Dân tộc sẽ đọa vì văn hóa ăn xin

27 Tháng Mười Hai 20198:30 CH(Xem: 6664)

Dân tộc sẽ đọa vì văn hóa ăn xin

50271402_185501459075262_383273110444441600_nĐề nghị Ủy Ban xét duyệt giải Nobel xem xét và cấp bằng "Chứng Nhận Ăn Mày có Bản Lĩnh" cho Thủ Tướng nước Việt Nam Nguyễn Xuân Phúc vì có công: "Vay nợ mới trả nợ cũ, cố gắng hết sức mình để không bị vỡ nợ" - Hình Internet.



VietTuSaiGon

  RFA Blog




Nói văn hóa ăn xin là không ngoa. Và văn hóa ăn xin không phải ở người dân, nó nằm trong hệ thống công quyền. Người dân có thể tay bị tay gậy ăn xin, bôi mặt đen, cầm đầu gà vừa ăn xin vừa trấn lột hoặc đi xin đểu ngoài công viên. Nhưng, những kiểu ăn xin này không có tính phổ quát, nó cũng không làm cho xã hội sa đọa. Ngược lại, kiểu ăn xin, hay nói khác đi là thứ văn hóa ăn xin rất đáng sợ của hệ thống công quyền mới đáng bàn.

Và cũng xin nói thêm, loại ăn xin công quyền có hai hướng, hướng tư lợi, dùng quyền lực cơ quan để gửi thư xin đểu cũng rất đáng sợ bởi nó khiến cho các doanh nghiệp nhận được thư gặp nhiều phiền phức. Nhưng bù vào đó, doanh nghiệp nào được nó xin đểu cũng có “bánh ít trao đi bánh qui trả lại”, nghĩa là dễ dàng trong thủ tục, phép tắc kinh doanh hoặc có thể toa rập với cơ quan đã xin xỏ mình để mua đất giá rẻ, hô biến bất động sản toàn dân… Nhìn chung, kiểu xin và cho này có tác động tiêu cực đến xã hội một cách đáng kể. Nhưng nó lại biến xã hội thành một sòng bạc và chơi theo qui luật sòng bạc.

Bởi chí ít, nó cũng đáp ứng được một luật chơi xã hội, đó là sòng bạc thì gian lận, có kẻ trắng tay nhưng có kẻ cũng giàu sau một đêm, khác với nhà nông hay xã hội tử tế, quanh năm vất vả nhưng khó giàu. Và đương nhiên, tiền đổ vào sòng bạc bao giờ cũng nhiều gấp bội tiền đổ vào các nơi nghiêm túc. Có vẻ như dựa vào tâm lý này mà hầu hết các chùa nhà nước đều biến cửa Phật thành những sòng bạc tâm lý, hay nói khác đi là người ta bỏ tiền ra để mua những thẻ phước đức từ chùa và sau đó đánh bạc với nhau bằng thẻ phước đức này. Và nói cho cùng thì cách chơi của một sòng bạc mặc dù bất ổn, lưu manh, xảo trả nhưng chí ít nó cũng mang lại một lượng tài chính khá lớn cho sòng, tạo ra môi trường ăn tiêu, chơi bời, dư dả ngay trong sòng. Nó khác hẳn với kiểu ăn xin dựa trên qui định pháp luật của hầu hết cơ quan công quyền địa phương hiện nay.

Vậy kiểu ăn xin, hay văn hóa ăn xin của cơ quan công quyền địa phương hiện nay ra sao? Sao gọi là ăn xin? Và mức độ tai hại của nó đến đâu?

Nếu nói về mức độ tai hại của văn hóa ăn xin công quyền thì có lẽ, đích cuối của nó phải là giải thể chế độ. Vì lẽ, loại văn hóa này như những con bọ chét và loài ký sinh đáng sợ, truyền nhiễm, gây chết chóc cho cơ thể vật chủ. Thử tưởng tượng một bà vốn chưa bao giờ tham gia hoạt động Cộng sản, chưa bao giờ làm rừng, cha mẹ bà ấy cũng chưa bao giờ dính gì đến chiến trường hay từng đi qua nhưng nơi có rải Dioxin. Đùng một cái, nghe bà ta than thở về bệnh tật, hỏi ra mới biết bà ta bị chất độc màu da cam, bà đang điều trị và mỗi tháng phải nhận của nhà nước hơn 1,6 triệu đồng tiền nạn nhân. Và nghiêm túc mà nói thì trên đất nước này, những “nạn nhân” kiểu này nhiều vô kể, đó là chưa nói tới thân nhân liệt sĩ khai khống, một liệt sĩ có tới hai, ba người hưởng tiền tuất, thậm chí mẹ ruột của liệt sĩ suốt cả chục năm trời không biết tiền tuất của con là gì, trong khi đó, người họ hàng đã nhanh tay cấm lấy giấy tờ đi khai cho người thân của họ để hưởng mọi khoản tiền. Rồi thêm nữa là chuyện hộ nghèo, chuyện người tàn tật, thương binh… Thực ra, nếu bây giờ nhà nước, chính phủ chịu khó làm một cuộc tổng kiểm tra trên toàn quốc, phải có đến hơn 50% các đối tượng khai man, ăn gian tiền của nhà nước, nhân dân. Nhưng vì sao nó tồn tại?

Có hai lý do để nó tồn tại. Thứ nhất, chính sách quản lý lỏng lẻo, thứ hai, chính sách ưu tiên vùng miền. Nghĩa là ngoài việc quản lý lỏng lẻo, cán bộ địa phương gian lận, người đi khai cũng gian lận thì các khoản thu, chi ở cơ quan trung ương cũng rất ầu ơ. Ví dụ như một xã có quá nhiều hộ nghèo, có quá nhiều đối tượng chính sách thì xã đó được miễn hoặc giảm sâu các khoản đóng vào ngân sách nhà nước, thậm chí được nhà nước rót ngân sách hỗ trợ. Chính sách này nhanh chóng tạo ra hàng triệu cơ quan, đoàn thể chuyên đi lùng sục cái nghèo và tàn tật. Thậm chí một người chả có dính dán gì tới chiến tranh hay rừng rú, cũng chả có tí Dioxin nào trong cơ thể, mọi thứ lành lặn nhưng vẫn được nằm trong danh sách nạn nhân chất độc màu da cam. Vì sao? Vì người này đồng ý khai man thì được hưởng lợi hằng tháng, trong khi đó cơ quan cấp xã tìm ra đủ đối tượng thì được nhiều thứ, được trên rót tiền xuống, được chấm mút, được miễn đóng vào ngân sách huyện, miễn các khoản đóng từ việc bán đất qui hoạch… Nói chung là được quá nhiều thứ cho một đơn vị xã nếu như đơn vị xã đó chịu khó lập cho được một danh sách hộ nghèo, tàn tật, đối tượng chính sách.

Chính vì thứ động cơ lợi lộc từ việc xin xỏ này mà người dân cũng chấp nhận xin xỏ một cách dối trá, cơ quan công quyền địa phương thì xin xỏ một cách gian lận, man trá, đê tiện, và có bao nhiêu đồng ngân sách xã, tự ban bệ dùng với nhau, rửa bằng nhiều cách để lọt vào túi cán bộ. Trong khi đó, bọn chính quyền địa phương lại nhơn nhơn với nhân dân, tự xem mình là cán bộ tốt vì đã mang lại chén cơm cho nhiều đối tượng “khốn khó”. Trong khi đó, bọn họ không hề biết rằng chính họ gây ra tội ác, sự gian trá và chính họ đã đục khoét một cách kinh khủng nhất vào ngân sách quốc gia. Nếu không tin, thử làm một bài toán về tài chính quốc gia dành cho các trường hợp vừa nêu hằng năm thì sẽ thấy ngay mức độ tai hại của nó.

Và, có thể nói đây là một loại ăn mày trá hình của các cơ quan công quyền địa phương, không có đơn vị trung ương nào mà chịu cho thấu cái gánh nặng này. Và nói cho cùng thì một khi ngân sách nhà nước chịu quá nhiều sức nặng, thì thuế phải tăng, nhân dân bị tận thu qua nhiều hình thức, và khi đã tận thu được của nhân dân thì mức độ chấm mút, tham nhũng cũng tăng tỉ lệ thuận. Chung qui, kiểu ăn xin của cấp địa phương vô hình trung đã tạo thành một thứ văn hóa công quyền. Và không có gì đáng sơ, đáng tởm hơn cho một dân tộc hoặc một thể chế chính trị bằng thứ não trạng ăn bám, ký sinh này!

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Tên của bạn
Email của bạn
10 Tháng Tư 20159:49 CH(Xem: 19367)
Gần đây, chúng ta lại thấy ở Việt Nam có một đền thờ to lớn thờ tên Việt Cộng Lê Duẩn mà trên cổng chính của đền thờ có khẩu hiệu như sau: “Ta đánh miền Nam là đánh cho Liên Xô, cho Trung Quốc, cho các nước xã hội chủ nghĩa và cả nhân loại” Vậy thì chính nghĩa thuộc về ai? Quân Đội VNCH hay Quân Đội Nhân Dân của Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam?
09 Tháng Tư 20157:25 CH(Xem: 16493)
Thăm TQ với tất cả sự đầu hàng hèn nhát mới là màn chính, nếu không phải là tất cả. Còn chuyện thăm Mỹ chỉ là vớ vẩn, diễn trò cho loãng đi sự kiện chính trên, cũng như để đánh lạc hướng dư luận. Chắc chắn sẽ không có biến chuyển TPP (HĐ Xuyên TBD) vì TPP nằm ở sự thay đổi kỹ thuật và ở quốc hội HK chứ TTg Obama không giải quyết được gì, cũng như sẽ không có bất cứ sự đột biến quan trọng nào trong chuyến thăm ở bên kia bờ đại dương
09 Tháng Tư 201511:27 SA(Xem: 15344)
Trong hơn hai mươi năm văn học miền Nam, Duyên Anh đã là một trong số những hiện tượng văn học. Hiện tượng trước hết vì ông viết nhiều, sau vì ông có hẳn một chủ trương làm văn học và có đường lối văn chương của ông. Viết nhiều và các tác phẩm về sau có khi hay lập lại, có khi trích dẫn thơ văn quá độ. Nếu trong nhiều tiểu thuyết xã hội ông liên tục tấn công cái Ác và đề cao tình người hay cái Thiện thì trong bộ truyện Vẻ Buồn Tỉnh Lỵ, Duyên Anh liên tục làm sống cái xã hội và con người hiền hòa, thơ mộng. Hiện tượng vì sau hết, dù thành công, Duyên Anh vẫn tiếp tục chân thành với người đọc, không huênh hoang, tự cao hay thay đổi lối viết.
09 Tháng Tư 201510:56 SA(Xem: 14915)
Chúng ta, thấy việc chướng tai gai mắt, bất công – bất cập mà nhắm mắt làm ngơ, bàng quan vô tâm, tưởng giữ mình lấy phận thanh cao – là đang làm điều phi nghĩa. Chứng kiến những sai trái, xấu xa, phi pháp, phi nhân – yếu hèn không dám lên tiếng trung lương lại còn thu vén lợi riêng, hòa mình, tiếp tay là mang tội đồng lõa – đó là kẻ bất nghĩa. Xã hội tha hóa không phải vì cái xấu, cái ác nhởn nhơ mà vì chính chúng ta – những con người nhu nhược không dám đấu tranh với chúng, không đủ khí dũng nói lên hai tiếng “công lý”.
08 Tháng Tư 201511:56 SA(Xem: 14657)
Đảng Cộng Sản Việt Nam đến giờ vẫn che giấu các vụ ám sát Phan Văn Hùm, Tạ Thu Thâu, Khái Hưng. Nếu có ai nhắc tới thì đổ tội cho các cán bộ địa phương - giống lối giải thích các vụ sát hại học giả Phạm Quỳnh và cha con ông Ngô Đình Khôi. Hồ Chí Minh còn giả nhân giả nghĩa, tuyên bố rất tiếc khi nghe tin Tạ Thu Thâu bị giết! Vladimir Putin cũng theo cùng một "cẩm nang" như thế. Sau khi Nemtsov bị ám sát, Putin còn gửi thư chia buồn với bà mẹ già 86 tuổi của nạn nhân và hứa sẽ truy tầm thủ phạm! Hồ Chí Minh đổ lỗi cho cán bộ địa phương mà không hề nói tới việc điều tra tìm những kẻ phạm lỗi.
05 Tháng Tư 20153:48 CH(Xem: 13372)
chết,một dạng lìa bỏ cuộc sống mà con người ai cũng phải trải qua khi đã sinh ra trong cuộc đời.... thế nhưng không phải một ngôi mộ khổng lồ là có thể nói lên tư cách một con người ! một ngôi mộ đơn sơ nhưng nhiều khi làm cả thế giới cúi đầu mặc niệm vì những gì họ đã làm khi còn sống !
05 Tháng Tư 20159:10 SA(Xem: 13048)
Sự thật thứ ba đã ngày càng hiện rõ trong 40 năm qua là chế độ cộng sản Việt Nam là một chế độ phụ thuộc Trung Cộng, hèn nhược với Trung Cộng, đã tiếp tay và tiếp tục tiếp tay cho Trung Cộng xâm lấn và thôn tính Việt Nam từng bước. Từ Công hàm Phạm Văn Đồng, Hồ Chí Minh 1958, Hiệp định biên giới Việt-Trung 1990 cho tới Viện Khổng Tử 2015, từ quần đảo Hoàng Sa bị mất năm 1974, thác Bản Giốc, Ải Nam Quan bị lùi sang đất Trung Cộng năm 1990 cho tới những dự án của Trung Cộng chiếm lĩnh các địa thế chiến lược từ Bauxite Tây nguyên 2007, Thuê rừng đầu nguồn 2010, khu công nghiệp Vũng Áng 2014 đã ngày càng cho thấy rõ chế độ cộng sản Việt Nam ngay từ ngày đầu nắm quyền cho tới nay đã liên tục nhượng bộ, tiếp tay cho Trung Cộng từng bước khống chế, chiếm giữ và thôn tính đất nước Việt Nam chúng ta.
03 Tháng Tư 20159:53 CH(Xem: 12938)
Sau đổi tiền, cuộc sống của mọi người càng bi thảm hơn, đói rách, còn thêm ghẻ lở. Người thành phố thường gọi là “Ghẻ bộ đội, ghẻ Trường Sơn”, ghẻ từng chòm nổi khắp người, nhất là ở những kẽ ngón tay, ngón chân, và những chỗ kín trong thân thể. Đi đâu cũng thấy mọi người đưa tay gãi sột soạt, họ thường nói đùa, “Tiếng đàn Ta Lư”. Cô lo lắng không biết làm cách nào kiếm được miếng ăn cho các con, nhìn các con bụng đói ôm nhau nằm ngủ, ghẻ chốc đầy mình, khiến nước mắt cô cứ ứa ra.
03 Tháng Tư 20153:53 CH(Xem: 17771)
Là những thanh niên yêu nước họ đã nghe theo lời nguyên thủ của mình để tham gia quân đội,rời khỏi quê hương đến VN nhằm giúp một quốc gia nhược tiểu thoát khỏi họa xăm lăng của làn sóng đỏ,dù rằng đằng sau đó là những âm mưu chính trị bẩn thỉu nhưng người lính Hoa Kỳ vẫn chiến đấu và hy sinh để bảo vệ một miền Nam Tự Do !
03 Tháng Tư 20156:56 SA(Xem: 13601)
Thực hiện khẩu hiệu “giết lầm hơn bỏ sót”, đảng cộng sản chẳng phải chỉ hô hào “Giết, giết nữa, bàn tay không phút nghỉ” (Tố Hữu) mà còn xúi giục và cả bức bách con cái đấu tố cha mẹ, vợ chồng đấu tố lẫn nhau, bà con, hàng xóm láng giềng rình rập nhau, tố cáo lẫn nhau, buộc tội cho nhau, kết án nhau và dìm nhau chết để cho “vô sản chuyên chính” lên ngôi toàn trị!
02 Tháng Tư 201510:44 CH(Xem: 16501)
Vì hắn biết rõ nếu đi về phía Mỹ thì vai trò độc tôn độc đảng của hắn sẽ bị xóa sổ,cuộc chiến tranh mà bọn tuyên giáo tuyên truyền ra rả trong nước là thần thánh,đánh cho Mỹ cút đánh cho Ngụy nhào sẽ trở nên lố bịch khi ngày hôm nay sau cái vầng hào quang rực rỡ đó chính y,tổng bí thư của đảng cs quang vinh VN phải hạ mình cầu cạnh chính kẻ thù năm xưa của mình,hơn nữa những gì mà VN mong muốn cũng được phía Mỹ ra điều kiện đi kèm như tự do,dân chủ,đa nguyên,đa đảng,đó sẽ là những khái niệm không hề có trong đầu một tên đảng viên già nhu nhược và duy ý chí như Nguyễn Phú Trọng.
31 Tháng Ba 20154:00 CH(Xem: 25341)
nhưng hạt sạn trong phim không phải chỉ nhiêu đó,với cảnh các trại viên mang những đôi dép hai dây kéo cày là cảnh vô lý nhất khi khi ở thời điểm dép lào xuất hiện sau năm 1980 tại VN, năm 1979 những chiếc dép trên chưa được nhập vào VN và cho đến năm 1980 trở lên mới có những đôi dép lào tràn vào nước Việt,còn trước đó đừng nói tới người tù mà toàn bộ xã hội Việt Nam chỉ được mang những đôi dép bằng mủ rẻ tiền như thế này.
31 Tháng Ba 20153:02 CH(Xem: 14685)
Trong khi đó, bọn cộng sản Bắc Việt đã làm gì cho chúng tôi? Từ tuổi sơ sinh, toàn bộ trẻ em như tôi phải chịu cảnh suy dinh dưỡng, ăn không đủ no, không có sữa để uống. Cha mẹ chúng tôi phải chạy ăn từng bữa, hy sinh những gì tốt nhất cho chúng tôi trong khi họ phải ăn độn bobo, khoai mì. Khi đau ốm bệnh tật không có đủ thuốc men chữa trị, phải đi vay mượn, đi mua kháng sinh ngoài chợ đen. Chúng tôi lớn lên, đứa thì lùn đứa thì còi xương, tội lỗi đó là do ai gây ra? Khi đi học chúng tôi bị nhồi sọ bằng những chuyện dối trá nhảm nhí, bị những cô giáo xã hội chủ nghĩa đánh đập không thương tiếc, phải đi nhặt lon, nhặt rác, dùng những cuốn sách giáo khoa cũ nát, đen thui, đêm về phải học bài dưới ánh đèn dầu tù mù, chịu nóng, muỗi đốt để mà kiếm cho được tấm giấy khen vô nghĩa.
31 Tháng Ba 20152:51 CH(Xem: 14654)
- Chính nghĩa nào của đại thắng? Sau 30/4/75 tại Miền Nam Việt Nam một nhà tù giam giữ bia mộ người chết kỳ lạ nhất thế giới. Nghĩa trang quân đội QL/VNCH được canh giữ bởi một trung đội binh sĩ vũ trang CS Bắc Việt, trong hận thù hoang dã họ cấm không cho thân nhân tu bổ tôn tạo một phần con em cha ông mình suốt 30 năm (1975-2005) mà những người nằm dưới mộ thì chưa bao giờ cầm súng bước chân qua bên kia vĩ tuyến17!?.
30 Tháng Ba 20158:09 SA(Xem: 15358)
Tôi hiểu vào những ngày này cách đây 36 năm anh đang chắc tay súng trấn ải biên cương bảo vệ từng tấc đất của Tổ quốc, nên tôi cố tình động đến nỗi sâu thẳm của anh: Chào dũng sỹ diệt Tàu! Mặt anh đỏ lên trào dâng nỗi tức giận mà bấy lâu nay vẫn kìm nén trong lòng, anh vặn lại tôi: Ông nhạo báng tôi đấy à! Tôi lên giọng khẳng định: Tôi không nhạo báng ông, đường đường chính chính ông vẫn là dũng sỹ diệt Tàu. Vừa ngồi xuống ghế anh đã khẩn khoản với tôi: Từ nay tôi đề nghị ông đừng bao giờ động đến nỗi đau này của chúng tôi nữa!
07 Tháng Năm 2024
Người ta nói cộng sản 'tẩy não' đầu óc con người thì không đúng lắm mà phải nói rằng cộng sản rất có khả năng huấn luyện thú, bởi vì con người cha mẹ sinh ra có đầu óc, tay chân, giác quan bình thường, nhưng khi đã vào tay đảng Tận thì từ người chúng nó đều hóa... Chó, bởi vì tố chất của loài chó là trung thành, cho nên không cần biết đúng sai chúng nó cứ sủa nhặng, sủa xị lên ra vẻ ta đây là con chó trung thành nhất để lập công cùng đảng... Nhà Hậu Hồ sau khi một thi nhân cùi bắp sáng tác ra bí kíp "Sát Thủ Đầu Mưng Mủ" thì ngày nay có rất nhiều câu nói hay, mà câu hay nhất là "Con chó sủa suốt đời không thành người - Còn có bọn người chỉ mới... nói có mấy câu bỗng nhiên... hóa chó!"
06 Tháng Năm 2024
Loại cán bộ này từng bị kết án đã công khai phê bình, chỉ trích Chủ nghĩa Cộng sàn Mác-Lênin, tư tưởng Hồ Chí Minh và đướng lối cai trị độc tài của đảng. Họ còn bị lên án “ngoảnh măt làm ngơ” trước nhửng chỉ trích đảng. Vì vậy, ông Nguyễn Phú Trọng đã kêu gọi đảng chọn cán bộ có các tiêu chuẩn: “Thật sự đoàn kết, trong sạch, vững mạnh, thống nhất ý chí và hành động, có bản lĩnh chính trị vững vàng, có phẩm chất đạo đức trong sáng, kiên định mục tiêu độc lập dân tộc và chủ nghĩa xã hội.” Ngoài ra, bản thân họ cũng cần chứng minh “tiêu biểu về trí tuệ, có tầm nhìn chiến lược, có tư duy đổi mới, sáng tạo; tiêu biểu cho toàn Đảng về...
04 Tháng Năm 2024
Ở tầm của uỷ viên Trung ương Đảng, có thể lập sân sau để kinh tài. Có thể nói, đằng sau mỗi một quan chức là cả một bộ máy tham nhũng đồ sộ. Ví dụ như ông Vương Đình Huệ, ông lập hẳn sân sau cho em họ đứng tên; nuôi đệ tử ruột làm tay hòm chìa khóa, đảm nhận chức năng kết nối từ ông Huệ và chính quyền tỉnh, nhận dự án từ Trung ương rồi đẩy xuống tỉnh, sau đó trao dự án vào tay em họ ông Huệ. Không có đất nước nào mà mức độ tham nhũng kinh khủng như Việt Nam. Sau lưng mỗi quan lớn đều là một hoặc vài tập đoàn, chuyên rút ruột ngân sách. Điều này gây nguy hiểm cho nền kinh tế đất nước vô cùng. Mỗi ghế quan chức đều...
03 Tháng Năm 2024
Vào ngày 22-1-2018, ông ta bị kết án 13 năm tù. Ông Thăng bị xét xử vào ngày 14 và 15 tháng 12, 2020 vì liên quan đến một vụ bê bối tham nhũng khác và nhận 10 năm tù. Trường hợp của Thăng không phải là trường hợp cá biệt. Khoảng 20 cá nhân khác có liên quan đến lĩnh vực dầu khí và ngân hàng cũng bị kết án, trong đó có ông Trịnh Xuân Thanh, người đứng đầu tập đoàn dầu khí Petrovietnam, người bị bắt ở Đức và đưa về Việt Nam. Ông Thanh bị kết án tù chung thân. Sau đó, Phan Văn Anh Vũ hay còn gọi là “Vũ Nhôm”, một ông trùm kinh doanh bị bắt ở Singapore. Ông Vũ Nhôm lãnh 17 năm tù.
30 Tháng Tư 2024
Với sự ra đi “bất ngờ” của ông Vương Đình Huệ, đảng CSVN đã rơi vào cuộc khủng hoảng chính trị lớn nhất từ trước tới nay. Những người thay thế ông Huệ và ông Thưởng chỉ đếm trên đầu ngón tay gồm Bà Trương Thị Mai, 66 tuổi, quê Qủang Bình, Bí thư Trung ương đảng, Trưởng ban Tổ chức Trung ương; Thủ tướng Phạm Minh Chính, 66 tuổi, quê Thanh Hóa và Bộ trưởng Công an, Đại tướng Tô Lâm, 67 tuổi, quê Hưng Yên. Tuy nhiên ai sẽ thay ông Nguyễn Phú Trọng làm Tổng Bí thư để lãnh đạo Đảng khóa XIV càng mù mịt hơn, vì những người có điều kiện nhất đã bị loại.
29 Tháng Tư 2024
Trong trại, dù Kẻ Nằm Vùng có lời khuyên trước là không nên – nhưng tướng Trọng, thay vì mặc quần áo dân sự như mọi người tị nạn khác – tiếp tục diện bộ quân phục đại lễ với đầy đủ phụ tùng, dây biểu chương, huy chương, nón kết…đi vào nhà ăn tập thể. Tướng Trọng được 4 người đàn ông đang ngồi ăn, đứng dậy đón chào nghiêm chỉnh đúng tác phong thuộc cấp. Tuy nhiên ngay sau đó bị một số người, có khá nhiều phụ nữ chửi bới, ném thức ăn vào người, khiến ông tối tăm mặt mũi, được Kẻ Nằm Vùng kéo chạy ra ngoài nhưng rồi phải trốn vào một nhà cầu công cộng.
24 Tháng Tư 2024
Bộ phim Kẻ Nằm Vùng hay Cảm tình Viên (The Sympathizer) dựa trên tiểu thuyết cùng tên của tác giả Nguyễn Thanh Việt, được sản xuất bởi A24 và Rhombus Media, đạo diễn Hàn Quốc Park Chan-wook, với sự hiện diện của 2 tài tử nổi danh trong cộng đồng người Việt hải ngoại là bà Kiều Chinh, Nguyễn Cao Kỳ Duyên, đã bắt đầu công chiếu tập 1 trên HBO từ ngày 14 tháng 4 năm 2024. Phim chiếu gần 10 ngày rồi nhưng không thấy giới phê bình văn học, nghệ thuật hải ngoại có bài nào nhận xét, đánh giá tập 1 và 2. Những cây đa, cây đề nổi tiếng trong làng báo, truyền thông hải ngoại thường viết bài bình luận tác phẩm văn chương, phim ảnh… hoàn toàn im lặng.
24 Tháng Tư 2024
Vốn là đảng cướp nên tìm một người có khả năng, vừa khôn ngoan vừa hiểm độc để có thể nắm đầu trùm công an là người ngăn chặn mọi chống đối từ bên trong cũng như bên ngoài thì không dễ kiếm. Đại diện trong Quốc Hội chỉ là bù nhìn. Đại hội đảng là chiến trường thanh lọc, sắp xếp hàng ngũ trung ương, địa phương và chính trị bộ là giai đoạn cuối cùng để chọn lãnh đạo tương lai. Đừng coi thường tiến trình "dân chủ" của CSVN đi từ trên xuống dưới. Vì mục tiêu của đảng là cầm quyền. Mọi đe dọa quyền lực đảng có nghĩa đảng sẽ bị tiêu diệt. Để tìm lãnh đạo có khả năng đó đòi hỏi Khôn và Ác. Từ trên...
23 Tháng Tư 2024
Tuy nhiên lịch sử của Việt Nam đã phủ nhận sự mạo nhận này. Chưa hề có cuộc trưng cầu ý kiến nào chứng minh “Đi lên chủ nghĩa xã hội là khát vọng của nhân dân”. Vì vậy, khi bị chống đối, ban Tuyên giáo Trung ương đã quay cuồng với giọng điệu thù nghịch: “Tính chất nguy hiểm của những phương thức, thủ đoạn này ở chỗ chúng tạo dựng nhận thức sai lệch, mơ hồ, hoài nghi, hoang mang, dao động, gây “tự diễn biến”, “tự chuyển hóa” trong nội bộ, làm lung lay niềm tin của cán bộ, đảng viên và nhân dân vào vai trò lãnh đạo của Đảng, sự quản lý của Nhà nước, tạo tâm lý bức xúc, chống đối trong xã hội. Điều đó ảnh hưởng tiêu cực đến...
22 Tháng Tư 2024
Điều đáng chú ý là Thủ tướng Việt Nam Phạm Minh Chính cả hai lần gặp hai vị lãnh đạo công nghệ này đều mời họ xây dựng nhà máy sản xuất ở Việt Nam. Trong khi đó, khác với Samsung, cả hai công ty này đều không sở hữu nhà máy sản xuất sản phẩm cho chính họ. Điều đó khiến nhiều người đặt ra câu hỏi là lãnh đạo Hà Nội có thực sự hiểu đối tác mình đang nói chuyện? Ai cũng thấy Việt Nam đang đứng trước những cơ hội lớn để nhận được đầu tư lớn hơn về công nghệ nói riêng và kinh tế nói chung