Một câu chuyện mới… mà như cũ

15 Tháng Mười Hai 20169:07 CH(Xem: 8673)

NGƯỜI MỸ BAO NHIÊU NĂM VẪN DỄ BỊ LỪA!

Khi người cựu chiến binh trở lại chiến trường xưa

MoiMaNhuCu


Ký Thiệt


Một đôi vợ chồng người Mỹ – Ken và Pat – đã quyết định dùng toàn bộ số tiền họ dành dụm được trong cả đời mình để làm một điều tốt đẹp cho người dân Việt Nam. Kết quả là một thư viện khang trang trị giá hơn 50 ngàn USD mọc lên trên vùng đất Bồng Sơn còn nhiều khó khăn của tỉnh Bình Định. Với sự háo hức muốn nhìn thấy công trình của cả đời mình đi vào hoạt động, mang lại lợi ích cho trẻ em VN, hai vợ chồng vừa sang VN dự lễ khánh thành thư viện, để rồi hôm nay họ lên máy bay trở về Mỹ với hai chữ “very disappointed” và câu nhận xét“they have small minds”.


   Ken là một cựu chiến binh Mỹ trong cuộc chiến VN. Ông là lính trực thăng ở khu vực Bồng Sơn – Bình Định trong những năm 1969 – 1970. Hai năm chiến đấu ở đó đã để lại nhiều kỷ niệm giữa ông và mảnh đất này. Nay ông trở lại với tư cách một thành viên của “The Library of Vietnam Project” nhằm xây dựng một thư viện và trung tâm học tập cộng đồng (mà ông gọi là “library and learning center”) cho trẻ em và người dân Bồng Sơn, mà vợ chồng ông là nhà tài trợ chính. Kinh phí dự kiến ban đầu là 35.000 USD, nhưng sau đó đã được đẩy lên tới 58.000 USD, trong đó vợ chồng ông hứa tài trợ 48.000 USD, hơn cả khoản tiền hai người dành dụm được và dự định dùng cho công việc từ thiện. Bà Pat đã quyết định không mua xe hơi mới thay cho chiếc xe cũ của bà để dành tiền xây thư viện. Ngày khánh thành thư viện 9/12/2011 đã được xác định từ một năm trước, và vợ chồng ông luôn coi đó là một mốc thời gian rất có ý nghĩa với họ. Ông Ken nói với vợ rằng dịp này ông sẽ dẫn bà sang thăm VN và xem “chiếc xe hơi mới” của bà ở Bồng Sơn!


   Hai vợ chồng đến VN ngày 3/12 và đã tham gia chuyến khám bệnh từ thiện của Từ thiện Minh Tâm tại Bến Tre ngày 4/12 và họ thực sự thích thú khi tiếp xúc những con người VN hiền hòa, hiếu khách nơi đó, cũng như khâm phục tinh thần làm việc vì cộng đồng của các thành viên Từ thiện Minh Tâm. Sau đó họ bay ra Bồng Sơn dự lễ khánh thành thư viện. Chiều 14/12, mình đã mời họ một buổi café như một lời chào tạm biệt trước khi họ về Mỹ ngày 15/12. Không ngờ, cuộc gặp mặt lần này lại là dịp để họ trút ra những nỗi bức xúc và thất vọng mà họ trải qua ở Bồng Sơn!


   Dưới đây là những điều Ken và Pat kể lại với mình.


     - Đặt chân đến Bồng Sơn, họ vô cùng bất ngờ khi thấy tấm bảng “Trường tiểu học Bồng Sơn” nằm chễm chệ trên tòa nhà mà lẽ ra phải là thư viện. Ken và Pat muốn đặt tên cho thư viện này là “Bong Son – Lucky Star Library and Learning Center” vì Lucky Star chính là đơn vị mà Ken phục vụ thời chiến tranh. Chính quyền địa phương đã tự ý đổi tên và đổi cả chức năng của tòa nhà mà không hề báo một lời với vợ chồng ông – những người đã bỏ tiền xây nên tòa nhà đó – chưa nói đến việc xin ý kiến của vợ chồng ông. Ken nói với mình “I paid for it, but they changed the name. I want my money back!”


     - Lãnh đạo phòng giáo dục Bồng Sơn, người mà ông đã làm việc trực tiếp trong quá trình xây thư viện, đã không có mặt trong buổi lễ khánh thành thư viện (đã được xác định từ 1 năm trước) với lý do … bận họp. Ken nói, ông không thể hiểu vì sao họ lại họp đúng vào thời điểm mà đã được chọn từ trước cho việc khánh thành thư viện???


     - Ken và Pat cảm thấy như họ là những vị khách không mời mà tới trong buổi lễ khánh thành thư viện do chính họ tài trợ xây dựng. Ken nói, khi tôi đến tài trợ xây thư viện, họ tay bắt mặt mừng, cảm ơn rối rít, rồi sau khi nhận tiền và xây thư viện xong, họ “bye bye” như thể tôi đã hết nhiệm vụ ở chỗ này! Không hề có một dòng chữ ghi ơn hai vợ chồng trong thư viện, mà chỉ có một tấm bảng ghi chung chung là“món quà của người Mỹ dành cho người dân Bồng Sơn”. Ken bảo ông không biết sau khi ông đi rồi họ có gỡ bỏ tấm bảng này không nữa?


     - Ngoài việc nâng kinh phí từ 35.000 USD lên 58.000 USD, họ còn “vòi vĩnh” thêm 20.000 USD để trang bị phòng máy tính cho thư viện. Vợ chồng ông cũng nghĩ đến việc sẽ vận động tài trợ khoản này, thậm chí ông còn lên kế hoạch cho những chương trình dạy tiếng Anh qua mạng cho học sinh Bồng Sơn do nhóm ông thực hiện. Nhưng với những gì đã diễn ra, Ken khẳng định “Everything is finished. Now.” Ông nói với mình rằng ông quá thất vọng về những con người đó và đừng hòng có thêm một đồng tài trợ nào từ ông, mà thật sự ông cũng chẳng còn tiền vì đã trút hết vào dự án này! Ông nói rằng ông đến VN với thiện chí không chỉ xây dựng thư viện mà còn để tạo mối quan hệ giữa hai bên cho những sự hợp tác sau này. Thế nhưng, cái người ta cần ở ông chỉ là tiền mà thôi! Ông kết luận “I value the relationship with them, but they have small minds!”. 

   Điều đáng trân trọng ở Ken và Pat là họ không vì những chuyện này mà mất đi tình cảm và hình ảnh đẹp về con người VN trong lòng họ. Khi tôi nói lấy làm tiếc về “bad experience” họ đã trải qua, họ đã sửa lại “chúng tôi không coi đó là khoảng thời gian tồi tệ. Chúng tôi đã có khoảng thời gian tuyệt vời, nhưng với những người không tốt, tôi không nghĩ người VN là như vậy”.

 

 

Bài trên đây được trích từ FaceBook của một nhà giáo tại Sài-Gòn và mới được đưa lên mạng trước đây vài ngày nhưng tưởng như câu chuyện đã cũ lắm, xảy ra lâu lắm rồi, đã nghe ai nói tới rồi.

 

Câu chuyện về một người có lòng và có tiền, thấy dân Việt Nam lầm than khốn khổ dưới sự cai trị của các “nhà cách mạng vô sản” thì chạnh lòng bèn đem tiền bạc về xây cất bệnh viện, trường học, làm đường, bắc cầu…

 

Họ nghĩ đó là việc nhân đức nhân đạo, giúp cho dân Việt Nam và cũng giúp cho chính quyền sở tại lo cho dân nghèo, và hoàn toàn không liên hệ gì tới chính trị.

 

Sự thật đã không phải như vậy. Từ những dự án lớn tới những việc làm từ thiện nhỏ đều gặp những trở ngại bất ngờ, những khó khăn không thể đóan trước, những thất vọng não nề không thể tưởng tượng giống như câu chuyện của ông bà Ken và Pat trên đây.

 

Kể ra, vợ chồng hai người Mỹ đầy lòng nhân đạo và thương dân Việt Nam này cũng còn may mắn, vẫn còn toàn mạng mà trở về nhà, hay không bị đưa đi cải tạo về tôi gián điệp, âm mưu lật đổ chế độ, hay bất cứ tội gì để đòi tiền chuộc mạng.

 

Vì vậy, họ nên mừng hơn là giận hay thất vọng, và nên tự trách mình đã quá... ngây thơ. Ken từng tham chiến ở Việt Nam, đã đóng ở Bồng Sơn, Bình Định, trong khoảng thời gian 1969-1970 của thế kỷ trước, để chống kẻ thù chung là cộng sản và giúp dân Nam Việt Nam bảo vệ đời sống an lành, tự do mà đã không hiểu cộng sản là gì.

 

Có lẽ trong đầu chàng phi công năm nào vẫn còn nghĩ rằng cuộc xung đột Nam/Bắc ở xứ Việt Nam xa xôi ngày xưa cũng chỉ là chuyện “lủng củng” giữa anh em một nhà người ta với nhau, nước Mỹ chẳng mắc mớ gì đi can dự vào. Bây giờ, dân Việt Nam đã hết bắn giết nhau, hòa bình, thống nhất rồi. Dân Việt Nam nghèo khổ vì hậu quả của chiến tranh, người lính Mỹ cũng cảm thấy cũng có trách nhiệm một phần và muốn làm một cử chỉ đẹp cho lương tâm đỡ cắn rứt lúc về già, dọn đường lên thiên đàng.

 

Hơn nữa, như lời chàng Ken, “chúng tôi đã có những khoảng thời gian tuyệt vời”, ý nói khoảng thời gian chàng là một phi công Mỹ ở Bồng Sơn với những người dân Việt Nam thật dễ thương, hiền lành, hiếu khách, những ông làng, ông xã, ông quận dễ mến hết lòng lo cho dân. Và ông ta nghĩ bây giờ cũng như vậy, và nhà cầm quyền “cách mạng” có thể tốt hơn.

 

Lúc ông cựu phi công Mỹ lên đường trở lại Việt Nam chắc trong đầu ông đã vẽ ra nhiều giấc mơ đẹp. Sẽ được đón tiếp thật nồng nhiệt, sẽ được biết ơn sâu xa, và cái tên “Lucky Star”, tên đơn vị của Ken thời chiến tranh sẽ được trịnh trọng dùng làm tên của cái thư viện được xây dựng bằng tiền tiết kiệm của vợ chồng ông. Cao đẹp biết bao!

 

Thế rồi tất cả mộng đẹp đã sụp đổ tan tành trước sự thật phũ phàng, và ông đã tức giận gọi những quan chức của “chế độ cách mạng” là “đầu óc nhỏ mọn”. Hơi muộn.

 

Đáng lẽ với tư cách là một quân nhân Mỹ từng chiến đấu trên chiến trường Việt Nam, ông phải hiểu biết về kẻ thù trước mặt ông, phải biết vì lý do nào ông đã có mặt tại Việt Nam mà 56 ngàn đồng đội của ông đã ngã xuống trong khi giao tranh với quân thù, và tại sao người Nam Việt Nam đã phải chiến đấu, trước khi người Mỹ đến giúp và sau khi người Mỹ đã ra đi.

 

Loại người mà ông Ken nói là “đầu óc nhỏ mọn” có cái túi tham rất lớn, có đôi mắt loạn thị nhìn đâu cũng chỉ thấy kẻ thù, và có hai lỗ tai lỗ tai điếc không thể nghe được những lời nguyền rủa.

 

Dù sao cũng xin chúc mừng ông đã nhận diện được kẻ thù, dù hợi muộn, và đã ra về bình an, mất 50 ngàn đô một cách vô duyên và có thể bị cười vào mũi. Bà Pat buồn vì bị lừa và mất cơ hội mua chiếc xe mới. Ông còn cảm thấy đau nên muốn “đòi lại tiền”?

 

Dân Việt Nam chúng tôi đau hơn ông nhiều. Chúng tôi đã bị cả thù lẫn bạn lừa và đã mất cả nhà lẫn nước, nhiều người đã mất cả mạng. Mất hết. Chúng tôi đã có một thứ hòa bình mà Tổng thống Nguyễn Văn Thiệu gọi là “Hòa bình của nấm mồ”! Đến nấm mồ” cũng không được yên. Nếu vẫn còn chưa sáng mắt, mời ông bớt chút thì giờ ghé qua “tham quan” nơi trước tháng 4.1975 được gọi là “Nghĩa Trang Quân Đội Biên Hòa” để xem người chết đã bị trả thù ra sao.

 

Thế mà cho đến nay vẫn có những người tiếp tục mơ ngủ, suy nghĩ y hệt như ông và làm y hệt như ông để tạo ra những câu chuyện cũng y hệt. Chuyện mới nhưng vẫn là những câu chuyện tưởng như đã cũ.

 

 

nguồn: http://hon-viet.co.uk/KyThiet_MotCauChuyenMoiMaNhuCu.htm

 
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Tên của bạn
Email của bạn
27 Tháng Giêng 201910:30 CH(Xem: 11959)
Đi Đài Loan để kiếm việc mần, đói thì đầu gối phải bò, những người trốn hổng chỉ 152 người vừa sang Đài Loan, mà con số từ trước đến nay phải là rất lớn, và hổng chỉ Đài Loan mà là nhiều chỗ khác nữa, như Singapore, Malaysia, Đại Hàn, Nhật Bổn… Thậm chí cả các nước nghèo xếp chót thế giới như Cao Mên, Ai Lao, nhưng nay cũng đã khá hơn thiên đàng xã nghĩa nhiều, đó là sự thật mà báo lề đảng VNExpress đưa tin, dân Nghệ An họ xếp hàng rồng rắn, từ sáu giờ sáng trước Phòng Quản lý xuất nhập cảnh, xin giấy thông hành sang Lào mần mướn kiếm cơm...
24 Tháng Giêng 20198:30 CH(Xem: 10451)
Có ít nhất 2 quốc gia là Mỹ và Cộng hòa Séc trong phần khuyến nghị của mình yêu cầu chính quyền Việt Nam trả tự do cho tù nhân lương tâm là những nhà bảo vệ nhân quyền. Trong phần phát biểu đại diện cho Cộng hòa Séc - ông Ludvic Eger khuyến nghị Việt Nam “tạo điều kiện cho đa nguyên chính trị và dân chủ” cũng như “đảm bảo cho công dân toàn quyền bầu cử, ứng cử”, cũng như yêu cầu nước này trả tự do cho tất cả tù nhân lương tâm.
20 Tháng Giêng 201912:31 SA(Xem: 14759)
Không nhắc tới thì thôi, nhắc tới là mỗ tôi thèm được mắc tội diệt chủng loài cộng sản, từ thời lập quốc cho tới nay, chỉ có bọn An Nam cộng đảng, chứ dân Việt làm gì có cái loài ngáo đá mở miệng ra nói câu ‘thà mất nước hơn mất đảng’, và cũng không có luôn cái lũ dư lợn viên học từ đảng dạy rằng ‘không có bác không có chúng ta ngày nay’. Mẹ chúng nó, nói vậy có nghĩa chúng chui từ lỗ đít thằng bác chúng ra đấy… Dính cứt hèn chi bốc mùi thối!
20 Tháng Giêng 201912:29 SA(Xem: 17778)
Chuyện thứ 3, năm 1979, kẻ thù tràn qua biên giới đánh thọc sâu vào Việt Nam. Hàng trăm ngàn người lính đã ngã xuống và đã đẩy lùi kẻ thù về phương Bắc. Sự xả thân của họ là để bảo vệ Hà Nội, nơi các anh đang đóng đô được an toàn. Cái chết của họ là để các anh sống, sao tấm bia tưởng niệm cho họ các anh cũng đục bỏ? Sao không dành cho họ một dòng nào trong sách Lịch Sử? Chó nó còn biết ơn những ai cứu đời nó, còn các anh sao không bằng chúng vậy?
17 Tháng Giêng 20195:06 CH(Xem: 9798)
Tên Đạt (nếu đúng là tên hắn) là điển hình của loại cán bộ (công an) tự cho mình một cái quyền lực vô hạn. Chúng coi công sở như nhà của mình, muốn nằm ngồi ở đâu tùy thích, coi dân như cỏ rác, thích làm gì thì làm. Loại cán bộ này ỷ vào sự bao che đồng lõa của đồng bọn và cấp trên. Chúng hành động theo cách của xã hội đen. Pháp luật với chúng chỉ là tờ giấy lót đít. Chị Dương Thị Tân bình luận: Nó hiện nguyên hình bản chất mọi rợ, rừng rú. Thể chế này nó sinh ra một lũ quái thai như vậy đó.
16 Tháng Giêng 20194:20 CH(Xem: 8226)
Ham học con mẹ gì mầy ơi. Thời gian ngồi nghe giảng triết học Mác Lê Nin chán thí mồ, để thời gian đó tao nằm ngửa hưởng thụ sung sướng rồi lấy tiền khách còn có ích hơn. Thứ kiến thức đó sao sánh với chuyện ấy được mậy? Một vừa chán vừa mất tiền còn thứ kia vừa sướng lại được tiền. Tao hỏi mầy cái nào giá trị hơn?
15 Tháng Giêng 20199:41 CH(Xem: 7868)
Bọ (Chét) Trưởng Nguyễn Thị Kim Tiến, nick name Tử Thần Kim Tiền, người đứng đầu ngành Y Tế VN với những dấu ấn sau: - Xin thuốc chủng ngừa Quinvaxem 5 trong 1 của LHQ do Hàn Quốc sản xuất đem về chủng ngừa và làm chết hàng loạt trẻ sơ sinh và dù là thuốc xin nhưng vẫn thu phí và khi đang công tác gần nơi xảy ra sự cố (Hướng Hóa - Quảng Trị) thị vẫn thản nhiên leo lên máy bay đi về nhà mà không có một lời chia buồn cùng tang quyến. Sau khi dư luận xã hội dậy sóng thị trơ tráo nói rằng: "Tôi không thể từ chức vì...không có ai làm (hay ăn) tốt hơn tôi...
15 Tháng Giêng 20199:38 CH(Xem: 7136)
Một thời trai trẻ đã bị lừa, bị ép đi lính cho đảng cộng sản. Đánh Pháp, Mỹ, đánh đồng bào miền Nam, đánh Tàu, đánh Cam. Riêng đánh Tàu, đánh Cam thì không nói nhưng đánh đồng bào Miền Nam xong mà không nhận ra được cái ngu của mình thì đúng là đầu óc chỉ là bã đậu. Giờ được gì, thoát chết trở về, còn bao đồng chí mình đã nằm xuống đất đen lạnh lẽo? Để đảng cộng sản bóc lột chính mình, chính con cháu mình, tàn phá chính mảnh đất mà mình từng không tiếc tính mạng để cướp, để giữ lại ư? Chính các anh chị là người trải nghiệm thực tế nhất mà lại không hiểu vấn đề đó sao?
14 Tháng Giêng 20193:19 CH(Xem: 7022)
Doanh nghiệp muốn làm ăn tử tế cũng khó có thể thực hiện mọi thứ theo pháp luật trong quá trình sản xuất kinh doanh chừng nào còn tồn tại ti tỉ loại “giấy phép con” thay đổi soành soạch, để rồi chấp nhận “nhờ vả”, đi cửa sau. Bọn quan lại cộng sản ở các ngành, các cấp lợi dụng chuyện lễ tết để thăm hỏi vòi vĩnh quà cáp. Quan chức hò hét kêu gọi để bỏ cái cơ chế “xin cho”, nhưng qua bao thập kỷ vẫn tồn tại và biến hoá theo thời gian . Thậm chí cái chuyện “xin-cho” thời 4.0 đã chuyển sang hình thức phết phẩy phần trăm phần nghìn cho nó phù hợp với thời công nghệ số!
12 Tháng Giêng 20199:16 CH(Xem: 13399)
Tổ cha nó cái quân ăn nói lấy được, lũ mày suốt đời núp trong hang sống trong bóng tối, có dám ra ngoài đâu để nghe thiên hạ chửi, lại nghe mấy đứa đàn em nịnh, như con vịt cộng mặt dày chủ tịt cái gọi là hội đồng nhân dân thành Hồ, lưỡi nó lẹo nên không mắc cỡ nói là ‘không có dân nào chửi đảng’, vậy ra chúng mày cả đảng xúm lại thủ dâm cho nhau để tự sướng? Nói thì nói thế thôi, chứ biết chắc trăm phần chúng mày đã nghe đã biết, rằng dân đang réo tổ tông nhà chúng mày ra chửi, và mấy hôm nay tận trời Âu trời Mỹ, ai cũng đã nghe tiếng chửi của dân oan, bị chúng mày cướp đất vườn rau Lộc Hưng, Tân Bình.
04 Tháng Năm 2024
Ở tầm của uỷ viên Trung ương Đảng, có thể lập sân sau để kinh tài. Có thể nói, đằng sau mỗi một quan chức là cả một bộ máy tham nhũng đồ sộ. Ví dụ như ông Vương Đình Huệ, ông lập hẳn sân sau cho em họ đứng tên; nuôi đệ tử ruột làm tay hòm chìa khóa, đảm nhận chức năng kết nối từ ông Huệ và chính quyền tỉnh, nhận dự án từ Trung ương rồi đẩy xuống tỉnh, sau đó trao dự án vào tay em họ ông Huệ. Không có đất nước nào mà mức độ tham nhũng kinh khủng như Việt Nam. Sau lưng mỗi quan lớn đều là một hoặc vài tập đoàn, chuyên rút ruột ngân sách. Điều này gây nguy hiểm cho nền kinh tế đất nước vô cùng. Mỗi ghế quan chức đều...
03 Tháng Năm 2024
Vào ngày 22-1-2018, ông ta bị kết án 13 năm tù. Ông Thăng bị xét xử vào ngày 14 và 15 tháng 12, 2020 vì liên quan đến một vụ bê bối tham nhũng khác và nhận 10 năm tù. Trường hợp của Thăng không phải là trường hợp cá biệt. Khoảng 20 cá nhân khác có liên quan đến lĩnh vực dầu khí và ngân hàng cũng bị kết án, trong đó có ông Trịnh Xuân Thanh, người đứng đầu tập đoàn dầu khí Petrovietnam, người bị bắt ở Đức và đưa về Việt Nam. Ông Thanh bị kết án tù chung thân. Sau đó, Phan Văn Anh Vũ hay còn gọi là “Vũ Nhôm”, một ông trùm kinh doanh bị bắt ở Singapore. Ông Vũ Nhôm lãnh 17 năm tù.
30 Tháng Tư 2024
Với sự ra đi “bất ngờ” của ông Vương Đình Huệ, đảng CSVN đã rơi vào cuộc khủng hoảng chính trị lớn nhất từ trước tới nay. Những người thay thế ông Huệ và ông Thưởng chỉ đếm trên đầu ngón tay gồm Bà Trương Thị Mai, 66 tuổi, quê Qủang Bình, Bí thư Trung ương đảng, Trưởng ban Tổ chức Trung ương; Thủ tướng Phạm Minh Chính, 66 tuổi, quê Thanh Hóa và Bộ trưởng Công an, Đại tướng Tô Lâm, 67 tuổi, quê Hưng Yên. Tuy nhiên ai sẽ thay ông Nguyễn Phú Trọng làm Tổng Bí thư để lãnh đạo Đảng khóa XIV càng mù mịt hơn, vì những người có điều kiện nhất đã bị loại.
29 Tháng Tư 2024
Trong trại, dù Kẻ Nằm Vùng có lời khuyên trước là không nên – nhưng tướng Trọng, thay vì mặc quần áo dân sự như mọi người tị nạn khác – tiếp tục diện bộ quân phục đại lễ với đầy đủ phụ tùng, dây biểu chương, huy chương, nón kết…đi vào nhà ăn tập thể. Tướng Trọng được 4 người đàn ông đang ngồi ăn, đứng dậy đón chào nghiêm chỉnh đúng tác phong thuộc cấp. Tuy nhiên ngay sau đó bị một số người, có khá nhiều phụ nữ chửi bới, ném thức ăn vào người, khiến ông tối tăm mặt mũi, được Kẻ Nằm Vùng kéo chạy ra ngoài nhưng rồi phải trốn vào một nhà cầu công cộng.
24 Tháng Tư 2024
Bộ phim Kẻ Nằm Vùng hay Cảm tình Viên (The Sympathizer) dựa trên tiểu thuyết cùng tên của tác giả Nguyễn Thanh Việt, được sản xuất bởi A24 và Rhombus Media, đạo diễn Hàn Quốc Park Chan-wook, với sự hiện diện của 2 tài tử nổi danh trong cộng đồng người Việt hải ngoại là bà Kiều Chinh, Nguyễn Cao Kỳ Duyên, đã bắt đầu công chiếu tập 1 trên HBO từ ngày 14 tháng 4 năm 2024. Phim chiếu gần 10 ngày rồi nhưng không thấy giới phê bình văn học, nghệ thuật hải ngoại có bài nào nhận xét, đánh giá tập 1 và 2. Những cây đa, cây đề nổi tiếng trong làng báo, truyền thông hải ngoại thường viết bài bình luận tác phẩm văn chương, phim ảnh… hoàn toàn im lặng.
24 Tháng Tư 2024
Vốn là đảng cướp nên tìm một người có khả năng, vừa khôn ngoan vừa hiểm độc để có thể nắm đầu trùm công an là người ngăn chặn mọi chống đối từ bên trong cũng như bên ngoài thì không dễ kiếm. Đại diện trong Quốc Hội chỉ là bù nhìn. Đại hội đảng là chiến trường thanh lọc, sắp xếp hàng ngũ trung ương, địa phương và chính trị bộ là giai đoạn cuối cùng để chọn lãnh đạo tương lai. Đừng coi thường tiến trình "dân chủ" của CSVN đi từ trên xuống dưới. Vì mục tiêu của đảng là cầm quyền. Mọi đe dọa quyền lực đảng có nghĩa đảng sẽ bị tiêu diệt. Để tìm lãnh đạo có khả năng đó đòi hỏi Khôn và Ác. Từ trên...
23 Tháng Tư 2024
Tuy nhiên lịch sử của Việt Nam đã phủ nhận sự mạo nhận này. Chưa hề có cuộc trưng cầu ý kiến nào chứng minh “Đi lên chủ nghĩa xã hội là khát vọng của nhân dân”. Vì vậy, khi bị chống đối, ban Tuyên giáo Trung ương đã quay cuồng với giọng điệu thù nghịch: “Tính chất nguy hiểm của những phương thức, thủ đoạn này ở chỗ chúng tạo dựng nhận thức sai lệch, mơ hồ, hoài nghi, hoang mang, dao động, gây “tự diễn biến”, “tự chuyển hóa” trong nội bộ, làm lung lay niềm tin của cán bộ, đảng viên và nhân dân vào vai trò lãnh đạo của Đảng, sự quản lý của Nhà nước, tạo tâm lý bức xúc, chống đối trong xã hội. Điều đó ảnh hưởng tiêu cực đến...
22 Tháng Tư 2024
Điều đáng chú ý là Thủ tướng Việt Nam Phạm Minh Chính cả hai lần gặp hai vị lãnh đạo công nghệ này đều mời họ xây dựng nhà máy sản xuất ở Việt Nam. Trong khi đó, khác với Samsung, cả hai công ty này đều không sở hữu nhà máy sản xuất sản phẩm cho chính họ. Điều đó khiến nhiều người đặt ra câu hỏi là lãnh đạo Hà Nội có thực sự hiểu đối tác mình đang nói chuyện? Ai cũng thấy Việt Nam đang đứng trước những cơ hội lớn để nhận được đầu tư lớn hơn về công nghệ nói riêng và kinh tế nói chung
21 Tháng Tư 2024
Cũng đáng chú ý là chuyến thăm Trung Hoa của ông Huệ đã xẩy ra chưa đầy một tháng, sau khi Đảng CSVN cách chức Chủ tịch nước Võ Văn Thưởng ngày 20/03/2024. Ông Thưởng, 54 tuổi từng được coi là ngôi sao sáng trong 4 Lãnh đạo hàng đầu, và là người có nhiều triển vọng thay ông Nguyễn Phú Trọng. Ông bị cách chức vì “đã vi phạm Quy định về những điều đảng viên không được làm”. Tham nhũng cũng có vai trò trong vụ mất chức của ông Thưởng. Vì vậy, chuyến đi Bắc Kinh của ông Vương Đình Huệ càng được củng cố cho vị trí chính trị của ông trong tương lai, vì chính ông đã bảo đảm với Tập Cận Bình và các nhà lãnh đạo...
17 Tháng Tư 2024
Ở tấm thứ nhất, hình một viên cảnh sát mặc bộ quần áo màu kem, nón kết cũng màu kem là điều hoàn toàn sai. Đồng phục của cảnh sát VNCH là áo trắng, quần xám, áo 2 túi, nút áo trên gần sát cổ, không hở cổ hoặc phanh ngực, bên trên túi phải có bảng tên, tay áo trái có huy hiệu cảnh sát. Nón kết cũng trên trắng, viền xám ở dưới. Huy hiệu có dòng chữ Tổ Quốc, Công Minh, Liêm Chính khác với huy hiệu của quân đội là Tổ Quốc, Danh Dự, Trách Nhiệm. Cái chào tay của người trong hình cũng sai không đúng quân phong, quân kỷ. Khi chào, lòng bàn tay phải úp xuống, ngón cái hơi quặp lại, 4 ngón còn lại duỗi thẳng khép vào nhau, cánh tay...