Việt Nam tôi đâu? còn hay đã mất?

07 Tháng Hai 20164:57 CH(Xem: 13136)

VIỆT NAM TÔI ĐÂU? CÒN HAY ĐÃ MẤT?
ui


“Việt-Nam tôi đâu?” là tựa đề của một bản nhạc, do nhạc sĩ Việt Khang sáng tác ở thời điểm mà những  người yêu nước chống giặc Tàu xâm lăng bị công an VC bắt bớ, giam cầm, đánh đập rất dã man. Rồi chính Việt Khang cũng bị công an bắt, bị đưa ra tòa và bị kết án 4 năm tù giam. Mới đây, anh đã mãn hạn tù, được thả về. Khi biết tin anh được thả về, thân mẫu và đông người ngưỡng mộ tinh thần yêu nước của anh đã chờ sẵn để đón tiếp anh. Hình ảnh trùng phùng thấy được trên các diễn đàn internet gây nhiều cảm xúc cho các bạn đọc.

 

Có thể tóm tắt:

Câu hỏi Việt Khang dành cho VC: Việt-Nam tôi đâu?

Câu trả lời VC dành cho Việt Khang: 4 năm tù giam, 2 năm quản chế.

 

Nguyên nhân đặt câu hỏi trong bản nhạc này, chỉ vì nhạc sĩ Việt Khang nhìn thấy “giặc Tàu ngang tàng trên quê hương” là một thực tế đầy nhiễu nhương đáng ngại cho nền an ninh đất nước, cho nên anh đã lên tiếng cảnh báo bằng bản nhạc là sở trường riêng của mình. Nhưng VC đã không công nhận thực tế đó và vì thế mà anh đã bị bắt, bị đi tù về tội “tuyên truyền chống nhà nước”.

 

Từ tình yêu đất nước bị vu cáo thành tội chống nhà nước; những người hiểu biết, chẳng ai lạ gì bản chất vu cáo của VC là chuyện rất thường tình đã có từ thời Cải Cách Ruộng Đất ở miền Bắc năm 1953 hoặc trước đó; đến nay vẫn vậy. Nhưng có một điều đáng nói nữa là Việt Khang đã ‘phạm húy’ khi đặt lời cho bản nhạc của anh. Nghĩa là trong đó, anh đã lăng nhục “thiên triều phương Bắc” là“giặc Tàu” mà đáng lẽ ra phải gọi là “giặc lạ”. Các thí sinh thời Phong Kiến, nếu ‘phạm húy’ thì không thể vượt qua các kỳ thi, cho dù bài văn có xuất sắc cách mấy đi nữa.  Tương tự, thời CS những ai đã từng lả “cải tạo viên” trong ngục tù cải tạo sau 30-4-1975 đều biết, trong các bài tự kiểm, chữ ‘bác’ phải viết hoa (Bác) nếu chữ ‘bác’ đó dùng để chỉ tên Hồ Chí Minh. Nếu không viết hoa, tức ‘phạm huý’, có thể bị ghép vào thành phần ‘phản động’. Có lẽ Việt Khang không chỉ “tuyên truyền chống nhà nước” mà còn “phạm húy”, cho nên anh đã bị ghép thêm tội.

 

Bây giờ Việt Khang đã được thả về, nhưng câu hỏi “Việt-Nam tôi đâu?” vẫn chưa được trả lời, vì người dân vẫn chưa nghe được tiếng nói chính thức của ‘đảng’ về ‘Hội Nghị Thành Đô’ đã diễn ra năm 1990. Trong đó Nguyễn Văn Linh, Đỗ Mười và Phạm Văn Đồng đã lộng quyền, lén lút, dâng đất và biển cho giặc Tàu.

 

Mọi người còn nhớ, Việt Khang và Trần Vũ Anh Bình là 2 nhạc sĩ đồng thời bị VC bắt vào cuối năm 2011 về cùng một tội danh“tuyên truyền chống nhà nước”. Cho đến 30-10-2012 trong cùng một phiên tòa ở Saigon thì Việt Khang bị kết án 4 năm tù giam, 2 năm quản chế; còn Trần Vũ Anh Bình thì bị kết án 6 năm tù giam, 2 năm quản chế. Cùng một tội danh, cùng một phiên tòa, cùng một thời điểm, nhưng 2 bản án khác nhau. Không thấy giải thích tại sao!  Kết án tùy tiện theo cảm tính vẫn là bản chất của tòa án VC vì quan tòa phải “xử lý” theo định hướng Mác-Lê-Mao, tức tòa án phi biện hộ. Hiện tại trên quê hương, nỗi oan khiên vẫn tiếp nối oan khiên, người dân không thể tìm được công lý ở bất cứ nơi đâu trên chính quê hương của mình, cho dù là tòa án, nơi mà mọi người hy vọng công lý được thực hiện.

 

***

 

Chủ đề “VIỆT NAM TÔI ĐÂU?” được nhắc lại ở đây trong bối cảnh thủ đô Hà-Nội diễn ra “Đại hội đảng cộng sản Việt-Nam lần thứ 12”, từ ngày 21 đến ngày 28-01-2016. Khi nghe Nguyễn Phú Trọng, tổng bí thư đảng, phát biểu trong ngày khai mạc: "Trước hết phải kiên định chủ nghĩa Mác- Lênin, tư tưởng Hồ Chí Minh; vận dụng sáng tạo và phát triển phù hợp với thực tiễn Việt Nam; kiên định mục tiêu độc lập dân tộc và Chủ nghĩa Xã hội; kiên định đường lối đổi mới."

 

Người nghe không khỏi buông tiếng thở dài thất vọng!  Thất vọng thứ nhất, vì đầu đảng Nguyễn P. Trọng vẫn đi lại con đường mòn cũ từ 80 năm trước mà Hồ C. Minh đã đi qua, con đường Mác-Lê đáng ghê tởm này, CS Nga và Đông Âu đã xóa bỏ từ đầu thập niên 1990. Mác-Lê thời xa xưa dùng để đấu tranh giai cấp, nhưng kể từ khi Mác-Lê có thêm Mao thì lại có thêm một nhiệm vụ mới, nhiệm vụ làm chiêu bài để ‘vận dụng sáng tạo’ vào việc tập trung các đảng viên lại, cùng nhau bán nước cho giặc Tàu; cùng nhau ăn bẩn theo định hướng, vừa kinh tế thị trường tự do, vừa kinh tế nhà nước; nửa nạc, nửa mỡ, lập lờ, gian lận.

Thất vọng thứ hai đáng nói hơn, vì Nguyễ P. Trọng vẫn rập khuôn theo các đ/c đàn anh, vẫn cứ đánh lừa toàn dân về ‘tư tưởng Hồ chí Minh’ trong khi chính Hồ Chí Minh đã khẳng định: “Tôi không có tư tưởng gì ngoài tư tưởng chủ nghĩa Mác-Lê cả.” Jean Lacouture, một tác giả người Pháp cũng đã cho người đọc biết trong tác phẩm viết về Hồ Chí Minh cuả ông: “…khi một người ngoại quốc hỏi ông Hồ tại sao ông không viết sách và báo như ông Mao Trạch Đông thì ông Hồ trả lời rằng ông không có gì để viết vì ông Mao đã viết tất cả rồi.”

 

Cũng nói về tư tưởng của Hồ, ông Nguyễn Minh Cần, cán bộ CS nguyên Ủy viên thường vụ tỉnh Thừa Thiên năm 1950, tác giả cuốn ‘Đảng Cộng Sản Việt Nam Qua Những Biến Động Trong Phong Trào Cộng Sản Quốc Tế’, cho biết: “Lúc đó có nhu cầu cần phải đổi tên Đảng Cộng Sản Đông Dương thành Đảng Lao Động Việt Nam để che giấu bộ mặt cộng sản hầu có thể lôi kéo nhiều tầng lớp dân chúng. Sau khi giải thích cho các đảng viên hiểu rõ ích lợi cần phải đổi tên đảng, CT Hồ Chí Minh giơ cao nắp hộp thuốc lá thơm “Craven A” về phía có nhãn hiệu và nói: “Đây là Đảng Cộng Sản”, xong ông xoay nắp hộp về phía không có nhãn hiệu và nói: “Còn đây là Đảng Lao Động.” CT Hồ Chí Minh lại lớn tiếng hỏi: “Thế thì các cô các chú thấy có khác gì nhau không?” Cả hội trường đồng thanh đáp vang: “Dạ không ạ!” Ông mới nghiêm nghị: “Các cô các chú nên biết rằng việc đổi tên đảng ta, Bác đã xin ý kiến các đồng chí Stalin và Mao Trạch Đông rồi, các đồng chí ấy đã đồng ý. Các cô các chú nên biết rằng ai đó thì có thể sai chứ đồng chí Stalin và đồng chí Mao Trạch Đông thì không thể nào sai được. Nghe Bác nói như vậy cả hội trường vỗ tay rầm rầm nhất trí với Bác. Lần đó là hội nghị chuẩn bị cho Đại Hội 2 năm 1950 CT Hồ Chí Minh đã tuyên bố như vậy. Sang năm 1951, vào đúng Đại Hội 2 của Đảng. CT Hồ Chí Minh cũng lập lại nguyên văn “Ai đó thì có thể sai chứ đồng chí Stalin và đồng chí Mao Trạch Đông thì không thể nào sai được.”

 

Thấy rõ rằng, ngay cả đến việc đổi tên một đảng chính trị cũng phải xin ý kiến Mao và Stalin thì nói gì đến chuyện khác quan trọng hơn!

 

Tóm lại là không có ‘tư tưởng Hồ chí Minh’, không có ‘độc lập’, cũng chẳng có ‘tự do’. Chỉ có bịp! Bịp là truyền thống  lâu đời của đảng CS được duy trì từ khi đảng này xuất hiện ở Việt Nam từ 1930 đến nay.  Bịp cũng là đường lối để duy trì quyền lực cho đảng cầm quyền, độc tôn, độc diễn. Trong kỳ đại hội đảng lần này NPTrọng lại nêu ra vấn đề “kỷ cương” để hù dọa các đảng viên, cũng không ngoài mục đích là để bảo vệ quyền lợi của đảng. Ngày xưa dân vi quý, xã tắc thứ chi, quân vi khinh’, ngày nay ‘đảng vi quý, xã tắc thứ chi, dân vi khinh’.

 

Nhớ lại hồi tháng 6-2014, khi Dương Khiết Trì, tên giặc Đại Hán được Bắc Kinh phái sang thăm đảng và nhà nước VC, đã được bộ trưởng ngoại giao Phạm Bình Minh đón tiếp. Hắn ta đã gọi đảng là “đứa con hoang đàng”, có ý cảnh cáo đảng không nên đi quá xa kỷ cương của “thiên triều”. Cho nên nhân dịp đại hội lần này, NPTrọng không quên nhắc nhở đảng viên phải duy trì kỷ cươngđể trở về với ‘gia đình Đại Hán!!!’

 

 

Thực ra không có kỷ cương nào cả ngoài kỷ cương bán nước. Vì Hồ quá tin vào Mao nên mới mất nước. Các đảng viên CS ngày nay cần phải tỉnh táo để nhận thức rằng, khi Hồ tuyên bố “ai đó thì có thể sai chứ đồng chí Stalin và đồng chí Mao Trạch Đông thì không thể nào sai được.” là vào thời điểm mà Hồ đang bợ đỡ Nga-Tàu để làm tay sai cho Đệ Tam Quốc Tế CS. Mà Đệ Tam QTCS cũng chỉ là một tổ chức “bịp”. Vì sau khi thành công thì cả Nga và Tàu đều quan tâm đến quyền lợi riêng, sự toàn vẹn lãnh thổ của riêng họ. Chứ không ai đần độn đi lo chuyện bao đồng theo kiểu: “Ta đánh Mỹ là đánh cho Liên-Sô và Trung Quốc”.

 

Thực tế cho thấy, rõ ràng là không có gì đổi mới. Toàn dân hiện đang đứng trước hiểm họa mất nước toàn phần và đã mất một phần về tay giặc Tàu; thế mà tất cả các bài diễn văn nghe được từ đại hội 12 bao gồm từ tổng bí thư đến các nhân vật đứng đầu các cơ quan nhà nước VC, từ ngày khai mạc đến ngày bế mạc, tuy có đề cập sơ sài đến “diễn biến phức tạp ở Biển Đông” nhưng không hề thấy một ngôn từ nào dám trực diện với giặc xâm lăng, mà ai cũng biết đó chính là giặc Tàu.

 

Trong khi Tập Cận Bình, đứng đầu đảng CS Tàu, đi đâu hắn ta cũng rêu rao Hoàng Sa, Trường Sa là của nó “không thể chối cãi”. Thế thì tại sao khi gặp họ Tập, Nguyễn Phú Trọng lại không dám mạnh dạn phản đối; cho hắn biết đó là máu thịt của Việt-Nam do tiền nhân để lại. Ông Trọng im lặng vì sợ Tập hay thông đồng với hắn? Đám chóp bu của đảng hèn hạ với giặc như thế thì liệu có bảo vệ được phần đất còn lại, hay sẽ mất hết về tay giặc trong nay mai!

 

Câu hỏi ‘Việt-Nam tôi đâu? Còn hay đã mất?’, vì thế, có lý do được lập lại ở đây, trong hoàn cảnh hiện nay, ngày đại hội 12 của đảng cộng sản. Có người gọi, đây là ngày đại họa 12!

 

Suy ngẫm về quá khứ mới thấy câu hỏi ‘Việt Nam tôi đâu?’ có liên quan đến sự tiên đoán và cũng là câu trả lời -- của ông Ngô Đình Nhu, cố vấn chính trị thời Đệ Nhất Việt Nam Cộng Hòa (1954-1963) --  có ghi trong tác phẩm ‘Chính Đề Việt Nam’ của ông, cách đây đã 65 năm. Xin đọc lại trích đoạn:

“Sở dĩ, tới ngày nay, sự thống trị của Trung Cộng đối với Việt Nam chưa thành hình, là vì hoàn cảnh chính trị thế giới chưa cho phép, và sự tồn tại của miền Nam dưới ảnh hưởng của Tây phương là một trở lực vừa chính trị vừa quân sự cho sự thống trị đó. Giả sử mà Nam Việt bị Bắc Việt thôn tính, thì sự Trung Cộng thôn tính Việt Nam chỉ là vấn đề thời gian.

 

Trong hoàn cảnh hiện tại, sự tồn tại của miền Nam vừa là một bảo đảm cho dân tộc thoát khỏi ách thống trị của Trung Cộng, vừa là một bảo đảm một lối thoát cho các nhà lãnh đạo Cộng Sản Bắc Việt, khi họ ý thức nguy cơ họ đang tạo cho dân tộc.  Nhưng ngày nào họ vẫn tiếp tục thực hiện ý định xâm chiếm miền Nam thì họ vẫn bị chi phối của chính sách chiến tranh xâm lăng của Trung Cộng.

 
Sự thống tri cuả giặc Tàu chưa cho phép khi miền Nam Việt-Nam chưa sụp đổ. Sự thống tri của giặc Tàu chỉ bắt đầu từ ngày chính quyền miền Nam sụp đổ. Cũng trong sách ‘Chính Đề Việt Nam’, tác giả họ Ngô còn khẳng định: “Vì vậy cho nên, sự mất còn của miền Nam, ngày nay, lại trở thành một sự kiện quyết định sự mất còn trong tương lai của dân tộc.  Do đó, tất cả nỗ lực của chúng ta trong giai đoạn này phải dồn vào sự bảo vệ tự do và độc lập, và sự phát triển cho miền Nam để duy trì lối thoát cho miền Bắc và cứu dân tộc khỏi ách trống trị một lần nữa.”

 

Sự tiên đoán thần sầu của ông Ngô Đình Nhu đã thể hiện rõ nét, tuần tự qua các sự kiện lịch sử: Quần đảo Hoàng Sa rơi vào tay giặc Tàu năm 1974 sau khi Kissinger, ngoại trưởng Mỹ mật đàm với Bắc Kinh năm 1972; Nam Việt rơi vào tay Bắc Việt với sự yểm trợ của khối cộng sản quốc tế năm 1975; Ải Nam Quan rơi vào tay giặc Tàu năm 1979; Quần đảo Trường Sa rơi vào tay giặc Tàu năm 1986. Và còn rất nhiều vùng trong lãnh thổ Việt-Nam hiện nay đang bị “giặc Tàu ngang tàng trên quê hương” khống chế, không chỉ trên lãnh vực quốc phòng, mà cả về kinh tế, chính trị, ngoại giao, văn hóa, giáo dục và xã hội. Tiến trình xâm lăng đó nằm trong âm mưu của Mao Trạch Đông được phổ biến vào tháng 8-1965 trong cuộc họp Bộ chính trị ban chấp hành trung ương đảng CS Tàu: “Chúng ta phải giành cho được Đông Nam Á, gồm cả miền Nam Việt Nam, Thailand, Miến Điện, Malaysia, Singapore... Một vùng như Đông Nam Á rất giàu, ở đấy có nhiều khoáng sản, xứng đáng với sự tốn kém cần thiết để chiếm lấy”.

 

Sự tiên đoán của ông cố vấn Ngô Đình Nhu cũng đã góp phần vào định hướng cho chính sách của Nam Việt-Nam. Cách đây 65 năm, Saigon là Hòn Ngọc Viễn Đông được thế giới ngưỡng mộ. Theo nhà báo Lưu Tường Quang  thì “trong thập niên 1950, ông Lý Quang Diệu xem miền Nam Việt Nam là tấm gương để đi tới.” Vào dịp nhà lãnh đạo xuất sắc của Singapore từ trần, đài phát thanh quốc tế Pháp RFI trong một cuộc phỏng vấn đã phổ biến lời nhận định của ông Quang, nguyên văn như sau:

“Cựu Thủ Tướng Lý Quang Diệu là người sáng lập Đảo Quốc Singapore từ năm 1959 và giữ vai trò quan trọng này cho đến năm 1990. Trong thời gian trên 3 thập niên cuộc đời chính trị của ông Lý Quang Diệu không phải lúc nào cũng an nhiên thành đạt.

 

Trong những năm đầu sau khi Singapore được tự trị vào năm 1959, chính phủ đầu tiên do Ông Lý Quang Diệu làm thủ tướng và riêng cá nhân Ông Lý Quang Diệu đã bị áp lực nặng nề về sự đe dọa của Cộng Sản đến mức độ mà giới quan sát không tin là ông có thể tồn tại cho đến năm 1963.

 

Ông đã có một nhận xét bất hủ mà chúng ta chưa quên là theo lời ông vào thời điểm 1954 khi đất nước Việt Nam bị chia đôi, so sánh giữa Sài Gòn và Singapore thì Singapore có nguy cơ tan rã sụp đổ chứ không phải Sài Gòn [Lee Kuan Yew: “If one looked at Saigon and Singapore in 1954, one would have said Singapore was the goner, not Saigon."]

 

Khi phải đối phó với nguy cơ chồng chất ấy, Thủ Tướng Lý Quang Diệu đã mưu tìm sự ủng hộ của Sài Gòn, của Tổng Thống Ngô Đình Diệm.

 

Lúc bấy giờ Malaya đã chiến thắng cộng sản vào năm 1960. Trước đó Thủ Tướng Malaya Tunku Abdul Rahman [1957-1963] đã đến Sài Gòn vào năm 1958 cũng để mưu tìm sự ủng hộ của Việt Nam Cộng Hòa trong nỗ lực chung chống lại sự đe dọa của Cộng Sản tại Đông Nam Á…”

 

 

Đó là sự thật lịch sử, mối liên hệ giữa Saigon và Singapore dưới thời Tổng Thống Ngô Đình Diệm đã một thời chứng minh cho đường lối ‘dân tộc tự quyết’ rất hữu hiệu của Nam Việt-Nam, mặc dầu lúc ấy phải đương đầu với hoàn cảnh cực kỳ khó khăn lúc ban đầu xây dựng nền Cộng hòa Dân chủ; đầy phức tạp với giặc trong như sự quấy phá của đảng phái, tôn giáo, phong kiến; và vớithù ngoài như cộng sản, thực dân và ngay cả với đồng minh.

 

Trong kỳ đại hội đảng CS vừa rồi, Nguyễn P. Trọng cũng nhắc đến ‘dân tộc’ nhưng mọi người đều biết rõ, đó là thứ dân tộc giả hiệu vì nó phải ‘gắn liền với chủ nghĩa Mác-Lênin và tư tưởng Hồ C.Minh’. Đáng lẽ ra, đã là ‘dân tộc’ thì phải gắn liền với chủ nghĩa Hai Bà Trưng, chủ nghĩa Lý Thường Kiệt, chủ nghĩa Trần Hưng Đạo, chủ nghĩa Quang Trung,… chứ sao lại gắn liền với chủ nghĩa Mác-Lê? Vả lại Mác-Lê thì đã phá sản từ đầu năm 1991, còn tư tưởng Hồ C. Minh thì như trên đã nói là chính ông ta nhiều lần khẳng định: ‘tôi không có tư tưởng gì ngoài chủ nghĩa Mác-Lênin’.

 

Nguyễn P. Trọng, chẳng qua chỉ là con vẹt, học nói theo các con vẹt đàn anh, lập lại giáo điều cũ rích của đảng, đã quá lỗi thời. Thế nhưng Trọng lại tự cho mình là người có ‘lý luận’, xứng đáng với vai trò tổng bí thư. Đã phấn đấu để trở thành chóp bu của đảng CSVN hay chóp bu của các cơ quan VC, thì ngoài tư tưởng Mác-Lê-Mao ra, chẳng ai dám có lý luận nào khác nếu không muốn bị mất chức, mất quyền, thậm chí mất đầu. Ngay cả không tin vào Mác-Lê-Mao đi nữa, thì cũng phải coi nó là lá bùa hộ mạng hữu hiệu cho các cán bộ, đảng viên CS.

 

Một số người mơ ngủ vẫn còn trông vào sự thay đổi sau ngày đại hội 12. Xin khẳng định, nếu vẫn còn VC, cho dù là VC miền Nam, miền Trung hay miền Bắc thì sẽ chẳng có gì thay đổi. Nói một cách dễ hiểu  là nếu không thay thế VC thì sẽ không có sự thay đổi. Và vì thế, trong lúc này cần phải lập lại câu hỏi: VIỆT NAM TÔI ĐÂU, CÒN HAY ĐÃ MẤT? - Câu hỏi mà mỗi người dân Việt-Nam nếu không muốn làm nô lệ giặc Tàu, thì dù ở bất kỳ nơi đâu, trong hay ngoài nước, cũng phải tự tìm cho mình câu trả lời.

 

 

07-02-2016 (ngày cuối cùng của năm Ất Mùi)

Võ Phương

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Tên của bạn
Email của bạn
22 Tháng Mười Hai 20237:26 CH(Xem: 1861)
Ngoại giao cây tre theo đúng hình ảnh của loài thảo mộc này. Có nghĩa là gió chiều nào thì theo chiều ấy để sống còn, không một lập trường nào nhất định cả. Thuật ngữ này được TBT Nguyễn Phú Trọng chính thức hóa tại Hội nghị Ngoại giao lần thứ 29 vào ngày 22 tháng 8 năm 2016. Sách lược này không phải sáng kiến của Nguyễn Phú Trọng mà liên hệ mật thiết đến Ông Hồ Chí Minh và 70 năm cầm quyền của CSVN Báo chí CSVN gần đây khoe khoang ưu điểm sách lược ngoại giao này không tiếc lời và một số bình luận gia quốc tế cũng cho rằng đây là một sách lược thông minh của CSVN...
21 Tháng Mười Hai 20238:54 CH(Xem: 5593)
Nhân loại đã chứng minh không có cái gì mãi mãi trường tồn ngoài chân lý tôn giáo, đã có những quốc gia cộng sản đi trước VN, trong đó những tên độc tài đã dùng quân đội để đàn áp chính người dân của mình, và sau đó chúng đã bị chính cái quân đội của mình giết chết như hai vợ chồng tên TBT đảng cs Rumani Ceausescu năm 1989, cái kết thúc đó cũng sẽ diễn ra cho những tên lãnh đạo đảng csVN khi những quân nhân mang trong tim mình chữ “Nhân Dân” đúng nghĩa hiểu được trách nhiệm đích thực của mình.
21 Tháng Mười Hai 20236:43 CH(Xem: 1113)
Bạn Tập sang đây chơi, chúng tôi mang cái lịch thiệp của người Việt ra mà đãi đằng. Ấy là nếu đối đãi không hậu thì sợ chúng tôi bớt đẹp, chứ hổng có phải vì yêu thương gì bạn. Bạn đừng có hiểu nhầm rồi bày đặt miệng lưỡi cú diều “cộng đồng chung vận mệnh”. Bạn đi cướp biển, cướp đảo người ta xong kêu chung vận mệnh là chung sao? Chúng tôi người văn hiến, sao lại chung vận mệnh với cướp được (8)? Có người nhận định như Lao Ta: Chẳng có tình hữu hảo, cùng chung hệ giá trị hay vận mệnh gì hết. Ông đạp xe xích lô, bà nhặt ve chai Hà Nội cũng biết rõ như vậy nhưng hòa bình là thứ mà chúng ta theo đuổi, cho đến khi hết...
21 Tháng Mười Hai 20236:43 CH(Xem: 1245)
Như vậy, hợp tác giữa hai Bộ Công an với “đường giây nóng” để “bảo vệ an ninh chính quyền và an ninh chế độ… chống can thiệp, chống ly khai..” là thỏa hiệp mới và có lợi cho Việt Nam nhiều hơn. Điều này cho thấy Việt Nam đã được Trung Quốc giúp “bảo vệ chính quyền và bảo vệ chế độ” như chính Trung Quốc bảo vệ mình. Đó là hai nước vẫn do đảng Cộng sản độc quyền lãnh đạo, và tiếp tục xây dựng đất nước trên nền tảng Chủ nghĩa Mác-Lênin, tư tưởng Mao Trạch Đông và Tư tưởng Hồ Chí Minh. Đối với chia sẻ tình báo về an ninh chính trị để chống “diễn biến hòa bình” là nhằm chống lại những mưu toan nổi dậy tự phát đã từng làm...
19 Tháng Mười Hai 20237:15 CH(Xem: 1040)
Mấy chục năm nay, các đảng cộng sản thường nói hay, nói đẹp nhưng hành động không đi đôi với lời nói. Muốn xây dựng niềm tin thì phải có hành động cụ thể. Thứ nhất, Trung Quốc công nhận chủ quyền của Việt Nam trên vùng biển 200 dặm và thềm lục địa theo Công ước của Liên Hiệp Quốc về Luật Biển UNCLOS 1982. Thứ hai, Trung Quốc tham gia làm một thành viên có trách nhiệm trong Ủy ban quốc tế sông Mekong, thông báo đầy đủ các số liệu về nước đến các quốc gia nằm dọc theo dòng sông để kịp thời chuẩn bị tránh hạn hán hoặc lũ lụt, tham khảo các quốc gia liên quan trước khi xây đập chận nước hoặc đào kênh lấy nước của dòng sông. Đó là những hành động cần làm để có sự tin tưởng.
19 Tháng Mười Hai 20237:07 CH(Xem: 1456)
Đã bao giờ Đảng và Nhà nước mở cuộc "trưng cầu dân ý" về một vấn đề lớn hoặc một dự án lớn có ảnh hưởng đến xã hội VN chưa? Việc Đảng và Nhà nước có tiếp thu hay không thì không ai biết cả. Những người đóng góp tiếng nói phản biện thường hay bị chụp mũ là "phản động" và bị an ninh gây khó dễ trong cuộc sống. Vì vậy có thể nói "Quyền giám sát của nhân dân đối với Đảng và Nhà nước" được quy định trong Hiến pháp 2013 mới chỉ nằm trên giấy, Nhân dân vẫn chưa có cơ hội thực hiện.”
17 Tháng Mười Hai 202312:30 SA(Xem: 2323)
Việc đảng csVN thừa nhận Đài Loan là một phần của TQ là một việc làm ngu xuẩn, nó cho thấy cái gọi là ‘ngoại giao cây tre” của đảng cs chỉ là một thứ ngoại giao hèn yếu, bạc nhược của một bè lũ hèn nhát, vong nô. Nếu chọn trung lập thì đ0ảng csVN vẫn có thể đẩy đưa vấn đề Đài Loan một cách khéo léo hơn, vừa không mất lòng TQ và vẫn giữ thể diện cho Đài Loan, bởi vì Đài Loan thuộc về hay không thuộc về TQ thì đó không phải là vấn đề để đảng cs phải ra mặt công nhận cùng tên giặc bá quyền Tập Cận Bình.
17 Tháng Mười Hai 202312:27 SA(Xem: 3038)
Hãy nhìn một đất nước có gần 100 triệu dân, phương tiện giao thông đa phần là xe máy, thế nhưng cả gần 50 năm đảng vẫn không phát triển được công nghệ sản xuất cho riêng mình mà chỉ là một đất nước gia công lắp ráp, đánh thuế, thu tiền, cả xe hơi, máy bay, tàu thủy, bất cứ cái gì cũng không cần phải có một kế hoạch lâu dài phát triển nhằm cho ra sản phẩm tốt, giá thành hạ, mà cứ canh me thu thuế, thu phí mà sống thì lời hứa hẹn của Tập Cận Bình trong cơn hấp hối không khác nào một loại thuốc hồi sinh. VN tham gia vào sáng kiến của họ Tập chứng minh rằng đảng csVN chỉ là một loại giây leo, sống thực vật, ăn bám vào nhân dân và thế giới...
15 Tháng Mười Hai 20239:42 CH(Xem: 1334)
Tại sao “sáp nhập các đơn vị hành chính” mới thực hiện được… “dân chủ ở cơ sở”? Ở những đơn vị hành chính đã hoặc sắp sáp nhập dân có… biết, có… bàn, có… giám sát và thực sự đã “đồng thuận cao nhất” với tình trạng mà TH QHVN khái quát về các công thự dôi dư sau sáp nhập “chết yểu – cửa đóng then cài – rong rêu bu bám – hư hỏng, sập đổ trong sự hoang tàn hiển hiện”. Giới nào của dân dại dột đến mức xem sự lãng phí, đồng nghĩa với việc tước đoạt các phúc lợi trong giáo dục, y tế, an sinh mà lẽ ra họ phải được hưởng là nền tảng “tao sự ổn định và đem lại động lực mới”? “Dân chủ” mà tốn kém đến mức quái gở như vậy, giới nào của dân mới… thích?
14 Tháng Mười Hai 20238:24 CH(Xem: 1020)
Tạm thời xin chưa bình luận tại sao vì những khác biệt vừa kể dẫu đáng ngẫm nghĩ nhưng chính những yếu tố mới, vừa được nêu trong “Tuyên bố chung 2023” lại mâu thuẫn với một số yếu tố khác trong chính tuyên bố này. Chẳng hạn, tại sao đã khẳng định “phát triển quan hệ giữa các nước cần tuân theo Hiến chương Liên Hiệp Quốc, luật pháp quốc tế và chuẩn mực cơ bản của quan hệ quốc tế” mà “phía Việt Nam” lại “cho rằng các vấn đề Hồng Kông, Tân Cương, Tây Tạng là công việc nội bộ của Trung Quốc”? Chẳng lẽ đưa yếu tố đó vào “Tuyên bố chung 2023” là để đổi lấy “phía Trung Quốc ủng hộ các nỗ lực của phía Việt Nam trong việc...
12 Tháng Mười Hai 20238:39 CH(Xem: 2890)
À, thì ra, ngoài hiện tượng đảng viên chán Chủ nghĩa Cộng sản của ông Hồ nhập cảng, họ đã tìm đường vượt khỏi vòng cương tỏa của đảng đế kiếm ăn cho bản thân. Nên biết tình trạng suy thoái tư tưởng chính trị từng được ông Trọng và Ban Chấp hành Trung ương nhìn nhận như đã có hiện tượng bài bác Chủ nghĩa Mác-Lênin, tư tưởng Cộng sản Hồ Chí Minh ngay trong hàng ngũ cán bộ lãnh đạo chủ chốt. Kế đến là trình trạng lười học “lý luận chinh trị, đường lối lãnh đạo của đảng, đồng thời không làm theo lệnh đảng” trong cán bộ đảng viên. Vì vậy, theo bài viết: “Hiện nay, tình hình chính trị nội bộ đang tiếp tục diễn biến phức tạp, khó lường...
12 Tháng Mười Hai 20238:38 CH(Xem: 938)
Khi hơn 50 tập đoàn hàng đầu của Hoa Kỳ đến Hà Nội để tìm kiếm cơ hội đầu tư, giới chức Việt Nam tràn đầy hy vọng về nguồn vốn FDI từ Mỹ sẽ “như nước sông Đà” đổ về. Thế nhưng, thực tế và viễn cảnh vẫn còn cả một khoảng cách mênh mông. Những doanh nghiệp Mỹ đến Việt Nam để làm ăn, không phải để thể hiện tình hữu nghị, các quyết định đầu tư của họ không dựa trên “quyết tâm chính trị”. Họ cần một môi trường đầu tư có luật pháp minh bạch, hạ tầng giao thông, năng lượng, thông tin, chuỗi cung ứng và hệ thống logistics đủ tốt, đội ngũ nhân công lành nghề với chi phí hợp lý... để đảm bảo sản phẩm tạo ra có sức cạnh tranh và đem về lợi nhuận.
11 Tháng Mười Hai 20238:00 CH(Xem: 1541)
Chỉ cần gõ vài chữ "học sinh tấn công, bạo hành thầy, cô giáo" vào công cụ tìm kiếm google search, sẽ có ngay 104.000 kết quả trong nháy mắt. Một điều cũng cần nói nữa là, tương tự như bún mắng, cháo chửi, hầu hết việc bạo hành thầy, cô giáo chỉ xẩy ra ở các tỉnh miền Bắc, từ vĩ tuyến 17 trở ra. Thật ra chẳng có gì khó hiểu. Bún mắng, cháo chửi cũng như bạo lực học đường, học sinh đánh đập, tấn công, chửi bới thầy, cô và ngược lại thầy cô hành hạ, trừng phạt học trò bằng tát tai,đấm đá...chỉ là sản phẩm tất yếu của chính sách giáo dục, cai trị bằng bạo lực, kềm kẹp cộng với tuyên truyền, nhồi sọ, kêu gọi hận thù, sắt máu của chế độ CS.
11 Tháng Mười Hai 20237:58 CH(Xem: 947)
Một cô gái trẻ chết bất đắc kỳ tử, một chiếc xe hơi bị ngập nước nổi lềnh bềnh trên phố Hà Nội, một ráng mây lạ trời chiều, một con mèo đen nhảy lên cửa sổ, số người đi bầu cử tổng thống Mỹ, một nghệ sĩ nổi tiếng vừa qua đời, mộ Võ Thị Sáu ở Côn Đảo…. tất cả đều có thể là căn cứ cho dân ta luận số đánh đề. Như chuyện tảng đá sau tượng Phật, chẳng biết từ đâu sinh tin đồn cứ tưới rượu vào thì mặt đá hiện ra con số, ai “theo” đảm bảo thắng đề, có người trúng đến trăm triệu
09 Tháng Mười Hai 20235:25 CH(Xem: 977)
“Có phúc cùng hưởng” nói về kinh tế. Kinh tế phát triển thì cả cộng đồng cùng phát triển theo. “Có họa cùng chia” nói về an ninh chiến lược. Cộng đồng bị đe dọa tất cả các thành viên đều bị đe dọa. Cái “họa” các bên cũng chia sẻ. Ta thấy quan niệm “cộng đồng chung vận mệnh” theo nghĩa này không hoàn toàn đúng với các liên minh quân sự, như phe Trục (Đức-Ý-Nhật) thời Thế chiến II, hay NATO hiện thời. Tuy nhiên Việt Nam là trường hợp đặc biệt. Từ khi Việt Nam lập quốc đến hậu bán thế kỷ 20, Trung Quốc luôn coi Việt Nam là một “chư hầu”. Cái nhìn của Trung Quốc về Việt Nam không thay đổi, trong thời kỳ “chiến tranh lạnh”, hay thời kỳ hai bên “có vận mệnh tương quan” như hiện thời.
24 Tháng Tư 2024
Bộ phim Kẻ Nằm Vùng hay Cảm tình Viên (The Sympathizer) dựa trên tiểu thuyết cùng tên của tác giả Nguyễn Thanh Việt, được sản xuất bởi A24 và Rhombus Media, đạo diễn Hàn Quốc Park Chan-wook, với sự hiện diện của 2 tài tử nổi danh trong cộng đồng người Việt hải ngoại là bà Kiều Chinh, Nguyễn Cao Kỳ Duyên, đã bắt đầu công chiếu tập 1 trên HBO từ ngày 14 tháng 4 năm 2024. Phim chiếu gần 10 ngày rồi nhưng không thấy giới phê bình văn học, nghệ thuật hải ngoại có bài nào nhận xét, đánh giá tập 1 và 2. Những cây đa, cây đề nổi tiếng trong làng báo, truyền thông hải ngoại thường viết bài bình luận tác phẩm văn chương, phim ảnh… hoàn toàn im lặng.
24 Tháng Tư 2024
Vốn là đảng cướp nên tìm một người có khả năng, vừa khôn ngoan vừa hiểm độc để có thể nắm đầu trùm công an là người ngăn chặn mọi chống đối từ bên trong cũng như bên ngoài thì không dễ kiếm. Đại diện trong Quốc Hội chỉ là bù nhìn. Đại hội đảng là chiến trường thanh lọc, sắp xếp hàng ngũ trung ương, địa phương và chính trị bộ là giai đoạn cuối cùng để chọn lãnh đạo tương lai. Đừng coi thường tiến trình "dân chủ" của CSVN đi từ trên xuống dưới. Vì mục tiêu của đảng là cầm quyền. Mọi đe dọa quyền lực đảng có nghĩa đảng sẽ bị tiêu diệt. Để tìm lãnh đạo có khả năng đó đòi hỏi Khôn và Ác. Từ trên...
23 Tháng Tư 2024
Tuy nhiên lịch sử của Việt Nam đã phủ nhận sự mạo nhận này. Chưa hề có cuộc trưng cầu ý kiến nào chứng minh “Đi lên chủ nghĩa xã hội là khát vọng của nhân dân”. Vì vậy, khi bị chống đối, ban Tuyên giáo Trung ương đã quay cuồng với giọng điệu thù nghịch: “Tính chất nguy hiểm của những phương thức, thủ đoạn này ở chỗ chúng tạo dựng nhận thức sai lệch, mơ hồ, hoài nghi, hoang mang, dao động, gây “tự diễn biến”, “tự chuyển hóa” trong nội bộ, làm lung lay niềm tin của cán bộ, đảng viên và nhân dân vào vai trò lãnh đạo của Đảng, sự quản lý của Nhà nước, tạo tâm lý bức xúc, chống đối trong xã hội. Điều đó ảnh hưởng tiêu cực đến...
22 Tháng Tư 2024
Điều đáng chú ý là Thủ tướng Việt Nam Phạm Minh Chính cả hai lần gặp hai vị lãnh đạo công nghệ này đều mời họ xây dựng nhà máy sản xuất ở Việt Nam. Trong khi đó, khác với Samsung, cả hai công ty này đều không sở hữu nhà máy sản xuất sản phẩm cho chính họ. Điều đó khiến nhiều người đặt ra câu hỏi là lãnh đạo Hà Nội có thực sự hiểu đối tác mình đang nói chuyện? Ai cũng thấy Việt Nam đang đứng trước những cơ hội lớn để nhận được đầu tư lớn hơn về công nghệ nói riêng và kinh tế nói chung
21 Tháng Tư 2024
Cũng đáng chú ý là chuyến thăm Trung Hoa của ông Huệ đã xẩy ra chưa đầy một tháng, sau khi Đảng CSVN cách chức Chủ tịch nước Võ Văn Thưởng ngày 20/03/2024. Ông Thưởng, 54 tuổi từng được coi là ngôi sao sáng trong 4 Lãnh đạo hàng đầu, và là người có nhiều triển vọng thay ông Nguyễn Phú Trọng. Ông bị cách chức vì “đã vi phạm Quy định về những điều đảng viên không được làm”. Tham nhũng cũng có vai trò trong vụ mất chức của ông Thưởng. Vì vậy, chuyến đi Bắc Kinh của ông Vương Đình Huệ càng được củng cố cho vị trí chính trị của ông trong tương lai, vì chính ông đã bảo đảm với Tập Cận Bình và các nhà lãnh đạo...
17 Tháng Tư 2024
Ở tấm thứ nhất, hình một viên cảnh sát mặc bộ quần áo màu kem, nón kết cũng màu kem là điều hoàn toàn sai. Đồng phục của cảnh sát VNCH là áo trắng, quần xám, áo 2 túi, nút áo trên gần sát cổ, không hở cổ hoặc phanh ngực, bên trên túi phải có bảng tên, tay áo trái có huy hiệu cảnh sát. Nón kết cũng trên trắng, viền xám ở dưới. Huy hiệu có dòng chữ Tổ Quốc, Công Minh, Liêm Chính khác với huy hiệu của quân đội là Tổ Quốc, Danh Dự, Trách Nhiệm. Cái chào tay của người trong hình cũng sai không đúng quân phong, quân kỷ. Khi chào, lòng bàn tay phải úp xuống, ngón cái hơi quặp lại, 4 ngón còn lại duỗi thẳng khép vào nhau, cánh tay...
17 Tháng Tư 2024
ngoại giao của nước VNcs tùy theo từng thời điểm, có thể khi công bố Sách Trắng Quốc Phòng năm 2009 thì TQ chưa có những hành vi manh động hung hăng như hôm nay, thế nhưng khi công bố lần thứ hai năm 2019 khi TQ gia tăng cường độ lấn chiếm thì chủ trương của Việt Nam vẫn không thay đổi, điều đó đặt ra một câu hỏi là liệu nhà cầm quyền csVN vẫn chấp nhận không thay đổi đường lối quốc phòng trong khi chủ quyền quốc gia đang bị đe dọa nhằm đổi lấy một nền hòa bình nhu nhược, yếu ớt, và sự độc lập đang bị chỉ trích khi dân chúng nhìn thấy giới lãnh đạo TQ xem đảng csVN như thủ hạ của mình...
12 Tháng Tư 2024
Hai nhóm gồm hơn 30 nhà lập pháp Mỹ hồi cuối tháng 1 đã gửi các bức thư chung tới Bộ trưởng Raimondo để kêu gọi chính quyền Biden không công nhận quy chế kinh tế thị trường cho Việt Nam. Họ lập luận rằng Việt Nam không đáp ứng các yêu cầu về thủ tục để thay đổi tình trạng và cho rằng việc cấp quy chế này cho quốc gia Đông Nam Á sẽ là “một sai lầm nghiêm trọng.” Kể từ năm 2002, khi Mỹ bắt đầu vụ điều tra chống bán phá giá đầu tiên đối với cá phi lê đông lạnh nhập từ Việt Nam, Washington coi quốc gia Đông Nam Á là một “nền kinh tế phi thị trường.” Trong 21 năm qua, Mỹ đã áp thuế chống phá phá giá đối với nhiều mặt hàng...
11 Tháng Tư 2024
Suy nghĩ gần giống như Phan Châu Thành, Minh Tâm Lê: Hy vọng sắp tới, khi ngắm tượng, nhân dân Nghệ An sẽ khơi dậy được sự tự hào truyền thống, không còn ‘xin gạo cứu đói khi giáp hạt’, không còn chứng kiến những thảm cảnh đau lòng như con em chui vào container” để sang lao động ở Anh, ở châu Âu, không còn cảnh leo hàng rào ở biên giới Mexico - Mỹ để thế lực thù địch, phản động bôi nhọ. Tin tưởng vào một ngày mai tươi mới
10 Tháng Tư 2024
Chủ trương “đảng hóa các tổ chức người Việt ở nước ngoài” là một chính sách từ thập niên 80 nhưng đảng giả bộ như không biết nên đã tìm cách phủ nhận: “Thậm chí các đối tượng còn rêu rao rằng, Việt Nam đang tìm cách “đảng hóa” với cả những hội, đoàn trong tương lai mà Đảng hậu thuẫn tại hải ngoại! Các đối tượng cố tình xuyên tạc, vu cáo rằng kể từ Nghị quyết 23-NQ/TW ngày 12/3/2003 về phát huy sức mạnh đại đoàn kết toàn dân tộc đến Nghị quyết 36-NQ/TW ngày 26/3/2004 về công tác đối với người Việt Nam ở nước ngoài được triển khai “thực chất là những chiêu trò ru ngủ giả hiệu dân chủ”!