Tháng Năm

05 Tháng Năm 20171:21 CH(Xem: 5906)

             THÁNG NĂM                          
1qh7_zps439bcbd9




Việt Nhân



V
ẫn lệ hằng năm cuối tháng Tư đen, mỗ tôi cùng vài anh bạn thân lính cũ lại ngồi bên nhau chuyện vãn, như thể ngày nào sau tháng Tư tan hàng, cũng cùng nhau nơi quán cóc lề đường Sài Gòn, lúc đó vẫn còn là tháng Năm chưa bị mắc điếm thằng vẹm.

Khi xưa còn trẻ lại thêm tánh lính tráng vốn quen đùa dỡn, chuyện với nhau không thiếu tiếng cười… Hôm nay thì đã khác! Bên ly cà phê nhìn người qua lại trên phố xứ người, có anh như tiếc nuối mà chép miệng:

-Bây giờ tụi mình già hết rồi.

-Già là cái chắc, tính từ 75 tới nay là 42 năm, cộng thêm từng ấy năm làm sao mà hổng già.

Lại nhắc chuyện cũ, gặp nhau là chỉ bao nhiêu đó thôi, có thể nói ngồi bên nhau loanh quanh rồi cũng lôi những gì ngày xưa mà nói, ở đất Mẽo, đời sống có đủ thứ chuyện đẹp, chuyện vui đến với mình, vậy mà không bao giờ nhắc lấy một tiếng. Có anh lý giải nguyên do có chuyện đó là bởi mình như tờ giấy, ban đầu đầy ắp lửa đạn chiến tranh, rồi đi tù thì bị bôi sơn xám xịt, một nửa sau dù có muốn tô thêm sắc mầu cũng bó tay, còn chổ trống nào nữa đâu để tô?.

Lại có anh bày đặt ta đây chữ nghĩa mà gọi đó là hội chứng, lính Mẽo có hội chứng của chúng chiến tranh Việt Nam, mình có hội chứng của mình, mỗ tôi hỏi anh vậy mình có hội chứng gì, thì anh trả lời gọn lỏn bằng hai chữ: cải  tạo (?!). Đã bắt đầu ăn nói lẩm cẩm rồi, mấy anh già là luôn được ông trời ban cho cái bệnh đó, rồi như không muốn dứt chuyện về thời gian mà bổng có anh hỏi trống không bằng câu: Trong đời tụi mình, năm tháng nào mình thấy như dài nhất.

Ngày tháng trong tù chứ còn gì mà phải hỏi… Tất cả đồng ý cùng mỗ tôi điều đó, năm tháng miệt mù trong tù không dài thì còn lúc nào dài hơn, tù không bản án cóc biết ngày ra, rồi nhớ đủ thứ, vợ, con... Nhớ về người cho đã, rồi nhớ đến các món ăn trong đời đã nếm, đói vàng mắt mà đâm nhớ đâm thèm. Anh bạn tôi lắc đầu quầy quậy, mà rằng đó là tháng Năm 75, thời gian đi tù buồn nhớ thì có, nhưng lao động khờ người thì thời gian cũng qua mau, cái dài là những ngày sau lúc tan hàng tháng năm, đi ra đi vào không biết làm gì, không biết ngày mai ra sao?

Lắm hôm sốt ruột mà đạp xe lọc cọc hơn chục cây số, chỉ để hỏi nhau mỗi câu “Có gì mới hôn?”, mới đây là tin tức “học tập”, vì giữa tháng năm có tin rỉ tai về học tập cải tạo bắt đầu được tung ra. Lúc đó anh em vẫn đùa với nhau là lính đồn Ngụy nghe… giống như sau này trong trại, nhất là những năm 85-86 có câu cửa miệng hay nói là tù đồn tội nghe về chuyện “đi Mỹ”!

Trở lại chuyện tháng Năm, ngày lại ngày sao thấy im re, trong cái cảnh ấy thời gian không thấy dài thì là gì, vả lại lúc ấy trong nhà chỉ còn tí tỉnh tiền còm, cái ăn, cái dùng, nếu tiện tặn cũng chỉ được một hai tháng là hết mức, phải nghĩ đến chuyện đi làm. Nay nghĩ lại lúc đó có đi tìm việc chắc gì đã có ai mướn, ai cũng như mình, chưa ra đâu với đâu, mọi người như chờ một cái gì đó… Đến đầu tháng Sáu, cái gọi là Uỷ Ban Quân Quản Thành Phố có thông cáo cả trên đài lẫn báo, rằng các quân cán chính Việt Nam Cộng Hòa phải trình diện để đi học tập cải tạo.

Cái tệ hại của cả một tháng Năm dài sốt ruột, đã đem đến những cái bây giờ nhớ lại mà mình giận lấy mình, cũng bởi cái tâm đơn thuần mới bị thằng điếm nó lừa… Nghe thông báo biết được địa điểm cùng thời gian trình diện, vậy là ùn ùn kéo nhau đi, đi trước đi sau cũng là đi, tính đi cho xong để còn trở về làm ăn, cái câu các học viên phải mang theo một tháng tiền ăn và những đồ đạc cần thiết, nghe sao nhẹ hều.

Có lắm người không thuộc thành phần như thông cáo nêu, vẫn cố nài để được đi! Cái này xin thông cảm, cái thông cáo nói như vậy ai mà không mong đi xong cho rồi, mắc điếm là ở chổ này, lúc đó BBC, VOA loan các thông cáo cũng không quên kèm lời khen nức nở, nên tất cả anh em dắt nhau vô chuồng một cách xuôi rót, tin vào một tháng, để rồi ở tù mút mùa lệ thủy.

THÁNG NĂM - Ông nhà văn Thanh Nam, sau ngày cộng sản chiếm lấy miền Nam ông trôi dạt tha hương, trên đất khách ngày đầu xuân 77 ông có câu thơ mà mọi người đều cho là hay:

Một năm người có mười hai tháng

Ta trọn năm dài Một Tháng Tư!

Mỗ tôi cùng vài người bạn lính cũ, cũng một cái tâm tháng Tư như thế nên luôn ngồi lại cùng nhau trong những ngày này, nhưng suy cho cùng ngày tháng đó chỉ là cái mốc, mà những gì sau ngày đó mới là cái mọi người đớn đau. Còn ngày miền Nam bị bức tử thì cho tới nay đã quá rõ, nó đã được định từ ba năm trước (1972) cho thân phận một nước nhược tiểu, ngay cả kẻ ngỡ mình anh hùng thì cũng chỉ là con cờ (1975) được cho đi nước thắng.

Để rồi cho rằng ta đã làm nên kỳ tích mà huênh hoang kỷ niệm ngày tháng Tư, ôi thôi đủ cái tên gọi, có cả những bài viết đặt vấn đề gọi thế nào cho xứng với cái mà chúng gọi là “kỳ tích” đó, nhất là với báo chí của cái nhà nước xã nghĩa, chúng gọi là ngày thống nhất, là ngày giải phóng miền Nam. Và còn huênh hoang hơn gọi đó là ngày thắng đế quốc Mỹ, để rồi rầm rộ ăn mừng, pháo hoa cờ xí, câu chuyện hôm nay mỗ tôi không xin thưa về cái những người cộng sản đang ồn ào phét lác…

Mà chỉ xin nói những gì đã đến cùng người dân kể từ đó đến nay, 42 năm chiến thắng! Của cải gom về một mối, đế quốc Mỹ đã cút, dân Ngụy đã nhào, miệng hô đi làm cách mạng vô sản, đến nay đã trở nên những chuyên viên vồ sản lão luyện, còn người dân thì trở nên khố rách áo ôm. Cho nên nói không ngoa từ ngày chiếm được miền Nam, tiếng Việt phong phú có thêm nhiều từ mới mà trong đó hai chữ ‘tư bản đỏ’ và ‘dân oan’ là đậm nét nhất, thử hỏi có hay không hai giai cấp mới mà người dân mĩa mai gọi là hai thái cực?

Một đằng tận cùng dưới đáy xã hội, bị cướp không còn lấy mảnh đất cắm dùi, đem thân làm dân oan sống vất vưởng ngoài công viên hè phố, và đằng khác là ông cách mạng tư bản đỏ, bỏ dép râu nón cối, nay ông đeo kính gọng vàng ngồi co chân nước lụt trên xe Mẹc. Chính các ông một thời tự xưng là cách mạng, nay ông cướp đất dân lành để sinh ra tầng lớp dân oan, và ông từ một thằng du thủ du thực, không một hòn đất chọi chim nay thành đại gia, người ta nhìn địa vị hai bên mà gọi là hai thái cực.

Thực tế cho thấy hai bên là đối nghịch, hai bên là là kẻ thù của nhau, kẻ đi cướp và người bị cướp, cái ăn cướp này nó đã bắt đầu từ những ngày đầu tháng năm, những căn phố lớn phố nhỏ đất Sài gòn một sớm một chiều thay đổi chủ. Anh Tư, anh Ba, chị Năm... theo đảng càng lâu thì căn nhà anh cướp được sẽ ở con đường phố lớn... thế rồi mạnh ai nấy cướp, mấy anh nằm vùng không chịu thua các anh Bắc kỳ hai nút, cả một cái đảng quang vinh đã biến thành đảng cướp.

Các anh trung ương chủ trương đánh tư sản kiếm vàng, thì các anh cò ke lục chốt du kích tổ chức bán bãi vượt biên cũng để lấy vàng, đến khi người giàu cạn kiệt không còn ai, thì các anh lại thêm hai lần đổi tiền năm 78 và 85, để vét nốt những đồng xu cuối của dân nghèo. Hết còn gì để mà cướp, thì các anh chuyển sang đi buôn, bán buôn tất cả những gì trong tầm tay các anh quơ được, cũng vẫn là đất đai tài nguyên là chính để kiếm đô la, đây là nghề không vốn, nhưng dầu sao đất đai các thứ đó nó chỉ có hạn cũng sẽ đến lúc cạn kiệt.

Chỉ có con người, người lại đẻ ra người, chỉ cần bỏ cho dân đói, một khi đói thì đầu gối phải bò, làm bất cứ việc gì để có cái ăn bỏ vô miệng, thế là các anh buôn thêm mặt hàng mới, buôn người, từ trung ương đến các tỉnh, đâu dâu cũng có đường dây. Tỉnh càng nghèo đường dây vươn ra càng xa, kéo mãi tận các nước Liên Sô cũ, các đầu óc xã nghĩa làm ăn lối xã hội đen thì không còn có ai hơn, các đoàn lao nô cứ thế kéo nhau đi không khác những đoàn khất thực năm đói Ất Dậu.

Vì đói, kéo nhau đi bán sức bán thân cho cái ăn, mà dân Việt bị khinh, bị xua đuổi khắp nơi! Còn nhà nước xã nghĩa là kẻ thắng, nhưng bản chất lại đốn mạt, một nhà nước ma cô, cách mạng gì nơi các tay thổ phỉ, từ chỗ buôn lao nô thâu tiền cho đầy túi tham, đến cung cấp gái mãi dâm, mặt rô không ai khác lại là nhân viên nhà nước tại những tòa đại sứ nơi đất người.

Tháng năm đã phơi rõ bộ mặt những tay bịp, lộ nguyên hình những tay cướp cạn khoác áo cách mạng, dân miền Nam không thể nào quên được những đoàn xe tháng năm chở đồ ăn cướp đem về Bắc, hay những tay cán bộ vai mang xà cột đánh tư sản, bằng cách đi gõ từng viên gạch sàn nhà để tìm nơi dấu của.

 

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Tên của bạn
Email của bạn
05 Tháng Tư 20151:40 CH(Xem: 7083)
"Tôi là cựu học sinh Cường Để Quy Nhơn. Câu hỏi "Ai ném lựu đạn vào lửa trại?" Câu trả lời bà con sống ở Quy Nhơn ai cũng biết, chính là Vũ Hoàng Hà, ủy viên trung ương Đảng Cộng Sản VN, chủ tịch Ủy Ban Nhân Dân tỉnh Bình Định. Thầy Tâm Hoàng khi còn sống đã khẳng định, vì sau khi ném lựu đạn ở sân vận động Quy Nhơn, Hà leo qua chùa Long Khánh ẩn rồi được cơ sở Cộng Sản đưa vào mật khu. Việc này được một số anh em cựu học sinh Cường Để ở Quy Nhơn biết. Mong việc này sớm sáng tỏ sau 35 năm tội ác xảy ra." (Trang Nhân)
04 Tháng Tư 20159:28 CH(Xem: 3698)
“Tôi đã gặp những nhà báo Mỹ, những người lính bên kia chiến tuyến, họ đã nói, tất cả những thông tin về vụ thảm sát năm 1968 tại Huế chỉ là sự vu cáo của Mỹ và chính quyền Việt Nam cộng hòa đổ lên đầu Quân Giải phóng miền Nam Việt Nam. Để khỏa lấp cho sự thất bại nặng nề, phía Mỹ và Việt Nam cộng hòa đã phát động những tin đồn nhảm gây nhiễu loạn như một cuộc chiến tranh tâm lý, và nó đã kéo dài trong một thời gian. Nhưng sự thật là sự thật. Chiến dịch Mậu Thân trải qua thời gian càng khẳng định là bản anh hùng ca vĩ đại của quân dân Việt Nam”.
06 Tháng Chín 20168:57 CH(Xem: 4446)
Chúng ta đang mụ mị, đang được ru ngủ bằng những cụm từ hoa mỹ rằng, đất nước mình giàu đẹp, văn minh; đang hằng ngày được ăn món bánh vẽ thần thánh rằng, chúng ta sẽ xây dựng một xã hội mà ở đó không có người nghèo kẻ giàu, tất cả đều được sống sung sướng. Kết quả là gì? Chẳng có gì ngoài sự giả dối mà chúng ta đang được nhận ở đây cả...
06 Tháng Chín 20164:08 CH(Xem: 4227)
Nhưng có một chi tiết làm tôi sững sờ, khi trả lời phỏng vấn, ông Ngô Đình Nhu nói : “Chúng tôi không coi những người cộng sản là kẻ thù, mà là những người anh em bị lầm đường lạc lối”. (Sau này khi ông Nguyễn Văn Thiệu chứng kiến cảnh nhà độc tài Nam Hàn đàn áp thẳng tay những cuộc biểu tình của đám sinh viên đỏ tại Hán Thành, thậm chí cảnh sát xả thẳng súng vào đám đông, đã cảm thán: “Chúng ta không thể làm nổi những việc như thế này”).
05 Tháng Chín 201610:42 CH(Xem: 10844)
Yên tâm đi, cứ đem thân, chường mặt ra bảo vệ các lãnh đạo đang ngồi trong phòng máy lạnh chỉ đạo đi. Thật quyết liệt, lăn xả và sấn sổ vào. Các chú có gãy tay gãy chân, thương tật hay cùng lắm là chết thì cũng chẳng được hưởng chế độ thương binh liệt sĩ gì đâu, chỉ có bố mẹ, vợ con các chú là khổ thôi...
05 Tháng Chín 20164:58 CH(Xem: 4355)
lôi đầu tất cả bọn: Trọng Lú, Quang, Phúc, Ngân và những tên lãnh đạo ĐCSVN còn sống như Mười, Phiêu, Anh, Mạnh, Dũng, Sang... ra pháp trường cát để đền tội phản quốc bán nước, bán biển, bán đất, bán rừng... của Tổ tiên cho bọn Tàu khựa. Mong lắm thay!!!
03 Tháng Chín 20168:51 CH(Xem: 5237)
Chưa hết, một tờ báo Công An thành Hồ, số ra ngày thứ sáu 29/3/2013, có nội dung giả dối trơ trẻn, đọc xong cái tựa đề là tôi muốn nôn mửa: “đảng là máu thịt, trái tim và khối óc của quân đội”. Người lính QĐNDVN đã sáng mắt ra chưa?
03 Tháng Chín 20161:52 CH(Xem: 3778)
Nước Việt Nam sẽ đi về đâu? hãy dùng tư duy của mình tự trả lời!
31 Tháng Tám 20167:34 CH(Xem: 11129)
Còn “quyền tự do và quyền mưu cầu hạnh phúc”; thì bất kể một người bình thường nào, cũng đều thấy, những cảnh đấu tố nhau giữ những người thân yêu ruột thịt, bỏ tù những người yêu nước, tranh đấu cho tự do, dân chủ, gây ra những cảnh vợ chồng mất nhau, con cái phải lìa xa cha mẹ, đau khổ mỗi ngày càng thêm chồng chất, thì làm sao có “quyền tự do và mưu cầu hạnh phúc”?!
31 Tháng Tám 20168:47 SA(Xem: 11692)
Đất nước xơ xác tiêu điều vì tập đoàn lãnh đạo đảng tham nhũng từ trên xuống dưới. Dân chúng từ nông thôn tới thành thị đói khổ lâm than bởi nạn cướp bóc của công an cán bộ và thiên tai bảo lụt nhưng trên hết là nạn hải tặc Trung Cộng đang hoành hành tác quái cướp của giết hại ngư dân khắp biển Đông. Tất cả im re lặng ngắt, coi đó là chuyện nhỏ...
30 Tháng Tư 2024
Với sự ra đi “bất ngờ” của ông Vương Đình Huệ, đảng CSVN đã rơi vào cuộc khủng hoảng chính trị lớn nhất từ trước tới nay. Những người thay thế ông Huệ và ông Thưởng chỉ đếm trên đầu ngón tay gồm Bà Trương Thị Mai, 66 tuổi, quê Qủang Bình, Bí thư Trung ương đảng, Trưởng ban Tổ chức Trung ương; Thủ tướng Phạm Minh Chính, 66 tuổi, quê Thanh Hóa và Bộ trưởng Công an, Đại tướng Tô Lâm, 67 tuổi, quê Hưng Yên. Tuy nhiên ai sẽ thay ông Nguyễn Phú Trọng làm Tổng Bí thư để lãnh đạo Đảng khóa XIV càng mù mịt hơn, vì những người có điều kiện nhất đã bị loại.
29 Tháng Tư 2024
Trong trại, dù Kẻ Nằm Vùng có lời khuyên trước là không nên – nhưng tướng Trọng, thay vì mặc quần áo dân sự như mọi người tị nạn khác – tiếp tục diện bộ quân phục đại lễ với đầy đủ phụ tùng, dây biểu chương, huy chương, nón kết…đi vào nhà ăn tập thể. Tướng Trọng được 4 người đàn ông đang ngồi ăn, đứng dậy đón chào nghiêm chỉnh đúng tác phong thuộc cấp. Tuy nhiên ngay sau đó bị một số người, có khá nhiều phụ nữ chửi bới, ném thức ăn vào người, khiến ông tối tăm mặt mũi, được Kẻ Nằm Vùng kéo chạy ra ngoài nhưng rồi phải trốn vào một nhà cầu công cộng.
24 Tháng Tư 2024
Bộ phim Kẻ Nằm Vùng hay Cảm tình Viên (The Sympathizer) dựa trên tiểu thuyết cùng tên của tác giả Nguyễn Thanh Việt, được sản xuất bởi A24 và Rhombus Media, đạo diễn Hàn Quốc Park Chan-wook, với sự hiện diện của 2 tài tử nổi danh trong cộng đồng người Việt hải ngoại là bà Kiều Chinh, Nguyễn Cao Kỳ Duyên, đã bắt đầu công chiếu tập 1 trên HBO từ ngày 14 tháng 4 năm 2024. Phim chiếu gần 10 ngày rồi nhưng không thấy giới phê bình văn học, nghệ thuật hải ngoại có bài nào nhận xét, đánh giá tập 1 và 2. Những cây đa, cây đề nổi tiếng trong làng báo, truyền thông hải ngoại thường viết bài bình luận tác phẩm văn chương, phim ảnh… hoàn toàn im lặng.
24 Tháng Tư 2024
Vốn là đảng cướp nên tìm một người có khả năng, vừa khôn ngoan vừa hiểm độc để có thể nắm đầu trùm công an là người ngăn chặn mọi chống đối từ bên trong cũng như bên ngoài thì không dễ kiếm. Đại diện trong Quốc Hội chỉ là bù nhìn. Đại hội đảng là chiến trường thanh lọc, sắp xếp hàng ngũ trung ương, địa phương và chính trị bộ là giai đoạn cuối cùng để chọn lãnh đạo tương lai. Đừng coi thường tiến trình "dân chủ" của CSVN đi từ trên xuống dưới. Vì mục tiêu của đảng là cầm quyền. Mọi đe dọa quyền lực đảng có nghĩa đảng sẽ bị tiêu diệt. Để tìm lãnh đạo có khả năng đó đòi hỏi Khôn và Ác. Từ trên...
23 Tháng Tư 2024
Tuy nhiên lịch sử của Việt Nam đã phủ nhận sự mạo nhận này. Chưa hề có cuộc trưng cầu ý kiến nào chứng minh “Đi lên chủ nghĩa xã hội là khát vọng của nhân dân”. Vì vậy, khi bị chống đối, ban Tuyên giáo Trung ương đã quay cuồng với giọng điệu thù nghịch: “Tính chất nguy hiểm của những phương thức, thủ đoạn này ở chỗ chúng tạo dựng nhận thức sai lệch, mơ hồ, hoài nghi, hoang mang, dao động, gây “tự diễn biến”, “tự chuyển hóa” trong nội bộ, làm lung lay niềm tin của cán bộ, đảng viên và nhân dân vào vai trò lãnh đạo của Đảng, sự quản lý của Nhà nước, tạo tâm lý bức xúc, chống đối trong xã hội. Điều đó ảnh hưởng tiêu cực đến...
22 Tháng Tư 2024
Điều đáng chú ý là Thủ tướng Việt Nam Phạm Minh Chính cả hai lần gặp hai vị lãnh đạo công nghệ này đều mời họ xây dựng nhà máy sản xuất ở Việt Nam. Trong khi đó, khác với Samsung, cả hai công ty này đều không sở hữu nhà máy sản xuất sản phẩm cho chính họ. Điều đó khiến nhiều người đặt ra câu hỏi là lãnh đạo Hà Nội có thực sự hiểu đối tác mình đang nói chuyện? Ai cũng thấy Việt Nam đang đứng trước những cơ hội lớn để nhận được đầu tư lớn hơn về công nghệ nói riêng và kinh tế nói chung
21 Tháng Tư 2024
Cũng đáng chú ý là chuyến thăm Trung Hoa của ông Huệ đã xẩy ra chưa đầy một tháng, sau khi Đảng CSVN cách chức Chủ tịch nước Võ Văn Thưởng ngày 20/03/2024. Ông Thưởng, 54 tuổi từng được coi là ngôi sao sáng trong 4 Lãnh đạo hàng đầu, và là người có nhiều triển vọng thay ông Nguyễn Phú Trọng. Ông bị cách chức vì “đã vi phạm Quy định về những điều đảng viên không được làm”. Tham nhũng cũng có vai trò trong vụ mất chức của ông Thưởng. Vì vậy, chuyến đi Bắc Kinh của ông Vương Đình Huệ càng được củng cố cho vị trí chính trị của ông trong tương lai, vì chính ông đã bảo đảm với Tập Cận Bình và các nhà lãnh đạo...
17 Tháng Tư 2024
Ở tấm thứ nhất, hình một viên cảnh sát mặc bộ quần áo màu kem, nón kết cũng màu kem là điều hoàn toàn sai. Đồng phục của cảnh sát VNCH là áo trắng, quần xám, áo 2 túi, nút áo trên gần sát cổ, không hở cổ hoặc phanh ngực, bên trên túi phải có bảng tên, tay áo trái có huy hiệu cảnh sát. Nón kết cũng trên trắng, viền xám ở dưới. Huy hiệu có dòng chữ Tổ Quốc, Công Minh, Liêm Chính khác với huy hiệu của quân đội là Tổ Quốc, Danh Dự, Trách Nhiệm. Cái chào tay của người trong hình cũng sai không đúng quân phong, quân kỷ. Khi chào, lòng bàn tay phải úp xuống, ngón cái hơi quặp lại, 4 ngón còn lại duỗi thẳng khép vào nhau, cánh tay...
17 Tháng Tư 2024
ngoại giao của nước VNcs tùy theo từng thời điểm, có thể khi công bố Sách Trắng Quốc Phòng năm 2009 thì TQ chưa có những hành vi manh động hung hăng như hôm nay, thế nhưng khi công bố lần thứ hai năm 2019 khi TQ gia tăng cường độ lấn chiếm thì chủ trương của Việt Nam vẫn không thay đổi, điều đó đặt ra một câu hỏi là liệu nhà cầm quyền csVN vẫn chấp nhận không thay đổi đường lối quốc phòng trong khi chủ quyền quốc gia đang bị đe dọa nhằm đổi lấy một nền hòa bình nhu nhược, yếu ớt, và sự độc lập đang bị chỉ trích khi dân chúng nhìn thấy giới lãnh đạo TQ xem đảng csVN như thủ hạ của mình...
12 Tháng Tư 2024
Hai nhóm gồm hơn 30 nhà lập pháp Mỹ hồi cuối tháng 1 đã gửi các bức thư chung tới Bộ trưởng Raimondo để kêu gọi chính quyền Biden không công nhận quy chế kinh tế thị trường cho Việt Nam. Họ lập luận rằng Việt Nam không đáp ứng các yêu cầu về thủ tục để thay đổi tình trạng và cho rằng việc cấp quy chế này cho quốc gia Đông Nam Á sẽ là “một sai lầm nghiêm trọng.” Kể từ năm 2002, khi Mỹ bắt đầu vụ điều tra chống bán phá giá đầu tiên đối với cá phi lê đông lạnh nhập từ Việt Nam, Washington coi quốc gia Đông Nam Á là một “nền kinh tế phi thị trường.” Trong 21 năm qua, Mỹ đã áp thuế chống phá phá giá đối với nhiều mặt hàng...