Con quái vật Donald Trump

29 Tháng Mười Một 202010:45 CH(Xem: 4096)
                              CON QUÁI VẬT DONALD TRUMP

128055155_4190159237666805_8889329830431388431_o


Võ Tài TB



   Không ai ngày nay trong chúng ta đã sống qua những ngày lịch sử say máu khi nước Mỹ lâm vào Nội Chiến: huynh đệ sẵn sàng nã đạn vào nhau, Bắc và Nam “thề phanh thây uống máu quân thù.” Nước Mỹ những năm tháng Nội Chiến đó – ngày nay dù có đọc bao nhiêu quyển sách, xem bao nhiêu cuốn phim, cũng khó mà có thể có được cái cảm giác thật sự của một người đương thời lúc đó. Nhưng tại sao phải nói về lịch sử làm gì. Nó xa quá. Hãy nói về hôm nay thôi. Ngay lúc này. Những ai sống ngoài biên giới của nước Mỹ, họ cũng khó lòng thấu cảm được tâm trạng của người dân Mỹ thật sự thế nào trong những ngày bệnh dịch lan tràn như không có hồi kết thế này. Đã có vaccine, nhưng tới ngày được tiêm vaccine, chắc chắn sẽ còn nhiều sinh mệnh nữa sẽ rời bỏ cuộc đời này trong cô quạnh, trong lạnh lẽo – không thân nhân, không bạn bè, và dĩ nhiên sẽ không có giọt nước mắt nào bên cạnh chiếc quan tài nhỏ xuống khóc tiễn đưa. Tổng Thống Mỹ đã bỏ cuộc. Trump hầu như không còn nói gì về dịch. Còn tâm trí đâu nữa. Dịch thì vẫn cứ dịch và Trump thì vẫn là Trump với những toan tính điên khùng nhằm lật ngược kết quả cuộc bầu cử trong vô vọng, bất chấp sự thật và bất chấp nguyện vọng đa số của dân Mỹ.
Sống giữa chiến tranh, ai biết đạn bay đến từ đâu. Cái chết có thể đến bất cứ lúc nào, bất cứ ở đâu và xảy ra cho bất cứ ai! Nghe có quen quen không? Có phải chúng ta – những người Mỹ ngày hôm nay, cũng đang sống trong một hoàn cảnh bất an thường trực như thế, khi mà cái chết cũng xảy xa bất ngờ như đường bay của những viên đạn đồng lạnh ngắt đó: bất cứ lúc nào, bất cứ ở đâu và cho bất cứ ai! Chỉ có khác nhau là thay vì những viên đạn đồng xé nát không gian bay tứ tán kia, bây giờ chúng ta bị bao phủ bởi những con vi khuẩn cũng “vô tình” không khác gì những viên đạn đồng đen nọ. Tệ hơn và kinh hãi hơn, những viên đạn đồng đen ngày nay chúng đến từ muôn phương ngàn hướng – thay vì chỉ đến từ một hướng trực diện bên kia như thời nội chiến của Mỹ. Chúng đến từ cái nắm cửa vào văn phòng làm việc. Chúng đến từ cái bắt tay. Và chúng đến từ ngay cả nụ hôn của người mình yêu, của vợ, của chồng, và từ vòng tay ôm của bạn bè và con cái của mình. Không biết đâu mà mò. Không biết đâu mà đoán định. Kinh hơn cả đường bay của những viên đạn đồng đen! Và kinh hãi hơn nữa là chúng không biết kén chọn nạn nhân, không biết phân biệt và dĩ nhiên là không kỳ thị bất cứ một sinh mệnh nào.
Trong những ngày lịch sử sôi máu của Nội Chiến Mỹ, nước Mỹ có một vị tổng thống đã cố gắng làm mọi cách, nổ lực hết sức mình và sẳn sàng trả hết mọi giá để thống nhất đất nước để đem dân tộc về một mối. Và trong những ngày tháng chết chóc của dịch tả hôm nay – mặc dù nước Mỹ cũng có một vị tổng thống và ông này cũng đang tìm hết mọi cách và cũng sẵn sàng trả hết mọi giá nhưng không phải như chúng ta mong mỏi - mà chỉ là để xé rách cái đất nước này, chia rẽ dân tộc này và cốc cần biết phần sống chết thuộc về ai.
Abraham Lincoln đã từng dõng dạc trước quốc dân Mỹ: Vì sự thống nhất và để cứu vãn đất nước, tôi sẽ làm hết tất cả để cứu vãn và thống nhất đất nước.
Donal Trump thì không bao giờ xem mình là tổng thống của nước Mỹ mà chỉ là tổng thống của một nửa nước Mỹ. Một nửa đã bầu cho ông. Một nửa sẵn sàng tử vì… “đạo” của ông. Một nửa sẳn sàng như con két lập lại và con bò nhai lại. Một nhận xét về Trump của như ông Stuart Stevens, chiến lược gia cao cấp của TNS Mitt Romney khi Mitt Romney ra tranh cử TT năm 2012, có lẽ là đúng nhất: Trump là một thứ đại ca giang hồ, một là anh theo hắn, còn không là kẻ thù của hắn. “He’s a gang leader, and you are either in his gang or you are the enemy.” https://www.nytimes.com/.../us/politics/trump-america.html. Đối với Trump, không có nước Mỹ. Chỉ có màu xanh và màu đỏ. Không có người Mỹ. Chỉ có người Mỹ theo đảng Cộng Hoà hoặc người Mỹ theo đảng Dân Chủ. Không có chúng ta như một tập hợp - một đại thể. Chỉ có “bọn tao” và “bọn mày.” Không có chúng ta! Từ ngày đắc cử và ngay cả từ khi còn vận động tranh cử, có bao giờ Trump kêu gọi dân Mỹ đoàn kết, kêu gọi các đảng phái hợp tác để cùng xây dựng một nước Mỹ hùng mạnh không? Không!
Trump không những không có khả năng đoàn kết mọi người lại! Trump cũng không muốn đoàn kết mọi người lại luôn! Thậm chí Trump cũng không thèm giả bộ kêu gọi dân Mỹ đoàn kết hay hợp tác luôn
Trump là một con quái vật!
Trong những ngày tháng nước Mỹ lâm trận dịch, thay vì nhìn nhận sự thật để cùng cộng tác với giới y khoa để tìm cách chữa trị, Trump lại nổ lực không ngừng nghỉ để nói láo và tìm mọi cách có thể để đánh lừa dân chúng Mỹ về mức độ nguy hiểm chết người của nạn dịch. Hậu quả nước Mỹ ngày nay thế nào về số người chết – cao nhất thế giới, số người nhiễm – cao nhất thế giới. Những cuốn băng thu âm các buổi nói chuyện giữa Trump và nhà báo Bob Woodward là bằng chứng rõ ràng nhất, rành rành nhất về những gì Trump thật sự biết và suy nghĩ và những dối láo mà Trump nói ra với công chứng Mỹ. Cuồng Trump không cần phải đọc bất cứ bài báo nào, bản tin truyền hình nào, họ chỉ cần nghe những cuốn băng thu âm đó và theo dõi những buổi họp báo trực tiếp qua truyền hình của Trump thì họ sẽ thấy được sự thật. Nhưng họ đã không làm thế! Câu trả lời chỉ có thể là cuồng Trump họ sống bằng một thực tại khác (alternative reality). Theo thuật ngữ của Yuval Noah Harari thì họ có một thực tại giả tưởng khác (imagined reality) mà chỉ có sự cuồng điên mới lý giải được còn lý trí thì không làm sao có thể hiểu nồi. Ngạc nhiên không khi tất cả các loại tin giả và các thuyết âm mưu ngu xuẩn đều đến từ đám cuồng Trump?
Donald Trump là một con quái vật! Đám người cuồng Trump là một đám người tôn thờ con quái vật!
Một khía cạnh tâm tư của nhóm người Việt cuồng Trump mà chúng ta không thể không nói tới cho hết lẽ công bằng, đó là sự “chống Tàu” của Trump.
Trump chống Tàu như thế nào? Áp thuế lên hàng hoá xuất khẩu đến Mỹ của Tàu!
Thuế đây là thuế quan. Tức là thuế đánh lên hàng hoá xuất khẩu đến Mỹ của Tàu. Nhưng Trump nào chỉ có đánh thuế lên hàng hoá của Tàu không đâu. Hàng hoá nước nào đến Mỹ Trump hầu như cũng áp thuế lên hết, cho dù những món hàng đó Mỹ không sản xuất hay không thể sản xuất được. Động thái này có nghĩa là sự áp thuế đó làm cho hàng hoá của Tàu đến Mỹ sẽ mắc hơn hay cao giá hơn là bình thường. Nó không có nghĩa là không cho hàng hoá Tàu vô Mỹ. Hàng hoá Tàu vẫn tuồn vô Mỹ như bình thường, nhưng chỉ khác là nó cao giá hơn trước khi áp thuế. Ví dụ: hiện tại Mỹ không sản xuất chén dĩa để ăn, muốn có chén dĩa để ăn, Mỹ phải nhập từ một nước khác, nhưng vì chén dĩa ở Tàu rẻ hơn chén dĩ sản xuất ở những nước khác nên phải nhập từ Tàu vì lý do rẻ. Phải nhớ là Mỹ bắt buộc phải nhập vì Mỹ không sản xuất món hàng này. Bình thường một cái chén là $1.00, nay Trump áp thuế lên thành $1,25 (tăng 25%). $.25 này ai trả? Người nào mua món hàng đó, người đó sẽ trả khoản tăng đó, vì giá thành của món hàng đó không còn là $1.00 nữa, mà đã thành $1.25. Ai sẽ mua món hàng đó? Dân Mỹ. Vậy thì cái thuế này là thuế áp lên Tàu hay áp lên người tiêu dùng? Người tiêu dùng. Vậy thì Trump đang đánh Tàu hay đánh người tiêu dùng – tức người dân Mỹ?
Trên thực tế nhiều khi nó không hẳn tuyệt đối như thế. Các công ty Tàu có thể nhượng bộ một chút bằng cách chịu một phần nhỏ của mức áp thuế này, khoảng $.5 hay $.10 gì đó, tuỳ tính toán của họ, để cho hàng hoá của họ không cao quá để không thể tiêu thụ hoặc cạnh tranh được và nếu như họ cần phải tiêu thụ một số lượng lớn hàng hoá lớn trong một thời điểm nhất định nào đó, họ chắc chắn sẽ chịu thiệt một chút. Điều này có nghĩa là Tàu cũng bị thiệt hại một chút, chứ không thể hoàn toàn không bị ảnh hưởng gì. Nhưng khi giai đoạn đó đã qua đi hay sẽ qua đi, họ có thể thương thảo lại với các nhà nhập khẩu Mỹ hoặc tìm một cách nào khác, ví dụ như là vẫn sản xuất ở Tàu nhưng đánh lận là sản xuất ở Việt Nam, chẳng hạn Nhưng cho dù ở tình huống nào, không bao giờ và không khi nào mà các công ty xuất khẩu chịu đứng ra ôm hết phần áp thuế do nước nhập khẩu áp đặc lên: một là họ chịu một phầm trăm nào đó, đối tác nhập khẩu chịu một chút, còn lại là người tiêu dùng – bao giờ cũng là người tiêu dùng chịu nhiều nhất vì họ chính là người tiêu thụ món hàng cụ thể đó, và dĩ nhiên là nạn nhân chính của trò chơi chiến tranh thương mại này. Vậy thì chúng ta đã hiểu rồi, cuộc chiến thương mại này chẳng có “đánh Tàu” gì cả mà chỉ là một chính sách thương mại dựa vào một thứ chủ nghĩa dân tộc cực đoan, nhằm để thoả mãn một nhu cầu ngắn hạn về chính trị chứ không phải kinh tế, và dĩ nhiên nó nó hoàn toàn không phải xuất phát từ một tính toán kinh tế có lợi ích nào cho nước chủ nhà.
Từ khi Trump ra chính sách áp thuế lên hàng hoá Tàu, hàng hoá Tàu vẫn nhập siêu đến Mỹ đều đặn mỗi quý. Ai đã thắng và ai đã thua? Ai cũng thua! Khởi động một cuộc chiến mà – dù biết rằng đối thủ không thể thắng, nhưng mình cũng không thắng được luôn thì đúng là … không biết nói sao luôn! Nếu mục đích chỉ là để có chiến tranh dù là chiến tranh thương mại thì cái mục đích này chẳng có gì để phải cuồng lên. Còn gây chiến chỉ để rồi ai cũng thảm bại thì đúng là chỉ có một con quái vật mới bày trò ra như thế.
Nói thêm là thuế quan nó cũng có mặt tích cực của nó là nó có thể giúp bảo hộ được hàng hoá nội địa nếu cả hai quốc gia đối nghịch đó cùng sản xuất một món hàng nào đó giống nhau. Ví dụ như Mỹ cũng sản xuất thép và Tàu cũng sản xuất thép. Mỹ đánh thuế quan lên thép của Tàu, món hàng thép nhập khẩu của Tàu dĩ nhiên sẽ cao giá hơn trước khi đánh thuế, có nhập vào Mỹ cũng khó cạnh tranh để bán hoặc cạnh tranh nổi với thép của Mỹ. Trong trường hợp này Mỹ được lợi và thắng khi áp thuế. Nhưng khi áp thuế lên một món hàng mà Mỹ không sản xuất hoặc không sản xuất được thì giống như tự nâng giá món hàng mà mình phải tiêu dùng.
Nói chung chuyện thuế quan là con dao hai lưỡi. Bằng chứng là khi Trump đánh thuế lên hàng hoà Tàu nhập vào Mỹ thì Tàu nó cũng đâu có ngồi yên. Những diễn biến tiếp theo sau như thế nào khi Trump tăng thuế quan thì Tàu cũng đáp trả lại. Không cần thiết phải bàn thêm. Mày tăng thuê lên hàng hoá xuất khẩu của tao, tao tăng lên hàng hoá xuất khẩu của mày.
Trump là một sự thất bại không phải của một cá nhân mà là sự thất bại của một sản phẩm – hay nói đúng hơn đó là sự thất bại của một âm mưu.
Những người chống Trump hay không ủng hộ Trump, không ai đưa ra giả thuyết này hay mưu đồ nọ mà họ chỉ dựa vào những gì Trump làm, Trump hành xử, Trump nói rành rành ra đó rồi đánh giá và phản bác. Nhưng người cuồng Trump thì ngược lại. Họ tin vào một âm mưu nào đó, một giả thuyết nào đó mà không phải cần kiểm chứng hay đặt một nghi vấn nào cả và cấm đầu cấm cổ chạy theo. Nếu không có âm mưu nào để họ bám vào, họ sẽ tự tạo ra một thuyết âm mưu cho họ. Đối với họ, thực tại là cái không có thật. Thực tại – dù là nó đang xảy ra trước mắt, với họ là một bày biện của giả tạo. Một âm mưu hay một giả thuyết – tức là một hiện tượng chưa xảy ra và không có thật, nhưng với họ lại chính là một… thực tại có thật. Nói khác đi thì cái có thể xảy ra mới là cái thật còn cái đang xảy ra thì “fake.”
Obama không phải sinh ra ở Mỹ! – Thuyết âm mưu về giấy khai sinh (birther theory)
Nhớ lại chưa? Ai – thật ra phải nói là thằng nào đã hết ngày rồi đêm đi rêu rao nói rằng Obama không phải sinh ra ở Mỹ và đòi một hai ba bốn năm sáu bảy tám chín mười cho bằng được rằng phải đưa giấy khai sinh ra rồi mới tin. Tên đốn mạt này không ai khác hơn là Trump và bọn cuồng Trump đã từng hả hê: “đúng rồi, đưa khai sanh ra mới tin.”
Trong cuộc phỏng vấn với Anderson Cooper của CNN vào ngày 25 tháng 4, 2011, Trump bố láo rằng người của Trump ở tiểu bang Hawaii đã phát hiện ra rằng giấy khai sanh của Trump tìm không có hoặc là đã bị đánh cắp. Trump còn nói rằng “Tôi được cho biết là…” Ai cho biết? Người nào cho biết? Cơ quan nào cho biết? Trump im! (https://www.latimes.com/.../trump-obamagate-birtherism...). Vào ngày 27 tháng 4, 2011 Obama trưng khai sinh của mình ra cho công chúng Mỹ, Trump và đồng bọn im lặng giống như bọn câm. Từ đó đến ngày Trump tranh cử năm 2016, chuyện Obama không sanh ra ở Mỹ không còn ai nhắc tới nữa giống như thể nó chưa bao giờ được đề cập đến.
Trump là một con quái vật và bọn cuồng Trump là bọn tôn thờ con quái vật!

Obamagate!
Trong những ngày cận kề cuộc bầu cử tổng thống năm 2020, Trump tung ra hoả mù Obamagate.
Ngày 10 tháng 5 năm 2020, Trump tung ra một đoàn hoả mù nữa và cuồng Trump bu nhau share: Obamagate. Tại sao là Obamagate? Phải đặt cái tên như vậy để người ta có thể liên tưởng tới một vụ án kinh khủng trong lịch sử là Watergate để gây chú ý. Obamagate là gì?
"The biggest political crime in American history, by far!" (Tội phạm chính trị lớn nhất lịch sử Mỹ từ trước đến nay). (https://www.voanews.com/usa/us-politics/what-obamagate) Nghe ghê chưa? Rồi sao nữa? Câu trả lời là chẳng có gì nữa. Không có gì nữa và không có gì hết. Nước Mỹ lại im lặng và âm mưu này cũng giống như bao nhiêu âm mưu khác, tuần tự đi vào quên lãng như rằng ở đời chẳng có gì để lãng quên!
Cuối cùng kết quả cuộc bầu cử tổng thống Mỹ cũng diễn ra và kết quả rành rành ra đó, đa số dân Mỹ và thế giới (ngoại trừ Việt Nam) vui mừng phấn khởi: cuối cùng cái gì phải khép lại thì phải khép lại. Nhưng không. Còn lâu. Âm mưu và dối láo vẫn tiếp tục giống như con quái vật trước khi chết nó còn lâu mới buông xuôi như một bánh xe xẹp. Nó giãy dụa. Nó sẽ còn đạp đàng này. Nó sẽ còn đá đàng kia. Hết đổ thừa người gian lận, máy bị đánh cắp, phần mềm bị hack và dĩ nhiên là ma quỷ cũng phải đội mồ dậy mà đi… bầu. Có âm mưu nào mà không mang tính ma quái!
Trump là một con quái vật và bọn cuồng Trump là bọn tôn thờ một con quái vật!
Tôi đã viết nhiều bài về Trump và cuồng Trump và thật tình tôi chẳng bao giờ muốn viết gì nữa về Trump sau ngày bầu cử. Tôi xem Trump như là một tại nạn như một người lái xe rồi cũng có ngày phải gặp một tai nạn hay một va chạm nào đó. Giống như câu nói đi đêm có ngày gặp ma (đi đêm thì gặp ma trong đêm chứ sao gặp ban ngày?), mặc dù đêm ít khi nào tôi đi ra ngoài. Đêm tôi chỉ ngủ thôi. Trên xa lộ - dù là xa lộ Mỹ, cũng có khi có ổ gà. Trump là một ổ gà… tây. Bực mình thiệt. Nhưng phải lái xe đi tiếp chứ không thể vì cái ổ gà này mà ngừng lại. Nước Mỹ và người Mỹ cũng vậy. Tôi là một người kinh doanh, công việc làm ăn của tôi cũng gặp nhiều trở ngại vì tôi chống Trump ra mặt. Hề gì! Tôi đang chống một con quái vật. Làm sao tôi không bị thương tích.
Lịch sử huy hoàng tráng lệ của người Mỹ cũng phải có lúc gặp phải một thằng phải gió. Những bài viết trước của tôi về Trump thường rất tiêu cực về tương lai, nhưng bây giờ thì không. Tôi nghĩ rằng: Vì nhờ Trump mà nước Mỹ sẽ không bao giờ có một Trump thứ hai nữa. Bốn năm cũng nhiều nhưng với lịch sử thì chẳng có bao nhiêu!

Hai Mươi Chín Mười Một Hai Mươi
Võ Tài TB




































































































































































































CON QUÁI VẬT DONALD TRUMP
Không ai ngày nay trong chúng ta đã sống qua những ngày lịch sử say máu khi nước Mỹ lâm vào Nội Chiến: huynh đệ sẵn sàng nã đạn vào nhau, Bắc và Nam “thề phanh thây uống máu quân thù.” Nước Mỹ những năm tháng Nội Chiến đó – ngày nay dù có đọc bao nhiêu quyển sách, xem bao nhiêu cuốn phim, cũng khó mà có thể có được cái cảm giác thật sự của một người đương thời lúc đó. Nhưng tại sao phải nói về lịch sử làm gì. Nó xa quá. Hãy nói về hôm nay thôi. Ngay lúc này. Những ai sống ngoài biên giới của nước Mỹ, họ cũng khó lòng thấu cảm được tâm trạng của người dân Mỹ thật sự thế nào trong những ngày bệnh dịch lan tràn như không có hồi kết thế này. Đã có vaccine, nhưng tới ngày được tiêm vaccine, chắc chắn sẽ còn nhiều sinh mệnh nữa sẽ rời bỏ cuộc đời này trong cô quạnh, trong lạnh lẽo – không thân nhân, không bạn bè, và dĩ nhiên sẽ không có giọt nước mắt nào bên cạnh chiếc quan tài nhỏ xuống khóc tiễn đưa. Tổng Thống Mỹ đã bỏ cuộc. Trump hầu như không còn nói gì về dịch. Còn tâm trí đâu nữa. Dịch thì vẫn cứ dịch và Trump thì vẫn là Trump với những toan tính điên khùng nhằm lật ngược kết quả cuộc bầu cử trong vô vọng, bất chấp sự thật và bất chấp nguyện vọng đa số của dân Mỹ.
Sống giữa chiến tranh, ai biết đạn bay đến từ đâu. Cái chết có thể đến bất cứ lúc nào, bất cứ ở đâu và xảy ra cho bất cứ ai! Nghe có quen quen không? Có phải chúng ta – những người Mỹ ngày hôm nay, cũng đang sống trong một hoàn cảnh bất an thường trực như thế, khi mà cái chết cũng xảy xa bất ngờ như đường bay của những viên đạn đồng lạnh ngắt đó: bất cứ lúc nào, bất cứ ở đâu và cho bất cứ ai! Chỉ có khác nhau là thay vì những viên đạn đồng xé nát không gian bay tứ tán kia, bây giờ chúng ta bị bao phủ bởi những con vi khuẩn cũng “vô tình” không khác gì những viên đạn đồng đen nọ. Tệ hơn và kinh hãi hơn, những viên đạn đồng đen ngày nay chúng đến từ muôn phương ngàn hướng – thay vì chỉ đến từ một hướng trực diện bên kia như thời nội chiến của Mỹ. Chúng đến từ cái nắm cửa vào văn phòng làm việc. Chúng đến từ cái bắt tay. Và chúng đến từ ngay cả nụ hôn của người mình yêu, của vợ, của chồng, và từ vòng tay ôm của bạn bè và con cái của mình. Không biết đâu mà mò. Không biết đâu mà đoán định. Kinh hơn cả đường bay của những viên đạn đồng đen! Và kinh hãi hơn nữa là chúng không biết kén chọn nạn nhân, không biết phân biệt và dĩ nhiên là không kỳ thị bất cứ một sinh mệnh nào.
Trong những ngày lịch sử sôi máu của Nội Chiến Mỹ, nước Mỹ có một vị tổng thống đã cố gắng làm mọi cách, nổ lực hết sức mình và sẳn sàng trả hết mọi giá để thống nhất đất nước để đem dân tộc về một mối. Và trong những ngày tháng chết chóc của dịch tả hôm nay – mặc dù nước Mỹ cũng có một vị tổng thống và ông này cũng đang tìm hết mọi cách và cũng sẵn sàng trả hết mọi giá nhưng không phải như chúng ta mong mỏi - mà chỉ là để xé rách cái đất nước này, chia rẽ dân tộc này và cốc cần biết phần sống chết thuộc về ai.
Abraham Lincoln đã từng dõng dạc trước quốc dân Mỹ: Vì sự thống nhất và để cứu vãn đất nước, tôi sẽ làm hết tất cả để cứu vãn và thống nhất đất nước.
Donal Trump thì không bao giờ xem mình là tổng thống của nước Mỹ mà chỉ là tổng thống của một nửa nước Mỹ. Một nửa đã bầu cho ông. Một nửa sẵn sàng tử vì… “đạo” của ông. Một nửa sẳn sàng như con két lập lại và con bò nhai lại. Một nhận xét về Trump của như ông Stuart Stevens, chiến lược gia cao cấp của TNS Mitt Romney khi Mitt Romney ra tranh cử TT năm 2012, có lẽ là đúng nhất: Trump là một thứ đại ca giang hồ, một là anh theo hắn, còn không là kẻ thù của hắn. “He’s a gang leader, and you are either in his gang or you are the enemy.” https://www.nytimes.com/.../us/politics/trump-america.html. Đối với Trump, không có nước Mỹ. Chỉ có màu xanh và màu đỏ. Không có người Mỹ. Chỉ có người Mỹ theo đảng Cộng Hoà hoặc người Mỹ theo đảng Dân Chủ. Không có chúng ta như một tập hợp - một đại thể. Chỉ có “bọn tao” và “bọn mày.” Không có chúng ta! Từ ngày đắc cử và ngay cả từ khi còn vận động tranh cử, có bao giờ Trump kêu gọi dân Mỹ đoàn kết, kêu gọi các đảng phái hợp tác để cùng xây dựng một nước Mỹ hùng mạnh không? Không!
Trump không những không có khả năng đoàn kết mọi người lại! Trump cũng không muốn đoàn kết mọi người lại luôn! Thậm chí Trump cũng không thèm giả bộ kêu gọi dân Mỹ đoàn kết hay hợp tác luôn
Trump là một con quái vật!
Trong những ngày tháng nước Mỹ lâm trận dịch, thay vì nhìn nhận sự thật để cùng cộng tác với giới y khoa để tìm cách chữa trị, Trump lại nổ lực không ngừng nghỉ để nói láo và tìm mọi cách có thể để đánh lừa dân chúng Mỹ về mức độ nguy hiểm chết người của nạn dịch. Hậu quả nước Mỹ ngày nay thế nào về số người chết – cao nhất thế giới, số người nhiễm – cao nhất thế giới. Những cuốn băng thu âm các buổi nói chuyện giữa Trump và nhà báo Bob Woodward là bằng chứng rõ ràng nhất, rành rành nhất về những gì Trump thật sự biết và suy nghĩ và những dối láo mà Trump nói ra với công chứng Mỹ. Cuồng Trump không cần phải đọc bất cứ bài báo nào, bản tin truyền hình nào, họ chỉ cần nghe những cuốn băng thu âm đó và theo dõi những buổi họp báo trực tiếp qua truyền hình của Trump thì họ sẽ thấy được sự thật. Nhưng họ đã không làm thế! Câu trả lời chỉ có thể là cuồng Trump họ sống bằng một thực tại khác (alternative reality). Theo thuật ngữ của Yuval Noah Harari thì họ có một thực tại giả tưởng khác (imagined reality) mà chỉ có sự cuồng điên mới lý giải được còn lý trí thì không làm sao có thể hiểu nồi. Ngạc nhiên không khi tất cả các loại tin giả và các thuyết âm mưu ngu xuẩn đều đến từ đám cuồng Trump?
Donald Trump là một con quái vật! Đám người cuồng Trump là một đám người tôn thờ con quái vật!
Một khía cạnh tâm tư của nhóm người Việt cuồng Trump mà chúng ta không thể không nói tới cho hết lẽ công bằng, đó là sự “chống Tàu” của Trump.
Trump chống Tàu như thế nào? Áp thuế lên hàng hoá xuất khẩu đến Mỹ của Tàu!
Thuế đây là thuế quan. Tức là thuế đánh lên hàng hoá xuất khẩu đến Mỹ của Tàu. Nhưng Trump nào chỉ có đánh thuế lên hàng hoá của Tàu không đâu. Hàng hoá nước nào đến Mỹ Trump hầu như cũng áp thuế lên hết, cho dù những món hàng đó Mỹ không sản xuất hay không thể sản xuất được. Động thái này có nghĩa là sự áp thuế đó làm cho hàng hoá của Tàu đến Mỹ sẽ mắc hơn hay cao giá hơn là bình thường. Nó không có nghĩa là không cho hàng hoá Tàu vô Mỹ. Hàng hoá Tàu vẫn tuồn vô Mỹ như bình thường, nhưng chỉ khác là nó cao giá hơn trước khi áp thuế. Ví dụ: hiện tại Mỹ không sản xuất chén dĩa để ăn, muốn có chén dĩa để ăn, Mỹ phải nhập từ một nước khác, nhưng vì chén dĩa ở Tàu rẻ hơn chén dĩ sản xuất ở những nước khác nên phải nhập từ Tàu vì lý do rẻ. Phải nhớ là Mỹ bắt buộc phải nhập vì Mỹ không sản xuất món hàng này. Bình thường một cái chén là $1.00, nay Trump áp thuế lên thành $1,25 (tăng 25%). $.25 này ai trả? Người nào mua món hàng đó, người đó sẽ trả khoản tăng đó, vì giá thành của món hàng đó không còn là $1.00 nữa, mà đã thành $1.25. Ai sẽ mua món hàng đó? Dân Mỹ. Vậy thì cái thuế này là thuế áp lên Tàu hay áp lên người tiêu dùng? Người tiêu dùng. Vậy thì Trump đang đánh Tàu hay đánh người tiêu dùng – tức người dân Mỹ?
Trên thực tế nhiều khi nó không hẳn tuyệt đối như thế. Các công ty Tàu có thể nhượng bộ một chút bằng cách chịu một phần nhỏ của mức áp thuế này, khoảng $.5 hay $.10 gì đó, tuỳ tính toán của họ, để cho hàng hoá của họ không cao quá để không thể tiêu thụ hoặc cạnh tranh được và nếu như họ cần phải tiêu thụ một số lượng lớn hàng hoá lớn trong một thời điểm nhất định nào đó, họ chắc chắn sẽ chịu thiệt một chút. Điều này có nghĩa là Tàu cũng bị thiệt hại một chút, chứ không thể hoàn toàn không bị ảnh hưởng gì. Nhưng khi giai đoạn đó đã qua đi hay sẽ qua đi, họ có thể thương thảo lại với các nhà nhập khẩu Mỹ hoặc tìm một cách nào khác, ví dụ như là vẫn sản xuất ở Tàu nhưng đánh lận là sản xuất ở Việt Nam, chẳng hạn Nhưng cho dù ở tình huống nào, không bao giờ và không khi nào mà các công ty xuất khẩu chịu đứng ra ôm hết phần áp thuế do nước nhập khẩu áp đặc lên: một là họ chịu một phầm trăm nào đó, đối tác nhập khẩu chịu một chút, còn lại là người tiêu dùng – bao giờ cũng là người tiêu dùng chịu nhiều nhất vì họ chính là người tiêu thụ món hàng cụ thể đó, và dĩ nhiên là nạn nhân chính của trò chơi chiến tranh thương mại này. Vậy thì chúng ta đã hiểu rồi, cuộc chiến thương mại này chẳng có “đánh Tàu” gì cả mà chỉ là một chính sách thương mại dựa vào một thứ chủ nghĩa dân tộc cực đoan, nhằm để thoả mãn một nhu cầu ngắn hạn về chính trị chứ không phải kinh tế, và dĩ nhiên nó nó hoàn toàn không phải xuất phát từ một tính toán kinh tế có lợi ích nào cho nước chủ nhà.
Từ khi Trump ra chính sách áp thuế lên hàng hoá Tàu, hàng hoá Tàu vẫn nhập siêu đến Mỹ đều đặn mỗi quý. Ai đã thắng và ai đã thua? Ai cũng thua! Khởi động một cuộc chiến mà – dù biết rằng đối thủ không thể thắng, nhưng mình cũng không thắng được luôn thì đúng là … không biết nói sao luôn! Nếu mục đích chỉ là để có chiến tranh dù là chiến tranh thuơng mại thì cái mục đích này chẳng có gì để phải cuồng lên. Còn gây chiến chỉ để rồi ai cũng thảm bại thì đúng là chỉ có một con quái vật mới bày trò ra như thế.
Nói thêm là thuế quan nó cũng có mặt tích cực của nó là nó có thể giúp bảo hộ được hàng hoá nội địa nếu cả hai quốc gia đối nghịch đó cùng sản xuất một món hàng nào đó giống nhau. Ví dụ như Mỹ cũng sản xuất thép và Tàu cũng sản xuất thép. Mỹ đánh thuế quan lên thép của Tàu, món hàng thép nhập khẩu của Tàu dĩ nhiên sẽ cao giá hơn trước khi đánh thuế, có nhập vào Mỹ cũng khó cạnh tranh để bán hoặc cạnh tranh nổi với thép của Mỹ. Trong trường hợp này Mỹ được lợi và thắng khi áp thuế. Nhưng khi áp thuế lên một món hàng mà Mỹ không sản xuất hoặc không sản xuất được thì giống như tự nâng giá món hàng mà mình phải tiêu dùng.
Nói chung chuyện thuế quan là con dao hai lưỡi. Bằng chứng là khi Trump đánh thuế lên hàng hoà Tàu nhập vào Mỹ thì Tàu nó cũng đâu có ngồi yên. Những diễn biến tiếp theo sau như thế nào khi Trump tăng thuế quan thì Tàu cũng đáp trả lại. Không cần thiết phải bàn thêm. Mày tăng thuê lên hàng hoá xuất khẩu của tao, tao tăng lên hàng hoá xuất khẩu của mày.
Trump là một sự thất bại không phải của một cá nhân mà là sự thất bại của một sản phẩm – hay nói đúng hơn đó là sự thất bại của một âm mưu.
Những người chống Trump hay không ủng hộ Trump, không ai đưa ra giả thuyết này hay mưu đồ nọ mà họ chỉ dựa vào những gì Trump làm, Trump hành xử, Trump nói rành rành ra đó rồi đánh giá và phản bác. Nhưng người cuồng Trump thì ngược lại. Họ tin vào một âm mưu nào đó, một giả thuyết nào đó mà không phải cần kiểm chứng hay đặt một nghi vấn nào cả và cấm đầu cấm cổ chạy theo. Nếu không có âm mưu nào để họ bám vào, họ sẽ tự tạo ra một thuyết âm mưu cho họ. Đối với họ, thực tại là cái không có thật. Thực tại – dù là nó đang xảy ra trước mắt, với họ là một bày biện của giả tạo. Một âm mưu hay một giả thuyết – tức là một hiện tượng chưa xảy ra và không có thật, nhưng với họ lại chính là một… thực tại có thật. Nói khác đi thì cái có thể xảy ra mới là cái thật còn cái đang xảy ra thì “fake.”
Obama không phải sinh ra ở Mỹ! – Thuyết âm mưu về giấy khai sinh (birther theory)
Nhớ lại chưa? Ai – thật ra phải nói là thằng nào đã hết ngày rồi đêm đi rêu rao nói rằng Obama không phải sinh ra ở Mỹ và đòi một hai ba bốn năm sáu bảy tám chín mười cho bằng được rằng phải đưa giấy khai sinh ra rồi mới tin. Tên đốn mạt này không ai khác hơn là Trump và bọn cuồng Trump đã từng hả hê: “đúng rồi, đưa khai sanh ra mới tin.”
Trong cuộc phỏng vấn với Anderson Cooper của CNN vào ngày 25 tháng 4, 2011, Trump bố láo rằng người của Trump ở tiểu bang Hawaii đã phát hiện ra rằng giấy khai sanh của Trump tìm không có hoặc là đã bị đánh cấp. Trump còn nói rằng “Tôi được cho biết là…” Ai cho biết? Người nào cho biết? Cơ quan nào cho biết? Trump im! (https://www.latimes.com/.../trump-obamagate-birtherism...). Vào ngày 27 tháng 4, 2011 Obama trưng khai sinh của mình ra cho công chúng Mỹ, Trump và đồng bọn im lặng giống như bọn câm. Từ đó đến ngày Trump tranh cử năm 2016, chuyện Obama không sanh ra ở Mỹ không còn ai nhắc tới nữa giống như thể nó chưa bao giờ được đề cập đến.
Trump là một con quái vật và bọn cuồng Trump là bọn tôn thờ con quái vật!
Obamagate!
Trong những ngày cận kề cuộc bầu cử tổng thống năm 2020, Trump tung ra hoả mù Obamagate.
Ngày 10 tháng 5 năm 2020, Trump tung ra một đoàn hoả mù nữa và cuồng Trump bu nhau share: Obamagate. Tại sao là Obamagate? Phải đặt cái tên như vậy để người ta có thể liên tưởng tới một vụ án kinh khủng trong lịch sử là Watergate để gây chú ý. Obamagate là gì?
"The biggest political crime in American history, by far!" (Tội phạm chính trị lớn nhất lịch sử Mỹ từ trước đến nay). (https://www.voanews.com/usa/us-politics/what-obamagate) Nghe ghê chưa? Rồi sao nữa? Câu trả lời là chẳng có gì nữa. Không có gì nữa và không có gì hết. Nước Mỹ lại im lặng và âm mưu này cũng giống như bao nhiêu âm mưu khác, tuần tự đi vào quên lãng như rằng ở đời chẳng có gì để lãng quên!
Cuối cùng kết quả cuộc bầu cử tổng thống Mỹ cũng diễn ra và kết quả rành rành ra đó, đa số dân Mỹ và thế giới (ngoại trừ Việt Nam) vui mừng phấn khởi: cuối cùng cái gì phải khép lại thì phải khép lại. Nhưng không. Còn lâu. Âm mưu và dối láo vẫn tiếp tục giống như con quái vật trước khi chết nó còn lâu mới buông xuôi như một bánh xe xẹp. Nó giãy dụa. Nó sẽ còn đạp đàng này. Nó sẽ còn đá đàng kia. Hết đổ thừa người gian lận, máy bị đánh cắp, phần mềm bị hack và dĩ nhiên là ma quỷ cũng phải đội mồ dậy mà đi… bầu. Có âm mưu nào mà không mang tính ma quái!
Trump là một con quái vật và bọn cuồng Trump là bọn tôn thờ một con quái vật!
Tôi đã viết nhiều bài về Trump và cuồng Trump và thật tình tôi chẳng bao giờ muốn viết gì nữa về Trump sau ngày bầu cử. Tôi xem Trump như là một tại nạn như một người lái xe rồi cũng có ngày phải gặp một tai nạn hay một va chạm nào đó. Giống như câu nói đi đêm có ngày gặp ma (đi đêm thì gặp ma trong đêm chứ sao gặp ban ngày?), mặc dù đêm ít khi nào tôi đi ra ngoài. Đêm tôi chỉ ngủ thôi. Trên xa lộ - dù là xa lộ Mỹ, cũng có khi có ổ gà. Trump là một ổ gà… tây. Bực mình thiệt. Nhưng phải lái xe đi tiếp chứ không thể vì cái ổ gà này mà ngừng lại. Nước Mỹ và người Mỹ cũng vậy. Tôi là một người kinh doanh, công việc làm ăn của tôi cũng gặp nhiều trở ngại vì tôi chống Trump ra mặt. Hề gì! Tôi đang chống một con quái vật. Làm sao tôi không bị thương tích.
Lịch sử huy hoàng tráng lệ của người Mỹ cũng phải có lúc gặp phải một thằng phải gió. Những bài viết trước của tôi về Trump thường rất tiêu cực về tương lai, nhưng bây giờ thì không. Tôi nghĩ rằng: Vì nhờ Trump mà nước Mỹ sẽ không bao giờ có một Trump thứ hai nữa. Bốn năm cũng nhiều nhưng với lịch sử thì chẳng có bao nhiêu!
Hai Mươi Chín Mười Một Hai Mươi
Võ Tài TB
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Tên của bạn
Email của bạn
16 Tháng Hai 20248:05 CH(Xem: 755)
Nhà cầm quyền tin rằng cùng với dùi cui, súng đạn, nhà tù và theo thời gian, mọi ký ức trong dân chúng sẽ được xoá sạch. Nhưng chúng ta, những thân phận dân đen vẫn có cách riêng của mình để lưu giữ lại sự thật, cho hôm nay, cho hậu thế. Đó là việc kể lại, ghi chép lại một cách trung thực không chỉ về cuộc chiến tranh Biên giới, về Hải chiến Hoàng Sa, về sự kiện Gạc Ma, về những cuộc biểu tình bảo vệ môi trường hay chống Tàu cộng xâm lược. Ghi chép , không chỉ là đặc quyền, mà còn là nghĩa vụ, là vũ khí lợi hại của chúng dân với sức công phá không hề nhỏ vào ch.ế đ.ộ đ.ộ.c t.ài.
16 Tháng Hai 20248:03 CH(Xem: 549)
Đất nước tôi có muôn sự diệu kỳ Chùa phải to, tượng dài thêm vĩ đại Lễ quanh năm rồi lễ hoài, lễ mãi Cứ cầu xin dù chẳng biết được gì Đất nước tôi, đất nước của Thần uy Của quỷ ma chập chờn quanh kiếp sống Luôn thấp thỏm đâu đây cơn quái mộng Đợi một ngày dân tộc hoá vong nô! Đất nước tôi gì cũng cứ phải to Nào bánh chưng, bánh xèo cùng tô phở Để mai kia hoá nên rồng, nên hổ Cùng ma tăng, quỷ giáo dựng vương đồ. Đất nước tôi, đất nước giữa tỉnh mơ Bao chúng sinh ngơm ngớp chờ cháo thí Cướp ấn Trần mong tranh công, đoạt vị Mặc an nguy dân tộc đã cận kề Lớp lớp người chen chúc chốn biển mê Thoả cầu xin những thứ đời không có Lạnh khói hương nơi từ đường tiên tổ Để tranh nhau lặn ngụp chốn Phật đài!
15 Tháng Hai 20248:10 CH(Xem: 864)
- Vậy sao chị thấy chính quyền vẫn nịnh hồn giữ lắm. Chị thấy trong menu của khách sạn có mục sắm đồ lễ cô Sáu? Chắc hồn linh lắm hả? - Linh mẹ gì ? Tụi nó xạo chuyện em lên để ăn tiền thành phần mê tín dị đoan ngoài Bắc đổ xô về du lịch Côn Đảo. Chớ nếu linh thiệt, em đã hiện về vặn cổ mấy thằng quan tham hết rồi, vặn luôn cái thằng tạc tượng em : Hồi em bị bắt mới 16 tuổi, nhà nghèo, ăn uống gì đâu, ngực nhỏ xíu à. Vậy mà bây giờ nó tạc tượng em , hai cái vú như hai trái bưởi, mà tạc bằng đá, nặng muốn chết chị ơi… -Thôi hồn đừng nói linh tinh nữa, chị sợ ở tù oan lắm rồi. Hồn ngồi chơi nha, chị phải vô ăn tối.
15 Tháng Hai 20248:08 CH(Xem: 1381)
Bọn này bần cố mà ra Nông dân thứ thiệt lớp ba trường làng Trước kia Phúc Niểng khoe khoang Ta đây vỗ ngực lớp ba trường làng Giờ đây hắn đã bẽ bàng Về nhà chăn vịt đường làng ngã ba Giờ đến thằng Chính được đà Học hành ngu dốt điêu toa xóm làng. Ngu dốt lại muốn làm quan. Ngày xưa đi học lừa thầy dối cha. Bọn này học tính ba hoa. Cũng vì cái thói lớp ba trường làng. Hoạn lợn học đến lớp ba. Mải chơi học tới tới trường làng lớp ba. Tấn Dũng hắn rất điêu ngoa. Ngày xưa hắn học lớp ba trường làng. Con mụ cán bộ Mỹ Hoa. Ngày xưa học biếng trường làng lớp ba.
08 Tháng Hai 20249:30 CH(Xem: 1228)
"Ba nhớ là khi các đồng chí lãnh đạo báo cáo là đã cử đoàn công tác vào Huế để tước ấn kiếm và buộc Bảo Đại thoái vị thì Bác Hồ tỏ ra không bằng lòng: - “Sao các chú dại thế? Thế giới người ta đang nhìn mình “đỏ loè”, còn một chút “vàng vàng” thì các chú lại bôi cho “đỏ” nốt!”. Điều này rất nhất quán với chủ trương của Bác là đi theo đường lối dân tộc chủ nghĩa." Thưa các bạn, Các bạn đọc đoạn văn này xong thì có cảm tưởng gì? Riêng tôi thì nghe trong đó giọng của một tên đầu sỏ mafia, đang chê trách lề lối làm việc của đàn em "Sao chúng mày ngu quá ? Phải biết che giấu thân phận thật sự của mình, ai lại vạch lưng ra cho người ngoài nhìn như thế chứ?"
07 Tháng Hai 20248:00 CH(Xem: 757)
55 năm danh phận cáo chồn Nằm cho người ngắm tưởng đâu khôn Bao công sức bạc tiền tiêu tốn Xảo trá muôn đời thứ lộn ngôn Thờ giặc làm giang san khốn đốn Đợ dân bán nước bán linh hồn...
06 Tháng Hai 20248:44 CH(Xem: 3931)
Không phải cứ áo trắng cổ cồn, khoác cái bộ mặt lãnh đạo là có thể xóa sạch quá khứ, lừa mị được người dân, bởi cái lịch sử đảng đĩ này tội ác quá dầy, quá nhiều thì làm sao mà xóa hết cho được, đó là còn chưa nói đến việc cái đảng đĩ này đặt người dân ra ngoài vòng quyền chính trị của mình, theo đó người dân VN không có quyền ý kiến, phản đối, biểu tình mà chỉ phái chấp nhận những gì mà đảng thi hành thì cho dù bọn lãnh đạo đảng có khoác cái gương mặt nguyên thủ như thế nào lên truyền hình phát biểu thì người dân họ cũng ngó qua như xem bọn hề rẻ tiền hài nhảm...
06 Tháng Hai 20248:44 CH(Xem: 555)
Nếu có đa đảng thì mới có sự cạnh tranh thì đất nước mới tốt đẹp lên được. Chừng nào có sự công bằng, bình đẳng trong xã hội thì chúng tôi mới trở về xây dựng đất nước. Cái đảng này họ chỉ muốn quyền lợi cho họ thôi. Họ muốn có thêm quyền lực trong tay. Họ không xây dựng đất nước đâu. Họ chỉ xây dựng đảng của họ thôi. Do đó, khi kiều bào về xây dựng uy tín cho đất nước, là họ xây dựng uy tín cho đảng cầm quyền mà thôi. Chúng tôi về đóng góp xây dựng đất nước là chỉ xây dựng cho Đảng của họ thêm lớn mạnh thôi.”
06 Tháng Hai 20248:41 CH(Xem: 545)
Đã nghèo lại gặp cục eo Cuối năm đã đói lại đèo thêm ma 94 năm đè dân ta Ngóc đầu không nổi cũng là thèng ni Thà cho tao miếng bánh mì Hơn là cái ảnh bùa si ám đời Cửa ... nhà ... bây chiếm hết rồi Ruộng vườn nương rẫy tơi bời xác xơ Tết về chết cả trong mơ Áo ôm khố rách cũng nhờ đảng cho :v Bây giờ bây nhét ảnh hồ Tường vách nứa toạc treo mô được chừ?
05 Tháng Hai 20248:55 CH(Xem: 539)
Năm nay, tình hình kinh tế ở VN (nghe nói) hơi (bị) te tua, chợ búa ế ẩm, người bán nhiều hơn người mua, sinh hoạt ở các chợ "truyền thống" có vẻ lạnh lùng sương rơi heo may..., nhưng ngó bộ các khúc ruột về VN cũng như người đi đón năm nay không giảm mà còn tăng hơn mấy năm trước dù chưa được thống kê – đó là nhờ khả năng đắc cử tổng thống, trở lại Nhà Chắng của Bác Châm khá (là) cao khiến cho kinh tế Mỹ tăng trưởng mạnh, chỉ số thị trường chứng khoán Đao Giôn lên tới 38.644 điểm khi kết thúc giao dịch vào ngày thứ sáu 02.02.2024 – Cái này hổng phải họ Thạch tui nói mà là lời "bác" nay đã thành... "bác" nào thì tự tìm hiểu nha.
28 Tháng Ba 2024
Tuy nhiên Tuyên giáo, cơ quan tuyên truyền của đảng, lại “thương mại hóa” hoạt động tôn giáo để quy kết trách nhiệm hình sự. “Trước những hiện tượng thu hút sự chú ý của dư luận xã hội thời gian gần đây, liên quan đến các hoạt động mang tính chất “thị trường”, “cung - cầu” của một số cơ sở thờ tự Phật giáo ở nước ta, không ít các nhà nghiên cứu văn hóa, học giả đặt câu hỏi: trong tình hình mới, có hay không – nên hay không nên công nhận “thị trường tôn giáo”? Khi đưa vấn đề sinh tồn của tôn giáo vào “thị trường” để “vật chất hóa” vấn đề tâm linh, phải chăng nhà nước muốn kiểm soát gay gắt hơn vấn đề tín ngưỡng, tôn giáo?
28 Tháng Ba 2024
Nói đến XHCN thì phải nhìn nhận VN là một quốc gia đi theo hàng chót, những quốc gia đã từng xây dựng như Liên Xô, Ba Lan, Đông Đức, Tiệp Khắc…; người dân đã nhìn thấy những bất công, bất cấp của chế độ XHCN và họ đã mạnh dạn thay đổi, Liên Xô, cái nôi của Cách Mạng Tháng 10, của Lê Nin đã không còn là cộng sản mà thay vào đó là một quốc gia đi theo con đường tư bản của những tên độc tài, Đông Đức đã đập bỏ bức tường ô nhục ngăn cách hai miền để tiến đến thống nhất trong hòa bình và trở thành một quốc gia hùng mạnh đi theo con đường tư bản chủ nghĩa...
28 Tháng Ba 2024
Về chính trị, VN cũng chẳng có gì đáng tự hào. Nền tảng chính trị VN trước đây (ở miền Bắc) và sau này (cả nước) lệ thuộc vào Tàu và Liên Xô. VN vẫn theo một chủ nghĩa lỗi thời và đã hết sức sống, một chủ nghĩa mà nơi khai sinh ra nó đã khai tử nó hơn 20 năm trước đây. Người Việt chẳng phát kiến được một chủ thuyết chính trị nào, mà chỉ rập khuôn theo chủ nghĩa Mao – Stalin. Không thể nào tự hào khi mà chính quyền ra rả mỗi ngày bảo người dân phải làm gì và giảng giải rằng yêu nước là yêu chủ nghĩa xã hội!
23 Tháng Ba 2024
Năm 2017, khi còn làm Trưởng Ban Tuyên giáo Trung ương, ông Võ Văn Thưởng đã từng làm xã hội xôn xao với tuyên bố “không sợ đối thoại, không sợ tranh luận”. Tưởng chừng như cánh cửa đón nhận các ý kiến khác biệt đã mở rộng, sau khi luật an ninh mạng – luật không chấp nhận ý kiến khác biệt ra đời. Vậy mà, đó chỉ là lời tuyên bố vui miệng của Thưởng. Năm 2024, ông Đỗ Minh Hiền ở Hà Nội, một người viết lý luận triết học riêng, khác biệt với triết học Marx Lenin, bị 6 năm tù. Không ai biết ông ta viết gì, lập luận ra sao, vì bởi ông ta chưa bao giờ có dịp được đối thoại, hay tranh luận để nhận biết mình sai hay đúng trong giấc mơ mà...
20 Tháng Ba 2024
Những người đảng viên đang yêu đảng, cuồng đảng, đừng cho rằng đây là luận điệu của bọn thế lực ‘chống phá, thù địch’, mà hãy nhìn lại lời nói của lãnh tụ các người, ông Hồ Chí Minh đã từng giáo dục các đảng viên của mình là ‘cần kiệm, liêm chính, chí công vô tư’, vậy thì các ông, bà nghĩ sao về những bất công, bất cập hàng ngày trông thấy từ chính những người lãnh đạo của mình?!, liệu rằng những đảng viên đảng cộng sản còn có lý tưởng hay chỉ là vào đó chỉ để noi gương tham nhũng theo cấp trên của mình?.
20 Tháng Ba 2024
Việc ông Thưởng từ chức đánh dấu sự khởi đầu của một giai đoạn bất ổn chính trị mới ở Việt Nam. Kể từ Đại hội 13 của đảng Cộng sản Việt Nam hồi đầu năm 2021, đã có nhiều vụ cách chức và truy tố cấp cao, trong số đó có 4 ủy viên Bộ Chính trị (trong đó có Thưởng và người tiền nhiệm Nguyễn Xuân Phúc), một phó thủ tướng, hai bộ trưởng và hơn chục lãnh đạo tỉnh. Việc thay thế quá nhanh hai Chủ tịch nước đặc biệt đáng chú ý, vì ông Phúc cũng bị cách chức hồi đầu năm 2023, sau khi nhậm chức chưa đầy hai năm.
16 Tháng Ba 2024
Thực tế, trái lại, cho thấy mọi cuộc cách mạng dù tiến bộ và tích cực đến đâu, đều có khuyết điểm và cần phải tu chính thêm. Hơn nữa có những cuộc cách mạng không những hoàn toàn vắng bóng những yếu tố tích cực, mà còn mang lại tại họa cho dân tộc xuyên qua nhiều thế hệ. Điển hình là các cuộc cách mạng Cộng Sản và Hồi Giáo cực đoan mà chúng ta sẽ phân tách trong bài này. Chúng ta cũng sẽ phân tách tầm mức quan trọng chiến lược của yếu tố viễn kiến trong nhận thức của những người lãnh đạo. Yếu tố viễn kiến giữ một vai trò tối quan trọng, giúp chúng ta phân biệt giữa một cuộc cách mạng có tính tiến bộ và một cuộc cách mạng mang tính phản tiến bộ, gây tai họa cho một dân tộc và đôi khi cả nhân lọai.
13 Tháng Ba 2024
Bà Đinh Thảo, một nhà hoạt động nhân quyền và cũng là nghiên cứu sinh ngành khoa học chính trị, hiện đang ở tại Hoa Kỳ, nói: “Tình hình dân quyền năm nay rất ảm đạm. Có thể nói từ năm 2018, xu hướng nhân quyền ở Việt Nam đã đổi chiều đi xuống và cứ thế tệ dần. Đến năm 2023 có thể nói là tồi tệ nhất trong suốt cả một chuỗi dài mấy năm qua.” (RFA, đài Á Châu Tự do, ngày 2023.12.22 Người dân Việt Nam cũng không được quyền ra báo, lập hội, hội họp và lập đảng chính trị đối lập như quy định trong Điều 25 Hiến pháp 2013. Điều này viết: “Công dân có quyền tự do ngôn luận, tự do báo chí, tiếp cận thông tin, hội họp, lập hội, biểu tình. Việc thực hiện các quyền này do pháp luật quy định.”
12 Tháng Ba 2024
Kính mời bạn đọc xem video clip của nhà báo - bình luận gia Ngô Nhân Dụng và cô Thu Hà Nguyễn - cựu Phó Thị Trưởng TP Garden Grove về kinh tế VN cs hôm nay, những lý do nào mà ngành xuất khẩu của VN gặp phải, và lý do chính, quan trọng nhất là bởi vì lũ sâu dân, mọt nước chúng nó đều là đảng viên, phải có bôi trơn, tham nhũng thì bọn chúng nó mới chịu làm.
09 Tháng Ba 2024
Bài báo của Học viện Chính trị khu vực I cũng không nêu danh tính các nhà đầu tư bước ngoài đã lợi dụng Doanh nghiệp Việt Nam để chen chân vào các vị trí chiến lược quốc phòng, nhưng với mục đích gì và cho ai? Theo quan điểm được nêu trong Tạp chí Cộng sản thì Việt Nam vẫn phải đối phó với “diễn biến hòa bình”, tình trạng “tự diễn biến” và “tự chuyển hóa” trong nội bộ”. Trong nhiều năm, nhóm chữ “diễn biến hòa bình” được đảng CSVN sử dụng để chỉ “các thế lực thù địch” do Hoa Kỳ lãnh đạo nhằm thực hiện âm mưu thay đổi chế độ chính trị ở Việt Nam. Nhưng từ giữa nhiệm kỳ khóa VII (1991-1996), Đảng đã chỉ ra 4 nguy cơ đối với ...