“Kẻ nào dùng gươm sẽ chết vì gươm”
GNsP (11.03.2017) – Do có mâu thuẫn trong sinh hoạt tại cơ quan, một cấp dưới đã đến nơi làm việc dùng dao đâm thủng bụng dẫn đến trọng thương Trưởng phòng Tư pháp huyện Trà Ôn, tỉnh Vĩnh Long vào lúc 8h sáng hôm qua, ngày 10-03.
Dư luận xã hội vẫn chưa quên vụ chi cục trưởng Kiểm lâm tỉnh Yên Bái đã nổ súng giết Bí thư Tỉnh ủy Yên Bái và Chủ tịch Hội đồng nhân dân tỉnh Yên Bái kiêm Trưởng ban Tổ chức vào ngày 18 tháng 8 năm 2016, tại trụ sở Tỉnh ủy Yên Bái.
Bạo lực lên ngôi…
Bạo lực là phương thế được sử dụng cách phổ biến để giải quyết các bất đồng trong xã hội ngày nay. Trong gia đình thì chồng đánh vợ, cha mẹ bạo hành con cái, con cái ngược đãi cha mẹ. Nơi trường học thì ngay từ học lớp Mầm, lớp Chồi chác bé đã bị bảo mẫu bạo hành. Đi học thì thầy cô đánh học sinh, học sinh cũng đánh lại thầy cô và việc học sinh đánh nhau đã trở thành chuyện bình thường đến mức không còn ai muốn quan tâm.
Nhìn thấy ghét hay va chạm quyền lợi là đánh đã là chuyện đương nhiên(?), nhưng yêu không được cũng thảm sát cả nhà hay giết rồi chặt khúc thân thể người mình đã từng yêu thương cũng không phải là chuyện hiếm xảy ra.
Nhà thương bây giờ cũng không còn là “nhà” để thể hiện “tình thương” nhưng cũng là nơi để đánh nhau. Bác sĩ vô cảm gây chết oan nhiều bệnh nhân, làm chết người thì đem quăng xuống sông phi tang. Bệnh nhân vì uất ức đau lòng trước cái chết của người nhà đánh luôn bác sĩ.
Trong chốn lao tù việc ép cung gây oan sai cho bao nhiêu tử tù, những người chỉ mới là nghi phạm đã bị đánh chết trong đồn công an đã không còn là chuyện lạ.
Đánh cả những người bày tỏ chính kiến trong ôn hòa, đánh cả người đi khởi kiện, tức là những người đang muốn giải quyết các mâu thuẩn bằng luật pháp và văn minh. Đánh cả tưởng niệm ngày lịch sử chống ngoại xâm, tức là những người yêu hòa bình.
Nguyên nhân…
Vì sao bạo lực đã diễn ra một cách có hệ thống, liên tục, nhất quán và đều khắp trong tất cả các lĩnh vực giáo dục, gia đình, xã hội…Đâu là nguyên nhân của mọi nguyên nhân?
Xét về chính trị, Việt Nam lấy chủ nghĩa Marx làm kim chỉ nam, Marx dạy rằng, mâu thuẩn chỉ được giải quyết bằng bạo lực, đây là con đường duy nhất để xã hội phát triển. “Nhất quán với tư tưởng của C.Mác và Ph.Ăng-ghen, V.I.Lê-nin tiếp tục khẳng định rằng, nhà nước là một hiện tượng lịch sử, sự tồn tại và tiêu vong của nó là tùy thuộc vào những điều kiện cụ thể; “nhà nước chỉ là một tổ chức thống trị của một giai cấp”(1) và “bất cứ nhà nước nào cũng là một bộ máy để một giai cấp này trấn áp giai cấp khác”(2).”
Nghĩa là từ nhà trường đã không dạy cách giải quyết mâu thuẩn bằng thương lượng, thuyết phục nhau, bằng văn minh tình thương nhưng chỉ bằng bạo lực. Từ đó, những ai có quan điểm khác mình đều được xem là THẾ LỰC THÙ ĐỊCH và phải tiêu diệt.
Chính cái tư duy bạo lực là sức mạnh đó là nguồn cảm hứng cho những vần thơ máu ra đời:
“Giết! Giết nữa! Bàn tay không ngơi nghỉ
Cho ruộng đồng lúa tốt, thuế mau xong
Cho Đảng bền lâu
Cùng rập bước chung lòng
Thờ Mao Chủ tịch, thờ Xít-ta-lin bất diệt!”
Tố Hữu
Thực tế là lịch sử VN luôn là một đất nước tranh giành đánh nhau từ thời xa xưa, thời Chúa Trịnh – Chúa Nguyễn phân tranh, Gia Long – Quang Trung, nội chiến Bắc Nam trong 20 năm…
Có một nhận xét vui của một facebooker nhưng cũng đáng cho chúng ta suy nghĩ :
“Xét cho cùng dân Việt chỉ giỏi hung hăng, đập phá chứ chẳng làm được cái...ốc vít gì. Cứ nhìn vào trợ động từ “đánh” trong ngôn ngữ Việt thì thấy nó có thể đi kèm với bất cứ từ nào khác: Đánh đàn, đánh đĩ, đánh đáo, đánh đề, đánh quả, đánh bắt, đánh đố, đánh đòn, đánh ghen, đánh giá , đánh hơi, đánh phấn, đánh lừa, đánh tháo, đánh gió, đánh máy, đánh tiếng … Và chán rồi khi chẳng còn gì để đánh nữa thì quay sang : ĐÁNH NHAU!”
Như vậy, người Việt vốn đã không biết cách giải quyết mâu thuẫn, khác biệt lại rất thích “đánh”, nay với học thuyết Mác Lê, lấy bạo lực làm nền tảng để phát triển, xã hội này luôn xem những người khác với mình là thù địch, và lấy bạo lực để giải quyết khác biệt thì Việt Nam sẽ là một bãi đấu trường sinh tử.
Đâu là giải pháp?
“Hãy yêu thương người khác như chính bản thân mình” (Mc 12,28b-3). Lấy tình thương xóa bỏ hận thù xin đừng xem nhau là thù địch đúng như tinh thần Chúa dạy.
Trong Kinh Pháp Cú, Đức Phật có dạy: “Lấy oán báo oán, oán nghiệp chập chùng. Lấy ơn báo oán, oán nghiệp tiêu tan”.
Vậy, các đoàn thể tôn giáo chính là điểm tựa ưu việt nhất để giúp nước Việt không biến thành đấu trường của thế kỷ 21. Giáo lý của tôn giáo là phương thế giúp những con người trong xã hội có lòng yêu thương, điều mà họ đã bị hạn chế nhận được từ nhà trường, xã hội bởi ý thức hệ của nó.
“Lạy Chúa xin hãy dụng con như khí cụ bình an của Chúa.” Mỗi khi muốn dùng bạo lực để giải quyết mâu thuẫn, xin cho chúng con biết nhớ đến lời nhắc nhở của Chúa với người môn đệ năm xưa rằng: “ Hãy tra gươm vào vỏ, vì kẻ nào dùng gươm sẽ chết vì gươm”. (Mt 26,52)
Điền Phương Thảo
http://poem.tkaraoke.com/35979/To_Huu.html
http://tuoitre.vn/tin/phap-luat/20170310/truong-phong-tu-phap-huyen-bi-dam-guc-tai-co-quan/1278023.html
nguồn: http://hon-viet.co.uk/DienPhuongThao_KeNaoDungGuomSeChetViGuom.htm