Sự thờ ơ đã giết chết chúng ta

09 Tháng Tư 20173:00 CH(Xem: 10018)

Sự thờ ơ đã giết chết chúng ta

Off-PTS-3                                                                                        hình minh họa



VietTuSaiGon




C
ó thể nói rằng nếu chọn một tính cách nào để xét cho một đặc tính chung của người Việt lúc này, tôi không ngần ngại để chỉ ra ngay: Thờ ơ. Chưa bao giờ người Việt lại thờ ơ với đồng loại như lúc này. Và càng thờ ơ bao nhiêu, chúng ta càng mau chết bấy nhiêu. Nhưng cũng thử đặt câu hỏi: Vì sao người Việt thờ ơ? Hậu quả của thờ ơ là gì?

Ở câu hỏi thứ nhất, vì sao người Việt thờ ơ? Xin thưa, sự thờ ơ hôm nay của đại bộ phận người Việt là nhờ hoàn toàn vào công lao của đảng Cộng sản Việt Nam! Nhà nước Cộng sản đã tạo ra một môi trường vô cùng tốt để sự thờ ơ nảy mầm, trong đó gồm cả giáo dục, văn hóa, ứng xử hành chính, ứng xử xã hội, đặc biệt là ứng xử của ngành công lực. Và đương nhiên, quan trọng nhất là những ông Tổng bí thư đảng Cộng sản, những mẫu mực về sự thờ ơ, gần đây nhất là Nguyễn Phú Trọng. Ông không ngần ngại bày tỏ sự thờ ơ mẫu mực của ông trước hàng triệu số phận ngư dân đau khổ.

h1163

                               Người phụ nữ bị trói ở gốc cây và đám đông vô cảm. Ảnh: FB

Thời đại bây giờ, bạn ra đường, giả bộ nằm đau, vẫy tay cầu cứu, dường như người ta im lặng bỏ đi và không đoái hoài đến bạn, cả một con đường lạnh lùng và thờ ơ, hiếm gặp người tử tế, trừ khi đó là những người vô cùng bản lĩnh hoặc ngây ngô, chưa hiểu chuyện. Vì sao?

Bởi vì ngành công lực Việt Nam dường như họ bận quan tâm đến các vấn đề truy tìm người phản kháng, người có quan điểm trái chiều về chính trị của đảng Cộng sản hơn là đi tìm thủ phạm. Và nếu có những đoàn công an đi tuần tra thì mục tiêu của họ hoặc là kết hợp với công an giao thông để truy lùng, bắt bớ các xe đi trên đường, vòi vĩnh tiền “mua ổ bánh mì” hoặc là đi dẹp những bà hàng rong, ông kẹo kéo. Giả sử có một vụ cướp gần đó thì họ cũng xem như không có gì, tiếp tục nhiệm vụ thiêng liêng của họ là dẹp bà hàng rong, ông kẹo kéo, xua người ăn xin hay bán vé số, truy đuổi người đi đường ngẫu nhiên…

Trong khi đó, tội phạm lộng hành, chúng giả dạng người gặp nạn, người tội nghiệp để lừa người đi đường vào bẫy. Chính vì vậy, khi thấy một người gặp nạn nằm bên đường, mặc dù trong sâu thẳm bạn muốn giúp người ta nhưng cơ chế phản ứng xã hội của bạn đã ngăn bạn lại, không thể để bạn cứu người. Bởi không chừng, cứu người đâu không thấy mà chỉ thấy hại mình. Đó là sự thật, và khi cái sự thật này có tính phổ biến toàn xã hội thì nó cũng là một trong những mầm mống tạo ra sự thờ ơ tập thể.

Trong giáo dục, sự thờ ơ xuất hiện tràn lan, không phải ở vấn đề thầy cô đối xử với học sinh lạnh lùng hoặc ngược lại mà nó còn ghê gớm hơn nhiều, nó nằm ở sự thờ ơ về trách nhiệm nhà giáo, lương tri không bằng lương thực. Thử hỏi, còn được mấy giáo viên thời bây giờ quan tâm đến hoàn cảnh, tâm tính hay một chuyện gì đó trắc ẩn của học trò, thậm chí ngay cả những vùng nghèo khổ, học trò không đủ cơm ăn, đến trường với cái bụng đói tóp meo nhưng vẫn có nhiều thầy cô bày ra chuyện học thêm, dạy thêm để lấy tiền, kiếm thêm thù lao.

Đó chỉ là chuyện rất nhỏ. Cái quan trọng nhất là ngành giáo dục, cấp quản lý tầm vĩ mô của giáo dục đã có tính thờ ơ, cơ hội, tham lam, giả dối và trơ trẽn nên cả ngành giáo dục đâm ra hỏng hóc. Thử tìm một bộ trưởng giáo dục cho đàng hoàn từ sau 1975 đến nay trong hệ thống giáo dục Cộng sản tại Việt Nam. Thú thực là tìm không có, và nhìn phong thái cũng như các phát biểu và sách lược về giáo dục của ông Bộ trưởng hiện tại, càng thấy đáng sợ hơn cho sự thơ ơ và trơ tráo của ngành giáo dục.

Sâu xa hơn, bản chất cai trị của nhà nước Cộng sản đã đẩy đất nước đến chỗ thờ ơ tập thể. Và khi đất nước rơi vào thờ ơ tập thể cũng là lúc cần thiết và thuận lợi nhất để đảng Cộng sản triển khai hệ thống toàn trị của họ một cách tối ưu thông qua các chính sách mà căn cội của nó lại dựa trên tính thờ ơ trong nhân dân.

Thử nghĩ, liệu nhà nước Cộng sản có dám ngăn cản tự do tôn giáo, bóp ngạt tự do báo chí, quấy nhiễu tự do phát biểu chính kiến cũng như thò tay điều khiển hàng loạt các cơ sở tôn giáo và các tờ báo nếu như đất nước, con người Việt Nam không có mức độ thờ ơ như hiện tại? Không, chắc chắn là không, bởi khi người Việt Nam biết quan tâm đúng mức đến cộng đồng, đến thế giới chung quanh cũng như quan tâm đến lương tri và nhân phẩm của chính mình, nhà cầm quyền sẽ không bao giờ dám làm điều mà họ đang làm. Vì làm như vậy, họ sẽ đụng phải phản ứng dữ dội từ phía người dân.

Nhưng thực trạng Việt Nam, không những thờ ơ với cộng đồng mà thờ ơ với những đối tượng, con người cụ thể trong mối liên đới về chí hướng và sứ mệnh. Thật là kinh hoàng khi nghĩ đến tình trạng của Mẹ Nấm, Thúy Nga và nhiều nhà đấu tranh khác đang ngồi tù chế độ Cộng sản mà chúng ta, người trong nước, thậm chí người cùng chí hướng hoàn toàn thờ ơ, chẳng có một động thái nào để giúp gia đình các chị và bản thân các chị. Chúng ta quen vỗ tay (mặc dù rất gượng gạo) về những thành tích đấu tranh, hoạt động mà họ đạt được cũng như quan sát hoạt động dân chủ của họ giống như ngồi trong cầu trường xem quả bóng lăn qua chân các cầu thủ. Và khi vỡ trận, chúng ta lại ra về, xem như không có gì, cùng lắm thì mất một tấm vé.

Thực tâm mà nói, mọi hoạt động để giải cứu những tù nhân lương tâm đến từ bên ngoài nhiều hơn là trong nước. Các nhà hoạt động dân chủ, xã hội dân sự cô đơn ngay trên xứ sở của mình! Bởi do đâu mà nên nông nỗi như vậy? Bởi vì ý thức về quyền làm người cũng như giá trị tự do trong tư tưởng người Việt chưa bao giờ thắng thế hay đủ mạnh để đứng ngang với lòng sợ hãi chế độ. Dường như sự sợ hãi chế độ, sợ hãi đảng, sợ hãi những thủ đoạn của đảng đã làm cho hầu hết người dân thui chột mọi giá trị, trong đó cói giá trị làm người.

Công tâm mà nói, đại bộ phận người Việt chỉ có giá trị tồn tại chứ không có giá trị sống. Người ta tồn tại dựa trên những thứ vật chất đeo bám, xem việc hưởng thụ vật dục như một chuẩn mực về giá trị con người hay thể hiện đẳng cấp nhưng người ta chưa bao giờ thực sự sống. Bởi sống không phải là kiểu tồn tại vật dục mà phải gồm cả sự trưởng thành về tư tưởng cũng như sự suy tư về giá trị con người, chiêm nghiệm về thân phận con người để định vị chỗ đứng cá nhân thông qua những khế ước xã hội mà người ta nỗ lực đấu tranh, tu chỉnh, hoàn thiện để tạo thuận lợi cho việc phát triển sự sống cùng hệ giá trị của nó.

Rất tiếc, Việt Nam không có được điều này, và hơn hết, giới trí thức nhà nước Việt Nam lại chọn thái độ thỏa hiệp và cam chịu của heo cừu, trâu bò hơn là thái độ con người. Đất nước ra nông nỗi hiện tại là do công lao của một bộ phần không nhỏ trí thức trâu bò, heo cừu này!

Và khi đất nước đã thành một bãi thờ ơ, một rừng vô cảm, một đám cơ hội hèn nhát thì cái giá cuối cùng phải trả không đơn giản là mất nước, chịu làm nô lệ cho kẻ ngoại xâm mà là diệt vong. Bởi có một qui luật dễ thấy nhất, trái đất chưa bao giờ nở ra, đất đai ngày càng chật hẹp vì dân số thế giới tăng, tài nguyên cạn kiệt… Và chắc chắn, việc một dân tộc lớn nuốt chửng một dân tộc nhỏ để tìm đất sống không phải là chuyện phim kinh dị mà là nhu cầu tiềm ẩn của những quốc gia có dân số đông, còn man rợ và đói nghèo. Nếu Việt Nam tiếp tục thờ ơ thì cái chết càng mau đến với dân tộc này, chắc chắn là vậy!

RFA Blog

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Tên của bạn
Email của bạn
17 Tháng Ba 20151:42 CH(Xem: 12890)
Sau nhiều năm làm thủ tướng, một đặc điểm nổi bật của ông Nguyễn Tấn Dũng mà dân chúng ghi nhận là ông đã nói xạo quá nhiều! Đến nỗi giờ đây, nhiều người dân trong nước hay ngay cả người trong nội bộ đảng không còn gọi ông là "anh ba Dũng" nữa mà gọi bằng cái tên mới là "anh ba xạo" và thủ tướng ba Dũng thành thủ tướng ba xạo, gọi tắt viết tắt là thủ tướng ba x.
17 Tháng Ba 20151:37 CH(Xem: 13725)
Năm năm nữa, không chỉ là tượng Phật Thích Ca, mà có thể sẽ có rất nhiều cái nhất nữa được ra đời trên đất nước này, cùng với danh sách những cái “nhất” mà người dân Việt Nam vẫn nghe thấy hàng ngày. Từ tô hủ tíu lớn nhất, cái bánh chưng lớn nhất… cho đến tháp truyền hình cao nhất, tượng đài lớn nhất… Người Việt đang bước vào thời kỳ chạy đua niềm vui với cái “nhất”. Cuộc đời trần tục hầm hập phả hơi nóng của cái “nhất” từ miếng ăn đến tận linh hồn tín ngưỡng, khiến mọi thứ phải là “nhất”: người ta chen nhau giật lá bùa, giật cái ấn, cướp cái phết… đến vật vã để mình được là “nhất”.
14 Tháng Ba 20158:25 SA(Xem: 11181)
Tuần rồi đi dự một hội thảo chuyên đề và gặp một anh bạn đồng môn trên bàn cà phê. “Ủa, ông chưa tiến sĩ hả? Sao không làm một cái” ? Anh bạn tôi hỏi.
13 Tháng Ba 20154:57 CH(Xem: 13425)
bức ảnh nói lên điều gì ?
12 Tháng Ba 20151:13 CH(Xem: 10708)
Du lịch tâm linh, trò lừa rẻ tiền
11 Tháng Ba 201510:08 CH(Xem: 11948)
Trước những quốc nạn tham nhũng, mua quan bán chức, suy thoái đạo đức, du côn xã hội đen, đàn áp nhân quyền và dân quyền, hèn với giặc ác với dân, những lễ hội phản văn hóa, những “quốc sư, quốc phụ” tự phơi bày những điều tồi tệ… người ta thường bào chữa bằng ngụy biện rằng những hiện tượng xấu xa ấy nước nào chẳng có, thế là hòa cả làng chăng?
06 Tháng Năm 2024
Loại cán bộ này từng bị kết án đã công khai phê bình, chỉ trích Chủ nghĩa Cộng sàn Mác-Lênin, tư tưởng Hồ Chí Minh và đướng lối cai trị độc tài của đảng. Họ còn bị lên án “ngoảnh măt làm ngơ” trước nhửng chỉ trích đảng. Vì vậy, ông Nguyễn Phú Trọng đã kêu gọi đảng chọn cán bộ có các tiêu chuẩn: “Thật sự đoàn kết, trong sạch, vững mạnh, thống nhất ý chí và hành động, có bản lĩnh chính trị vững vàng, có phẩm chất đạo đức trong sáng, kiên định mục tiêu độc lập dân tộc và chủ nghĩa xã hội.” Ngoài ra, bản thân họ cũng cần chứng minh “tiêu biểu về trí tuệ, có tầm nhìn chiến lược, có tư duy đổi mới, sáng tạo; tiêu biểu cho toàn Đảng về...
04 Tháng Năm 2024
Ở tầm của uỷ viên Trung ương Đảng, có thể lập sân sau để kinh tài. Có thể nói, đằng sau mỗi một quan chức là cả một bộ máy tham nhũng đồ sộ. Ví dụ như ông Vương Đình Huệ, ông lập hẳn sân sau cho em họ đứng tên; nuôi đệ tử ruột làm tay hòm chìa khóa, đảm nhận chức năng kết nối từ ông Huệ và chính quyền tỉnh, nhận dự án từ Trung ương rồi đẩy xuống tỉnh, sau đó trao dự án vào tay em họ ông Huệ. Không có đất nước nào mà mức độ tham nhũng kinh khủng như Việt Nam. Sau lưng mỗi quan lớn đều là một hoặc vài tập đoàn, chuyên rút ruột ngân sách. Điều này gây nguy hiểm cho nền kinh tế đất nước vô cùng. Mỗi ghế quan chức đều...
03 Tháng Năm 2024
Vào ngày 22-1-2018, ông ta bị kết án 13 năm tù. Ông Thăng bị xét xử vào ngày 14 và 15 tháng 12, 2020 vì liên quan đến một vụ bê bối tham nhũng khác và nhận 10 năm tù. Trường hợp của Thăng không phải là trường hợp cá biệt. Khoảng 20 cá nhân khác có liên quan đến lĩnh vực dầu khí và ngân hàng cũng bị kết án, trong đó có ông Trịnh Xuân Thanh, người đứng đầu tập đoàn dầu khí Petrovietnam, người bị bắt ở Đức và đưa về Việt Nam. Ông Thanh bị kết án tù chung thân. Sau đó, Phan Văn Anh Vũ hay còn gọi là “Vũ Nhôm”, một ông trùm kinh doanh bị bắt ở Singapore. Ông Vũ Nhôm lãnh 17 năm tù.
30 Tháng Tư 2024
Với sự ra đi “bất ngờ” của ông Vương Đình Huệ, đảng CSVN đã rơi vào cuộc khủng hoảng chính trị lớn nhất từ trước tới nay. Những người thay thế ông Huệ và ông Thưởng chỉ đếm trên đầu ngón tay gồm Bà Trương Thị Mai, 66 tuổi, quê Qủang Bình, Bí thư Trung ương đảng, Trưởng ban Tổ chức Trung ương; Thủ tướng Phạm Minh Chính, 66 tuổi, quê Thanh Hóa và Bộ trưởng Công an, Đại tướng Tô Lâm, 67 tuổi, quê Hưng Yên. Tuy nhiên ai sẽ thay ông Nguyễn Phú Trọng làm Tổng Bí thư để lãnh đạo Đảng khóa XIV càng mù mịt hơn, vì những người có điều kiện nhất đã bị loại.
29 Tháng Tư 2024
Trong trại, dù Kẻ Nằm Vùng có lời khuyên trước là không nên – nhưng tướng Trọng, thay vì mặc quần áo dân sự như mọi người tị nạn khác – tiếp tục diện bộ quân phục đại lễ với đầy đủ phụ tùng, dây biểu chương, huy chương, nón kết…đi vào nhà ăn tập thể. Tướng Trọng được 4 người đàn ông đang ngồi ăn, đứng dậy đón chào nghiêm chỉnh đúng tác phong thuộc cấp. Tuy nhiên ngay sau đó bị một số người, có khá nhiều phụ nữ chửi bới, ném thức ăn vào người, khiến ông tối tăm mặt mũi, được Kẻ Nằm Vùng kéo chạy ra ngoài nhưng rồi phải trốn vào một nhà cầu công cộng.
24 Tháng Tư 2024
Bộ phim Kẻ Nằm Vùng hay Cảm tình Viên (The Sympathizer) dựa trên tiểu thuyết cùng tên của tác giả Nguyễn Thanh Việt, được sản xuất bởi A24 và Rhombus Media, đạo diễn Hàn Quốc Park Chan-wook, với sự hiện diện của 2 tài tử nổi danh trong cộng đồng người Việt hải ngoại là bà Kiều Chinh, Nguyễn Cao Kỳ Duyên, đã bắt đầu công chiếu tập 1 trên HBO từ ngày 14 tháng 4 năm 2024. Phim chiếu gần 10 ngày rồi nhưng không thấy giới phê bình văn học, nghệ thuật hải ngoại có bài nào nhận xét, đánh giá tập 1 và 2. Những cây đa, cây đề nổi tiếng trong làng báo, truyền thông hải ngoại thường viết bài bình luận tác phẩm văn chương, phim ảnh… hoàn toàn im lặng.
24 Tháng Tư 2024
Vốn là đảng cướp nên tìm một người có khả năng, vừa khôn ngoan vừa hiểm độc để có thể nắm đầu trùm công an là người ngăn chặn mọi chống đối từ bên trong cũng như bên ngoài thì không dễ kiếm. Đại diện trong Quốc Hội chỉ là bù nhìn. Đại hội đảng là chiến trường thanh lọc, sắp xếp hàng ngũ trung ương, địa phương và chính trị bộ là giai đoạn cuối cùng để chọn lãnh đạo tương lai. Đừng coi thường tiến trình "dân chủ" của CSVN đi từ trên xuống dưới. Vì mục tiêu của đảng là cầm quyền. Mọi đe dọa quyền lực đảng có nghĩa đảng sẽ bị tiêu diệt. Để tìm lãnh đạo có khả năng đó đòi hỏi Khôn và Ác. Từ trên...
23 Tháng Tư 2024
Tuy nhiên lịch sử của Việt Nam đã phủ nhận sự mạo nhận này. Chưa hề có cuộc trưng cầu ý kiến nào chứng minh “Đi lên chủ nghĩa xã hội là khát vọng của nhân dân”. Vì vậy, khi bị chống đối, ban Tuyên giáo Trung ương đã quay cuồng với giọng điệu thù nghịch: “Tính chất nguy hiểm của những phương thức, thủ đoạn này ở chỗ chúng tạo dựng nhận thức sai lệch, mơ hồ, hoài nghi, hoang mang, dao động, gây “tự diễn biến”, “tự chuyển hóa” trong nội bộ, làm lung lay niềm tin của cán bộ, đảng viên và nhân dân vào vai trò lãnh đạo của Đảng, sự quản lý của Nhà nước, tạo tâm lý bức xúc, chống đối trong xã hội. Điều đó ảnh hưởng tiêu cực đến...
22 Tháng Tư 2024
Điều đáng chú ý là Thủ tướng Việt Nam Phạm Minh Chính cả hai lần gặp hai vị lãnh đạo công nghệ này đều mời họ xây dựng nhà máy sản xuất ở Việt Nam. Trong khi đó, khác với Samsung, cả hai công ty này đều không sở hữu nhà máy sản xuất sản phẩm cho chính họ. Điều đó khiến nhiều người đặt ra câu hỏi là lãnh đạo Hà Nội có thực sự hiểu đối tác mình đang nói chuyện? Ai cũng thấy Việt Nam đang đứng trước những cơ hội lớn để nhận được đầu tư lớn hơn về công nghệ nói riêng và kinh tế nói chung
21 Tháng Tư 2024
Cũng đáng chú ý là chuyến thăm Trung Hoa của ông Huệ đã xẩy ra chưa đầy một tháng, sau khi Đảng CSVN cách chức Chủ tịch nước Võ Văn Thưởng ngày 20/03/2024. Ông Thưởng, 54 tuổi từng được coi là ngôi sao sáng trong 4 Lãnh đạo hàng đầu, và là người có nhiều triển vọng thay ông Nguyễn Phú Trọng. Ông bị cách chức vì “đã vi phạm Quy định về những điều đảng viên không được làm”. Tham nhũng cũng có vai trò trong vụ mất chức của ông Thưởng. Vì vậy, chuyến đi Bắc Kinh của ông Vương Đình Huệ càng được củng cố cho vị trí chính trị của ông trong tương lai, vì chính ông đã bảo đảm với Tập Cận Bình và các nhà lãnh đạo...