Cái giá phải trả là gì?

07 Tháng Ba 201710:02 CH(Xem: 9441)

Cái giá phải trả là gì?
1358418053

VietTuSaiGon



Cái giá của tự do và dân chủ không bao giờ là nước mắt và máu, tôi tin là vậy, mà cái giá lớn nhất để trả cho tự do và dân chủ nằm ở quá trình suy tư để trưởng thành trong mỗi cá nhân. Nếu chúng ta chưa đủ trưởng thành, sẽ không bao giờ có tự do, và sẽ không có cả dân chủ cho dù chúng ta trả giá bằng biển máu và núi xương. Vì sao?

Vì nhiều lẽ, nhưng trong đó, vấn đề căn cốt vẫn là sự trưởng thành của cơ thể Việt Nam, trong đó gồm cả thành phần chính phủ (thối nát) và những lương dân (thiếu quyền lực, cũng có thể là thiếu cả tri thức). 

Hãy tưởng tượng một gia đình có nhiều đất đai, vàng bạc, những đứa con trong gia đình này thông minh, quyền biến nhưng lại thiếu tri thức và sự chín chắn. Điều đó dẫn đến hệ quả là những đứa con trong gia đình sẽ dùng đến tài sản của gia đình để hoặc là ăn chơi sa đọa, hoặc là mang ra làm ăn theo lối cho vay nặng lãi (bởi làm vậy đồng vốn mới nhanh nở theo chiều kích không cần suy tư về thân phận con người), hoặc là ăn chơi một cách nhàn nhã, từ tốn nhưng cũng không cần suy nghĩ để kiếm tiền và suy nghĩ để tự hoàn thiện bản thân, bởi họ đã thấy sự hoàn thiện tuyệt đối ở họ căn cứ vào quyền lực tiền bạc, vật chất?!

Đương nhiên là những lựa chọn trên cho ra những kết quả không giống nhau nhưng có một kết quả chung là gia đình giàu có kia có thể lụn bại vì những liên minh giữa các anh em theo lợi ích tức thời của họ. Và chắc chắn một điều, tri thức và sự thức tỉnh sẽ khó có mặt ở những gia đình như trên. Bởi không có tiền bạc, tài sản nào đủ để đáp ứng cho thói quen chia chác những thứ vốn có và dựa dẫm vào nó.

Nhìn rộng ra một chút, trong một quốc gia, nếu như nhà cầm quyền chỉ biết dựa vào nguồn tài nguyên có sẵn và các nhóm lợi ích cũng chỉ làm giàu dựa trên tài nguyên có sẵn thì chắc chắc một điều, sẽ có những kẻ giàu ra một cách bất thường, đồng thời đất nước ngày càng thêm nghèo nếu nhìn tổng thể và ranh giới giữa người giàu và người nghèo ngày càng giãn rộng. Cái gia phải trả cho quốc gia đó là quyền con người bị khống chế tối đa và tài nguyên càng thêm càng kiệt, đất nước nhanh chóng nghèo nàn.

Vì lẽ, một khi các nguồn tài nguyên bị thao túng bởi các nhóm lợi ích, việc đầu tiên họ làm là bằng mọi giá ôm giữ lấy nó và giữ càng chặt càng tốt. Những liên minh chính trị và kinh tế hình thành để đảm bảo các nguồn này không bị lọt vào tay kẻ khác. Đương nhiên, một khi đã đụng chạm đến tài nguyên và tài sản quốc gia, người ta cũng phải theo luật chơi thị trường và phải tìm cách tránh né tội lỗi của họ trước nhân dân. Cách tránh né tốt nhất là khống chế mọi quyền của nhân dân, nhân dân càng bị bóp ngạt, cáng bị mất tự do, đặc biệt là mất tự do ngôn luận bao nhiêu thì sự thật về tội lỗi của các liên minh kinh tế, chính trị càng được giấu kín bấy nhiêu.

Chính điều này đã tạo ra một qui luật hết sức phổ biến: Hầu hết các nước mà kinh tế của họ bị phụ thuộc vào nguồn tài nguyên quốc gia chứ không phải do sản xuất, thương mại hay sáng tạo, sáng chế mà có thì ở nước đó, yếu tố độc tài, độc đoán và mất tự do rất cao. Từ các nước Ả Rập cho đến các nước ở các châu lục khác, trong đó có Việt Nam, bất kì nước nào dựa vào nguồn khoán sản, tài nguyên như dầu mỏ, vàng, than, đất hiếm, chì, đồng, vônfram… đều là những nước thiếu tự do, đời sống người lao động nói riêng và nhân dân của nước đó đều bị nghèo đói chiếm số đông, thậm chí nhiều người lầm than, cơ cực bởi bất công.

Và cái giá phải trả của quốc gia đó là môi trường bị hủy diệt, tài nguyên bị cạn kiệt, đời sống người dân ngày càng ngột ngạt. Nhìn lại Việt Nam, nhìn vào đời sống vật chất hiện đang thấy, có vẻ như Việt Nam có phát triển. Nhưng thực tế, cái giá mà chúng ta đã trả là quá cao, thiên nhiên, tài nguyên bị hủy hoại, môi trường bị phá nát, và đặc biệt là môi trường trí tuệ hoàn toàn hỏng hóc, từ hệ thống chính trị cho đến toàn bộ xã hội, yếu tố tranh ăn tranh thua, tâm lý người ta lượm được một miếng thì mình cũng phải véo được một chút đã nhiễm toàn bộ xã hội.

Điều này nhanh chóng đẩy xã hội đến chỗ nhược tiểu, đớn hèn, đẩy từng con người đến chỗ ích kỉ, nhỏ nhen và lộng giả thành chân. Những thói quen xảo trá, gian manh được xem như chuyện bình thường và những người nỗ lực đấu tranh cho công bằng, văn minh, tự do… thì lại bị xem là cá biệt, điên rồ. Và đây là thứ nguyên nhân lớn nhất để dẫn đến sự thỏa hiệp của đại bộ phận nhân dân. Ví dụ như có một cuộc biểu tình đòi hỏi một vấn đề dân sinh nào đó, nhà cầm quyền chỉ cần nhắm đến một số người, cho họ một số quyền lợi đặc biệt, mọi thứ sẽ nhanh chóng thay đổi, sẽ có sự thỏa hiệp nào đó và mục đích lớn bị phá vỡ. Nhưng vấn đề tôi muốn nói ở đây không chỉ dừng ở mục đích lớn của cuộc biểu tình mà mục đích lớn của phát triển quốc gia.

Với thói quen, thậm chí thành nề nếp ứng xử, thành bản chất của người Việt như hiện tại là dùng tiền để mua chuộc mọi thứ và dùng quyền để trấn áp mọi thứ thì chắc chắn một điều, kẻ thất bại đầu tiên phải là nhà cầm quyền chứ không phải nhân dân. Nhân dân chịu đau khổ đầu tiên nhưng sẽ là người nhận thất bại cuối cùng trong vấn đề này.

Vì, lẽ ra, nhà cầm quyền phải thức tỉnh, phải nhận biết rằng mình cầm tiền để mua chuộc kẻ khác và dùng quyền để đe nẹt kẻ khác thì cũng có kẻ khác nữa đối xử với mình y hệt như vậy. Bài học Formosa, Trường Sa, Hoàng Sa, Bauxite Tây Nguyên, sự bất công đối với người Việt trong các khu công nghiệp… cũng như sự mất uy tín của người Việt trên thế giới vẫn chưa đủ để giới chức trung ương nhận ra vấn đề hay sao?

Đừng bao giờ nói rằng bản chất của người Việt xấu xa, trộm cắp, lường gạt! Mà phải nói rằng “ở bầu thì tròn ở ống thì dài”, sống trong một cơ chế mà mọi thứ đều phải qui ra tiền, phải đổi chác, phải tranh thủ chụp giật, vơ vét thì không sớm thì muộn, con người buộc phải thích ứng để tồn tại. Người Việt có dám trộm cắp khi mà hệ thống chính trị trong sạch, luật pháp nghiêm minh và đứng trước một quan chức, khi bị chất vấn về tội lỗi, kẻ có tội lỗi nhận thấy mình thực sự tội lỗi khi mang mình ra so sánh với quan chức đó? Không! Ở đây, người có tội chỉ sợ quyền lực của quan chức đó nhưng trong tâm trí, người ta lại nghĩ rằng “MÀY CÒN BẨN THỈU, TỘI LỖI HƠN TAO GẤP VẠN LẦN THÌ MÀY ĐỪNG CÓ MÀ LÊN GIỌNG ĐẠO ĐỨC!”.

Một khi đạo đức xã hội bị băng hoại tận gốc như vậy, điều đó cũng đồng nghĩa với việc chúng ta đang trả giá cho thói quen sử dụng cái có sẵn, sử dụng tài nguyên đất nước và làm giàu bằng tài nguyên chứ không chịu động não để sáng tạo hay tạo ra hệ thống thương mãi đủ mạnh để làm giàu.

Và một khi chúng ta giữ thói quen như đã nói, kẻ trả giá lớn nhất chính là hệ thống chính trị. Bởi một khi để mất lòng dân và biến mỗi người dân thành một tham quan tiềm năng thì chắc chắn một điều, trừ khi thoát khỏi trái đất, anh ở bất kì nơi nào đều phải trả giá. Trả giá như thế nào, chắc các vị thừa thông minh để thấy nếu các vị chịu suy tư và không lao như con thiêu thân dù chỉ nửa giờ đồng hồ!

RFA Blog

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Tên của bạn
Email của bạn
17 Tháng Ba 20151:37 CH(Xem: 13700)
Năm năm nữa, không chỉ là tượng Phật Thích Ca, mà có thể sẽ có rất nhiều cái nhất nữa được ra đời trên đất nước này, cùng với danh sách những cái “nhất” mà người dân Việt Nam vẫn nghe thấy hàng ngày. Từ tô hủ tíu lớn nhất, cái bánh chưng lớn nhất… cho đến tháp truyền hình cao nhất, tượng đài lớn nhất… Người Việt đang bước vào thời kỳ chạy đua niềm vui với cái “nhất”. Cuộc đời trần tục hầm hập phả hơi nóng của cái “nhất” từ miếng ăn đến tận linh hồn tín ngưỡng, khiến mọi thứ phải là “nhất”: người ta chen nhau giật lá bùa, giật cái ấn, cướp cái phết… đến vật vã để mình được là “nhất”.
14 Tháng Ba 20158:25 SA(Xem: 11140)
Tuần rồi đi dự một hội thảo chuyên đề và gặp một anh bạn đồng môn trên bàn cà phê. “Ủa, ông chưa tiến sĩ hả? Sao không làm một cái” ? Anh bạn tôi hỏi.
13 Tháng Ba 20154:57 CH(Xem: 13406)
bức ảnh nói lên điều gì ?
12 Tháng Ba 20151:13 CH(Xem: 10685)
Du lịch tâm linh, trò lừa rẻ tiền
11 Tháng Ba 201510:08 CH(Xem: 11886)
Trước những quốc nạn tham nhũng, mua quan bán chức, suy thoái đạo đức, du côn xã hội đen, đàn áp nhân quyền và dân quyền, hèn với giặc ác với dân, những lễ hội phản văn hóa, những “quốc sư, quốc phụ” tự phơi bày những điều tồi tệ… người ta thường bào chữa bằng ngụy biện rằng những hiện tượng xấu xa ấy nước nào chẳng có, thế là hòa cả làng chăng?
04 Tháng Năm 2024
Ở tầm của uỷ viên Trung ương Đảng, có thể lập sân sau để kinh tài. Có thể nói, đằng sau mỗi một quan chức là cả một bộ máy tham nhũng đồ sộ. Ví dụ như ông Vương Đình Huệ, ông lập hẳn sân sau cho em họ đứng tên; nuôi đệ tử ruột làm tay hòm chìa khóa, đảm nhận chức năng kết nối từ ông Huệ và chính quyền tỉnh, nhận dự án từ Trung ương rồi đẩy xuống tỉnh, sau đó trao dự án vào tay em họ ông Huệ. Không có đất nước nào mà mức độ tham nhũng kinh khủng như Việt Nam. Sau lưng mỗi quan lớn đều là một hoặc vài tập đoàn, chuyên rút ruột ngân sách. Điều này gây nguy hiểm cho nền kinh tế đất nước vô cùng. Mỗi ghế quan chức đều...
03 Tháng Năm 2024
Vào ngày 22-1-2018, ông ta bị kết án 13 năm tù. Ông Thăng bị xét xử vào ngày 14 và 15 tháng 12, 2020 vì liên quan đến một vụ bê bối tham nhũng khác và nhận 10 năm tù. Trường hợp của Thăng không phải là trường hợp cá biệt. Khoảng 20 cá nhân khác có liên quan đến lĩnh vực dầu khí và ngân hàng cũng bị kết án, trong đó có ông Trịnh Xuân Thanh, người đứng đầu tập đoàn dầu khí Petrovietnam, người bị bắt ở Đức và đưa về Việt Nam. Ông Thanh bị kết án tù chung thân. Sau đó, Phan Văn Anh Vũ hay còn gọi là “Vũ Nhôm”, một ông trùm kinh doanh bị bắt ở Singapore. Ông Vũ Nhôm lãnh 17 năm tù.
30 Tháng Tư 2024
Với sự ra đi “bất ngờ” của ông Vương Đình Huệ, đảng CSVN đã rơi vào cuộc khủng hoảng chính trị lớn nhất từ trước tới nay. Những người thay thế ông Huệ và ông Thưởng chỉ đếm trên đầu ngón tay gồm Bà Trương Thị Mai, 66 tuổi, quê Qủang Bình, Bí thư Trung ương đảng, Trưởng ban Tổ chức Trung ương; Thủ tướng Phạm Minh Chính, 66 tuổi, quê Thanh Hóa và Bộ trưởng Công an, Đại tướng Tô Lâm, 67 tuổi, quê Hưng Yên. Tuy nhiên ai sẽ thay ông Nguyễn Phú Trọng làm Tổng Bí thư để lãnh đạo Đảng khóa XIV càng mù mịt hơn, vì những người có điều kiện nhất đã bị loại.
29 Tháng Tư 2024
Trong trại, dù Kẻ Nằm Vùng có lời khuyên trước là không nên – nhưng tướng Trọng, thay vì mặc quần áo dân sự như mọi người tị nạn khác – tiếp tục diện bộ quân phục đại lễ với đầy đủ phụ tùng, dây biểu chương, huy chương, nón kết…đi vào nhà ăn tập thể. Tướng Trọng được 4 người đàn ông đang ngồi ăn, đứng dậy đón chào nghiêm chỉnh đúng tác phong thuộc cấp. Tuy nhiên ngay sau đó bị một số người, có khá nhiều phụ nữ chửi bới, ném thức ăn vào người, khiến ông tối tăm mặt mũi, được Kẻ Nằm Vùng kéo chạy ra ngoài nhưng rồi phải trốn vào một nhà cầu công cộng.
24 Tháng Tư 2024
Bộ phim Kẻ Nằm Vùng hay Cảm tình Viên (The Sympathizer) dựa trên tiểu thuyết cùng tên của tác giả Nguyễn Thanh Việt, được sản xuất bởi A24 và Rhombus Media, đạo diễn Hàn Quốc Park Chan-wook, với sự hiện diện của 2 tài tử nổi danh trong cộng đồng người Việt hải ngoại là bà Kiều Chinh, Nguyễn Cao Kỳ Duyên, đã bắt đầu công chiếu tập 1 trên HBO từ ngày 14 tháng 4 năm 2024. Phim chiếu gần 10 ngày rồi nhưng không thấy giới phê bình văn học, nghệ thuật hải ngoại có bài nào nhận xét, đánh giá tập 1 và 2. Những cây đa, cây đề nổi tiếng trong làng báo, truyền thông hải ngoại thường viết bài bình luận tác phẩm văn chương, phim ảnh… hoàn toàn im lặng.
24 Tháng Tư 2024
Vốn là đảng cướp nên tìm một người có khả năng, vừa khôn ngoan vừa hiểm độc để có thể nắm đầu trùm công an là người ngăn chặn mọi chống đối từ bên trong cũng như bên ngoài thì không dễ kiếm. Đại diện trong Quốc Hội chỉ là bù nhìn. Đại hội đảng là chiến trường thanh lọc, sắp xếp hàng ngũ trung ương, địa phương và chính trị bộ là giai đoạn cuối cùng để chọn lãnh đạo tương lai. Đừng coi thường tiến trình "dân chủ" của CSVN đi từ trên xuống dưới. Vì mục tiêu của đảng là cầm quyền. Mọi đe dọa quyền lực đảng có nghĩa đảng sẽ bị tiêu diệt. Để tìm lãnh đạo có khả năng đó đòi hỏi Khôn và Ác. Từ trên...
23 Tháng Tư 2024
Tuy nhiên lịch sử của Việt Nam đã phủ nhận sự mạo nhận này. Chưa hề có cuộc trưng cầu ý kiến nào chứng minh “Đi lên chủ nghĩa xã hội là khát vọng của nhân dân”. Vì vậy, khi bị chống đối, ban Tuyên giáo Trung ương đã quay cuồng với giọng điệu thù nghịch: “Tính chất nguy hiểm của những phương thức, thủ đoạn này ở chỗ chúng tạo dựng nhận thức sai lệch, mơ hồ, hoài nghi, hoang mang, dao động, gây “tự diễn biến”, “tự chuyển hóa” trong nội bộ, làm lung lay niềm tin của cán bộ, đảng viên và nhân dân vào vai trò lãnh đạo của Đảng, sự quản lý của Nhà nước, tạo tâm lý bức xúc, chống đối trong xã hội. Điều đó ảnh hưởng tiêu cực đến...
22 Tháng Tư 2024
Điều đáng chú ý là Thủ tướng Việt Nam Phạm Minh Chính cả hai lần gặp hai vị lãnh đạo công nghệ này đều mời họ xây dựng nhà máy sản xuất ở Việt Nam. Trong khi đó, khác với Samsung, cả hai công ty này đều không sở hữu nhà máy sản xuất sản phẩm cho chính họ. Điều đó khiến nhiều người đặt ra câu hỏi là lãnh đạo Hà Nội có thực sự hiểu đối tác mình đang nói chuyện? Ai cũng thấy Việt Nam đang đứng trước những cơ hội lớn để nhận được đầu tư lớn hơn về công nghệ nói riêng và kinh tế nói chung
21 Tháng Tư 2024
Cũng đáng chú ý là chuyến thăm Trung Hoa của ông Huệ đã xẩy ra chưa đầy một tháng, sau khi Đảng CSVN cách chức Chủ tịch nước Võ Văn Thưởng ngày 20/03/2024. Ông Thưởng, 54 tuổi từng được coi là ngôi sao sáng trong 4 Lãnh đạo hàng đầu, và là người có nhiều triển vọng thay ông Nguyễn Phú Trọng. Ông bị cách chức vì “đã vi phạm Quy định về những điều đảng viên không được làm”. Tham nhũng cũng có vai trò trong vụ mất chức của ông Thưởng. Vì vậy, chuyến đi Bắc Kinh của ông Vương Đình Huệ càng được củng cố cho vị trí chính trị của ông trong tương lai, vì chính ông đã bảo đảm với Tập Cận Bình và các nhà lãnh đạo...
17 Tháng Tư 2024
Ở tấm thứ nhất, hình một viên cảnh sát mặc bộ quần áo màu kem, nón kết cũng màu kem là điều hoàn toàn sai. Đồng phục của cảnh sát VNCH là áo trắng, quần xám, áo 2 túi, nút áo trên gần sát cổ, không hở cổ hoặc phanh ngực, bên trên túi phải có bảng tên, tay áo trái có huy hiệu cảnh sát. Nón kết cũng trên trắng, viền xám ở dưới. Huy hiệu có dòng chữ Tổ Quốc, Công Minh, Liêm Chính khác với huy hiệu của quân đội là Tổ Quốc, Danh Dự, Trách Nhiệm. Cái chào tay của người trong hình cũng sai không đúng quân phong, quân kỷ. Khi chào, lòng bàn tay phải úp xuống, ngón cái hơi quặp lại, 4 ngón còn lại duỗi thẳng khép vào nhau, cánh tay...