An Ninh & Y Tế
"Thiên đường XHCN" hai, ba bệnh nhân một giường, còn người nhà nằm... dưới đất - nguồn Internet.
Vũ Hoàng Anh Bốn Phương
Nhu cầu an ninh
Con Người luôn luôn mong muốn bình an cho chính mình và gia đình mình. An ninh là một nhu cầu cần thiết. Nhu cầu an ninh để bảo đảm tính mạng, tài sản không bị cướp giựt. Con Người thời nguyên thủy đã tự động ngồi lại với nhau để bảo vệ lẫn nhau trên lãnh vực an ninh cho bản thân lẫn những vật chất đã tạo ra trong cuộc sống. Sự hình thành những bộ lạc hoặc xã hội ở phương diện rộng lớn là tạo được sự an ninh cho mỗi thành phần sống trong xã hội đó.
Nhu cầu an ninh này đi kèm theo là trách nhiệm của mỗi cá nhân đối với xã hội, trách nhiệm của xã hội đối với mỗi cá nhân sống trong xã hội đó. Cả hai bên phải tương tác, tuy có đối lập về quyền lợi nhưng trong cái đối lập này sẽ tạo ra một sự thống nhất để cả hai bên cùng có lợi. Khi cá nhân có sự an ninh thì cá nhân sẵn sàng thực hiện trách nhiệm của mình trong xã hội để tạo một xã hội an ninh, không bị xáo trộn. Cá nhân tác động vào xã hội và ngược lại xã hội tác động vào cá nhân để thực hiện nhu cầu an ninh thành thực tiễn trong cuộc sống của mỗi người, trong cuộc sống của xã hội.
Không thể nào có một xã hội an ninh khi mà chính cá nhân trong xã hội đó không có sự an ninh. Từ sự mất an ninh của cá nhân sẽ dẫn đến sự mất an ninh của xã hội mà tình trạng VN là một thí dụ điển hình. Sự mất an ninh này được hiểu ở một nghĩa rộng lớn. Tình trạng tham nhũng, hối lộ, và sự đàn áp quyền tự do của con người đã tạo xã hội VN mất an ninh và từ đó -- tham vọng của Tàu cộng càng ngày càng hiện rõ hơn trên lãnh thổ VN mà nhà cầm quyền VN không giải quyết được bởi xã hội hoàn toàn không có an ninh.
Nhà cầm quyền VN bỏ công sức để đàn áp người dân thay vì cùng người dân bảo vệ an ninh, lãnh thổ của dân tộc. Khi chính người dân không có sự an ninh cho bản thân thì sự an ninh cho dân tộc cũng chẳng tốt hơn bởi quan hệ giữa cá nhân và xã hội là quan hệ hữu tương. Khi những con người sống trong xã hội đó không có quyền tham dự vào việc bảo vệ an ninh cho chính mình, khi người lãnh đạo trong xã hội tiếp tục đàn áp tinh thần lẫn thể xác của người dân thì làm sao có chuyện người dân thực hiện an ninh cho xã hội và dân tộc khi giặc ngoại xâm âm thầm thôn tính đất nước bằng hình thức kinh tế, hiệp ước an ninh -- bảo vệ lãnh thổ mà Trung Cộng đang cùng đãng (cố ý viết sai dấu) csvn tiến hành từng bước một.
Vậy thì bất cứ quốc gia nào, bất cứ dân tộc nào, bất cứ nhà lãnh đạo nào làm ảnh hưởng đến nền an ninh của một quốc gia, của một dân tộc, hoặc của một cá nhân trong xã hội tức là đã vi phạm Nhân Bản Cương Thường. An ninh không những về mặt thể xác mà cả tinh thần, kinh tế, lãnh thổ, tài nguyên, môi sinh.
Có an ninh thì mới có hòa bình. Tự do là ngôn ngữ dễ gây hiểu lầm về khả năng hành động của cá nhân trong xã hội. Chỉ khi nào giáo dục đem lại sự tự chủ nơi con người để sống thích hợp với xã hội và thiên nhiên mới đem lại an ninh, hòa bình cho nhân loại.
Nhu cầu y tế
Nhu cầu y tế của hôm nay quan trọng hơn bao giờ hết bởi Con Người của hôm nay đang đối diện với một xã hội tân tiến nhưng đồng thời cũng đối diện với những cơn bệnh do sự tân tiến của xã hội tạo ra. Những phương tiện vật chất của thế kỷ hôm nay được sản xuất không ít thì nhiều đều có hóa chất và những hóa chất này đã làm sản sinh ra những căn bệnh mà mấy trăm năm trước không có. Chính vì thế nhu cầu y tế được xếp vào nhu yếu.
Tất cả mọi người đều phải được lo lắng về sức khỏe khi bệnh hoạn mà không cần biết là cá nhân đó có tiền hay không có tiền. Cơ quan nhà nước phải trợ giúp tài chính cho những công ty sáng chế ra những thuốc mới để giúp cho người bệnh tốt hơn. Các công ty nhận tiền của nhà nước hay không nhận tiền của nhà nước, khi sáng chế ra một loại thuốc nào đó, mục đích là để phục vụ xã hội chứ không phải để làm giàu như giới tư bản công ty thuốc ở tại Mỹ. Tất cả các công ty, các cơ quan có tầm ảnh hưởng đến ngành y tế đều phải được sự giúp đỡ của nhà nước, đồng thời phải chịu sự giám sát giá cả của nhà nước để thành phần dân chúng sống trong xã hội có khả năng trả tiền những loại thuốc cần thiết cho bản thân.
Làm giàu trên sức khỏe của con người là một hình thức làm giàu không có lương tâm bởi người xưa thường nói “lương y như từ mẫu”. Câu nói này không còn phù hợp với thời đại của hôm nay; trái lại, phần đông những công ty, những cá nhân làm trong ngành y khoa đều là để làm giàu thay vì là để giúp xã hội. Ngành y khoa của Việt Nam hiện giờ còn khủng khiếp hơn nữa bởi nhân viên làm việc tại các bệnh viện VN xem bệnh nhân như là một con vật chứ không đối xử như một Con Người đối với Con Người.
Bất cứ nhà lãnh đạo nào mà không lo được y tế cho tất cả những người sinh sống trong xã hội, trong quốc gia đó tức là lãnh đạo đã vi phạm Nhân Bản Cương Thường.
Tuy rằng y tế là nhu yếu nhưng không phải ai cũng có thể tự chữa bệnh cho mình, cho nên tất cả mọi người đều phải mua bảo hiểm y tế cho chính những cá nhân trong gia đình của mình với giá cả tùy theo khả năng tài chính của mỗi cá nhân. Bảo hiểm y tế thuộc dạng nào (đóng thuế, hay bỏ tiền ra mua) là do quyết định của những người chuyên môn trên lãnh vực tài chính để đưa ra một giải pháp khả thi nhằm bảo đảm mọi người có bảo hiểm y tế -- để khi cần thì không phải bán hết cả tài sản dành dụm suốt cuộc đời đi làm như tình trạng y tế của Mỹ hiện giờ.
Mỗi cá nhân sống trong xã hội có nhu cầu y tế và phải được xã hội tìm cách giải quyết nhu cầu đó. Tuy nhiên, mỗi cá nhân sống trong xã hội cần phải có tinh thần trách nhiệm với chính bản thân mình, nghĩa là không làm những chuyện có ảnh hưởng đến sức khỏe của mình để bắt toàn xã hội gánh cái hành động vô trách nhiệm đó. Thí dụ: một cá nhân không có ý thức trách nhiệm, dùng loại chất kích thích tố vào người để rồi phải bất tỉnh, đưa vào nhà thương cứu cấp. Hình ảnh những người Mỹ nghiện thuốc opioid để rồi bất tỉnh là những người vô trách nhiệm với bản thân. Đây là hành động vô trách nhiệm của cá nhân để làm thiệt hại đến ngành y tế, đến toàn xã hội. Cần phải có biện pháp để tránh những cá nhân không có tinh thần trách nhiệm với bản thân mình, làm hại đến hệ thống y tế hiện có dành cho mọi người.
Cần phải giáo dục các cá nhân sống trong xã hội hiểu được tinh thần hiến tặng thân thể nếu chẳng may mình phải qua đời thì có thể cung cấp những bộ phận trong cơ thể cho những người bệnh cần thay thế những bộ phận trong con người. Đây chính là lối sống và ứng xử có trách nhiệm, nhân bản với xã hội -- cho dù mình nằm xuống, vẫn có thể đóng góp phần cuối cùng của thân thể cho người khác trước khi thân thể mình được thiêu táng hay chôn cất. Cần phải nhấn mạnh đây là sự hiến tặng, giúp đỡ và người hiến tặng, giúp đỡ hoàn toàn không nhận một phần thưởng tài chính nào. Đây là điểm chính để tránh tình trạng mua bán bộ phận thân thể của con người. Bất cứ sự mua bán bộ phận của con người tức là đã đi ngược lại Nhân Bản Cương Thường.
Y tế chỉ là yếu tố giúp đời sống con người khả quan hơn nhưng chỉ khi nào con người được giáo dục để nắm vững sinh mệnh bản thân mà không xâm phạm đời sống của cá nhân khác để tồn tại.