TRONG LÒNG THIÊN ĐƯỜNG MÙ
Sự ra đời của đảng csVN với phương châm lừa bịp lúc ban đầu xây dựng một quốc gia cộng sản, phân chia phúc lợi công cộng đồng đêu lên toàn dân đã hoàn toàn phá sản và bại lộ khi ngày hôm nay người vẫn bóc lột người, thậm chí còn tàn nhẫn hơn bất cứ triều đại nào trong giòng lịch sử Việt Nam tự cổ chí kim.
Để có thể cai trị một dân tộc hơn 100 triệu con người, đảng csVN đã tiến hành xây dựng một chương trình ngu dân có kế hoạch, trong đó việc tuyên truyền là điều bắt buộc, vì thế họ đã xây dựng nên hàng trăm đài phát thanh và truyền hình, gần 1.000 đầu báo, tất cả đều được đặt dưới sự kiểm duyệt của ban tuyên giáo nhằm cất lên dàn đồng ca của trại súc vật nhằm ru ngủ người dân trong một kế hoạch thâm độc và lâu dài, tất cả các đài truyền hình trên khắp lãnh thổ bắt buộc phải tiếp sóng chương trình thời sự của VTV1 được phát sóng vào lúc 19:00, sau đó mới là các bản tin trong địa phương của mình, còn các tờ báo thì chỉ được phép đưa tin, bình luận một chiều có lợi cho đảng, nếu đơn vị nào xé rào, loan tin nhạy cảm lập tức sẽ bị đình chỉ xuất bản, kỷ luật nội bộ với những cái mũ chụp là “mất quan điểm, lập trường cách mạng” vv…
Về phía người dân thì đảng nói sao nghe vậy bởi vì ngoài việc tuyên tuyền chủ trương ra thì đảng còn sử dụng một công cụ khác còn ác liệt hơn là công an trị, một công thức quen thuộc của các quốc gia độc tài, họ cùng bạo lực để cai trị người dân, đặc biệt hơn là sự vô pháp luật của cái được gọi là lực lượng chấp pháp khi họ có toàn quyền bắt giữ, tra tấn, bạo hành bất cứ công dân nào trong tầm ngắm, thậm chí khi gây ra chết người thì ngụy biện bằng những lý do vô lý, không những thoát tội mà còn được leo lên chức cao hơn, những chức vụ trưởng, phó công an phường nhỏ bé thôi cũng đeo hàm Thượng Tá, Đại Tá, lương cao ngất ngưỡng thì lấy đâu mà họ không bịt mắt, bưng tai, đàn áp dân lành bảo vệ chế độ.
Khi sự ngu dân do tuyên truyền đã đạt, đảng nói sao người dân nghe vậy thì họ dùng cach chơi chữ để che dấu mục đích chính của mình, cụm từ “Xã hội hóa” là một cụm từ bị lợi dụng nhiều nhất, xã hội hóa khắp xã hội từ bệnh viện, trường học thậm chí cho đến những cơ sở từ thiện, mục đích chính của đảng là tận thu, lợi dụng, bóc lột người dân đến tận xương tủy, thật thảm thương cho những em bé ngây thơ phải chạy chọt để được vào cơ sở giữ trẻ, khi đi học thì phải đóng học phí để được hưởng sự giáo dục, một điều mà tại nhiều nước đã là miễn phí, thế thì câu hỏi cho chúng ta là nếu những em bé mầm non của đất nước đó không có tiền để đóng thì sẽ ra sao?
Câu trả lời ngay trước mắt mọi người: thất học, osin, bán vé số trước sự bàng quan của một chế độ cầm quyền độc ác phi nhân.
Khi còn trong nước sau hơn 20 năm cầm máy tôi đã là một đạo diễn ngoài vòng kiểm soát của ban tuyên giáo, tôi đã từng cầm máy quay và bấm máy những nạn nhân phía sau phòng cấp cứu của bệnh viện Chợ Rẫy, hàng trăm con người nằm ngồi la liệt rên rỉ vì đau đớn, họ bị tai nạn giao thông, bị thương tích vì những sự cố ngoài ý muốn, họ cầu xin sự quan tâm của đội ngũ y tế, đáp lại là những bước chân thờ ơ của những trưởng , phó khoa, họ bước nhanh qua để vào căn phòng có gắn máy lạnh của mình, những người y tá, hộ lý nói năng thô lổ cục xúc như quát vào mặt bệnh nhân chỉ vì họ không có tiền để đóng viện phí, không có cái phong bì nho nhỏ dúi vào túi của những người đang làm nhiệm vụ, họ cứ nằm đó rên rỉ cho đến khi nào thân nhân đem đủ tiền đến đóng thì mới được chữa trị, tôi đã băn khoăn tự hỏi chính mình rằng mình đang sống tại cái xã hội nào, thiên đường hay địa ngục trần gian?
Đó được lý giải là xã hội hóa, nhà nước và nhân dân cùng làm, chấm hết!
Không những chỉ là những nhu cầu cấp thiết mà ngay cả việc ra đường tại Việt Nam mà không có tiền là một sự phiêu lưu mạo hiểm, những trạm thu phí tại các tỉnh thành là những chiếc vòi bạch tuộc làm giàu cho đảng cầm quyền và một bộ phận ăn theo có tên gọi “nhóm lợi ích”, họ đè các phương tiện giao thông qua khu vực của mình để tận thu một cách trực tiếp, nhưng người dân là người bị thiệt hại gián tiếp khi những loại hàng hóa nông, lâm, thủy, hải sản đến tay mình đã đội giá lên gấp nhiều lần so với giá xuất bởi vì phải cộng thêm giá xăng, dầu, BOT, chó vàng, chó xanh vòi mãi lộ trên các cung đường, còn những khoản tiền thu được sẽ được dùng để trang trải cho bộ máy cồng kềnh đang bảo vệ chế độ và làm giàu cho một thiểu số có thẩm quyền, tạo nên khoảng cách giàu nghèo ngày càng xa giữa tầng lớp đảng viên và dân chúng.
Một đất nước be bét về tham nhũng, kinh tế lụn bại không có mặt hàng khoa học kỹ thuật nào gây được dấu ấn cho thế giới nhưng lại được cho là một quốc gia đáng sống nhất hành tinh thì có lẽ chỉ có những kẻ lạc quan tâm thần mới nghĩ ra được.
Về phần dân chúng trong nước cũng ảnh hưởng bởi một chính quyền tệ hại cho nên họ cũng trở nên thay đổi, họ chỉ nhìn nhau bằng ánh mắt kim tiền, ước lượng giá trị con người bằng những loại quý kim, tài sản phô diễn mà quên đi nhân cách là điều tối quan trọng của một con người, vì thế sẽ không có gì ngạc nhiên khi các vụ lừa đảo vẫn xảy ra hàng ngày tại Việt Nam bởi lẽ cái tâm lý kim tiền đã ăn sâu vào huyết quản của người dân trong nước hôm nay.
Từ đóng bộ mặt đai gia, tiểu công tử, quý bà thành đạt cho đến tín dụng cột đèn, bia ôm, cá độ đã nói lên sự suy đồi nhân cách của người dân với sự đầu độc của nhà cầm quyền, đầu độc vì họ đã thủ tiêu nền văn hóa cội nguồn dân tộc, Tình Đồng Loại – Nghĩa Đồng Bào mà thay vào đó là tuyên truyền cổ xúy cho cái được gọi là “Đạo Đức Hồ Chí Minh”, một loại đạo đức - vô đạo đức nhất của Việt Nam, đạo đức gì khi giết người không gớm tay, quyên góp đó rồi giết ân nhân ngay sau đó?, đó là loại đạo đức mất dạy, khốn nạn mang tên HCM thì đúng hơn!
Viết đến đây lòng tôi trỉu nặng về những khổ nạn tại quê nhà, gấp laptop tôi lái xe đên công viên Mile Square Park để đi bộ vài vòng thư giãn đầu óc, khi nghĩ chân giây lát đâu đó trên những đoạn đường, những chú sóc nâu xinh xắn chạy đến bên tôi, ngước cặp mắt mong chờ thức ăn trông thật dễ thương, chúng là những loại động vật tự do vì chúng đang ở xứ sở của tự do, còn những con sóc nâu ở quê nhà thì thật tội nghiệp, nếu không bị bắt để làm mồi nhậu thì dù ở tuốt trên cành cao cũng bị bắn xuống để bắt sống, để bán cho các nhà hàng đặc sản, bởi vì chúng là những loài động vật trong quốc gia cộng sản, một đất nước không hề biết xem trọng quyền con người chứ đừng nói gì đến loài thú vật.
Tất cả những gì tôi viết ra đây chắc bạn đọc tại Việt Nam sẽ hiểu được và lý do chính gây cho chúng ta những bất công, bất cập đó không ai khác hơn chính là do đảng độc tài cộng sản Việt Nam gây ra, chúng ta muốn sống như những con người thực thụ, có quyền lên tiếng về những bất công mà chúng ta đang phải gánh chịu, có trách nhiệm với đất nước của mình thì không còn con đường nào khác, toàn dân phải đứng lên, xuống đường biểu tình đòi hỏi đảng csVN phải trả lại quyền tự quyết cho dân tộc, không còn sợ cầm tù, chấp nhận hy sinh chúng ta mới có thể gây sức ép lên đảng cầm quyền, bắt buộc họ phải xuống thang trao trả chính quyền về tay nhân dân.
Khi đó chúng ta sẽ có một xã hội đáng sống, không những dành cho con người mà còn cho muôn thú đang sống trong một đất nước với ánh mắt hoang mang, sợ hãi…