Đôi bạn tù

23 Tháng Mười Hai 20189:27 CH(Xem: 6936)

                                                  Đôi bạn tù                   

34 (2)




Ngọc Văn

    


Cái nắng hè đổ lửa nơi vùng đất giáp Lào này, như nung con người, một đội tù là những người lính miền Nam thua trận, họ men theo con đường dốc xuống chân núi, con đường bề ngang chỉ non thước vẫn còn lam nham những mảnh đá tai mèo, mà ngày đến đây chính họ đã khai phá. Từng bước họ nối nhau mà đi, một bên là vách núi, một bên là vực sâu!

Bao nhiêu sức lực của họ, mà một nửa ngày lao động ban sáng như đã vét hết, và bát sắn khô ban trưa tiêu chuẩn trại, không bù đắp lại được bao nhiêu, nay cái nóng làm cho phờ phạc hốc hác thêm. Đi đã không vững, thì nói gì đến chuyện lát nữa đây phải dàn hàng ngang phá rừng cuốc lật, vậy mà vẫn ngày nối ngày đó là công việc chính của họ, dưới chân dốc một cái lán tranh gọi là nhà lô nơi chứa dụng cụ 

Đã qua năm thứ sáu ăn cơm tù, tất cả nơi họ hai con mắt thụt sâu trong hố mắt, họ chết đã khá nhiều, xác vùi bên kia khu đồi. Tiêu chuẩn trại mỗi bữa non bát sắn khô, lại thêm quần áo trại không được phát đã hơn ba năm, chúng tơi ra như xơ mướp, được chằng đụp bằng những miếng vải tạp nhạp, trông họ càng thêm nhếch nhác, không khác gì đám cái bang bị gậy, nhìn họ mà nhớ câu đồng dao ngày còn bé, vẫn nghêu ngao hát nhại những kẻ đói khát lê la đầu đường hè phố: Cái đầu xù xụ, con mắt trõm lơ, chân đi cà ngơ.

Đoàn tù là những cái xác vật vờ, nhưng vẫn luôn có hai tay vệ binh cầm AK canh chừng, nó thúc luôn miệng đám tù đi cho chóng đến nhà lô, để nó còn vào đấy mà núp nắng. Nó thúc mặc nó, đám tù như đã kiệt, cứ lê từng bước trong cái gió Lào nóng khô, khí hậu nơi đây khắc nghiệt, chả trách cả một vùng rộng lớn không một bóng người. Rồi thì cũng tới nhà lô, tên cán bộ quản giáo đã đứng đợi ngay chân đồi, gọi đội trưởng đến giao việc, vẫn như những ngày qua, vẫn là việc phá rừng cuốc vỡ lấy đất trồng sắn, thứ cây lương thực chính để nuôi tù và gia súc, mọi người lục đục vào nhà lô lấy cuốc lấy rựa.

Tất cả tiến đến bìa rừng, để lại hai anh được lệnh đứng riêng sang bên, tên quản giáo giữ lại, rằng có việc riêng cho họ, mà không là lao động chung cùng đội. Chuyện làm việc riêng theo chỉ định của cán bộ, thì vẫn thường xảy ra cho anh em tù, nhưng riêng Bình và Châu thì chưa từng và đây là lần đầu với họ, ngày tháng tù cứ trôi cái quen im lặng đã thành nếp, bởi không làm việc này, thì cũng phải làm việc khác thôi.

Sau cái ngoắc tay như ra lệnh, hai anh tù lẽo đẽo theo tên quản giáo, đi ngược con dốc về phía sân cơ quan, tên cai tù này hắn không ưa Châu, ánh mắt hắn nói vậy, chắc chắn Châu cũng biết được điều đó. Bởi trong một lần đội thu hoạch khoai, Châu đã lớn tiếng cùng anh em phải loại vứt đi những củ khoai sùng hà, nếu không chính những anh em tù lại phải ăn nó thôi, câu nói đã không hài lòng tên quản giáo, nói thế thì có khác gì phá đi cái thi đua, gia tăng năng xuất lập thành tích của hắn, cho nên không lạ hắn nhìn Châu, luôn với ánh mắt của một con cú.

Vẫn trên con đường dốc ban nãy, lần này đi ngược lại chỉ có hai người tù và tên quản giáo. Không giấu, tên cai tù cộng sản lớn tiếng cho Châu biết, từ nay sẽ luôn có việc riêng như thế này cho Châu, hắn gọi Châu là thứ cải tạo ‘bầy nhầy’, cây cuốc không ích gì trong tay Châu, cuốc đất giống như người ta gãi ghẻ. Thì ra là bên thắng cuộc hắn đầy đọa người thua trận! Còn Bình, cũng là một người tù mồ côi như Châu, tay chân khẳng khiu gầy trơ xương, chắc lại là vì không có được những nhác cuốc cho ra hồn, mà được cặp đôi cùng Châu. Nhưng không, sau khi chê Châu cuốc như gãi ghẽ, thì hắn cũng cho biết là hắn sẽ quan tâm, tạo điều kiện tốt cho Bình cải tạo, với hắn Bình có nhiều biểu hiện không an tâm học tập (?!).

Tập trung cải tạo là tù không bản án, chỉ có trong chế độ cộng sản mới có loại tù này, và chuyện được phóng thích sớm hay muộn của người tù, phần nào cũng được căn cứ vào nhận xét của tay cán bộ quản giáo, một khi bị nhận xét là không an tâm, thì chuyện thấy rõ là tù thêm một vài mốc gia hạn cải tạo, mỗi mốc là ba năm. Và chuyện Bình bị cho là không an tâm, Châu không lạ và hiểu điều đó, cùng một đội là bạn tù, có nhiều thứ riêng tư tuy không thổ lộ, nhưng sống chung cùng nhau làm sao giấu được, nhất là chuyện gia đình tan nát như Bình đang gặp.

Những anh em bị như vậy, đâu có khó để nhận biết là ai đã gặp chuyện không may, ở tù cùng nhau thoáng nhìn là hiểu, đâu cần phải được nói mới rõ, và cũng không cần thời gian dài mới biết, chỉ dăm bảy tháng là biết thôi, những ai được gọi là tù mồ côi, cái tên gọi vậy đã nói lên hoàn cảnh. Và trong trường hợp có bạn vướng cảnh như vậy, thấy ra chẳng có gì có thể giúp được nhau ngoài sự im lặng, đó là cách chia sẻ tốt nhất, mọi lời nói chỉ khiến vết thương bạn mình như tươm thêm máu, ngầm thương cảm thế là đủ, mong thời gian nỗi buồn sẽ phải dần qua.

Nhưng không như những anh em khác, nơi Bình nỗi buồn ngày càng nặng hơn, giữa tập thể bốn mươi người của đội, anh chỉ như một cái bóng, không chuyện trò cùng ai, thái độ đó khiến tên cai tù quản giáo để ý là điều dễ hiểu, nó cho là anh không an tâm cải tạo, chứ nào biết đến nguyên do. Là người cùng nỗi đau, nghĩa là Châu cũng chẳng khác gì Bình, mà muốn kết với Bình thành đôi bạn thân, để cùng chia sớt nỗi buồn cùng nhau, nhưng chưa có dịp… Nay cơ hội đã đến, cả hai bị tách riêng ra không làm chung cùng đội, cái riêng biệt đã là cái may để họ thành bạn, và để phá vỡ cái im lặng của bạn, kẻ bày tỏ mở lời trước sẽ phải là Châu.

Ngay giữa cơ quan, một vuông sân được tráng xi măng mà chiều chiều bọn cán bộ chúng vẫn tụ nhau chơi bóng, sân hôm nay phơi đầy những quả đậu xanh chín khô, vỏ đã đen và xoắn lại, tên quản giáo chỉ sân đậu đang phơi, đó là nơi cả hai lao động. Một tên tù hình sự đánh xe trâu cũng vừa tới, trên đó là một trục lăn bằng đá, đẽo hình trụ đường kính khoảng năm tấc, dài có hơn thước, lõi giữa là khúc gỗ xỏ dọc thân trụ, hai đầu đều có dây nài nối vào một cái ách đôi, vẫn thường thấy ở xe hai bò kéo.

Vài tên cán bộ đứng gần đó phụ vào để đem trục lăn xuống, cái ách đôi cùng trục lăn bằng đá là dụng cụ của trâu bò, nay đem ra dùng cho hai người tù miền Nam gầy gò, máng ách vào cổ mỗi người một bên, dây thừng choàng qua vai ngược ra sau nách. Công việc là kéo cho cái trục đá lăn cán vỡ vỏ đậu… Bình và Châu là hai con vật người, kéo cái trụ đá lăn trên lớp đậu đang phơi giữa trưa hè đổ lửa, cứ mỗi hai mươi vòng sân được nghỉ mươi phút, để tên hình sự đánh xe trâu quét gom những hạt đậu vào bao. Nếu xong sớm được nghỉ sớm, tên quản giáo nói thế cùng tay tù hình sự, như thể giao Bình và Châu cho nó rồi bỏ đi.

Chỉ mới vài vòng sân, hai người tù ướt đẫm mồ hôi như bị dội nước, và rồi những lần mươi phút nghỉ cả hai như thấy nó ngắn dần, bước chân trần đạp trên vỏ đậu bây giờ như đang bước trên đá tai mèo, và những hạt đậu lổn nhổn dưới gan bàn chân, đau thốn lên tận óc. Bước đi cả hai không còn khiến được cái trục lăn nằm ngang, mà nó không chếch đầu bên này thì cũng chếch đầu bên kia, bởi sức kéo của hai không còn đều được nữa… Nhưng mặc, họ vẫn gò lưng!

Hãy nói chuyện để quên đi cái nặng nhọc, Châu nói cùng Bình và không đợi bạn đáp, Châu kể cho bạn nghe chuyện Châu có được hai đứa con, và Châu đã mất cái mà anh vô cùng trân quý, đó là gia đình. Con của Châu, hai đứa trẻ thiếu cả cha lẫn mẹ, được người thân của anh chia nhau nuôi chúng, nỗi đau đó đến với Châu khi anh vừa bước sang năm thứ ba làm thân tù biệt xứ đất Việt Bắc, nay nỗi buồn đã thành sẹo. Châu nói như khuyên bạn, chuyện buồn nào rồi cũng nguôi ngoai, vết thương nào rồi cũng kín miệng, đừng ngã gục như kẻ giam cầm những người lính miền Nam mong muốn, qua câu nói bất nhân khốn nạn: Nhà chúng nó ta ở, vợ chúng nó ta lấy, con chúng nó ta bắt làm nô lệ, còn chúng nó ta đày đi nơi rừng thiêng nước độc sẽ chết. 

Châu dứt chuyện của mình bằng câu: Chuyện của tôi, giống như bao câu chuyện của những người tù miền Nam không may, nếu anh cũng đồng cảnh như tôi, tại sao chúng ta không nói cho nhau nghe cho vơi, để rồi đào sâu chôn chặt bất hạnh của mình, mắt thẳng nhìn phía trước mà sống… Có tiếng một trong hai người khóc, không là Châu mà là Bình, câu chuyện đã đánh động những gì đang chất chứa trong lòng anh, đã khơi gợi cái đau anh đang mang! Ngày 30 tháng tư anh đang trên một chiến hạm, và đó cũng là ngày cách biệt, khi anh quay về được đất liền, chúng giam anh vào tù và đưa anh ra Bắc, anh nhớ lắm hai đứa con trai anh, lúc đó đứa lên năm đứa lên ba.

Còn vợ anh, một người mà anh thương hết lòng, anh yêu cô ngày cả hai còn sinh hoạt chung với nhau trong một họ đạo bên Gia Định, chàng trai đã tỏ lời yêu thương cùng cô gái ngoan đạo trong một đêm Giáng Sinh. Đêm đó cô đóng vai Mẹ Maria trong hoạt cảnh ‘Đêm Bết Lê Hem’, ngày Chúa Giê Su sinh trong chuồng chiên máng cỏ, mối tình hai người thật đẹp, ngày anh tốt nghiệp SQHQ cũng là ngày họ nên vợ chồng. Trong anh không thể ngờ sự tan vỡ lại có thể đến với gia đình anh được, với anh: Chúng tôi có Chúa, và chúng tôi cũng biết có quỉ Sa Tan, chúng là cộng sản, chúng phá hủy tất cả, chúng đã biến tất cả thành địa ngục, trong đó có gia đình tôi.

Bình và Châu đã thành bạn thân, có thể dùng chữ bạn đồng cảnh là đúng nghĩa nhất… Rồi đời tù xáo trộn cả hai không cùng chung một đội, Châu xuôi Nam cuối đông năm 1981, còn Bình ở lại đất Bắc. Ngày Châu về được nghe mẹ kể, cuối năm 1984 Bình ra tù, anh cùng hai đứa con trai đến chào, chào để đi vượt biên, hứa rằng khi đến nơi anh sẽ thư về, nhưng từ đó tới nay bặt không một tin tức gì của anh. Có thể Bình cùng hai con đã đầm xác ngoài biển khơi!

Nay mùa Giáng Sinh lại về, và vẫn là thông lệ quen thuộc trong các buổi Lễ hay Truyền Giảng, nơi các Nhà Thờ, Hội Thánh, vẫn luôn dựng cảnh ‘Sự tích Chúa Giáng Sinh’, với các cô gái đồng trinh được chọn làm vai mẹ Maria. Mà nhớ đôi bạn tù ngày nào, nay chỉ còn lại mỗi Châu, trong ngày đông tháng giá nơi xứ người, anh nhớ về bạn mình:

Lâu quá không về thăm xóm đạo

Không còn đứng nép ở lầu chuông3

Những khi chuông đổ anh liên tưởng

Người cũ cầu kinh giữa giáo đường (thơ Kiên Giang)

 

Từ ngày giặc đỏ cướp quê hương, những đau thương cùng bất hạnh đâu chỉ riêng ai, mà là cả một dân tộc đất nước… Hãy xin được nguyện cầu: Sáng danh Thiên Chúa trên trời, Bình an dưới thế cho người thiện tâm.

 

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Tên của bạn
Email của bạn
03 Tháng Mười Hai 202011:11 CH(Xem: 10337)
“Giá điện không “gánh” khoản lỗ đầu tư ngoài ngành của EVN”. Bài báo này là tiếp nối nhiều bài báo trong hàng chục năm qua ca thán về việc EVN không chịu dùng tiền đầu tư vào lưới truyền tải điện mà ôm tiền đầu tư ngoài ngành tạo ra hiện tượng chuỗi cung ứng điện bị nghẽn ảnh hưởng đến an ninh năng lượng nhiều năm qua. Thế rồi dù báo nào nói thì EVN vẫn trơ trơ mang tiền đầu tư ngoài ngành gây thua lỗ rồi tăng giá điện siết cổ dân. Không đầu tư vào lưới điện là đì những nhà sản xuất điện loại “con ghẻ”, thua lỗ thì đè đầu dân móc túi. Vậy thì trách nhiệm an ninh năng lượng cho đất nước của EVN ở đâu?
02 Tháng Mười Hai 20209:03 CH(Xem: 11088)
Đỉnh nhất, cao nhất phải nói là sáng kiến tạo ra doanh thu từ những con bò sữa về nước, theo đó bất cứ ai quay trở về nước vào thời điểm này phải “đóng tiền cách ly 14 ngày” có giá từ 20 đến 30 triệu đồng! Quả là thiên tài loài khỉ có khác, cứ đếm đầu người mà tính phí là tha hồ có tiền, mà cái đám về nước đó có ai khác hơn là đám công dân xã nghĩa đi lao động xuất khẩu đem tiền về cho đảng, đám du học sinh con ông cháu cha, con cái dại gia Đỏ, do những trường học, hãng xưởng nước ngoài đóng cửa, không có việc làm cho nên bắt buộc phải quay về chứ ở lại thì tiền đâu mà sống, mà trả tiền thuê nhà...
02 Tháng Mười Hai 20209:02 CH(Xem: 10910)
Còn Dương Chí Dũng, người phá banh Vinalines là con người thế nào? Ông ta học hết phổ thông, đi xuất khẩu lao động, sau đó học tại chức Đại Học Hàng Hải, học tiếp đại học lên thạc sỹ, và cuối cùng lấy được bằng “tiến sĩ kinh tế”. Tiến sĩ thật học rất vất vả vì nó đòi hỏi người dó phải có năng lực nghiên cứu, mà phải nghiên cứu ra đề tài mới. Thế mà mấy quan chức CS học tiến sĩ nhẹ như lông hồng, có ông lấy bằng tiến sĩ chỉ trong vòng… 6 tháng, hơn cả thiên tài. Chính nhờ bằng tiến sĩ “danh giá” ấy mà Dương Chí Dũng đã để lại một Vinalines tan hoang mà đến nay qua 2 đời thủ tướng cũng giải quyết chưa xong.
02 Tháng Mười Hai 20208:58 CH(Xem: 7497)
Tài trí thường thường bậc trung, nhưng ông Phạm Minh Chính lại ngộ nhận về mình, tự cho là giỏi, rất hay thích phát biểu “đao to, búa lớn”, khoe chữ, bàn về những chuyện toàn cầu, thế giới, chiến lược, vĩ mô trong khi chẳng biết gì về cái cụ thể, cái vi mô. Quả thật, nếu ai lần đầu tiên tiếp xúc với ông Chính sẽ dễ nhầm tưởng tài năng thật, nhưng chỉ cần gặp đến lần thứ 2 thì sẽ thấy lỗ hổng rất lớn về kiến thức trong con người này. Chính vì vậy, trong bất kỳ cuộc bỏ phiếu tín nhiệm nào, uy tín của ông Phạm Minh Chính luôn luôn thấp.
30 Tháng Mười Một 202011:20 CH(Xem: 12757)
Nhân vật Lê Đức Anh là một con người có công với ĐCS cũng tương tự như Nguyễn Văn Linh – Đỗ Mười – Phạm Văn Đồng nhưng đối với nhân dân ông ta là tội đồ của dân tộc. Hôm nay ĐCS vinh danh 100 năm ngày sinh của nhân vật này. Hành động này của ĐCS chính là một cú đạp mạnh vào nỗi đau của vong linh 64 chiến sĩ hy sinh để giữ gìn biển đảo cho tổ quốc. Thời này được ĐCS đặt tên nó là “thời đại Hồ Chí Minh”. Vâng! “Thời đại Hồ Chí Minh” phải được định nghĩa cho đúng là thời kỳ lên ngôi của những kẻ phản nước hại dân.
28 Tháng Mười Một 202010:13 CH(Xem: 6627)
Một quyết định quy hoạch từ chính phủ mà bản đồ gốc lại không có chữ ký của cơ quan chuyên ngành của chính phủ mà chỉ có chữ ký của cơ quan chuyên ngành ở địa phương thì có ai tin nổi nó là “bản chính” không? Cho nên chuyện mất bản đồ gốc tại UBND Thành Phố và tại Bộ Xây Dựng cùng với bản đồ quy hoạch “gốc” xuất hiện kịp lúc nhưng không hề có con dấu của Bộ do ông Võ Viết Thanh đưa ra được xem là kế hoạch của lãnh đạo chính quyền Sài Gòn thế hệ trước giải cứu cho nhóm đàn em Hải – Quân – Đua – Cang.
27 Tháng Mười Một 202010:05 CH(Xem: 10636)
Để giải quyết rốt ráo vấn đề Thủ Thiêm, chính quyền CS phải cho đám Lê Thanh Hải, Nguyễn Văn Đua, Tất Thành Cang, Lê Hoàng Quân tống vào tù và sau đó giải quyết những bức xúc của người dân hiện nay, chứ không còn cách nào khác. Thế nhưng cái khó của chính quyền CS là họ xử lý tham nhũng bằng cách dùng quyền lực lớn đánh bại quyền lực yếu hơn chứ hoàn toàn không dựa vào pháp quyền. Vậy nên với sức mạnh của nhóm Hải – Quân – Cang – Đua thì gần như ông Nguyễn Phú Trọng chẳng làm gì được, nó như một cái boong ke vững chắc bất khả xâm phạm. Lúc ông Trọng tóm Lê Tấn Hùng em trai của bố già....
26 Tháng Mười Một 20207:53 CH(Xem: 11763)
Những ngôn từ kêu gào nào là các thế lực “chống phá chế độ, nào là xuyên tạc, chống phá đại hội XII”. Ông không hiểu sao: Quan nhất thời dân vạn đại. Các nước văn minh dân chủ đảng nào cầm quyền cũng chỉ 4 năm, tối đa 8 năm để có sự cạnh tranh chính nghĩa, luôn đưa đất nước tiến lên phía trước, và quả thật họ đã làm được. Nó minh chứng con đường các nước dân chủ đang đi là đúng đắn theo xu thế thời đại. Vậy tại sao đcsVN lại cứ muốn độc tài thể chế? Dân chủ ở đâu, nhân quyền ở đâu? Ở VN, bầu cử chỉ là trò láo khoét. Đại hội là của đảng viên cộng sản, liên hệ gì đến dân?
21 Tháng Mười Một 202010:33 CH(Xem: 8233)
Chiến lược vùng xám là chiêu bài xâm lấn bằng ngoại giao lẫn quân sự nhưng không để xảy ra tiếng súng của chính quyền Tàu Cộng. Phía Trung Cộng luôn đưa ra kế sách thích hợp để cốt sao giữ cho cuộc tranh chấp ở mức căng thẳng cần thiết nhưng không đẩy đến ngưỡng chiến tranh. Trong 3 loại đối thủ như đã kể trên thì loại thứ ba được Tàu Cộng ưa chuộng nhất, vì loại này chỉ biết chọn cách nhượng bộ thay vì dám leo thang căng thẳng. Không cuộc tranh chấp nào dễ dàng bằng tranh chấp với đối thủ chọn con đường nhượng bộ làm cách giải quyết cả. Thế nên Tàu Cộng ưa Việt Cộng là thế.
19 Tháng Mười Một 202010:50 CH(Xem: 11042)
Trong thâm tâm Trọng Lú muốn đánh bóng tên tuổi của hắn được vang xa như bức tượng và lưu truyền qua nhiều thập niên theo kiểu Chủ tịch Hồ Chí Minh sống mãi trong sự nghiệp của chúng ta. Đáng tiếc rằng điều đó đâu có đơn giản, hãy tự soi lại mình qua tấm kiểng để nhìn nhận bản chất văn hóa và đạo đức, đừng nghĩ rằng một vài người khen là sẽ có hàng trăm người quý mến. Tổng bí thư thường trực mà hắn đang ngồi nhiều năm qua, nay hắn muốn ngồi thêm một nhiệm kỳ nữa, cái ghế hắn đang ngồi không muốn nhường cho bất cứ ai và hắn muốn chiếm trọn cho hắn coi như là của riêng mình.
03 Tháng Năm 2024
Vào ngày 22-1-2018, ông ta bị kết án 13 năm tù. Ông Thăng bị xét xử vào ngày 14 và 15 tháng 12, 2020 vì liên quan đến một vụ bê bối tham nhũng khác và nhận 10 năm tù. Trường hợp của Thăng không phải là trường hợp cá biệt. Khoảng 20 cá nhân khác có liên quan đến lĩnh vực dầu khí và ngân hàng cũng bị kết án, trong đó có ông Trịnh Xuân Thanh, người đứng đầu tập đoàn dầu khí Petrovietnam, người bị bắt ở Đức và đưa về Việt Nam. Ông Thanh bị kết án tù chung thân. Sau đó, Phan Văn Anh Vũ hay còn gọi là “Vũ Nhôm”, một ông trùm kinh doanh bị bắt ở Singapore. Ông Vũ Nhôm lãnh 17 năm tù.
30 Tháng Tư 2024
Với sự ra đi “bất ngờ” của ông Vương Đình Huệ, đảng CSVN đã rơi vào cuộc khủng hoảng chính trị lớn nhất từ trước tới nay. Những người thay thế ông Huệ và ông Thưởng chỉ đếm trên đầu ngón tay gồm Bà Trương Thị Mai, 66 tuổi, quê Qủang Bình, Bí thư Trung ương đảng, Trưởng ban Tổ chức Trung ương; Thủ tướng Phạm Minh Chính, 66 tuổi, quê Thanh Hóa và Bộ trưởng Công an, Đại tướng Tô Lâm, 67 tuổi, quê Hưng Yên. Tuy nhiên ai sẽ thay ông Nguyễn Phú Trọng làm Tổng Bí thư để lãnh đạo Đảng khóa XIV càng mù mịt hơn, vì những người có điều kiện nhất đã bị loại.
29 Tháng Tư 2024
Trong trại, dù Kẻ Nằm Vùng có lời khuyên trước là không nên – nhưng tướng Trọng, thay vì mặc quần áo dân sự như mọi người tị nạn khác – tiếp tục diện bộ quân phục đại lễ với đầy đủ phụ tùng, dây biểu chương, huy chương, nón kết…đi vào nhà ăn tập thể. Tướng Trọng được 4 người đàn ông đang ngồi ăn, đứng dậy đón chào nghiêm chỉnh đúng tác phong thuộc cấp. Tuy nhiên ngay sau đó bị một số người, có khá nhiều phụ nữ chửi bới, ném thức ăn vào người, khiến ông tối tăm mặt mũi, được Kẻ Nằm Vùng kéo chạy ra ngoài nhưng rồi phải trốn vào một nhà cầu công cộng.
24 Tháng Tư 2024
Bộ phim Kẻ Nằm Vùng hay Cảm tình Viên (The Sympathizer) dựa trên tiểu thuyết cùng tên của tác giả Nguyễn Thanh Việt, được sản xuất bởi A24 và Rhombus Media, đạo diễn Hàn Quốc Park Chan-wook, với sự hiện diện của 2 tài tử nổi danh trong cộng đồng người Việt hải ngoại là bà Kiều Chinh, Nguyễn Cao Kỳ Duyên, đã bắt đầu công chiếu tập 1 trên HBO từ ngày 14 tháng 4 năm 2024. Phim chiếu gần 10 ngày rồi nhưng không thấy giới phê bình văn học, nghệ thuật hải ngoại có bài nào nhận xét, đánh giá tập 1 và 2. Những cây đa, cây đề nổi tiếng trong làng báo, truyền thông hải ngoại thường viết bài bình luận tác phẩm văn chương, phim ảnh… hoàn toàn im lặng.
24 Tháng Tư 2024
Vốn là đảng cướp nên tìm một người có khả năng, vừa khôn ngoan vừa hiểm độc để có thể nắm đầu trùm công an là người ngăn chặn mọi chống đối từ bên trong cũng như bên ngoài thì không dễ kiếm. Đại diện trong Quốc Hội chỉ là bù nhìn. Đại hội đảng là chiến trường thanh lọc, sắp xếp hàng ngũ trung ương, địa phương và chính trị bộ là giai đoạn cuối cùng để chọn lãnh đạo tương lai. Đừng coi thường tiến trình "dân chủ" của CSVN đi từ trên xuống dưới. Vì mục tiêu của đảng là cầm quyền. Mọi đe dọa quyền lực đảng có nghĩa đảng sẽ bị tiêu diệt. Để tìm lãnh đạo có khả năng đó đòi hỏi Khôn và Ác. Từ trên...
23 Tháng Tư 2024
Tuy nhiên lịch sử của Việt Nam đã phủ nhận sự mạo nhận này. Chưa hề có cuộc trưng cầu ý kiến nào chứng minh “Đi lên chủ nghĩa xã hội là khát vọng của nhân dân”. Vì vậy, khi bị chống đối, ban Tuyên giáo Trung ương đã quay cuồng với giọng điệu thù nghịch: “Tính chất nguy hiểm của những phương thức, thủ đoạn này ở chỗ chúng tạo dựng nhận thức sai lệch, mơ hồ, hoài nghi, hoang mang, dao động, gây “tự diễn biến”, “tự chuyển hóa” trong nội bộ, làm lung lay niềm tin của cán bộ, đảng viên và nhân dân vào vai trò lãnh đạo của Đảng, sự quản lý của Nhà nước, tạo tâm lý bức xúc, chống đối trong xã hội. Điều đó ảnh hưởng tiêu cực đến...
22 Tháng Tư 2024
Điều đáng chú ý là Thủ tướng Việt Nam Phạm Minh Chính cả hai lần gặp hai vị lãnh đạo công nghệ này đều mời họ xây dựng nhà máy sản xuất ở Việt Nam. Trong khi đó, khác với Samsung, cả hai công ty này đều không sở hữu nhà máy sản xuất sản phẩm cho chính họ. Điều đó khiến nhiều người đặt ra câu hỏi là lãnh đạo Hà Nội có thực sự hiểu đối tác mình đang nói chuyện? Ai cũng thấy Việt Nam đang đứng trước những cơ hội lớn để nhận được đầu tư lớn hơn về công nghệ nói riêng và kinh tế nói chung
21 Tháng Tư 2024
Cũng đáng chú ý là chuyến thăm Trung Hoa của ông Huệ đã xẩy ra chưa đầy một tháng, sau khi Đảng CSVN cách chức Chủ tịch nước Võ Văn Thưởng ngày 20/03/2024. Ông Thưởng, 54 tuổi từng được coi là ngôi sao sáng trong 4 Lãnh đạo hàng đầu, và là người có nhiều triển vọng thay ông Nguyễn Phú Trọng. Ông bị cách chức vì “đã vi phạm Quy định về những điều đảng viên không được làm”. Tham nhũng cũng có vai trò trong vụ mất chức của ông Thưởng. Vì vậy, chuyến đi Bắc Kinh của ông Vương Đình Huệ càng được củng cố cho vị trí chính trị của ông trong tương lai, vì chính ông đã bảo đảm với Tập Cận Bình và các nhà lãnh đạo...
17 Tháng Tư 2024
Ở tấm thứ nhất, hình một viên cảnh sát mặc bộ quần áo màu kem, nón kết cũng màu kem là điều hoàn toàn sai. Đồng phục của cảnh sát VNCH là áo trắng, quần xám, áo 2 túi, nút áo trên gần sát cổ, không hở cổ hoặc phanh ngực, bên trên túi phải có bảng tên, tay áo trái có huy hiệu cảnh sát. Nón kết cũng trên trắng, viền xám ở dưới. Huy hiệu có dòng chữ Tổ Quốc, Công Minh, Liêm Chính khác với huy hiệu của quân đội là Tổ Quốc, Danh Dự, Trách Nhiệm. Cái chào tay của người trong hình cũng sai không đúng quân phong, quân kỷ. Khi chào, lòng bàn tay phải úp xuống, ngón cái hơi quặp lại, 4 ngón còn lại duỗi thẳng khép vào nhau, cánh tay...
17 Tháng Tư 2024
ngoại giao của nước VNcs tùy theo từng thời điểm, có thể khi công bố Sách Trắng Quốc Phòng năm 2009 thì TQ chưa có những hành vi manh động hung hăng như hôm nay, thế nhưng khi công bố lần thứ hai năm 2019 khi TQ gia tăng cường độ lấn chiếm thì chủ trương của Việt Nam vẫn không thay đổi, điều đó đặt ra một câu hỏi là liệu nhà cầm quyền csVN vẫn chấp nhận không thay đổi đường lối quốc phòng trong khi chủ quyền quốc gia đang bị đe dọa nhằm đổi lấy một nền hòa bình nhu nhược, yếu ớt, và sự độc lập đang bị chỉ trích khi dân chúng nhìn thấy giới lãnh đạo TQ xem đảng csVN như thủ hạ của mình...