Đọc tác phẩm Dây Xích, chúng ta thấy gì?

15 Tháng Ba 202110:42 CH(Xem: 5534)

                            Đọc tác phẩm Dây Xích, chúng ta thấy gì?


book-chain-lock-12185712                                                                  Hình minh họa




Trần Công Lân



    Là một nhà văn sống dưới chế độ hà khắc, kiểm soát nghiêm ngặt của đảng cộng sản Trung Quốc (ĐcsTQ) thì sẽ phải viết như thế nào để sống? Nếu là văn nô thì không nói làm gì, nhưng nếu là người còn lương tâm muốn chuyển một điện văn (message) đến thế giới bên ngoài thì sẽ xây dựng cốt truyện như thế nào để qua mắt nhà nước với sự kiểm soát trên mạng thông tin, máy thu hình (camera), nhận diện (face recognition) khắp nơi?

Chúng ta hãy đi qua từng chi tiết của Dây Xích.

Dây Xích tượng trưng cho nô lệ như con chó bị chủ nhân xích cổ dắt đi. Ở đây, nhà văn đã thay bằng con vẹt, cũng là ý nghĩa "cá chậu, chim lồng". Hơn thế nữa, con vẹt biết nói (hình ảnh người dân muốn đòi hỏi dân chủ). Nhưng con vẹt lại không nói tiếng Trung Hoa mà lại nói tiếng nước ngoài. Ý rằng không thể nói thẳng với nhà nước mà phải qua một dạng ngôn ngữ khác, mật mã (code).

Tác giả cũng đã rào đón bằng thí dụ về điềm xấu của người bán chim, chủ nhân con vẹt, là đã từng làm cho người mua chim có thể chết bất đắc kỳ tử như một lời nhắc nhở là nhà nước có thể làm cho người tiêu thụ biến mất (bị thủ tiêu, bắt cóc, đem giam lỏng tại một nơi nào đó như người dân Duy Ngô Nhĩ). Con vẹt mở lời bằng tiếng Anh (ngụ ý muốn nói với các quốc gia dùng Anh ngữ, rồi đến Nhật...). Liệu những người Anh, Mỹ, Úc, Nhật ... khi đọc truyện này có bắt được ý của tác giả hay không?

Thế nhưng con vẹt lại không bị xích? Đây là điểm độc đáo của câu truyện. Chim có cánh thì phải bay cũng như người có miệng thì phải nói và đó là sự tự nhiên của tạo hóa. Thế nhưng con vẹt không dám bay, cho dù có thức ăn để gần trước mắt cũng không dám nhúc nhích. Tác giả còn đưa ra thí dụ về trò Mỹ nhân kế (đòn ruột của ĐcsTQ để mua chuộc con người) mà lại gán cho chim? Khi mà miếng ăn còn không dám đụng tới thì nói gì chuyện ái tình?

Nét độc đáo thứ hai là trò đánh cược, dân Tàu là có máu buôn bán, cờ bạc, cá độ... tượng trưng cho lòng tham của con người mà ĐcsTQ đã dùng để làm ăn (trade) với thế giới. Lúc đầu là làm công nhưng khi cá cắn câu là lúc các nước Âu Mỹ đầu tư vào Trung Quốc thì không thể bỏ rơi được và người đầu tư trở thành nô lệ vì tham lợi (nhân công, vật liệu rẻ). Thế giới bên ngoài càng tin là Trung Quốc sẽ thay đổi thì càng mắc bẫy.

Điểm độc đáo thứ ba là thời gian. Thế giới tin tưởng khi giao thương với Trung Quốc thì sự phát triển kinh tế sẽ làm thay đổi chế độ trong vòng 10, 20, 30 năm cũng như thời gian cho con vẹt rời khỏi khung gỗ để kiếm ăn. Nhưng cho dù thời gian bao lâu đi nữa thì sợi dây xích vô hình vẫn cột chặt người dân Trung Hoa dưới sự kiểm soát của ĐcsTQ.

Cho dù lấy hết đồ ăn nước uống của con vẹt (ý nói người dân Trung Hoa có bị bỏ đói đi chăng nữa) thì con vẹt tất sẽ phải đi kiếm ăn (người dân bỏ chạy tỵ nạn hay nổi loạn). Đồng thời sự khua chiêng, đốt pháo, làm mèo dọa hay đem vẹt cái ra dụ (tượng trưng cho thế giới bên ngoài vận động đủ mọi cách để thay đổi suy nghĩ của người dân Trung Hoa) nhưng con vẹt cũng không nhúc nhích (sự ù lỳ của người dân Trung Hoa).

Điểm thứ tư là những con chim ở lồng chung quanh cũng im bặt (tượng trưng cho các dân tộc khác: Tây Tạng, Miên, Lào, Việt, Mãn, Mông, thiểu số... cũng không dám lên tiếng tố cáo âm mưu thâm độc của ĐcsTQ). Tác giả thấy thí dụ về trò chơi bungee của Tây phương như sự mỉa mai của đời sống tự do, nhàm chán nên cột dây vào chân nhảy để lấy cảm giác nhưng thua xa trạng thái tâm lý của con vẹt không bị xích mà không dám nhúc nhích. Vậy cái gì làm cho con vẹt sợ đến độ như vậy? Phải chăng vì sợi dây xích vô hình?

Chủ nhân con vẹt thắng cuộc, ám chỉ ĐcsTQ thành công trong việc nô lệ hóa con người mà không có dấu tích.

Điểm son thứ năm là tại sao con vẹt Mexico phải chăng Mexico gần Mỹ hay là di dân Mễ sang Mỹ (đi tìm thức ăn hay đời sống vật chất) mà dân Trung chỉ chịu đứng một chỗ, trừ khi nhà nước bốc đi. Chuyện chủ nhân huấn luyện (bằng cách rút thanh gỗ dưới chân để cho con vẹt té và từ đó không dám nhúc nhích) là một kẽ hở không hợp lý lắm (hư cấu): con chim không phải con người, phản ứng tự nhiên là nó phải vỗ cánh. Nhưng cũng có thể tác giả có ý rằng con vẹt đã quên cả bay, là khả năng tự nhiên của loài chim (cũng như phản ứng tự nhiên của con người khi không đồng ý thì phản đối hay bỏ đi).

Thí dụ về con vẹt chết khát là tác giả muốn nhắn nhủ về cái chết đói của hàng triệu dân Trung Hoa thời kỳ thực hiện bước nhảy vọt vĩ đại (Great Leap forward 1958-1961). ĐcsTQ đã thực hiện bài học tẩy não người dân để sợi dây xích (nô lệ) trở nên vô hình mà con vẹt không bao giờ dám quên cũng như dân Trung Hoa chết đói mà không dám nổi loạn.

Chủ nhân con vẹt khuyên mọi người đừng nói bí mật về con vẹt (nhưng đã tiết lộ thì lấy gì sẽ bảo mật với công chúng) để ông ta sẽ đi nơi khác tái diễn trò này (ám chỉ là ĐcsTQ sẽ còn tiếp tục lừa gạt thế giới, các vùng đất khác với các sắc dân khác).

Kết thúc của câu chuyện cũng rất độc đáo: một nhân viên nhà nước, bác Ngô, luật sư cục Tư Pháp, không hài lòng với chức vụ nên bỏ đi tỉnh khác. Tại sao một người biết luật không hài lòng với chế độ (chức vụ) mà phải bỏ đi? Phải chăng ý nói nhà nước, chế độ không thể thay đổi nên phải bỏ đi nhưng cũng là trên đất Trung Hoa thì khác gì chủ nhân con vẹt tiếp tục đi khắp nơi dùng con vẹt kiếm tiền? Người khác là anh Trần, một nhân viên kỹ thuật không được thăng chức nên đi lập nghiệp nơi khác. Phải chăng tác giả ngụ ý cho dù Trung Hoa thay đổi kỹ thuật tân tiến thì con người cũng không có hạnh phúc mà phải bỏ đi nơi khác lập nghiệp.

Vậy thì liên quan gì đến việc chơi chim của hai người này? Chơi chim thì dở mà than phiền thì nhiều? (Muốn bay nhảy, tự do mà không có can đảm hành động mà chỉ nói suông) Phải chăng tác giả nhắn nhủ con người (nhất là người Trung Hoa) đòi hỏi những thứ không cần thiết cho con người (vật chất) mà thức ăn của tinh thần là sự tự do (con chim phải bay nhảy) thì đã bị sợi dây xích vô hình cột chặt. Vậy thì có bỏ đi nơi khác hay thay đổi nghề nghiệp thì sợi dây xích vô hình vẫn đeo chặt vào tâm khảm của người Trung Hoa và kiếp nô lệ suốt đời.

Kết luận: vậy khi hội nhà văn Trung Quốc chọn và trao giải thưởng cho tác giả câu chuyện thì họ có hiểu mặt trái của câu chuyện hay chỉ là bề mặt? Và sự diễn giải trên có đúng ý người viết hay oan? Có thể vô tình mà cũng có thể là cả hai phía cùng hiểu ngầm để qua mặt nhà nước Trung Quốc mà không bị bắt tội phản động. Như vậy thì khi nhà nước csVN cho phép đăng lại để phổ biến thì đảng csVN có hiểu nội tình câu chuyện như trên hay chỉ là nhai lại từ hội nhà văn Trung Quốc. Nhưng còn những "sĩ phu Bắc Hà", những người bất đồng chính kiến, đấu tranh cho nhân quyền... nghĩ sao về câu chuyện Dây Xích khi tình trạng dây xích cũng đang xảy ra ở VN?


          TCL

Tháng 12 năm 2020
   (Việt lịch 4899)

(Nguồn: https://cuoituan.tuoitre.vn/tin/20200807/truyen-ngan-day-xich/1563327.html. Tăng Dinh 07.08.2020, tác phẩm Dây Xích của nhà văn Trung Quốc Tăng Dinh đoạt giải nhất cuộc bình chọn tiểu thuyết ngắn lần thứ 17 năm 2019 của Trung Quốc.)

 

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Tên của bạn
Email của bạn
28 Tháng Tư 20157:31 SA(Xem: 14294)
Làm gì có hòa giải, hòa hợp dân tộc. Đó là lời “ranh” để dụ dỗ những người nhẹ dạ. Mục tiêu của Cộng sản là tiêu diệt nguyên cả chế độ của miền Nam Việt Nam hay nói chung của cả dân tộc Việt Nam. Không hề có hoà giải, hòa hợp dân tộc đâu. Người nào tin vào cái chuyện đó là điều rất là khôi hài và ngu xuẩn.
28 Tháng Tư 20157:25 SA(Xem: 15203)
“Mỗi lần 30/4 về, tôi nghĩ lại cái ngày chót, tức là ngày 29/4. Coi như là ngày chót rời khỏi Việt Nam. Lúc đó coi như không có còn ai đi nữa ngoài những chiếc trực thăng thôi. Và tôi cùng với mấy người bạn coi như chót nhất rời khỏi Việt Nam. Buồn là tại vì mình không phải như hồi xưa nữa, cảm giác giống như hồi xưa nữa, coi như mình bị mất nước. Trong lòng tôi cái ngày đó là ngày mất nước, mất chính thể”.
27 Tháng Tư 201510:11 CH(Xem: 14892)
Trong giai đoạn từ 1955 đến 1974, Trung Quốc đã liên tiếp xác lập chủ quyền và chiếm đóng các hải đảo thuộc Trường Sa và Hoàng Sa của Việt Nam, nhưng vì lý do nào hành động của Trung Quốc lại không được bộ máy tuyên truyền Bắc Việt đương thời gọi là “xâm lược”? Cuộc chiến tranh “giải phóng dân tộc” vì sao chỉ tập trung vào miền Nam mà bỏ qua mục tiêu giải phóng các hải đảo, vốn cũng là một phần lãnh thổ thiêng liêng và quan trọng của tổ quốc? Chiến thắng đang được ca ngợi thiết nghĩ hãy còn dang dở, và liệu có thể hãnh diện với một chiến thắng như vậy?
27 Tháng Tư 20157:42 SA(Xem: 14904)
Cho đến nay, sự kiện này vẫn được đảng CSVN gọi là ngày tổng khởi nghĩa CM tháng 8 mùa thu cướp chính quyền từ tay Pháp và Nhật, nhưng thực tế nhân chứng vật chứng và tàng thư lịch sử đã chỉ ra khẳng định chứng minh rằng Nhật đảo chính Pháp từ ngày 9 tháng 3, rồi Nhật đầu hàng Đồng Minh ngày 2 tháng 9 cùng năm, thì cách nói “cướp chính quyền từ tay Pháp và Nhật” là lố bịch láo khoét
26 Tháng Tư 20154:19 CH(Xem: 15454)
Bây giờ đảng có ăn năn, ăn tỏi hay ăn hành cũng đã muộn rồi, muốn xây dựng một xã hội lành mạnh, một nền kinh tế vững chắc thì phải bắt đầu từ giáo dục tư cách con người ở những thế hệ nhỏ tuổi, trong đó lòng tự trọng, liêm sỹ, danh dự là những điều kiện tiên quyết để có những nhà lãnh đạo có thể đưa đất nước thoát khỏi những vấn nạn hiện nay, điều đó đã quá tầm với của đảng !
26 Tháng Tư 201512:50 CH(Xem: 16019)
Gọi đây là cuộc chiến “đâm thuê chém mướn” vì nó đúng nghĩa, chính danh như chính người lãnh đạo của cuộc chiến đã định nghĩa công khai về cuộc chiến này là “ ta đánh là đánh cho Trung cộng cho Liên sô và cho xã hội chủ nghĩa”, “chúng tôi kiên cường chiến đấu là vì Mao chủ tịch” (Lê Duẩn). Như thế là quá rõ ràng. Không có một người nào có thẩm quyền định nghĩa về cuộc chiến hơn chính người đã tạo ra và lãnh đạo nó. Sau định nghĩa công khai ấy, chiêu bài bịp bợm “ giải phóng miền nam” được khua chiêng đánh trống, tập đoàn CS đã đẩy hàng triệu thanh niên miền bắc vào chiến tranh để có kiếp nạn sinh bắc tử nam
26 Tháng Tư 201510:26 SA(Xem: 14912)
Từ những bút tích ghi trong nhật ký của Đặng Thùy Trâm, chúng ta liên tưởng tới bài hát “Anh Kim Đồng” vào thập niên 3,40 đã nức lòng tuổi trẻ miền Bắc, đến câu chuyện tiểu anh hùng Lê Văn Tám tẩm xăng tự đốt cháy, chạy tới phá kho xăng Nhà Bè năm 1946. Sau này, ông Trần Huy Liệu, “Bộ trưởng Bộ Tuyên truyền”, tác giả của câu chuyện trên đã giải thích, đây là một “chuyện bịa”, để tạo dựng một thần tượng thúc đẩy sự hy sinh của tuổi trẻ lúc bấy giờ. Rất tiếc, cô Đặng Thùy Trâm qua đời từ lâu, nên không thấy đảng CS đã “biến chất” và đang trên đà suy vong.
26 Tháng Tư 20158:02 SA(Xem: 14720)
... Đã 40 năm " giải phóng miền Nam" nhưng với người miền Nam thì từ "giải phóng" đầy mỉa mai. Miền Nam trước đây được biệt danh là "hòn ngọc viễn đông". Nhưng "giải phóng" vô thì họ mất nhà cửa , tiền bạc. Rồi chồng con bị tù đầy...Mất tất cả nên hàng triệu người miền Nam buộc phải trở thành thuyền nhân. Đã hàng ngàn người chết trôi, làm mồi cho cá mập. Những kẻ chiến thắng đã cư xử với người thua cuộc tàn bạo một cách tiểu nhân. Khi nhận ra được sự tồi tệ này tôi thấy vô cùng đau đớn.
24 Tháng Tư 20159:03 CH(Xem: 15567)
Sau khi bị bắt, Nguyễn Ngọc Già ít được nhắc tới trong các bản kiến nghị, kêu gọi đòi hỏi thả tự do cho anh. Số phận của người chiến sĩ vô danh chọn cho mình con đường đấu tranh cô đơn đến lúc sa cơ vẫn cô đơn như vậy. Thiên hạ đồn rằng anh bị bắt do làm lộ mình khi trả lời phỏng vấn đài RFA. Cơ quan an ninh phát hiện ra và tiến hành bắt giữ anh khẩn trương. Tôi thì nghĩ khác,tôi nghĩ cơ quan an ninh phát hiện ra anh trước đó. Họ chọn thời điểm anh trả lời RFA để bắt giữ anh vì đó là thời điểm tốt nhất cho họ. Bắt như vậy phía RFA sẽ bị mang tiếng, bắt như thế cũng che đậy được kỹ thuật nghiệp vụ hoặc nguồn tin từ đâu ra.
24 Tháng Tư 201512:00 CH(Xem: 14290)
Trong suốt 40 năm qua, mỗi lần ngày 30-4 trở về là dịp cho người Cộng sản Việt Nam xuyên tạc và bôi nhọ lịch sử nhưng năm nay, 2015, họ đã tự lột mặt nạ mình mà đâu có hay? Về phương diện lịch sử, chưa thấy ai dám cả gan nói quàng xiên như ông Phó Giáo sư, Tiến sĩ Vũ Quang Hiển, chuyên ngành Lịch sử đảng CSVN tại Đại học Tổng hợp Hà Nội.
24 Tháng Tư 201511:49 SA(Xem: 15809)
Trong khoảng một thập niên kể từ ngày 30/4/1975, nếu nói quân dân cán chính VNCH và gia đình của họ trở thành công dân hạng hai ngay trên đất nước mình thì cũng có nhiều phần đúng. Bởi vì chính sách của Đảng Cộng sản đã thay đổi tận gốc nền tảng xã hội ở Nam Việt Nam, quyền tư hữu đất đai không còn, các đợt cải tạo công thương nghiệp tư doanh đã quốc hữu hóa đồng loạt khối doanh nghiệp tư nhân dù là doanh nghiệp lớn hay nhỏ. Ngoài ra rất nhiều tài sản và nhà ở của sĩ quan cao cấp, viên chức VNCH bị tịch thu với những lý do mơ hồ như có nợ máu với nhân dân, hoặc bị chụp mũ là tư sản.
24 Tháng Tư 20159:30 SA(Xem: 34974)
Không Tàu, không Tây, dân đặt hy vọng vào ai? Vào chính mình. Và đó là niềm tin vào Dân chủ cho Việt nam. Tôi nghĩ thế, tôi tin thế, và hỏi là đã tự trả lời. Bởi vì, tôi tin, dân Việt đã nhìn thấy ngày thất bại, ngày sụp đổ hoàn toàn, của chính thể CSVN đang tới, rất gần. Chỉ cần 90 triệu dân Việt cùng xiết tay nhau lại đứng lên là nó hiện ra. Tất cả đang chín mùi Dân chủ!
24 Tháng Tư 201512:00 SA(Xem: 14086)
Hãy nhìn lại 40 năm qua ta sẽ thấy rõ,mộtchính sách trả thù tàn nhẫnđược triển khai từ khi chiếm được Miền qsqNamVN năm 1975, vẫn kéo dài mãi đến hôm nay, qua những đợt bỏ tù hàng triệu quân dân cán chánh, nhằm hủy hoại sinh lực và ý chí của người dân, đến việc đánh tư sản bằng cách san bằng, cào sạch nền kinh tế đầy tiềm năng của Miền Nam, dẫn đến tình trạng cả nước đói khát rách rưới, buộc người dân phải khuất phục bằng chinh sách xiết chặt dạ dầy mọi người qua hộ khẩuvà nơi cư trú.
23 Tháng Tư 20158:30 SA(Xem: 13384)
30 tháng Tư năm nay, đánh dấu 40 năm ngày chủ thuyết cộng sảnbao trùm bóng tối lên toàn lãnh thổ Việt Nam. CSVN vẫn tiếp tục chiến dịch "đánh tư sản" năm xưa, cướp đất, cướp nhà, đẩy dân oan ra đường hay xô họ vào vành móng ngựa. Con dân Việt vẫn tiếp tục phải bỏ nước ra đi dưới nhiều hình thức: kết hôn giả; đi làm lao nô xứ người; di dân bất hợp pháp.v.v... Nực cười thay ngay cả quan chức cộng sản và con cháu cũng tìm đường "vượt biên" hợp pháp, để được sống trong các xứ tư bản "giẫy chết". Chiến tranh đã lùi vào dĩ vãng nhưng vẫn có cả chục ngàn người chết mỗi năm, vì tai nạn giao thông, tai nạn lao động, chết trong đồn công an, bị đầu độc tập thể vì thực phẩm của Trung cộng..v.v....
22 Tháng Tư 20158:44 SA(Xem: 17051)
Con số tù cải tạo chính xác thì rất khó có được vì phía chính quyền nắm giữ và họ chưa tiết lộ. Nhưng trang wikipedia có hẳn một entry dành cho tù cải tạo (3). Dò theo nguồn này, chúng ta sẽ thấy một số nguồn ước tính, và con số tù cải tạo rất lớn. Đáng chú ý là một bài trên thuvienhoasen.info thấy tác giả trích dẫn tài liệu mang bí số TN/QP-14 ngày 14/2/1977 tại Cục lưu trữ Quốc phòng thì: “Tổng số tù nhân tham gia học tập cải tạo để trở thành con người mới sau khi chế độ Sài Gòn đầu hàng là 1.321.506 người. Trừ những số trốn trại, bị chết trong lúc cải tạo và già yếu trả về với gia đình, bộ quốc phòng giao lại cho bộ nội vụ quản lý là 1.236.569 người”
07 Tháng Năm 2024
Người ta nói cộng sản 'tẩy não' đầu óc con người thì không đúng lắm mà phải nói rằng cộng sản rất có khả năng huấn luyện thú, bởi vì con người cha mẹ sinh ra có đầu óc, tay chân, giác quan bình thường, nhưng khi đã vào tay đảng Tận thì từ người chúng nó đều hóa... Chó, bởi vì tố chất của loài chó là trung thành, cho nên không cần biết đúng sai chúng nó cứ sủa nhặng, sủa xị lên ra vẻ ta đây là con chó trung thành nhất để lập công cùng đảng... Nhà Hậu Hồ sau khi một thi nhân cùi bắp sáng tác ra bí kíp "Sát Thủ Đầu Mưng Mủ" thì ngày nay có rất nhiều câu nói hay, mà câu hay nhất là "Con chó sủa suốt đời không thành người - Còn có bọn người chỉ mới... nói có mấy câu bỗng nhiên... hóa chó!"
06 Tháng Năm 2024
Loại cán bộ này từng bị kết án đã công khai phê bình, chỉ trích Chủ nghĩa Cộng sàn Mác-Lênin, tư tưởng Hồ Chí Minh và đướng lối cai trị độc tài của đảng. Họ còn bị lên án “ngoảnh măt làm ngơ” trước nhửng chỉ trích đảng. Vì vậy, ông Nguyễn Phú Trọng đã kêu gọi đảng chọn cán bộ có các tiêu chuẩn: “Thật sự đoàn kết, trong sạch, vững mạnh, thống nhất ý chí và hành động, có bản lĩnh chính trị vững vàng, có phẩm chất đạo đức trong sáng, kiên định mục tiêu độc lập dân tộc và chủ nghĩa xã hội.” Ngoài ra, bản thân họ cũng cần chứng minh “tiêu biểu về trí tuệ, có tầm nhìn chiến lược, có tư duy đổi mới, sáng tạo; tiêu biểu cho toàn Đảng về...
04 Tháng Năm 2024
Ở tầm của uỷ viên Trung ương Đảng, có thể lập sân sau để kinh tài. Có thể nói, đằng sau mỗi một quan chức là cả một bộ máy tham nhũng đồ sộ. Ví dụ như ông Vương Đình Huệ, ông lập hẳn sân sau cho em họ đứng tên; nuôi đệ tử ruột làm tay hòm chìa khóa, đảm nhận chức năng kết nối từ ông Huệ và chính quyền tỉnh, nhận dự án từ Trung ương rồi đẩy xuống tỉnh, sau đó trao dự án vào tay em họ ông Huệ. Không có đất nước nào mà mức độ tham nhũng kinh khủng như Việt Nam. Sau lưng mỗi quan lớn đều là một hoặc vài tập đoàn, chuyên rút ruột ngân sách. Điều này gây nguy hiểm cho nền kinh tế đất nước vô cùng. Mỗi ghế quan chức đều...
03 Tháng Năm 2024
Vào ngày 22-1-2018, ông ta bị kết án 13 năm tù. Ông Thăng bị xét xử vào ngày 14 và 15 tháng 12, 2020 vì liên quan đến một vụ bê bối tham nhũng khác và nhận 10 năm tù. Trường hợp của Thăng không phải là trường hợp cá biệt. Khoảng 20 cá nhân khác có liên quan đến lĩnh vực dầu khí và ngân hàng cũng bị kết án, trong đó có ông Trịnh Xuân Thanh, người đứng đầu tập đoàn dầu khí Petrovietnam, người bị bắt ở Đức và đưa về Việt Nam. Ông Thanh bị kết án tù chung thân. Sau đó, Phan Văn Anh Vũ hay còn gọi là “Vũ Nhôm”, một ông trùm kinh doanh bị bắt ở Singapore. Ông Vũ Nhôm lãnh 17 năm tù.
30 Tháng Tư 2024
Với sự ra đi “bất ngờ” của ông Vương Đình Huệ, đảng CSVN đã rơi vào cuộc khủng hoảng chính trị lớn nhất từ trước tới nay. Những người thay thế ông Huệ và ông Thưởng chỉ đếm trên đầu ngón tay gồm Bà Trương Thị Mai, 66 tuổi, quê Qủang Bình, Bí thư Trung ương đảng, Trưởng ban Tổ chức Trung ương; Thủ tướng Phạm Minh Chính, 66 tuổi, quê Thanh Hóa và Bộ trưởng Công an, Đại tướng Tô Lâm, 67 tuổi, quê Hưng Yên. Tuy nhiên ai sẽ thay ông Nguyễn Phú Trọng làm Tổng Bí thư để lãnh đạo Đảng khóa XIV càng mù mịt hơn, vì những người có điều kiện nhất đã bị loại.
29 Tháng Tư 2024
Trong trại, dù Kẻ Nằm Vùng có lời khuyên trước là không nên – nhưng tướng Trọng, thay vì mặc quần áo dân sự như mọi người tị nạn khác – tiếp tục diện bộ quân phục đại lễ với đầy đủ phụ tùng, dây biểu chương, huy chương, nón kết…đi vào nhà ăn tập thể. Tướng Trọng được 4 người đàn ông đang ngồi ăn, đứng dậy đón chào nghiêm chỉnh đúng tác phong thuộc cấp. Tuy nhiên ngay sau đó bị một số người, có khá nhiều phụ nữ chửi bới, ném thức ăn vào người, khiến ông tối tăm mặt mũi, được Kẻ Nằm Vùng kéo chạy ra ngoài nhưng rồi phải trốn vào một nhà cầu công cộng.
24 Tháng Tư 2024
Bộ phim Kẻ Nằm Vùng hay Cảm tình Viên (The Sympathizer) dựa trên tiểu thuyết cùng tên của tác giả Nguyễn Thanh Việt, được sản xuất bởi A24 và Rhombus Media, đạo diễn Hàn Quốc Park Chan-wook, với sự hiện diện của 2 tài tử nổi danh trong cộng đồng người Việt hải ngoại là bà Kiều Chinh, Nguyễn Cao Kỳ Duyên, đã bắt đầu công chiếu tập 1 trên HBO từ ngày 14 tháng 4 năm 2024. Phim chiếu gần 10 ngày rồi nhưng không thấy giới phê bình văn học, nghệ thuật hải ngoại có bài nào nhận xét, đánh giá tập 1 và 2. Những cây đa, cây đề nổi tiếng trong làng báo, truyền thông hải ngoại thường viết bài bình luận tác phẩm văn chương, phim ảnh… hoàn toàn im lặng.
24 Tháng Tư 2024
Vốn là đảng cướp nên tìm một người có khả năng, vừa khôn ngoan vừa hiểm độc để có thể nắm đầu trùm công an là người ngăn chặn mọi chống đối từ bên trong cũng như bên ngoài thì không dễ kiếm. Đại diện trong Quốc Hội chỉ là bù nhìn. Đại hội đảng là chiến trường thanh lọc, sắp xếp hàng ngũ trung ương, địa phương và chính trị bộ là giai đoạn cuối cùng để chọn lãnh đạo tương lai. Đừng coi thường tiến trình "dân chủ" của CSVN đi từ trên xuống dưới. Vì mục tiêu của đảng là cầm quyền. Mọi đe dọa quyền lực đảng có nghĩa đảng sẽ bị tiêu diệt. Để tìm lãnh đạo có khả năng đó đòi hỏi Khôn và Ác. Từ trên...
23 Tháng Tư 2024
Tuy nhiên lịch sử của Việt Nam đã phủ nhận sự mạo nhận này. Chưa hề có cuộc trưng cầu ý kiến nào chứng minh “Đi lên chủ nghĩa xã hội là khát vọng của nhân dân”. Vì vậy, khi bị chống đối, ban Tuyên giáo Trung ương đã quay cuồng với giọng điệu thù nghịch: “Tính chất nguy hiểm của những phương thức, thủ đoạn này ở chỗ chúng tạo dựng nhận thức sai lệch, mơ hồ, hoài nghi, hoang mang, dao động, gây “tự diễn biến”, “tự chuyển hóa” trong nội bộ, làm lung lay niềm tin của cán bộ, đảng viên và nhân dân vào vai trò lãnh đạo của Đảng, sự quản lý của Nhà nước, tạo tâm lý bức xúc, chống đối trong xã hội. Điều đó ảnh hưởng tiêu cực đến...
22 Tháng Tư 2024
Điều đáng chú ý là Thủ tướng Việt Nam Phạm Minh Chính cả hai lần gặp hai vị lãnh đạo công nghệ này đều mời họ xây dựng nhà máy sản xuất ở Việt Nam. Trong khi đó, khác với Samsung, cả hai công ty này đều không sở hữu nhà máy sản xuất sản phẩm cho chính họ. Điều đó khiến nhiều người đặt ra câu hỏi là lãnh đạo Hà Nội có thực sự hiểu đối tác mình đang nói chuyện? Ai cũng thấy Việt Nam đang đứng trước những cơ hội lớn để nhận được đầu tư lớn hơn về công nghệ nói riêng và kinh tế nói chung