TRANG SỬ ĐÁNG GHI NHỚ CỦA NƯỚC ĐỨC
Ba mươi hai (32 ) năm là một quãng thời gian dài đủ cho những con người suy ngẫm, để đưa ra kết luận đúng hay sai của một sự việc trong lịch sử đối với đất nước và con người.
Ngày 09/10/1989. Bức tường Berlin chính thức bị sụp đổ, những giây phút đó người dân ở hai vùng Đông và Tây Đức đã gặp lại nhau trong lòng đầy vui sướng và hạnh phúc, sự sụp đổ bức tường Berlin là một sự thành công lớn cho nước Đức, cũng là một bước ngoặt quan trọng trong trang lịch sử nước Đức, nước Đức đã không phải tốn một viên đạn, cũng như chẳng phải mất một giọt máu.
Ngày 09/10/1989 sự sụp đổ bức tường Berlin, nhờ vào sự tác động không nhỏ của 70.000 người dân đông Đức đã xuống đường biểu tình tại thành phố Leipzip.
Sau đó, Ngày 3 tháng 10 được chỉ định là ngày thống nhất nước Đức trong Hiệp ước thống nhất năm 1990 như một ngày lễ chung ở Đức vào hàng năm.
Sự kiện bức tường Bá Linh sụp đổ đã khiến hàng triệu người nước ngoài đến từ nhiều nước ở trong khối Đông Âu đến xin tỵ nạn trong đó có rất nhiều người Việt Nam đang làm việc ở những nước như Đông Đức, Tiệp Khắc, Bungari và Hungari, Nga, trong đó có gia đình tôi.
Nay ngoảnh nhìn lại sự kiện lịch sử, bỗng nhiên quá khứ lại trở về trong ký ức tôi. Vào mùa thu cuối tháng 9/1989 tại Thành phố Praha (Thủ đô Cộng hòa Séc hiện nay) nơi tôi làm việc, đã có rất nhiều người dân Đông Đức đến Praha bằng chiếc xe auto Trabi do Đông Đức sản xuất, và đã đỗ xe khắp nơi trong thành phố Praha rồi sau đó từng đoàn người đông Đức đến sứ quán Tây Đức xin Visum để được phép nhập cảnh vào Tây Đức, họ mong muốn được cư trú và làm việc bên Tây Đức. Chính những sự việc đó đã làm thay đổi nhận thức của tôi. Lúc bấy giờ mình đã tự hỏi chính bản thân mình, tại sao nước Đông Đức là một trong những nước đang phát triển ở trong khối CS Đông Âu, mà người dân phải tìm đủ mọi cách để sang xin tỵ nạn bên Tây Đức, mong có một cuộc sống ấm no và hạnh phúc, hay phải chăng bên Đông Đức không có tự do và dân chủ và nhân quyền, cuộc sống người dân luôn bị đàn áp với một chế độ CS Đông Đức. Thế là tôi cũng quyết định tìm đến nước Tây Đức xin cư trú tị nạn.
Những ngày đầu mới đặt chân tới nước Đức tôi đã ngỡ ngàng trước sự phát triển nhanh chóng của Tây Đức. Sau 45 năm cả đất nước đã bị tàn phá do chiến tranh, cuộc chiến tranh thế giới lần thứ hai, thủ phạm là Hitler gây ra, thế mà chỉ mấy chục năm sau Tây Đức đã xây dựng lại và phát triển nhanh chóng. Các thành phố lớn nhìn rất đẹp và khang trang, còn những siêu thị thì rộng lớn hàng hóa phong phú, nhà cửa quá đẹp, những đường xa lộ có 3 làn đường xe chạy, cùng với rất nhiều hãng xe như Mercedes, BMW, Audi, và hãng xe VW. Tôi cảm tưởng như không tin vào mắt của mình, về sự phát triển nhanh đến như vậy. Chính vì một đất nước có tự do và dân chủ, xã hội công bằng, và văn minh, con người có tất cả các quyền cơ bản của một con người. Trong thời gian đó, ở Đông Đức, nhà cửa và đường phố bị xuống cấp, còn người dân chủ yếu là chạy chiếc xe Trabi do Đông Đức sản xuất. Hình thức vừa xấu và kém phẩm chất. Bởi vì dưới chế độ CNXH với những chính sách yếu kém và sai lầm, xã hội không có tự do và dân chủ, người dân không có quyền, cái quyền cơ bản làm người, họ luôn bị đàn áp, bắt bớ và giam cầm khi họ nói lên những sự thật của chế độ CS.
Ba hai năm (32) đã trôi qua, đất nước Đức đã được hoàn toàn thống nhất, Đông và Tây Đức đã sáp nhập thành một, bức tường ô nhục bị đập phá và trở thành một sự kiện lịch sử của nước Đức.
Sự phát triển 2 vùng Đông Và Tây Đức ngày càng vững mạnh, khoảng cách giàu nghèo hai vùng Đông và Tây Đức không còn cách xa nhau nữa, đường phố và nhà cửa bên Đông Đức đã thay đổi hoàn toàn, đó là do những chính sách đi đúng đường hướng của một chế độ dân chủ.
Cùng với sự phát triển đất nước, nước Đức luôn quan tâm tới mức sống của người dân, vừa qua luật mới ban hành kể từ ngày 01/01/2022 mức lương tối thiểu cho một người lao động sẽ là 12 Euro cho một giờ làm việc.
Đã từ lâu những chế độ Cộng sản luôn cho rằng chế độ Tư Bản sẽ không tồn tại được lâu, và sẽ có một ngày tự nó giãy chết, nhưng cho đến nay thời gian đã minh chứng cho chúng ta, chế độ Tư Bản không giãy chết, mà chính chế độ cộng sản đã có rất nhiều nước giãy chết. Ngày nay chỉ còn sót lại bốn nước CS trên thế giới, trong đó có chế độ csVN.
Những đất nước Tư Bản ngày nay, hàng năm phát triển mạnh mẽ không ngừng về mọi lĩnh vực, văn hóa, xã hội, khoa học và kỹ thuật.
Thời gian năm tháng cũng minh chứng cho chúng ta biết, từ trước kia cho tới ngày nay chỉ có những người dân ở các nước có chế độ cộng sản chạy đến đất các nước Tư Bản xin tị nạn, cũng như nhiều người dân Bắc Triều Tiên ngày đêm tìm cách chạy sang Nam Triều Tiên xin tị nạn.
Các chế độ độc tài luôn nói rằng những đất nước dân chủ đa đảng sẽ dẫn đến bạo loạn, đó là một sự dối trá và bịp bợm lừa dối người dân. Nguy cơ bạo loạn chỉ xảy ra với những chế độ độc tài, còn những đất nước Tư Bản luôn ổn định và phát triển vững mạnh, xã hội công bằng và văn minh. Con người có tất cả các quyền của một công dân. Dưới những chế độ CS độc tài, người dân chẳng bao giờ có được quyền tự do, dân chủ, điều đó mỗi người trong chúng ta cũng có thể nhìn thấy được.
Đất nước Việt Nam chúng ta, theo lời tuyên truyền của chính quyền cộng sản Việt Nam, đã được hoàn toàn giải phóng cách đây 46 năm.
Bốn mươi (46) năm đã trôi qua, đất nước Việt Nam dưới sự điều hành của một chế độ CS độc tài, đã trở thành đói nghèo và lạc hậu. Mặc dù vài thành phố lớn như Hà Nội, TPHCM, Nha Trang có phát triển đôi chút về kinh tế, nhưng những tệ nạn xã hội nảy sinh như nấm, gái mại dâm, nghiện ngập, trộm cắp ngày càng nhiều. Môi trường bị ô nhiễm trầm trọng, do những khói xe máy và bụi bẩn, cùng với các khí thải của các nhà máy độc hại, nhưng sau đợt đại dịch Covid 19 này thì hầu như nền kinh tế VN bị suy sụp hoàn toàn, nhân dân đói khổ, ngân sách nhà nước trống rỗng, các nhà máy và doanh nghiệp lớn nhỏ đều đóng cửa, một đất nước đang đứng dưới bờ vực thẳm. tất cả là do lỗi của một tập đoàn lãnh đạo yếu kém về trình độ kiến thức, suy đồi văn hóa và phẩm chất đạo đức của một con người dưới chế độ chủ nghĩa cộng sản.
Hiện nay những vùng thôn quê hẻo lánh, người dân vẫn còn rất nghèo và đói khổ, thanh niên nam nữ hàng ngày rủ nhau lên thành phố kiếm việc làm, đã để lại một vùng quê nghèo nàn chỉ có những người già và các em nhỏ. Đó là do hậu quả của một chính sách xây dựng và phát triển kinh tế không đồng đều của guồng máy độc tài yếu kém gây lên.
Qua sự kiện lịch sử nước Đức, nhà cầm quyền Việt Nam nên nhìn nhận lại, đừng vì lợi ích cá nhân mà cố tình quên đi việc xây dựng và phát triển kinh tế đất nước. Hãy quan tâm đến cuộc sống người dân hơn nữa. Tập đoàn lãnh đạo CS Việt Nam hãy nhìn và noi gương nước Đức mà học tập như những gì mà họ đã làm cho nhân dân và đất nước.
HMN.
03.10.2021
Gửi ý kiến của bạn