Thằng Đao
Uyên Sồ
Thằng Đao tay cầm cái gậy có cột tấm vải trắng ở một đầu , miệng ngậm cái tu huýt. Nó đứng ở chỗ vạch sơn dành cho người đi bộ. Phía sau nó là một đám người già , trẻ, lớn , bé… Họ nắm tay nhau và chờ thằng Đao như đội quân đang chờ lệnh xuất phát của cấp chỉ huy. Dòng thác xe cộ cứ vùn vụt vùn vụt… Thằng Đao liên tục đảo mắt để tìm cơ hội. Đoàn người phía sau nó mỗi lúc một đông. Họ nóng ruột xô đẩy nhau thúc vào lưng nó. Nó hiểu rõ tâm trạng của họ chứ. Nhưng, nó đành chịu vì xe nhiều quá. Rồi nó đánh liều. Nó huýt một hồi còi dài, tay đưa cao cây gậy có cột tấm vải trắng lên và băng qua đường. Tiếng còi vẫn không ngừng vang lên. Đoàn người phía sau nhanh chân bước theo. Nó lách mình qua những chiếc xe đứng khít khịt. Cuối cùng thì đoàn người cũng sang được một cách an toàn bên này đường để đi đến những nơi cần thiết mà họ đã định hướng từ trước. Thằng Đao lại tiếp tục dẫn một đoàn người khác sang bên kia . Nó như một người lái đò , hết đưa lớp người này lại đưa lớp người khác. Chỉ khác một điều là người lái đó thì có tiền thù lao còn nó thì không nhận được gì – ngay cả một lời cám ơn hay một ánh mắt trìu mến. Mà nó cũng không hề nghĩ đến điều đó. Nó hồn nhiên như một đứa trẻ. Mà nó là một đứa trẻ thực- cho dù tuổi đời của nó đã hơn 20. Mặt nó ngố ngố- đặc điểm của nhửng đứa trẻ mắc bệnh down.Và người ta liền đặt tên cho nó là Đao. Thằng Đao. Người ta luôn gọi nó như thế.Tuy gọi vậy, nhưng không một ai có ý coi thường nó. Ai cũng quý mến và thương nó vì nó hiền lành, hay giúp đỡ người khác. Nó bị mắc bệnh đao nhưng ở dạng nhẹ nên còn tỉnh táo, chỉ bị cái bề ngoài không được đẹp thôi. Cả ngày nó lang thang ngoài đường. Ghé chỗ này một tí, chỗ kia một tẹo. Người ta chọc ghẹo thì toét miệng cười. Hành trang của nó là một cái còi , một cây gậy có cột miếng vải trắng ở một đầu, một cái mũ lưỡi trai đã bạc màu. Nó thường phụ giúp các chú công an, các chú dân phòng điều tiết giao thông. Nó làm các động tác thuần thục như một người đã được đào tạo qua trường lớp hẳn hoi. Nhìn cách nó làm việc, người ta thấy rõ sự đam mê của nó. Nhìn khuôn mặt cố tỏ ra oai vệ của nó , không ai có thể nhịn cười được.
Nhà nó ở sát quốc lộ 13, cửa ngõ đi vào thành phố, lại có đường xe lửa chạy qua nên nạn kẹt xe xảy ra thường xuyên. CSGT và DP hết sức vất vả trong việc điều hành giao thông- nhất là vào giờ cao điểm. Việc băng qua đường của khách bộ hành cũng khó khăn không kém. Vì thế, thằng Đao luôn có mặt bên cạnh họ để giúp đỡ. Khi tiếng còi của nó cất lên là lúc bà con yên tâm băng qua đường. Lúc đó, nó như một chiến binh quả cảm ngoài chiến trường, dùng thân mình để che chắn hòn tên mũi đạn cho người khác được an lành.
Nó là con đầu lòng của một gia đình lao động nghèo. Ba nó chạy xe ôm. Má nó buôn thúng bán bưng ngoài chợ Bình Triệu. Khi nó ra đời, má nó đã khóc hết nước mắt. Ba nó thì lặng im nhìn nó. Có người trách tại sao không đi khám định kỳ để biết trước mà bỏ nó đi. Đi khám định kỳ ư? Đầu tắt mặt tối với miếng cơm manh áo còn chưa xong làm gì có thời gian để đi bệnh viện. Hơn thế, mỗi lần đi khám bệnh tốn tiền tốn bạc lắm, làm sao kham nổi. Thôi,trời cho sao thì nhận vậy. Họ đã vượt lên trên sự sợ hãi, vượt lên trên mặc cảm tự ty . Và thằng Đao đã lớn lên trong vòng tay yêu thương của ba má. Nó còn hai đứa em, một trai và một gái. Cả hai đều bình thường như mọi đứa trẻ khác. Không chỉ bình thường về mặt thể lý, hai đứa em thằng Đao còn thông minh, học hành giỏi giang và hiếu thảo. Chúng rất thương anh Đao. Vì cha mẹ bận lo sinh kế nên hai đứa đã thay nhau chăm sóc người anh bất hạnh một cách chu đáo.
Trong lúc ba má nó đi kiếm sống và hai đứa em đi học thì nó tham gia công việc dắt khách bộ hành qua đường. Ai cho nó tiền hoặc đồ ăn thức uống, nó đều lắc đầu từ chối. Trưa nó về nhà. Sau khi ăn uống nghỉ ngơi, nó lại ra ngoài tiếp tục công việc như một công chức cần mẫn.Y phục của nó luôn luôn tươm tất, sạch sẽ.
Sự xuất hiện của nó trên quãng đường này dần dần trở thành một sự hiển nhiên cần thiết. Mỗi lần thấy bóng dáng nó, người ta lại bông đùa:
- Sếp đi làm hả ?
K hông biết nó có hiểu gì không , chỉ thấy nó toét miệng cười thôi.
Không chỉ dắt người bộ hành qua đường, nó còn phụ giúp nhân viên công lực giữ gìn trật tự mỗi khi có tai nạn giao thông xảy ra. Nó ra hiệu cho xe dừng, xe chạy…như thể nó là một cảnh sát giao thông thực thụ vậy. Có một điều ngạc nhiên là người ta tuân theo hiệu lệnh của nó răm rắp , nhờ vậy mà trật tự giao thông mau chóng được vãn hồi.
&
Hôm nay cũng như mọi ngày, thằng Đao lại tiếp tục làm công việc thường nhật của nó. Mật độ xe có ít hơn một chút nên công việc của nó cũng bớt khó khăn. Nó vẫn dẫn đầu đoàn người rồng rắn phía sau. Cứ mỗi hồi còi cất lên là một chuyến đò được bắt đầu. Bà con đi chợ. Trẻ em đi học. Thợ thuyền đi làm…Những hành khách của các chuyến tàu miễn phí vui vẻ , yên tâm, hài lòng vì sự tận tâm vô vị lợi của chủ nhân hồn nhiên, trong sáng. Cuối cùng thì một buổi sáng được kết thúc bằng chuyến tàu vét lúc gần 11 giờ trưa. Đường xá lúc này quang hơn. Thế nhưng, vận tốc của xe thì không giảm, vẫn vùn vụt chạy qua chạy lại . Khách đa số là trẻ em tan học. Có em có cha mẹ đi kèm. Có em đi một mình. Các em xúm xít sau lưng anh Đao. Sinh mạng các em đang nằm trong vòng tay nhân ái của anh Đao. Chúng nó cứ í ới gọi: “ Anh Đao ơi ! Chờ em với! Anh Đao ơi ! …Anh Đao ơi!...Anh Đao ơi !...” Những tiếng gọi thân thương , tin cậy. Chúng không còn trông thấy cái vẻ mặt ngô ngố buồn cười của anh Đao nữa. Chúng chỉ trông thấy lá cờ trắng trên đầu cây gậy của anh thôi. Lá cờ đó vừa mang ý nghĩa đầu hàng sự vô trật tự của phố xá, vừa mang màu sắc của sự phục sinh khải hoàn. Và nó tạm nghỉ để trở về nhà ăn uống , ngủ nghỉ. Nụ cười hồn nhiên trên môi không bao giờ tắt.
Nó vừa quay lưng được vài bước bỗng nghe tiếng la thất thanh : “ Trời ơi ! Con nhà ai thế kia! Cứu! Cứu ! Cứu !”. Thằng Đao quay lại nhìn. Giữa mặt lộ nóng bỏng, một đứa bé khoảng ba, bốn tuổi đang tìm cách băng qua đường. Không biết ba má nó ở đâu mà để cho nó đi như thế. Đứa bé cứ thụt ra , thụt vô mỗi khi xe chạy qua mặt. Tiếng la mỗi lúc một khẩn thiết : “ Con nhà ai thế? Ba má nó đâu rồi ? Cứu ! Cứu !...”. Có những bước chân huỳnh huỵch chạy ra. Nhanh như một con sóc, thằng Đao vụt bay người ra mặt lộ. Nó ôm thằng bé vào lòng.Vừa lúc ấy, từ xa, một chiếc xe taxi vùn vụt lao tới.Và người ta nghe thấy một tiếng “ Kít…” cùng một tiếng “rầm…” rợn người vang lên. Nhiều tiếng la to : “ Chết ! Chết rồi ! Chết rồi ! Thằng Đao… Thằng Đao…”. Rồi rùng rùng một đám đông chạy ra.
Thằng Đao nằm bất động dưới gầm xe. Đầu nó vỡ tan. Những mảnh sọ văng tung tóe. Óc bầy nhầy đổ ra trên mặt đường. Đứa bé cũng bất tỉnh, nhưng trên người không có vết xây xát nào. Người ta bế nó lên. Mặt nó xám ngoét. Một phụ nữ trẻ cố gắng dạt đám đông để vào.Trông thấy thằng nhỏ, chị ta gào lên : “ Trời ôi ! Con tôi !”, rồi chị ta ngất xỉu….
&
Đám tang thằng Đao lớn chưa từng có ở khu phố này từ trước đến nay. Người đến phúng viếng đứng vòng trong vòng ngoài. Đó là những người đã từng đáp chuyến đò ngang của thằng Đao mỗi ngày. Những ngày sắp tới đây họ sẽ phải vất vả trong nỗi lo sợ mỗi khi băng qua đoạn đường luôn luôn có sự rình rập của hiểm nghèo, chết chóc. Thằng Đao đã từng là một cái khiên vững chắc che chắn cho họ. Nó là hiện thân của một thiên sứ. Mắt ai cũng đỏ hoe. Có người còn dắt theo cả con cái nữa. Những đứa trẻ này cũng mếu máo như thể vừa mất đi một người anh ruột thịt đầy thương mến. Căn nhà cấp bốn nhỏ bé của ba má nó không đủ chỗ để chứa hết hằng hà sa số vòng hoa tươi trên đó có đính những dòng chữ nói lên lòng tiếc thương chân thật đối với người vừa nằm xuống .
Bức ảnh chân dung người quá cố đặt trên cỗ áo quan như mờ đi sau màn khói nghi ngút dày đặc của những cây nhang cắm chi chít ở bát nhang phía trước quan tài. Đứng hai bên quan tài, ngoài gia đình thằng Đao, người ta còn thấy một gia đình khác gồm hai vợ chồng và một đứa bé trạc ba, bốn tuổi. Đó là gia đình đứa bé đã được thằng Đao cứu khỏi bàn tay tử thần chỉ trong gang tấc.
Những lời cầu kinh cùng những bản thánh ca không ngớt vang lên…
@
Quốc lộ 13 một buổi sáng đầu tuần . Xe cộ nườm nượp.
Đứng ở vạch vôi dành cho người đi bộ sang đường là một hàng người. Họ cứ nhấp nha nhấp nhô chờ cho ngớt xe để sang bên kia. Thế nhưng, hễ vừa bước tới một bước thì những cái xe tai quái lại xông tới, nên họ đành phải lùi lại. Có người suýt bị xe đụng. Đoàn người cứ rụt rè , rụt rè ,rụt rè… Trong đám người ấy hình như có tiếng thở dài và vài cặp mắt thất vọng dáo dác tìm kiếm…Đám đông ô hợp này đang thiếu một bàn tay chỉ huy. Tiếng ai đó u sầu :
- Phải chi có thằng Đao…
Tức thì nhiều tiếng đáp ứng :
- Phải đó. Nếu có thằng Đao… Nếu có thằng Đao…
- Tội nghiệp nó !
Bỗng một hồi còi dài huýt lên: “ Toét…toét…toét…”
- Ồ thằng Đao !
Bao nhiêu cặp mắt đổ dồn về phía trước. Những trái tim hớn hở. Những ánh mắt mừng vui. Thế nhưng, niềm vui của họ bỗng nhiên bị dập tắt thật phũ phàng. Trước mắt họ không phải là hình ảnh quen thuộc đầy thân thương của thằng Đao mà là hai người dân phòng đang chặn xe lại cho bà con qua đường. Môi họ mím chặt. Mặt họ đanh lại. Mắt họ vằn lên những tia máu. Họ đứng cách xa đoàn người. Có ai chậm chạp thì họ quát tháo : “ Đ.m! Lẹ lên coi !”. Một đứa trẻ vì bị giục giã quá, luống cuống đánh rơi cặp sách, nó cúi xuống lượm lên thì nghe tiếng thét : “ Lẹ lên, nhỏ! Có cái cặp mà không xách nổi. Đ.m”. Tiếng chửi thề của anh ta càng khiến nó luống cuống hơn. Phải mất mấy giây nó mới nhặt được cái cặp lên và lúi chúi chạy theo đoàn người. Nước mắt lưng tròng, nó thầm thì : “Anh Đao ơi !”.
Rồi đoàn người cũng qua được. Họ lúp xúp đi như bị ma đuổi.