VIỆT NAM CÓ PHẢI LÀ MỘT QUỐC GIA ĐỘC TÀI KHÔNG?
Nguyên Anh
Những người tranh đấu cho một quốc gia Việt Nam ngày mai thường được bọn tuyên láo trong nước chụp cho cái mũ là chống cộng cực đoan, hằn thù dân tộc, bọn phản động lưu vong ăn bơ thừa sửa cặn của đế quốc chống phá tiến trình đi lên của đất nước, đảng csVN luôn cho là mình là đúng, là chân lý và bắt cả dân tộc phải phục tùng vô điều kiện…
Trong bài viết này chúng ta hãy cùng nhau nhìn nhận một sự thật khách quan để xem rằng vì sao phải chống cộng, phải tranh đấu và đây cũng là bài viết mở mang dân trí người dân của một quốc gia bị tuyên truyền từ khi mới chào đời cho đến lúc chết…
Tại Việt Nam bất cứ ai đều bị nhồi sọ về vị cha già dân tộc hồ chí minh, ở thế kỷ trước khi internet chưa phổ cập rộng rãi như hiện nay, ban chuyên láo đã bơm cho tên tội đồ của dân tộc thành một vị thánh sống, tiếc thay đạo đức của hắn không phải như các vị thánh khác mà ngược lại hắn chỉ là một kẻ cơ hội tầm thường cam tâm bán nước cho giặc đổi lại nền độc lập viễn vông bị giặc Tàu chi phối hôm nay.
Đảng bỏ tiền ra nuôi một đám vô lại có chức danh là tuyên giáo để tuyên truyền ca tụng mình, một hình ảnh dễ dàng trông thấy tại các quốc gia cộng sản, sau đó chúng thần thánh hóa, mê tín hóa và tuyên truyền xám với cách lý luận một chiều, ai tin theo sẽ ở về phía chúng ta, còn những kẻ nào chống lại đều là kẻ địch.
Khi chập chững bước vào tiểu học, các em học sinh bị ép buộc phải là đội viên đội thiếu niên tiền phong và học về gương chiến đấu hy sinh của anh Kim Đồng, Lê văn Tám do bọn chúng phịa ra nhằm đầu độc những đầu óc còn non nớt cả tin, thay vì phải sống hồn nhiên cùng lứa tuổi thơ ngây của mình, các em đã hình thành sự chiến đấu, anh hùng, sắt máu để trở thành tín đồ của đảng cộng sản.
Khi bước vào ngưỡng cửa trung học các học sinh Việt Nam phải bắt buộc phấn đấu bước chân vào đoàn thanh niên cộng sản, một yếu tố bắt buộc tuyệt đối để có thể tiếp tục việc học và chuẩn bị vào cấp ba (lớp 10), khi đã ở tuổi gần trưởng thành các em phải cố gắng được làm cảm tình đảng, phát triển thành các đảng viên đỏ hoặc nếu không đủ yếu tố nhân thân (lý lịch) trong sạch sẽ bị thải hồi không cho vào đảng và trở về kiếp sống thứ dân dù đã cống hiến không công cho đảng 5 năm thử thách.
Từ đó các đảng viên trẻ sẽ được ưu tiên bước vào ngưỡng cửa đại học với con đường hoạn lộ thênh thang rộng mở vì tại Việt Nam chính sách “Hồng hơn Chuyên” là một chương trình đào tạo chính quy hẵn hoi nhằm đảm bảo ngai vàng đảng trị tiếp tục trường tồn, từ đó những đảng viên sẽ được điều động về các cơ quan đơn vị kinh tế, quốc phòng hay toàn xã hội để nắm giữ những vai trò quan trọng như bí thư, hiệu phó, phó chủ tịch kiêm bí thư chi bộ vv và vv…
Tiếng nói của bí thư luôn có trọng lực kinh hồn vì nó đại diện cho tiếng nói của đảng cộng sản, dù là giám đốc công ty nhưng nếu không có sự đồng ý của bí thư chi bộ thì sẽ dễ dàng gặp phải những trở ngại cũng như có thể bị chụp mũ bất cứ lúc nào với tội danh phản đảng.
Điều đó cho thấy hiện nay tại Việt Nam đang tồn tại hai nền pháp trị song song, luật cho dân và luật cho đảng (dù không công bố rộng rãi).
Thế nhưng chính sách đào tạo này cũng lộ ra nhiều bất cật lẫn bất công, vì những người đảng viên đó có lý lịch tốt nhưng trình độ không phải là tài giỏi cho nên họ chỉ biết phục tùng tuyệt đối vào đảng còn những người có tài tại Việt Nam đều không có cơ hội tiến thân cho nên tài năng từ từ bị thui chột, họ chọn cho mình một cách sống thừa như thực vật và bàn quang nhìn thế sự nước mình như một người khách xa lạ vì nếu có cất tiếng nói cũng chẳng mấy ai nghe không khéo lại phải đi tù vì cái tội danh “phản động”. Họ sẽ di dân ra nước ngoài hoặc tiếp tục im lặng trong một biểu thị gần như phản đối, không đồng tình.
Những bất công mà đảng đem lại thì ngày nay ai cũng nhận thấy hậu quả, do chỉ chọn lựa cho mình những tín đồ trung thành cho nên không ai có đủ tư cách chỉ trích, phản biện những bất công mà đảng đem lại cho Việt Nam, đội ngũ tín đồ có trình độ văn hóa thấp, tốt nghiệp đại học với những vị trí bác sỹ, kỹ sư, chuyên viên này nọ chỉ biết thụ động đồng tình dẫn đưa đất nước ngày hôm nay xuống vực thẳm đói nghèo lạc hậu, họ im lặng sống trên những bất công và thụ hưởng của cải xã hội làm ra như một loài sâu mọt tàn phá non sông, họ không phát minh sáng chế được một cái gì ra hồn mà điển hình nhất là con ốc của chiếc điện thoại cũng hoàn toàn vắng bóng và những ông thủ tướng có gốc gác chích heo dạo hay phát ngôn làm trò cười cho thiên hạ.
Đó là di hại nặng nề mà đảng cộng sản đem lại cho quê hương, nhưng những diễn tiến gần cho thấy tiến trình sắp tới sẽ bi kịch hơn nhiều khi đảng không còn khả năng chi trả cho đội quân đánh thuê nghĩa bóng cũng như nghĩa đen của mình, họ sẵn sàng bán nước Việt Nam, sổ toẹt lên lịch sử cổ đại, cận đại và hiện đại của đất nước, họ đã không còn giảng dạy các Anh Hùng Dân Tộc trong lịch sử, họ đã phá bỉnh các buổi lễ tưởng niệm liệt sỹ của người dân, thậm chí họ xây cả nghĩa trang cho bọn xâm lược, một điều chưa hề có tiền lệ trong lịch sử nước nhà và thậm chí ngay cả điều tồi tệ nhất là phủ nhận luôn cả cái chết của 64 binh lính csVN của mình đã bị giết hại trên đảo Gạc Ma.
Cái đảng đó là cái đảng gì thì người dân từ tìm lấy câu trả lời, thế nhưng nếu dùng từ đảng cướp vẫn chưa đủ nói lên bản chất của bọn chúng mà thực tế chúng còn dã man, tàn ác hơn cả bọn thổ phỉ hung tàn hay phát xít Đức năm xưa khi đàn áp chính người dân của mình.
Đó là lý do mà chúng ta cần phải chống cộng, từ trong tâm thức cho đến hành động, chúng ta cần phải lật đổ cái đảng độc tài toàn trị tàn bạo đó để phi chính trị hóa học đường trả lại sự thơ ngây trong trắng cho lứa tuổi học sinh, để trả lại sự công bình cho xã hội khi có một cơ chế tam quyền phân lập, để xây dựng một quốc gia dân chủ pháp trị, khi đó nước Việt Nam mới có thể cất cách theo kịp các quốc gia khác, còn nếu vẫn tồn tại một chế độ như vậy thì sẽ không bao giờ mong chờ có được dân chủ, tự do, nhân quyền và cũng đừng bao giờ trơ trẽn như tên Nguyễn phú Trọng cho rằng chưa có thời đại nào như thời đại này hay Nguyễn xuân Phúc mơ mộng nước Việt Nam sẽ có những thiên tài như thế giới.
Chỉ là những lời nói phét lác của một bọn nói như rồng leo, làm như mèo mữa!