Một xã hội khủng hoảng giá trị, khủng hoảng niềm tin

29 Tháng Năm 202111:33 CH(Xem: 4365)

          Một xã hội khủng hoảng giá trị, khủng hoảng niềm tin

000_1X25G8
                                                                Hình minh họa




Song Chi.
RFA Blog





Khi thầy không ra thầy, trò không ra trò

Có khá nhiều câu chuyện thầy cô cư xử, nói năng không đúng với chuẩn mực của một nhà giáo, thậm chí nhục mạ, đánh đập học sinh. Chỉ cần gõ cụm từ “thầy giáo đánh học trò” hoặc “cô giáo đánh chửi học sinh” là sẽ cho ra hàng loạt kết quả. Một vài ví dụ: Bắc Giang: “Thầy giáo chủ nhiệm lăng mạ, đấm đá hàng loạt học sinh ngay tại lớp”, (Thanh Niên), TP.HCM: “Vụ cô giáo tát tai, mắng chửi hàng loạt học sinh: Phòng Giáo dục lên tiếng” (Lao Động), “Cô giáo Hà Nội bị tố dùng thước sắt đánh học sinh” (VietnamNet)…

Không chỉ đánh mắng học sinh, nhiều người còn có những cách trừng phạt học sinh rất phản cảm, phản giáo dục mà nếu không được báo chí đưa tin thì có lẽ nhiều người trong chúng ta không sao tưởng tượng nổi. Chẳng hạn: “Rùng mình 8 hình phạt quái dị khiến học sinh ám ảnh” (Pháp Luật TP.HCM) như : Bắt học sinh uống nước giẻ lau ở Hải Phòng, Cho cả lớp cào, tát vào mặt học sinh vì nói bậy ở Hà Nội, Ép học sinh súc miệng bằng nước xà phòng ở Vĩnh Phúc, Bắt học sinh liếm ghế vì vẽ bậy ở Hà Tĩnh v.v…

Ngay trẻ em còn ở lứa tuổi mầm non cũng không thoát. Có rất nhiều vụ bạo hành trẻ mầm non do cô giáo, bảo mẫu hoặc người giữ trẻ tại gia gây nên: Quảng Ninh: “Vụ cô giáo quăng quật trẻ mầm non: Bạo hành trẻ em là một thảm họa” (Lao Động), “Nhìn lại những vụ giáo viên đánh tát đến cắn, nhốt trẻ mầm non gây chấn động năm 2020: Người bị nghỉ việc lập tức, người cầu xin tha thứ” (Afamily)…

Và nhiều vụ việc đã gây ra hậu quả nghiêm trọng cho cả trẻ mầm non hay học sinh. Thủ Đức: “Bé 18 tháng bị bảo mẫu đánh tử vong” (Soha News), An Giang: Bị cô giáo bạo hành tinh thần đến mức tự tử: “Nữ sinh lớp 10 uống thuốc tự tử vì uất ức”, Thanh Niên…

Rồi những vụ thầy giáo xàm sở, xâm hại, thậm chí cưỡng bức học sinh: “Hiệu trưởng xâm hại tình dục 9 nam sinh ở Phú Thọ lĩnh án 8 năm tù”, (Lao Động), “Thầy giáo ở Bắc Giang bị tố dâm ô nhiều học sinh Tiểu học” (VOV), Thanh Hóa: “Nữ sinh 14 tuổi 2 lần bị thầy giáo cưỡng bức” (Đất Việt), “Thầy giáo dâm ô 4 học sinh nam ở Tây Ninh lĩnh án 7 năm tù” (Tuổi Trẻ)…Lớn hơn một chút ở bậc đại học thì lại có những chuyện như “gạ tình đổi điểm, sửa điểm”…

Chính vì thầy không ra thầy nên trò cũng không ra trò. Cũng không ít vụ trò đánh thầy “Những vụ học trò đánh thầy, cô giáo gây phẫn nộ” (Zing News), Bình Định: “Học sinh dùng cây sắt đánh thầy giáo phải nhập viện cấp cứu” (Tuổi Trẻ)… Còn học trò đánh nhau thì nhiều vô kể. Học sinh nam đánh nhau đã đành, học sinh nữ cũng đánh nhau, thậm chí xé quần áo của nhau, quay clip tung lên mạng…

Trường học lẽ ra phải là nơi an toàn nhất, môi trường giáo dục lẽ ra phải là nơi con người ứng xử với nhau tử tế, đẹp đẽ nhất, nhưng dưới nhiều mái trường XHCN VN thì lại không phải như vậy. Khi chính người thầy còn chưa được giáo dục một cách đầy đủ để làm một Con Người tử tế nói chung và làm một người thầy tử tế nói riêng, thì làm sao giáo dục được ai?

Khi nghệ sĩ không ra nghệ sĩ, khán giả không ra khán giả

Mối quan hệ giữa nghệ sĩ-khán thính giả là một mối quan hệ đặc biệt. Nghệ sĩ là những người có tài năng trời cho trong một lĩnh vực nào đó, đem chữ nghĩa cho tới lời ca tiếng hát, nghệ thuật biểu diễn, để phục vụ khán thính giả, đồng thời cũng là để làm cho cuộc sống được đẹp hơn, nhân bản hơn từ ý nghĩa sâu sắc, nhân văn trong những tác phẩm hay nghệ thuật trình diễn, biểu diễn của mình. Khán giả là người bỏ tiền ra thưởng thức, đồng thời cũng là người nhận được về những giá trị giải trí đơn thuần có mục đích thư giãn chốc lát cho tới những giá trị cao đẹp, có sức ảnh hưởng lâu dài tới người xem, người nghe.

Gần đây có cuộc tranh luận “nghệ sĩ và khán giả ai nuôi ai” với rất nhiều ý kiến trái chiều. Và có rất nhiều ý kiến đã hạ thấp người nghệ sĩ khi hiểu chữ “nuôi” theo nghĩa đen thuần túy, rằng khán giả người bỏ tiền ra mua vé, là người “nuôi” nghệ sĩ, không có khán giả thỉ nghệ sĩ có mà chết đói. Điều đó không hoàn toàn sai nhưng lại quá đơn giản, chưa kể, cuộc sống sẽ khô héo tẻ nhạt tầm thường biết bao nếu không có nghệ thuật, không có giới nghệ sĩ?

Sở dĩ có cuộc tranh luận trên có lẽ nguyên nhân sâu xa cũng vì trong môi trường văn hóa nghệ thuật, nhất là trong giới biểu diễn ở VN, có quá nhiều sự bát nháo! Có nhiều người tài năng không đáng đến mức đó nhưng lại được tôn xưng là siêu mẫu, là ông hoàng bà hoàng hoặc Diva trong lĩnh vực âm nhạc, có nhiều người chẳng tài cán gì nhưng vì có tiền, có sắc nên cũng nổi đình đám…

VN là một quốc gia còn nghèo nhưng thu nhập và mức sống của nhiều người trong giới showbiz ở VN đến mức nước ngoài cũng phải “choáng” khi nhìn vào bộ sưu tập hàng hiệu, xe hiệu, những ngôi nhà, biệt thự thiết kế lộng lẫy hoặc “bộ sưu tập” bất động sản trải dài từ Nam ra Bắc cho tới nước ngoài của họ. Cuộc sống của họ khác một trời một vực với đa số người nghèo, công nhân viên chức ở VN. Có tiền có danh, có đội ngũ người hâm mộ hùng hậu, nhiều người dù tài năng thực sự không phải là cao nhưng đâm ra kiêu ngạo, khiến một số người bình thường đâm ra ghen ghét. Không có gì lạ khi gần đây chuyện một ca sĩ hoặc một nữ doanh nhân livestream “bóc phốt” đời tư những người nổi tiếng lại được nhiều người tò mò theo dõi, thậm chí thích thú, hả hê.

Quan tâm tới đời tư người nổi tiếng là thói thường tình, cho dù ở VN hay ở Mỹ, Anh, Pháp… thì báo chí “lá cải”, scandal của người nổi tiếng luôn thu hút đám đông. Có chăng là ở VN trong giới gọi là nghệ sĩ ấy, số người vừa có tài năng vừa có tư cách, có lòng tự trọng, có đời tư sạch sẽ thật hiếm hoi, trong khi số người tài không bao nhiêu mà từ đời tư cho tới cách hành xử đầy “phốt” thì đầy, sự giàu có của họ buổi ban đầu cũng thường không phải do tự thân mà ra, chính vì vậy nếu ai muốn bóc “phốt” thì cũng dính lắm người.

Và cũng không lạ gì vì một số bộ phận nghệ sĩ như vậy, nên mới có những khán giả cho mình cái quyền được công khai nhục mạ, tung hê đời tư người nổi tiếng, trong khi những người nổi tiếng lại không dám kiện vì sợ còn bị “khui” thêm!

Công an, tòa án, chính quyền không làm đúng chức năng nên người dân “tự xử”

Từ khoảng chục năm trước ở VN chúng ta đã nghe nói đến chữ “tự xử” xuất hiện trên báo chí, trong dư luận để nói lên tình trạng người dân “tự làm luật” với nhau và với chính quyền.

“Tự xử” ví dụ như những vụ người dân hè nhau đánh đập, có khi tới chết, một kẻ bắt trộm chó. Hiện tượng này đã xảy ra nhiều lần, tại các vùng khác nhau như Bắc Giang, Thanh Hóa, Nghệ An, Quảng Trị... Có khi người dân tức giận đến mức đánh chết xong còn thiêu cả xe, cả xác của kẻ trộm chó.

"Tự xử” ví dụ như có những bệnh nhân, sản phụ bị tử vong do “tai nạn nghề nghiệp,” do cung cách làm việc tắc trách, vô lương tâm của đội ngũ y bác sĩ, cán bộ y tế, khiến người nhà nạn nhân tức giận, xông vào bệnh viện đập phá đồ đạc, đuổi đánh y bác sĩ, hoặc mang xác nạn nhân tới bệnh viện để đòi làm ra lẽ.

Kéo nhau “tự xử” những kẻ mà họ cho là có những hành đông sai trái: “Lo ngại tình trạng dân tự xử lý các hành vi bất bình thay cơ quan chức năng” (Quảng Ninh)

Tiến tới một bước, có nhiều sự việc kéo dài mà chính quyền không giải quyết hoặc “bó tay” như với nạn “cát tặc”, khiến người dân bức xúc, phải “tự làm luật” “…bằng cách ném đá, chai thủy tinh lên những chiếc tàu hút cát; đồng thời thay nhau túc trực để xua đuổi tàu hút cát ra khỏi khu vực sát mép sông. (“Không thể để người dân tự xử” (Báo điện tử Bình Phước)

Có những khi, vì uất ức, tuyệt vọng quá mức, người ta chỉ còn cách đem chính sinh mạng của mình ra “tự xử.” Đã có những vụ tự thiêu mà nguyên nhân sâu xa do cách làm ăn quan liêu, coi thường tính mạng, danh dự nhân phẩm người dân của nhà cầm quyền, hay do luật pháp bất công, xét xử oan sai.

Rồi những vụ nổi dậy làm xôn xao dư luận. Như vụ án cưỡng chế đất tại đầm Cống Rộc, huyện Tiên Lãng, thành phố Hải Phòng vào đầu năm 2012, mà nhiều người vẫn so sánh với vụ án Đồng Nọc Nạn thời Pháp thuộc. Hai anh em nông dân Đoàn Văn Vươn đã dùng súng hoa cải chống lại lực lượng cưỡng chế đất đông đảo hơn 100 người bao gồm cả lực lượng công an và quân đội, làm bị thương 2 công an và 4 người thuộc ngành quân đội.

Vụ thứ hai là anh Đặng Ngọc Viết, năm 2013, xuất phát từ việc bồi thường giải phóng mặt bằng không thỏa đáng của chính quyền địa phương, đã dùng súng bắn chết và bị thương 5 cán bộ của Trung Tâm Phát Triển Quỹ Đất TP Thái Bình, rồi tự sát sau đó vài giờ.

Hoặc vụ án Đồng Tâm mới đây-một tội ác dã man, tàn bạo của nhà cầm quyền VN gây chấn động dư luận, mà khởi đầu chỉ vì người dân Đồng Tâm đã dám đứng lên bảo vệ đất đai của mình.

Tất cả đều là “tự xử”. Người dân, do tuyệt vọng với việc “đối thoại” với nhà cầm quyền, tuyệt vọng với sự chờ đợi và những bất công phi lý phải chịu đựng quá lâu nên họ phải đi đến quyết định tự hành động.

Trở lại vụ một nữ doanh nhân-đại gia livestream tố cáo một “thần y” là lang băm, lừa đảo, một danh hài lùm xùm tiền từ thiện…cũng là một hình thức “tự xử”, dùng sức mạnh của mạng xã hội và dư luận để “hạ gục” những “thần tượng”, lôi ra những mặt trái hay khui ra những vấn đề gây nghi vấn.

Lý giải điều này, nhiều nhà xã hội học, luật sư cho tới đại biểu Quốc hội cho rằng đó là do người dân mất niềm tin vào pháp luật, vào chính quyền (“Dân “tự xử” khi mất niềm tin vào hệ thống pháp luật”, VOV, "Dân 'tự xử' vì mất niềm tin", VNExpress…)

Sâu xa hơn, những hành vi “tự xử” liên tục xảy ra, với mức độ bạo lực ngày càng cao chứng tỏ mâu thuẫn xã hội, mâu thuẫn giữa nhà cầm quyền và nhân dân ngày càng sâu sắc. Nó cũng nói lên sự bất lực của bộ máy khi không thể giải quyết được những yêu cầu chính đáng của người dân, nói lên bản chất của chế độ: sự quan liêu, xa rời dân, coi thường dân, không lắng nghe, thấu hiểu những nỗi bức xúc của dân.

Tóm lại: Một xã hội có quá nhiều hành vi dùng luật rừng để “tự xử” là một xã hội thụt lùi trở về thời kỳ mông muội, dã man, con người coi thường luật pháp, vì chính nhà nước này đã tự đặt mình, đặt đảng cầm quyền đứng cao hơn luật pháp.

Một xã hội có quá nhiều sự lệch lạc về tiêu chuẩn, giá trị, danh xưng, thầy không ra thầy, trò không ra trò, nghệ sĩ không ra nghệ sĩ, khán giả không ra khán giả v.v..thì cuối cùng con người không còn biết đâu là chuẩn mực nữa. Cả hai đều dẫn tới một hậu quả là cuối cùng con người không còn có niềm tin vào bất cứ ai, cho dù đó là một nhà giáo, một nghệ sĩ hay công an, tòa án, cũng không còn có lòng tin vào nhau.

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Tên của bạn
Email của bạn
28 Tháng Chín 20157:20 SA(Xem: 13509)
Mà bài học…50 ngàn quân Việt Nam thương vong bỏ mạng ở xứ chùa Tháp nhưng Campuchia không CS mà lại là Hoàng Gia Dân Chủ ngã vào vòng tay Trung Quốc, “đảng ta” học mãi chưa thuộc bài, thì lần này Tập Cận Bình trước chuyến đi Mỹ tuyên bố rằng: “Quần đảo Trường Sa là lãnh thổ Trung Quốc từ thời cổ đại đến nay, chúng tôi có đầy đủ chứng cứ lịch sử và pháp lý để chứng minh điều đó”.
26 Tháng Chín 201511:32 SA(Xem: 12894)
Tội nghiệp cho ông Tập! Khổng Minh được cho là thiên tài của nước Tàu (thời Tam Quốc) đã từng ngước mặt lên trời than: “Mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên!” nghĩa là: “Mưu việc ở người, nên việc ở trời!" Họ Tập rồi cũng thế thôi!
24 Tháng Chín 20157:51 SA(Xem: 12164)
Chủ nghĩa Mác Lê Nin mà hồ chí minh du nhập vào gần một thế kỷ nay đã lạc hậu khi tại chính quê hương của nó đã không còn tồn tại, sự hô hào của đảng csVN chỉ là một cách ăn mày dĩ vãng, đánh lận con đen nhằm tiếp tục chính sách mị dân để độc quyền cai trị.
23 Tháng Chín 20157:54 SA(Xem: 13304)
Câu chuyện của chị bạn xảy đến cùng lúc với tin những học trò nghèo ở Huế chưa đóng được học phí bị bêu tên dưới cột cờ. Công ty Tôn Hoa Sen kêu gọi từ thiện nhưng chặn nguồn nước của dân thiểu số ở Đạ Mri đế ép lấy đất. Công ty Tân Hiệp Phát thì thay vì xin lỗi người tiêu dùng, bãi nại cho người tố cáo sản phẩm lỗi bị gài bẫy đi tù… thì thay giám đốc người nước ngoài để rửa mặt. Và ở Hà Nội, quan lại chia nhau cai trị trong họ hàng của mình ở huyện Mỹ Đức.
20 Tháng Chín 201511:09 CH(Xem: 19399)
Khi nhìn qua màn hình computer thấy cảnh tòa nhà World Trade Center bị đổ sụm do chiếc phi cơ đâm vào nhiều sinh viên đã rú lên vì sung sướng, thế rồi họ truyền tin cho nhau với thái độ đắc chí. Họ đua nhau bình phẩm và chờ đợi sự "giãy chết" của Hoa Kỳ. Lạ một điều, những sinh viên ấy hầu hết lớn lên khi chiến tranh đã chấm dứt. Hàng ngày họ vẫn uống Coke, vẫn chuộng những chiếc quần Jeans hiệu Levi's và săn lùng những hàng hóa "made in USA" từ chiếc computer cho đến đôi giày thể thao.
19 Tháng Chín 20158:29 CH(Xem: 11981)
Và ai đã là người có tự do hơn ở Việt Nam — những người sống ở miền Nam Việt Nam không Cộng Sản (dù là với tất cả các khuyết điểm của chế độ đó) hay những người sống dưới chế độ Cộng Sản của Ho, Ho, Hồ Chí Minh ở Bắc Việt Nam ?
19 Tháng Chín 20157:51 CH(Xem: 11767)
Một nền dân chủ muốn bền vững còn cần xây dựng trên nền tảng: tự do báo chí, kinh tế tự do, xã hội dân sự... Bởi thế mọi đổi mới, nếu có, của nhà cầm quyền cộng sản chỉ là vặt vãnh không thể nào tạo ra dân chủ. Chỉ có sự thay đổi triệt để từ cộng sản sang cộng hòa mới có thể mang lại tự do dân chủ cho Việt Nam.
17 Tháng Chín 20157:42 SA(Xem: 10728)
Tuy đã thất bại toàn diện như thế, nhưng đảng CSVN vẩn ù lì chũi đầu xuống cát để tiếp tục: “Kiên định chủ nghĩa Mác - Lênin, tư tưởng Hồ Chí Minh” để “vận dụng sáng tạo và phát triển phù hợp với thực tiễn Việt Nam.” Còn sáng tạo cái gì nữa đảng ơi? Thiên hạ đã vứt nó vào sọt rác và đổ đi không ai muốn ngó đến cái mặt mũi xấu xa, ghê tởm của nó nữa mà lại rước về mà thờ thì chỉ có những con người mất trí mới làm như thế.
13 Tháng Chín 201512:54 CH(Xem: 16477)
Chính sách thanh lọc để chọn ra cho mình một quốc gia duy ý chí bắt đầu và còn kéo dài tới tận hôm nay, những ai có quan hệ với chính quyền miền Nam Việt Nam (dù họ hoàn toàn vô tội) cánh cửa đại học vẫn khép lại, họ chỉ có thể chọn cho mình con đường thấp hèn hơn hoặc đào thoát khỏi nước Việt, vấn nạn này kéo dài hàng thập kỷ trong thập niên 80 của thế kỷ trước, bối cảnh xã hội khi ấy tối đen, ảm đạm dường như không lối thoát !
11 Tháng Chín 20158:30 SA(Xem: 26846)
Cho rằng Nguyễn Tấn Dũng là một 'đại diện thân Mỹ' và ‘chống Tàu’ chỉ là sản phẩm của những trí tưởng tượng điên rồ. Những kẻ tham nhũng chỉ biết đến tiền và quyền. Bất cứ ai cho tiền, dù là Mỹ hay Tàu đều không quan trọng. Tóm lại, nếu không lật đổ được chế độ độc tài cộng sản, tương lai đất nước sẽ tiếp tục còn tăm tối trong nhiều năm tới.
11 Tháng Chín 20158:24 SA(Xem: 18496)
sinh viên nghèo Nguyễn Văn Sỹ (quê ở xã Duy Hòa, huyện Duy Xuyên, tỉnh Quảng Nam) cô đơn ngồi sụp xuống sân trường bật khóc, mắt đỏ hoe vì không đủ tiền để đóng các khoản nhập học 4,6 triệu đồng = (200.usd) mà trong túi chỉ vỏn vẹn có 3 trăm ngàn (12.usd) do mẹ bán hết hơn nửa tạ lúa gói ghém đưa cho em đóng tiền học, số tiền có được quá ít nên không thể làm thủ tục nhập học, Sỹ nghẹn ngào chơi vơi giữa 2 chọn lựa: Ở lại, hay quay về quê nhà cuốc đất trồng khoai?
09 Tháng Chín 201512:44 CH(Xem: 13119)
Chính vì lý do này , mà những năm sau đó , mặc dù Hồ Chí Minh tiếp tục viết thư cho Tổng thống Mỹ là Harry Truman xin tiền viện trợ và xin giúp đỡ để đánh Pháp và tiếp tục đánh xuống miền Nam , Harry Truman không thèm trả lời 1 câu và không giúp tiếp . Vì khi đội OSS trở về thì họ đã báo cáo cho quốc hội Mỹ biết Hồ Chí Minh là 1 tên gian xảo và lừa lọc như thế nào
04 Tháng Chín 20151:46 CH(Xem: 18736)
« Việc phản đối đặt tên đường Mạc Thái Tổ là không có cơ sở. Có chăng, đó chỉ là sản phẩm của một thứ chủ nghĩa dân tộc lạc loài, một tâm lí “chính thống” không đến nơi và một “chiêu bài” chống Trung Quốc mang màu sắc hiện tại mà thôi… » * một tâm lí « chính thống » không đến nơi CSVN muốn nói tới việc trung thành với triều đại đã cưu mang, nuôi dưỡng mình. Những chữ không đến nơi ở đây phải đặt cái tâm lý ở thời đại cổ và thời đại ngày nay mới có thể phán đoán được. Việc phán đoán này tất nhiên là tương đối.
04 Tháng Chín 20151:30 CH(Xem: 11829)
Thực tế chưa bao giờ có một nhà nước của tuyệt đại đa số nhân dân như thế ở Việt Nam dưới thời Cộng sản. Các chính quyền lập ra từ sau ngày gọi là “Cách mạng tháng Tám 1945” đều là nhà nước tự biên tự diễn của đảng, do đảng và vì đảng và chưa hề biết quán triệt ý nghĩa câu nói lịch sử của ông Hồ rằng: “Nước độc lập mà dân không được hưởng tự do, hạnh phúc thì độc lập chẳng có nghĩa lý gì”.
01 Tháng Chín 20159:16 SA(Xem: 12678)
Anh Chí cho rằng chỉ riêng việc huy động nhân lực và kinh phí để thực hiện buổi diễu binh, diễu hành với 30.000 người tham dự thôi, ước tính cũng đã chiếm một phần kinh phí rất lớn rồi, chưa kể rất nhiều các hoạt động khác. “Quan điểm của tôi và những người khác là không muốn tiến hành những việc rầm rộ, duyện binh, diễu hành một cách quá lãng phí trong thời điểm không nên tiến hành”.
30 Tháng Tư 2024
Với sự ra đi “bất ngờ” của ông Vương Đình Huệ, đảng CSVN đã rơi vào cuộc khủng hoảng chính trị lớn nhất từ trước tới nay. Những người thay thế ông Huệ và ông Thưởng chỉ đếm trên đầu ngón tay gồm Bà Trương Thị Mai, 66 tuổi, quê Qủang Bình, Bí thư Trung ương đảng, Trưởng ban Tổ chức Trung ương; Thủ tướng Phạm Minh Chính, 66 tuổi, quê Thanh Hóa và Bộ trưởng Công an, Đại tướng Tô Lâm, 67 tuổi, quê Hưng Yên. Tuy nhiên ai sẽ thay ông Nguyễn Phú Trọng làm Tổng Bí thư để lãnh đạo Đảng khóa XIV càng mù mịt hơn, vì những người có điều kiện nhất đã bị loại.
29 Tháng Tư 2024
Trong trại, dù Kẻ Nằm Vùng có lời khuyên trước là không nên – nhưng tướng Trọng, thay vì mặc quần áo dân sự như mọi người tị nạn khác – tiếp tục diện bộ quân phục đại lễ với đầy đủ phụ tùng, dây biểu chương, huy chương, nón kết…đi vào nhà ăn tập thể. Tướng Trọng được 4 người đàn ông đang ngồi ăn, đứng dậy đón chào nghiêm chỉnh đúng tác phong thuộc cấp. Tuy nhiên ngay sau đó bị một số người, có khá nhiều phụ nữ chửi bới, ném thức ăn vào người, khiến ông tối tăm mặt mũi, được Kẻ Nằm Vùng kéo chạy ra ngoài nhưng rồi phải trốn vào một nhà cầu công cộng.
24 Tháng Tư 2024
Bộ phim Kẻ Nằm Vùng hay Cảm tình Viên (The Sympathizer) dựa trên tiểu thuyết cùng tên của tác giả Nguyễn Thanh Việt, được sản xuất bởi A24 và Rhombus Media, đạo diễn Hàn Quốc Park Chan-wook, với sự hiện diện của 2 tài tử nổi danh trong cộng đồng người Việt hải ngoại là bà Kiều Chinh, Nguyễn Cao Kỳ Duyên, đã bắt đầu công chiếu tập 1 trên HBO từ ngày 14 tháng 4 năm 2024. Phim chiếu gần 10 ngày rồi nhưng không thấy giới phê bình văn học, nghệ thuật hải ngoại có bài nào nhận xét, đánh giá tập 1 và 2. Những cây đa, cây đề nổi tiếng trong làng báo, truyền thông hải ngoại thường viết bài bình luận tác phẩm văn chương, phim ảnh… hoàn toàn im lặng.
24 Tháng Tư 2024
Vốn là đảng cướp nên tìm một người có khả năng, vừa khôn ngoan vừa hiểm độc để có thể nắm đầu trùm công an là người ngăn chặn mọi chống đối từ bên trong cũng như bên ngoài thì không dễ kiếm. Đại diện trong Quốc Hội chỉ là bù nhìn. Đại hội đảng là chiến trường thanh lọc, sắp xếp hàng ngũ trung ương, địa phương và chính trị bộ là giai đoạn cuối cùng để chọn lãnh đạo tương lai. Đừng coi thường tiến trình "dân chủ" của CSVN đi từ trên xuống dưới. Vì mục tiêu của đảng là cầm quyền. Mọi đe dọa quyền lực đảng có nghĩa đảng sẽ bị tiêu diệt. Để tìm lãnh đạo có khả năng đó đòi hỏi Khôn và Ác. Từ trên...
23 Tháng Tư 2024
Tuy nhiên lịch sử của Việt Nam đã phủ nhận sự mạo nhận này. Chưa hề có cuộc trưng cầu ý kiến nào chứng minh “Đi lên chủ nghĩa xã hội là khát vọng của nhân dân”. Vì vậy, khi bị chống đối, ban Tuyên giáo Trung ương đã quay cuồng với giọng điệu thù nghịch: “Tính chất nguy hiểm của những phương thức, thủ đoạn này ở chỗ chúng tạo dựng nhận thức sai lệch, mơ hồ, hoài nghi, hoang mang, dao động, gây “tự diễn biến”, “tự chuyển hóa” trong nội bộ, làm lung lay niềm tin của cán bộ, đảng viên và nhân dân vào vai trò lãnh đạo của Đảng, sự quản lý của Nhà nước, tạo tâm lý bức xúc, chống đối trong xã hội. Điều đó ảnh hưởng tiêu cực đến...
22 Tháng Tư 2024
Điều đáng chú ý là Thủ tướng Việt Nam Phạm Minh Chính cả hai lần gặp hai vị lãnh đạo công nghệ này đều mời họ xây dựng nhà máy sản xuất ở Việt Nam. Trong khi đó, khác với Samsung, cả hai công ty này đều không sở hữu nhà máy sản xuất sản phẩm cho chính họ. Điều đó khiến nhiều người đặt ra câu hỏi là lãnh đạo Hà Nội có thực sự hiểu đối tác mình đang nói chuyện? Ai cũng thấy Việt Nam đang đứng trước những cơ hội lớn để nhận được đầu tư lớn hơn về công nghệ nói riêng và kinh tế nói chung
21 Tháng Tư 2024
Cũng đáng chú ý là chuyến thăm Trung Hoa của ông Huệ đã xẩy ra chưa đầy một tháng, sau khi Đảng CSVN cách chức Chủ tịch nước Võ Văn Thưởng ngày 20/03/2024. Ông Thưởng, 54 tuổi từng được coi là ngôi sao sáng trong 4 Lãnh đạo hàng đầu, và là người có nhiều triển vọng thay ông Nguyễn Phú Trọng. Ông bị cách chức vì “đã vi phạm Quy định về những điều đảng viên không được làm”. Tham nhũng cũng có vai trò trong vụ mất chức của ông Thưởng. Vì vậy, chuyến đi Bắc Kinh của ông Vương Đình Huệ càng được củng cố cho vị trí chính trị của ông trong tương lai, vì chính ông đã bảo đảm với Tập Cận Bình và các nhà lãnh đạo...
17 Tháng Tư 2024
Ở tấm thứ nhất, hình một viên cảnh sát mặc bộ quần áo màu kem, nón kết cũng màu kem là điều hoàn toàn sai. Đồng phục của cảnh sát VNCH là áo trắng, quần xám, áo 2 túi, nút áo trên gần sát cổ, không hở cổ hoặc phanh ngực, bên trên túi phải có bảng tên, tay áo trái có huy hiệu cảnh sát. Nón kết cũng trên trắng, viền xám ở dưới. Huy hiệu có dòng chữ Tổ Quốc, Công Minh, Liêm Chính khác với huy hiệu của quân đội là Tổ Quốc, Danh Dự, Trách Nhiệm. Cái chào tay của người trong hình cũng sai không đúng quân phong, quân kỷ. Khi chào, lòng bàn tay phải úp xuống, ngón cái hơi quặp lại, 4 ngón còn lại duỗi thẳng khép vào nhau, cánh tay...
17 Tháng Tư 2024
ngoại giao của nước VNcs tùy theo từng thời điểm, có thể khi công bố Sách Trắng Quốc Phòng năm 2009 thì TQ chưa có những hành vi manh động hung hăng như hôm nay, thế nhưng khi công bố lần thứ hai năm 2019 khi TQ gia tăng cường độ lấn chiếm thì chủ trương của Việt Nam vẫn không thay đổi, điều đó đặt ra một câu hỏi là liệu nhà cầm quyền csVN vẫn chấp nhận không thay đổi đường lối quốc phòng trong khi chủ quyền quốc gia đang bị đe dọa nhằm đổi lấy một nền hòa bình nhu nhược, yếu ớt, và sự độc lập đang bị chỉ trích khi dân chúng nhìn thấy giới lãnh đạo TQ xem đảng csVN như thủ hạ của mình...
12 Tháng Tư 2024
Hai nhóm gồm hơn 30 nhà lập pháp Mỹ hồi cuối tháng 1 đã gửi các bức thư chung tới Bộ trưởng Raimondo để kêu gọi chính quyền Biden không công nhận quy chế kinh tế thị trường cho Việt Nam. Họ lập luận rằng Việt Nam không đáp ứng các yêu cầu về thủ tục để thay đổi tình trạng và cho rằng việc cấp quy chế này cho quốc gia Đông Nam Á sẽ là “một sai lầm nghiêm trọng.” Kể từ năm 2002, khi Mỹ bắt đầu vụ điều tra chống bán phá giá đầu tiên đối với cá phi lê đông lạnh nhập từ Việt Nam, Washington coi quốc gia Đông Nam Á là một “nền kinh tế phi thị trường.” Trong 21 năm qua, Mỹ đã áp thuế chống phá phá giá đối với nhiều mặt hàng...