QUÊ HƯƠNG LÀ CHÙM KHẾ…GÌ?
Những người Việt Nam sợ cs chạy trối chết từ năm 1954 cho đến 1975, sau đó là HO, ODP, Du học, Kết hôn sống ở xứ Cờ Hoa quen tự do rồi, ở cái nước này quyền tự do ngôn luận là cái quyền được pháp luật tôn trọng và bảo vệ đã được ghi vào Hiến Pháp, ai muốn nói gì thì nói, ông thích Trump, ông đếch thích cứ thoải mái mà nói chả có ai đụng chạm thành ra toàn cầu mà nghe nói đến công dân của chú Sam là nể lắm, dân nước đó họ có quyền nói thoải mái, có tự do, dân chủ, nhân quyền…
Bỗng kể từ sau khi đổi mới mở cửa mấy ông bà mà đảng gọi là du đãng, du côn, đĩ điếm đầu đường xó chợ tự nhiên thấy lỗ mũi mình nở to như trái cà chua khi đảng ta, nhà nước ta kêu ta bằng hai tiếng “Việt Kiều”, là khúc ruột ngàn dặm thân thương có mùi đô la thơm phức.
Á đù, nghe đảng ta kêu gọi, chiêu hồi mấy ông bà già bỗng nhiên thấy mình trở nên quan trọng, ai nấy nô nức đi cày ngày 2, 3 job để dành tiền quay về cố quốc để chiêm ngưỡng “sự đổi thay diệu kỳ của đất nước và con người Việt Nam”, lớp thì thăm mồ mả ông bà, lớp thì bù khú ăn nhậu, gái gú cho bỏ những tháng ngày làm cu li vất vả nơi xứ người, ai cũng có lý do, lý trấu để biện minh thành ra con đường về quê đông vui như trẩy hội, đa phần là mấy ông về nước kiếm cho mình một em mỹ nữ chân dài tới nách, lông nách...dài tới chân để đưa qua xứ người bầu bạn chứ đàn bà Việt ở cái xứ này dù có xấu như ma nhưng cái mặt lại thích hếch lên trời chứ không chịu nhìn xuống đất để coi lại mình giống con giáp nào...
Ngày về nước bà mẹ nó thiệt tình là đảng ta có đón rước đàng hoàng à nhe, nào là thảm đỏ, vòng hoa tưng bừng, mấy Việt Kiều về nước cứ như thằng ngố lên thành, úi zùi ui gì mà phố xá nghẹt người, ngựa xe như nước, áo quần như nêm, đang đi thì Việt Kiều ta nhìn thấy tấm bảng “Đảng csVN quang zinh muôn năm”, suy nghĩ hoài hỏng ra, xưa nay có chế độ nào trong lịch sử kéo dài quá 500 năm thế mà đảng lại cho mình sống đến muôn năm, theo kinh nhà Phật có câu:” Muốn tu luyện thành Phật hành giả phải chuyên cần tu luyện nghìn, muôn, ức kiếp…” như dzậy muôn năm chắc phải hơn nghìn năm khoảng độ mười nghìn, bà mẹ nó thiệt tình đảng ta ra đời mới có hơn 70 năm thì nước Việt đã vào cơn hấp hối, đảng mà sống đến mười nghìn năm chắc đất nước này chỉ toàn quỷ sứ chứ hỏng có người!
Bỏ qua cái bực mình Việt Kiều ta tiếp tục tham quan phố xá cố hương, đang ngao du sơn thủy thì bỗng đâu một cái pa nô đỏ chói treo chình ình đập vào trước mắt:” Sống – Học Tập – Làm Theo tấm gương đạo đức Hồ Chí Minh” (!). Đến lúc này Việt Kiều nhà ta hết chịu đựng nổi bèn gào lên:
- Thằng HCM có cái đ…gì mà học tập, nó là một thằng vô lại giết người không gớm tay, một thằng tội đồ dân tộc…”
Mọi người xung quanh nhìn Việt Kiều nhà ta ái ngại, người thì lảng đi chỗ khác, kẻ tò mò đứng lại nhìn xem có phải là một kẻ tâm thần vừa thoát khỏi nhà thương điên? Chỉ giây lát sau một đám đầu trâu mặt ngựa, kẻ tay thước, người tay dao kéo đến ầm ầm như sôi (Kiều), đứa thì dùng nón cối vụt lia lịa vào mặt, đứa thì núm tóc kéo ghì, đứa thoi, đứa lọi, chúng gào lên: “à mày gan hả, mày dám nói xấu lãnh đạo ta, nhà nước ta hả, bôi bác bác Hồ hả, cho mày chết nè, chết nè….”
Bị đánh hội đồng đến xịt xi rô Việt Kiều nhà ta đau đớn quá gào lên: "-Ối làng nước ơi, cứu tôi với, cướp, cướp, chúng đánh người, cứu với…”. Trong tích tắc cảnh sát 113 xuất hiện, các đồng chí công an vì nước quên thân, vì dân phục vụ mau chóng dập tất đám hành hung, lấy lời khai của kẻ bị hại, sau khi Việt Kiều nhà ta tường thuật lại sự việc túm tắt:
- Tôi có nói gì đâu, tui chỉ nói HCM có đạo đức chó gì mà học, thế là bọn chúng đánh tôi hà…
Đ/c Công an nhân dân sau khi nghe Việt Kiều nhà ta nói xong liền móc còng tay đánh cái rộp khóa tay Việt Kiều và tuyên bố:
- Hành vi của ông đã vi phạm luật pháp của loài khỉ chúng tôi và cấu thành tội “ Nói xấu lãnh đạo, hạ uy tín lãnh tụ” ông đã bị bắt theo điều 88 BLHS của đất nước chúng tôi – sau đó mấy anh công an, dân phòng gô cổ Việt Kiều nhà ta quăng lên xe Jeep cái đụi và chở về phường…
Từ đó trở đi đất nước thái bình, khắp nơi hoan ca bài ca quê hương là chùm khế ngọt, các Việt Kiều dám nói thì…hỏng có dám về, chỉ có các Vịt Kìu ăn tục nói phét, Vịt Kìu du hí, Vịt Kìu Cỏ Đuôi Chó hồi hương, bọn này về đến phi trường thằng thì khóc rưng rức như cha chết, thằng thì ngữa cổ lên trời phun nước bọt và đưa cái mặt mình ra hứng, sau đó bọn chúng cùng nhau cất tiếng ca:
- Cạp, cạp, cạp…Boác Hồ sống mãi trong….quần chúng taaaaaa…(!!!).