Ngày 30/10/2016, tại hội nghị lần thứ tư (khóa XII) đánh dấu sự kiện ban chấp hành trung ương Đảng CSVN thừa nhận mắc 27 lỗi “Suy thoái về tư tưởng chính trị, đạo đức, lối sống, tự diễn biến, tự chuyển hóa” (trích nguyên văn từ ngữ của Nghị quyết số 04-NQ/TW do ông Nguyễn Phú Trọng ký ban hành).
Theo tuyên giáo trung ương và báo chí trong nước phân tích và nhận định, so với các nghị quyết trước thì lãnh đạo đảng CS kỳ này được cho là dám nhìn thẳng (mắt thấy), nói rõ (để tai nghe) và đánh giá (cầu thị) đúng “sự thật” bản chất của tập thể, cá nhân cán bộ đảng viên trong thời gian vừa qua trước áp lực của dư luận quần chúng.
Nhìn lại hơn 10 năm trước, cũng tại Nghị quyết cùng số 04/NQ-TW ban hành ngày 21/8/2006 do ông Nông Đức Mạnh ký thì quan điểm “ba sự thật” không được nêu lên. Văn kiện trước chỉ tập trung vào công tác phòng chống tham nhũng và lãng phí. Đến văn kiện lần này, đảng CS mới “mạnh mẽ” chấp nhận “sự thật” của vấn đề là nội bộ đảng đang có sự chia rẽ, mất đoàn kết, thiếu sự đồng thuận cao từ trên xuống dưới đe dọa nghiêm trọng đến sự tồn vong của chế độ. Tham nhũng và lãng phí không còn là vấn đề trọng tâm. Cái chính yếu là nội tại của đảng đang ngày càng thối nát và mục ruỗng.
Ngoài điểm khác biệt trên, tất cả nội dung còn lại đều xoay quanh vấn đề lý luận, tư tưởng mà các văn kiện trước cũng đã nêu ra. Nguyên nhân không chủ quan thì khách quan. Đổ lỗi cho các thế lực thù địch và đối tượng chống phá vẫn tận dụng chiêu bài “diễn biến hòa bình” xem ra còn hiệu quả. Rồi “một bộ phận không nhỏ” tiếp tục là những con sâu làm rầu nồi canh vì bản tính “ăn” (tham nhũng) tạp, “ăn” không chừa thứ gì gây mất uy tín đảng trong mắt dân. Cuối cùng đảng đưa ra 29 nhiệm vụ, giải pháp để khắc phục “căn bệnh nan y” của mình.
Nếu để ý, mọi người sẽ thấy có sự trùng hợp đến ngạc nhiên là CSVN rất thích con số 4. Họ gắn những văn kiện quan trọng, mang tính đột phá hay nói như từ ngữ đảng thường dùng là bước ngoặc lịch sử vận hết vào con số này. Nhắc đến điều 4 Hiến pháp là mọi người biết ngay đến vai trò lãnh đạo của đảng CSVN, hai nghị quyết của hai nhiệm kỳ liền kề gần đây cũng lấy con số 4 làm trọng tâm. Không rõ các thành viên Bộ chính trị có duy tâm hơn duy vật và theo thuyết phong thủy ra sao nhưng luôn cảnh báo nhắc nhở khéo đảng viên về tứ (bốn) tức là “tử”. Xóa bỏ nó đảng chết ngay.
Đảng muốn nghị quyết đi vào đời sống từng người dân. Nhưng ngược lại, rất nhiều người dân trong đó có thành phần đảng viên cựu trào, số người mới “thoát” đảng đang ngao ngán đến tận cổ hai từ “Nghị quyết”. Bởi lẽ đã có rất nhiều văn kiện như vậy của ban chấp hành trung ương đảng ban hành nhưng kết cuộc đâu vẫn hoàn đó, tồn tại hình thức và lâu lâu được nhắc lại thông qua tuyên truyền để đảng viên không bị “quên” bài.
Dân ngao ngán vì dân quá hiểu đảng. Có thời gian đầu dân lầm tưởng đảng là vĩ đại, là vì dân. Nhưng về sau niềm tin này nhạt dần theo năm tháng. Phải sống cùng đảng mới hiểu đảng muốn gì, đúng với câu sống trong chăn mới biết chăn có rận. Đảng nói tập thể “mất đoàn kết, thiếu đồng thuận” là nên hiểu ngược lại. Thực tế, đảng viên rất “đoàn kết” bao che cho nhau nhằm tránh phát hiện sai phạm. Cùng tham nhũng, cùng diễn biến, cùng chuyển hóa, cùng suy thoái như nhau thì phải có một chủ trương “đồng thuận” (đồng lòng) từ trên xuống.
Xin thưa các ông và các bà đảng viên, các người đừng giả mù, giả điếc, giả câm nữa. Hãy hỏi bất kỳ người dân để nghe họ trả lời thế nào: “biết rồi, khổ lắm cứ nói mãi”, “họp chi mô, cũng rứa cả”, “họp cho có”... đầy đủ ngữ văn đối đáp của cả ba miền đất nước. Thử hỏi còn mấy ai tin vào đảng? Còn mấy ai tin vào đường lối? Còn mấy ai tin vào “đầy tớ” của dân?
Không cần phương tiện kỹ thuật hiện đại, đảng tự chẩn đoán được ngần ấy chứng bệnh mắc phải thì chỉ có nước cáo chung. Một cơ thể khi nhận ra cái chết gần kề, họ sẽ nói thật ra hết những điều thầm kín để ra đi thanh thản đó là: suy thoái tư tưởng chính trị, suy thoái về đạo đức, lối sống và tự diễn biến, tự chuyển hóa.
nguồn: https://www.danluan.org/tin-tuc/20161111/can-benh-nan-y-va-can-ke-cai-chet