BÙI TÍN VÀ NHỮNG NGỤY ĐỀ BỊP BỢM
Từ trước tới giờ nhiều người nói rằng Bùi Tín, một Đại Tá cs đã xin tỵ nạn tại Pháp là một tên dư lợn viên cao cấp tung hỏa mù bao che cho tội ác của bác và đảng, thực hư ra sao không ai biết nhưng ngày hôm nay nhật báo Người Việt phát hành tại Nam Cali có bài viết của y với tựa đề ‘Chiến thắng Mậu Thân’ của Hà Nội chỉ là ‘ảo tưởng cay đắng’ .
Thoạt nhìn ai cũng tưởng rằng đây là một bài phản tuyên truyền về những lễ kỷ niệm được khuếch trương ồn ào trong nước thế nhưng khi đi sâu vào bài viết chúng ta mới thấy được cái nham hiểm của một tên bồi bút khi dấu kín trong đó những ngụy đề chạy tội cho hai tên tội đồ dân tộc là HCM và Võ nguyên Giáp.
Trích: Nay lịch sử quân sự đã chỉ rõ, việc hoạch định kế hoạch của đòn chiến lược này không được thảo luận kỹ tại Bộ Chính trị, không có sự tham gia của ông Hồ Chí Minh và ông Võ Nguyên Giáp, nhóm lãnh đạo hiếu chiến mù quáng kiêu ngạo và đại chủ quan gồm có Lê Duẩn, Lê Đức Thọ, Nguyễn Chí Thanh, Phạm Hùng, Văn Tiến Dũng,… đã lên phương án tiến công bí mật. Họ vin cớ ông Hồ cao tuổi, ốm yếu, mất ngủ, không nên để ông Hồ bận tâm, “xin để Bác sang Bắc Kinh tĩnh dưỡng, Bác làm cho bài thơ cổ động chiến sĩ là tốt quá rồi,” đại thể là thế.
Trên đây là phần ngụy biện để bào chữa cho HCM, theo đó Bùi Tín đã đổ hết tội lên đầu bọn đàn em của Hồ là Lê Duẫn, Lê Đức Thọ, Nguyễn Chí Thanh, Phạm Hùng, Văn Tiến Dũng, trong cơn bốc phét cao độ Bùi Tín quên rằng tướng cộng sản Nguyễn Chí Thanh đã chết năm 1967 tại Hà Nội, do đảng thanh toán hay nhồi máu cơ tim trong khi chiến dịch của cái được gọi là “Tổng Công Kích Mùa Xuân 1968” lại diễn ra sau đó một năm!
Những kẻ mà Bùi Tín đổ hết tội lỗi nướng quân trong chiến dịch xâm lăng miền nam có một điểm chung quan trọng là không một nhân vật nào còn sống tại Việt Nam vì thế việc kiểm chứng hoàn toàn không khả thi cho nên y có thể nói bừa nói quấy, theo Bùi Tín bác Hồ của hắn bị đám đàn em bắt làm bài thơ chúc Tết Mậu Thân xong rồi bác (của chúng nó) lên đường sang Trung Hoa an dưỡng. Điều này cũng không thể kiểm chứng độ tin cậy nhưng giả thiết nếu có xảy ra, Hồ không có mặt tại Việt Nam vào thời điểm đó cũng không có gì khác, đó là do y đã hình dung ra hậu quả mà binh lính mình sẽ làm và đi Trung Hoa nghỉ mát chỉ là một thái độ trốn tránh tránh nhiệm với những gì mình đã gây ra.
Những ngụy biện của Bùi Tín chỉ bịp được những ai nhẹ dạ cả tin, đi ngược dòng thời gian chúng ta sẽ thấy tại miền bắc cộng sản trong thời điểm đó không ai dám cả gan qua mặt Hồ sau khi y đã tàn sát hàng trăm ngàn người trong cải cách ruộng đất, đã diệt những mầm mống tự do dân chủ bằng những bản án “phản đảng”, “xét lại”, Hồ là lãnh tụ tối cao và bất cứ ai dám đi ngược lại chủ trương của hắn sẽ nhận lấy kết cục thảm khốc.
Hồ chính là thủ phạm chính của việc xâm lăng miền nam Việt Nam, kẻ phải chịu trách nhiệm trước dân tộc vi cái chết của hàng ngàn thường dân vô tội. Còn những tên đàn em của hắn cũng là tòng phạm.
Để bào chữa cho Võ Nguyên Giáp Bùi Tín viết như sau:
Trích: Họ cũng bày chuyện để ông Giáp khẩn cấp sang Hungari mổ túi mật bị viêm và an dưỡng bên đó. Chính ông Giáp đã kể lại cho tôi khi tôi đi cùng ông sang Liên Xô Tháng Tư, 1977, tại nơi nghỉ mát Sochi, rằng: “Vụ Mậu Thân là chủ trương thiếu cân nhắc, thiếu trách nhiệm, là đánh ẩu, khi các điều kiện chưa đủ, quân Mỹ còn rất đông, khống chế cả trên không bằng lực lượng không quân chiến đấu, trực thăng, cả trên bộ bằng xe tăng, xe bọc thép.” Ông còn nói rõ rằng: Lẽ ra sau đợt 1 không đạt, bị đẩy lui, phải rút về nông thôn củng cố thì lại cay cú liều lĩnh ra lệnh cố mở thêm đợt tiến công 2 (Tháng Năm) và ép thêm đợt 3 (Tháng Chín) nên thất bại càng nặng, tổn thất càng lớn, phải 2 năm sau mới tạm phục hồi và phải đưa thêm quân từ miền Bắc dù chưa qua huấn luyện thật tốt. Đây là những nhận định xác đáng.
Theo Bùi Tín Mậu Thân không có mặt Giáp vì y bị ép đi chữa bệnh tại Hungary cũng không có gì lạ, Võ Nguyên Giáp chỉ là một tên tướng bù nhìn và không có nhiệm vụ gì cụ thể trong chiến dịch Tết Mậu Thân, hắn chỉ là hình tượng ông phỗng trong chùa để đảng tuyên truyền lừa bịp người dân sau Điện Biên Phủ, vai trò của Giáp đã chấm dứt, hắn chỉ còn theo đóm ăn tàn để sau ngày 30/04/1975 đến cái công ty sản xuất xe đạp mang tên Sài Gòn Giải Phóng xin vài chiếc đem về làm quà cho người thân, bán để kiếm chút tiền ngoài kế hoạch. Tất nhiên những phát biểu của kẻ bị cho ra rìa phải chứa đựng văn phong phẩn uất cực đoan và phát ngôn của Giáp trong bài viết của Bùi Tín là điều dễ hiểu.
Điểm ngụy biện nguy hiểm của Bùi Tín không phải chỉ chạy tội cho HCM và VNG mà y đã đổ vấy trách nhiệm về cái chết của hàng ngàn người dân vô tội tại Huế cho những cá nhân không cụ thể, không ai phải chịu trách nhiệm như sau:
Trích: Đây là vấn đề tôi quan tâm tìm hiểu từ khi ở trong nước. Tôi đã hỏi chuyện Ttướng Lê Minh, tư lệnh một cánh quân, Trung Tướng Trần Văn Quang, tư lệnh măt trận Trị Thiên về chuyện này. Các vụ thảm sát là có thật. Có đến 5 địa điểm số người bị chôn sống lên đến từ 2 trăm đến 3 nghìn, đồng bào đã đào bới để chôn cất, tổ chức lễ tang. Con số là từ 4 nghìn đến 6 nghìn. Về chủ trương thì theo tôi là không có. Không có lệnh nào từ Bộ Chính Trị, TƯ, Quân Ủy hay Bộ Quốc Phòng như có người khẳng định là có lệnh diệt chủng. Còn có phổ biến khi mở chiến dịch bản Kỷ Luật Chiến Trường là không được chiếm riêng chiến lợi phẩm, không được chửi bới đánh đập, giết tù binh. Theo tôi có 2 nguyên nhân để giải nghĩa các cuộc tàn sát trên.
Một là tôi được biết khi chuẩn bị chiến dịch đã có văn bản phổ biến cho mọi người là Thừa Thiên-Huế là một địa bàn chính trị hiểm yếu bậc nhất, trong đó có “rất nhiều Việt gian phản động, nhiều ác ôn ác bá địa chủ phong kiến thuộc giòng tôn thất, Ưng, Bửu, Vĩnh… của vua Bảo Đại, có rất nhiều đảng viên Dân Chủ của Nguyễn Văn Thiệu, rất nhiều tay sai ác ôn của Ngô Đình Cẩn lãnh chúa miền Trung khét tiếng chống Cộng. Tiến công quân sự đi cùng quét sạch bọn phản động Việt gian.”
Do lệnh như thế nên mỗi ngày một có nhiều tù binh quân nhân và thường dân là viên chức cấp thôn xã, quận huyện, thành phố Huế và tỉnh Thừa thiên. Một số tù binh quan trọng được đưa lên núi, còn các đơn vị đều có số ít nhiều tù binh bị trói tay đi theo cuộc hành quân. Có đại đội có vài chục tù binh phải giữ. Mỗi tiểu đoàn hàng trăm, mỗi trung đòan hàng nghìn tù binh. Khi di chuyển thật là gánh nặng cho đơn vị.
Sau 2 tuần tiến công, quân Mỹ mở cuộc phản công lớn của hải quân lục chiến, với hàng trăm cuộc ném bom, hàng vạn trái pháo từ các tàu hải quân Mỹ ngoài biển bắn vào. Hàng ngũ “quân giải phóng” bị tổn thất ngày càng lớn, phải mang theo nhiều thương binh. Từ ngày 15 âm lịch, có lệnh tất cả rút lui gấp lên vùng núi căn cứ cũ, bảo toàn lực lượng, nhưng kèm theo một nghiêm lệnh nữa là phải đưa tù binh theo, không được để xổng vì sẽ làm lộ nơi hành quân rất tai hại cho an toàn.
Các cán bộ cơ sở bị đặt trong tình hình gay gắt. Làm sao hành quân được nhanh, gọn, an toàn, với hàng nghìn thương binh cáng theo mà không được để xổng tù binh, khi không còn người để canh giữ. Các chỉ huy đại đội, tiểu đoàn, trung đoàn bị dồn đến thế cùng, nảy ra giải pháp là thủ tiêu. Môi trường là chiến tranh, là chết chóc, là máu lửa… Thế là tù binh bị chôn sống, suy cho cùng vẫn là do lệnh ép buộc từ trên cao. Tội phạm là đảng đã làm gương coi thường sinh mạng con người ở cả hai bên.
Qua đoạn văn trên chúng ta thấy sự láo lừa của Bùi Tín khi y phịa ra rằng chính mình đã phỏng vấn các tướng lĩnh cao cấp của quân đội cs như Lê Minh, Trần văn Quang, hắn chỉ bịp được những ai ngu muội đầu óc không biết tư duy còn những ai biết rõ về hệ thống quân giai của quân đội cs thì sẽ phải đặt dấu chấm hỏi về Bùi Tín khi hắn phỏng vấn được hai nhân vật có trách nhiệm tại Huế với chức vụ tướng và tư lệnh mặt trận Bình-Trị-Thiên.
Hãy nhìn vào lý lịch của Bùi Tín, ngày 30/04/1975 hắn tự nhận mình là sỹ quan cao cấp nhất có mặt tại Dinh Độc Lập để chứng kiến cảnh đại tướng Dương văn Minh đầu hàng thế nhưng cấp bậc của hắn trong thời điểm đó chỉ là Thượng Tá chứ không phải Đại Tá và ngoài hắn ra còn có những nhân vật cao cấp khác là Đại Tá Nguyễn Công Trang và Thiếu Tướng Nam Long. Thế thì đi ngược lại thời gian vào năm 1968, 7 năm trước khi chiếm được miền nam Việt Nam thì Bùi Tín mang cấp bậc gì?*
Cuối của cấp hàm Thiếu Tá và đầu cấp hàm Trung Tá!
Một Trung Tá csVN có thể nào tiếp cận và phỏng vấn một cách rõ ràng về thất bại của chiến dịch Mậu Thân 1968 với những thượng cấp cao hơn của mình mang cấp hàm Thiếu Tướng và Trung tướng không?
Hoàn toàn không, nếu có chỉ là những bài phỏng vấn để ngợi ca quân đội ta anh hùng, bố đẻ của Bùi Tín mà có sống dậy xúi dục thì y cũng không dám hỏi thẳng vào vấn đề trách nhiệm của bắc quân và tìm hiểu chỉ thị giết người vô tội vạ của ai trong chiến dịch này.
Một điểm nhấn quan trọng khác mà chúng ta phải nhìn nhận là theo ngụy biện của Bùi Tín các cán bộ cơ sở chủ trương giết tù binh vì họ là gánh nặng khi di chuyển và “ làm lộ vị trí đóng quân” chỉ lòe bịp được con nít. Quân đội cs tuy là một quân đội dã man tàn bạo nhưng họ có một loại kỷ luật thép cuồng tín, không một cấp chỉ huy nào ở Tiểu đoàn, Đại đội dám hạ lệnh cho binh lính của mình bắn giết vào dân thường, họ sợ bị quy trách nhiệm, bị kỷ luật thì làm sao có thể làm được điều ấy? mệnh lệnh giết người dân vô tội vạ chỉ có thể xuất phát từ Lê Minh, từ Trần văn Quang sau khi chúng nghe chỉ thị từ cấp cao hơn:
Bộ Tư Lệnh chiến dịch Mậu Thân, nói một cách khác thủ phạm chính là Bộ Chính Trị đảng csVN vào thời điểm 1968.
Thế thì đã rõ, Bùi Tín chỉ là một tên dư lợn viên cao cấp được đảng cho đóng vai khổ nhục kế tại nước ngoài trong đó nhiệm vụ cụ thể của y là đánh bùn sang ao, theo bài bản bác ta lúc nào cũng đúng, chỉ có người thừa hành làm sai chứ bác không bao giờ sai, chúng ta có thể nhìn thấy xuyên xuốt bài viết y hoàn toàn không dám đụng chạm đến cha già dân tộc, đến Võ nguyên Giáp ngoài nói chung chung là do đảng.
Còn tờ nhật báo Người Việt-một tờ báo tự cho rằng mình là tờ báo lớn nhất Cali-tiếp tay cho việc tuyên truyền chạy tội của Bùi Tín đã thể hiện mình là một tờ báo thiên tả nếu nói một cách nhẹ nhàng, còn nói huỵch toẹt ra thì đây là một tờ báo tay sai của cộng sản, chêm vào những tin tức hàng ngày những bài báo của Bùi Tín để đánh lận con đen, ném bùn sang ao, lừa bịp người dân, nguyên nhân sâu xa của nó vì sao thì chắc những người trong cuộc là người hiểu rõ nhất.
Cuối cùng nhắn đến ông Đại Tá già Bùi Tín, ngôn ngữ Việt Nam có chữ xạo ke để chỉ ra những kẻ nói láo không có căn, nói bừa nói quấy không có chứng cứ thuyết phục, ngày nay trong nước họ đã nâng cấp lên một tầm cao mới rồi, không còn dùng chữ xạo ke nữa mà xạo…gì thì chắc ai cũng biết, chữ đó mới xứng đáng dành cho ông vì dù cho có ở Pháp ở Mỹ thì cái bộ não của ông vẫn là một bộ não của một kẻ bưng bô không thấy thối.
Gửi ý kiến của bạn