Năm mươi năm “Bác” ở trong tôi

31 Tháng Tám 20196:37 SA(Xem: 6258)

Năm mươi năm “Bác” ở trong tôi


io (11)



JB. Nguyễn Hữu Vinh

      RFA Blog



Phần 1: Ngộ độc

Mỗi khi trên mạng internet hoặc trên các diễn đàn mạng, mỗi lần có một ý kiến nào đó tìm hiểu hoặc bàn luận về sự thật về Hồ Chí Minh thì lập tức xảy ra những cuộc tranh cãi kịch liệt.

Ngoài đám Dư luận viên mà dân ta vẫn gọi với ngôn từ dân dã là “bò đỏ” với con số hàng sư đoàn, cả trăm ngàn người được nhà nước dùng tiền dân nuôi làm công cụ, có nhiệm vụ gây nhiễu, cãi cùn, đưa vào các diễn đàn những ngôn từ bẩn thỉu, đánh lạc hướng nhằm che lấp sự thật cần bàn đến, thì còn rất nhiều người dân vẫn vô tư thể hiện niềm tin của mình – một niềm tin bị ngộ độc - vào hình ảnh Hồ Chí Minh.
46665344_1415821151882096_2155306810670579712_n                                                             Hình sưu tầm Facebook



Có lẽ, trên đất nước này ngoài những bất đồng về chính kiến, lối sống, vùng miền, về chế độ, thì chủ đề Hồ Chí Minh lại trở thành một trong những đề tài gây chia rẽ và tranh cãi kịch liệt nhất.

Điều đó chỉ xuất hiện khi mạng internet được phổ cập trên toàn thế giới và Việt Nam không thể ngăn chặn được việc phổ cập này.

Đến thời kỳ đó, phương thức truyền thông bịt tai người dân ca mãi một bài ca, gió thổi mãi một chiều đã không còn tác dụng. Đó là thời kỳ mà mọi điều giấu diếm, mọi mặt trái, mọi vấn đề không còn dễ dàng tạo cho người dân một não trạng chỉ có tin, không được phép nghi ngờ, mọi “sự thật” là ở cái loa phường làm tiêu chuẩn. Những thông tin trái chiều, những tư liệu, sự thật được phơi bày qua mạng internet đã làm xã hội có nhiều thay đổi.

Và qua đó, thần tượng cũng dần dần bị sụp đổ, thậm chí còn gây nhiều hệ lụy với những “tín đồ” bị ngộ độc bởi sự tuyên truyền của đảng cộng sản.

Nhiều khi gặp những người dù không phải là “bò đỏ” nhưng với niềm tin về những điều được thần thánh hóa về Hồ Chí Minh, họ lao vào bảo vệ thần tượng hết sức cuồng tín và ngây ngô, bất chấp sự thật, bất chấp lý lẽ…

Tôi thấy cũng cần có sự cảm thông với họ bởi chúng tôi cũng đã từng trải qua những thời kỳ như thế.


Một thời đói kém

Tôi lớn lên vào thời kỳ Hồ Chí Minh đang là một “Thánh sống” ở Việt Nam. Bởi khi đó ông đang sống, đang hết sức lung linh trong vòng hào quang được tô vẽ công phu bởi hệ thống tuyên truyền của đảng cộng sản.

Vào tuổi thiếu nhi, bắt đầu cái tuổi có trí khôn để có thể nhớ các sự kiện, thì xung quanh chúng tôi chỉ có hai thứ: Đói và “Bác Hồ”.

Dù ở lứa tuổi còn bé thơ, có thể có nhiều điều không được ghi lại trong bộ nhớ non nớt ấy, nhưng cái đói những thời kỳ đó là một ấn tượng chẳng bao giờ có thể quên được trong suốt cuộc đời của thế hệ chúng tôi.

Cái đói không chỉ một cá nhân, một gia đình mà toàn xã hội Miền Bắc cộng sản.

Đất nước vừa trải qua một cơn địa chấn ghê gớm mang tên “Cải cách ruộng đất” trước đó chưa lâu. Đảng cộng sản sau khi hô hào người dân với những khẩu hiệu rất ấn tượng “Người cày có ruộng” để lôi kéo quần chúng vào cuộc cướp bóc tập thể, tiêu diệt bằng sạch những thành phần ưu tú trong xã hội thì lập tức quay trở lại “thu hồi” ruộng đất vào tay đảng, nhà nước bằng cái gọi là “Hợp tác xã sản xuất nông nghiệp”.

Và cái đói hiển nhiên đến như một quy luật tất yếu khi những người nông dân xưa nay chỉ biết làm thuê làm mướn kiếm ăn, nay đảng đưa vào vai trò “Ông chủ” trong các “Hợp tác xã sản xuất nông nghiệp” (HTX). Ruộng đất là máu xương của người dân, từng là nơi sản xuất ra cơm gạo dưới sự quản lý của những ông chủ có kinh nghiệm và tâm huyết, nay trở thành “của chung” trong tay những “ông bà nông dân” làm chủ nhưng chẳng ai chịu trách nhiệm, nên dần dần bị hoang hóa không ai chăm sóc.

Và hẳn nhiên kết quả đem lại là cái đói do thiếu lương thực, thực phẩm cũng như các nhu yếu phẩm phục vụ xã hội.

Cuộc chiến tranh Bắc – Nam “Vì Chủ nghĩa Xã hội” cũng là một nhân tố đẩy xã hội Miền Bắc vào tận cùng của sự nghèo nàn, lạc hậu và đói khổ.

Tất cả tài nguyên, vật lực được đảng huy động cho tiền tuyến. Từ những cân thóc hiếm hoi thu lượm được trên những cánh đồng khô hạn hay những đồng chiêm trũng ngập sâu mà năng suất èo uột cho đến những cân thịt lợn được chăm nuôi nhọc nhằn của những người nông dân. Tất cả được huy động cho nhà nước, cho chiến tranh.

Đói rét, nghèo nàn, thiếu thốn mọi thứ trong đời sống vật chất. Một bữa cơm no cho trẻ thơ đã là điều hết sức khó khăn và hiếm hoi, một manh áo mới cho con ngày tết là cả một nỗi lo lớn lao của những bậc làm cha mẹ.

Những cảnh tượng hàng đoàn trẻ em xanh mướt, đói lả không quần áo, lấm lem trong bùn đất là chuyện bình thường, là hình ảnh tuổi thơ của chúng tôi.

Trẻ em thời bấy giờ dù nhỏ dù lớn, đều mang trên mình một trách nhiệm. Đứa thì trông em, giữ nhà và… cảnh giác gián điệp Mỹ. Bất cứ một cái gì có thể ăn được, đều được khai thác đến mức tối đa từ đập quả bàng xanh lét đầy nhựa để lấy cái nhân bé xíu phía trong bỏ miệng đến quả mây chát xít.

Chính vì thế, mỗi dịp Trung thu hoặc ngày thiếu nhi, vài chiếc kẹo bột dù đã chảy nước, được gói bằng những miếng giấy loại, cũng để lại ấn tượng để lại sự hân hoan và biết ơn đối với chúng tôi những năm tháng đó: “Kẹo Bác Hồ”.


Và ngộ độc

Mọi việc làm, suy nghĩ, hành động của những người miền Bắc Việt Nam lúc bấy giờ đều liên hệ với “Bác Hồ”.

Những câu chuyện người lớn kể lại về “bác Hồ” thì nhiều vô kể, nào là “bác” là một ông Tiên, một ông Thánh đã cứu dất nước Việt Nam, nào là “bác” tài giỏi, đạo đức vô bờ bến chỉ biết chăm lo cho các cháu, cho người dân mà không bao giờ nghĩ đến bản thân, không gia đình vợ con và thậm chí nhịn ăn nhịn mặc để cho đồng bào…
12 (1)                                   Bác không có vợ vì chỉ thích rau sạch và tươi - hình Internet


Và kèm theo đó, là những việc trẻ em phải làm để “theo gương bác”, “xứng đáng là cháu ngoan của bác”… được huấn luyện rất cụ thể bằng những tấm gương của nhi đồng khắp nơi.

Những phong trào cho thiếu nhi chúng tôi học tập và huấn luyện làm theo là “Phong trào thiếu nhi làm nghìn việc tốt” “chăm nuôi trâu bò béo khỏe”…

Những tấm gương trẻ em phải học tập là những bạn trẻ đã cảnh giác với những người lạ, bắt được gián điệp Mỹ - Ngụy đưa ra miền Bắc, bắt những người buôn lậu chè, bắt hàng xóm nấu rượu lậu... Thậm chí đã có thành tích tố cáo cha mẹ mình vì đã không chấp hành chính sách, chủ trương của nhà nước.

Hoặc học tập tấm gương các thiếu nhi miền Nam diệt Mỹ ngụy, như Hồ Văn Mên, ở tuổi thiếu nhi đã diệt gần 80 tên giặc từ khi mới 10 tuổi, trở thành dũng sĩ diệt Mỹ và được gặp “bác Hồ”.

Những bài học, những câu chuyện, những “tấm gương” đó đã tạo ra một lớp người ở Miền Bắc ngay từ thời niên thiếu đã muốn “lập công dâng Bác” bằng những hành động bạo lực, khủng bố, giết người và coi đó là những việc cần làm, những điều cần noi theo.

Ngoài việc đói về vật chất, người dân miền Bắc lúc bấy giờ không hề có một nguồn thông tin nào khác ngoài cái loa nhà nước.

Câu khẩu hiệu được giăng khắp nơi là: “Nghe đài, đọc báo của ta. Chới nghe đài địch ba hoa nói càn”. Rồi những câu “Ở đây tai vách, mạch rừng. Những điều bí mật xin đừng ba hoa” nhắc nhở người dân tinh thần “cảnh giác cách mạng”.

Những người lớn có khát thông tin, thì cũng đành chịu bởi hệ thống phát thanh, thu thanh đều đặt dưới sự quản lý găt gao của nhà nước. Những người liều lĩnh nghe trộm đài BBC, Đài Tiếng nói Hoa Kỳ là một trọng tội. Đã không ít người phải vào tù vì hành động dại dột đó.

Chỉ có những câu chuyện trên sách vở, trên đài phát thanh, trên miệng các cán bộ tuyên truyền và thầm thì rỉ tai trong dân chúng về một “bác hồ” đạo đức, thương dân và tài giỏi vô biên thì tha hồ tô vẽ cho trí tưởng tượng của tuổi thơ về một ông tiên, một vị thánh: Hồ Chí Minh.

Khi tôi bước vào học lớp vỡ lòng là những năm chiến tranh ác liệt, lớp học là vườn cây cọ của nhà cô giáo, bàn học là những thân cây cọ đã nhẵn lỳ bởi bao lớp người đã kê làm bàn học từ các lớp trước. Những bài hát mà đám trẻ con chúng tôi gào khản cả cổ lại là những bài hát về bác hồ.

Cái chết của Hồ Chí Minh vào năm 1969 là khi tôi vào lớp 1. Khi chiếc loa của Hợp tác xã thông báo tin này và những lời khóc lóc của người dân, của cán bộ từ khắp nơi… cả nước như đất sụp xuống dưới chân. Lúc bấy giờ, người ta có cảm giác đất nước sẽ không còn biết trông cậy vào đâu khi “bác Hồ” chết đi.

Tôi còn nhớ rõ hình ảnh thằng bạn lớp trưởng có bố là chủ tịch xã, được đeo cái băng tang bé tí màu đen trên màu đỏ bên áo cất bài hát mỗi khi vào lớp: “Ai yêu nhi đồng bằng bác Hồ Chí Minh” và phong trào “Nhớ ơn bác Hồ” được phát động.

Cho đến nay, đã 50 năm qua, tôi vẫn còn thuộc làu bản Di chúc của Hồ Chí Minh được công bố lúc bấy giờ.

Điều mà mãi đến sau này tôi vẫn không thể tin là lúc bấy giờ khi nhìn thấy hình ảnh chụp trên báo bản Di chúc, tôi không nghĩ và không thể tin đó là chữ viết của “bác Hồ”. Bởi ấn tượng không tốt đầu tiên của tôi là chữ trên đó quá xấu và cẩu thả. Mấy đứa trẻ chúng tôi đã cãi nhau, phần tôi đã hùng hổ rằng: “Đó không thể là chữ viết của Bác Hồ, vì chữ Bác phải đẹp chứ không thể như vậy”.

Thế rồi từ đó trở đi, hầu hết mọi sinh hoạt tập thể, mọi hoạt động cá nhân, học sinh Việt Nam đều được hướng tới và gắn thêm một mệnh đề “Hồ Chí Minh”.

Bài hát “Đêm qua em mơ gặp Bác Hồ” của Xuân Giao, là bài hát của mọi thiếu niên, nhi đồng và thanh niên Miền Bắc lúc bấy giờ cho đến tận ngày nay.

Nhà nước vẽ ra đủ thứ về Hồ Chí Minh, từ Đội thiếu niên Tiền phong Hồ Chí Minh cho đến Đoàn Thanh niên Cộng sản Hồ Chí Minh. Từ những bài hát về Hồ Chí Minh được ra rả ngày đêm trên các loa công cộng về công đức, đạo đức của Bác Hồ, cho đến những sách vở, tài liệu trong trường học, trong các buổi sinh hoạt…

Rồi phong trào trồng cây, thậm chí là “phong trào làm phân xanh nhớ ơn bác Hồ”, phong trào “Nhà nhà treo ảnh Bác Hồ”, “vườn cây, ao cá Bác Hồ”... luôn luôn được nhắc đi nhắc lại găm vào đầu, vẽ vào não những người dân miền Bắc một hình ảnh Hồ Chí Minh.

“Bác Hồ” vẫn là một vị thần, một lãnh tụ thiên tài là kết tinh tất cả những gì đẹp nhất, hoàn hảo nhất trong chúng tôi suốt cả quãng thời gian niên thiếu rồi trưởng thành đến tuổi thanh niên.

Rồi chúng tôi trải qua những năm tháng học phổ thông và đại học. Lại vẫn là Hồ Chí Minh trong mọi lúc và mọi nơi. Những bài thơ, những bài viết, những câu nói… của Hồ Chí Minh hay các tác phẩm văn nghệ về Hồ Chí Minh vẫn là đề tài bắt buộc phải có trong các chương trình dạy và học, trong các kỳ thi.

Sách báo, kịch nghệ, bài hát và mọi thứ để tuyên truyền, để vẽ nên một “bác Hồ” huyền ảo, tài tình và đạo đức thì nhiều vô kể. Những tác phẩm của Hồ Chí Minh được đem vào sách giáo khoa giáo dục trong nhà trường đã đành, thậm chí là những tác phẩm mà chính Hồ Chí Minh viết nhưng mạo danh người khác để ca ngợi mình như “Những mẩu chuyện về đời hoạt động của Hồ Chủ tịch” với bút danh Trần Dân Tiên được coi là những tác phẩm quý giá, được in nhiều nhất và phổ cập đến các học sinh.

Tất cả mọi ngành, mọi nghề đều cố gắng lấy một cái mốc nào đó làm ngày truyền thống của mình chỉ khi gắn được vào câu nói, hành động nào đó của Hồ Chí Minh liên quan đến nghề, ngành đó.

 Hình ảnh Hồ Chí Minh không chỉ có trên tờ giấy bạc, mà khắp nơi từ thành thị đến thôn quê, từ cái nhãn vở học sinh cho đến những hình ảnh hay tấm pano trong các lớp học, từ các vách nứa, phên nhà của đồng bào dân tộc cho đến nơi Thánh thất, chùa chiền.

Cái gọi là “Phong trào nhà nhà treo ảnh bác” gần như là hành động bắt buộc đặt Hồ Chí Minh trong nhà ở vị trí trang trọng nhất, đẹp đẽ nhất như là việc hoàn toàn tự nhiên phải có.

Những câu nói của Hồ Chí Minh được kẻ, vẽ, đúc dựng khắp nơi. Có những thời gian ở Miền Bắc, đi bất cứ cơ quan, trường học và công sở nào, người ta không thấy biển tên cơ quan, chỉ duy nhất câu khẩu hiệu: “Không có gì quý hơn độc lập tự do”.

Mọi hành động lời nói hay bất cứ điều gì tỏ ra bất kính với Hồ Chí Minh đều bị coi như là một trọng tội.

Và chúng tôi lớn lên trong môi trường đó, trong hoàn cảnh đó, không hề có bất cứ một thông tin phản hồi nào trái ngược.

Và chúng tôi ngộ độc thông tin về Hồ Chí Minh một cách khủng khiếp.

Thậm chí, có một thời gian, chúng tôi đã tìm những tấm hình đẹp nhất, lớn nhất của Hồ Chí Minh để mua về nhà đặt nơi trang trọng nhất cho xứng đáng với “Đạo đức và công lao trời biển của người”.

Có thể nói rằng: Với những người tin vào Chúa, vào Phật thì Đức tin vốn đã mạnh mẽ, nhưng Chúa và Phật không được nhìn thấy cụ thể ở trần gian. Còn Hồ Chí Minh lại ở trần gian, được đưa ra hàng ngày, hàng giờ như một vị Thánh mẫu mực vô song nên niềm tin dù mù quáng vẫn được củng cố vững chắc hàng ngày, hàng giờ.

Hồ Chí Minh đã trở thành “vị cứu tinh không chỉ với Việt Nam mà còn là của nhân loại” đã hình thành trong chúng tôi bằng cách như vậy.

Trong môi trường, hoàn cảnh đó mà không bị ngộ độc thông tin, không coi Hồ Chí Minh như thần thánh mới là chuyện lạ.


(Còn nữa)

Ngày 30/8/2019, Những ngày đảng kỷ niệm 50 năm di chúc Hồ Chí Minh

 

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Tên của bạn
Email của bạn
24 Tháng Tư 20248:38 CH(Xem: 45)
Máy bay chứ đâu phải Ti Vi (xài transistor đời trước năm 1975) khi mất hình – tắt tiếng, vỗ vỗ mấy cái là nó hát lại? Nên nhớ rằng, tất cả máy bay xài động cơ cánh quạt (propeller engine) đều có dây điện trở làm nóng bộ điều chế hòa khí (Carburettor heat). Lọc gió là chỗ hút không khí và lọc bụi trước khi đưa vào bộ điều chế hòa khí. Do càng bay lên cao không khí càng lạnh, lọc gió có thể bị hơi nước trong mây đông thành đá, nên có sợi dây điện trở sưởi nóng miệng hút (intake).
22 Tháng Tư 20248:22 CH(Xem: 134)
Cân gạo giờ quý như vàng. Tượng đài đến đó ngàn người đói thêm. Nhân dân nặng trĩu u phiền. Tiếp tục tìm cách kiếm tiền vượt biên. Lãnh đạo là những kẻ điên. Nghĩ đủ dự án kiếm tiền túi riêng. Dân nghệ vùng đất linh thiêng. Cùng nhau phản đối những trò dựng xây. Lenin cái tượng thối thây Các nước thế giới đập nhiều, không xây. Không tin vào mạng đó đây. Cập nhật tin tức nó liền hiện ra. Lenin giờ đã là ma. Một thời quá khứ chẳng ra cái gì. Thế giới giờ đã vứt đi. Ở ngoài bãi rác thiếu chi tượng này.
19 Tháng Tư 20247:51 CH(Xem: 269)
Những di dân Việt đi lậu theo sự điều hành của các băng nhóm tội phạm và họ thường làm việc trong các quán chăm sóc móng tay chân, tức làm nghề nail, hay trong các trại trồng cần sa hoặc hành nghề mại dâm, The Sun và Daily Mail cho hay. Họ bị các nhóm tội phạm bóc lột và phải làm việc như nô lệ để trả dần các món nợ mà họ đã vay để trang trải cho hành trình vượt biên từ Việt Nam qua các nước Đông Âu như Ba Lan hay Hungary để đến Anh.
17 Tháng Tư 20246:28 CH(Xem: 732)
Ở tấm thứ nhất, hình một viên cảnh sát mặc bộ quần áo màu kem, nón kết cũng màu kem là điều hoàn toàn sai. Đồng phục của cảnh sát VNCH là áo trắng, quần xám, áo 2 túi, nút áo trên gần sát cổ, không hở cổ hoặc phanh ngực, bên trên túi phải có bảng tên, tay áo trái có huy hiệu cảnh sát. Nón kết cũng trên trắng, viền xám ở dưới. Huy hiệu có dòng chữ Tổ Quốc, Công Minh, Liêm Chính khác với huy hiệu của quân đội là Tổ Quốc, Danh Dự, Trách Nhiệm. Cái chào tay của người trong hình cũng sai không đúng quân phong, quân kỷ. Khi chào, lòng bàn tay phải úp xuống, ngón cái hơi quặp lại, 4 ngón còn lại duỗi thẳng khép vào nhau, cánh tay...
15 Tháng Tư 20249:08 CH(Xem: 473)
Chuyên ăn rau má, phá đường tàu! Sao gặt thành công quá ngọt ngào? Tiến sĩ lao nhao bầy láu táu! Giáo sư lúc nhúc lũ xôn xao ! Vinh quy bái tổ làng trên báo! Bảng hổ đề danh xóm dưới rao! Nếu chẳng tâm vui, lòng áo nảo! Thì xin ai đó hãy vung đao!!!
13 Tháng Tư 20245:56 CH(Xem: 449)
Mà để người lao động Nghệ An đi lại, ăn ở, làm việc ở Đài Loan dễ dàng, được đảm bảo các quyền lợi, được đối xử tốt, nhiều lao động trái phép, quá hạn… được ân xá, được tạo điều kiện gia hạn… đều nhờ rất nhiều vào những chính sách cởi mở về cấp visa và lưu trú của bà Thái Anh Văn. Không tin sang Đài Loan hỏi thì biết. Mà cần gì phải sang tận Đài Loan, chỉ cần nhìn số lượng người Nghệ An vẫn ngày ngày bất chấp hiểm nguy, tốn kém tìm mọi cách sang Đài Loan tư bản bằng được, là biết họ chán ghét hào quang khi được trong đội ngũ giai cấp vô sản đến mức nào. Tôi tin rằng ai mà nhắc đến cụ Lê Nin với họ không chừng bị ăn đấm vỡ mặt...
12 Tháng Tư 20247:34 CH(Xem: 434)
Có lẽ trong buổi giao thời, tranh tối tranh sáng, mình mới thấy được những bộ mặt “ghê tởm” nầy xuất hiện. Họ như những tên hề đứng trên sân khấu múa may mà không biết trơ trẽn, lớn tiếng chỉ trích anh em có chút máu “ngụy”, như một tay cách mạng chính hiệu. Cái trò chỉ điểm, tố cáo để kiếm điểm, tìm một chút địa vị, lúc ấy thật đáng sợ, anh em thiêm thiếp chịu trận, không dám hé răng. Cái bối cảnh lúc ấy thật nhố nhăng, thật sắt máu, nghi kỵ lẫn nhau, chà đạp nhau để vươn lên. Những người lập công cho “cách mạng” kiểu nầy dần dần bị đào thải, anh em thì xa lánh. Họ thui thủi như một bóng ma. Cho đến bây giờ thời gian quá lâu, mọi chuyện đã phôi pha, trong lòng mọi người không ai muốn nhớ lại.
12 Tháng Tư 20247:30 CH(Xem: 722)
Chuyện ngược đời ở Việt Nam ngày nay 2024: - Đà Lạt có độ cao 1.500 m so với mặt biển, nhưng mỗi lần mưa lớn bị ngập triền miên; - Đồng bằng sông Cửu Long chỉ cao hơn mặt biển độ 1,50 m thôi và nhiều nơi ngang hay thấp hơn mặt biển, nhưng vẫn bị hạn hán và ngập mặn dài dài ... Và hiện đang thiếu nước ngọt trầm trọng phải mua nước hàng 300.000 Đống VN/m3 nước. Tai sao? Xin hỏi những người đã từng cao ngạo thay Trời làm mưa đi!
11 Tháng Tư 20247:20 CH(Xem: 1276)
Suy nghĩ gần giống như Phan Châu Thành, Minh Tâm Lê: Hy vọng sắp tới, khi ngắm tượng, nhân dân Nghệ An sẽ khơi dậy được sự tự hào truyền thống, không còn ‘xin gạo cứu đói khi giáp hạt’, không còn chứng kiến những thảm cảnh đau lòng như con em chui vào container” để sang lao động ở Anh, ở châu Âu, không còn cảnh leo hàng rào ở biên giới Mexico - Mỹ để thế lực thù địch, phản động bôi nhọ. Tin tưởng vào một ngày mai tươi mới
10 Tháng Tư 20248:47 CH(Xem: 1140)
Chủ trương “đảng hóa các tổ chức người Việt ở nước ngoài” là một chính sách từ thập niên 80 nhưng đảng giả bộ như không biết nên đã tìm cách phủ nhận: “Thậm chí các đối tượng còn rêu rao rằng, Việt Nam đang tìm cách “đảng hóa” với cả những hội, đoàn trong tương lai mà Đảng hậu thuẫn tại hải ngoại! Các đối tượng cố tình xuyên tạc, vu cáo rằng kể từ Nghị quyết 23-NQ/TW ngày 12/3/2003 về phát huy sức mạnh đại đoàn kết toàn dân tộc đến Nghị quyết 36-NQ/TW ngày 26/3/2004 về công tác đối với người Việt Nam ở nước ngoài được triển khai “thực chất là những chiêu trò ru ngủ giả hiệu dân chủ”!
24 Tháng Tư 2024
Bộ phim Kẻ Nằm Vùng hay Cảm tình Viên (The Sympathizer) dựa trên tiểu thuyết cùng tên của tác giả Nguyễn Thanh Việt, được sản xuất bởi A24 và Rhombus Media, đạo diễn Hàn Quốc Park Chan-wook, với sự hiện diện của 2 tài tử nổi danh trong cộng đồng người Việt hải ngoại là bà Kiều Chinh, Nguyễn Cao Kỳ Duyên, đã bắt đầu công chiếu tập 1 trên HBO từ ngày 14 tháng 4 năm 2024. Phim chiếu gần 10 ngày rồi nhưng không thấy giới phê bình văn học, nghệ thuật hải ngoại có bài nào nhận xét, đánh giá tập 1 và 2. Những cây đa, cây đề nổi tiếng trong làng báo, truyền thông hải ngoại thường viết bài bình luận tác phẩm văn chương, phim ảnh… hoàn toàn im lặng.
24 Tháng Tư 2024
Vốn là đảng cướp nên tìm một người có khả năng, vừa khôn ngoan vừa hiểm độc để có thể nắm đầu trùm công an là người ngăn chặn mọi chống đối từ bên trong cũng như bên ngoài thì không dễ kiếm. Đại diện trong Quốc Hội chỉ là bù nhìn. Đại hội đảng là chiến trường thanh lọc, sắp xếp hàng ngũ trung ương, địa phương và chính trị bộ là giai đoạn cuối cùng để chọn lãnh đạo tương lai. Đừng coi thường tiến trình "dân chủ" của CSVN đi từ trên xuống dưới. Vì mục tiêu của đảng là cầm quyền. Mọi đe dọa quyền lực đảng có nghĩa đảng sẽ bị tiêu diệt. Để tìm lãnh đạo có khả năng đó đòi hỏi Khôn và Ác. Từ trên...
23 Tháng Tư 2024
Tuy nhiên lịch sử của Việt Nam đã phủ nhận sự mạo nhận này. Chưa hề có cuộc trưng cầu ý kiến nào chứng minh “Đi lên chủ nghĩa xã hội là khát vọng của nhân dân”. Vì vậy, khi bị chống đối, ban Tuyên giáo Trung ương đã quay cuồng với giọng điệu thù nghịch: “Tính chất nguy hiểm của những phương thức, thủ đoạn này ở chỗ chúng tạo dựng nhận thức sai lệch, mơ hồ, hoài nghi, hoang mang, dao động, gây “tự diễn biến”, “tự chuyển hóa” trong nội bộ, làm lung lay niềm tin của cán bộ, đảng viên và nhân dân vào vai trò lãnh đạo của Đảng, sự quản lý của Nhà nước, tạo tâm lý bức xúc, chống đối trong xã hội. Điều đó ảnh hưởng tiêu cực đến...
22 Tháng Tư 2024
Điều đáng chú ý là Thủ tướng Việt Nam Phạm Minh Chính cả hai lần gặp hai vị lãnh đạo công nghệ này đều mời họ xây dựng nhà máy sản xuất ở Việt Nam. Trong khi đó, khác với Samsung, cả hai công ty này đều không sở hữu nhà máy sản xuất sản phẩm cho chính họ. Điều đó khiến nhiều người đặt ra câu hỏi là lãnh đạo Hà Nội có thực sự hiểu đối tác mình đang nói chuyện? Ai cũng thấy Việt Nam đang đứng trước những cơ hội lớn để nhận được đầu tư lớn hơn về công nghệ nói riêng và kinh tế nói chung
21 Tháng Tư 2024
Cũng đáng chú ý là chuyến thăm Trung Hoa của ông Huệ đã xẩy ra chưa đầy một tháng, sau khi Đảng CSVN cách chức Chủ tịch nước Võ Văn Thưởng ngày 20/03/2024. Ông Thưởng, 54 tuổi từng được coi là ngôi sao sáng trong 4 Lãnh đạo hàng đầu, và là người có nhiều triển vọng thay ông Nguyễn Phú Trọng. Ông bị cách chức vì “đã vi phạm Quy định về những điều đảng viên không được làm”. Tham nhũng cũng có vai trò trong vụ mất chức của ông Thưởng. Vì vậy, chuyến đi Bắc Kinh của ông Vương Đình Huệ càng được củng cố cho vị trí chính trị của ông trong tương lai, vì chính ông đã bảo đảm với Tập Cận Bình và các nhà lãnh đạo...
17 Tháng Tư 2024
Ở tấm thứ nhất, hình một viên cảnh sát mặc bộ quần áo màu kem, nón kết cũng màu kem là điều hoàn toàn sai. Đồng phục của cảnh sát VNCH là áo trắng, quần xám, áo 2 túi, nút áo trên gần sát cổ, không hở cổ hoặc phanh ngực, bên trên túi phải có bảng tên, tay áo trái có huy hiệu cảnh sát. Nón kết cũng trên trắng, viền xám ở dưới. Huy hiệu có dòng chữ Tổ Quốc, Công Minh, Liêm Chính khác với huy hiệu của quân đội là Tổ Quốc, Danh Dự, Trách Nhiệm. Cái chào tay của người trong hình cũng sai không đúng quân phong, quân kỷ. Khi chào, lòng bàn tay phải úp xuống, ngón cái hơi quặp lại, 4 ngón còn lại duỗi thẳng khép vào nhau, cánh tay...
17 Tháng Tư 2024
ngoại giao của nước VNcs tùy theo từng thời điểm, có thể khi công bố Sách Trắng Quốc Phòng năm 2009 thì TQ chưa có những hành vi manh động hung hăng như hôm nay, thế nhưng khi công bố lần thứ hai năm 2019 khi TQ gia tăng cường độ lấn chiếm thì chủ trương của Việt Nam vẫn không thay đổi, điều đó đặt ra một câu hỏi là liệu nhà cầm quyền csVN vẫn chấp nhận không thay đổi đường lối quốc phòng trong khi chủ quyền quốc gia đang bị đe dọa nhằm đổi lấy một nền hòa bình nhu nhược, yếu ớt, và sự độc lập đang bị chỉ trích khi dân chúng nhìn thấy giới lãnh đạo TQ xem đảng csVN như thủ hạ của mình...
12 Tháng Tư 2024
Hai nhóm gồm hơn 30 nhà lập pháp Mỹ hồi cuối tháng 1 đã gửi các bức thư chung tới Bộ trưởng Raimondo để kêu gọi chính quyền Biden không công nhận quy chế kinh tế thị trường cho Việt Nam. Họ lập luận rằng Việt Nam không đáp ứng các yêu cầu về thủ tục để thay đổi tình trạng và cho rằng việc cấp quy chế này cho quốc gia Đông Nam Á sẽ là “một sai lầm nghiêm trọng.” Kể từ năm 2002, khi Mỹ bắt đầu vụ điều tra chống bán phá giá đầu tiên đối với cá phi lê đông lạnh nhập từ Việt Nam, Washington coi quốc gia Đông Nam Á là một “nền kinh tế phi thị trường.” Trong 21 năm qua, Mỹ đã áp thuế chống phá phá giá đối với nhiều mặt hàng...
11 Tháng Tư 2024
Suy nghĩ gần giống như Phan Châu Thành, Minh Tâm Lê: Hy vọng sắp tới, khi ngắm tượng, nhân dân Nghệ An sẽ khơi dậy được sự tự hào truyền thống, không còn ‘xin gạo cứu đói khi giáp hạt’, không còn chứng kiến những thảm cảnh đau lòng như con em chui vào container” để sang lao động ở Anh, ở châu Âu, không còn cảnh leo hàng rào ở biên giới Mexico - Mỹ để thế lực thù địch, phản động bôi nhọ. Tin tưởng vào một ngày mai tươi mới
10 Tháng Tư 2024
Chủ trương “đảng hóa các tổ chức người Việt ở nước ngoài” là một chính sách từ thập niên 80 nhưng đảng giả bộ như không biết nên đã tìm cách phủ nhận: “Thậm chí các đối tượng còn rêu rao rằng, Việt Nam đang tìm cách “đảng hóa” với cả những hội, đoàn trong tương lai mà Đảng hậu thuẫn tại hải ngoại! Các đối tượng cố tình xuyên tạc, vu cáo rằng kể từ Nghị quyết 23-NQ/TW ngày 12/3/2003 về phát huy sức mạnh đại đoàn kết toàn dân tộc đến Nghị quyết 36-NQ/TW ngày 26/3/2004 về công tác đối với người Việt Nam ở nước ngoài được triển khai “thực chất là những chiêu trò ru ngủ giả hiệu dân chủ”!