Trần Khải Thanh Thủy
- Vâng, hai cụ cúi đầu lễ phép, tự cảm thấy vô cùng bé nhỏ trước thượng đế anh minh.
- Theo thiển ý của con năm 2010 cộng sản sẽ suy và 2020 cộng sản sẽ vong, còn anh Trinh cứ bảo năm 2013 cộng sản phải vong, hóa ra đều sai cả ... Đứng khép nép bên cạnh, Phan Bội Châu cung kính đáp.
Đi đi lại lại vẻ mặt bất an, lo lắng Phan Chu Trinh tâu:
- Sở dĩ con khẳng định năm 2013 cộng sản phải đổ vì khi ấy ngân sách nhà nước như dòng sông cạn kiệt.... Theo thông tin rò rỉ từ nội bộ đảng, quỹ an sinh xã hội của bộ lao động và thương binh xã hội đã bị các quan đồng chí rút hết ném vào thị trường chứng khoán, mà chứng khoán khi ấy thì lao dốc thảm hại, tỷ lệ mỗi phiếu không bằng 1 mớ rau muống, 3, 5 nghìn đồng...
Vuốt chòm râu bạc, đôi mắt tinh anh lóe lên sau cặp kính, Phan Châu Trinh tiếp tục xác nhận:
- Vâng, theo con nghĩ, khi lương hưu, chế độ chính sách như thuơng binh, liệt sĩ, mẹ Việt Nam anh hùng không còn thì tất cả sẽ nổi loạn... vì chẳng còn ai theo chúng vì lý tưởng cộng sản nữa cả... ai ngờ chúng cúi đầu thuần phục Trung quốc, sai Tòng thị Phóng làm quốc tịch cho 2 triệu gián điệp trung quốc tràn vào hợp pháp, bán 1 loạt các vùng trọng điểm cho Tàu như Vân Đồn, Quảng Ninh, Bắc Vân Phong (Khánh Hòa) và Phú Quốc (Kiên Giang), để vay 300 tỷ USD với lãi xuất cao của Trung cộng để kích cầu kinh tế, thực chất là tiếp tục đè đầu cưỡi cổ dân...
Ngọc Hoàng bước từng bước khoan thai lắc đầu, bàn thảo:
- Tất nhiên là cộng sản sẽ vong, nhưng theo ta phụ thuộc vào con dân các ngươi nhiều lắm... à mà Ngọc Hoàng bất ngờ phất mạnh tà áo rộng nơi cổ tay, hỏi: Các người có biết chuyện ngụ ngôn đang ồn ào dưới hạ giới không nhỉ?
Cả hai nhao nhao hỏi:
- Dạ chúng thần vẫn theo dõi sát tình hình dưới hạ giới, nhưng không rõ chuyện ngụ ngôn nào ạ?
- Thì chuyện về sự khác nhau giữa cua Việt và cua Mỹ ấy
Cả hai ngẩn người nghe Ngọc Hoàng kể:
- Tuần vừa rồi, nhân dịp tiễn năm cũ, để đón chào năm mới, ta nghe ba vợ chồng táo quân hiện cư ngụ ở tiểu bang vàng California, kể: Trong một nhà hàng sang trọng, người khách hỏi: “Làm sao phân biệt được cua Việt và cua Mỹ?”
Chủ quán mặt đỏ như... cua luộc, cả cười bảo:
- Dễ lắm, cho cả hai loại cua vào thùng chứa, không cần đậy nắp, sáng hôm sau nếu phần nào trống rỗng không còn con nào thì đó là cua Mỹ, còn phần nào còn nguyên vẹn hoặc chết hết sạch thì đó là cua Việt.
Phan Bội Châu hấp háy mắt:
- Nghĩa là thế nào ạ, xin thượng đế giảng chân lý cho chúng thần biết ạ
- Có gì đâu, nếu là cua Mỹ thấy nắp thùng mở thì sẽ tự nằm xếp lớp lên nhau, cứ con khỏe và lớn nhất nằm bên dưới, các con khác lần lượt chồng lên nhau, khi con cuối cùng tự bò lên được miệng thùng rồi thì sẽ dừng lại thò càng ra để cắp con sau mình lên, rồi con thứ hai sẽ lặp lại động tác quen thuộc, đứng hiên ngang trên miệng thùng, giơ càng ra cắp tiếp các con ở dưới, cứ thế, cho đến khi cắp đến con cuối cùng mới lặng lẽ bỏ đi, còn cua Việt ngược lại, hễ con nào mon men trèo lên thành thùng trước, sẽ bị các con ở dưới cắp và lôi xuống cho bằng đựơc, cho đến khi đuối sức, ngã nhào nằm bẹp dưới đáy thùng mới thôi... chính vì thế nhà hàng không cần đậy nắp mà chẳng con cua Việt nào chịu thoát ra cả.
Nghe thủng câu chuyện, cả hai ngán ngẩm lắc đầu:
- Vâng, chúng con hiểu, tính đoàn kết của Tộc Việt kém quá, chỉ toàn khôn vặt, mà họ đâu có hiểu một điều đơn giản là: Một dân tộc toàn những người khôn vặt là một dân tộc yếu, vì chẳng có ai khôn lớn lo liệu việc triều chính cả, để mặc bọn dốt, tham, ngông, độc cai trị làm gì đất nước chả lụn bại, mặc tương lai do tàu cộng điều khiển. Cứ 4 tốt và 16 chữ vàng, rồi “ hợp tác toàn diện, hướng tới tương lai” biết đâu sẽ thành một tỉnh của bá bành trung cộng lúc nào không hay...
- Trời đất, Phan Bội Châu thoắt rùng mình, líu lưỡi hỏi lại: - Huynh nói thế nghĩa là... mất nước toàn diện, hướng tới tai ương sao?
- Chứ còn gì nữa, Phan Chu Trinh thủng thẳng, nét mặt lộ rõ vẻ đau khổ
- Theo ta, Ngọc Hoàng phẩy tay: các người cứ chịu khó đợi đi, dù có khó chịu cũng phải chịu khó vậy. Bao nhiêu năm nay, đám con lạc cháu loài nhà các người không tự đứng lên giải thoát được thì đành phải chờ đến ngày cộng sản tự đổ vậy, như quy luật: sinh, lão, bệnh, tử ấy
- Dạ Phan Chu Trinh kính cẩn thưa: - Theo con thì cả hai thằng cộng sản phương Bắc và An Nam đều đã chết lâm sàng rồi.
- Phải, thượng đế cả cười, nó chết lâm sàng từ lâu rồi, nhưng đám con cháu nó vẫn nhận được thuốc bổ sâm y quy thục bình dưỡng chất và dưỡng khí từ Hải ngoại gửi về , mỗi năm vài chục tỷ đô nên vẫn còn ngắc ngoải thoi thóp thêm được vài năm đến cả chục năm nữa, lúc đó đám con lạc cháu loài nhà các ngươi tại quốc nội cũng khốn khổ trăm đường... đồng ruộng đặc xác chết, ma đói chật đường làng ...
Trăm năm tính cuộc vuông tròn, cả hai còn bao điều cần bàn luận, thắc mắc nữa, nhưng từ cổng thiên đường, Thiên lôi đã giáng búa tầm sét xuống nền, tâu:
-Kính thưa Ngọc Hoàng Thượng đế, thần có việc bẩm báo gấp ạ!
Nhìn hút theo bóng hai cụ đang vội vã rời cổng phủ, nước mắt lã chã, lưng tròng, Thiên lôi giáng một câu còn mạnh hơn cả lưỡi tầm sét:
- Hừ, vuông mới chả tròn... Biết có còn không mà tính... gần trăm năm còn chả tính được, huống hồ còn mấy năm nữa... tính tính cái gì ?
Sacto Cali- cuối tháng 1 -2021
TKTT
Gửi ý kiến của bạn