Chữ nghĩa xứ Nam kỳ, nói láo, nói xạo, hai tiếng đó là nói dóc, đía chuyện hổng thiệt! Tiếng láo trong Nam có phần khác miền ngoài một chút, nó hổng để nói kẻ thiếu lễ độ, hỗn xược, một khi gặp phải tên nào láo, vốn trực tánh người Nam hổng nể nang phang luôn mấy chữ ‘đồ mất dạy’ vô mặt cho chừa cái tật hỗn.
Riêng chữ ‘xạo’ thì hai tiếng xạo ke là ưa dùng, có người nghiên cứu chữ nghĩa đã chắc như đinh đóng cột, rằng ‘ke’ là từ chữ khe, kẽ, mà Từ Điển Việt-Bồ-La của Alexandre de Rhodes, nói đó là chữ tượng hình chỉ chỗ kín người đờn bà, có lẽ vậy chăng mà đám trẻ ưa dùng chữ xạo l… để chửi nhau. Riêng ‘xạo xịa’ thì chưa thấy có ai giải thích ‘xịa’ đứng đàng sau nghĩa gì, ông Hai Nancy (một thời mần báo Sống) là bạn thâm niên của Tư tui cho biết, miền Nam lúc còn giặc giã, mấy chữ tắt C.I.A (Central Intelligent Agency) của Mẽo, đã được Việt hóa thành ‘Xịa’.
Khơi mào câu chuyện mần vậy, thì “Xịa xạo” như cái tựa bài tuần này đơn giản chỉ là Xịa nói dóc! Xưa nhứt thì có chuyện tong tong Kennedy thập niên 60 chê Xịa Mẽo là xạo, còn mới nhứt thì gần đây thôi năm 2003, ông president Bush (the Ugly), lấy cớ để bụp Saddam Hussein, mà Xịa tung tin Iraq có vũ khí hóa học, rồi xí lộn nói là có vũ khí hủy diệt hàng loạt (WMD), sau rốt lại trớ rằng xứ này đang chế bom A, hết thảy là Xịa tung tin vịt cồ… Thực ra cuộc chiến Iraq mọi người đều biết, chỉ là cuộc chiến vì dầu mỏ do hai nước Anh-Mỹ đạo diễn!
Đó là xứ người, còn xứ mình Xịa có xạo hôn, Tư tui xin trả lời: Ít hay nhiều chứ mần sao tránh khỏi. Hổng phải mấy vụ một thời dân xóm nhỏ Bolsa, xầm xì Nguyễn Hữu Chánh được Mẽo chọn mần lãnh tụ, hay Nguyễn Cao Kỳ được lên kế hoạch đưa dìa nước, đó là mấy đứa hám danh lợi ngứa miệng, tự ứng mần Xịa mà tung tin xạo ke. Còn đây là chuyện thiệt, ở xứ mình Xịa xạo từ thời Ông Diệm, đó là chuyện bậu muốn thôi nên bậu gieo tiếng dữ, nay Xịa dóc về vụ Gạc Ma 14/03/1988, như VOA đưa tin.
VOA 15/03/2017, đăng giải mật tài liệu CIA đề ngày 08/08/1988 với nội dung:“Trung Quốc và Việt Nam đối đầu nhau trong một trận hải chiến vào ngày 14 tháng 03 năm 1988 trên khu vực bãi Johnson (Gạc Ma). Một nhóm lính Trung Quốc đổ bộ lên bãi đá không người này để tiến hành khảo sát, dựng đồn quan sát, và cắm cờ Trung Quốc. Tàu tiếp tế của Việt Nam, theo dõi những động thái của đối phương, đã phản ứng bằng cách đổ quân lên bãi đá, và họ rõ ràng đã khơi mào cuộc xung đột.”
Diễn biến được kể: “Hai bên nổ súng qua lại, phía Việt Nam bắn vào lính Trung Quốc, làm bị thương một người. Sau đó, một chiếc tàu tiếp tế của Việt Nam - được trang bị súng máy - nã đạn vào một trong những tàu khu trục nhỏ của Trung Quốc ngoài khơi.” Tóm lại Xịa nói đám lính Gạc Ma lỗi hoàn toàn: Chệt cộng đổ bộ lên bãi đá (trước) tiến hành khảo sát, dựng đồn quan sát, cắm cờ. Lính Gạc Ma lên đảo (sau) bắn bị thương khựa một đứa, lại còn có chuyện: “Tàu tiếp tế của Việt Nam, được trang bị súng máy” (?!).
Tin Xịa nói mần vậy, có người thắc mắc hổng giống chuyện vẫn nghe, là lính Gạc Ma lên (trước) cắm cờ, Tầu cộng tới (sau) hai bên giằng co cây cờ mần cánh tay một tên khựa bị xước, đám chệt nổi giận rút về tàu, dùng súng phòng không giết sạch những người trên đảo. Để rõ chuyện trắng đen Xịa xạo, và xạo để mần gì, thì Tư tui thấy hay hơn hết là phải trở lại câu chuyện, bằng lời những người sống sót, để thấy họ nói gì về chuyện “Nổ súng hay không được nổ súng”.
Những người đi ra Gạc Ma, theo Hành Quân Chủ Quyền 88 ngày 11/03/2017 tất cả chết gần hết, chỉ sống sót được chín người: Lê Văn Đông, Nguyễn Văn Thống, Trần Thiện Phụng, Phạm Văn Nhân, Nguyễn Tiến Hùng, Trương Văn Hiền, Lê Minh Thoa, Mai Văn Hải và Dương văn Dũng. Tất cả họ được lệnh không nổ súng, và ra đi không được mang súng, khi bị giam ở Lôi Châu, Quảng Đông, trả lời câu hỏi của hội Hồng thập Tự quốc tế “Ai nổ súng trước?”, Dương Văn Dũng trả lời: “Hành động và nổ súng chỉ là phía TQ thôi, bên VN có súng đâu mà nổ!”.
Đi hành quân mà hổng cho nổ súng, lại còn để cho chắc ăn mà hổng cho mang súng, phía Tầu cộng chỉ một Du Xiang Hou bị xây xát khi giằng co cây cờ với Trần Văn Phương (đã chết). Câu chuyện dễ hiểu hơn khi được nghe giáo sư Ngô Vĩnh Long, đến từ đại học Maine (Hoa Kỳ), chuyên gia nghiên cứu lịch sử Đông Á, lúc đó là cuối thập niên 80 đang giảng dạy tại VN. Ông nói với VOA, về cái gọi là sự lo sợ của chính quyền An Nam cộng:
“Lúc đó lãnh đạo VN họ sợ, vấn đề Gạc Ma đối với họ có thể là vấn đề nhỏ! Họ sợ là TQ có thể làm căng ở biên giới phía Bắc. Lãnh đạo Việt Nam đến năm 1988 vẫn còn rất là sợ hãi…” Những người sống sót, sau đó lần lượt kể lại sự kiện thảm sát sáng hôm 14/03/1988, Nguyễn Văn Thống nói: “Con tàu 604 chở 74 lính công binh đến Gạc Ma, trước khi xuất phát, tất cả các chiến sĩ đều được quán triệt là không được nổ súng bằng bất cứ giá nào… và khi vừa đến đảo thì ba chiếc tàu chiến của TQ đã chờ sẵn vây lấy tàu 604”.
Đảng sợ nên lo! Nếu có súng thì chắc chắn lính chệt cộng ít nhiều có đứa phải hui nhị tỳ. Bắc Kinh mà nổi giận thì Ba Đình… chết chắc, tốt hơn hết bỏ mặc số phận đám lính Gạc Ma trong tay khựa, muốn mần gì thì mần. Và đây chuyện xảy ra trên đảo theo lời kể Dương Văn Dũng: “Chúng tôi chỉ làm bia đỡ đạn… Họ là phía hành động tất cả, khi họ tràn qua đánh thì chúng tôi biết rằng chỉ có chết thôi, anh em bị bắn xối xả… Ở đó chỉ có trời và nước trốn vào đâu được… Tôi nhìn rõ hết mà, tôi vẫn còn nhớ kỹ, dễ sợ lắm…”
Còn trên con tàu 604, Lê Minh Thoa nói: “Khi TQ nã pháo 100mm vào con tàu 604 là lúc chết nhiều nhất, vì trúng đạn, vì chết ngạt trong khoang tàu… Hỗn loạn, tan tác và kinh hãi, xác họ trôi lơ lửng, máu tràn lan trên biển, máu từ trên mạn tàu chảy xuống”. Trần Thiên Phụng cho biết: “Nhiều người không có vũ khí trong tay, nhảy xuống tàu bơi vào bám trụ trên đảo, để rồi tất cả đều phải hy sinh nhanh chóng sau đó”. Cuối cùng Lê Minh Thoa kể lại sự truy giết: “Khi tàu chìm ai nhảy xuống, TQ cho những chiếc xuồng chạy trên biển giết tất cả những ai nổi lên”.
Phia TQ reo hò chiến thắng ôm nhau cười, phía lính Gạc Ma chín người sống sót đều bị thương nặng, lẫn lộn chung với xác của đồng đội, chính họ cũng hổng ngờ mình còn sống, họ nằm trên biển trọn ngày (14/03/1988), đến chiều hôm đó tàu Trung cộng vớt và sau ba ngày đêm thì về đến đảo Lôi Châu (Quảng Đông), các vết thương đã bốc mùi thúi. Bị giam gần 4 năm mới được phóng thích về xứ!
Một chế độ ‘đảng lãnh đạo, nhà nước quản lý’ thì hổng khó để kết luận ai gián tiếp đã gây ra vụ thảm sát này, Lê Đức Anh bộ trưởng quốc phòng, thành viên hội đồng chính phủ lúc đó, bị chỉ đích danh là tội đồ vụ Gạc Ma. Với Tư tui hổng ưa Lê Đức Anh, nhưng nghĩ rằng đây là chuyện cúng miệng thế gian, vì hắn cũng chỉ mần những gì đảng muốn, và cũng xin đưa ra đây lời của hai người, họ có thể họ là đồng đảng, nhưng chắc chắn hổng là đồng bọn với Lê Đức Anh:
Nguyễn Trọng Vĩnh (tướng vi-xi): “Tôi cho rằng lúc bấy giờ ông Lê Đức Anh được đưa lên làm Bộ trưởng Quốc phòng mà làm cái việc như thế là một việc phản quốc. Ra lệnh không được bắn lại, để cho Trung Quốc nó giết chiến sĩ của mình như là bia sống, thì tôi cho đó là một hành động phản động, phản quốc!”.
Lê Mã Lương (tướng vi-xi): “Tiếp tay cho TQ trong vụ Gạc Ma, chính là một đồng chí lãnh đạo cấp cao… Và sau này có một câu chuyện, nó đã được ghi vào tài liệu mà ta đã rõ rồi là trong một cuộc họp của Bộ Chính Trị, đồng chí Nguyễn Cơ Thạch đập bàn và nói là ai ra lệnh cho bộ đội không được nổ súng?” Tóm lại nổ hay không nổ, dư luận ồn ào nay đúng 25 năm!
Với 9 nhơn chứng sống, và hổng để họ đem chuyện kín ra nói từa lưa, mà ngày 03/09/2011 (23 năm sau), Trung tâm dữ liệu Hoàng Sa tổ chức tại khu du lịch Suối Lương, buổi gặp mặt “Vòng tròn bất tử - Tri ân chiến sĩ”, có 8 người trong đám tham dự. RFA 21/09/2011 đưa tin: “Không một ai đại diện đơn vị cũ hay chính quyền địa phương, không khí căng thẳng, e dè và im lặng với những bất thường từ phía người tham dự… Đặc biệt có 5 người trong nhóm sống sót, bổng trốn đi trong đêm bỏ lại cả tư trang.”
Bỏ trốn trong đêm, chuyện hổng lạ! Từng bị giết một lần rồi, nay sợ nên chạy thoát thân trong đêm, còn phía nhà nước cũng như đơn vị cũ, chưa ngu có mặt để mà bị đối chất. Theo RFA, ban tổ chức tránh né những câu hỏi về chi tiết sự kiện, cũng như số phận các nạn nhân, lấy cớ bảo đảm an ninh cấm phỏng vấn, cấm tiếp xúc trực tiếp các nhân chứng (?). Nay đảng vẫn đang tìm cách đối phó với sự thật, mà một tay hổng phải là trong chín người sống sót, được đưa ra giải độc. Trang Nguyễn Tấn Dũng (15/03/2015) đăng:
Lê Hữu Thảo tự xưng cựu binh Gạc Ma: “Trận Gạc Ma năm đó, tôi là người cầm súng chỉ huy bảo vệ cờ của Tổ quốc, bản thân tôi chưa được nghe chưa nhận một mệnh lệnh nào là không được nổ súng” (?!). Nay thêm một lần nữa trên VOA, Lê Hữu Thảo nói: “Tôi không muốn xúc phạm đến những người đồng đội của tôi đã hy sinh. Họ đã chiến đấu chứ không phải là họ ngồi yên, không phải là họ nằm một chỗ, hay họ giơ tay lên hay lạy. Họ đã chiến đấu mà bảo là họ đứng để làm bia hoặc là bị thảm sát thì thực sự là không phải.”
Chuyện mần vậy mà nay Xịa nói: “Việt Nam đổ quân lên bãi đá, và họ rõ ràng đã khơi mào cuộc xung đột.” Câu này nói lạ, xin hỏi Gạc Ma chủ quyền là ai, phải chăng với CIA chủ nhân Gạc Ma chính là Tầu cộng nên mới có câu nói đó (?!), câu nói hoàn toàn đổ lỗi cho những người bị giết đã có hành động trái phép, và phủ nhận chuyện họ có quyền đặt chân lên đảo, nơi ông cha họ đã làm chủ hợp pháp hàng mấy trăm năm trước?
Biển đảo của VN đã chuyển chủ, bắt đầu từ sự buôn bán lén lút giữa hai thầy trò Hán phỉ, nay đã thêm chi tiết cho thấy, đã có lúc thế lực chính trị bên ngoài can dự ngấm ngầm! Bản tin của Xịa cho ta thấy được cái thật nơi chính trị Mỹ, một Hoàng Sa làm ngơ cho Tầu cộng, rồi đến Gạc Ma (Trường Sa), lời Xịa y chang những gì Tầu cộng dựng chuyện trên báo đài.
Trận Hoàng Sa, không một ai quên ‘Mật Điện’ ngày 19/01/1974 (giải mật 30/06/2005) Bộ Ngoại Giao Mỹ đã ra tay ngăn cản TT Thiệu trong việc tái chiếm Hoàng Sa. Ra thông cáo báo chí là Chính phủ Mỹ không đứng về phe nào trong cuộc tranh chấp - Lực lượng quân sự Mỹ không can dự vào xung đột - Tòa Đại Sứ Mỹ cố vấn chính phủ VNCH chỉ nên có những hành động tự vệ tối thiểu, tránh mọi đối đầu cùng Tầu cộng (đồng minh Mẽo?!).
Biển Đông dậy sóng với đường lưỡi bò, rồi xây Vạn Lý Trường Thành trên biển, biến đảo đá thành pháo đài kiên cố, cho thấy một Tầu cộng đã được làm ngơ. Nay Mỹ đã phải trả giá đắt, từ sau cướp được Hoàng Sa (19/01/1974) Tầu cộng lộng hành lmần tới, cho đến (2011) lúc Mỹ đã thấy sự bất an, phải tuyên bố Mỹ có quyền lợi nơi biển Đông để xoay trục trở lại.
Chuyện Biển Đông bây giờ chỉ có súng đạn mới giải quyết được! BBC (28/11/2016) đưa tin Ngô Thắng Lợi tư lệnh hải quân Tầu cộng đến đảo Quang Hòa (Hoàng Sa) làm lễ tưởng niệm lính chết trận Hoàng Sa 19/01/1974, đã kêu gọi binh sĩ:“tập trung chuẩn bị cho chiến trận, rèn luyện trở thành lực lượng tinh nhuệ trên biển ‘đánh tốt, thủ giỏi,’ dâng thành tích chào mừng đại hội khóa XIX đảng CSTQ 2017”.
Còn Mỹ, Donald Trump hổng ưa Tầu cộng, lời nói lúc tranh cử là quyết liệt mần mạnh tay với khựa, tại biển đông cấm Tầu cộng tiếp cận mấy pháo đài vừa mần xong, bằng cách nào hổng thấy nói. Tới nay vẫn chưa một hành động cứng rắn nào được đưa ra, để gây tin tưởng cho cả những ai đang là đồng minh của Mỹ… Một sự thật đắng nghét, là với con thú điên được thả lỏng một thời gian dài, nay muốn trói tay cột chân Tầu cộng là chuyện hổng dễ!