Khi Lưỡng Đảng Đối Lập Không Thống Nhất (P4)

08 Tháng Sáu 20219:20 CH(Xem: 4301)

                  Khi Lưỡng Đảng Đối Lập Không Thống Nhất (P4)


images


Trần Công Lân



   Chuyện giới hạn tuổi dùng súng cũng là trò xí gạt dân Mỹ để ăn tiền của nhà làm luật, luật sư. Vì ở nông trại, trẻ em phải biết dùng súng để bảo vệ và tự vệ. Nếu được huấn luyện rõ ràng thì sẽ không có tai nạn. Còn cho dù là người lớn mà ẩu tả, súng để bừa bãi và con nít vớ phải hay trẻ em ăn cắp đem ra đường, trường học... thì tất có tai nạn. Ngay cả người lớn (cảnh sát, cựu chiến binh, người có học, huấn luyện an toàn về súng) có ai dám chắc là trong cuộc đời sẽ có lúc mất tự chủ, nổi nóng... và với cây súng bên cạnh thì sẽ có người chết. Vậy thì càng nhiều súng thì càng chết người. Khi cãi chầy thì đó đã là cãi cối.

Chỉ có vậy nhưng Dân Chủ lẫn Cộng Hòa đều lờ để dân Mỹ cứ phải chạy theo lưỡng đảng mà thôi. NO WAY OUT.

Ai quy định giám đốc điều hành (CEO) có tiền thưởng hàng chục triệu? Hội đồng điều hành (Board directors). Thế nhưng khi nhân viên nghỉ sản phụ thì không cho? 15 ngày hay 1 tháng lương của nhân viên thì có là bao so với tiền thưởng cho giám đốc hãng. Cứ thử nghĩ nếu nhân viên cắm đầu làm, không đẻ, không con thì sau 30, 40 năm nghỉ hưu thì ai là thế hệ kế tiếp đều làm việc cho hãng? Mướn di dân? Dời hãng ra nước ngoài có nhân công rẻ? Các sếp lớn làm việc 10-16 giờ một ngày vì lương cao thì trách nhiệm cao và khi là nhà giàu thì phải hưởng thụ. Mà lo hưởng thụ thì sẽ không đẻ (phải nuôi con thì sẽ không có thì giờ hưởng thụ). Nếu sếp ép nhân viên cũng phải làm như sếp mà lương ít thì đó là bóc lột. Rồi cả giàu lẫn nghèo đều không đẻ con thì cả nước, xã hội sẽ lão hóa (aging). Lấy ai đi lính? Ai làm việc?

Khi mức độ giàu nghèo quá cách biệt, thiểu số giàu kiềm chế các tài nguyên, nguồn sản xuất của xã hội, thúc ép kẻ dưới phải làm việc quá mức và sự tranh đấu để vươn lên bị chèn ép thì một số người nghèo bỏ cuộc, họ bị loại ra khỏi xã hội: vô gia cư, đứng đường xin ăn, trộm cướp.... Lúc đó chính quyền và giới giàu mới nghĩ chuyện "lương căn bản" (basic income: bạn đừng làm trộm cướp, đứng đường, phá làng xóm... gì hết. Ta cho bạn một số tiền đủ sống để ngồi yên).

Thế nhưng con người sinh ra giống nhau mà tâm lý không giống nhau. Với "lương căn bản" thì có thể có người sẽ sống yên ổn nhưng cũng sẽ có người ngồi không yên, múa may (cho dù bất tài) và gây rối xã hội. Vậy "lương căn bản" chưa phải là giải pháp đúng cho xã hội Mỹ. Vấn đề vẫn nằm ở giáo dục. Nhưng cả hai đảng CH, DC đều không muốn người dân thức tỉnh. Vì nếu dân Mỹ tỉnh ngộ sẽ bãi bỏ cơ chế chính trị mà CH, DC đang đóng kịch "giàu-mạnh" để nô lệ hóa con người và hủy diệt thiên nhiên.

Chính sách ngoại giao của DC rất yếu. Tại sao cứ phải chạy theo những gì đảng CH gây ra "đống rác" rồi phe Dân Chủ phải hốt (chiến tranh Iraq, A Phú Hãn, sụp đổ tài chính 2007). Chiến tranh về mậu dịch (trade & tariff) hay ngân sách thiếu hụt (budget deficit) cũng là do chính sách từ bao đời tổng thống, quốc hội gây ra: đảng A cầm quyền thì A xài không quan tâm đến nợ con cháu trả, thiếu nợ là đảng B đi sau lo. Nhưng khi A thua thì đó là "nợ con cháu" (debt to my children) nếu đảng B cũng xài như đảng A. Vì tham giàu nên Mỹ chấp nhận mậu dịch để giới kinh doanh phát triển thu tiền và bỏ chạy. Khi cán cân thương mại bất lợi cho Mỹ thì (như Trump) đòi làm lại? Đó là cái dở của đảng Dân Chủ và là cái điếm (gian lận) của tư bản (Cộng Hòa).

Sau khi Liên Xô sụp đổ thì cộng sản bớt hung hăng tại Âu Châu. Tại Á Châu, Trung Cộng biết đều nên yên lặng cải tổ kinh tế, chờ thời. Nước Mỹ cần một hung thần để đe dọa thế giới và vì thế Mỹ sẽ tiếp tục đóng vai "anh hai" (superpower) bảo vệ thế giới: Đó là Iran. Đó là một quốc gia Hồi giáo với giáo điều cuồng tín, mối thù chiến tranh tôn giáo từ trung cổ, cùng với giấc mơ chinh phục thế giới dưới sự cai trị của luật Hồi giáo (Sharia law). Tưởng rằng mối họa cộng sản đã chết, Mỹ khui hũ mắm Trung Đông và nay phải đương đầu với cả 3 mối họa: Nga, Trung Cộng và Iran.

Chính sách của Dân Chủ là ai đòi gì cho cái đó. Với đủ các sắc dân, thành phần xã hội... hỗn tạp và mất trật tự (đa số là di dân, da màu). Nhiều khi sự đòi hỏi không hợp lý nhưng nếu dưới sự cai trị của đảng DC thì chấp nhận hết. Đại học miễn phí, nghe thì có lý lắm nhưng đó không bảo đảm sinh viên sẽ thành công trong sự nghiệp. Khi phải trả tiền học thì sinh viên phải suy nghĩ kỹ ngành học, quyết tâm học để thành tài, trả nợ học phí và đóng góp cho xã hội. Còn nếu miễn phí, sinh viên sẽ học chơi cho vui, thử coi có thích không... khi thiếu quyết tâm học thành tài thì làm sao có quyết tâm trong cuộc sống để giúp xã hội mà lại trở thành kẻ ăn bám xã hội? Mượn nợ mà không nghĩ đến ngày trả nợ là vô trách nhiệm mà chỉ nghĩ đến ngày quỵt nợ? Còn chuyện trường tư, trường công, trường đặc biệt... chỉ là trò chơi của chính trị gia để lấy phiếu chứ các nước khác chỉ một hệ thống trường công thì cũng xong. Nhân tài là do thiên chất chứ không phải vì đặt vào trường đặc biệt là đứa trẻ sẽ trở nên đặc biệt. Cha mẹ phí tiền chỉ là để hãnh diện trong chốc lát.

Phe nhà giàu (CH) thì cứ tiến lên làm trước, lấy tiền bỏ túi, có gì nguy hiểm, tai biến… thì bỏ chạy, khai phá sản (nuclear power plant, fracking, trash, water, plastic, pollution). Phe nhà nghèo (DC) đòi cải tổ nhưng cái nào trước? Với sự ô hợp của nhiều sắc dân thì khó mà đoàn kết và thống nhất. 

Di dân là chuyện từ thời lập quốc Mỹ. Khi nước Mỹ chỉ giáp ranh với Gia Nã Đại và Mễ thì chuyện kiểm soát biên giới phải dễ dàng nhưng sự thực đã không như vậy. Từ bao năm, nông trại Mỹ đã lợi dụng người di dân lậu và chính sách nâng đỡ nông nghiệp của chính quyền Mỹ (CH lẫn DC) đã để tệ nạn quá lớn để giải quyết. Không phải chỉ là người Mễ di dân lậu vào Mỹ mà cả vùng Trung Mỹ, Nam Mỹ, Phi Châu, Á Châu...cũng đã nối đuôi vào Mỹ. Mặt khác xã hội và chính quyền Mỹ không ngăn chặn được tệ nạn ma túy từ Mễ trong khi vũ khí từ Mỹ tràn sang Mễ giúp cho các tổ chức ma túy hoành hành chống lại cả quân đội Mễ. 

Chặn di dân thì không có nhân công làm, không chặn thì phải chấp nhận cưu mang (trợ cấp xã hội, tội ác, trường học, y tế...) mà sự hội nhập của người nghèo thì rất chậm và sự đóng góp vào xã hội cũng rất yếu. Thế nhưng cả hai đảng CH, DC đều nuôi như một lá bài để tố nhau mỗi mùa tranh cử. Quyết tâm giải quyết vấn đề không có trong tầm mắt của giới lãnh đạo. Vậy đâu là mưu cầu hạnh phúc như trong Hiến Pháp Mỹ quy định?

Khi đảng DC có ý muốn thay đổi hiến pháp nhưng lại không chịu chuẩn bị lâu dài mà chỉ đợi phe CH ra tay trước rồi mới mượn đó mà phản công. Thái độ theo đuôi này giống như Tay Trái chỉ phối hợp với Tay Phải để vỗ lên tiếng kêu mỗi mùa bầu cử chứ không phải cùng nhau bắt tay giải quyết vấn đề. Đó là xảo thuật chính trị Mỹ (hay tư bản). Sự thay đổi về bầu cử (electoral college) hay TCPV sẽ không đi về đâu hết nếu các tiểu bang cứng đầu cứ bầu các đại diện (dân biểu, nghị sĩ) vào Quốc Hội để phá đám hơn là làm luật, để chạy theo các công ty hơn là nghe cử tri thì thay đổi có ích gì? Cũng như các thẩm phán có rắc rối về tình dục với phụ nữ thì là sao mà "tối cao" cho được. Chẳng phụ nữ nào rảnh đi tố cáo nếu không có dĩ vãng xấu xa của ông Tòa? Tại sao có ông Tòa bị tố mà ông khác không có? Khi tòa án tối cao mà như vậy thì phân xử chuyện cả nước sẽ ra sao?

Còn Thủ Đô đòi làm tiểu bang thì cứ xem lại Hiến Pháp Mỹ: đó là vùng đất trung lập, không thuộc tiểu bang nào hết để liên bang làm căn cứ. Nếu một khi thành tiểu bang, (chưa nói là có đủ nhân sự, tài chính để điều hành hay không ) rồi buồn tình đuổi các cơ quan liên bang khỏi D.C thì các cơ quan liên bang trở thành vô gia cư hay sao? Tại sao cắm đầu vào ở rồi đòi hỏi: "Taxation without representation"? Anh muốn có đại diện sao không tìm các tiểu bang mà cư ngụ? Anh đến chỗ đất cấm rồi đòi hỏi chuyện mà Hiến Pháp đã cấm? Vậy là bạn đã vi phạm Hiến Pháp rồi, sao còn lớn chuyện?

Chuyện bảo hiểm y tế cũng là trò chơi của lưỡng đảng. Các nước khác (Âu Châu, Nhật, Hàn, Úc...) không có vấn đề. Phe CH cãi rằng khi có y tế phổ thông thì sẽ không có bác sĩ chuyên môn giỏi vì không còn làm giàu được. Và khi có bệnh mà các bác sĩ chuyên môn không đủ (ít người học vì tốn tiền mà không làm giàu) thì sẽ phải chờ đợi, như vậy sẽ nguy hiểm cho người bệnh. Phe nhà giàu muốn có bác sĩ (giỏi) liền nên không muốn y tế miễn phí cho người nghèo vì e rằng sẽ không ai theo đuổi các ngành chuyên khoa. Giới bảo hiểm tư cũng vậy: nếu bạn trả thêm tiền thì sự săn sóc sẽ cao hơn và đó là giá trị của bạn (giai cấp). Nhưng thực tế thì đa số chỉ cần y tế căn bản, ngăn ngừa bệnh thông thường chứ một khi nhiễm bệnh nặng thì phải chấp nhận số mạng chứ không kể giàu nghèo. Các nhà lãnh đạo tôn giáo phải giải thích cho tín đồ biết rằng không thể đem tiền ra đổi mạng sống. Nhưng tiếc thay các nhà lãnh đạo tôn cũng chỉ là kiếm cơm nên sự rao giảng không hiệu lực.

Còn chuyện giá thuốc cũng là trò hề của chính trị Mỹ. Các nhà bào chế (pharma) kêu rằng vì nghiên cứu lâu, phí tổn cao nên giá thuốc đắt. Thế nhưng thực tế cho thấy có thuốc sản xuất đã lâu, tới kỳ bệnh phát khắp nơi, nhu cầu tăng vọt thì công ty tăng giá gấp 10%, 1000%, 7000%... lý do gì ngoài lòng tham vô đáy? Nếu vì tốn công thì chính quyền có thể quy định luật cho phép thời gian lấy lại vốn, cũng như giới hạn phần trăm lời mỗi năm chứ không thể thu lời hàng chục tỷ nhưng đến khi bị kiện tụng vì tai biến của thuốc thì khai phá sản, ôm tiền bỏ chạy (class action lawsuit Purdue pharma).

 
       TCL

Tháng 12 năm 2020
 (Việt lịch 4899)
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Tên của bạn
Email của bạn
17 Tháng Ba 20151:42 CH(Xem: 12882)
Sau nhiều năm làm thủ tướng, một đặc điểm nổi bật của ông Nguyễn Tấn Dũng mà dân chúng ghi nhận là ông đã nói xạo quá nhiều! Đến nỗi giờ đây, nhiều người dân trong nước hay ngay cả người trong nội bộ đảng không còn gọi ông là "anh ba Dũng" nữa mà gọi bằng cái tên mới là "anh ba xạo" và thủ tướng ba Dũng thành thủ tướng ba xạo, gọi tắt viết tắt là thủ tướng ba x.
17 Tháng Ba 20151:37 CH(Xem: 13720)
Năm năm nữa, không chỉ là tượng Phật Thích Ca, mà có thể sẽ có rất nhiều cái nhất nữa được ra đời trên đất nước này, cùng với danh sách những cái “nhất” mà người dân Việt Nam vẫn nghe thấy hàng ngày. Từ tô hủ tíu lớn nhất, cái bánh chưng lớn nhất… cho đến tháp truyền hình cao nhất, tượng đài lớn nhất… Người Việt đang bước vào thời kỳ chạy đua niềm vui với cái “nhất”. Cuộc đời trần tục hầm hập phả hơi nóng của cái “nhất” từ miếng ăn đến tận linh hồn tín ngưỡng, khiến mọi thứ phải là “nhất”: người ta chen nhau giật lá bùa, giật cái ấn, cướp cái phết… đến vật vã để mình được là “nhất”.
14 Tháng Ba 20158:25 SA(Xem: 11167)
Tuần rồi đi dự một hội thảo chuyên đề và gặp một anh bạn đồng môn trên bàn cà phê. “Ủa, ông chưa tiến sĩ hả? Sao không làm một cái” ? Anh bạn tôi hỏi.
13 Tháng Ba 20154:57 CH(Xem: 13420)
bức ảnh nói lên điều gì ?
12 Tháng Ba 20151:13 CH(Xem: 10702)
Du lịch tâm linh, trò lừa rẻ tiền
11 Tháng Ba 201510:08 CH(Xem: 11941)
Trước những quốc nạn tham nhũng, mua quan bán chức, suy thoái đạo đức, du côn xã hội đen, đàn áp nhân quyền và dân quyền, hèn với giặc ác với dân, những lễ hội phản văn hóa, những “quốc sư, quốc phụ” tự phơi bày những điều tồi tệ… người ta thường bào chữa bằng ngụy biện rằng những hiện tượng xấu xa ấy nước nào chẳng có, thế là hòa cả làng chăng?
06 Tháng Năm 2024
Loại cán bộ này từng bị kết án đã công khai phê bình, chỉ trích Chủ nghĩa Cộng sàn Mác-Lênin, tư tưởng Hồ Chí Minh và đướng lối cai trị độc tài của đảng. Họ còn bị lên án “ngoảnh măt làm ngơ” trước nhửng chỉ trích đảng. Vì vậy, ông Nguyễn Phú Trọng đã kêu gọi đảng chọn cán bộ có các tiêu chuẩn: “Thật sự đoàn kết, trong sạch, vững mạnh, thống nhất ý chí và hành động, có bản lĩnh chính trị vững vàng, có phẩm chất đạo đức trong sáng, kiên định mục tiêu độc lập dân tộc và chủ nghĩa xã hội.” Ngoài ra, bản thân họ cũng cần chứng minh “tiêu biểu về trí tuệ, có tầm nhìn chiến lược, có tư duy đổi mới, sáng tạo; tiêu biểu cho toàn Đảng về...
04 Tháng Năm 2024
Ở tầm của uỷ viên Trung ương Đảng, có thể lập sân sau để kinh tài. Có thể nói, đằng sau mỗi một quan chức là cả một bộ máy tham nhũng đồ sộ. Ví dụ như ông Vương Đình Huệ, ông lập hẳn sân sau cho em họ đứng tên; nuôi đệ tử ruột làm tay hòm chìa khóa, đảm nhận chức năng kết nối từ ông Huệ và chính quyền tỉnh, nhận dự án từ Trung ương rồi đẩy xuống tỉnh, sau đó trao dự án vào tay em họ ông Huệ. Không có đất nước nào mà mức độ tham nhũng kinh khủng như Việt Nam. Sau lưng mỗi quan lớn đều là một hoặc vài tập đoàn, chuyên rút ruột ngân sách. Điều này gây nguy hiểm cho nền kinh tế đất nước vô cùng. Mỗi ghế quan chức đều...
03 Tháng Năm 2024
Vào ngày 22-1-2018, ông ta bị kết án 13 năm tù. Ông Thăng bị xét xử vào ngày 14 và 15 tháng 12, 2020 vì liên quan đến một vụ bê bối tham nhũng khác và nhận 10 năm tù. Trường hợp của Thăng không phải là trường hợp cá biệt. Khoảng 20 cá nhân khác có liên quan đến lĩnh vực dầu khí và ngân hàng cũng bị kết án, trong đó có ông Trịnh Xuân Thanh, người đứng đầu tập đoàn dầu khí Petrovietnam, người bị bắt ở Đức và đưa về Việt Nam. Ông Thanh bị kết án tù chung thân. Sau đó, Phan Văn Anh Vũ hay còn gọi là “Vũ Nhôm”, một ông trùm kinh doanh bị bắt ở Singapore. Ông Vũ Nhôm lãnh 17 năm tù.
30 Tháng Tư 2024
Với sự ra đi “bất ngờ” của ông Vương Đình Huệ, đảng CSVN đã rơi vào cuộc khủng hoảng chính trị lớn nhất từ trước tới nay. Những người thay thế ông Huệ và ông Thưởng chỉ đếm trên đầu ngón tay gồm Bà Trương Thị Mai, 66 tuổi, quê Qủang Bình, Bí thư Trung ương đảng, Trưởng ban Tổ chức Trung ương; Thủ tướng Phạm Minh Chính, 66 tuổi, quê Thanh Hóa và Bộ trưởng Công an, Đại tướng Tô Lâm, 67 tuổi, quê Hưng Yên. Tuy nhiên ai sẽ thay ông Nguyễn Phú Trọng làm Tổng Bí thư để lãnh đạo Đảng khóa XIV càng mù mịt hơn, vì những người có điều kiện nhất đã bị loại.
29 Tháng Tư 2024
Trong trại, dù Kẻ Nằm Vùng có lời khuyên trước là không nên – nhưng tướng Trọng, thay vì mặc quần áo dân sự như mọi người tị nạn khác – tiếp tục diện bộ quân phục đại lễ với đầy đủ phụ tùng, dây biểu chương, huy chương, nón kết…đi vào nhà ăn tập thể. Tướng Trọng được 4 người đàn ông đang ngồi ăn, đứng dậy đón chào nghiêm chỉnh đúng tác phong thuộc cấp. Tuy nhiên ngay sau đó bị một số người, có khá nhiều phụ nữ chửi bới, ném thức ăn vào người, khiến ông tối tăm mặt mũi, được Kẻ Nằm Vùng kéo chạy ra ngoài nhưng rồi phải trốn vào một nhà cầu công cộng.
24 Tháng Tư 2024
Bộ phim Kẻ Nằm Vùng hay Cảm tình Viên (The Sympathizer) dựa trên tiểu thuyết cùng tên của tác giả Nguyễn Thanh Việt, được sản xuất bởi A24 và Rhombus Media, đạo diễn Hàn Quốc Park Chan-wook, với sự hiện diện của 2 tài tử nổi danh trong cộng đồng người Việt hải ngoại là bà Kiều Chinh, Nguyễn Cao Kỳ Duyên, đã bắt đầu công chiếu tập 1 trên HBO từ ngày 14 tháng 4 năm 2024. Phim chiếu gần 10 ngày rồi nhưng không thấy giới phê bình văn học, nghệ thuật hải ngoại có bài nào nhận xét, đánh giá tập 1 và 2. Những cây đa, cây đề nổi tiếng trong làng báo, truyền thông hải ngoại thường viết bài bình luận tác phẩm văn chương, phim ảnh… hoàn toàn im lặng.
24 Tháng Tư 2024
Vốn là đảng cướp nên tìm một người có khả năng, vừa khôn ngoan vừa hiểm độc để có thể nắm đầu trùm công an là người ngăn chặn mọi chống đối từ bên trong cũng như bên ngoài thì không dễ kiếm. Đại diện trong Quốc Hội chỉ là bù nhìn. Đại hội đảng là chiến trường thanh lọc, sắp xếp hàng ngũ trung ương, địa phương và chính trị bộ là giai đoạn cuối cùng để chọn lãnh đạo tương lai. Đừng coi thường tiến trình "dân chủ" của CSVN đi từ trên xuống dưới. Vì mục tiêu của đảng là cầm quyền. Mọi đe dọa quyền lực đảng có nghĩa đảng sẽ bị tiêu diệt. Để tìm lãnh đạo có khả năng đó đòi hỏi Khôn và Ác. Từ trên...
23 Tháng Tư 2024
Tuy nhiên lịch sử của Việt Nam đã phủ nhận sự mạo nhận này. Chưa hề có cuộc trưng cầu ý kiến nào chứng minh “Đi lên chủ nghĩa xã hội là khát vọng của nhân dân”. Vì vậy, khi bị chống đối, ban Tuyên giáo Trung ương đã quay cuồng với giọng điệu thù nghịch: “Tính chất nguy hiểm của những phương thức, thủ đoạn này ở chỗ chúng tạo dựng nhận thức sai lệch, mơ hồ, hoài nghi, hoang mang, dao động, gây “tự diễn biến”, “tự chuyển hóa” trong nội bộ, làm lung lay niềm tin của cán bộ, đảng viên và nhân dân vào vai trò lãnh đạo của Đảng, sự quản lý của Nhà nước, tạo tâm lý bức xúc, chống đối trong xã hội. Điều đó ảnh hưởng tiêu cực đến...
22 Tháng Tư 2024
Điều đáng chú ý là Thủ tướng Việt Nam Phạm Minh Chính cả hai lần gặp hai vị lãnh đạo công nghệ này đều mời họ xây dựng nhà máy sản xuất ở Việt Nam. Trong khi đó, khác với Samsung, cả hai công ty này đều không sở hữu nhà máy sản xuất sản phẩm cho chính họ. Điều đó khiến nhiều người đặt ra câu hỏi là lãnh đạo Hà Nội có thực sự hiểu đối tác mình đang nói chuyện? Ai cũng thấy Việt Nam đang đứng trước những cơ hội lớn để nhận được đầu tư lớn hơn về công nghệ nói riêng và kinh tế nói chung
21 Tháng Tư 2024
Cũng đáng chú ý là chuyến thăm Trung Hoa của ông Huệ đã xẩy ra chưa đầy một tháng, sau khi Đảng CSVN cách chức Chủ tịch nước Võ Văn Thưởng ngày 20/03/2024. Ông Thưởng, 54 tuổi từng được coi là ngôi sao sáng trong 4 Lãnh đạo hàng đầu, và là người có nhiều triển vọng thay ông Nguyễn Phú Trọng. Ông bị cách chức vì “đã vi phạm Quy định về những điều đảng viên không được làm”. Tham nhũng cũng có vai trò trong vụ mất chức của ông Thưởng. Vì vậy, chuyến đi Bắc Kinh của ông Vương Đình Huệ càng được củng cố cho vị trí chính trị của ông trong tương lai, vì chính ông đã bảo đảm với Tập Cận Bình và các nhà lãnh đạo...