NHÀ VĂN cs: MỘT LŨ ĂN HẠI!
FB. Chau Doan
4 vạn văn nghệ sỹ, thành viên của Liên hiệp Các hội văn học nghệ thuật đã làm được gì cho đất nước mà đòi đặc quyền đặc lợi, ông Hữu Thỉnh còn xin 300 căn nhà cho các văn nghệ sỹ đang khó khăn để họ yên tâm "cống hiến".
Tại sao những hội viên này lại được coi trọng như vậy, tại sao họ không phải tham gia cạnh tranh thị trường như bao văn nghệ sỹ tự so khác? Tại sao không sáng tác ra những sản phẩm được thị trường chấp nhận và kiếm sống bằng sức lao động của mình. Và tại sao lại phải đi ngửa tay xin tiền, những đồng tiền ấy không thuộc chính phủ mà chính là từ tiền thuế của dân.
Là nhà văn, nhà thơ, văn nghệ sỹ nói chung thì phẩm chất đầu tiên cần phải có là lòng tự trọng, là phẩm cách kiêu hãnh của một con người đứng bằng đôi bàn chân của mình. Cầm một đồng từ tiền thuế của dân để sáng tác, ấy là tội ác, là vô liêm sỷ.
Hãy lớn lên đi các văn nghệ sỹ quốc doanh. Các vị là những trí thức mà còn cần bú mớm như trẻ con thì dân tộc này biết trông chờ vào đâu?
"Đừng biến nghệ sỹ thành người đi xin tiền?" Ai bắt các ông đi xin tiền? Mà tiền ở đâu thừa thãi để cho các ông. Nếu người dân có tiền, họ thà ủng hộ bà con khốn khổ, nạn nhân bão lụt, hay những số phận đang chịu khốn khổ.
Theo tôi, nghệ sỹ không giá trị bằng một người lao công nếu anh ta không sáng tác được một điều gì nói lên nỗi khổ của dân chúng, của những người dân thấp cổ bé họng.
Đất nước thì quá nghèo, tại sao mỗi năm phải mất 90 tỷ đồng cho hoạt động? Những hoạt động thực sự đã đóng góp gì cho sự phát triển xã hội? Chức năng của họ không phải là đào tạo ra văn nghệ sỹ, chức năng ấy thuộc về các trường đại học. Vậy họ cần tiền để hoạt động gì? Để họp hành, để định hướng sáng tác. Khi văn học nghệ thuật cần định hướng, cần chỉ đạo, cần họp hành để đả thông tư tưởng thì sản phẩm của văn học nghệ thuật ấy là thứ sản phẩm vứt đi và văn nghệ sỹ cũng chỉ là một dạng loa phát thanh của chính quyền.
Hơn nữa, lãnh đạo Việt Nam cần dứt khoát bỏ ngay cái định nghĩa hội là một tổ chức chính trị, mà chỉ nên coi đơn thuần là một tổ chức xã hội, nghề nghiệp. Khi văn học, nghệ thuật phải gánh cái ý nghĩa chính trị, ấy là một sự khiên cưỡng và các sản phẩm đưa ra chỉ là công cụ tuyên truyền, không phải là sáng tác nghệ thuật đích thực và nhà văn, nhà thơ, hoạ sỹ, nhạc sỹ sáng tác theo nhiệm vụ chính trị, ấy là tự hạ thấp chức năng nghề nghiệp của mình và họ nên thấy xấu hổ về điều ấy.
Đất nước còn nghèo, tôi đề nghị cắt kinh phí hoạt động của những hội đoàn dạng này, bởi tôi thấy họ không đóng góp gì cho sự phát triển của đất nước và xin được nói thẳng với suy nghĩ thật của tôi rằng họ là một lũ ăn hại.
http://tuoitre.vn/…/dung-bien-nghe-si-thanh-ng…/1363942.html