Con quái vật Donald Trump

29 Tháng Mười Một 202010:45 CH(Xem: 4651)
                              CON QUÁI VẬT DONALD TRUMP

128055155_4190159237666805_8889329830431388431_o


Võ Tài TB



   Không ai ngày nay trong chúng ta đã sống qua những ngày lịch sử say máu khi nước Mỹ lâm vào Nội Chiến: huynh đệ sẵn sàng nã đạn vào nhau, Bắc và Nam “thề phanh thây uống máu quân thù.” Nước Mỹ những năm tháng Nội Chiến đó – ngày nay dù có đọc bao nhiêu quyển sách, xem bao nhiêu cuốn phim, cũng khó mà có thể có được cái cảm giác thật sự của một người đương thời lúc đó. Nhưng tại sao phải nói về lịch sử làm gì. Nó xa quá. Hãy nói về hôm nay thôi. Ngay lúc này. Những ai sống ngoài biên giới của nước Mỹ, họ cũng khó lòng thấu cảm được tâm trạng của người dân Mỹ thật sự thế nào trong những ngày bệnh dịch lan tràn như không có hồi kết thế này. Đã có vaccine, nhưng tới ngày được tiêm vaccine, chắc chắn sẽ còn nhiều sinh mệnh nữa sẽ rời bỏ cuộc đời này trong cô quạnh, trong lạnh lẽo – không thân nhân, không bạn bè, và dĩ nhiên sẽ không có giọt nước mắt nào bên cạnh chiếc quan tài nhỏ xuống khóc tiễn đưa. Tổng Thống Mỹ đã bỏ cuộc. Trump hầu như không còn nói gì về dịch. Còn tâm trí đâu nữa. Dịch thì vẫn cứ dịch và Trump thì vẫn là Trump với những toan tính điên khùng nhằm lật ngược kết quả cuộc bầu cử trong vô vọng, bất chấp sự thật và bất chấp nguyện vọng đa số của dân Mỹ.
Sống giữa chiến tranh, ai biết đạn bay đến từ đâu. Cái chết có thể đến bất cứ lúc nào, bất cứ ở đâu và xảy ra cho bất cứ ai! Nghe có quen quen không? Có phải chúng ta – những người Mỹ ngày hôm nay, cũng đang sống trong một hoàn cảnh bất an thường trực như thế, khi mà cái chết cũng xảy xa bất ngờ như đường bay của những viên đạn đồng lạnh ngắt đó: bất cứ lúc nào, bất cứ ở đâu và cho bất cứ ai! Chỉ có khác nhau là thay vì những viên đạn đồng xé nát không gian bay tứ tán kia, bây giờ chúng ta bị bao phủ bởi những con vi khuẩn cũng “vô tình” không khác gì những viên đạn đồng đen nọ. Tệ hơn và kinh hãi hơn, những viên đạn đồng đen ngày nay chúng đến từ muôn phương ngàn hướng – thay vì chỉ đến từ một hướng trực diện bên kia như thời nội chiến của Mỹ. Chúng đến từ cái nắm cửa vào văn phòng làm việc. Chúng đến từ cái bắt tay. Và chúng đến từ ngay cả nụ hôn của người mình yêu, của vợ, của chồng, và từ vòng tay ôm của bạn bè và con cái của mình. Không biết đâu mà mò. Không biết đâu mà đoán định. Kinh hơn cả đường bay của những viên đạn đồng đen! Và kinh hãi hơn nữa là chúng không biết kén chọn nạn nhân, không biết phân biệt và dĩ nhiên là không kỳ thị bất cứ một sinh mệnh nào.
Trong những ngày lịch sử sôi máu của Nội Chiến Mỹ, nước Mỹ có một vị tổng thống đã cố gắng làm mọi cách, nổ lực hết sức mình và sẳn sàng trả hết mọi giá để thống nhất đất nước để đem dân tộc về một mối. Và trong những ngày tháng chết chóc của dịch tả hôm nay – mặc dù nước Mỹ cũng có một vị tổng thống và ông này cũng đang tìm hết mọi cách và cũng sẵn sàng trả hết mọi giá nhưng không phải như chúng ta mong mỏi - mà chỉ là để xé rách cái đất nước này, chia rẽ dân tộc này và cốc cần biết phần sống chết thuộc về ai.
Abraham Lincoln đã từng dõng dạc trước quốc dân Mỹ: Vì sự thống nhất và để cứu vãn đất nước, tôi sẽ làm hết tất cả để cứu vãn và thống nhất đất nước.
Donal Trump thì không bao giờ xem mình là tổng thống của nước Mỹ mà chỉ là tổng thống của một nửa nước Mỹ. Một nửa đã bầu cho ông. Một nửa sẵn sàng tử vì… “đạo” của ông. Một nửa sẳn sàng như con két lập lại và con bò nhai lại. Một nhận xét về Trump của như ông Stuart Stevens, chiến lược gia cao cấp của TNS Mitt Romney khi Mitt Romney ra tranh cử TT năm 2012, có lẽ là đúng nhất: Trump là một thứ đại ca giang hồ, một là anh theo hắn, còn không là kẻ thù của hắn. “He’s a gang leader, and you are either in his gang or you are the enemy.” https://www.nytimes.com/.../us/politics/trump-america.html. Đối với Trump, không có nước Mỹ. Chỉ có màu xanh và màu đỏ. Không có người Mỹ. Chỉ có người Mỹ theo đảng Cộng Hoà hoặc người Mỹ theo đảng Dân Chủ. Không có chúng ta như một tập hợp - một đại thể. Chỉ có “bọn tao” và “bọn mày.” Không có chúng ta! Từ ngày đắc cử và ngay cả từ khi còn vận động tranh cử, có bao giờ Trump kêu gọi dân Mỹ đoàn kết, kêu gọi các đảng phái hợp tác để cùng xây dựng một nước Mỹ hùng mạnh không? Không!
Trump không những không có khả năng đoàn kết mọi người lại! Trump cũng không muốn đoàn kết mọi người lại luôn! Thậm chí Trump cũng không thèm giả bộ kêu gọi dân Mỹ đoàn kết hay hợp tác luôn
Trump là một con quái vật!
Trong những ngày tháng nước Mỹ lâm trận dịch, thay vì nhìn nhận sự thật để cùng cộng tác với giới y khoa để tìm cách chữa trị, Trump lại nổ lực không ngừng nghỉ để nói láo và tìm mọi cách có thể để đánh lừa dân chúng Mỹ về mức độ nguy hiểm chết người của nạn dịch. Hậu quả nước Mỹ ngày nay thế nào về số người chết – cao nhất thế giới, số người nhiễm – cao nhất thế giới. Những cuốn băng thu âm các buổi nói chuyện giữa Trump và nhà báo Bob Woodward là bằng chứng rõ ràng nhất, rành rành nhất về những gì Trump thật sự biết và suy nghĩ và những dối láo mà Trump nói ra với công chứng Mỹ. Cuồng Trump không cần phải đọc bất cứ bài báo nào, bản tin truyền hình nào, họ chỉ cần nghe những cuốn băng thu âm đó và theo dõi những buổi họp báo trực tiếp qua truyền hình của Trump thì họ sẽ thấy được sự thật. Nhưng họ đã không làm thế! Câu trả lời chỉ có thể là cuồng Trump họ sống bằng một thực tại khác (alternative reality). Theo thuật ngữ của Yuval Noah Harari thì họ có một thực tại giả tưởng khác (imagined reality) mà chỉ có sự cuồng điên mới lý giải được còn lý trí thì không làm sao có thể hiểu nồi. Ngạc nhiên không khi tất cả các loại tin giả và các thuyết âm mưu ngu xuẩn đều đến từ đám cuồng Trump?
Donald Trump là một con quái vật! Đám người cuồng Trump là một đám người tôn thờ con quái vật!
Một khía cạnh tâm tư của nhóm người Việt cuồng Trump mà chúng ta không thể không nói tới cho hết lẽ công bằng, đó là sự “chống Tàu” của Trump.
Trump chống Tàu như thế nào? Áp thuế lên hàng hoá xuất khẩu đến Mỹ của Tàu!
Thuế đây là thuế quan. Tức là thuế đánh lên hàng hoá xuất khẩu đến Mỹ của Tàu. Nhưng Trump nào chỉ có đánh thuế lên hàng hoá của Tàu không đâu. Hàng hoá nước nào đến Mỹ Trump hầu như cũng áp thuế lên hết, cho dù những món hàng đó Mỹ không sản xuất hay không thể sản xuất được. Động thái này có nghĩa là sự áp thuế đó làm cho hàng hoá của Tàu đến Mỹ sẽ mắc hơn hay cao giá hơn là bình thường. Nó không có nghĩa là không cho hàng hoá Tàu vô Mỹ. Hàng hoá Tàu vẫn tuồn vô Mỹ như bình thường, nhưng chỉ khác là nó cao giá hơn trước khi áp thuế. Ví dụ: hiện tại Mỹ không sản xuất chén dĩa để ăn, muốn có chén dĩa để ăn, Mỹ phải nhập từ một nước khác, nhưng vì chén dĩa ở Tàu rẻ hơn chén dĩ sản xuất ở những nước khác nên phải nhập từ Tàu vì lý do rẻ. Phải nhớ là Mỹ bắt buộc phải nhập vì Mỹ không sản xuất món hàng này. Bình thường một cái chén là $1.00, nay Trump áp thuế lên thành $1,25 (tăng 25%). $.25 này ai trả? Người nào mua món hàng đó, người đó sẽ trả khoản tăng đó, vì giá thành của món hàng đó không còn là $1.00 nữa, mà đã thành $1.25. Ai sẽ mua món hàng đó? Dân Mỹ. Vậy thì cái thuế này là thuế áp lên Tàu hay áp lên người tiêu dùng? Người tiêu dùng. Vậy thì Trump đang đánh Tàu hay đánh người tiêu dùng – tức người dân Mỹ?
Trên thực tế nhiều khi nó không hẳn tuyệt đối như thế. Các công ty Tàu có thể nhượng bộ một chút bằng cách chịu một phần nhỏ của mức áp thuế này, khoảng $.5 hay $.10 gì đó, tuỳ tính toán của họ, để cho hàng hoá của họ không cao quá để không thể tiêu thụ hoặc cạnh tranh được và nếu như họ cần phải tiêu thụ một số lượng lớn hàng hoá lớn trong một thời điểm nhất định nào đó, họ chắc chắn sẽ chịu thiệt một chút. Điều này có nghĩa là Tàu cũng bị thiệt hại một chút, chứ không thể hoàn toàn không bị ảnh hưởng gì. Nhưng khi giai đoạn đó đã qua đi hay sẽ qua đi, họ có thể thương thảo lại với các nhà nhập khẩu Mỹ hoặc tìm một cách nào khác, ví dụ như là vẫn sản xuất ở Tàu nhưng đánh lận là sản xuất ở Việt Nam, chẳng hạn Nhưng cho dù ở tình huống nào, không bao giờ và không khi nào mà các công ty xuất khẩu chịu đứng ra ôm hết phần áp thuế do nước nhập khẩu áp đặc lên: một là họ chịu một phầm trăm nào đó, đối tác nhập khẩu chịu một chút, còn lại là người tiêu dùng – bao giờ cũng là người tiêu dùng chịu nhiều nhất vì họ chính là người tiêu thụ món hàng cụ thể đó, và dĩ nhiên là nạn nhân chính của trò chơi chiến tranh thương mại này. Vậy thì chúng ta đã hiểu rồi, cuộc chiến thương mại này chẳng có “đánh Tàu” gì cả mà chỉ là một chính sách thương mại dựa vào một thứ chủ nghĩa dân tộc cực đoan, nhằm để thoả mãn một nhu cầu ngắn hạn về chính trị chứ không phải kinh tế, và dĩ nhiên nó nó hoàn toàn không phải xuất phát từ một tính toán kinh tế có lợi ích nào cho nước chủ nhà.
Từ khi Trump ra chính sách áp thuế lên hàng hoá Tàu, hàng hoá Tàu vẫn nhập siêu đến Mỹ đều đặn mỗi quý. Ai đã thắng và ai đã thua? Ai cũng thua! Khởi động một cuộc chiến mà – dù biết rằng đối thủ không thể thắng, nhưng mình cũng không thắng được luôn thì đúng là … không biết nói sao luôn! Nếu mục đích chỉ là để có chiến tranh dù là chiến tranh thương mại thì cái mục đích này chẳng có gì để phải cuồng lên. Còn gây chiến chỉ để rồi ai cũng thảm bại thì đúng là chỉ có một con quái vật mới bày trò ra như thế.
Nói thêm là thuế quan nó cũng có mặt tích cực của nó là nó có thể giúp bảo hộ được hàng hoá nội địa nếu cả hai quốc gia đối nghịch đó cùng sản xuất một món hàng nào đó giống nhau. Ví dụ như Mỹ cũng sản xuất thép và Tàu cũng sản xuất thép. Mỹ đánh thuế quan lên thép của Tàu, món hàng thép nhập khẩu của Tàu dĩ nhiên sẽ cao giá hơn trước khi đánh thuế, có nhập vào Mỹ cũng khó cạnh tranh để bán hoặc cạnh tranh nổi với thép của Mỹ. Trong trường hợp này Mỹ được lợi và thắng khi áp thuế. Nhưng khi áp thuế lên một món hàng mà Mỹ không sản xuất hoặc không sản xuất được thì giống như tự nâng giá món hàng mà mình phải tiêu dùng.
Nói chung chuyện thuế quan là con dao hai lưỡi. Bằng chứng là khi Trump đánh thuế lên hàng hoà Tàu nhập vào Mỹ thì Tàu nó cũng đâu có ngồi yên. Những diễn biến tiếp theo sau như thế nào khi Trump tăng thuế quan thì Tàu cũng đáp trả lại. Không cần thiết phải bàn thêm. Mày tăng thuê lên hàng hoá xuất khẩu của tao, tao tăng lên hàng hoá xuất khẩu của mày.
Trump là một sự thất bại không phải của một cá nhân mà là sự thất bại của một sản phẩm – hay nói đúng hơn đó là sự thất bại của một âm mưu.
Những người chống Trump hay không ủng hộ Trump, không ai đưa ra giả thuyết này hay mưu đồ nọ mà họ chỉ dựa vào những gì Trump làm, Trump hành xử, Trump nói rành rành ra đó rồi đánh giá và phản bác. Nhưng người cuồng Trump thì ngược lại. Họ tin vào một âm mưu nào đó, một giả thuyết nào đó mà không phải cần kiểm chứng hay đặt một nghi vấn nào cả và cấm đầu cấm cổ chạy theo. Nếu không có âm mưu nào để họ bám vào, họ sẽ tự tạo ra một thuyết âm mưu cho họ. Đối với họ, thực tại là cái không có thật. Thực tại – dù là nó đang xảy ra trước mắt, với họ là một bày biện của giả tạo. Một âm mưu hay một giả thuyết – tức là một hiện tượng chưa xảy ra và không có thật, nhưng với họ lại chính là một… thực tại có thật. Nói khác đi thì cái có thể xảy ra mới là cái thật còn cái đang xảy ra thì “fake.”
Obama không phải sinh ra ở Mỹ! – Thuyết âm mưu về giấy khai sinh (birther theory)
Nhớ lại chưa? Ai – thật ra phải nói là thằng nào đã hết ngày rồi đêm đi rêu rao nói rằng Obama không phải sinh ra ở Mỹ và đòi một hai ba bốn năm sáu bảy tám chín mười cho bằng được rằng phải đưa giấy khai sinh ra rồi mới tin. Tên đốn mạt này không ai khác hơn là Trump và bọn cuồng Trump đã từng hả hê: “đúng rồi, đưa khai sanh ra mới tin.”
Trong cuộc phỏng vấn với Anderson Cooper của CNN vào ngày 25 tháng 4, 2011, Trump bố láo rằng người của Trump ở tiểu bang Hawaii đã phát hiện ra rằng giấy khai sanh của Trump tìm không có hoặc là đã bị đánh cắp. Trump còn nói rằng “Tôi được cho biết là…” Ai cho biết? Người nào cho biết? Cơ quan nào cho biết? Trump im! (https://www.latimes.com/.../trump-obamagate-birtherism...). Vào ngày 27 tháng 4, 2011 Obama trưng khai sinh của mình ra cho công chúng Mỹ, Trump và đồng bọn im lặng giống như bọn câm. Từ đó đến ngày Trump tranh cử năm 2016, chuyện Obama không sanh ra ở Mỹ không còn ai nhắc tới nữa giống như thể nó chưa bao giờ được đề cập đến.
Trump là một con quái vật và bọn cuồng Trump là bọn tôn thờ con quái vật!

Obamagate!
Trong những ngày cận kề cuộc bầu cử tổng thống năm 2020, Trump tung ra hoả mù Obamagate.
Ngày 10 tháng 5 năm 2020, Trump tung ra một đoàn hoả mù nữa và cuồng Trump bu nhau share: Obamagate. Tại sao là Obamagate? Phải đặt cái tên như vậy để người ta có thể liên tưởng tới một vụ án kinh khủng trong lịch sử là Watergate để gây chú ý. Obamagate là gì?
"The biggest political crime in American history, by far!" (Tội phạm chính trị lớn nhất lịch sử Mỹ từ trước đến nay). (https://www.voanews.com/usa/us-politics/what-obamagate) Nghe ghê chưa? Rồi sao nữa? Câu trả lời là chẳng có gì nữa. Không có gì nữa và không có gì hết. Nước Mỹ lại im lặng và âm mưu này cũng giống như bao nhiêu âm mưu khác, tuần tự đi vào quên lãng như rằng ở đời chẳng có gì để lãng quên!
Cuối cùng kết quả cuộc bầu cử tổng thống Mỹ cũng diễn ra và kết quả rành rành ra đó, đa số dân Mỹ và thế giới (ngoại trừ Việt Nam) vui mừng phấn khởi: cuối cùng cái gì phải khép lại thì phải khép lại. Nhưng không. Còn lâu. Âm mưu và dối láo vẫn tiếp tục giống như con quái vật trước khi chết nó còn lâu mới buông xuôi như một bánh xe xẹp. Nó giãy dụa. Nó sẽ còn đạp đàng này. Nó sẽ còn đá đàng kia. Hết đổ thừa người gian lận, máy bị đánh cắp, phần mềm bị hack và dĩ nhiên là ma quỷ cũng phải đội mồ dậy mà đi… bầu. Có âm mưu nào mà không mang tính ma quái!
Trump là một con quái vật và bọn cuồng Trump là bọn tôn thờ một con quái vật!
Tôi đã viết nhiều bài về Trump và cuồng Trump và thật tình tôi chẳng bao giờ muốn viết gì nữa về Trump sau ngày bầu cử. Tôi xem Trump như là một tại nạn như một người lái xe rồi cũng có ngày phải gặp một tai nạn hay một va chạm nào đó. Giống như câu nói đi đêm có ngày gặp ma (đi đêm thì gặp ma trong đêm chứ sao gặp ban ngày?), mặc dù đêm ít khi nào tôi đi ra ngoài. Đêm tôi chỉ ngủ thôi. Trên xa lộ - dù là xa lộ Mỹ, cũng có khi có ổ gà. Trump là một ổ gà… tây. Bực mình thiệt. Nhưng phải lái xe đi tiếp chứ không thể vì cái ổ gà này mà ngừng lại. Nước Mỹ và người Mỹ cũng vậy. Tôi là một người kinh doanh, công việc làm ăn của tôi cũng gặp nhiều trở ngại vì tôi chống Trump ra mặt. Hề gì! Tôi đang chống một con quái vật. Làm sao tôi không bị thương tích.
Lịch sử huy hoàng tráng lệ của người Mỹ cũng phải có lúc gặp phải một thằng phải gió. Những bài viết trước của tôi về Trump thường rất tiêu cực về tương lai, nhưng bây giờ thì không. Tôi nghĩ rằng: Vì nhờ Trump mà nước Mỹ sẽ không bao giờ có một Trump thứ hai nữa. Bốn năm cũng nhiều nhưng với lịch sử thì chẳng có bao nhiêu!

Hai Mươi Chín Mười Một Hai Mươi
Võ Tài TB




































































































































































































CON QUÁI VẬT DONALD TRUMP
Không ai ngày nay trong chúng ta đã sống qua những ngày lịch sử say máu khi nước Mỹ lâm vào Nội Chiến: huynh đệ sẵn sàng nã đạn vào nhau, Bắc và Nam “thề phanh thây uống máu quân thù.” Nước Mỹ những năm tháng Nội Chiến đó – ngày nay dù có đọc bao nhiêu quyển sách, xem bao nhiêu cuốn phim, cũng khó mà có thể có được cái cảm giác thật sự của một người đương thời lúc đó. Nhưng tại sao phải nói về lịch sử làm gì. Nó xa quá. Hãy nói về hôm nay thôi. Ngay lúc này. Những ai sống ngoài biên giới của nước Mỹ, họ cũng khó lòng thấu cảm được tâm trạng của người dân Mỹ thật sự thế nào trong những ngày bệnh dịch lan tràn như không có hồi kết thế này. Đã có vaccine, nhưng tới ngày được tiêm vaccine, chắc chắn sẽ còn nhiều sinh mệnh nữa sẽ rời bỏ cuộc đời này trong cô quạnh, trong lạnh lẽo – không thân nhân, không bạn bè, và dĩ nhiên sẽ không có giọt nước mắt nào bên cạnh chiếc quan tài nhỏ xuống khóc tiễn đưa. Tổng Thống Mỹ đã bỏ cuộc. Trump hầu như không còn nói gì về dịch. Còn tâm trí đâu nữa. Dịch thì vẫn cứ dịch và Trump thì vẫn là Trump với những toan tính điên khùng nhằm lật ngược kết quả cuộc bầu cử trong vô vọng, bất chấp sự thật và bất chấp nguyện vọng đa số của dân Mỹ.
Sống giữa chiến tranh, ai biết đạn bay đến từ đâu. Cái chết có thể đến bất cứ lúc nào, bất cứ ở đâu và xảy ra cho bất cứ ai! Nghe có quen quen không? Có phải chúng ta – những người Mỹ ngày hôm nay, cũng đang sống trong một hoàn cảnh bất an thường trực như thế, khi mà cái chết cũng xảy xa bất ngờ như đường bay của những viên đạn đồng lạnh ngắt đó: bất cứ lúc nào, bất cứ ở đâu và cho bất cứ ai! Chỉ có khác nhau là thay vì những viên đạn đồng xé nát không gian bay tứ tán kia, bây giờ chúng ta bị bao phủ bởi những con vi khuẩn cũng “vô tình” không khác gì những viên đạn đồng đen nọ. Tệ hơn và kinh hãi hơn, những viên đạn đồng đen ngày nay chúng đến từ muôn phương ngàn hướng – thay vì chỉ đến từ một hướng trực diện bên kia như thời nội chiến của Mỹ. Chúng đến từ cái nắm cửa vào văn phòng làm việc. Chúng đến từ cái bắt tay. Và chúng đến từ ngay cả nụ hôn của người mình yêu, của vợ, của chồng, và từ vòng tay ôm của bạn bè và con cái của mình. Không biết đâu mà mò. Không biết đâu mà đoán định. Kinh hơn cả đường bay của những viên đạn đồng đen! Và kinh hãi hơn nữa là chúng không biết kén chọn nạn nhân, không biết phân biệt và dĩ nhiên là không kỳ thị bất cứ một sinh mệnh nào.
Trong những ngày lịch sử sôi máu của Nội Chiến Mỹ, nước Mỹ có một vị tổng thống đã cố gắng làm mọi cách, nổ lực hết sức mình và sẳn sàng trả hết mọi giá để thống nhất đất nước để đem dân tộc về một mối. Và trong những ngày tháng chết chóc của dịch tả hôm nay – mặc dù nước Mỹ cũng có một vị tổng thống và ông này cũng đang tìm hết mọi cách và cũng sẵn sàng trả hết mọi giá nhưng không phải như chúng ta mong mỏi - mà chỉ là để xé rách cái đất nước này, chia rẽ dân tộc này và cốc cần biết phần sống chết thuộc về ai.
Abraham Lincoln đã từng dõng dạc trước quốc dân Mỹ: Vì sự thống nhất và để cứu vãn đất nước, tôi sẽ làm hết tất cả để cứu vãn và thống nhất đất nước.
Donal Trump thì không bao giờ xem mình là tổng thống của nước Mỹ mà chỉ là tổng thống của một nửa nước Mỹ. Một nửa đã bầu cho ông. Một nửa sẵn sàng tử vì… “đạo” của ông. Một nửa sẳn sàng như con két lập lại và con bò nhai lại. Một nhận xét về Trump của như ông Stuart Stevens, chiến lược gia cao cấp của TNS Mitt Romney khi Mitt Romney ra tranh cử TT năm 2012, có lẽ là đúng nhất: Trump là một thứ đại ca giang hồ, một là anh theo hắn, còn không là kẻ thù của hắn. “He’s a gang leader, and you are either in his gang or you are the enemy.” https://www.nytimes.com/.../us/politics/trump-america.html. Đối với Trump, không có nước Mỹ. Chỉ có màu xanh và màu đỏ. Không có người Mỹ. Chỉ có người Mỹ theo đảng Cộng Hoà hoặc người Mỹ theo đảng Dân Chủ. Không có chúng ta như một tập hợp - một đại thể. Chỉ có “bọn tao” và “bọn mày.” Không có chúng ta! Từ ngày đắc cử và ngay cả từ khi còn vận động tranh cử, có bao giờ Trump kêu gọi dân Mỹ đoàn kết, kêu gọi các đảng phái hợp tác để cùng xây dựng một nước Mỹ hùng mạnh không? Không!
Trump không những không có khả năng đoàn kết mọi người lại! Trump cũng không muốn đoàn kết mọi người lại luôn! Thậm chí Trump cũng không thèm giả bộ kêu gọi dân Mỹ đoàn kết hay hợp tác luôn
Trump là một con quái vật!
Trong những ngày tháng nước Mỹ lâm trận dịch, thay vì nhìn nhận sự thật để cùng cộng tác với giới y khoa để tìm cách chữa trị, Trump lại nổ lực không ngừng nghỉ để nói láo và tìm mọi cách có thể để đánh lừa dân chúng Mỹ về mức độ nguy hiểm chết người của nạn dịch. Hậu quả nước Mỹ ngày nay thế nào về số người chết – cao nhất thế giới, số người nhiễm – cao nhất thế giới. Những cuốn băng thu âm các buổi nói chuyện giữa Trump và nhà báo Bob Woodward là bằng chứng rõ ràng nhất, rành rành nhất về những gì Trump thật sự biết và suy nghĩ và những dối láo mà Trump nói ra với công chứng Mỹ. Cuồng Trump không cần phải đọc bất cứ bài báo nào, bản tin truyền hình nào, họ chỉ cần nghe những cuốn băng thu âm đó và theo dõi những buổi họp báo trực tiếp qua truyền hình của Trump thì họ sẽ thấy được sự thật. Nhưng họ đã không làm thế! Câu trả lời chỉ có thể là cuồng Trump họ sống bằng một thực tại khác (alternative reality). Theo thuật ngữ của Yuval Noah Harari thì họ có một thực tại giả tưởng khác (imagined reality) mà chỉ có sự cuồng điên mới lý giải được còn lý trí thì không làm sao có thể hiểu nồi. Ngạc nhiên không khi tất cả các loại tin giả và các thuyết âm mưu ngu xuẩn đều đến từ đám cuồng Trump?
Donald Trump là một con quái vật! Đám người cuồng Trump là một đám người tôn thờ con quái vật!
Một khía cạnh tâm tư của nhóm người Việt cuồng Trump mà chúng ta không thể không nói tới cho hết lẽ công bằng, đó là sự “chống Tàu” của Trump.
Trump chống Tàu như thế nào? Áp thuế lên hàng hoá xuất khẩu đến Mỹ của Tàu!
Thuế đây là thuế quan. Tức là thuế đánh lên hàng hoá xuất khẩu đến Mỹ của Tàu. Nhưng Trump nào chỉ có đánh thuế lên hàng hoá của Tàu không đâu. Hàng hoá nước nào đến Mỹ Trump hầu như cũng áp thuế lên hết, cho dù những món hàng đó Mỹ không sản xuất hay không thể sản xuất được. Động thái này có nghĩa là sự áp thuế đó làm cho hàng hoá của Tàu đến Mỹ sẽ mắc hơn hay cao giá hơn là bình thường. Nó không có nghĩa là không cho hàng hoá Tàu vô Mỹ. Hàng hoá Tàu vẫn tuồn vô Mỹ như bình thường, nhưng chỉ khác là nó cao giá hơn trước khi áp thuế. Ví dụ: hiện tại Mỹ không sản xuất chén dĩa để ăn, muốn có chén dĩa để ăn, Mỹ phải nhập từ một nước khác, nhưng vì chén dĩa ở Tàu rẻ hơn chén dĩ sản xuất ở những nước khác nên phải nhập từ Tàu vì lý do rẻ. Phải nhớ là Mỹ bắt buộc phải nhập vì Mỹ không sản xuất món hàng này. Bình thường một cái chén là $1.00, nay Trump áp thuế lên thành $1,25 (tăng 25%). $.25 này ai trả? Người nào mua món hàng đó, người đó sẽ trả khoản tăng đó, vì giá thành của món hàng đó không còn là $1.00 nữa, mà đã thành $1.25. Ai sẽ mua món hàng đó? Dân Mỹ. Vậy thì cái thuế này là thuế áp lên Tàu hay áp lên người tiêu dùng? Người tiêu dùng. Vậy thì Trump đang đánh Tàu hay đánh người tiêu dùng – tức người dân Mỹ?
Trên thực tế nhiều khi nó không hẳn tuyệt đối như thế. Các công ty Tàu có thể nhượng bộ một chút bằng cách chịu một phần nhỏ của mức áp thuế này, khoảng $.5 hay $.10 gì đó, tuỳ tính toán của họ, để cho hàng hoá của họ không cao quá để không thể tiêu thụ hoặc cạnh tranh được và nếu như họ cần phải tiêu thụ một số lượng lớn hàng hoá lớn trong một thời điểm nhất định nào đó, họ chắc chắn sẽ chịu thiệt một chút. Điều này có nghĩa là Tàu cũng bị thiệt hại một chút, chứ không thể hoàn toàn không bị ảnh hưởng gì. Nhưng khi giai đoạn đó đã qua đi hay sẽ qua đi, họ có thể thương thảo lại với các nhà nhập khẩu Mỹ hoặc tìm một cách nào khác, ví dụ như là vẫn sản xuất ở Tàu nhưng đánh lận là sản xuất ở Việt Nam, chẳng hạn Nhưng cho dù ở tình huống nào, không bao giờ và không khi nào mà các công ty xuất khẩu chịu đứng ra ôm hết phần áp thuế do nước nhập khẩu áp đặc lên: một là họ chịu một phầm trăm nào đó, đối tác nhập khẩu chịu một chút, còn lại là người tiêu dùng – bao giờ cũng là người tiêu dùng chịu nhiều nhất vì họ chính là người tiêu thụ món hàng cụ thể đó, và dĩ nhiên là nạn nhân chính của trò chơi chiến tranh thương mại này. Vậy thì chúng ta đã hiểu rồi, cuộc chiến thương mại này chẳng có “đánh Tàu” gì cả mà chỉ là một chính sách thương mại dựa vào một thứ chủ nghĩa dân tộc cực đoan, nhằm để thoả mãn một nhu cầu ngắn hạn về chính trị chứ không phải kinh tế, và dĩ nhiên nó nó hoàn toàn không phải xuất phát từ một tính toán kinh tế có lợi ích nào cho nước chủ nhà.
Từ khi Trump ra chính sách áp thuế lên hàng hoá Tàu, hàng hoá Tàu vẫn nhập siêu đến Mỹ đều đặn mỗi quý. Ai đã thắng và ai đã thua? Ai cũng thua! Khởi động một cuộc chiến mà – dù biết rằng đối thủ không thể thắng, nhưng mình cũng không thắng được luôn thì đúng là … không biết nói sao luôn! Nếu mục đích chỉ là để có chiến tranh dù là chiến tranh thuơng mại thì cái mục đích này chẳng có gì để phải cuồng lên. Còn gây chiến chỉ để rồi ai cũng thảm bại thì đúng là chỉ có một con quái vật mới bày trò ra như thế.
Nói thêm là thuế quan nó cũng có mặt tích cực của nó là nó có thể giúp bảo hộ được hàng hoá nội địa nếu cả hai quốc gia đối nghịch đó cùng sản xuất một món hàng nào đó giống nhau. Ví dụ như Mỹ cũng sản xuất thép và Tàu cũng sản xuất thép. Mỹ đánh thuế quan lên thép của Tàu, món hàng thép nhập khẩu của Tàu dĩ nhiên sẽ cao giá hơn trước khi đánh thuế, có nhập vào Mỹ cũng khó cạnh tranh để bán hoặc cạnh tranh nổi với thép của Mỹ. Trong trường hợp này Mỹ được lợi và thắng khi áp thuế. Nhưng khi áp thuế lên một món hàng mà Mỹ không sản xuất hoặc không sản xuất được thì giống như tự nâng giá món hàng mà mình phải tiêu dùng.
Nói chung chuyện thuế quan là con dao hai lưỡi. Bằng chứng là khi Trump đánh thuế lên hàng hoà Tàu nhập vào Mỹ thì Tàu nó cũng đâu có ngồi yên. Những diễn biến tiếp theo sau như thế nào khi Trump tăng thuế quan thì Tàu cũng đáp trả lại. Không cần thiết phải bàn thêm. Mày tăng thuê lên hàng hoá xuất khẩu của tao, tao tăng lên hàng hoá xuất khẩu của mày.
Trump là một sự thất bại không phải của một cá nhân mà là sự thất bại của một sản phẩm – hay nói đúng hơn đó là sự thất bại của một âm mưu.
Những người chống Trump hay không ủng hộ Trump, không ai đưa ra giả thuyết này hay mưu đồ nọ mà họ chỉ dựa vào những gì Trump làm, Trump hành xử, Trump nói rành rành ra đó rồi đánh giá và phản bác. Nhưng người cuồng Trump thì ngược lại. Họ tin vào một âm mưu nào đó, một giả thuyết nào đó mà không phải cần kiểm chứng hay đặt một nghi vấn nào cả và cấm đầu cấm cổ chạy theo. Nếu không có âm mưu nào để họ bám vào, họ sẽ tự tạo ra một thuyết âm mưu cho họ. Đối với họ, thực tại là cái không có thật. Thực tại – dù là nó đang xảy ra trước mắt, với họ là một bày biện của giả tạo. Một âm mưu hay một giả thuyết – tức là một hiện tượng chưa xảy ra và không có thật, nhưng với họ lại chính là một… thực tại có thật. Nói khác đi thì cái có thể xảy ra mới là cái thật còn cái đang xảy ra thì “fake.”
Obama không phải sinh ra ở Mỹ! – Thuyết âm mưu về giấy khai sinh (birther theory)
Nhớ lại chưa? Ai – thật ra phải nói là thằng nào đã hết ngày rồi đêm đi rêu rao nói rằng Obama không phải sinh ra ở Mỹ và đòi một hai ba bốn năm sáu bảy tám chín mười cho bằng được rằng phải đưa giấy khai sinh ra rồi mới tin. Tên đốn mạt này không ai khác hơn là Trump và bọn cuồng Trump đã từng hả hê: “đúng rồi, đưa khai sanh ra mới tin.”
Trong cuộc phỏng vấn với Anderson Cooper của CNN vào ngày 25 tháng 4, 2011, Trump bố láo rằng người của Trump ở tiểu bang Hawaii đã phát hiện ra rằng giấy khai sanh của Trump tìm không có hoặc là đã bị đánh cấp. Trump còn nói rằng “Tôi được cho biết là…” Ai cho biết? Người nào cho biết? Cơ quan nào cho biết? Trump im! (https://www.latimes.com/.../trump-obamagate-birtherism...). Vào ngày 27 tháng 4, 2011 Obama trưng khai sinh của mình ra cho công chúng Mỹ, Trump và đồng bọn im lặng giống như bọn câm. Từ đó đến ngày Trump tranh cử năm 2016, chuyện Obama không sanh ra ở Mỹ không còn ai nhắc tới nữa giống như thể nó chưa bao giờ được đề cập đến.
Trump là một con quái vật và bọn cuồng Trump là bọn tôn thờ con quái vật!
Obamagate!
Trong những ngày cận kề cuộc bầu cử tổng thống năm 2020, Trump tung ra hoả mù Obamagate.
Ngày 10 tháng 5 năm 2020, Trump tung ra một đoàn hoả mù nữa và cuồng Trump bu nhau share: Obamagate. Tại sao là Obamagate? Phải đặt cái tên như vậy để người ta có thể liên tưởng tới một vụ án kinh khủng trong lịch sử là Watergate để gây chú ý. Obamagate là gì?
"The biggest political crime in American history, by far!" (Tội phạm chính trị lớn nhất lịch sử Mỹ từ trước đến nay). (https://www.voanews.com/usa/us-politics/what-obamagate) Nghe ghê chưa? Rồi sao nữa? Câu trả lời là chẳng có gì nữa. Không có gì nữa và không có gì hết. Nước Mỹ lại im lặng và âm mưu này cũng giống như bao nhiêu âm mưu khác, tuần tự đi vào quên lãng như rằng ở đời chẳng có gì để lãng quên!
Cuối cùng kết quả cuộc bầu cử tổng thống Mỹ cũng diễn ra và kết quả rành rành ra đó, đa số dân Mỹ và thế giới (ngoại trừ Việt Nam) vui mừng phấn khởi: cuối cùng cái gì phải khép lại thì phải khép lại. Nhưng không. Còn lâu. Âm mưu và dối láo vẫn tiếp tục giống như con quái vật trước khi chết nó còn lâu mới buông xuôi như một bánh xe xẹp. Nó giãy dụa. Nó sẽ còn đạp đàng này. Nó sẽ còn đá đàng kia. Hết đổ thừa người gian lận, máy bị đánh cắp, phần mềm bị hack và dĩ nhiên là ma quỷ cũng phải đội mồ dậy mà đi… bầu. Có âm mưu nào mà không mang tính ma quái!
Trump là một con quái vật và bọn cuồng Trump là bọn tôn thờ một con quái vật!
Tôi đã viết nhiều bài về Trump và cuồng Trump và thật tình tôi chẳng bao giờ muốn viết gì nữa về Trump sau ngày bầu cử. Tôi xem Trump như là một tại nạn như một người lái xe rồi cũng có ngày phải gặp một tai nạn hay một va chạm nào đó. Giống như câu nói đi đêm có ngày gặp ma (đi đêm thì gặp ma trong đêm chứ sao gặp ban ngày?), mặc dù đêm ít khi nào tôi đi ra ngoài. Đêm tôi chỉ ngủ thôi. Trên xa lộ - dù là xa lộ Mỹ, cũng có khi có ổ gà. Trump là một ổ gà… tây. Bực mình thiệt. Nhưng phải lái xe đi tiếp chứ không thể vì cái ổ gà này mà ngừng lại. Nước Mỹ và người Mỹ cũng vậy. Tôi là một người kinh doanh, công việc làm ăn của tôi cũng gặp nhiều trở ngại vì tôi chống Trump ra mặt. Hề gì! Tôi đang chống một con quái vật. Làm sao tôi không bị thương tích.
Lịch sử huy hoàng tráng lệ của người Mỹ cũng phải có lúc gặp phải một thằng phải gió. Những bài viết trước của tôi về Trump thường rất tiêu cực về tương lai, nhưng bây giờ thì không. Tôi nghĩ rằng: Vì nhờ Trump mà nước Mỹ sẽ không bao giờ có một Trump thứ hai nữa. Bốn năm cũng nhiều nhưng với lịch sử thì chẳng có bao nhiêu!
Hai Mươi Chín Mười Một Hai Mươi
Võ Tài TB
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Tên của bạn
Email của bạn
04 Tháng Năm 20177:47 SA(Xem: 9581)
Đây không là điển hình về sự xuyên tạc của những kẻ làm trang vntb.org vì chúng đã có quá nhiều thành tích bất hảo bởi những việc tương tự. Điều phẫn nộ của độc giả đối với chúng không chỉ vì chúng xuyên tạc mà còn reo mừng trước 3 người phụ nữ bị đánh đập dã man. Điều này cho thấy nhân tính của chúng đã cạn kiệt. Có lẽ chúng biết chúng là gì nên chúng mới nặc danh, nấp trong bóng tối và phun ra thứ tiếng không thể gọi là tiếng người...
03 Tháng Năm 20177:52 CH(Xem: 16035)
Loại báo chí như vậy, nếu không gọi là bút máu thì phải gọi là gì? Lẽ thường, mép còn dính máu thì người ta phải câm miệng lại. Lời nói ra, dù có tỏ vẻ đạo đức thì cũng chỉ thấy tanh tưởi mà thôi.
01 Tháng Năm 20173:39 CH(Xem: 12720)
Man rợ, ngu dốt và khốn nạn sẽ không bao giờ rời bỏ đám mọi rợ rừng rú này....
01 Tháng Năm 20174:40 SA(Xem: 10575)
Bao thế hệ hy sinh chống Mỹ để thấy những thế hệ sau chiến tranh lớn lên hướng về văn hoá Mỹ, cuồng Mỹ. Hoá ra những gì ta làm trong quá khứ đều sai, đều ngu muội , đều vì ta có tầm nhìn không quá lũy tre làng...
30 Tháng Tư 20174:53 SA(Xem: 15453)
Dương Quỳnh Hoa – Trí thức miền Nam gia nhập đảng Cộng Sản Pháp từ những năm sang Pháp học Y Khoa (1948), khi về nước sinh hoạt Đảng với tư cách đảng viên do Đảng Cộng sản Pháp giới thiệu, và được kết nạp vào đảng CS Đông Dương 1959, và là người đứng vào hàng ngũ MTGPMN từ những ngày đầu 1960, là bác sĩ tốt nghiệp tai Pháp, là Bộ trưởng Y Tế của cái chính phủ CMLTCHMNVN
28 Tháng Tư 201710:00 SA(Xem: 9419)
Nếu “quyền con người” thực sự là “thành quả phát triển lâu dài của lịch sử nhân loại, là giá trị cao quý chung của các dân tộc” thì vấn đề cần đặt ra phải khác đi: “Không một nhà nước nào được phép nhân danh pháp luật hay thiết chế xã hội để chà đạp quyền con người”...
26 Tháng Tư 201712:03 CH(Xem: 10680)
nghe con vẹt VTV nó sủa cứ y như thật...
23 Tháng Tư 20175:19 CH(Xem: 8900)
Nhưng như nhiều người vẫn nói, hơn 800 tờ báo chỉ có một ông Tổng Biên tập, đó là đảng và nhà nước cộng sản thông qua Ban Tuyên giáo Trung ương Đảng Cộng sản Việt Nam. Đảng cho phép báo chí truyền thông được nói cái gì, cái gì không, nói tới đâu v.v…Chưa kể, đảng bắt nói không thành có, có thành không, đen thành trắng và ngược lại...
21 Tháng Tư 20174:39 SA(Xem: 10807)
Cách nói của họ dẫn đến cách hiểu: Cuối cùng là hòa cả làng, dân cũng như quan, đều dở cả; tuy nhiên khởi thủy thì tội của dân là chính. Hay nhỉ, họ cứ làm như nhà nước này do dân bầu ra không bằng.
19 Tháng Tư 201711:45 SA(Xem: 9187)
Rồi những khi "tai nạn nghề nghiệp" đã làm nhiều báo, nhiều phóng viên cười ra nước mắt. Người ta nhớ hình ảnh chị Kim Ngân xinh đẹp đổ luôn cả ống thức ăn xuống hồ cá. Người ta nhớ hình ảnh anh Thủ tướng dẫn cả đoàn xe ô tô mấy chục chiếc hùng hổ đi vào phố đi bộ trên phố cổ Hội An...
04 Tháng Năm 2024
Ở tầm của uỷ viên Trung ương Đảng, có thể lập sân sau để kinh tài. Có thể nói, đằng sau mỗi một quan chức là cả một bộ máy tham nhũng đồ sộ. Ví dụ như ông Vương Đình Huệ, ông lập hẳn sân sau cho em họ đứng tên; nuôi đệ tử ruột làm tay hòm chìa khóa, đảm nhận chức năng kết nối từ ông Huệ và chính quyền tỉnh, nhận dự án từ Trung ương rồi đẩy xuống tỉnh, sau đó trao dự án vào tay em họ ông Huệ. Không có đất nước nào mà mức độ tham nhũng kinh khủng như Việt Nam. Sau lưng mỗi quan lớn đều là một hoặc vài tập đoàn, chuyên rút ruột ngân sách. Điều này gây nguy hiểm cho nền kinh tế đất nước vô cùng. Mỗi ghế quan chức đều...
03 Tháng Năm 2024
Vào ngày 22-1-2018, ông ta bị kết án 13 năm tù. Ông Thăng bị xét xử vào ngày 14 và 15 tháng 12, 2020 vì liên quan đến một vụ bê bối tham nhũng khác và nhận 10 năm tù. Trường hợp của Thăng không phải là trường hợp cá biệt. Khoảng 20 cá nhân khác có liên quan đến lĩnh vực dầu khí và ngân hàng cũng bị kết án, trong đó có ông Trịnh Xuân Thanh, người đứng đầu tập đoàn dầu khí Petrovietnam, người bị bắt ở Đức và đưa về Việt Nam. Ông Thanh bị kết án tù chung thân. Sau đó, Phan Văn Anh Vũ hay còn gọi là “Vũ Nhôm”, một ông trùm kinh doanh bị bắt ở Singapore. Ông Vũ Nhôm lãnh 17 năm tù.
30 Tháng Tư 2024
Với sự ra đi “bất ngờ” của ông Vương Đình Huệ, đảng CSVN đã rơi vào cuộc khủng hoảng chính trị lớn nhất từ trước tới nay. Những người thay thế ông Huệ và ông Thưởng chỉ đếm trên đầu ngón tay gồm Bà Trương Thị Mai, 66 tuổi, quê Qủang Bình, Bí thư Trung ương đảng, Trưởng ban Tổ chức Trung ương; Thủ tướng Phạm Minh Chính, 66 tuổi, quê Thanh Hóa và Bộ trưởng Công an, Đại tướng Tô Lâm, 67 tuổi, quê Hưng Yên. Tuy nhiên ai sẽ thay ông Nguyễn Phú Trọng làm Tổng Bí thư để lãnh đạo Đảng khóa XIV càng mù mịt hơn, vì những người có điều kiện nhất đã bị loại.
29 Tháng Tư 2024
Trong trại, dù Kẻ Nằm Vùng có lời khuyên trước là không nên – nhưng tướng Trọng, thay vì mặc quần áo dân sự như mọi người tị nạn khác – tiếp tục diện bộ quân phục đại lễ với đầy đủ phụ tùng, dây biểu chương, huy chương, nón kết…đi vào nhà ăn tập thể. Tướng Trọng được 4 người đàn ông đang ngồi ăn, đứng dậy đón chào nghiêm chỉnh đúng tác phong thuộc cấp. Tuy nhiên ngay sau đó bị một số người, có khá nhiều phụ nữ chửi bới, ném thức ăn vào người, khiến ông tối tăm mặt mũi, được Kẻ Nằm Vùng kéo chạy ra ngoài nhưng rồi phải trốn vào một nhà cầu công cộng.
24 Tháng Tư 2024
Bộ phim Kẻ Nằm Vùng hay Cảm tình Viên (The Sympathizer) dựa trên tiểu thuyết cùng tên của tác giả Nguyễn Thanh Việt, được sản xuất bởi A24 và Rhombus Media, đạo diễn Hàn Quốc Park Chan-wook, với sự hiện diện của 2 tài tử nổi danh trong cộng đồng người Việt hải ngoại là bà Kiều Chinh, Nguyễn Cao Kỳ Duyên, đã bắt đầu công chiếu tập 1 trên HBO từ ngày 14 tháng 4 năm 2024. Phim chiếu gần 10 ngày rồi nhưng không thấy giới phê bình văn học, nghệ thuật hải ngoại có bài nào nhận xét, đánh giá tập 1 và 2. Những cây đa, cây đề nổi tiếng trong làng báo, truyền thông hải ngoại thường viết bài bình luận tác phẩm văn chương, phim ảnh… hoàn toàn im lặng.
24 Tháng Tư 2024
Vốn là đảng cướp nên tìm một người có khả năng, vừa khôn ngoan vừa hiểm độc để có thể nắm đầu trùm công an là người ngăn chặn mọi chống đối từ bên trong cũng như bên ngoài thì không dễ kiếm. Đại diện trong Quốc Hội chỉ là bù nhìn. Đại hội đảng là chiến trường thanh lọc, sắp xếp hàng ngũ trung ương, địa phương và chính trị bộ là giai đoạn cuối cùng để chọn lãnh đạo tương lai. Đừng coi thường tiến trình "dân chủ" của CSVN đi từ trên xuống dưới. Vì mục tiêu của đảng là cầm quyền. Mọi đe dọa quyền lực đảng có nghĩa đảng sẽ bị tiêu diệt. Để tìm lãnh đạo có khả năng đó đòi hỏi Khôn và Ác. Từ trên...
23 Tháng Tư 2024
Tuy nhiên lịch sử của Việt Nam đã phủ nhận sự mạo nhận này. Chưa hề có cuộc trưng cầu ý kiến nào chứng minh “Đi lên chủ nghĩa xã hội là khát vọng của nhân dân”. Vì vậy, khi bị chống đối, ban Tuyên giáo Trung ương đã quay cuồng với giọng điệu thù nghịch: “Tính chất nguy hiểm của những phương thức, thủ đoạn này ở chỗ chúng tạo dựng nhận thức sai lệch, mơ hồ, hoài nghi, hoang mang, dao động, gây “tự diễn biến”, “tự chuyển hóa” trong nội bộ, làm lung lay niềm tin của cán bộ, đảng viên và nhân dân vào vai trò lãnh đạo của Đảng, sự quản lý của Nhà nước, tạo tâm lý bức xúc, chống đối trong xã hội. Điều đó ảnh hưởng tiêu cực đến...
22 Tháng Tư 2024
Điều đáng chú ý là Thủ tướng Việt Nam Phạm Minh Chính cả hai lần gặp hai vị lãnh đạo công nghệ này đều mời họ xây dựng nhà máy sản xuất ở Việt Nam. Trong khi đó, khác với Samsung, cả hai công ty này đều không sở hữu nhà máy sản xuất sản phẩm cho chính họ. Điều đó khiến nhiều người đặt ra câu hỏi là lãnh đạo Hà Nội có thực sự hiểu đối tác mình đang nói chuyện? Ai cũng thấy Việt Nam đang đứng trước những cơ hội lớn để nhận được đầu tư lớn hơn về công nghệ nói riêng và kinh tế nói chung
21 Tháng Tư 2024
Cũng đáng chú ý là chuyến thăm Trung Hoa của ông Huệ đã xẩy ra chưa đầy một tháng, sau khi Đảng CSVN cách chức Chủ tịch nước Võ Văn Thưởng ngày 20/03/2024. Ông Thưởng, 54 tuổi từng được coi là ngôi sao sáng trong 4 Lãnh đạo hàng đầu, và là người có nhiều triển vọng thay ông Nguyễn Phú Trọng. Ông bị cách chức vì “đã vi phạm Quy định về những điều đảng viên không được làm”. Tham nhũng cũng có vai trò trong vụ mất chức của ông Thưởng. Vì vậy, chuyến đi Bắc Kinh của ông Vương Đình Huệ càng được củng cố cho vị trí chính trị của ông trong tương lai, vì chính ông đã bảo đảm với Tập Cận Bình và các nhà lãnh đạo...
17 Tháng Tư 2024
Ở tấm thứ nhất, hình một viên cảnh sát mặc bộ quần áo màu kem, nón kết cũng màu kem là điều hoàn toàn sai. Đồng phục của cảnh sát VNCH là áo trắng, quần xám, áo 2 túi, nút áo trên gần sát cổ, không hở cổ hoặc phanh ngực, bên trên túi phải có bảng tên, tay áo trái có huy hiệu cảnh sát. Nón kết cũng trên trắng, viền xám ở dưới. Huy hiệu có dòng chữ Tổ Quốc, Công Minh, Liêm Chính khác với huy hiệu của quân đội là Tổ Quốc, Danh Dự, Trách Nhiệm. Cái chào tay của người trong hình cũng sai không đúng quân phong, quân kỷ. Khi chào, lòng bàn tay phải úp xuống, ngón cái hơi quặp lại, 4 ngón còn lại duỗi thẳng khép vào nhau, cánh tay...