LỊCH SỬ THÌ CẦN PHẢI ĐƯỢC MINH BẠCH, RÕ RÀNG ĐÚNG SAI

Song Chi
Đảng Cộng sản VN đã thành công trong việc “tẩy xóa” lịch sử, chỉ mới 5, 7 chục năm, tư liệu vẫn còn, nhân chứng vẫn còn mà nhiều nhân vật, sự thật còn bị viết lại đen thành trắng, trắng thành đen hoặc bị “tẩy xóa” như chưa hề tồn tại. 10, 15 năm nữa, với nhiều con người, sự kiện mà tư liệu không có đủ, nhân chứng cũng đã qua đời hết, thì không biết còn sai lệch tới đâu?
Phải nói cho rõ rằng: thảm sát Mậu Thân 1968 là có thật, vài ngàn con người hầu hết là thường dân đã bị giết theo những cách man rợ nhất y như những cách bọn Khơ Me Đỏ sử dụng (đập đầu bằng búa, chôn sống v.v..) không phải là những cái chết vì súng đạn bắn nhau ngoài chiến trường. Bằng chứng vẫn còn đầy trên internet, và do VC gây ra chứ hoàn toàn không phải do Mỹ-ngụy nào gây ra hết. Không chỉ có vụ thảm sát Mậu Thân 1968, kể từ khi thành lập cho đến nay, đảng CSVN đã có vô số chính sách sai lầm cũng như vô số tội ác đối với đất nước, dân tộc VN. Nhưng có những tội ác quá hèn hạ, kinh tởm như vụ Mậu Thân đến nỗi đảng CS phải tìm cách “tẩy xóa” cho bằng được, không khác nào đảng CS Trung Quốc luôn tìm cách “tẩy xóa” vụ Thiên An Môn hay những chính sách sai lầm giết hàng chục triệu người của Mao Trạch Đông trước kia.
Sự thật là chế độ độc tài do đảng cộng sản cai trị ở bất cứ đâu, dù là Liên Xô, Đông Âu cũ, Cu Ba, Bắc Hàn, Trung Quốc, VN, Campuchia…đều tàn ác, man rợ như nhau.
Và chừng nào lịch sử còn chưa được minh bạch, rõ ràng, ai đúng ai sai, thì đừng trách những nạn nhân tiếp tục oán hờn.
Ngay với một người thường, chết cũng chưa chắc đã là hết, còn bao nhiêu di sản, hệ lụy để lại cho con cháu, huống hồ là những nhân vật có tên tuổi, nhất là những chính trị gia, nhân vật lịch sử, thì phải chịu sự đánh giá, phán xét của người đương thời và đời sau thôi. Không lẽ chúng ta nói rằng Hitler, Stalin, Mao, Hồ, Pol Pot… đã chết rồi thì thôi bỏ qua đi?
Với VN, có một điều đáng nói là không chỉ các thế hệ lãnh đạo đảng và nhà nước CS, quan chức, cán bộ CS... chưa bao giờ và sẽ không bao giờ thừa nhận sai lầm, thành tâm sám hối, mà ngay cả người dân từ trí thức, văn nghệ sĩ, thầy tu… từng vì u mê, mông muội chọn sai đường, gián tiếp hay trực tiếp gây nên những tội ác bằng lời nói hay việc làm đối với đất nước, nhân dân, cũng hiếm ai có được một lời thẳng thắn nhận sai, xin lỗi thật sự. Hoặc là họ im lặng, hoặc là nói theo kiểu nửa vời, tiếp tục bao biện, bào chữa cho mình.
Chỉ khi một dân tộc nào dám dũng cảm nhìn lại quá khứ, thành tâm sám hối, sửa sai thì dân tộc đó, quốc gia đó mới bước qua khỏi những trang sử tối tăm và tiến lên phía trước. Như người Đức, người Nhật đã bước qua trang sử thời phát xít của họ, chẳng hạn.
Gửi ý kiến của bạn