THỦ KHOA CHĂN LỢN
Quyền Được Biết
Một Thủ Khoa tốt nghiệp không có việc làm, không biết bấu víu vào đâu em viết tâm thư cho tên Bí Thư tỉnh mình bày tỏ nổi lòng cũng như hy vọng sẽ được bố trí một đơn vị công tác đúng chuyên môn nhưng chắc có lẽ chuyện của em cũng không đi tới đâu vì trước đó tại Sài Gòn cũng có một sinh viên-đảng viên trẻ một điều bác Thăng (Đinh La Thăng đã bị về vườn), hai điều bác Thăng rồi cũng chìm vào quên lãng...
Với sở học của em này thì chỉ được làm một cô giáo chuyên Văn, hàng ngày nhai đi nhai lại những huyền thoại về bác và đảng, sáng tạo ra những câu chuyện hoang đường không có thật để nhồi sọ thế hệ trẻ.
Cũng có thể em sẽ trở thành một nhà báo đảng, vì báo cộng sản luôn tìm những con người cần việc làm, có năng khiếu, khi đó để bảo vệ cái nồi cơm của mình em sẽ gân họng thét gào về các thế lực thù địch, phản động chống phá nhà nước ta như bọn chip hôi DLV đã từng làm.
Em nên biết rằng dù cho em có học giỏi đến thế nào nhưng "Nhất thân-Nhì thế-Tam quyền-Tứ Chế" nói trắng ra là cái chủ nghĩa lý lịch, công thần chỉ dành cho loại con ông cháu cha, chúng nó ngồi ăn trên những đồng tiền thuế của người dân đóng góp đến mục ghế, sau khi đến tuổi về hưu lại đưa con em mình vào thế chỗ và ngụy biện là "Cơ cấu".
Từ các viên chúc nhà nước, các đài truyền hình, các công ty quốc doanh đều cùng chung công thức.
Như vậy em sẽ làm gì?
Nếu muốn thay đổi thì em hãy lên đường tranh đấu, dùng ngòi bút, tư duy của mình để làm cách mạng.
Còn em không đủ dũng cảm để làm điều đó?
Tiếp tục chăn heo, vì lý lịch gia đình bố đi làm thợ xây, mẹ làm vườn là không có công gì với "Kách Mệnh" cả.
Vài dòng đến em, mong em sáng mắt ra và khôn lên một chút.
Muốn hết bất công, muốn bình đẵng, muốn có việc làm, muốn sống trong một xã hội đáng sống thì không còn con đường nào khác là phải lật đổ cái bọn độc tài mang tên Đảng cộng sản Việt Nam!
===============================================================================================
Kính gửi: Chú Triệu Tài Vinh, Uỷ viên Ban chấp hành Trung ương Đảng,
Bí thư Tỉnh uỷ, tỉnh Hà Giang.
Cháu tên là Bùi Thị Hà, sinh ngày 10/10/1994, thường trú tại thôn Thái Hà, xã Ngọc Đường, TP Hà Giang. Cháu được biết chú là người lãnh đạo có tâm và đã cống hiến rất nhiều cho tỉnh Hà Giang.
Hôm nay cháu mạnh dạn viết tâm thư này gửi đến chú, mong chú bớt chút thời gian quý báu của mình để lắng nghe vài lời tâm sự của cháu - một người dân trong tỉnh, một thế hệ trẻ khao khát cống hiến cho tỉnh nhà.
Thưa chú, cháu sinh ra và lớn lên trong một gia đình nghèo của xã Ngọc Đường.
Bà nội cháu đã ngoài 80 tuổi.
Bố cháu làm phụ xây mỗi ngày được 100 ngàn đồng nhưng đó lại là trụ cột của gia đình cháu, ngày nắng thì không sao nhưng ngày mưa không có việc người ta không thuê bố cháu thì cả nhà lại không có tiền để trang trải.
Mẹ cháu làm nông quanh năm với mảnh vườn nhỏ, chắt chiu từng mớ rau đạp xe đạp chở ra chợ bán. Bố mẹ cháu lại phải nuôi ba đứa con ăn học nên cuộc sống khá chật vật.
Năm 2010, bố cháu qua đời trong một tai nạn giao thông khi đi chở nước rác người ta cho về để mẹ cháu nuôi lợn.
Tai họa ấy là cú sốc lớn đối với gia đình cháu.
Biết rằng, ở đời ai mà chẳng phải trải qua sinh ly tử biệt nhưng tai họa này lại đến với gia đình cháu quá sớm.
Bố cháu mất, khó khăn chồng chất khó khăn, một mình mẹ cháu, người mẹ chỉ có 38kg và già hơn rất nhiều so với tuổi của mình phải đương đầu với sóng gió của cuộc đời để lo cho 3 chị em cháu được ăn học.
Thương mẹ, cháu và chị gái nhiều lần có ý định nghỉ học để đi làm thuê giúp mẹ, may mắn thay là mẹ cháu gạt đi suy nghĩ đó của chúng cháu.
Mẹ nói: Nếu thương mẹ thì phải học thật giỏi, không có con đường nào giúp nhà mình thoát nghèo bằng con đường học. Dù mẹ có phải vay mượn, vất vả thế nào mẹ cũng chịu để nuôi các con nên người.
Từ đó ba chị em cháu lao đầu vào học để hi vọng tương lai có cuộc sống tốt hơn để báo đáp ơn mẹ.
Từ năm 2012 đến năm 2014, gia đình cháu thuộc diện hộ nghèo vì một mình mẹ cháu phải nuôi 2 con học đại học ở Hà Nội và một em trai học trường THPT Chuyên tỉnh.
Bà nội vì tuổi già, bệnh tim, gia đình không có tiền chạy chữa kịp thời nên bà đã ra đi theo bố cháu. Năm 2014 - 2015 xã “xóa nghèo” nên gia đình cháu trở thành “hộ cận nghèo”.
Đến năm 2016, do chính sách xây dựng nông thôn mới của tỉnh nên gia đình được xóa nghèo, nhưng thực tế kinh tế gia đình vẫn còn gặp nhiều khó khăn vì lao động chính của nhà vẫn là mẹ cháu.
Chị gái của cháu đã tốt nghiệp Học viện Hành chính Quốc gia và hiện tại vẫn chưa xin được việc.
Cháu tốt nghiệp trường Đại học Sư phạm Hà Nội 2 và là Thủ khoa xuất sắc; Em trai cháu hiện đang là học viên trường Sỹ quan Chính trị.
Thưa chú, ngay từ nhỏ cháu đã ước mơ mình sẽ trở thành một cô giáo, gắn cuộc đời mình với biết bao đứa trẻ thơ ngây. Ước mơ đó luôn theo cháu trong từng hơi thở, thôi thúc cháu nỗ lực từng ngày.
Năm 2012, cháu thi đỗ Khoa Ngữ văn của trường đại học Sư phạm Hà Nội 2. Cháu nhận được học bổng tiếp sức đến trường do Thành đoàn thành phố Hồ Chí Minh kết hợp với báo Tuổi trẻ trao tặng cho tân sinh viên nghèo đậu các trường đại học trên địa bàn thành phố Hà Nội.
Năm 2015, cháu nhận được học bổng Furyo của quỹ hỗ trợ đào tạo Nhật Bản dành cho sinh viên nghèo có thành tích học tập xuất sắc.
Tháng 3/2015, cháu dành được giải nhì cuộc thi “tài năng khoa học trẻ trường Đại học Sư phạm Hà Nội 2”.
Tháng 6/2016, cháu tốt nghiệp đại học Sư phạm Hà Nội 2 với tấm bằng xuất sắc và nhận được giấy khen của hiệu trưởng tặng vì đã có thành tích xuất sắc trong học tập và các hoạt động phong trào cấp khoa khóa học 2012 - 2016.
Ngày 28/8/2016, tại Văn Miếu – Quốc Tử Giám, cháu vinh dự được thành phố Hà Nội vinh danh là 1 trong 100 thủ khoa xuất sắc tốt nghiệp các trường đại học, học viện trên địa bàn thành phố Hà Nội.
Khi mới ra trường, cầm tấm bằng đại học trên tay, cháu muốn được đi làm, được tận hiến cho quê hương Hà Giang.
Thế nhưng, cháu rất buồn chú ạ!
Cháu ra trường được 3 tháng rồi mà vẫn chưa thể làm được gì.
Hồ sơ của cháu đến nay vẫn ở nhà bởi không một cơ quan nào nhận.
Cháu đã từng mang hồ sơ ra Sở Nội vụ, Sở Giáo dục và đào tạo để nộp nhưng họ đều không nhận với lý do không có chỉ tiêu.
Cháu tìm hiểu và được biết có chính sách thu hút nhân lực về làm việc tại tỉnh.
Cháu vội vàng mang hồ sơ ra nộp nhưng Sở Nội vụ trả lời chính sách đó đã tạm dừng.
Thưa chú, các cụ ta dạy “Bàn tay ta làm nên tất cả, có sức người sỏi đá cũng thành cơm”.
Cháu có đôi bàn tay bởi vậy nếu không được làm giáo viên cháu vẫn có thể làm các nghề khác để kiếm sống, để tồn tại.
Cháu đã từng làm chạy bàn cho quán bia nhà chị họ ở Mậu Duệ - Yên Minh; từng làm phục vụ ở quán cơm Cây Bàng ở gần Sở Giáo dục.
Nhưng chú ơi! bỗng dưng cháu lại cảm thấy tiếc. Cháu tiếc cho sự nỗ lực, cố gắng của bản thân suốt 16 năm học vừa qua; cháu tiếc công mẹ cháu, người mẹ đã phải nhặt từng mớ rau, bán từng vác mía, nuôi từng con lợn, chắt chiu, dành dụm từng đồng, từng hào để cho con cái được bước vào đại học;
Cháu tiếc số tiền học phí, học bổng mà Nhà nước và một số đơn vị, tổ chức đã bỏ ra, ủng hộ, giúp đỡ cháu.
Thưa chú, tỉnh ta luôn luôn động viên con em đi học, nâng cao trình độ, tỉnh nói rằng sẽ cố gắng giải quyết việc làm cho con em địa phương, có chính sách thu hút nguồn nhân lực chất lượng cao về làm việc tại tỉnh.
Chính sách đó là có thật không chú!? hay chính sách vẫn mãi chỉ là chính sách.
Chú ạ, thời gian qua cháu đã cố gắng hết mình bởi mong muốn được đi làm, được giúp đỡ mẹ, được cống hiến cho quê hương.
Phải chăng ước mơ đó là quá xa xỉ?
Một mơ ước được làm việc, được cống hiến cho quê hương thôi, sao mà lại trở nên khó khăn đến vậy.
Thưa chú, liệu rằng có còn một câu chuyện cổ tích nào đó dành cho một nàng lọ lem như cháu không, hay là cuộc đời sẽ mãi chỉ là thực tế của một vòng tròn quẩn quanh, cao thấp!?
Nhưng dù sao, cháu vẫn rất tin tưởng, kỳ vọng vẫn sẽ còn có những cái tâm, cái tầm và cái đức trong cuộc đời này, để cháu có thể thực hiện ước mơ, thắp lên niềm tin về một ngày mai tươi sáng.
Mong chú sẽ cho cháu một con đường, một cơ hội để trở về, để được làm việc và để sống hết mình cho quê hương Hà Giang.
Cháu xin hứa nếu được làm việc tại tỉnh Hà Giang, cháu sẽ cố gắng nỗ lực học tập và rèn luyện đức và tài để có thể trở thành một giáo viên giỏi đóng góp cho sự nghiệp giáo dục của tỉnh nhà.
Lời cuối, cháu xin chúc chú Bí thư sức khoẻ và cảm ơn chú đã bớt chút thời gian quý báu của mình để lắng nghe những lời tâm sự từ tận sâu thẳm đáy lòng cháu!
====================================================================
TÂM THƯ VÀ HƯ HOẠI
FB. Luân Lê
Đọc “tâm thư” của cô thủ khoa ngữ văn chăn lợn gửi ông chủ tịch tỉnh nghèo Hà Giang với lời cầu xin cơ hội mà thấy rất đỗi tội nghiệp và đáng thương. Hy vọng cô này sẽ không trở thành một nô bộc của tỉnh miền núi nghèo khó ấy nếu được ban phát cơ hội nhận vào.
Đất nước này quả thực lắm tâm thư quá, từ thi cử vào đại học đến bước chân ra khỏi cánh cửa giảng đường. Những tâm thư xin xỏ và van nài.
Không ai dạy con người ta bỏ đi thói xin xỏ và kể lể hoàn cảnh để tìm thấy sự thương hại rồi từ đó nhận sự ban ơn trong học tập, công việc hay nghề nghiệp hay sao? Không ai dạy cho họ lòng tự trọng và tính tự chịu trách nhiệm, cách phát huy tài năng bằng tự lập, bằng khao khát của mình ư?
Cầu xin cơ hội trong một xã hội đầy rẫy bất công để chen chân vào chốn nhơ nhớp ấy ư?
Sinh ra từ làng, nhưng quê hương là tổ quốc. Đâu đâu cũng sẽ là nhà để cống hiến nếu vẫn ở trên mảnh đất quê hương này và có đủ tri thức để kiến tạo cho đất nước, cho con người.
Về nhà chăn lợn, viết tâm tư kể nghèo khó, trích ngang vài dòng thành tích, rồi than trách xã hội bất công, bỏ qua những chia sẻ về nghề nghiệp từ những nơi khác, nhưng lại nài nỉ một cơ hội để vào được cái nôi của những bất công. Cô gái này thực tỉnh hay mơ vậy?
Văn là trải nghiệm, không phải là điểm chác. Văn là tâm hồn, không phải bằng cấp phân loại. Văn là nhân sinh, không phải cơ hội. Văn là khơi dậy, không phải quỵ luỵ. Văn là sống đời, là sự trôi dạt, chứ không phải dừng lại ở một nơi chốn nhỏ bé hay an nhàn.
Cất tấm bằng đi, chứng minh mình có thể sống tốt và làm tốt mọi việc với kiến thức mình học được ở trường, nếu không, cô gái ấy chính là điển hình của một nền giáo dục thất bại về mọi mặt: tư duy, phẩm giá, năng lực và cả khả năng thích ứng với môi trường.
Cuộc sống không cấp bằng và cuộc sống cũng không cần điểm chác. Mà cuộc sống cần bàn tay và khối óc có thể tự lập và kiến tạo được những tri thức thực sự khi bắt tay vào làm một việc gì đó của con người và cho con người.
http://giaoduc.net.vn/Giao-duc-24h/Nu-thu-khoa-di-chan-lon-tung-roi-nuoc-mat-gui-thu-toi-Bi-thu-Trieu-Tai-Vinh-post180256.gd