NGÀY 30.04. MỘT NGÀY VUI HAY NỖI BUỒN?
Biến cố 30-4-1975 là một sự kiện quan trọng trong lịch sử Việt Nam. Đã có hàng ngàn bài viết về biến cố đó như một sự kiện đen tối đối với VN chúng ta. Tuy nhiên cũng có một số tác giả có cái nhìn khác về bên thắng cuộc, hoặc đã chứng kiến xảy ra biến cố thời điểm đó ở không gian, địa lý và tuổi tác khác nhau.
Nếu một em bé sinh ra vào khoảng quãng thời đó, thì cho tới ngày hôm nay đã 47 tuổi, chắc có là giờ đây có thể nhìn nhận đất nước VN sau bao nhiêu năm ĐCSVN vẫn rêu rao rằng miền nam đã hoàn toàn giải phóng và đất nước hoàn toàn độc lâp, nhưng có phải đúng như những lời tuyên truyền không? Phải chăng đang từng bước bị Trung Quốc xâm chiếm, khống chế và nguy cơ bị sáp nhập đó là điều khó tránh khỏi, điều đó đang dần trở thành hiện thực trước mắt chúng ta. Vì vậy những người sinh ra sau đợt biến cố tháng tư 1975 chắc chắn đều cảm nhận được.
Đất nước hoàn toàn giải phóng ư?. Nếu thế tại sao cho đến ngày nay nhân dân trên khắp cả nước vẫn tìm cách bỏ nước ra đi để được giải phóng cho chính bản thân mình.
Không riêng gì những người dân muốn bỏ nước ra đi để tìm đến một đất nước thực sự có tự do, dân chủ mà đám con cháu CS cũng đang tìm mọi cách như du học, kinh doanh ở nước ngoài, mua nhà cửa sang trọng và định cư luôn ở các nước đó. Điều đó cho chúng ta thấy đất nước VN như một nơi tạm bợ của một nhóm lợi ích mà chúng đang tìm cách vơ vét như một cú hụi cuối, và sẽ bàn giao lại cho TQ vào một thời gian thích hợp khi đã cao chạy xa bay để tránh sự căm phẫn của người dân.
Nhìn vào thực tế trong nhiều năm qua, một đất nước đang điều hành dưới một chế độ CS độc tài thì xã hội có được tốt đẹp hay không ?. Chúng ta hãy nhìn vào mức sống của người dân và so sánh với mức sống của những tên cán bộ đảng viên thì chúng ta sẽ nhận rõ. 47 năm sau ngày giải phóng, 77 năm xây dựng CNXH nhưng cuộc sống của người dân ngày càng khốn khó, nguy hiểm và sự hi sinh xương máu của cả một dân tộc không mang lại lợi ích gì.
Anh Nguyễn Hoàng là thành viên trong Hội Những Người cầm Bút Can Đảm đã kể rằng. Sau ngày biến cố 30/4 anh có mặt tại Sài Gòn, và tiếp xúc với một số thanh niên sống trong khu gia binh của sân bay Tân Sơn Nhất, có một câu hỏi mà đến nay chưa có được lời giải đáp thỏa đáng. Các chú đi lính thì gọi là lính cụ Hồ còn người phía bên này cũng đi lính sao lại gọi là ngụy mà không gọi là lính ông Diệm. Thời gian là thước đo. Mỗi người có lí tưởng và sự lựa chọn cái nghĩa của việc giải phóng dân tộc và ngăn chặn sự xâm lăng của cộng sản là ảnh hưởng của ý thức hệ. Đổi lại vị trí địa lý thì chỗ đứng của 2 người thuộc hai phía sẽ hoán đổi cho nhau. Cái giá phải đổi cho cuộc chiến tranh quá lớn tới 6 triệu người Việt Nam ở hai phía hi sinh mà không mang lại thành quả gì. Đất nước bị cai trị bởi bộ máy bạo quyền,tham nhũng trở thành quốc nạn.
Khi đã nói đến đổi lại vị trí, chỗ đứng của 2 phe của hai chiến tuyến khác nhau thì mới thấu hiểu được sự mất mát và hy sinh đối với những người miền Nam trước đây, như anh Xuân Ngọc Nguyễn cũng là một cây bút kiên cường trong Hội NNCBCĐ đã tranh đấu đến giây phút cuối cùng để gìn giữ một nền tự do, dân chủ. Khi Sài Gòn thất thủ anh đã bị nhà cầm quyền CS bắt giam, tù đày nơi rừng sau nước độc, lao động khổ sai, thiếu muối làm cho thân thể bị bại phù, ghẻ lở tay chân, vì trong rừng sâu cho nên thức ăn cũng han hiếm, trại cải tạo họ cho ăn như mì khô ngô cứng lên men, chỉ luộc qua nước thối để ăn cho quên cuộc đời. Những người lính VNCH phải tìm ăn rau rừng, kiến mối ăn thêm cho đủ sức lao động khổ sai, chính vì vậy sau 8 năm anh bị lao động khổ sai mà nhà cầm quyền CS Việt Nam đã đầy ải anh, cho nên bây giờ bị suy sụp, ốm đau triền miên.
Nguy hại của một chế độ CS đang cai trị đất nước VN trong suốt 47 năm năm qua, có lẽ vì điều đó mà anh chị em chúng tôi đã tìm đến nhau, mỗi người nhìn lại biến cố lịch sử 30.04.1975 khác nhau, do địa lý, không gian và thời gian lẫn tuổi đời. Vào những thời điểm đó có nhiều anh chị đang cầm súng chiến đấu ở 2 chiến tuyến khác nhau, có những bạn đang còn ở lứa học sinh, và nhiều em còn chưa sinh ra đời. Nhưng giờ đây chúng tôi đã hiếu ra rằng tất cả đều là nạn nhận của chế độ cộng sản. Vì vậy Hội NNCBCĐ sẽ quyết tâm tranh đấu để giải thể chế độ CS, lúc đó đất nước VN mới thực sự hoàn toàn giải phóng, nhân dân mới thực sự đúng nghĩa có tự do và nhân quyền.
Đất nước VN có tự do dân chủ đó là ước mơ của toàn thể nhân dân ta, nhưng muốn đạt được điều đó thì chúng ta chỉ còn cách duy nhất là hãy đoàn kết để tạo thành một sức mạnh vững chắc, liên kết các tổ chức hội đoàn, cùng nhau tìm phương pháp đấu tranh cho quê nhà sớm được thành công trong một thời gian ngắn nhất.
Hội Những Người Cầm Bút Can Đảm, xin được sánh vai cùng đồng hành với quý vị, để đưa đất nước VN chúng ta bước sang một kỷ nguyên mới. Một kỷ nguyên tự do dân chủ, và không cộng sản.
*Hội Những Người Cầm Bút Can Đảm
Việt Nam Mỹ. Canada, CHLBĐức và Bỉ
Quí vị bấm theo đường Link chỉ dẫn dưới đây để ghé thăm trang Hội chúng tôi. Xin chân thành cảm tạ
.......
Ảnh internet
Gửi ý kiến của bạn