HỘI THI KỂ CHUYỆN BÁC HỒ
Tư liệu từ bài chủ
Lộc Dương
Hôm nay thằng con trai hắn đi học về, khoe được nhà trường cấp giấy khen vì đoạt giải nhất trong hội thi kể chuyện về bác. Hắn ngạc nhiên lắm, con hắn bé bằng tí, mới học lớp 4, biết đếch gì về bác mà kể. Nhưng thằng bé nói: Con chỉ toàn bịa thôi, vậy mà ai cũng vỗ tay, nhất là cô giáo chủ nhiệm. Còn cô hiệu trưởng thì cho các bạn Cờ Đỏ đi kiểm soát xem bạn nào không vỗ tay thì tát vào mặt hay ghi tên vào sổ. Hắn hỏi: Con kể thế nào mà được giải nhất. Nó bảo: Các bạn khác thì kể toàn mấy chuyện đã học trong sách, ai cũng biết rồi. Còn con tự bịa ra chuyện không có, cho nên ai cũng thích. Con kể thế này:
- Bác hồ rất siêng năng tập thể thao. Hồi còn ở hang Pác Bó, ngày nào bác cũng chui ra khỏi hang để tập cùng với các đồng chí cảnh vệ. Chỉ trừ ngày mưa là bác không tập thôi, vì bác sợ sét đánh. Nhờ bác tập thể dục đều đặn nên ngực bác có 6 múi, sau này vì bận việc nước, bác bỏ không tập nữa, nên giờ ngực bác lép xẹp chả còn múi nào.
- Bác hồ rất yêu cá cảnh. Tại nhà sàn của bác có xây một cái ao nuôi cá. Hàng ngày dù bận trăm công ngàn việc nhưng bác vẫn tự tay cho cá ăn. Trước khi cho ăn, bác chắt lưỡi kêu chóc chóc chóc, đàn cá bu lại, bác mới nhẹ nhàng rải thức ăn xuống cho cá. Bác bảo: Theo kinh nghiệm của bác, cá cũng như phụ nữ lúc đói, rất khó tính, cho nên khi cho ăn phải nhẹ nhàng, không được đổ nguyên cái xô thức ăn xuống, làm cá sợ, cá ăn không ngon miệng. Do đó đàn cá rất yêu kính bác. Sau này khi bác mất, người khác lãnh trách nhiệm cho cá ăn cũng chắt lưỡi kêu chóc chóc chóc, nhưng đàn cá nhận ra không phải tiếng của bác, nên chúng buồn bã bỏ ăn, mấy ngày sau thì nổi lên vì chết đói. Nhờ vậy mà hôm đó các đồng chí phục vụ tại nhà sàn được một bữa no nê nhớ đời.
- Hồi còn làm chủ tịch nước, thỉnh thoảng bác vẫn cải trang làm dân thường để đi tìm hiểu đời sống nhân dân ra sao. Một hôm bác giả làm nông dân đi vô chợ Đồng Xuân để mua thịt heo. Thấy bà hàng thịt bán quá giá niêm yết, bác mới nhẹ nhàng hỏi sao bán mắc thế. Bà hàng thịt vì không biết là bác nên mới chửi thề, lại còn lấy giấy và hộp quẹt ra đốt phong long... Vừa đốt bà bán thịt vừa chửi: Mới sáng sớm mở hàng đã có cô hồn tới ám. Muốn mua rẻ thì lên ti vi mà mua….
Con còn định kể thêm mấy chuyện nữa thì cô Hiệu trưởng chạy ra bảo: Thôi được rồi, em được hạng nhất rồi. Em đừng kể nữa, em kể, cô hồi hộp lắm.
Hắn xoa đầu khen con giỏi. Và suốt ngày hôm đó hắn cứ lâng lâng sung sướng. Hắn đã thấy trước tương lai của thằng bé : Cứ cái đà này thì lớn lên con hắn sẽ trở thành một quan chức tuyên giáo xuất sắc của đảng. Khi ấy, con hắn tha hồ mà tham nhũng, và cả gia đình chắc chắn sẽ được vào sống trong biệt phủ, quên đi những ngày tháng sống kiếp dân đen đầy đói nghèo, túng thiếu, lại còn bị chèn ép đủ điều như hiện nay.
Gửi ý kiến của bạn