Bây giờ đất nước mình là một cái chợ trời lớn, và cái tư duy chợ trời nó có nơi tất cả mọi người, cả dân có học cũng vẫn đem cái tư duy đó ra sống! Đó là một anh bạn lính cũ còn lại bên quê nhà nói cùng Tư tui, cách anh ăn nói nghe đã đậm màu chữ nghĩa vịt cộng, sống cùng cắt mạng bốn mươi mấy năm bị lây đó là cái tự nhiên. Riêng Tư tui nghe cách nói như vậy cũng đã quen, hiểu luôn được ý câu nói, đó là nhờ cái vốn của mười tám năm sau ngày tháng Tư Đen sống cùng vịt cộng, hết trong nhà tù nhỏ rồi ra nhà tù lớn, trước khi khăn gói tha phương.
Phải nói mần vậy, để bạn đọc đừng càm ràm Tư tui sao dùng chữ nghĩa vịt cộng, đơn giản là lấy luôn chữ bạn mình xài, đặt tựa cho câu chuyện phải nói tuần này cho nó gọn, anh bạn này cũng là dân lính cũ, thời gian ở tù hổng đủ ba năm nên vẫn phải mần công dân xứ xã nghĩa. Còn mấy chữ tư duy hay chợ trời, thấy hổng cần phải giải thích mần gì cho rộn chuyện, ai cũng hiểu mấy chữ đó, chỉ có cái là khi đi liền nhau ‘tư duy chợ trời’ nghe nó hơi khua một chút, nhưng đó là chữ nghĩa vịt cộng… Đã nói rồi, hổng dùng chữ rổn rảng thì hổng phải là vịt cộng mà!
Gần mực thì đen gần đèn thì sáng, đem cái tư duy chợ trời ra sống thì hổng là cái tốt lành gì, còn nghe bạn nói xã hội hôm nay bên quê nhà là một cái chợ trời bự, và mọi người đều là dân chợ trời, thì hiểu ra dân tình đang sống ra sao, đối xử với nhau thế nào. Sài Gòn mình trước bẩy lăm cũng có chợ trời, trên đường Nguyễn Thông từ khúc Yên Đổ tới bờ tường nhà ga xe lửa Hòa Hưng, những mặt hàng của chợ này được moi từ mấy cái PX (post exchange) Mỹ, và giới con buôn chạy hàng chợ trời thời đó, người ta nhìn họ ra sao chắc mọi người còn nhớ.
Tư tui có thể tự hào mình là dân Sài gòn, những gì nói ra đây cũng là của một người Sài gòn thời đó, chợ trời là nơi lừa đảo, bất lương, còn dân chợ trời là để chỉ những kẻ lưu manh dối trá, sự bán buôn của họ ngay bước đầu đã là cái bất minh. Chợ trời, công tâm mà nói trước bẩy lăm chỉ là cá biệt, nhưng sau ngày ba mươi tháng Tư Đen, chợ trời mọc khắp nơi, Sài gòn đã là một cái chợ trời thật bự, và người dân bắt đầu đã trở thành dân chợ trời ráo, rất đông, đủ mọi thành phần thượng vàng hạ cám, bất kể sang hèn, mọi bán buôn đều mang tính chợ trời.
Sài gòn thất thủ, chợ trời rộ lên giữa cái cung cầu thiếu cân bằng, với cái nghịch lý người bán nhiều hơn kẻ mua, bán đi những gì cứ tạm gọi là không cần nữa để giải quyết cái đói, còn mua coi như cái thú của kẻ thắng thu lấy chiến lợi phẩm từ bên thua đang trắng tay. Chợ trời có thể nói nó đã phát triển rất tốt trong thời đại xã nghĩa, và tùy thời kỳ người bán kẻ mua thay đổi đôi chút, như chợ trời khi miền Nam vừa sụp đổ, khác với chợ trời lúc đảng cho dân nhận hàng nước ngoài gửi về. Nhưng nhìn chung chợ trời gặp đảng, hổng khác gì thài lài gặp cứt chó.
Tư tui đi tù sớm nên hổng kịp thấy mấy ông nhà giáo, công chức, thậm chí có cả bác sĩ, nhà văn, nghệ sĩ, cũng vì miếng ăn, mà đi buôn từ cái có giá nhứt là vàng bạc đến cái tầm thường vải vóc, hay tệ hơn nữa là những vật gia dụng cũ, đồ lạc xon bù loong ốc vít. Để rồi đi tù cũng khá dai, nhưng ngày về cái Sài gòn chợ trời vẫn còn đó, có kém đi về mặt hàng (đã vét hết về Bắc) nhưng hoạt động thì vẫn ì xèo, đó là cuối 86 đầu 87 sau hơn chục năm bị ‘giải phóng’, mọi thứ đã kiệt quệ, mà dân chợ trời bám lấy những gói hàng nước ngoài như ruồi bu cục đường.
Hậu quả của ngăn sông cấm chợ bên cạnh cái đói còn là cái thiếu thê thảm, thiếu từ viên thuốc, mét vải, hạt gạo! Bà bạn, nhà giáo Ngụy mất việc, chồng còn đang ăn cơm tù, ngày ngủ đêm đi, cứ tối trời là lặn về quê bà ở Gò Đen Long An mua nếp, rồi cũng đợi đến đêm mò về Sài gòn, đi đường ruộng ngả quận Tám. Mỗi lần chỉ dám mua ít ký, một phần hổng tiền một phần sợ nhiều mang đi hổng lọt, những hạt nếp này là thúng xôi mỗi sáng bán nuôi bầy con thay chồng, hỏi chị sao có gan mần chuyện cấm, bị bắt ai nuôi con, chị cười buồn trả lời hai tiếng: thời thế.
Bên cạnh cái đi buôn gạo vùng dưới, café vùng cao, hay đeo bám những gói hàng từ nước ngoài gửi về, còn có những cái bán nếu có nhìn thì cũng hổng còn biết lấy lời gì để mà nói… Ngày Tư tui ra tù về lại Sài gòn, có lần đứng lặng mà nhìn cái thiên đàng bên thắng cuộc bày ra trước mắt, một chị ngồi bên góc đường Phan Đình Phùng Cao Thắng, dưới đất là nửa tờ báo trên đó bày hàng là cái quần đàn bà đen cũ cùng một chiếc dép Lào đã mòn, chỉ một chiếc để ai đó có sẵn một chiếc thì mua về cho nó đủ đôi, chỉ cần đủ đôi thôi, chứ hổng cần đúng màu đúng cỡ.
Và nơi thiên đàng xã nghĩa, con nít đã có thêm câu hát đồng dao:
Cộng hòa xã nghĩa nước ta
Người lớn mang dép chiếc bà chiếc ông
Hoan hô cách mạng thành công
Con nít cũng dép chiếc ông chiếc bà!
Thân Ngụy ra tù đã khổ, lại chống đối sự chỉ định cư trú trốn lại Sài gòn mần cư dân lậu, nên hổng giấy tờ hộ khẩu chứng minh nhân dân, đường cùng mà Tư tui gia nhập dân chợ trời kiếm cơm (đúng được hai ngày). Môt anh bạn quen mần gì đó trong ban quản lý chợ Khu Dân Sinh cám cảnh bầm dập của Tư tui bèn kêu theo anh ra chợ, đưa cho một hộp xích xe đạp ‘Sao Vàng’ made in china, cho giá và cả hóa đơn (receipt), bày cho cách nói là cần tiền bán lại kiếm chút lời, hổng cần phải đi đâu xa, ra ngay đầu chợ tìm mối bán, được hơn bao nhiêu đó là phần tui.
Nói tuồn hàng bán chợ đen là đây, sợi xích nơi tủ kiếng trong chợ có bày hàng, có ai hỏi đều một câu trả lời là hàng mẫu hổng bán! Thời buổi chiếc xe đạp là cả gia tài, thì cái xích xe là phụ tùng hiếm quý, dọc con đường Trần Quang Khải trước rạp hát Văn Hoa Tân Định, từng tốp đàn ông ngồi bên lề đường với công việc lộn xích xe đạp cũ nhão mòn, để kéo thêm thời gian xử dụng. Mần dân chợ trời với Tư tui sao khó quá, đứng xớ rớ hổng ai hỏi, còn xáp lại mời chào thì mắc cỡ hổng dám, dang nắng đúng hai ngày trả lại hàng cho bạn… Chuyển nghề đạp xe thồ!
Nói nào ngay thời buổi đó, cũng bởi hổng công ăn việc mần mà mọi người thành dân chợ trời, với đủ hạng từ anh dược sĩ thứ thiệt, đến anh tù Ngụy vừa được tha, có cả những kẻ mánh mung đầu đường xó chợ. Nhưng nay đã bước qua năm thứ bốn mươi ba cắt mạng thành công, mà nghe bạn nóí cho biết xứ mình vẫn là cái chợ trời lớn, và tư duy chợ trời nó có trong tất cả mọi người, từ nhà nước đến thằng dân mang cái tư duy đó ra mà sống. Xa quê tha hương đã hai mươi lăm năm, vậy ra hổng gì khá hơn sao, Tư tui lấn cấn chuyện này cho tới hôm nay!
WASHINGTON (Reuters) - The U.S. Commerce Department on Tuesday slapped steep import duties on steel products from Vietnam that originated in China after finding they evaded U.S. anti-dumping and anti-subsidy orders… The Commerce Department said that after anti-dumping duties were imposed on Chinese steel products in 2015, shipments of cold-rolled steel from Vietnam into the United States shot up to $295 million annually from $11 million. Đây là trích lấy hai câu trong bản tin của Reuters (https://www.reuters.com/art...) ngày 05/12/2017
Quý vị đọc giả muốn coi hết bản tin xin cứ theo cái link đính kèm để đọc – Còn Tư tui đọc xong sao thấy như lời anh bạn nói, lại giống lắm chuyện ngày nào mình ra tù lâm bước đường cùng mần dân chợ trời, chịu nắng hai ngày trời hổng bán được sợi xích xe đạp ‘sao vàng’ made in china. Chỉ có khác thay vì là thằng tù Ngụy, thì đây là ông nhà nước cắt mạng vỗ ngực đã thắng hai đế quốc, là ên hùng, là đỉnh cao trí tệ, ông cũng mần dân chợ trời, bán thép cho thằng Tầu cộng để ăn tiền cò, hổng để kiếm vài đồng bạc lẻ ăn cơm, mà là 295 triệu đô xanh Mỹ.
Bản tin nói rõ, thép từ xứ An Nam xã nghĩa xuất sang Hoa Kỳ, đã nhảy vọt từ $11 triệu lên $295 triệu, sau khi mức thuế nhập khẩu sắt thép từ Tầu cộng đến Hoa Kỳ, đã hổng còn được hưởng tiêu chuẩn hậu đãi tối huệ quốc nữa. À thì ra vậy, hai thày trò Hán phỉ gian cùng mình, và đây mới đúng là dân chợ trời thứ thiệt, Tầu cộng bán phá giá thép bị Mỹ chế tài bằng cách tăng 266% thuế nhập từ năm 2016, bèn tuồn hàng cho đầy tớ An Nam cộng hiện còn đang hưởng chế độ ưu đãi mậu dịch của Mỹ. Ba Đình nhận là thép của mình dán nhãn made in Vietnam!
Tưởng ai cũng ngu, chỉ mỗi hai thầy trò mình là đỉnh cao nên mần chuyện khinh thường, theo thống kê Hiệp hội Thép thế giới như năm 2014, xứ An Nam cộng sản xuất được 5,8 triệu tấn thép thô, nhưng nhu cầu lại là 16,8 triệu tấn, phải nhập thêm 11 triệu tấn, vậy lấy thép ở đâu ra tới con số $295 triệu để nhập vô thị trường Mỹ? Chuyện hàng hóa của Tầu cộng đưa cho thằng học trò Ba Đình, đem bán ra khắp thế giới đặng ăn tiền cò thiên hạ biết ráo, nay thép Tầu cộng đã lọt vào thị trường Mỹ bằng cái nhãn made in Vietnam, đương nhiên Mỹ cũng đã biết
Bộ Thương Mại Hoa Kỳ hổng thể mần ngơ, trước cái mánh trốn thuế mậu dịch của hai tên điếm thúi này, và ngày 05/12/2017 đã ra thông cáo tăng thuế lên đến 500% cho các loại sắt thép chống rỉ sét nhập vào Hoa Kỳ từ Việt Nam và tăng thuế lên đến 200% cho các loại thép gia dụng. Như vậy cộng sản tính hổng bằng tư bản tính, Bắc kinh Hà Nội hổng qua mắt được Hoa Thịnh Đốn, nhớ buổi đầu của TPP khi Trump chưa rút lui, Hà Nội hí hửng chắc mẫm sẽ ăn no tiền cò bán hàng cho Tầu cộng. Đúng là một lũ tư duy chợ trời như anh bạn nói.
Và qua vụ này mới biết hèn gì Ba Đình bằng mọi giá giữ cho bằng được Formosa, ai biểu tình đòi đuổi Formosa, hay cần cá hổng cần thép là đi tù! Có Formosa là có thương hiệu sản xuất thép, tính chuyện dài lâu buôn thép Tầu cộng để ăn… Chúng tai ngơ lời Trump nói ở APEC Đà Nẵng: Từ hôm nay trở đi, chúng tôi sẽ cạnh tranh trên nền tảng công bằng và bình đẳng. Chúng tôi sẽ không để cho Hoa Kỳ bị lợi dụng nữa… Sẽ không còn phớt lờ những vi phạm, lừa gạt, hay gây hấn kinh tế. Những ngày như thế này đã chấm dứt… (BBC 12/11/2017).
Thặng dư mậu dịch từ Mỹ $30 tỷ hàng năm, là cơ hội phát triển kinh tế rất lớn, nhưng lại nhập hàng Tầu cộng tràn lan hơn $50 tỷ, giết chết các xí nghiệp nhỏ và vừa! Mần kinh tế là để nuôi sống đồng thời phát triển xây dựng đất nước, chứ đâu phải lợi dụng ưu đãi mậu dịch bán hàng Tầu cộng ăn tiền cò theo lối tư duy chợ trời… Hay Ba Đình là một lũ ngu hổng biết mần kinh tế?
Gửi ý kiến của bạn