Tập Cận Bình không phải là Mao Trạch Đông tái sinh

16 Tháng Mười Hai 20235:17 CH(Xem: 839)
Tập Cận Bình không phải là Mao Trạch Đông tái sinh
Chuyển ngữ từ Xi Jinping is not Mao reborn by Branko Milanovic in Unherd 

15china-superJumbo                                                      Nguồn hình The New York Times






Nguyễn Tiến Cường





Kể từ khi xóa bỏ được giới hạn 2 nhiệm kỳ (10 năm) vào năm 2018, sự cai trị của ông Tập Cận Bình ở Trung Quốc đã trở thành một đề tài được nhiều người phân tích, nghiên cứu, so sánh sự cai trị của ông với ông Mao Trạch Đông (1893-1976).
Tuy nhiên, sự so sánh khá hời hợt, phiến diện, liên quan đến tệ nạn sùng bái cá nhân chung quanh ông Tập cũng như việc tên ông được đưa vào các văn kiện chính thức của đảng Cộng Sản Trung Hoa CCP (Chinese Communist Party).
Người ta thấy được, trong nghị quyết năm 2021 “nói về những thành tựu to lớn và kinh nghiệm lịch sử của Đảng trong thế kỷ qua”, họ Tập được nhắc đến 25 lần, 7 lần nhiều hơn họ Mao (18 lần), Đặng Tiểu Bình chỉ có 6 lần, các cựu chủ tịch khác như Giang Trạch Dân, Hồ Cẩm Đào chỉ một lần.
Số lần nhắc đến tên họ Tập với các lãnh đạo khác có thể giúp cho chúng tá đánh giá quyền lực của Tập trong nội bộ đảng, nhưng không thể cho chúng ta biết gì về chính sách kinh tế hay học thuyết cai trị của ông.
Trong khi học thuyết cai trị của Mao trong Cách Mạng Văn Hóa trực tiếp chống lại Nho giáo thì học thuyết của Tập lại ủng hộ Nho giáo – việc mở rộng, thành lập các viện Khổng Tử ở Âu, Mỹ,Á Châu... là một bằng chứng rõ ràng. Trong khi những bước ngoặt kinh tế vĩ đại của Mao – “Đại nhẩy vọt” và Cách mạng Văn hóa – được thúc đẩy bởi chủ nghĩa CS, coi thường sự ổn định xã hội, thì các chính sách của Tập lại được thúc đẩy bởi mong muốn ngược lại: - tạo ra một xã hội ổn định hơn.
Điều này phản ánh rõ rệt sự phát triển của Trung Quốc trong 40 năm qua. Sau bước ngoặt chuyển hướng ủng hộ thị trường mạnh mẽ của Đặng Tiểu Bình qua câu nói nổi tiếng “mèo trắng, mèo đen, mèo nào cũng tốt, miễn bắt chuột giỏi”, đặt tăng trưởng kinh tế làm trọng tâm, đầu tiên là sau cái chết của Mao năm 1976, và sau đó thậm chí còn dứt khoát hơn sau cuộc đàn áp Thiên An Môn năm 1989, Trung Quốc đã tăng trưởng kinh tế vượt bậc (với tốc độ trung bình hàng năm trên 6%, căn cứ trên thu nhập bình quân đầu người từ năm 1992 đến năm 2012, trong khi bất bình đẳng xã hội gia tăng - được đo bằng chỉ số Gini, từ 36 lên 47 điểm trong cùng thời kỳ.
Một Trung Quốc mới đã làm cho nhiều người trở nên giàu có, khá giả. Chính sách mở rộng khu vực tư nhân làm thay đổi tầng lớp thượng lưu, Trung Quốc trở nên thịnh vượng khá rõ rệt.
Khuynh hướng nới rộng kinh tế tự do được giám sát bởi Giang Trạch Dân, Tổng Bí Thư ĐCSTQ từ 1989 đến 2002, kế đó là Hồ Cẩm Đào, người cùng lúc nắm 2 chức vụ tối cao của Trung Quốc là Tổng Bí Thư Đảng, Thủ Tướng trong suốt 10 năm sau đó. Giang Trạch Dân đã thực hiện việc tư sản hóa giới thượng lựu vào 2000 khi đưa ra chính sách “Ba đại diện” cho phép các thương gia giàu có dễ dàng được đưa vào các địa vị quan trọng trong các cơ quan của nhà nước. Rõ ràng đây là một nghịch lý dưới chế độ cộng sản, quốc hội Trung Quốc trở thành cơ quan lập pháp giàu nhất thế giới, vượt qua Mỹ với số lượng đại biểu triệu phú đô la.
Đảng CS Trung Quốc qua đó đã từ bỏ lý tưởng của mình - tạo cơ hội bình đẳng, phân phồi đồng đều thu nhập cho mọi người - trở thành một đảng của người giàu. Căn cứ vào những dữ liệu chi tiết, trong một bài báo viết cùng với Li Yang và Filip Novokmet, tác giả Branko Milnovic cho biết con số 5% giai cấp thượng lưu Trung Quốc đã thay đổi đáng kể. Vào năm 1988 chưa đến ¼ giới thượng lưu có liên hệ với khu vực tư nhân, đến năm 2013, một năm sau khi họ Tập lên nắm quyền, tỉ lệ đó lên tới 60%, đồng thời sự chia rẽ giữa thành phần xã hội trong đảng ngày càng tăng.
Vào thời điểm năm 2013, ĐCSTQ vẫn còn đa số đảng viên thuộc nhóm xã hội cũ, có liên quan đến khu vực quốc doanh, tuy nhiên số 5% nói trên càng ngày càng bị chi phối, ảnh hưởng bởi các nhóm “xã hội mới” thuộc giới doanh nhân, chuyên gia trong khu vực tư nhân.
Những người giàu có không chỉ trở nên quan trọng hơn mà còn tỏ ra lộ liễu hơn trong cách hành xử, Tiêu xài xa hoa, coi thường sự thanh bạch của công. Chuyện chiếc Ferrari màu đen gây ra tai nạn ở Bắc Kinh bởi con trai một nhân vật thân cận hàng đầu của Hồ Cẩm Đào là một thí dụ điển hình. Tai nạn khiến người dân cho rằng đảng CSTQ đã dung túng cho đảng viên khi có những biểu hiện tồi tệ nhất về sự kiêu ngạo của giới nhà giàu mới nổi lên.
Không ai có thể phủ nhận, ĐCSTQ hiện vẫn phát triển thành một đảng, một mặt ủng hộ tự do kinh doanh, làm giàu nhưng mặt khác kiên quyết bảo vệ lợi ích của đảng, kích thích sự phát triển của chủ nghĩa tư bản nhưng không chia chác quyền lực cho tư nhân hay bất cứ đảng phái nào khác, tương tự như Nam Hàn dưới thời Tổng Thống Phác Chánh Hy (Park Chung-hee). Chúng ta không nên nghĩ rằng hai chữ “cộng sản” sẽ ngăn chận điều đó xẫy ra.
Tuy nhiên, dường như ông Tập có quan điểm khác về vấn đề này. Năm 2012, khi ông Tập đạt được quyền lực tối cao, ĐCSTQ có 2 khả năng để chuyển biến: 1. Trở thành một đảng ủng hộ tư bản về vận hành lẫn học thuyết. 2. Kềm chế sự phô trương quyền lực của tư bản rõ ràng, lộ liễu trong và ngoài đảng, cùng lúc gửi một thông điệp nhác nhở: “-Trọng tài cuối cùng vẫn là Chính Phủ và Đảng, không phải là những ông trùm tài phiệt hay các đại gia”. Thông điệp này cho thấy, nó còn có thể ngăn chận việc phô trương giầu có, trừng phạt những kẻ tham nhũng, chuyển hướng sự vận hành của chính phủ theo chiều hướng bảo đảm công bằng hơn bằng cách giảm chênh lệch giầu nghèo giữa thành thị và nông thôn cũng như giữa các tỉnh miền Đông và miền Tây.
Nếu chúng ta nhìn vào chương trình Thịnh Vượng Chung của họ Tập một cách thực tế, đừng hoang tưởng rằng nó có những chỉ dấu về sự quay lại một cách mơ hồ nào đó chủ nghĩa Mao, chúng ta sẽ thấy một sự hợp lý, đó là việc điều chỉnh quá trớn các chính sách nghiêng hẳn về chủ nghĩa tư bản, những chính sách tăng trưởng thật tốt đẹp nhưng đồng thời cũng sẽ tạo ra những bất ổn của xã hội.
Trong việc kềm chế quá trình tự do hóa của những người tiền nhiệm, không khó để nhận thấy những gì họ Tập đang muốn thực hiện không có gì khác biệt nhiều so với những gì các đảng Dân Chủ-Xã Hội ở Tây Âu nhận ra sau chiến tranh Thế Giói Thứ Hai. Lãnh đạo các nước Tây Âu nhanh chóng nhận thấy rằng nếu để chủ nghĩa tư bản phát triển hoang dã, thế giới sẽ xẩy ra một cuộc Đại Suy Thoái khác như đã xẩy ra cuối thập niên 20, đầu thập niên 30 thế kỷ 20. Những diễn tiến như vậy sẽ chỉ có lợi cho các đảng cộng sản, các công đoàn liên kết với họ.
Ngược lại, chính sách dân chủ-xã hội mà các nước Tây Âu áp dụng lại thành công đáng kể đến độ một phiên bản Trentes Glorieuses của Pháp trong thời kỳ này đã được áp dụng trên hầu hết các nước Tây Âu. Bất bình đẳng trong xã hội giảm xuống, kinh tế tăng trưởng mạnh, một tầng lớp trung lưu mới xuất hiện, hình thành từ những công nhân làm việc chăm chỉ, có học vấn, tay nghề cao.
Hiện tại chúng ta không biết họ Tập có đạt được thành công như ông ta mong đợi không. Các nước Tây Âu là những nước dân chủ, Trung Quốc thì không. Các chính sách của Tây Âu không bị lệ thuộc vào một người hay một sự đồng thuận giới hạn, chúng là sản phẩm của một phong trào trí tuệ rộng lớn hơn nhiều, bắt nguồn từ thời kỳ trước chiến tranh.
Vì vậy, các chính sách của họ Tập có thể trở thành mục tiêu mong đợi của người kế nhiệm ông - tạo sự khác biệt với ông - đặc biệt nếu họ, giống như Giang Trạch Dân, chú trọng nhiều hơn vào tăng trưởng kinh tế và không né tránh việc giúp đỡ các nhà tư bản.
Bên ngoài hệ thống công quyền, một số thành phần thuộc tầng lớp trung lưu, dường như đã mệt mỏi, chán nản với sự kiên quyết lập đi lập lại về một chủ thuyết dương như là sự liên kết vụng về giữa Marx và Khổng Tử.
Tuy nhiên, khi tương lai của Trung Quốc có thể sẽ không ổn định như Tập mong muốn, những ý tưởng chính đằng sau việc “lái sang cánh tả” của ông có thể dễ dàng cho thấy chính quyền ông Tập muốn mở rộng vai trò của nhà nước và Đảng, giảm bớt quyền lực của các nhà tư bản, duy trì tăng trưởng nhưng đồng thời bảo đảm nó không gây bất ổn xã hội. Chúng ta không cần phải viện dẫn chủ nghĩa Mao huyền ảo nào đó để giải thích điều đó.
Đúng hơn, nói theo cách của Chen Yun - một trong những nhà lãnh đạo Cộng sản Trung Quốc thời kỳ đầu - đã đến lúc thu hẹp một chút không gian hoạt động của các nhà tư bản. Nếu việc “điều chỉnh” đó thành công, nó sẽ đưa Trung Quốc đi theo hướng tăng trưởng hợp lý (4-5% mỗi năm) trong trung hạn. Điều này sẽ duy trì một số bất bình đẳng, đặc biệt là về mặt địa lý, và các nhà tư bản Trung Quốc vẫn sẽ giàu có - nhưng họ sẽ không nắm quyền kiểm soát chính trị.
Các báo cáo gần đây về sự suy giảm tăng trưởng kinh tế của Trung Quốc đã bị phóng đại quá mức. Chúng phản ánh sự tiếp thu một cách vô thức của các nhà phân tích phương Tây và Trung Quốc về viễn ảnh kinh tế của TQ. Họ nghĩ rằng, khi Đặng Tiểu Bình tập trung tất cả sức mạnh của TQ vào việc tăng trưởng, tốc độ tăng trưởng nằm dưới 7-8% là dấu hiệu báo trước sự sụp đổ kinh tế.
Thời hậu Mao, kinh tế TQ bị thiệt hại nặng nề bởi nền kinh tế quốc doanh nên cách tiếp cận thị trường tự do của họ Đặng đã có những thành quả đáng kể lẫn đáng nể, tuy nhiên nó không thể mãi mãi phát triển như vậy. Tăng trưởng kinh tế và ổn định xã hội phải được duy trì song song, cân bằng với nhau. Con số 10% tăng trưởng mỗi năm của Trung Quốc bắt buộc phải giảm nhưng điều đó không có nghĩa là kinh tế TQ sẽ ngừng tăng trưởng. Cho dù kinh tế TQ không bao giờ có thể thống trị thế giới nhưng nó sẽ ảnh hưởng đến kinh tế thế giới ở một mức độ nào đó ở vị thế trung gian – Đó là kết quả cần được TQ cũng như phuong Tây hoan nghênh.
Nhận định của người chuyển ngữ: -Tập là Tập, Mao là Mao. Hai hệ tư tưởng trái ngược nhau. Tập không bao giờ là Mao tái sinh, Tập có nhiều tham vọng hơn Mao.


Chỉ số Gini là thước đo thu nhập của các tầng lớp xã hội trong một vùng lãnh thổ hoặc một quốc gia.
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Tên của bạn
Email của bạn
04 Tháng Năm 20246:14 CH(Xem: 344)
Tô thượng thư tiếp chí nhận đại đao thì hớn hở trong lòng, vung đao chém loạn xà ngầu, gặp ai ngài cũng chém, từ các thượng thư hàm nhất phẩm cho đến bát phẩm cũng chui đầu vô cẩu đầu đao, tuy nhiên càng chém, càng thấy máu thì ngài càng nổi điên tợn, chém bừa, chém bãi, không kể đại thần, có công, hoàng thân cuốc thích gì ráo làm cho những đại quan triều đình như Võ Thường (lý lịch cháu Võ Tòng), Vương Kiệt Quệ (cháu hờ của Vương Trùng Dương, người khai sinh ra võ thuật 'Nhất Dương Chỉ' một trong Võ Lâm Ngũ Bá), thành ra tứ trụ triều đình nhà Tận cái ghế 4 chân gãy cha nó hết 2 chân, các quan sợ teo tờ... rim, đứa nào đứa nấy...
03 Tháng Năm 20249:38 CH(Xem: 762)
Theo một báo cáo gần đây của Chính phủ Việt Nam gửi Liên Hiệp quốc, quốc gia này có 6 cơ quan đa truyền thông, 127 cơ quan báo, 670 tạp chí, 72 đài truyền hình và truyền thanh, 72 kênh truyền thanh. Tuy nhiên, RSF cho rằng báo chí bị chính quyền kiểm soát chặt chẽ và hiện có 35 nhà báo bị cầm tù "biến Việt Nam thành nhà tù lớn thứ ba trên thế giới đối với nhà báo." Hai quốc gia còn lại là Myanmar - 69 nhà báo và Trung Quốc với 109 nhà báo bị bỏ tù.
03 Tháng Năm 20249:31 CH(Xem: 272)
Vào ngày 22-1-2018, ông ta bị kết án 13 năm tù. Ông Thăng bị xét xử vào ngày 14 và 15 tháng 12, 2020 vì liên quan đến một vụ bê bối tham nhũng khác và nhận 10 năm tù. Trường hợp của Thăng không phải là trường hợp cá biệt. Khoảng 20 cá nhân khác có liên quan đến lĩnh vực dầu khí và ngân hàng cũng bị kết án, trong đó có ông Trịnh Xuân Thanh, người đứng đầu tập đoàn dầu khí Petrovietnam, người bị bắt ở Đức và đưa về Việt Nam. Ông Thanh bị kết án tù chung thân. Sau đó, Phan Văn Anh Vũ hay còn gọi là “Vũ Nhôm”, một ông trùm kinh doanh bị bắt ở Singapore. Ông Vũ Nhôm lãnh 17 năm tù.
02 Tháng Năm 20248:59 CH(Xem: 376)
Đấy, tấm gương đạo đức, chủ nghĩa Mác – Lê của Hồ chỉ có nhiêu đó, cho nên đám đàn em sau này càng học càng đổ đốn, càng tham nhũng, tham ô, mồm thì xoen xoét nói láo, còn tay bốc hốt cho dầy, thằng nào bể bạc thì đi ủ tờ, đứa nào còn sống thì cứ theo tấm gương đạo đức của ‘boác’ như khi y quyên tiền làm k… ách mạng, sau đó giết luôn mạnh thường quân Cát Hanh Long, bà doanh nhân khờ dại đã ủng hộ mấy trăm cây vàng cho y, thì đám đàn em ngày nay cũng đâu có gì khác, chỉ riêng vụ ôn dịch vừa qua có thằng leo lẻo nói một ly cà phê cũng không nhận, thế nhưng khi tòi ra thì nó nhận đến hàng tỷ quan tiền, đứa nào đứa nấy cũng hám rau sạch, chân dài, y như thằng ‘boác’ của mình...
02 Tháng Năm 20248:58 CH(Xem: 250)
“Việt Nam đứng ở vị trí thứ ba trong Chỉ số, với 19 nhà văn bị cầm tù, khi Chính phủ ngày càng siết chặt quyền tự do ngôn luận vào năm 2023. Việt Nam đã sử dụng nhiều luật bao gồm Bộ luật hình sự năm 2015, Luật An ninh mạng và các nghị định khác để bỏ tù các nhà văn và nhà bất đồng chính kiến cũng như trấn áp quyền tự do ngôn luận trên mạng,” báo cáo viết. Báo cáo cũng chỉ trích việc Chính phủ Việt Nam sử dụng các điều luật mơ hồ của Bộ luật Hình sự như Điều 117- tuyên truyền chống nhà nước, Điều 109- hoạt động nhằm lật đổ chính quyền nhân dân, hay Điều 331- lợi dụng quyền tự do dân chủ, để bỏ tù những người bất đồng chính kiến.
01 Tháng Năm 20247:29 CH(Xem: 622)
USCIRF nhận định tình hình tự do tôn giáo ở Việt Nam không có gì thay đổi so với năm 2022 trong khi chính quyền sử dụng Luật Tín ngưỡng Tôn giáo để đàn áp các nhóm tôn giáo của người thiểu số và các nhóm tôn giáo không được Chính phủ thừa nhận. Báo cáo có đoạn viết: “Các giới chức tiếp tục đàn áp các nhóm thiểu số tôn giáo như những người Thượng theo Tin Lành, những người Khmer Krom theo Phật giáo, những người Hmong theo đạo Dương Văn Mình. Giới chức chính quyền hạn chế các hoạt động tự do của người Thượng theo Tin Lành, bắt họ phải từ bỏ đạo, bắt giam và kết án họ với cáo buộc phá hoại đoàn kết dân tộc và lợi dụng các quyền tự do dân chủ”.
30 Tháng Tư 20248:52 CH(Xem: 647)
Với sự ra đi “bất ngờ” của ông Vương Đình Huệ, đảng CSVN đã rơi vào cuộc khủng hoảng chính trị lớn nhất từ trước tới nay. Những người thay thế ông Huệ và ông Thưởng chỉ đếm trên đầu ngón tay gồm Bà Trương Thị Mai, 66 tuổi, quê Qủang Bình, Bí thư Trung ương đảng, Trưởng ban Tổ chức Trung ương; Thủ tướng Phạm Minh Chính, 66 tuổi, quê Thanh Hóa và Bộ trưởng Công an, Đại tướng Tô Lâm, 67 tuổi, quê Hưng Yên. Tuy nhiên ai sẽ thay ông Nguyễn Phú Trọng làm Tổng Bí thư để lãnh đạo Đảng khóa XIV càng mù mịt hơn, vì những người có điều kiện nhất đã bị loại.
29 Tháng Tư 20249:05 CH(Xem: 821)
Nhiệm vụ thứ hai là giải phóng miền Nam, thực hiện thống nhất nước nhà thì CS làm hỏng sự việc do vượt quá chỉ tiêu dự tính. Ngày 30/4/1975 miền Nam bị chiếm cứ, thôn tính, sáp nhập thay vì giải phóng và cán bộ miền Bắc đông đảo kéo tràn vào quản lý (cai trị) thuộc địa mới (??) thay vì thống nhất. CS miền Bắc dù muốn dù không cũng gánh chịu, không rửa sạch tai tiếng cướp nước, cướp nhà, hôi của. Hoài bão “giải phóng miền Nam” còn là để miền Nam “tâm phục khẩu phục”, nhớ ơn, phục tòng. Cơ hội lại đến, mùa thu năm 2021 virus SARS-CoV-2 tác nhân đại dịch Covid-19 tràn ngập tàn phá miền Nam chưa được vắc-xin bảo vệ, đặc biệt TP HCM có số nhiễm và tử vong cao ngất. Nắm thời cơ Đảng điều động quân đội khí giới tối tân, tức tốc vào đánh đuổi con virus Covid ác ôn, giải phóng được miền Nam, tương tự Đảng đuổi sạch Mỹ, Ngụy ngày 30/4/1975 năm xưa.
26 Tháng Tư 20248:05 CH(Xem: 783)
Ngày 30/4 năm nay, má đang nằm ép bụng vào tấm vạt giường cho đỡ đói, thì đứa con gái, lúc này mắt nó gần mù rồi, lần mò lại giường má kiếm chuyện: -Bữa nay mừng ngày giải phóng nè, sao bà không dậy sửa soạn đi coi bắn pháo bông cho no bụng rồi về kể tui nghe. -Giải phóng cái thằng cha mày. Hồi trào ông Thiệu, tao nghèo chứ chưa đói bữa nào. Còn dư cơm gạo nuôi mấy thằng chó đẻ ăn, ai dè gặp toàn thứ vắt chanh bỏ vỏ. -Thì bà cũng vậy thôi. Tui thấy bà mỗi lần làm nước mắm, vắt chanh xong bà cũng liệng vô thùng rác, chớ có giữ lại đâu…
25 Tháng Tư 20249:33 CH(Xem: 690)
Ngày 30-4-1975, QĐND làm chủ Sài Gòn. Hai ngày sau, các cán binh QĐND xua đuổi tất cả thương binh VNCH ra khỏi Tổng y viện Cộng Hòa để giành chổ cho thương binh QĐND. Các quân y viện do quân đội VNCH xây dựng thuộc về chủ mới, từ giải phóng biến thành cướp đoạt. Khi ta thấy một người bị thương, ta đem người ấy vào bệnh viện cứu chữa. Ở đây, người bị thương đang nằm trên giường bệnh lại bị đuổi ra khỏi bệnh viện, đó là một hành động tàn ác. Đảng cộng sản kêu gọi người Việt ở nước ngoài khép lại quá khứ hướng tới tương lai, nhưng đảng cộng sản có khép lại quá khứ hướng tới tương lai với thương binh VNCH đang...
04 Tháng Năm 2024
Ở tầm của uỷ viên Trung ương Đảng, có thể lập sân sau để kinh tài. Có thể nói, đằng sau mỗi một quan chức là cả một bộ máy tham nhũng đồ sộ. Ví dụ như ông Vương Đình Huệ, ông lập hẳn sân sau cho em họ đứng tên; nuôi đệ tử ruột làm tay hòm chìa khóa, đảm nhận chức năng kết nối từ ông Huệ và chính quyền tỉnh, nhận dự án từ Trung ương rồi đẩy xuống tỉnh, sau đó trao dự án vào tay em họ ông Huệ. Không có đất nước nào mà mức độ tham nhũng kinh khủng như Việt Nam. Sau lưng mỗi quan lớn đều là một hoặc vài tập đoàn, chuyên rút ruột ngân sách. Điều này gây nguy hiểm cho nền kinh tế đất nước vô cùng. Mỗi ghế quan chức đều...
03 Tháng Năm 2024
Vào ngày 22-1-2018, ông ta bị kết án 13 năm tù. Ông Thăng bị xét xử vào ngày 14 và 15 tháng 12, 2020 vì liên quan đến một vụ bê bối tham nhũng khác và nhận 10 năm tù. Trường hợp của Thăng không phải là trường hợp cá biệt. Khoảng 20 cá nhân khác có liên quan đến lĩnh vực dầu khí và ngân hàng cũng bị kết án, trong đó có ông Trịnh Xuân Thanh, người đứng đầu tập đoàn dầu khí Petrovietnam, người bị bắt ở Đức và đưa về Việt Nam. Ông Thanh bị kết án tù chung thân. Sau đó, Phan Văn Anh Vũ hay còn gọi là “Vũ Nhôm”, một ông trùm kinh doanh bị bắt ở Singapore. Ông Vũ Nhôm lãnh 17 năm tù.
30 Tháng Tư 2024
Với sự ra đi “bất ngờ” của ông Vương Đình Huệ, đảng CSVN đã rơi vào cuộc khủng hoảng chính trị lớn nhất từ trước tới nay. Những người thay thế ông Huệ và ông Thưởng chỉ đếm trên đầu ngón tay gồm Bà Trương Thị Mai, 66 tuổi, quê Qủang Bình, Bí thư Trung ương đảng, Trưởng ban Tổ chức Trung ương; Thủ tướng Phạm Minh Chính, 66 tuổi, quê Thanh Hóa và Bộ trưởng Công an, Đại tướng Tô Lâm, 67 tuổi, quê Hưng Yên. Tuy nhiên ai sẽ thay ông Nguyễn Phú Trọng làm Tổng Bí thư để lãnh đạo Đảng khóa XIV càng mù mịt hơn, vì những người có điều kiện nhất đã bị loại.
29 Tháng Tư 2024
Trong trại, dù Kẻ Nằm Vùng có lời khuyên trước là không nên – nhưng tướng Trọng, thay vì mặc quần áo dân sự như mọi người tị nạn khác – tiếp tục diện bộ quân phục đại lễ với đầy đủ phụ tùng, dây biểu chương, huy chương, nón kết…đi vào nhà ăn tập thể. Tướng Trọng được 4 người đàn ông đang ngồi ăn, đứng dậy đón chào nghiêm chỉnh đúng tác phong thuộc cấp. Tuy nhiên ngay sau đó bị một số người, có khá nhiều phụ nữ chửi bới, ném thức ăn vào người, khiến ông tối tăm mặt mũi, được Kẻ Nằm Vùng kéo chạy ra ngoài nhưng rồi phải trốn vào một nhà cầu công cộng.
24 Tháng Tư 2024
Bộ phim Kẻ Nằm Vùng hay Cảm tình Viên (The Sympathizer) dựa trên tiểu thuyết cùng tên của tác giả Nguyễn Thanh Việt, được sản xuất bởi A24 và Rhombus Media, đạo diễn Hàn Quốc Park Chan-wook, với sự hiện diện của 2 tài tử nổi danh trong cộng đồng người Việt hải ngoại là bà Kiều Chinh, Nguyễn Cao Kỳ Duyên, đã bắt đầu công chiếu tập 1 trên HBO từ ngày 14 tháng 4 năm 2024. Phim chiếu gần 10 ngày rồi nhưng không thấy giới phê bình văn học, nghệ thuật hải ngoại có bài nào nhận xét, đánh giá tập 1 và 2. Những cây đa, cây đề nổi tiếng trong làng báo, truyền thông hải ngoại thường viết bài bình luận tác phẩm văn chương, phim ảnh… hoàn toàn im lặng.
24 Tháng Tư 2024
Vốn là đảng cướp nên tìm một người có khả năng, vừa khôn ngoan vừa hiểm độc để có thể nắm đầu trùm công an là người ngăn chặn mọi chống đối từ bên trong cũng như bên ngoài thì không dễ kiếm. Đại diện trong Quốc Hội chỉ là bù nhìn. Đại hội đảng là chiến trường thanh lọc, sắp xếp hàng ngũ trung ương, địa phương và chính trị bộ là giai đoạn cuối cùng để chọn lãnh đạo tương lai. Đừng coi thường tiến trình "dân chủ" của CSVN đi từ trên xuống dưới. Vì mục tiêu của đảng là cầm quyền. Mọi đe dọa quyền lực đảng có nghĩa đảng sẽ bị tiêu diệt. Để tìm lãnh đạo có khả năng đó đòi hỏi Khôn và Ác. Từ trên...
23 Tháng Tư 2024
Tuy nhiên lịch sử của Việt Nam đã phủ nhận sự mạo nhận này. Chưa hề có cuộc trưng cầu ý kiến nào chứng minh “Đi lên chủ nghĩa xã hội là khát vọng của nhân dân”. Vì vậy, khi bị chống đối, ban Tuyên giáo Trung ương đã quay cuồng với giọng điệu thù nghịch: “Tính chất nguy hiểm của những phương thức, thủ đoạn này ở chỗ chúng tạo dựng nhận thức sai lệch, mơ hồ, hoài nghi, hoang mang, dao động, gây “tự diễn biến”, “tự chuyển hóa” trong nội bộ, làm lung lay niềm tin của cán bộ, đảng viên và nhân dân vào vai trò lãnh đạo của Đảng, sự quản lý của Nhà nước, tạo tâm lý bức xúc, chống đối trong xã hội. Điều đó ảnh hưởng tiêu cực đến...
22 Tháng Tư 2024
Điều đáng chú ý là Thủ tướng Việt Nam Phạm Minh Chính cả hai lần gặp hai vị lãnh đạo công nghệ này đều mời họ xây dựng nhà máy sản xuất ở Việt Nam. Trong khi đó, khác với Samsung, cả hai công ty này đều không sở hữu nhà máy sản xuất sản phẩm cho chính họ. Điều đó khiến nhiều người đặt ra câu hỏi là lãnh đạo Hà Nội có thực sự hiểu đối tác mình đang nói chuyện? Ai cũng thấy Việt Nam đang đứng trước những cơ hội lớn để nhận được đầu tư lớn hơn về công nghệ nói riêng và kinh tế nói chung
21 Tháng Tư 2024
Cũng đáng chú ý là chuyến thăm Trung Hoa của ông Huệ đã xẩy ra chưa đầy một tháng, sau khi Đảng CSVN cách chức Chủ tịch nước Võ Văn Thưởng ngày 20/03/2024. Ông Thưởng, 54 tuổi từng được coi là ngôi sao sáng trong 4 Lãnh đạo hàng đầu, và là người có nhiều triển vọng thay ông Nguyễn Phú Trọng. Ông bị cách chức vì “đã vi phạm Quy định về những điều đảng viên không được làm”. Tham nhũng cũng có vai trò trong vụ mất chức của ông Thưởng. Vì vậy, chuyến đi Bắc Kinh của ông Vương Đình Huệ càng được củng cố cho vị trí chính trị của ông trong tương lai, vì chính ông đã bảo đảm với Tập Cận Bình và các nhà lãnh đạo...
17 Tháng Tư 2024
Ở tấm thứ nhất, hình một viên cảnh sát mặc bộ quần áo màu kem, nón kết cũng màu kem là điều hoàn toàn sai. Đồng phục của cảnh sát VNCH là áo trắng, quần xám, áo 2 túi, nút áo trên gần sát cổ, không hở cổ hoặc phanh ngực, bên trên túi phải có bảng tên, tay áo trái có huy hiệu cảnh sát. Nón kết cũng trên trắng, viền xám ở dưới. Huy hiệu có dòng chữ Tổ Quốc, Công Minh, Liêm Chính khác với huy hiệu của quân đội là Tổ Quốc, Danh Dự, Trách Nhiệm. Cái chào tay của người trong hình cũng sai không đúng quân phong, quân kỷ. Khi chào, lòng bàn tay phải úp xuống, ngón cái hơi quặp lại, 4 ngón còn lại duỗi thẳng khép vào nhau, cánh tay...