TIẾN SỸ BỘ MÔN BỊA CHUYỆN
Từ Thức
Nếu có thời giờ, tôi sẽ nghiên cứu về ông Giáo sư, tiến sĩ này. Tìm hiểu tại sao một người có thể dành trọn cuộc đời để nghiên cứu, tới lúc gần đất xa trời vẫn còn tin những chuyện người ta bịa ra để xúi con nít ăn phân gà. Tin tưởng chuyện đồng bóng là một tệ trạng xã hội, nếu không phải là một vấn đề y khoa, rất nên nghiên cứu.
Nụ cười của ông ta biểu lộ cái hạnh phúc của một người tiếng Pháp gọi là ‘’cocu mais content’’ ( bị cắm sừng nhưng hài lòng ). Hay, bi đát hơn nữa, biết là mình bị cắm sừng, nhưng vẫn giả vờ không biết. Bởi vì phải có can đảm mới dám nhận mình lầm. Bởi vì nếu thú nhận không tin chuyện hư cấu hoang đường nữa, sẽ thấy cả cuộc đời của mình lãng nhách, sẽ tiêu tan cái hàm ‘’ giáo sư, tiến sĩ ‘’có được nhờ công trình ‘’nghiên cứu ‘’ tào lao. Khi đó, nụ cười ngây thơ cụ sẽ trở thành nụ cưòi nham nhở, cố đấm ăn xôi, của một tay tự dối mình, gạt thiên hạ, để có đất sống.
Nhìn hình ông già, không biết đó là nụ cười ngây thơ cụ hay nụ cười nham nhở. Hay cả hai.
Bảo tàng viện Louvre có nụ cười La Joconde. Du khách đứng nhìn, suy nghĩ về ý nghĩa nụ cười của người đàn bà trong tranh. Bảo tàng viện VN nên triển lãm nụ cười của người 26 năm kể nghìn chuyện bác Hồ!
Nếu chỉ là một trường hợp lẻ loi thì chẳng có gì đáng nói. Vấn đề là có bao nhiêu giáo sư, tiến sĩ đang cặm cụi nghiên cứu kiểu đó ở VN? Và một thế hệ được các ‘’ giáo sư ‘’ như vậy dẫn đường sẽ đi về đâu? Đang đi về đâu?
Gửi ý kiến của bạn