Đôi bạn tù

23 Tháng Mười Hai 20189:27 CH(Xem: 6879)

                                                  Đôi bạn tù                   

34 (2)




Ngọc Văn

    


Cái nắng hè đổ lửa nơi vùng đất giáp Lào này, như nung con người, một đội tù là những người lính miền Nam thua trận, họ men theo con đường dốc xuống chân núi, con đường bề ngang chỉ non thước vẫn còn lam nham những mảnh đá tai mèo, mà ngày đến đây chính họ đã khai phá. Từng bước họ nối nhau mà đi, một bên là vách núi, một bên là vực sâu!

Bao nhiêu sức lực của họ, mà một nửa ngày lao động ban sáng như đã vét hết, và bát sắn khô ban trưa tiêu chuẩn trại, không bù đắp lại được bao nhiêu, nay cái nóng làm cho phờ phạc hốc hác thêm. Đi đã không vững, thì nói gì đến chuyện lát nữa đây phải dàn hàng ngang phá rừng cuốc lật, vậy mà vẫn ngày nối ngày đó là công việc chính của họ, dưới chân dốc một cái lán tranh gọi là nhà lô nơi chứa dụng cụ 

Đã qua năm thứ sáu ăn cơm tù, tất cả nơi họ hai con mắt thụt sâu trong hố mắt, họ chết đã khá nhiều, xác vùi bên kia khu đồi. Tiêu chuẩn trại mỗi bữa non bát sắn khô, lại thêm quần áo trại không được phát đã hơn ba năm, chúng tơi ra như xơ mướp, được chằng đụp bằng những miếng vải tạp nhạp, trông họ càng thêm nhếch nhác, không khác gì đám cái bang bị gậy, nhìn họ mà nhớ câu đồng dao ngày còn bé, vẫn nghêu ngao hát nhại những kẻ đói khát lê la đầu đường hè phố: Cái đầu xù xụ, con mắt trõm lơ, chân đi cà ngơ.

Đoàn tù là những cái xác vật vờ, nhưng vẫn luôn có hai tay vệ binh cầm AK canh chừng, nó thúc luôn miệng đám tù đi cho chóng đến nhà lô, để nó còn vào đấy mà núp nắng. Nó thúc mặc nó, đám tù như đã kiệt, cứ lê từng bước trong cái gió Lào nóng khô, khí hậu nơi đây khắc nghiệt, chả trách cả một vùng rộng lớn không một bóng người. Rồi thì cũng tới nhà lô, tên cán bộ quản giáo đã đứng đợi ngay chân đồi, gọi đội trưởng đến giao việc, vẫn như những ngày qua, vẫn là việc phá rừng cuốc vỡ lấy đất trồng sắn, thứ cây lương thực chính để nuôi tù và gia súc, mọi người lục đục vào nhà lô lấy cuốc lấy rựa.

Tất cả tiến đến bìa rừng, để lại hai anh được lệnh đứng riêng sang bên, tên quản giáo giữ lại, rằng có việc riêng cho họ, mà không là lao động chung cùng đội. Chuyện làm việc riêng theo chỉ định của cán bộ, thì vẫn thường xảy ra cho anh em tù, nhưng riêng Bình và Châu thì chưa từng và đây là lần đầu với họ, ngày tháng tù cứ trôi cái quen im lặng đã thành nếp, bởi không làm việc này, thì cũng phải làm việc khác thôi.

Sau cái ngoắc tay như ra lệnh, hai anh tù lẽo đẽo theo tên quản giáo, đi ngược con dốc về phía sân cơ quan, tên cai tù này hắn không ưa Châu, ánh mắt hắn nói vậy, chắc chắn Châu cũng biết được điều đó. Bởi trong một lần đội thu hoạch khoai, Châu đã lớn tiếng cùng anh em phải loại vứt đi những củ khoai sùng hà, nếu không chính những anh em tù lại phải ăn nó thôi, câu nói đã không hài lòng tên quản giáo, nói thế thì có khác gì phá đi cái thi đua, gia tăng năng xuất lập thành tích của hắn, cho nên không lạ hắn nhìn Châu, luôn với ánh mắt của một con cú.

Vẫn trên con đường dốc ban nãy, lần này đi ngược lại chỉ có hai người tù và tên quản giáo. Không giấu, tên cai tù cộng sản lớn tiếng cho Châu biết, từ nay sẽ luôn có việc riêng như thế này cho Châu, hắn gọi Châu là thứ cải tạo ‘bầy nhầy’, cây cuốc không ích gì trong tay Châu, cuốc đất giống như người ta gãi ghẻ. Thì ra là bên thắng cuộc hắn đầy đọa người thua trận! Còn Bình, cũng là một người tù mồ côi như Châu, tay chân khẳng khiu gầy trơ xương, chắc lại là vì không có được những nhác cuốc cho ra hồn, mà được cặp đôi cùng Châu. Nhưng không, sau khi chê Châu cuốc như gãi ghẽ, thì hắn cũng cho biết là hắn sẽ quan tâm, tạo điều kiện tốt cho Bình cải tạo, với hắn Bình có nhiều biểu hiện không an tâm học tập (?!).

Tập trung cải tạo là tù không bản án, chỉ có trong chế độ cộng sản mới có loại tù này, và chuyện được phóng thích sớm hay muộn của người tù, phần nào cũng được căn cứ vào nhận xét của tay cán bộ quản giáo, một khi bị nhận xét là không an tâm, thì chuyện thấy rõ là tù thêm một vài mốc gia hạn cải tạo, mỗi mốc là ba năm. Và chuyện Bình bị cho là không an tâm, Châu không lạ và hiểu điều đó, cùng một đội là bạn tù, có nhiều thứ riêng tư tuy không thổ lộ, nhưng sống chung cùng nhau làm sao giấu được, nhất là chuyện gia đình tan nát như Bình đang gặp.

Những anh em bị như vậy, đâu có khó để nhận biết là ai đã gặp chuyện không may, ở tù cùng nhau thoáng nhìn là hiểu, đâu cần phải được nói mới rõ, và cũng không cần thời gian dài mới biết, chỉ dăm bảy tháng là biết thôi, những ai được gọi là tù mồ côi, cái tên gọi vậy đã nói lên hoàn cảnh. Và trong trường hợp có bạn vướng cảnh như vậy, thấy ra chẳng có gì có thể giúp được nhau ngoài sự im lặng, đó là cách chia sẻ tốt nhất, mọi lời nói chỉ khiến vết thương bạn mình như tươm thêm máu, ngầm thương cảm thế là đủ, mong thời gian nỗi buồn sẽ phải dần qua.

Nhưng không như những anh em khác, nơi Bình nỗi buồn ngày càng nặng hơn, giữa tập thể bốn mươi người của đội, anh chỉ như một cái bóng, không chuyện trò cùng ai, thái độ đó khiến tên cai tù quản giáo để ý là điều dễ hiểu, nó cho là anh không an tâm cải tạo, chứ nào biết đến nguyên do. Là người cùng nỗi đau, nghĩa là Châu cũng chẳng khác gì Bình, mà muốn kết với Bình thành đôi bạn thân, để cùng chia sớt nỗi buồn cùng nhau, nhưng chưa có dịp… Nay cơ hội đã đến, cả hai bị tách riêng ra không làm chung cùng đội, cái riêng biệt đã là cái may để họ thành bạn, và để phá vỡ cái im lặng của bạn, kẻ bày tỏ mở lời trước sẽ phải là Châu.

Ngay giữa cơ quan, một vuông sân được tráng xi măng mà chiều chiều bọn cán bộ chúng vẫn tụ nhau chơi bóng, sân hôm nay phơi đầy những quả đậu xanh chín khô, vỏ đã đen và xoắn lại, tên quản giáo chỉ sân đậu đang phơi, đó là nơi cả hai lao động. Một tên tù hình sự đánh xe trâu cũng vừa tới, trên đó là một trục lăn bằng đá, đẽo hình trụ đường kính khoảng năm tấc, dài có hơn thước, lõi giữa là khúc gỗ xỏ dọc thân trụ, hai đầu đều có dây nài nối vào một cái ách đôi, vẫn thường thấy ở xe hai bò kéo.

Vài tên cán bộ đứng gần đó phụ vào để đem trục lăn xuống, cái ách đôi cùng trục lăn bằng đá là dụng cụ của trâu bò, nay đem ra dùng cho hai người tù miền Nam gầy gò, máng ách vào cổ mỗi người một bên, dây thừng choàng qua vai ngược ra sau nách. Công việc là kéo cho cái trục đá lăn cán vỡ vỏ đậu… Bình và Châu là hai con vật người, kéo cái trụ đá lăn trên lớp đậu đang phơi giữa trưa hè đổ lửa, cứ mỗi hai mươi vòng sân được nghỉ mươi phút, để tên hình sự đánh xe trâu quét gom những hạt đậu vào bao. Nếu xong sớm được nghỉ sớm, tên quản giáo nói thế cùng tay tù hình sự, như thể giao Bình và Châu cho nó rồi bỏ đi.

Chỉ mới vài vòng sân, hai người tù ướt đẫm mồ hôi như bị dội nước, và rồi những lần mươi phút nghỉ cả hai như thấy nó ngắn dần, bước chân trần đạp trên vỏ đậu bây giờ như đang bước trên đá tai mèo, và những hạt đậu lổn nhổn dưới gan bàn chân, đau thốn lên tận óc. Bước đi cả hai không còn khiến được cái trục lăn nằm ngang, mà nó không chếch đầu bên này thì cũng chếch đầu bên kia, bởi sức kéo của hai không còn đều được nữa… Nhưng mặc, họ vẫn gò lưng!

Hãy nói chuyện để quên đi cái nặng nhọc, Châu nói cùng Bình và không đợi bạn đáp, Châu kể cho bạn nghe chuyện Châu có được hai đứa con, và Châu đã mất cái mà anh vô cùng trân quý, đó là gia đình. Con của Châu, hai đứa trẻ thiếu cả cha lẫn mẹ, được người thân của anh chia nhau nuôi chúng, nỗi đau đó đến với Châu khi anh vừa bước sang năm thứ ba làm thân tù biệt xứ đất Việt Bắc, nay nỗi buồn đã thành sẹo. Châu nói như khuyên bạn, chuyện buồn nào rồi cũng nguôi ngoai, vết thương nào rồi cũng kín miệng, đừng ngã gục như kẻ giam cầm những người lính miền Nam mong muốn, qua câu nói bất nhân khốn nạn: Nhà chúng nó ta ở, vợ chúng nó ta lấy, con chúng nó ta bắt làm nô lệ, còn chúng nó ta đày đi nơi rừng thiêng nước độc sẽ chết. 

Châu dứt chuyện của mình bằng câu: Chuyện của tôi, giống như bao câu chuyện của những người tù miền Nam không may, nếu anh cũng đồng cảnh như tôi, tại sao chúng ta không nói cho nhau nghe cho vơi, để rồi đào sâu chôn chặt bất hạnh của mình, mắt thẳng nhìn phía trước mà sống… Có tiếng một trong hai người khóc, không là Châu mà là Bình, câu chuyện đã đánh động những gì đang chất chứa trong lòng anh, đã khơi gợi cái đau anh đang mang! Ngày 30 tháng tư anh đang trên một chiến hạm, và đó cũng là ngày cách biệt, khi anh quay về được đất liền, chúng giam anh vào tù và đưa anh ra Bắc, anh nhớ lắm hai đứa con trai anh, lúc đó đứa lên năm đứa lên ba.

Còn vợ anh, một người mà anh thương hết lòng, anh yêu cô ngày cả hai còn sinh hoạt chung với nhau trong một họ đạo bên Gia Định, chàng trai đã tỏ lời yêu thương cùng cô gái ngoan đạo trong một đêm Giáng Sinh. Đêm đó cô đóng vai Mẹ Maria trong hoạt cảnh ‘Đêm Bết Lê Hem’, ngày Chúa Giê Su sinh trong chuồng chiên máng cỏ, mối tình hai người thật đẹp, ngày anh tốt nghiệp SQHQ cũng là ngày họ nên vợ chồng. Trong anh không thể ngờ sự tan vỡ lại có thể đến với gia đình anh được, với anh: Chúng tôi có Chúa, và chúng tôi cũng biết có quỉ Sa Tan, chúng là cộng sản, chúng phá hủy tất cả, chúng đã biến tất cả thành địa ngục, trong đó có gia đình tôi.

Bình và Châu đã thành bạn thân, có thể dùng chữ bạn đồng cảnh là đúng nghĩa nhất… Rồi đời tù xáo trộn cả hai không cùng chung một đội, Châu xuôi Nam cuối đông năm 1981, còn Bình ở lại đất Bắc. Ngày Châu về được nghe mẹ kể, cuối năm 1984 Bình ra tù, anh cùng hai đứa con trai đến chào, chào để đi vượt biên, hứa rằng khi đến nơi anh sẽ thư về, nhưng từ đó tới nay bặt không một tin tức gì của anh. Có thể Bình cùng hai con đã đầm xác ngoài biển khơi!

Nay mùa Giáng Sinh lại về, và vẫn là thông lệ quen thuộc trong các buổi Lễ hay Truyền Giảng, nơi các Nhà Thờ, Hội Thánh, vẫn luôn dựng cảnh ‘Sự tích Chúa Giáng Sinh’, với các cô gái đồng trinh được chọn làm vai mẹ Maria. Mà nhớ đôi bạn tù ngày nào, nay chỉ còn lại mỗi Châu, trong ngày đông tháng giá nơi xứ người, anh nhớ về bạn mình:

Lâu quá không về thăm xóm đạo

Không còn đứng nép ở lầu chuông3

Những khi chuông đổ anh liên tưởng

Người cũ cầu kinh giữa giáo đường (thơ Kiên Giang)

 

Từ ngày giặc đỏ cướp quê hương, những đau thương cùng bất hạnh đâu chỉ riêng ai, mà là cả một dân tộc đất nước… Hãy xin được nguyện cầu: Sáng danh Thiên Chúa trên trời, Bình an dưới thế cho người thiện tâm.

 

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Tên của bạn
Email của bạn
17 Tháng Mười Hai 202010:42 CH(Xem: 8379)
Ông Nguyễn Thiện Nhân được ghi nhớ như người dân Gò Vấp ghi nhớ Ngã Năm chuồng chó. Nếu ở Ngã Năm chó sủa cả ngày làm người dân bực dọc thì tại Thủ Thiêm người dân căm hờn vì câu nói: “Tôi nói tiếng Bắc nhưng là người miền Nam không gạt bà con đâu” khi ông Nguyễn Thiện Nhân đại diện chính quyền TP HCM họp với bà con mất đất Thủ Thiêm vào năm ngoái. Ông Nhân hứa sẽ giải quyết cho bà con nhưng cho tới khi ông về hưu mọi khiếu nại của dân chúng không được ông ấy lật bất cứ một hồ sơ nào để xem chứ đừng nói đến giải quyết.
15 Tháng Mười Hai 20209:40 CH(Xem: 9740)
Sau khi Stalin qua đời năm 1953, Nikita Khrushchev lên thay thì ông này vạch tội Stalin, tuy nhiên ông ta không hề phá mất di sản của Stalin để lại mà vẫn giữ nguyên để tiếp tục cai trị. Bởi đơn giản, qua 2 đời lãnh đạo tiền nhiệm thì ĐCS Liên Xô đã bịt gần như hết mọi ngóc ngách mà có thể làm cho giai cấp công – nông có thể nổi dậy. Và kết quả là Liê Xô đã tồn tại đến năm 1991 mới sụp đổ dù trong đó là cả rừng bất cập và đầy rẫy sự áp bức. Nếu tính từ năm 1930 khi mà Stalin trám lỗ hổng mà Lenin để lại cho đến Liên Xô sụp đổ thì người nông dân và công nhân Nga mất 61 năm ròng rã. Hiện nay nước Nga cũng độc tài nhưng người nông dân và công nhân được tự do hơn dưới thời Liên Xô rất nhiều.
13 Tháng Mười Hai 20207:54 CH(Xem: 10926)
Việt Nam ta thật tuyệt vời Cái bằng làm giả khắp nơi đều xài Lãnh đạo éo có cần tài Mua tấm bằng giả lên đài trị dân ! Nước nhà giờ lắm phi nhân Có tiền quen lớn phì thân làm giầu Quan to một bọn không đầu Bằng mua bằng mướn ngồi lâu cầm quyền Óc trâu chúng lái con thuyền Dối gian giả mạo ba miền nước non
12 Tháng Mười Hai 202010:41 SA(Xem: 7850)
Nói tới công lý người dân lại ngạc nhiên khi vụ xử Nguyễn Đức Chung vừa chấm dứt tại Hà Nội với bản án 5 năm cho nguyên Chủ tịch UBND thành phố. Bản án được dư luận cho là quá nhẹ so với tội trạng từng được báo chí công khai trước phiên tòa. Nhẹ nặng gì không biết nhưng nếu so với những tù nhân lương tâm khác thì chắc là khỏi nói người dân cũng “cân” được. Thầy giáo Nguyễn Năng Tĩnh có tội tập cho học sinh hát bài “trả lại cho dân” bị kết án 11 năm tù, 5 năm quản chế còn ông Nguyễn Đức Chung vừa rửa tiền, buôn lậu, ăn cắp tài liệu bí mật của nhà nước lại được ông Thẩm phán Trương Việt Toàn vỗ vai an ủi với bản án....
11 Tháng Mười Hai 202010:36 CH(Xem: 10043)
Thực chất cái gọi là kêu gọi “tố cáo tiêu cực” của chính quyền CS nó vẫn mang dụng ý của Mao từ hơn 60 năm trước chứ không khác. Lời kêu gọi đó, quan chức CS cứ lặp đi lặp lại nhưng với người hiểu bản chất CS thì họ im, còn người không hiểu mà lao theo lời dụ đó thì tất bị tóm. Thực chất của việc bắt bớ người tố cáo ấy nó là một thông điệp. Thông điệp gì? Thông điệp rằng “hãy liệu hồn, tố tao là bọn bây sẽ nhận lãnh hậu quả như thế”, và nhờ đó ĐCS tạo ra tâm lý thà câm họng trong những con người chính trực, họ phải chọn phải mua lấy sự an toàn cho mình hay sống theo lương tri? Và hầu hết là mua lấy sự an toàn....
10 Tháng Mười Hai 202010:48 CH(Xem: 10946)
“Đời sống của anh em quá khổ. Bữa ăn cơm thiu có, bữa cơm sống có. Còn đi xuống căng tin thì phải mua tốn tiền.” Ông Hiếu cho biết có khoảng 200 ngư dân bị giam giữ tại trại Tanjung Pinang. Có những ngư dân đã bị giam giữ thậm chí đến 2 năm, 3 năm. Ông Hiếu nói: “Bây giờ chúng tôi nhờ chính quyền Việt Nam giúp đỡ anh em chúng tôi về nước đoàn tụ với gia đình. Hoàn cảnh khó khăn. Mong các cấp, toà soạn đưa lên ý kiến giúp đỡ anh em chúng tôi xum họp với vợ con”.
05 Tháng Mười Hai 202010:28 CH(Xem: 13228)
Ông Hoàng Chí Bảo là một giáo sư tiến sĩ chuyên về triết học Marx Lenin, là thành viên Hội đồng Lý luận Trung ương. Công việc của ông là đi khắp nơi kể chuyện bác Hồ. Và “nghiên cứu” thực sự của ông lại là “sáng tác”. Trong 26 năm ông đã sưu tầm và sáng tác hàng ngàn câu chuyện về bác Hồ của ông để xây dựng và củng cố hình ảnh lãnh tụ trong mắt dân chúng. Khoảng 5 năm trước đây, trên mạng xã hội có lan truyền clip ông Hoàng Chí Bảo kẻ về “bác Hồ của ông nói được 29 thứ tiếng”. Rõ ràng nếu là người có lí trí thì không khó để nhận ra đây là câu chuyện tô vẽ về những khả năng mà ông Hồ Chí Minh không có....
04 Tháng Mười Hai 202010:20 CH(Xem: 7853)
Chiếu lệ vì nỗi oan ngút trời của người dân Thủ Thiêm, hàng ngàn gia đình bị san bằng nhà cửa, bị cưỡng chế phi pháp mảnh đất sống, gia đình li tán vất vưởng vô gia cư, màn trời chiếu đất hơn hai chục năm trời, có người oan ức phải tìm đến cái chết. Đối thoại với sáu mươi ngàn nỗi oan chồng chất, nhức nhối, đau khổ, đối thoại với sáu mươi ngàn thân phận dân đen lầm than bị chà đạp, ức hiếp, bị tước đoạt hạnh phúc nhỏ nhoi, đơn sơ, tước đoạt nguồn sống, tước đoạt cả mạng sống mà chỉ trong hơn hai giờ chiều cuối tuần thì đối thoại cái gì?
03 Tháng Mười Hai 202011:11 CH(Xem: 10230)
“Giá điện không “gánh” khoản lỗ đầu tư ngoài ngành của EVN”. Bài báo này là tiếp nối nhiều bài báo trong hàng chục năm qua ca thán về việc EVN không chịu dùng tiền đầu tư vào lưới truyền tải điện mà ôm tiền đầu tư ngoài ngành tạo ra hiện tượng chuỗi cung ứng điện bị nghẽn ảnh hưởng đến an ninh năng lượng nhiều năm qua. Thế rồi dù báo nào nói thì EVN vẫn trơ trơ mang tiền đầu tư ngoài ngành gây thua lỗ rồi tăng giá điện siết cổ dân. Không đầu tư vào lưới điện là đì những nhà sản xuất điện loại “con ghẻ”, thua lỗ thì đè đầu dân móc túi. Vậy thì trách nhiệm an ninh năng lượng cho đất nước của EVN ở đâu?
02 Tháng Mười Hai 20209:03 CH(Xem: 11027)
Đỉnh nhất, cao nhất phải nói là sáng kiến tạo ra doanh thu từ những con bò sữa về nước, theo đó bất cứ ai quay trở về nước vào thời điểm này phải “đóng tiền cách ly 14 ngày” có giá từ 20 đến 30 triệu đồng! Quả là thiên tài loài khỉ có khác, cứ đếm đầu người mà tính phí là tha hồ có tiền, mà cái đám về nước đó có ai khác hơn là đám công dân xã nghĩa đi lao động xuất khẩu đem tiền về cho đảng, đám du học sinh con ông cháu cha, con cái dại gia Đỏ, do những trường học, hãng xưởng nước ngoài đóng cửa, không có việc làm cho nên bắt buộc phải quay về chứ ở lại thì tiền đâu mà sống, mà trả tiền thuê nhà...
23 Tháng Tư 2024
Tuy nhiên lịch sử của Việt Nam đã phủ nhận sự mạo nhận này. Chưa hề có cuộc trưng cầu ý kiến nào chứng minh “Đi lên chủ nghĩa xã hội là khát vọng của nhân dân”. Vì vậy, khi bị chống đối, ban Tuyên giáo Trung ương đã quay cuồng với giọng điệu thù nghịch: “Tính chất nguy hiểm của những phương thức, thủ đoạn này ở chỗ chúng tạo dựng nhận thức sai lệch, mơ hồ, hoài nghi, hoang mang, dao động, gây “tự diễn biến”, “tự chuyển hóa” trong nội bộ, làm lung lay niềm tin của cán bộ, đảng viên và nhân dân vào vai trò lãnh đạo của Đảng, sự quản lý của Nhà nước, tạo tâm lý bức xúc, chống đối trong xã hội. Điều đó ảnh hưởng tiêu cực đến...
22 Tháng Tư 2024
Điều đáng chú ý là Thủ tướng Việt Nam Phạm Minh Chính cả hai lần gặp hai vị lãnh đạo công nghệ này đều mời họ xây dựng nhà máy sản xuất ở Việt Nam. Trong khi đó, khác với Samsung, cả hai công ty này đều không sở hữu nhà máy sản xuất sản phẩm cho chính họ. Điều đó khiến nhiều người đặt ra câu hỏi là lãnh đạo Hà Nội có thực sự hiểu đối tác mình đang nói chuyện? Ai cũng thấy Việt Nam đang đứng trước những cơ hội lớn để nhận được đầu tư lớn hơn về công nghệ nói riêng và kinh tế nói chung
21 Tháng Tư 2024
Cũng đáng chú ý là chuyến thăm Trung Hoa của ông Huệ đã xẩy ra chưa đầy một tháng, sau khi Đảng CSVN cách chức Chủ tịch nước Võ Văn Thưởng ngày 20/03/2024. Ông Thưởng, 54 tuổi từng được coi là ngôi sao sáng trong 4 Lãnh đạo hàng đầu, và là người có nhiều triển vọng thay ông Nguyễn Phú Trọng. Ông bị cách chức vì “đã vi phạm Quy định về những điều đảng viên không được làm”. Tham nhũng cũng có vai trò trong vụ mất chức của ông Thưởng. Vì vậy, chuyến đi Bắc Kinh của ông Vương Đình Huệ càng được củng cố cho vị trí chính trị của ông trong tương lai, vì chính ông đã bảo đảm với Tập Cận Bình và các nhà lãnh đạo...
17 Tháng Tư 2024
Ở tấm thứ nhất, hình một viên cảnh sát mặc bộ quần áo màu kem, nón kết cũng màu kem là điều hoàn toàn sai. Đồng phục của cảnh sát VNCH là áo trắng, quần xám, áo 2 túi, nút áo trên gần sát cổ, không hở cổ hoặc phanh ngực, bên trên túi phải có bảng tên, tay áo trái có huy hiệu cảnh sát. Nón kết cũng trên trắng, viền xám ở dưới. Huy hiệu có dòng chữ Tổ Quốc, Công Minh, Liêm Chính khác với huy hiệu của quân đội là Tổ Quốc, Danh Dự, Trách Nhiệm. Cái chào tay của người trong hình cũng sai không đúng quân phong, quân kỷ. Khi chào, lòng bàn tay phải úp xuống, ngón cái hơi quặp lại, 4 ngón còn lại duỗi thẳng khép vào nhau, cánh tay...
17 Tháng Tư 2024
ngoại giao của nước VNcs tùy theo từng thời điểm, có thể khi công bố Sách Trắng Quốc Phòng năm 2009 thì TQ chưa có những hành vi manh động hung hăng như hôm nay, thế nhưng khi công bố lần thứ hai năm 2019 khi TQ gia tăng cường độ lấn chiếm thì chủ trương của Việt Nam vẫn không thay đổi, điều đó đặt ra một câu hỏi là liệu nhà cầm quyền csVN vẫn chấp nhận không thay đổi đường lối quốc phòng trong khi chủ quyền quốc gia đang bị đe dọa nhằm đổi lấy một nền hòa bình nhu nhược, yếu ớt, và sự độc lập đang bị chỉ trích khi dân chúng nhìn thấy giới lãnh đạo TQ xem đảng csVN như thủ hạ của mình...
12 Tháng Tư 2024
Hai nhóm gồm hơn 30 nhà lập pháp Mỹ hồi cuối tháng 1 đã gửi các bức thư chung tới Bộ trưởng Raimondo để kêu gọi chính quyền Biden không công nhận quy chế kinh tế thị trường cho Việt Nam. Họ lập luận rằng Việt Nam không đáp ứng các yêu cầu về thủ tục để thay đổi tình trạng và cho rằng việc cấp quy chế này cho quốc gia Đông Nam Á sẽ là “một sai lầm nghiêm trọng.” Kể từ năm 2002, khi Mỹ bắt đầu vụ điều tra chống bán phá giá đầu tiên đối với cá phi lê đông lạnh nhập từ Việt Nam, Washington coi quốc gia Đông Nam Á là một “nền kinh tế phi thị trường.” Trong 21 năm qua, Mỹ đã áp thuế chống phá phá giá đối với nhiều mặt hàng...
11 Tháng Tư 2024
Suy nghĩ gần giống như Phan Châu Thành, Minh Tâm Lê: Hy vọng sắp tới, khi ngắm tượng, nhân dân Nghệ An sẽ khơi dậy được sự tự hào truyền thống, không còn ‘xin gạo cứu đói khi giáp hạt’, không còn chứng kiến những thảm cảnh đau lòng như con em chui vào container” để sang lao động ở Anh, ở châu Âu, không còn cảnh leo hàng rào ở biên giới Mexico - Mỹ để thế lực thù địch, phản động bôi nhọ. Tin tưởng vào một ngày mai tươi mới
10 Tháng Tư 2024
Chủ trương “đảng hóa các tổ chức người Việt ở nước ngoài” là một chính sách từ thập niên 80 nhưng đảng giả bộ như không biết nên đã tìm cách phủ nhận: “Thậm chí các đối tượng còn rêu rao rằng, Việt Nam đang tìm cách “đảng hóa” với cả những hội, đoàn trong tương lai mà Đảng hậu thuẫn tại hải ngoại! Các đối tượng cố tình xuyên tạc, vu cáo rằng kể từ Nghị quyết 23-NQ/TW ngày 12/3/2003 về phát huy sức mạnh đại đoàn kết toàn dân tộc đến Nghị quyết 36-NQ/TW ngày 26/3/2004 về công tác đối với người Việt Nam ở nước ngoài được triển khai “thực chất là những chiêu trò ru ngủ giả hiệu dân chủ”!
08 Tháng Tư 2024
Để trả lời vấn nạn này, trước hết chúng ta nhận xét ngay rằng, tuy hiện giờ CSVN tôn CSTQ là quan thầy, tuy nhiên trong tương quan giữa quân đội và công an thì quân đội CSTQ giữ vai trò vượt trội hệ thống công an. Các cấp bậc chính thức trong công an TQ không rập khuông quân đội, như công an Việt nam. Tuy công an TQ cũng giữ vai trò kiểm soát nhân dân, nhưng uy tín thấp hơn quân đội rất nhiều. Tình trạng tại Việt Nam thì ngược lại. Bộ trưởng công an Tô Lâm và guồng máy công an hầu như làm lu mờ quân đội và mọi khía cạnh khác của bộ máy công quyền. Chỉ cần nhìn vào con số 2 triệu công an bán chuyên trách mà Tô Lâm....
04 Tháng Tư 2024
Dân đóng thuế để trả lương cho cơ quan công quyền, công an…. Để bảo vệ cho họ. Nhưng cơ quan công quyền, công an lại thất trách, không lo bảo vệ nhân dân, mà chỉ lo đi bảo vệ Đảng. CA báo kê các vụ cướp đất, cướp nhà, bảo vệ bọn quan chức tham nhũng, bắt bớ, đánh đập dân lành. Nhiều cái ch.ết của người dân trong đồn công an khi họ được mời lên làm việc…đã nói lên được bản chất man rợ, ác ôn của chúng! Đừng hỏi tại sao dân mất lòng tin nơi đảng! Lòng tin là một thứ xa xỉ của nhân dân đối với Đảng và chính quyền!