Tôn Giáo và Chính Quyền (P2)

25 Tháng Mười 20238:07 CH(Xem: 242)

                                 Tôn Giáo và Chính Quyền (P2)

images (1)                                      Hình minh họa: Đạo Bà La Môn - Nguồn Internet





Trần Công Lân






Chính quyền

Nếu đời sống là trường học thì con người sống để học hỏi. Thuở xa xưa con người thiếu kiến thức nên dựa vào tôn giáo. Khi tôn giáo và chính quyền xung đột thì dân theo ai? Nếu tôn giáo có phẩm hạnh thì đã không tranh chấp với chính quyền. Chính quyền do người xấu cai trị thì sẽ đi đến sụp đổ. Vấn đề là tôn giáo có đào tạo được người tốt để điều hành việc nước mà không áp đặt tôn giáo lên người khác.

Tại các nước dân chủ, khi tranh cử thì các ứng viên phải đưa ra các chương trình thích hợp với người dân, tình trạng xã hội. Nhưng vì tham vọng, ứng viên đã hứa hẹn quá nhiều, lại còn dùng xảo thuật để triệt hạ đối thủ có tài năng hơn mình.

Mặt khác, người dân vì "ích kỷ, thờ ơ, ngu tối" (Hoa Địa Ngục, Nguyễn Chí Thiện) nên lơ là sinh hoạt chính trị, chỉ chọn những ai hứa hẹn trúng ý muốn, nhu cầu của mình mà không quan tâm đến việc chung. Khi những kẻ ác, xấu nắm chính quyền thì quốc gia trở thành độc tài, chuyên chính và người dân tỉnh ngộ đã quá muộn.

Chiến tranh tâm lý giữa chính quyền và tôn giáo luôn luôn xảy ra. Tôn giáo dựa vào uy tín của đấng sáng lập những hứa hẹn tốt đẹp về một thế giới của đấng tối cao sẽ nắm ưu thế so với những gì chính quyền có thể (hay không thể) làm cho dân.

Chế độ dân chủ là "dân" làm "chủ" có nghĩa là người dân phải tham dự sinh hoạt chính trị. Nhưng trình độ dân đã không đồng đều lại còn ham chơi, lười biếng, ỷ lại... cho nên dù chính quyền có nỗ lực cũng không thể thỏa mãn đòi hỏi của dân khi so với thiên đường của tôn giáo vẽ ra.

Vấn nạn của chính quyền là giới lãnh đạo cũng từ dân mà ra. Mà dân cũng là tín đồ. Vậy khi ông A còn là dân thì tôn giáo X ông theo là chuyện cá nhân nhưng khi ông làm chính trị, đắc cử chức vụ W. Chức vụ càng cao thì ảnh hưởng tới xã hội càng sâu và rộng. Qua một chính sách Z (phá thai, di dân, đồng tính, tội ác...) ông A là ông Tòa (hay dân biểu, nghị sĩ, tổng thống) quyết định Y vì ảnh hưởng bởi tôn giáo X thì đồng viện nghĩ sao? Người dân khác tôn giáo nghĩ sao?

Trên mặt chính trị thì đảng của ông A là đa số nhưng trên mặt tôn giáo thì X là thiểu số. Khi dân chống ông A là chống tôn giáo X. Nước láng giềng đa số theo đạo X sẽ mang quân xâm chiếm để bênh vực ông A và đạo X. Cho dù hiến pháp quy định thế nào đi chăng nữa thì chiến tranh vẫn xảy ra. Vì "tín" là tin mà đã tin thì không còn phải hay trái nữa. Tôn giáo có thể sinh hoạt dân chủ được không?

Thời xa xưa khi người thợ săn trao đổi sản phẩm với người nông dân thì niềm tin giữa hai người là chính. Đó là khi chưa có chính quyền và tôn giáo xen vào. Vậy thì tại sao có sự xuất hiện của "chúng ta tin nơi Thượng đế" (in the God we trust) và lời thề trên kinh sách? Nếu một quốc gia có nhiều tôn giáo thì lời thề với thượng đế sẽ thay đổi tùy theo ứng cử viên đắc cử theo tôn giáo nào.

Tại sao không thể là lời thề: nếu tôi làm sai, thất bại, tôi sẽ từ chức (hay tự sát như võ sĩ đạo Nhật)?

Nếu nhà tu tự giáo dục bản thân để không còn mê hoặc, sân si, tham vọng thì ông ta có thể nắm chức vụ chính quyền nhưng chưa chắc ông ta làm được việc nhưng nhất định ông ta không tham nhũng, bè phái, thiên vị hay muốn làm hại xã hội vì bất cứ lý do gì. Tuy nhà tu có thể công bằng, chí công vô tư nhưng dân chúng không có trình độ như vậy và đối thủ của nhà tu có thể thuyết phục quần chúng để thay thế vai trò chính trị (trường hợp Carter và Reagan).

Tôn giáo là lãnh vực huyền hoặc vì không thể chứng minh thượng đế, thiên đàng hay cõi chết và khi đã tin thì khó thay đổi, nếu thay đổi có thể bị tội chết (Hồi giáo). Trong khi chính trị là thử thách, thể nghiệm, điều chỉnh hay lật đổ (cách mạng) để làm cái mới vì nếu không thì cả nền văn minh bị tiêu diệt mà không hiểu tại sao (Ai Cập, Atlantis, Machu Picchu).

Vậy nếu cả tôn giáo lẫn chính quyền đều không giáo dục được người dân vì chính người dân tham dự cả tôn giáo lẫn chính quyền thì làm sao sửa đổi hai cái sai cùng một lúc mà không thể sửa từng cái một vì tuy hai là một?

Giải pháp cuối cùng là người dân phải tự sửa.

Nhưng nếu từ học tập, sửa sai từ lúc trẻ thì khó mà chống lại dư luận đương thời của người lớn. Mà nếu để thành người lớn thì tánh nết khó sửa vì thời gian đã trôi qua. Trường hợp mạng xã hội cho thấy người nói lăng nhăng thì nhiều mà người suy nghĩ, lý luận thì ít. Đã ít, họ lại không lên tiếng thành thử kẻ nói trăng cuội lại tưởng mình đúng, múa tiếp cho tới khi gặp sự thật thì quá trễ. Vì là số ít họ chẳng buồn tham dự chính trị hay tôn giáo vì khó mà sửa số đông kẻ đã "tà" gần hết cuộc đời.

Thế nhưng chính trị, chính đạo vẫn còn đó, ai thấy thì tham dự. Nhưng để thấy thì bạn phải bỏ du lịch, ăn nhậu, các trò chơi giải trí... từ thuở ấu thơ nhờ trải qua hoàn cảnh, sách vở hay tôn giáo?

Khi các tổ chức chính trị tranh luận về chọn đại diện (chủ tịch đảng, tổng thống) già hay trẻ thì là trò hề vì không nói tới "kinh nghiệm": già mới có kinh nghiệm, mà kinh nghiệm thành công hay thất bại? Kinh nghiệm từ đâu có nếu không làm chức vụ đó? Có kinh nghiệm mà không có tư cách, đạo đức thì sao? Già mà cỡ 70-80 lỡ nửa đường đứt gánh trong lúc cần thiết thì lỗi tại ai?

Nếu trẻ thì nợ đời (tửu-sắc-khí-tài) đã vượt qua chưa? Làm sao biết được người trẻ đã "chính kỳ sở mệnh" (biết và chấp nhận tài năng của mình để đóng góp hữu hiệu cho xã hội). Bởi vì nắm vận mệnh quốc gia không thể vì giận vợ con, hay thất tình mà bỏ đảng, bỏ quốc gia đi tu hay theo tiếng gọi con tim.

Nếu cao điểm của chính trị là chiến tranh thì lãnh đạo sẽ đối diện cái chết như thế nào? Lính còn sợ chết thì chỉ huy tối cao quan niệm về chết ra sao? Lãnh đạo tôn giáo chắc chắn đã có quan niệm về cửa tử nhưng tại sao vẫn còn mê lầm vật chất? Chết không mang theo được gì thì tại sao còn mê đắm tài vật? Như vậy đâu còn là chân tu.

Kết

Bạn muốn đi làm cách mạng cứu dân, cứu nước mà không muốn bàn chuyện vặt vãnh (cá nhân, gia đình...) thì hãy thử giải quyết vấn đề tôn giáo-chính trị xem có thuyết phục được bạn bè hay không. Có người cho rằng đảng chính trị không cần thiết nữa trong thời đại mạng toàn cầu. Có người cho rằng tôn giáo không còn thực tiễn trong xã hội hiện nay. Có người đề nghị giao cho người máy (robots) với thế giới ảo (AI) phụ trách. Người khác lại cho rằng trở về thuở xưa với lối giải quyết tức thì (instantaneously): có chuyện xảy ra thì mọi người trong cộng đồng địa phương tự họp giải quyết từ hành pháp, lập pháp, tư pháp đến kinh tế, giáo dục, giao thông xong rồi thì giải tán. Còn nếu bạn không làm tức là mất quyền làm chủ. Người khác làm chủ, bạn ráng chịu.

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Tên của bạn
Email của bạn
30 Tháng Mười Một 2023
Song đó chưa phải là điểm đáng chú ý nhất. Góp ý của hai ông tướng quân đội, khi đó cùng là ĐBQH, mới đáng bận tâm. Tướng Sùng Thìn Cò (Phó Tư lệnh Quân khu 2), Ủy viên Ủy ban Quốc phòng An ninh (UB QPAN) Quốc hội khóa 14, nhắc ông Tô Lâm rằng: Lực lượng công an đã quá đông. Mỗi tỉnh ít nhất cũng có 3.000, tỉnh to thì 4.000 công an chính quy. Đông như thế mà còn thêm nhiều lực lượng nữa, chẳng lẽ lực lượng chính quy không đủ khả năng để chúng ta nắm tình hình, xử lý tình hình?
29 Tháng Mười Một 2023
Trước đây, thỉnh thoảng tôi cũng (kiên nhẫn) đọc các bài viết của ông Liêm đăng trên Danchimviet.infos, Tiếng Dân...nhưng càng đọc càng không hiểu ông Liêm muốn nói gì, nếu không muốn nói là những bài viết của ông Liêm...rỗng tuếch. Ông Liêm thường viết dài, dùng những từ ngữ cao siêu, khó hiểu, trích dẫn lời nói hoặc các đoạn văn từ tác phẩm của các triết gia như Friedrich Nietzsche, Sigmund Freud, George Wilhelm Hegel, Bertran Russel... để trang điểm cho bài viết của mình. Nếu chỉ có thế, chẳng có gi đáng nói. Chuyện đáng nói là càng ngày ông Liêm càng đi quá xa, vượt hẳn sự hiểu biết, lòng tự trọng của mình. Đó là chuyện ông...
27 Tháng Mười Một 2023
Tuy các cơ quan NGO quốc tế như Human Rights Watch, Amnesty International hay cả Liên Hiệp Quốc đều lên tiếng và quan ngại, nhưng CSVN vẫn luôn biện minh hàm hồ cả vú lập miệng em, rằng tất cả mọi nạn nhân đều vi phạm luật hình sự, đã qua một quá trình xét xử đúng quy trình, bị kết án. Việt Nam theo họ là một quốc gia độc lập, có chủ quyền và hệ thống pháp luật riêng, quốc tế phải tôn trọng. Hệ thống tòa án này bất công đến mức độ, lời chửi đổng của TNLT Nguyễn Văn Túc, trước tòa…”Địt mẹ tòa” trở thành một lời hiệu triệu của toàn dân hầu lật đổ độc tài CSVN và xây dựng một nền dân chủ pháp trị nghiêm chỉnh hơn.
27 Tháng Mười Một 2023
Nợ trái phiếu phát sinh trong 9 tháng đầu năm vào khoảng 167.983 tỷ, cộng với 419.000 tỷ nợ trái phiếu từ 2022, tổng khoảng 586.983 tỷ đồng. Nhưng trong số đó, 176.000 tỷ đồng nợ trái phiếu, tương đương 30% tổng giá trị trái phiếu BĐS, liên quan đến 69 doanh nghiệp BĐS, đã quá hạn trả nợ lãi theo cam kết (2).Về mặt kỹ thuật, tất cả những công ty này đã phá sản. Thuật ngữ "tái cơ cấu" chỉ là cách đánh tráo khái niệm, còn bản chất nợ không trả được là phá sản. Với tình trạng thị trường đóng băng như hiện tại, núi hàng tồn kho cần đến cả thế kỷ để tiêu thụ thì đến năm 2024, 329.500 tỷ đồng trái phiếu đáo hạn bằng cách nào?
27 Tháng Mười Một 2023
Vế phần Việt Nam, tin quốc phòng cho biết: “Số Quân tại ngũ là 482.000 người. Dự bị 5.040.000 người. Ngân sách 5.3 tỷ US Dollars.” Việt Nam mua vũ khí và chiến cụ từ Nga, Ấn Độ, Cộng Hòa Séc, Do Thái và Hoa Kỳ. Tuy nhiên, sức mạnh quân sự của Việt Nam không thể nào so với Trung Quốc. Nếu nhìn lại cuộc chiến biên giới giữa hai nước năm 1979 thì bài học thất bại chua xót của Đặng Tiểu Bình năm ấy hẳn đã được lãnh đạo Trung Quốc đương thời Tập Cận Bỉnh nhớ nằm lòng. Đó là lý do tại sao Việt Nam đã tăng ngân sách Quốc phòng và mua thêm các loại vũ khí hiện đại của Mỹ.
25 Tháng Mười Một 2023
Trên đời này không ai bỗng dưng nổi điên lên đem tiền của mình đi dâng cho thiên hạ, tất cả đều có mục đích, Phương Hằng muốn dùng tiền của mình để khiển bà Doan phải làm gì đó, Chu Ngọc Anh nhận tiền của Việt Á để làm cái gì đó, Đỗ Thị Nhàn nhận tiền của Vạn Thịnh Phát để cho qua một cái gì đó, Lê Đức Thúy ngậm hàng chục triệu đô là để cho công ty bên Úc làm cái gì đó thì ai cũng biết. Thành ra nghe thằng trưởng ban Chuyên Láo TƯ Nguyễn Văn Yên khua môi múa mép chỉ thấy buồn cười, sao hắn không bốc phét rằng đảng viên đảng csVN toàn là những người trong sạch, ai đưa thì nhận, chứ không có xin, không có đòi...
22 Tháng Mười Một 2023
Trước đây, những kẻ di dân miền bắc vào nam lập nghiệp thường ghi ơn bác hồ của chúng nó trong lòng. Thậm chí cho dù không có họ hàng, cha căng, chú kiết gì với tên hồ nhưng lại có những tên bake 2 nút (1975 cộng lại) lại tưng bừng tổ chức ăn mừng ngày sinh nhật của hắn 19/5, thậm chí có tên chủ doanh nghiệp nhỏ còn đặt hẳn 10-20 bàn ăn nhậu om xòm, và cho đó là nhớ ơn đến bác của chúng nó. Cho dù thằng bác đó là một tên Tội Phạm Diệt Chủng người dân của mình khi đã gây ra cuộc chiến tranh giết chết và làm thương tật hơn 1 triệu người và áp đặt lên một chế độ độc tài, phi dân chủ và toàn trị hôm nay.
20 Tháng Mười Một 2023
Trái lại, Việt Nam là một cựu quốc với lịch sử gần 5000 năm. Lịch sử có chiều dài của dân tộc kết tinh thành một nền văn hóa thâm thúy căn cứ trên phong tục địa phương, sự du nhập Tam Giáo bao gồm Phật, Khổng và Lão cùng với ảnh hưởng của chế độ thuộc địa Pháp, Công Giáo, nhiều hệ phái Tin Lành và những tôn giáo mới bản địa như Cao Đài và Phật Giáo Hòa Hảo. Vì thế, sự công nhận nền văn hóa truyền thống dân tộc như là một tiêu chuẩn quan trọng của luật hiến pháp Việt Nam là cần thiết.
20 Tháng Mười Một 2023
Như thế thì họa may thế giới mới công nhận VN có nền KTTT đúng nghĩa. Chứ còn một mặt cứ đi van xin thế giới công nhận, một mặt cứ ra rả tuyên truyền là ‘định hướng XHCN’ thì có mà mơ, bởi vì công nhận chúng mày có nền KTTT xong thì cái lợi ích giảm thuế chỉ nuôi sống băng đảng vô loài cầm quyền để chúng nó dẫn dắt toàn dân VN đến cái thiên đường XHCN thì có là ác mộng của loài người tiến bộ, bởi vì cái thiên đường đó nó chỉ là nơi làm giàu, thụ hưởng của bọn cầm quyền, chứ còn người dân thì cứ mãi mãi đói nghèo lạc hậu! Ai không tin thì cứ nhìn qua Cuba, Bắc Hàn, Venezuele, T+ những nước xây dựng XHCN trước Việt Nam thì sẽ rõ.
16 Tháng Mười Một 2023
Tuy nhiên, Tổng Bí thư đảng CSVN vẫn giáo điều biện bạch rằng: “Sự tan rã của Đảng Cộng sản Liên Xô, cũng như sự sụp đổ của mô hình chủ nghĩa xã hội hiện thực ở Liên Xô, càng chứng tỏ chủ nghĩa Mác-Lênin không sai, không lỗi thời, mà chính là vì người ta hiểu sai và làm sai chủ nghĩa Mác-Lênin: Sai cả về thực hiện các nguyên lý cơ bản và về vận dụng phương pháp luận của chủ nghĩa duy vật biện chứng.” Nói xong, ông Trọng lại đổi giọng quanh co: “Nhưng dù sao thất bại của chủ nghĩa xã hội lần này chỉ là tạm thời. Quy luật khách quan không ai cưỡng lại được vẫn là chủ nghĩa xã hội sẽ phủ định và thay thế chủ nghĩa tư bản.