30-4 , Nhớ Về Anh

30 Tháng Tư 201911:45 SA(Xem: 3771)
30-4 , Nhớ Về Anh


ty                                                        Hình minh họa - nguồn Internet





Trần Khải Thanh Thủy
      Facebook



Gần 23 năm qua rồi kể từ ngày anh mất, vậy mà tôi luôn nhớ về anh. Cái chết âm thầm của anh, một cái chết lãng xẹt giữa tuổi đời 45 ( anh sinh năm 1951) không vợ con, không ốm đau, cũng không lý do cụ thể, trong điều kiện đất nước đầy tang tóc, gia đình không một đồng xu dính túi sau bao nhiêu đợt trưng thu, cải tạo, tiêu diệt mầm mống tư sản mại bản và 7, 8 lần vượt biên không thành của các thành viên trong nhà...dường như không gợi sự nhung nhớ tiếc nuối cho ai ngoài gia đình và vài người bạn thân, trong đó có tôi là người em họ xã hội chủ nghĩa duy nhất của anh lúc đó.

Không rõ vì không biết đến tình cảm đặc biệt riêng tư giữa hai anh em tôi, hay vì qúa đau buồn, thất vọng mà hai bác và tám thành viên trong nhà không hề báo tin cho tôi biết ...
Khi hoàn cảnh sống mỗi ngày thêm bế tắc, chị họ tôi phải lặn lội theo Tàu thống nhất Bắc Nam buôn bán để kiếm mấy đồng bạc còm cõi nuôi thân và tháng tháng thay ba mẹ đi thăm nom các em trong tù vì tội vượt biên trái phép, nghe tôi hỏi, chị mới thở hắt ra một hơi bảo:
- Nó chết rồi .
-Chết rồi ạ? Tôi hỏi lại như một con rô bốt
Vừa vui mừng hớn hở bước từ chiếc xe xích lô vào nhà trong tiếng reo của mẹ tôi, mắt chị đã rơm rớm khi nghe tôi hỏi về anh, và chị kết luận:
- Tại nó buồn qúa em ơi...
Tiếng chị như một lời than mà gần 25 năm qua tôi còn nhớ mãi :
- Chị có tội vì đã không khuyên bảo ba mẹ theo lời anh cả, đưa cả nhà qua Mỹ vào ngày 28 -4 -1975, lại không thể làm điểm tựa, trụ đỡ tinh thần cho nó suốt 9 năm trong trại cải tạo cũng như quãng đời sau đó, khi nó đã ra khỏi trại , đi làm lơ xe...
Dù không muốn khơi thêm vết thương trong lòng chị, nhưng tôi vẫn có một linh cảm lành lạnh nơi cuống họng, tôi rụt rè hỏi gặng:
- Anh ấy bị tai nạn ạ?
- Đâu có, chị quay đi, giấu cái nhìn buồn bã vào sau khe cửa chật hẹp:
- Nó hòa cả hai vỉ thuốc ngủ vào rượu ...sáng hôm sau, thằng út vào gọi anh dạy đi làm mới biết anh đã chết rồi, không một lời trăng trối, oán thán, chỉ hai vỉ thuốc ngủ không còn một viên nói rõ nguyên nhân cái chết của nó...
Thời gian phủ bụi lên mọi thứ, riêng tôi không sao quên được những kỷ niệm ít ỏi và sâu sắc đã có giữa tôi và anh, đó cũng là lý do tôi quyết định viết lại những dòng tưởng niệm này.
Đầu năm 1976 mẹ tôi tìm vào thăm chị ruột sau gần 22 năm xa cách, mừng mừng tủi tủi trước bao nhiêu chấn động của thời cuộc, của đất trời , khi đó anh cùng 5 người anh em của anh đều phải đi học tập cải tạo. Năm 1982, tôi tốt nghiệp đại học sư phạm ra trường và bị phân công vào Đồng Tháp Mười, nấn ná mãi vì mẹ ngăn cản, kiên quyết không cho đi, nên cuối năm 1984 tôi xin phép mẹ theo vài người bạn đến tận nơi mênh mông sông nước đó để xem xét cụ thể tương lai của mình? Lúc này anh vừa kịp ra tù, gương mặt khắc khổ, gày đen như quỷ đói...Bữa ăn đầy ắp thức ăn, dồi dào thịt cá tại gia đình công chức như gia đình bác tôi trước 1975 không còn, trên mâm chỉ vẻn vẹn một đĩa rau muống luộc chấm nước mắm chanh, một khúc cá biển cắt đôi giành riêng cho hai anh em tôi, còn cả nhà ăn chay. Vậy mà anh kiên quyết nhừơng phần mình cho tôi, khiến chị họ tôi phải quát:
- Ăn đi! Ở tù bao nhiêu năm, bắt má “tự ăn thịt mình” mãi rồi, giờ ra tù, đừng phụ công má lần hồi từng đồng xu, cắc bạc mua giá chợ trời về bồi dưỡng cho em...Chị cũng vậy, mỗi lần ra tù vì tội vượt biên không thành cũng được má bồi dưỡng, nhưng chỉ một tuần thôi à...
Câu nói của chị khiến tôi nghẹn đắng, nửa khúc cá chị xẻ vào bát tôi cứ như bánh xà phòng chẹn ngang cổ khiến tôi nuốt không trôi.
Đêm hôm đó, anh em tôi thức trắng đêm. Anh tò mò vì cô em họ trẻ trung, xinh đẹp, ngoan ngoãn sống tại đất Bắc như tôi, cũng vì bao nhiêu tâm trạng chất chứa trong đầu trong cả quãng đời tù khiến anh khó ngủ...và tôi vì lạ nhà, lạ cảnh cũng tò mò, háo hức thức bên anh, nghe anh kể chuyện đời, chuyện tù ...Xen lẫn những cuộc trò chuyện hoặc hỏi thăm về cuộc sống, con người nơi đất Bắc mà từ nhỏ anh chưa một lần đặt chân tới là những câu chuyện thế sự, thời cuộc; Tôi ngạc nhiên khi nghe anh nhắc đến chế độ mới với những từ xóc óc, ai oán, rợn người. Nào : “Ngày quốc hận”; Nào “ Ngày mất nước”; Nào “Ba mươi thứ tang” v.v...
Nói là gieo, nghe là gặt...hẳn anh không ngờ trong cái đêm đông se lạnh ấy, anh đã làm thay đổi đời tôi, thay đổi thơ tôi như thế nào? Tất nhiên với tư cách của một giáo viên tương lai, một thành viên trong đoàn viết văn của trường Nguyễn Du khóa 4, tôi không thể đồng cảm với suy nghĩ cực đoan của anh, nhưng nó như những vết gai cào trong ký ức và nằm lại mãi trong tâm khảm của tôi, như những lớp rêu xanh bám chặt vào tảng đá, không thể nào cọ rửa nổi.
Trở lại Hà Nội, tôi nghe lời bác, lời mẹ, không nhận quyết định vào Đồng Tháp Mười nữa mà ở lại bám trụ Hồ Gươm như hầu hết những đứa bạn Hà Nội khác để thi vào trường viết văn Nguyễn Du mà tôi đinh ninh mình không thể trượt(!)...
Vài tháng sau đó, khi sức khỏe đã tạm hồi phục, anh chủ động ra miền Bắc thăm gia đình tôi. Cả nhà thuê một chiếc lambro về quê thắp hương cho ông bà nội ngoại... Suốt một tuần ở lại vùng quê nghèo, đất trũng, đồng chiêm, sống ngâm da, chết ngâm xương mà cụ kỵ chúng tôi rời bỏ từ lúc mười tám, đôi mươi, hai anh em tôi - hễ có điều kiện lại tách đoàn để cùng nhau tâm sự mọi điều. Mới đầu còn dè dặt, càng về sau càng tâm đầu hợp ý hơn. Đó cũng là lý do tôi viết những câu thơ để đời và suýt nữa thì bị đuổi khỏi ngành giáo dục vì tư tưởng phản động của mình:
Non sông ơi vì đâu nên nỗi
Đói khổ, lầm than, hụt hẫng, điêu tàn?
Phải ngoảnh mặt giữa cuộc đời dối trá
Hay mở mắt ra và nhỏ lệ cùng dân ?
Rồi :
Nhầm lẫn rồi hỡi bác kính yêu
Chủ Nghiã Xã Hội đang trên đường tắt lụi
Giữa đất nước của Lê nin vĩ đại
Cách mạng Nga làm lịch sử thụt lùi...
Vài lần vào Đà Lạt công tác, được đi bằng xe của giám đốc công ty vận tải Hà Tây, người thiết lập đường dây giữa khu kinh tế mới tại Đà Tẻ, Lâm Đồng, Đà Lạt và quê mẹ Hà Tây, lần nào tôi cũng trượt dài 60 km để vào gặp chị, hai bác và anh em tôi lại quấn lấy nhau, cùng dốc bầu tâm sự về thời thế, con người và điều kiện hoàn cảnh sống cho nhau nghe... Gần 45 tuổi, anh vẫn kiên quyết không chịu lấy vợ, vì tương lai không có: “Ốc còn không mang nổi mình ốc, sao có thể làm cọc cho rêu bám?”
Lần cuối cùng anh ra gặp tôi với một lý do vô cùng đơn giản:
- Buồn qúa , anh thu gom tất cả tiền nong và vay mấy anh bạn cùng làm lơ xe để ra gặp em nói chuyện chơi. Anh ở nhà trọ, đừng cho dì Lan (mẹ tôi) biết .
Lúc này tôi đã là phóng viên báo đảng , vừa gặp lại tôi sau giờ làm việc, anh đùa:
- Tưởng em còn làm giáo viên nhăn răng hoặc nhà văn nghiệp dư, nên anh ra...chứ biết em thành phóng viên báo đảng như thế này, anh chẳng lặn lội đường xa làm gì ?
Tôi nửa đùa, nửa thật, rút trong túi xách ra tấm thẻ phóng viên động viên anh:
- Anh ơi, em là phóng viên báo đảng, nhưng là đảng già, đảng bé tí, không phải đảng to đùng là báo Nhân Dân hay Quân Đội, Công An đâu.
Liếc qua tấm thẻ ghi tên, tuổi tôi, anh chỉ bảo:
- Ảnh em đẹp qúa! Thế này đi “hù dọa thiên hạ”, khối thằng ...phải chết đấy...
Câu nói của anh khiến tôi phì cười :
- Em chả biết hù dọa ai bao giờ? Cảm giác của em bây giờ chỉ là cựu chán binh thôi, không phải Cựu Chiến Binh như cái tên của báo đâu. Em muốn đổi đời, thích thành Cựu...chén binh cơ, không phải cảnh sáng sáng nuốt vội gói mì tôm, đạp 5 ky-lô-met đến tòa soạn rồi 12 giờ 30 phút mới được ăn trưa tại bếp ăn tập thể...Nhiều hôm đói vàng mắt ra mà không đủ tiền để gia cố các vết lõm trong dạ dày, chỉ dám củng cố ở đoạn cong xích ma*, hai phần ba dạ dày thôi.
Anh cười buồn bã, mắt như có lệ:
- Nghe em nói hệt như cái thời còn “mất dạy” và “vô lương” ấy nhỉ!
Tôi phì cười vì khẩu ngữ của ngành mình– chính xác là của những giáo viên bị thất nghiệp, không được dạy học nên không có lương đã kịp lây nhiễm sang anh, khiến tình cảm giữa hai anh em gần nhau hơn, không còn khoảng cách giữa kẻ thua, người thắng, kẻ Bắc, người Nam nữa.
Nửa tháng trời trong khu trọ tồi tàn đó chúng tôi đều thức đến 1, 2 giờ đêm để nói chuyện, đàm đạo, tranh luận...Kết quả cả hai anh em tôi cùng đi đến một kết luận “động trời” :
- Cái gọi là chủ nghĩa xã hội không thể tồn tại được em à.
- Vâng! Tôi đáp: - Vì nó đích thực là một thứ chủ nghĩa vừa phản dân chủ lại phản dân tộc anh ạ.
Không ngờ nhận được sự đồng cảm của tôi trước vấn đề hệ trọng một cách chính xác, dễ dàng như vậy, anh tròn mắt nghe tôi giải thích :
- Anh biết không, theo Từ điển bách khoa Việt Nam: “Chuyên chính là trực tiếp dùng bạo lực để áp đặt ý chí của giai cấp thống trị đối với giai cấp bị trị”. Vậy mà chủ nghĩa xã hội chủ trương “chuyên chính vô sản” (dùng bạo lực để áp đặt cho xã hội ) thì đó là một chế độ phản dân chủ rồi còn gì?
- Ờ, ở trong tù bọn anh mỗi lần phải học về chủ nghĩa xã hội cũng bí mật bàn thảo với nhau : - Chủ nghĩa xã hội không có “dân tộc” mà chỉ có “giai cấp” thôi !
-Đúng đấy, tôi cắt ngang lời anh:- Vì vậy bất cứ ai không tán thành sự thống trị của giai cấp vô sản đều là kẻ thù của chủ nghĩa xã hội không tưởng này, đều trở thành đối tượng đàn áp của “chuyên chính vô sản” do đảng lãnh đạo áp đặt , dẫn dắt
Anh cười đắng đót:
- Có thể đó là lý do sau ngày 30/4/1975, Nhà nước Cộng hòa Xã hội chủ nghĩa Việt Nam đưa bọn anh - những nhân viên cán chính của chính quyền Việt Nam Cộng hòa vào các trại tập trung cải tạo – thực chất là các nhà tù trá hình – với lý do duy nhất là bọn anh đã phục vụ trong chính thể Việt Nam cộng hòa, một chính thể chống lại Việt Nam cộng sản.
- Vâng! Tôi thở dài ai oán: -Thay vì xóa bỏ hận thù dân tộc, đảng Cộng sản Việt Nam càng đào sâu thêm bằng cách bỏ tù các “kẻ thù giai cấp” của mình. Thay vì dùng tình thương đưa đám hận thù, nhà nước này làm ngược lại, dùng hận thù để tống tiễn mọi thứ tình thương của con người trong gia đình, cộng đồng xã hội . Thậm chí bỏ tù luôn cả người yêu cầu họ thực hiện hòa hợp, hòa giải dân tộc...
Tự nhiên anh nhìn sâu vào mắt tôi, hỏi:
- Em nghĩ gì về ông Sáu Dân, à thủ tướng Võ Văn Kiệt? Chính ổng mấy năm vừa rồi đưa ra kiến nghị trả tự do cho tất cả tù nhân, cựu quân nhân và viên chức chính quyền Việt Nam Cộng hòa đấy.
- Em biết! Tôi trả lời: -Xung quanh cái ghế của ông Sáu Dân cũng nhiều lời đồn đoán lắm. Người bảo ông bị các đồng chí bịt miệng vì càng ngày càng tỏ ra nguy hiểm. Không chỉ dừng lại việc phát biểu: “ Ngày 30-4 có một triệu người vui và cũng có một triệu người buồn”, ông còn hối hận vì đã bị lãnh đạo bộ chính trị thúc ép ký vào nghị quyết 31 CP**, nên phun ra tất cả...rồi liên tục yêu cầu hòa giải dân tộc, lấy “Việt Nam” làm quốc hiệu, không phân biệt cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam và Việt Nam Cộng Hòa nữa để hàn gắn vết thương hai miền... Người lại nói ông ấy chỉ giỏi mị dân, xử dân, chơi xấu với dân, chứ Sáu Dân nỗi gì?
Lặng đi một lát, uống ngụm chè đặc chát, anh bày tỏ:
- Suốt 9 năm trong tù cộng sản( Do anh trốn trại bị bắt đi bắt lại), nhóm bạn anh – cả sĩ quan lẫn kỹ sư, luật sư, chuyên gia kinh tế trực thuộc Bộ quốc phòng đều nhìn nhận - Chủ nghĩa xã hội phản bội lại dân tộc, xóa bỏ “con người dân tộc” bằng cách duy trì người Việt Nam trong tình trạng thù hận lẫn nhau, thay Tổ Quốc của người Việt thành “Tổ quốc xã hội chủ nghĩa”.
- Đúng! Đúng! Tôi bắt mạch suy nghĩ của anh, nhận định: - Điều này ghi rõ ràng trong Hiến pháp, em bắt buộc phải đọc, nên em biết :- “Tổ quốc” trong tiếng Việt có nghĩa là “quốc gia do Tổ tiên tạo lập”. Còn “Tổ Quốc xã hội chủ nghĩa” là “quốc gia do đảng cộng sản Việt Nam cướp đoạt. Điều này phủ nhận Vua Hùng, phủ nhận quốc gia của người Việt đã tồn tại từ 4000 năm trước .
Anh nhỏ nhẹ:
- Theo anh “Độc lập dân tộc gắn liền với chủ nghĩa xã hội” mà Đảng cộng sản Việt Nam tuyên truyền là hoàn toàn trái với lịch sử dân tộc em à.
- Vâng! Tôi tiếp tục dòng chảy của mình: - Dấu mốc gần nhất là cuộc cách mạng tháng 8 -1945, hoàn toàn không dính dáng đến chủ nghĩa xã hội. Bản Tuyên ngôn Độc lập do ông Hồ đọc vào ngày 2-9-1945 đã chứng tỏ điều này.
Anh cười, mắt lơ đãng theo làn khói thuốc, hỏi lại bằng chất giọng nửa thờ ơ, nửa quan tâm :
- Em có biết bản tuyên ngôn đó sao chép chín mươi phần trăm nội dung từ tuyên ngôn độc lập của Mỹ không?
Tôi ớ ra, trong thâm tâm ngầm phản đối mà không ngờ sau này khi đọc lại mới thấy anh nhận định hoàn toàn chính xác. Chỉ có điều ông Hồ chỉ ăn cắp bản tuyên ngôn đó trên giấy tờ mà không thực thi một chút quyền lợi nào cho 31 triệu người dân Việt Nam lúc đó.
Ngồi im chịu trận một lúc rồi, lại đến lượt tôi lên tiếng:
- Việc Đảng cộng sản Việt Nam( Khi ấy lấy tên là Đảng cộng sản Đông Dương) tự giải thể vào ngày 11/11/1945( sau khi nước Việt Nam dân chủ Cộng hòa ra đời vẻn vẹn 2 tháng 9 ngày ), càng chứng tỏ nhân dân Việt Nam khi ấy chỉ muốn giành độc lập để thực hiện quyền dân tộc tự quyết thôi , đâu phải để xây dựng chủ nghĩa xã hội ?
- Đúng đấy! Anh đáp- như chiêm nghiệm lại những đúc kết 9 năm trong nhà tù nhỏ trá hình tại trại học tập cải tạo: - Anh và tụi bạn gãy súng của anh đều biết sự tồn tại của Đảng cộng sản Việt Nam chỉ tổ gây hại cho việc bảo vệ và củng cố nền Độc lập của dân tộc từ khi còn trứng nước, vì phủ định sạch trơn nền Độc lập mà người dân đã giành được dưới sự lãnh đạo của Hai Bà Trưng, Lý Bí, Ngô Quyền, Lê Lợi trước phong kiến Trung Hoa, cũng như xóa bỏ toàn bộ lịch sử đấu tranh của dân tộc này.
Nuốt một hơi nghẹn, tôi tiếp tục, giọng xúc động không tránh được:
- Không chỉ dừng lại ở sự phủ nhận, xuyên tạc Tổ Quốc và Độc lập dân tộc của người Việt đâu anh ơi! Chủ nghĩa xã hội còn xâm hại chủ quyền và sự toàn vẹn lãnh thổ của Việt Nam nữa... Anh có biết từ ngày 14-9- năm 1958, ông Phạm Văn Đồng đã gửi thư cho ông Chu Ân Lai một công hàm đặc biệt để công nhận chủ quyền của Trung Quốc đối với quần đảo Hoàng Sa không? Chẳng qua vì “đại cục xã hội chủ nghĩa”đấy.
– Thể nào, anh giải thích: - Bây giờ thì anh hiểu tại sao Chính phủ Việt Nam không hề phản ứng trước việc Trung Quốc đánh chiếm toàn bộ quần đảo Hoàng Sa do Việt Nam Cộng hòa quản lý vào năm 1974, rồi mấy năm trước( 1988), Trung Quốc lại ngang nhiên tấn công quần đảo Trường Sa, giết chết 64 sĩ quan, chiến sĩ Việt Nam đồn trú trên đó để chiếm đảo Gạc Ma. Không lẽ cũng vì “đại cục xã hội chủ nghĩa” như em nói sao?
- Vâng, tôi đáp bằng chất giọng tinh quái của mình: - Cái gọi là “đại cục” ấy nó dính chặt vào yết hầu, cổ họng của đảng và nhà nước rồi, nên lãnh đạo Việt Nam đành chịu cảnh “há miệng mắc quai” suốt đời thôi anh ơi.
Anh trầm ngâm nghe tôi chốt lại vấn đề :
-Thay vì nhổ toẹt “đại cục” ra khỏi miệng để lên án mạnh mẽ hành vi xâm lược của Trung Cộng thì lãnh đạo nhà ta nín nhục, nuốt nghẹn vào trong...
Đêm đã khuya, đã đến lúc cần phải ra về, anh em tôi dừng lại một quán phở khuya để củng cố dạ dày:
Rất hồn nhiên, anh bảo:
Anh ghét tất cả những gì thuộc tư duy xã hội chủ nghĩa , sản sinh từ đất Bắc, chỉ riêng phở Hà Nội anh thấy rất ngon, không có vị ngọt của đường và bánh phở cũng không cứng quèo như ở trong Sài Gòn.
Không ngờ đó là lần gặp cuối cùng của hai anh em tôi, tôi trở lại nhịp sống của một phóng viên báo Cựu...Chán Binh, chán ghét tất cả để rồi thành phản động lúc nào không hay. Còn anh, trong thời buổi nhộn nhạo của cuộc đấu tranh sinh tử, một mất, một còn, những người “thua cuộc” bọn anh bị xem xét dưới góc độ chính trị: Hoặc phải trở thành người Việt Nam với tâm thức nô lệ: “Được làm vua, thua làm giặc ”...bị những kẻ cầm quyền ngu dốt đối xử vô cùng tồi tệ . Hoặc trở thành “phản động”, “thế lực thù địch”, vòng qua cổng Khám Chí Hòa 20, 30 năm hoặc tù chung thân cho tới chết như Bác Nguyễn Hữu Cầu, anh Phạm Trần Anh, bác Nguyễn Chí Thiện v.v Tiếc rằng trong huyết quản của một sĩ quan Việt Nam cộng hòa, tử tế, có nhân cách, được ăn học bài bản và đã quen sống với chế độ tự do và quyền làm người như anh, cả hai điều đó, lúc này lại không thể dung nạp nổi. Sống với tâm thức nô lệ thì anh không chịu , mà tham gia vào một số tổ chức kháng chiến sau khi ra tù, anh sợ lại làm mẹ buồn khi quanh ngôi nhà duy nhất còn lại của gia đình sẽ phủ kín các điều 79, 88, 258, 245 v.v trong điều luật của nhà nước cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam...
Nghĩ nhiều, làm nhiều, gầy rộc mà không ngủ được, gần 10 năm trời anh đã phải dùng đến thuốc ngủ để du rỗ mình, rồi mắc bệnh trầm cảm lúc nào không hay. Cuối cùng, chính căn bệnh trầm cảm đã đưa đường, chỉ lối cho anh dìm sâu vào quên lãng trong bát rượu đặc và hai vỉ thuốc ngủ, chấm dứt mọi sự ràng buộc, dan díu với đời.
Năm 2005, khi tôi vào thăm mộ anh lần cuối, cũng là lúc bộ mặt phản dân phản nước của đảng cộng sản càng ngày càng lộ rõ khi Nhà nước Việt Nam tiến hành bắt giam hàng chục công dân chỉ vì họ lên tiếng khẳng định “Hoàng Sa và Trường Sa là của Việt Nam” với lý do dựng ngược: “ Làm gián điệp cho Mỹ”, hoặc “Xâm phạm an ninh quốc gia”...
Trước ngôi mộ đơn sơ, giá lạnh của anh, tôi thì thầm nói thêm với anh về bản chất hèn hạ và cố chấp của đảng cộng sản vì giữa năm 2005 này, họ vẫn không chịu công nhận liệt sĩ cho các chiến sĩ Việt Nam Cộng Hòa đã hy sinh trong cuộc chiến chống Trung Quốc xâm lược tại quần đảo Hoàng Sa và sẽ không bao giờ công nhận, vì “đại cục xã hội chủ nghĩa” vẫn mắc ngang cổ họng lãnh đạo .
Điều nghiêm trọng là hành vi buôn dân, bán nước, phản bội dân tộc của chế độ này vẫn chưa chịu dừng lại. Trước âm mưu dùng vũ lực thôn tính nốt quần đảo Trường Sa và độc chiếm biển Đông , bao nhiêu người mong đợi nhà nước Việt Nam liên minh quân sự với Mỹ để bảo vệ Trường Sa, cũng như tiến hành thu hồi quần đảo Hoàng Sa, bảo vệ chủ quyền của Việt Nam trên biển v.v. mà ...mong vẫn hoàn mong...
Dưới cách nhìn thông tỏ của giới trẻ từ thiên niên kỷ thứ 3 (2000) , Mỹ chính là siêu cường quốc về mặt quân sự trên thế giới, cũng là nước duy nhất có chiến lược ngăn chặn giặc Trung Quốc bành trướng bằng vũ lực ở Châu Á – Thái Bình Dương, đặc biệt ở khu vực Đông Nam Á. Tiếc thay - với bản chất ngu đần và ích kỷ, đặt quyền lợi cá nhân lên quyền lợi dân tộc, lãnh đạo Việt Nam đã âm thầm bác bỏ mọi liên minh quân sự với Mỹ, chỉ vì cái giá phải trả qúa đắt :“Mất chủ nghĩa xã hội, đồng nghĩa với việc mất hết quyền lợi, tiền bạc, địa vị mà chúng vơ vét khi dồn dân đến bước đường cùng, sau bao nhiêu năm “thống nhất”.
Trong làn khói nhang lung linh, nghi ngút, tôi như gặp lại gương mặt cương nghị quen thuộc của anh, cái miệng anh như đang mấp máy nói với tôi những điều anh xác quyết: “Cái gọi là chủ nghĩa xã hội không thể tồn tại được, em à”
Cả nhà đều vừa thương cảm, vừa xúc động, vừa ngạc nhiên, không hiểu sao sau từng ấy năm tôi còn có thể khóc anh một cách ngon lành đến thế? Lý do duy nhất khiến những giọt nước tràn khỏi bờ mi vì tôi luôn nhớ đến một câu nói của anh: “Biết căm thù là một đức tính lớn”. Tại sao anh đã có trong người đức tính lớn ấy, còn tìm đến cái chết để trốn tránh tất cả ? Bỏ mặc ba mẹ già và anh, chị em trong cõi đời nhục nhằn, ô trọc này? Tại sao anh biết rõ về chủ nghĩa xã hội - một chủ nghĩa chống lại con người, mà anh vẫn âm thầm dung dưỡng, sống chung với nó sau bao nhiêu năm tháng đọa đày để rồi có một kết cục “lãng nhách”như thế này?
Đêm hôm ấy, trở về nhà bác, tôi đã viết bốn câu thơ vào cuốn sổ của mình:
Em luôn nghĩ về anh như suốt đời sóng vỗ
Lên mãi một bờ âu yếm , mê say
Và trong em tiếng lòng luôn thức dạy
Anh thân yêu, em đứng thẳng làm người !
Ở nơi nào xa lắm, tôi tin anh đang gắng ngậm cười và dõi theo từng bước đường tranh đấu của tôi, tiếp thêm ý chí và niềm tin trong tôi cho đến ngày giải thể chế độ cộng sản, vĩnh viễn xóa bỏ cái gọi là Xã Hội Chủ Nghĩa để dân tộc tránh được thảm họa “xuống hố cả nút” như cái thời tôi và anh đã sống ...
Thành phố hồ chứa mưa 2005

Sacramento 29-4-2019

        TKTT
-------------------
*Dung tích dạ dày 1200 centimet khối, Đoạn cong xích ma chiếm 2/3 dạ dày ( khoảng 800 centimet khối)
Nghị định 31 CP: Mỗi quận huyện được phép xây mới một nhà tù.
- ảnh minh họa

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Tên của bạn
Email của bạn
27 Tháng Hai 20248:25 CH(Xem: 1100)
Chính sách đảng mở rộng. Nhà tù mọc khắp nơi. Cưỡng chế đất dân oan. Giam cầm người yêu nước. Đất nước bốn nghìn năm. Nay sắp thành Trung cộng. Hoàng Trường sa thân yêu. Giờ còn trong ký ức . Đất nước của chúng ta. Đang chìm trong bóng tối. Sao các bạn làm ngơ? Còn giả vờ ngủ gật. Các bạn hãy đứng lên. Nếu còn là người Việt. Chúng ta cùng tiến bước. Đập tan cái đảng này. Đảng hại nước hại dân. Hại tương lai mù quáng. Đảng này sẽ tiêu tan. Nếu ta cùng đứng dậy.
26 Tháng Hai 20248:27 CH(Xem: 4570)
8. Họ cố tình gài trong HP những khái niệm xung đột lẫn nhau, chẳng hạn một mặt khắc ghi nhân quyền, mặt khác cướp đi nhân quyền; hoặc một mặt thì hiến định hóa địa phương phân quyền và mặt khác lại hiến định hóa khái niệm “tập trung dân chủ” để hủy diệt “địa phương phân quyền”. 9. Họ thường xuyên đánh cắp và sau đó đánh tráo khái niệm: pháp trị biến thành pháp chế xã hội chủ nghĩa, kinh tế thị trường thành kinh tế thị trường định hướng xã hội chủ nghĩa, chế độ cộng hòa trở thành cộng hòa xã hội chủ nghĩa, tổ quốc trở thành tổ quốc xã hội chủ nghĩa, quân đội trung thành với tổ quốc trở thành trung thành với cả đảng CSVN.
26 Tháng Hai 20248:26 CH(Xem: 2163)
Báo còn viết “…các đối tượng dàn dựng kịch bản ‘đón Vua’ một cách rất huyễn hoặc. Chúng tuyên truyền người Mông cứ đến quả núi ở bản Huổi Khon, nếu thấy đám mây từ trên trời sà vào ai thì người đó được chọn làm ‘Vua’. Người Mông đi theo ‘Vua’ thì không cần làm mà vẫn có rượu thịt ăn.” Tuy nhiên, một người H'mong ở xã Nà Khoa, huyện Nậm Pồ, tỉnh Điện Biên, cho biết thông tin trên của chính quyền đưa ra là hoàn toàn bịa đặt. Ông Giàng A Chín mới phải chạy sang Thái Lan khoảng hai tháng nay để tìm kiếm quy chế tị nạn. Sở dĩ ông và một số thành viên trong gia đình phải bỏ nước ra đi vì
24 Tháng Hai 20245:09 CH(Xem: 4028)
Người dân hãy nhìn đội ngũ cán bộ đảng viên đảng cs hôm nay có đứa nào nghèo?, chúng toàn ở biệt phủ, đi siêu xe, hưởng thụ còn hơn bọn đế quốc tư bản, thậm chí con cái bọn chúng được cho đi du học cũng không học tại những quốc gia cs mà chỉ toàn những đất nước tư bản, còn người dân thì sao? tất cả đều nghèo hèn, cho dù có mức sống dễ chịu hơn ngưỡng nghèo nhưng những quyền cơ bản của con người như quyền được nói, được phát biểu chính kiến, quyền dân chủ như tự ứng cử, tự lập đảng phái, hội đoàn đều bị cấm đoán và phạt tù, tất cả đều là những công dân cộng sản, bị đánh số theo dõi qua những cái căn cước có gắn chip...
21 Tháng Hai 202410:02 CH(Xem: 765)
Khoảng 8 giờ 10 phút, xe đặc chủng chở bị cáo tới tòa. Cụ Nguyễn Trãi râu bạc trắng, mặc áo thụng, chân đi hài, hai tay bị còng, xuống xe, ngó dáo dác tìm thân nhân, nhưng đã được các đồng chí công an áp tải nhanh chóng vào bên trong tòa. -Đúng 9 giờ, phiên tòa xử kín bắt đầu. Ngoài bị can, nhân chứng và luật sư ra, không ai được vào tham dự. Các phóng viên báo chí chỉ có thể tác nghiệp qua hình ảnh ti-vi tại một phòng riêng. Sau phần thẩm tra lý lịch và xác định bị cáo đủ năng lực để hầu tòa, thẩm phán chủ tọa đã nhường lời cho đồng chí Kiểm sát viên luận tội. Theo cáo trạng, bị cáo Nguyễn Trãi còn có tên khác là Ức Trai, sinh năm 1380, đã có những hành động vi phạm pháp luật nhà nước Cộng Hoà XHCN Việt Nam như sau :
21 Tháng Hai 202410:00 CH(Xem: 2008)
Khi tôi bước chân vào nơi đã từng hiện diện một ngôi chùa, nay đã thành hoang phế, lòng cảm thấy chùng xuống. Ngôi nhà tạm hiện tại quả thực không thể gọi là chùa, nó chỉ như một căn phòng đơn giản để thờ Phật. Ngoài sân, vẫn còn dấu tích tàn phá ngày trước, tượng Phật nằm chơ vơ dưới sương gió, khung cảnh làm lòng người thấy xót xa. Tôi chợt nghĩ, hơn hai ngàn năm trước, Phật Thích Ca đã gian nan như thế nào mới tìm thấy chánh pháp, ngày nay, dưới sự vô minh, tàn ác của con người, chánh pháp lại tiếp tục phải chịu đựng phong ba, bão táp. Ngay cả Phật đã chứng ngộ, đã nắm quyền năng trong lòng bàn tay, nhưng ngài chưa...
20 Tháng Hai 20248:12 CH(Xem: 1776)
Ngay trước Tết Nguyên đán, ngày 02/2, khi đang giao hàng cho khách tại nhà, đội quản lý thị trường cùng công an thành phố Đà Nẵng ập vào và lập biên bản rồi thu giữ hàng hoá với giá trị khoảng hai triệu đồng vì “bán hàng lậu không hoá đơn.” Bà nghi ngờ công an và quản lý thị trường địa phương đã gài bẫy để thu giữ hàng hoá của mình. Ngày 19/2, Đội quản lý thị trường số 2 mời bà lên làm việc và phạt hành chính số tiền 1,5 triệu đồng với hành vi trên. Bà Lâm cho rằng nhà chức trách Đà Nẵng đang trấn áp bà và ba con nhỏ, như một viên công an đã chỉ vào mặt bà và nói “Tao sẽ không để mẹ con chúng mày được yên” trong ngày xét xử...
17 Tháng Hai 20245:53 CH(Xem: 1087)
Phát biểu tại buổi họp tập hợp kiến nghị kỳ 46 (Pre-session 46) hôm 13/2 tại Geveva, Thụy Sĩ, đại diện của tổ chức Văn Bút Mỹ (PEN America), Văn Bút Quốc tế, và Trung tâm Văn Bút Việt Nam Hải ngoại đề xuất chính quyền Việt Nam nâng cao nhận thức về quyền tự do ngôn luận cho giới nghệ sĩ và nhà văn, đồng thời kêu gọi Việt Nam thực hiện các biện pháp bảo vệ dữ liệu và bảo vệ quyền tự do ngôn luận, theo văn bản của tổ chức UPR Info, cơ quan tổng hợp các ý kiến cho Nhóm làm việc UPR. “Nhà chức trách tiếp tục bắt giữ, buộc tội và bỏ tù các nhà văn, nhà báo và nhà hoạt động vì họ thực hiện quyền tự do ngôn luận của mình...
08 Tháng Hai 20249:29 CH(Xem: 1439)
Ông Danh Minh Quang bị Công an tỉnh Sóc Trăng bắt vào ngày 31/7/2023. Cùng bị bắt với ông còn có hai ông Thạch Chương và Tô Hoàng Chương; hai người này ngụ tại tỉnh Trà Vinh. Cả ba đều bị khởi tố và bị bắt theo cáo buộc “lợi dụng các quyền tự do dân chủ xâm phạm lợi ích Nhà nước, quyền, lợi ích hợp pháp của tổ chức, cá nhân” theo Điều 331 Bộ Luật HÌnh sự Việt Nam. Cộng đồng người Khmer Krom hồi tháng 8 năm ngoái đã tổ chức biểu tình trước tòa Đại sứ quán Việt Nam ở Washington DC để phản đối chính sách đàn áp người Khmer Krom và đòi trả tự do cho các ông Danh Minh Quang, Thạch Chương và Tô Hoàng Chương.
06 Tháng Hai 20248:44 CH(Xem: 6019)
Không phải cứ áo trắng cổ cồn, khoác cái bộ mặt lãnh đạo là có thể xóa sạch quá khứ, lừa mị được người dân, bởi cái lịch sử đảng đĩ này tội ác quá dầy, quá nhiều thì làm sao mà xóa hết cho được, đó là còn chưa nói đến việc cái đảng đĩ này đặt người dân ra ngoài vòng quyền chính trị của mình, theo đó người dân VN không có quyền ý kiến, phản đối, biểu tình mà chỉ phái chấp nhận những gì mà đảng thi hành thì cho dù bọn lãnh đạo đảng có khoác cái gương mặt nguyên thủ như thế nào lên truyền hình phát biểu thì người dân họ cũng ngó qua như xem bọn hề rẻ tiền hài nhảm...
06 Tháng Năm 2024
Loại cán bộ này từng bị kết án đã công khai phê bình, chỉ trích Chủ nghĩa Cộng sàn Mác-Lênin, tư tưởng Hồ Chí Minh và đướng lối cai trị độc tài của đảng. Họ còn bị lên án “ngoảnh măt làm ngơ” trước nhửng chỉ trích đảng. Vì vậy, ông Nguyễn Phú Trọng đã kêu gọi đảng chọn cán bộ có các tiêu chuẩn: “Thật sự đoàn kết, trong sạch, vững mạnh, thống nhất ý chí và hành động, có bản lĩnh chính trị vững vàng, có phẩm chất đạo đức trong sáng, kiên định mục tiêu độc lập dân tộc và chủ nghĩa xã hội.” Ngoài ra, bản thân họ cũng cần chứng minh “tiêu biểu về trí tuệ, có tầm nhìn chiến lược, có tư duy đổi mới, sáng tạo; tiêu biểu cho toàn Đảng về...
04 Tháng Năm 2024
Ở tầm của uỷ viên Trung ương Đảng, có thể lập sân sau để kinh tài. Có thể nói, đằng sau mỗi một quan chức là cả một bộ máy tham nhũng đồ sộ. Ví dụ như ông Vương Đình Huệ, ông lập hẳn sân sau cho em họ đứng tên; nuôi đệ tử ruột làm tay hòm chìa khóa, đảm nhận chức năng kết nối từ ông Huệ và chính quyền tỉnh, nhận dự án từ Trung ương rồi đẩy xuống tỉnh, sau đó trao dự án vào tay em họ ông Huệ. Không có đất nước nào mà mức độ tham nhũng kinh khủng như Việt Nam. Sau lưng mỗi quan lớn đều là một hoặc vài tập đoàn, chuyên rút ruột ngân sách. Điều này gây nguy hiểm cho nền kinh tế đất nước vô cùng. Mỗi ghế quan chức đều...
03 Tháng Năm 2024
Vào ngày 22-1-2018, ông ta bị kết án 13 năm tù. Ông Thăng bị xét xử vào ngày 14 và 15 tháng 12, 2020 vì liên quan đến một vụ bê bối tham nhũng khác và nhận 10 năm tù. Trường hợp của Thăng không phải là trường hợp cá biệt. Khoảng 20 cá nhân khác có liên quan đến lĩnh vực dầu khí và ngân hàng cũng bị kết án, trong đó có ông Trịnh Xuân Thanh, người đứng đầu tập đoàn dầu khí Petrovietnam, người bị bắt ở Đức và đưa về Việt Nam. Ông Thanh bị kết án tù chung thân. Sau đó, Phan Văn Anh Vũ hay còn gọi là “Vũ Nhôm”, một ông trùm kinh doanh bị bắt ở Singapore. Ông Vũ Nhôm lãnh 17 năm tù.
30 Tháng Tư 2024
Với sự ra đi “bất ngờ” của ông Vương Đình Huệ, đảng CSVN đã rơi vào cuộc khủng hoảng chính trị lớn nhất từ trước tới nay. Những người thay thế ông Huệ và ông Thưởng chỉ đếm trên đầu ngón tay gồm Bà Trương Thị Mai, 66 tuổi, quê Qủang Bình, Bí thư Trung ương đảng, Trưởng ban Tổ chức Trung ương; Thủ tướng Phạm Minh Chính, 66 tuổi, quê Thanh Hóa và Bộ trưởng Công an, Đại tướng Tô Lâm, 67 tuổi, quê Hưng Yên. Tuy nhiên ai sẽ thay ông Nguyễn Phú Trọng làm Tổng Bí thư để lãnh đạo Đảng khóa XIV càng mù mịt hơn, vì những người có điều kiện nhất đã bị loại.
29 Tháng Tư 2024
Trong trại, dù Kẻ Nằm Vùng có lời khuyên trước là không nên – nhưng tướng Trọng, thay vì mặc quần áo dân sự như mọi người tị nạn khác – tiếp tục diện bộ quân phục đại lễ với đầy đủ phụ tùng, dây biểu chương, huy chương, nón kết…đi vào nhà ăn tập thể. Tướng Trọng được 4 người đàn ông đang ngồi ăn, đứng dậy đón chào nghiêm chỉnh đúng tác phong thuộc cấp. Tuy nhiên ngay sau đó bị một số người, có khá nhiều phụ nữ chửi bới, ném thức ăn vào người, khiến ông tối tăm mặt mũi, được Kẻ Nằm Vùng kéo chạy ra ngoài nhưng rồi phải trốn vào một nhà cầu công cộng.
24 Tháng Tư 2024
Bộ phim Kẻ Nằm Vùng hay Cảm tình Viên (The Sympathizer) dựa trên tiểu thuyết cùng tên của tác giả Nguyễn Thanh Việt, được sản xuất bởi A24 và Rhombus Media, đạo diễn Hàn Quốc Park Chan-wook, với sự hiện diện của 2 tài tử nổi danh trong cộng đồng người Việt hải ngoại là bà Kiều Chinh, Nguyễn Cao Kỳ Duyên, đã bắt đầu công chiếu tập 1 trên HBO từ ngày 14 tháng 4 năm 2024. Phim chiếu gần 10 ngày rồi nhưng không thấy giới phê bình văn học, nghệ thuật hải ngoại có bài nào nhận xét, đánh giá tập 1 và 2. Những cây đa, cây đề nổi tiếng trong làng báo, truyền thông hải ngoại thường viết bài bình luận tác phẩm văn chương, phim ảnh… hoàn toàn im lặng.
24 Tháng Tư 2024
Vốn là đảng cướp nên tìm một người có khả năng, vừa khôn ngoan vừa hiểm độc để có thể nắm đầu trùm công an là người ngăn chặn mọi chống đối từ bên trong cũng như bên ngoài thì không dễ kiếm. Đại diện trong Quốc Hội chỉ là bù nhìn. Đại hội đảng là chiến trường thanh lọc, sắp xếp hàng ngũ trung ương, địa phương và chính trị bộ là giai đoạn cuối cùng để chọn lãnh đạo tương lai. Đừng coi thường tiến trình "dân chủ" của CSVN đi từ trên xuống dưới. Vì mục tiêu của đảng là cầm quyền. Mọi đe dọa quyền lực đảng có nghĩa đảng sẽ bị tiêu diệt. Để tìm lãnh đạo có khả năng đó đòi hỏi Khôn và Ác. Từ trên...
23 Tháng Tư 2024
Tuy nhiên lịch sử của Việt Nam đã phủ nhận sự mạo nhận này. Chưa hề có cuộc trưng cầu ý kiến nào chứng minh “Đi lên chủ nghĩa xã hội là khát vọng của nhân dân”. Vì vậy, khi bị chống đối, ban Tuyên giáo Trung ương đã quay cuồng với giọng điệu thù nghịch: “Tính chất nguy hiểm của những phương thức, thủ đoạn này ở chỗ chúng tạo dựng nhận thức sai lệch, mơ hồ, hoài nghi, hoang mang, dao động, gây “tự diễn biến”, “tự chuyển hóa” trong nội bộ, làm lung lay niềm tin của cán bộ, đảng viên và nhân dân vào vai trò lãnh đạo của Đảng, sự quản lý của Nhà nước, tạo tâm lý bức xúc, chống đối trong xã hội. Điều đó ảnh hưởng tiêu cực đến...
22 Tháng Tư 2024
Điều đáng chú ý là Thủ tướng Việt Nam Phạm Minh Chính cả hai lần gặp hai vị lãnh đạo công nghệ này đều mời họ xây dựng nhà máy sản xuất ở Việt Nam. Trong khi đó, khác với Samsung, cả hai công ty này đều không sở hữu nhà máy sản xuất sản phẩm cho chính họ. Điều đó khiến nhiều người đặt ra câu hỏi là lãnh đạo Hà Nội có thực sự hiểu đối tác mình đang nói chuyện? Ai cũng thấy Việt Nam đang đứng trước những cơ hội lớn để nhận được đầu tư lớn hơn về công nghệ nói riêng và kinh tế nói chung
21 Tháng Tư 2024
Cũng đáng chú ý là chuyến thăm Trung Hoa của ông Huệ đã xẩy ra chưa đầy một tháng, sau khi Đảng CSVN cách chức Chủ tịch nước Võ Văn Thưởng ngày 20/03/2024. Ông Thưởng, 54 tuổi từng được coi là ngôi sao sáng trong 4 Lãnh đạo hàng đầu, và là người có nhiều triển vọng thay ông Nguyễn Phú Trọng. Ông bị cách chức vì “đã vi phạm Quy định về những điều đảng viên không được làm”. Tham nhũng cũng có vai trò trong vụ mất chức của ông Thưởng. Vì vậy, chuyến đi Bắc Kinh của ông Vương Đình Huệ càng được củng cố cho vị trí chính trị của ông trong tương lai, vì chính ông đã bảo đảm với Tập Cận Bình và các nhà lãnh đạo...