần đứng về phía người nông dân. Mọi người theo dõi từng bước đối đầu giữa nông dân Đồng Tâm, Mỹ Đức cùng cường hào ác bá cấu kết với Viettel.
Viettel là Doanh nghiệp Viễn thông, do quân đội đẻ ra để làm kinh tế, nó thực chất là đon vị sản xuất kinh doanh, mà không là công trình quốc phòng bảo vệ tổ quốc như nhà nước nói. Vậy đã rõ sự đối đầu của người dân với nhà nước xã nghĩa, đơn giản chỉ là vì sự sống còn của nông dân mà đứng lên chống lại sự lạm quyền, và cái lạm quyền đó cũng chỉ là để cho một doanh nghiệp núp dưới danh nghĩa quân đội kiếm lợi nhuận… Chuyện phải thấy ở đây là quyền lực đã cấu kết cùng nhũng lạm, nói trắng ra thành phố Hà Nội đã cấu kết cùng Viettel!
Chung một mục đích ăn cướp mà lập đảng, muốn đặt tên gì thì đặt, kêu là đảng cắt mạng hay gì khác là tự ý, nhưng cứ nhìn những việc đảng làm từ tháng Năm thì biết đó là đảng gì, chỉ bực là cả một lũ cướp nhưng luôn vỗ ngực chính danh, chính nghĩa. Kết thúc vụ anh em Văn Vươn chống cưỡng chế đất là đi tù, tay đại tá Đỗ Hữu Ca trưởng côn an Hải Phòng, đã được thăng cấp tướng sau đó. Vả lại thứ nạn nhân như Văn Vươn, đâu thiếu gì ở ngoài vườn bông Mai Xuân Thưởng, Hà Nội, thì rồi đây e vụ Đồng Tâm, Mỹ Đức kết cuộc cũng không khác.
Quê nhà hôm nay, các quan cắt mạng ngang nhiên cướp lẽ sống của người dân, chúng là những cán bộ ‘2Đ’, mà thời Tư Sâu còn làm chủ tịt nước, tại quận 3 thành Hồ chiều 16/05/1015, đã phải xác nhận rằng đẳng cấp này là có thật trước mặt người dân: Cán bộ ‘Hai Đê’, tức là đất và đôla, chuyện này là có thật, Đảng và Nhà nước cũng từng nói trong nhiều văn kiện đó là một bộ phận không nhỏ…
Cái đảng An Nam cộng quang dzinh từ tháng Năm, đi từ 3Đ là đài, đồng, đạp, đã tiến nhanh, tiến mạnh, tiến vững chắc lên một tầm cao mới chói lọi 2Đ, là đất và đô-la, những nón cối dép râu đã đổi đời là những đại gia tư bản đỏ, chúng tự hào là người cộng sản, nhưng là chủ những cơ ngơi tiền triệu, tiền tỷ đô-la, do chúng cướp được chỉ trong khoảnh khắc chưa tới nửa đời người.