Luật đào thải – Lấy được chức vô địch không khó bằng giữ nó.

06 Tháng Tám 20209:46 CH(Xem: 5843)

                                               LUẬT ĐÀO THẢI
          LẤY ĐƯỢC CHỨC VÔ ĐỊCH KHÔNG KHÓ BẰNG GIỮ NÓ.


116884514_4715111498502849_696062409573973764_n
(Bài viết là chính kiến cá nhân của tác giả, dựa trên các dữ kiện có sẵn và đã xảy ra. Đây không phải là bài dịch thuật, tương đối dài, cần phải đọc hết trước khi ủng hộ. Chân thành cám ơn bạn đọc)




Giao Thanh Pham

     Facebook



    Với dân số nhiều hơn gấp 4 lần dân số của Hoa Kỳ, và với nền kinh tế tăng trưởng không ngưng nghỉ với tốc độ vừa nhanh vừa chắc chắn suốt hơn 3 thập niên qua của một quốc gia trên đà phát triển, thì việc Trung Quốc qua mặt nền kinh tế sản xuất co cụm của Hoa Kỳ chắc chắn sẽ không còn xa. Khó có thể phủ nhận sự thật là chỉ số sản xuất GDP của Trung Quốc sẽ qua mặt Hoa Kỳ trong thập niên 2020 – 2030 này trong cái bối cảnh hiện nay. Mặc dù vẫn còn lâu lắm để một công dân Trung Quốc có thể bắt kịp lượng thu nhập trung bình của một công dân Mỹ mỗi năm, ngay cả khi Trung Quốc trở thành một đất nước có tổng sản lượng GDP cao nhất thế giới đi chăng nữa, vì dân số của Trung Quốc quá đông.

Điều chắc chắn là Hoa Kỳ sẽ phải đối mặt với cái sự thực là đến một lúc nào đó, trong một tương lai rất gần, nó sẽ không còn là nền kinh tế lớn nhất thế giới nữa, mà phải nhường ngôi lại cho Trung Quốc, bởi những chính sách lạc hậu, không chịu thay đổi theo thời thế để phát triển, nhằm giữ vững ngôi vị bá chủ của mình.

CHUẨN BỊ CHO CUỘC CHIẾN GIÀNH CHỨC VÔ ĐỊCH.

Song song với sự phát triển về sức mạnh kinh tế, nhà cầm quyền Bắc Kinh đã và đang “bành trướng, mở rộng vòng đai” của mình như thế nào, nhằm thúc đẩy các mục tiêu và các chính sách đối ngoại của họ? Ta đã thấy trong thời gian hơn hai thập niên qua, Quốc Hội và chính quyền Lưỡng Đảng ở Hoa Kỳ đang quá bận rộn với cuộc chiến “thù trong”, tranh đấu một mất một còn với nhau để nắm quyền hành, lại còn phải lo cho “giặc ngoài” ở những nơi mà Hoa Kỳ đang “đóng quân đồn trú”, phải chi ra những món kinh phí khổng lồ, gần ¼ số tiền thuế dân è cổ ra đóng hàng năm. Đó là chưa kể đến những hao tốn khổng lồ về cả 2 mặt nhân lực và chiến phí qua những cuộc chiến ở Trung Đông. Trong khi đó, Trung Quốc cứ lặng lẽ “chinh phục” những phần đất còn lại trên thế giới, qua việc xử dụng tối đa 2 nguồn lực mà họ có sẵn, dân đông và tiền nhiều. Trung Quốc sẵn sàng “hỗ trợ” cho bất kỳ quốc gia nào trên thế giới bất kể giàu nghèo, trong việc phát triển kinh tế của quốc gia đó, bằng những ký kết “giúp đỡ tài chánh”, kèm theo cái giá phải trả, không chỉ bằng tài nguyên của các quốc gia này mà thôi, nhưng Bắc Kinh còn o ép chính quyền sở tại đi theo những phương hướng chính trị mà Trung Quốc muốn. Chiến lược thao túng, áp đảo, và bành trướng mềm, qua việc trấn áp kinh tế gần như công khai này, đã giúp nhà cầm quyền Bắc Kinh tránh phải xử dụng chiến thuật lỗi thời bằng quân sự và vũ lực, đã tiết kiệm tối đa cho Trung Quốc về cả 2 mặt, Nhân Lực và Kinh Phí.

Trước tiên, khi việc Trung Quốc qua mặt Hoa Kỳ về kinh tế xảy ra, thì liệu Đồng Đô La của Mỹ có còn tiếp tục được xử dụng như là tiền tệ quốc tế và được độc quyền trong việc mua bán và trao đổi thương mại giữa các quốc gia trên thế giới như hiện nay nữa hay không, hay cuối cùng nó sẽ được thay thế bằng Đồng Nhân Dân Tệ?
Dù muốn hay không, khó có thể cho rằng, các quốc gia trên thế giới sẽ thoát ra khỏi sức ép của một nền kinh tế bậc nhất toàn cầu, để từ chối dùng đồng tiền của bá chủ này trong việc mua bán và trao đổi thương mại, như Đồng Đô La của Hoa Kỳ đã từng được “hưởng cái ngôi vị độc bá độc tôn” đó trong suốt hơn 70 năm qua.


CUỘC CHIẾN CÔNG KHAI KHÔNG THỂ NÉ TRÁNH.

Trung Quốc và Hoa Kỳ trong gần chục năm qua, giống như hai con sư tử đang gầm thét, múa những móng vuốt và nhe những chiếc răng nanh đáng sợ, khiến cho những con vật khác nhỏ hơn, yếu đuối hơn ở chung quanh phải né tránh, không chỉ riêng Việt Nam mà thôi nhưng hầu hết các quốc gia khác trên thế giới, phải tìm mọi cách tránh né việc chọn phe, để sau này khỏi bị trả thù, bằng những chính sách đu giây. Cứ nhìn việc Trung Quốc đã và đang bằng mọi cách đi ngược lại hoặc chống đối tất cả mọi chính sách mà Hoa Kỳ đưa ra gần đây, từ Iran đến Bắc Hàn, từ Cuba đến Venezuela, từ Palestine đến Israel, từ Liên Hiệp Quốc tới W.H.O, từ Biển Đông Việt Nam tới Biển Đông Nhật Bản là đủ hiểu. Hết rồi cái thời mà con sư tử Trung Quốc vẫn còn là con sư tử non trẻ phải cụp đuôi phủ phục trước mặt con sư tử dũng mãnh Hoa Kỳ. Giờ nó đang gầm gừ nhe nanh giơ móng vuốt sẵn sàng mặt đối mặt không nhượng bộ.

Vào thời điểm này, cái câu hỏi mà các chính trị gia trên thế giới đặt ra trong hơn 2 thập niên qua, “liệu Trung Quốc có phải là mối đe dọa soán ngôi bá chủ của Hoa Kỳ trong thời gian lâu dài sắp tới hay không”, thì đã có câu trả lời khá rõ rệt rồi. Không còn ai nghi ngờ gì về tiềm năng sẵn sàng và đang được thực hiện việc soán ngôi này sẽ trở thành hiện thực và Trung Quốc cũng không cần dấu diếm nó. Cái thời gian mà trước đây được dự đoán là sẽ còn phải lâu dài, nay đã được Donald Trump và các nhà lãnh đạo của đảng Cộng Hòa giúp cắt ngắn đi hơn nửa với chủ trương chạy giựt lùi “America First” gần 4 năm qua. Ở đầu thập niên 2010, các nhà nghiên cứu chính trị và quân sự trên thế giới dự đoán Trung Quốc sẽ qua mặt Hoa Kỳ vào cuối thập niên 2030 - 2040, nhưng với tình hình hiện nay, họ đã dời lại sự dự đoán đó một cách “đột ngột”, là Trung Quốc sẽ qua mặt Hoa Kỳ vào cuối thập niên 2020 - 2030 này, có khi còn sớm hơn thế nữa.

Làm thế nào mà chính quyền Bắc Kinh có thể quản lý một cách hết sức hiệu quả trong các mục tiêu chính trị và kinh tế nhanh hơn nhiều so với Mỹ? Câu trả lời hết sức đơn giản: Bởi vì Trung Quốc có một tổ chức lãnh đạo với quyền hành tuyệt đối nằm trong tay một chính phủ độc tài toàn diện. Tất cả mọi quyền lực đều nằm trong tay chính quyền, trong tay một nhóm người không hề bị vướng bận bởi các quy trình phức tạp mà tất cả các quốc gia dân chủ đều phải đối mặt, mỗi khi chính quyền của các quốc gia này muốn thực hiện bất kỳ sự thay đổi lớn nhỏ nào. Điều này có nghĩa là chính quyền Trung Quốc có quyền xử dụng gần như tuyệt đối mọi nguồn tài chính của quốc gia, thực hiện tất cả mọi hướng đi cho đất nước, thúc đẩy sự thống trị về kinh tế và quân sự, mà không hề phải đối mặt với bất kỳ sự chống đối nào, từ những đảng phái đối lập hoặc từ người dân, không như những rối ren mà chính quyền dân chủ của Mỹ phải đối mặt qua chính sách lưỡng đảng và những đòi hỏi dân quyền.

Bất cứ ai sống trong một quốc gia dân chủ đều biết hệ thống dân chủ rất lộn xộn, phức tạp và nhiêu khê. Chưa kể tới những đường lối về kinh tế và chính trị luôn có sự mâu thuẫn, đảng này thấy tốt và mong muốn thực hiện nhưng chưa chắc đã được đảng kia chấp nhận. Bất kỳ xu hướng chính trị, hướng đi và chính sách làm việc nào, cũng đều phải được đa số của cả hai đảng chấp thuận mới được đem ra áp dụng. Trong khi đó, những khó khăn, những trở ngại này không hề có ở Trung Quốc với thể chế độc tài độc đảng.

Đây là một thí dụ điển hình để chứng minh: Ngay sau cuộc khủng hoảng kinh tế ở Á Châu xảy ra vào năm 2009, chính quyền Bắc Kinh đã quyết định cần xây dựng một hệ thống đường xe lửa cao tốc, kết nối các trung tâm, các thành phố có mật độ dân số lớn trên khắp đất nước như mạng nhện. “Nhà cầm quyền Bắc Kinh” ra đề thảo dự án trong nội bộ đảng, quyết định, ký kết, thông báo, rồi bắt tay vào công trình chỉ trong vài tháng. Cái công trình xây dựng hệ thống đường xe lửa cao tốc chằng chịt và to lớn đó đã thành công chớp nhoáng chỉ trong vài năm, và ngày nay, một hệ thống đường xe lửa hiện đại hoạt động rất hiệu quả đang được xử dụng trên khắp đất nước Trung Quốc.

Ở Hoa Kỳ, nếu muốn có một dự án nhỏ chỉ bằng 1/10 dự án đó của Trung Quốc thôi, sẽ phải mất nhiều năm, có khi cả chục năm chưa chắc đã xong được cái giai đoạn ký kết, chưa bàn tới việc thực hiện. Khởi đầu là đề nghị dự án, rồi tổ chức các cuộc tranh luận nhì nhằng, rồi xuất trình những báo cáo tài chánh chi tiêu, rồi khi nào thì khởi sự và bao giờ thì hoàn tất. Sau đó lại phải có hội họp và trưng cầu dân ý, đả phá và chống đối, cứ thế kéo dài lê thê trước khi được phê chuẩn, ký kết và đi vào hoạt động. Đó là còn chưa tính tới những vụ thưa kiện liên quan đến dự án, có khi kéo dài tới vô tận. Đây chính là lợi thế hết sức quan trọng cho bất kỳ hệ thống phi dân chủ, độc tài, độc đảng nào so với hệ thống dân chủ.


TAI HẠI CỦA CHỦ NGHĨA DÂN TÚY.

Từ ngày đầu sau khi đặt chân vào Tòa Bạch Ốc, ông Trump đã nhắm vào Trung Quốc như một mục tiêu cho chính sách đối ngoại của mình. Khởi đầu, không ít người chỉ trích gay gắt cái quan điểm này của ông ta, thế nhưng, ông Trump cũng đã nhận được khá nhiều sự ủng hộ từ một số các quốc gia trên thế giới, chỉ có các nhà lãnh đạo bên Âu Châu là dè dặt. Không ít những lãnh đạo của các quốc gia quanh vùng Đông Nam Á đã “một thời có lối suy nghĩ” này: “Tổng thống Trump tuy rất thô lỗ, nhưng ông ta Nói Không Với Trung Quốc. Chúng tôi thích nhìn thấy Hoa Kỳ đẩy lùi sự bành trướng của Trung Quốc trong khu vực. Tổng thống Obama là một người quá lịch thiệp và mềm mỏng, ông ta không đủ cương quyết để chống lại Trung Quốc trong khi ông Trump không thuộc dạng người lịch thiệp này”. Tuy vậy, chỉ sau một thời gian ngắn, người ta đã nhận thấy ngay được một điều là, Donald Trump và Quốc Hội Hoa Kỳ, KHÔNG HỀ CÓ BẤT KỲ PHƯƠNG ÁN hoặc CHIẾN LƯỢC NÀO TRONG VIỆC ĐỐI ĐẦU với Trung Quốc, đừng nói tới chặn đứng hay đẩy lùi.

Cứ nhìn vào chính sách đối ngoại loạn xà ngầu, không mục tiêu, không chủ đích, và không luôn cả phương hướng, lúc đàm lúc đánh, mà khi đánh thì lại đánh tứ tung, bạn cũng như thù, đồng minh cũng như đối lập của Donald Trump từ khi lên nắm chính quyền là đủ hiểu. Bên cạnh đó, qua cái châm ngôn tranh cử “America First” được lập đi lập lại như cái máy của Donald Trump, mà các chính trị gia và các nhà lãnh đạo các quốc gia đồng minh trên thế giới không dè dặt mới là lạ, không lưỡng lự, tính toán so đo mới thực là hi hữu. Với xu hướng đưa nước Mỹ vào chủ nghĩa Dân Túy Cô Lập được Donald Trump xem như là mối quan tâm hàng đầu ngay từ thời tranh cử, thì việc hi vọng ông ta xử dụng sức mạnh kinh tế cũng như quân sự, để ngăn chặn hoặc đẩy lùi sự bành trướng của Bắc Kinh là một lối suy nghĩ hết sức mâu thuẫn và vô cùng phi lý. Chẳng lạ gì, khi thấy sự thờ ơ và lửng lơ của các nhà lãnh đạo ở các quốc gia Đông Nam Á, khi được ông Bộ Trưởng Bộ Ngoại Giao Hoa Kỳ Mike Pompeo đề cập đến việc “chung tay hợp tác khống chế” Trung Quốc trong khu vực vào hồi tháng Bảy vừa qua. Các nhà lãnh đạo ở các quốc gia bên trời Âu và ngay cả các quốc gia trong khối G7 cũng đã tỏ thái độ, qua việc bất hợp tác với những đề nghị, sáng nắng chiều mưa, tối hừng hực nóng của Donald Trump là thế.

Thế giới ngày nay đã hết hy vọng vào việc Hoa Kỳ cuối cùng sẽ khẳng định lại vai trò truyền thống của mình, như là một nhà lãnh đạo thế giới suốt hơn 75 năm qua. Mặc dù Hoa Kỳ vẫn còn là ngọn hải đăng nhưng ánh sáng của nó đã mờ nhạt đi rất nhiều và các quốc gia nhỏ, yếu kém gần như đang phải lao đao chao đảo vì mất đi điểm tựa, cũng như mất luôn cả hướng đi cho tương lai.

117200146_4715111885169477_3567622153908125212_n

TAI HẠI CỦA CHÍNH SÁCH CẤM NHẬP CƯ.

Mối đe dọa rất lớn khác mà Hoa Kỳ sẽ phải đối mặt là vấn đề nhập cư, di dân và thu hút tài năng đến từ các quốc gia trên thế giới.

Trong nhiều thập niên, người nhập cư đủ mọi thành phần, đủ mọi trình độ, nhất là giới tài giỏi về trí tuệ, về óc sáng tạo, giới tài phiệt bỏ tiền đầu tư và ngay cả giới lao động thấp kém nhất trong xã hội, đều đã có những đóng góp lớn lao cho nền kinh tế và sự phát triển nhảy vọt cho đất nước này, là điều không thể phủ nhận. Chỉ đến khi Donald Trump xuất hiện, xử dụng chiêu bài Dân Túy, tấn công chính sách nhập cư và biến nó thành một yếu tố cốt lõi trong chiến dịch tranh cử, ông ta đã biến nó thành một trong những mối đe dọa lớn nhất đối với nước Mỹ và người dân Mỹ. Sau đó, không lâu, chiến dịch tai hại này của Donald Trump đã thành công khi các nhà lãnh đạo thuộc đảng Cộng Hòa ra mặt ủng hộ và biến hai chữ nhập cư thành một danh từ bẩn thỉu, có tác động nguy hiểm đối với không ít người dân Mỹ.

Chính sách “cấm nhập cư” của Donald Trump thực sự cũng không hề có kế hoạch và phương án hoạt động nào cả, ngay từ khởi đầu, ông ta tấn công người nhập cư “Không và Chưa Chính Thức” đặt chân đến Mỹ. Trước tiên là nhóm người đến từ danh sách 7 quốc gia Hồi Giáo ở Trung Đông, qua việc quảng bá những tin tức sai lạc và chụp mũ về khủng bố. Song song với nhóm người này, nhóm thứ hai mà ông ta nhắm vào, chính là dân lao động tay chân đến từ các quốc gia Trung và Nam Mỹ, qua việc phát tán những tin tức không đúng sự thật và chụp mũ cho họ là “những thành phần bất hảo, trộm cướp, hãm hiếp phụ nữ, giết người, buôn bán ma túy, băng đảng du đãng và tội phạm”. Chỉ sau một thời gian ngắn, chính sách này được đa số người Mỹ ủng hộ, không cần biết đúng sai, trong đó lực lượng hậu thuẫn mạnh mẽ nhất, là người Da Trắng và những nhà lãnh đạo của đảng Cộng Hòa. Cái bức tranh người nhập cư mà ông Trump vẽ ra, không khác gì một nỗi sợ kinh hoàng cho dân chúng Mỹ.

Thế rồi mọi thứ đã thay đổi mau chóng trong vòng 2 năm sau đó, từ cuối năm 2018 đến nay, chính sách này thay đổi đến mức trở thành Tất Cả Mọi Người Đến Mỹ Qua Bất Kỳ Dạng Nào đều gần như không còn được cho là hợp pháp nữa. Đầu năm nay, Donald Trump tấn công và ra luật cấm luôn tất cả các dạng nhập cư trí thức, có khả năng chuyên môn đến Mỹ làm việc, dạng H-1B và H-2B visas. Tháng rồi, ông ta còn cấm và đòi trả về tất cả những học sinh nước ngoài đến Mỹ du học, với những lý do hết sức trừu tượng và mơ hồ. Nếu Donald Trump, những nhà lãnh đạo của đảng Cộng Hòa và những người chủ trương chống nhập cư này đã thành công như hiện nay, thì việc nhập cư hợp pháp vào Hoa Kỳ sẽ trở nên vô cùng khó khăn nếu không muốn nói là không thể, để được lọt vào con số khoảng 20 ngàn người mà họ giới hạn mỗi năm.

Cái hậu quả ngay lập tức chứ không cần nói về lâu về dài, chắc chắn sẽ tai hại khôn lường, vì những bộ óc, những tài năng và những doanh nhân sáng giá từ khắp nơi trên thế giới, những người vẫn có thể nhập cư hợp pháp vào Hoa Kỳ sẽ xem Mỹ là một nơi không thân thiện để hoạt động và lẽ đương nhiên, họ sẽ khám phá để tìm ra các lựa chọn tốt hơn ở các quốc gia khác. Những cá nhân có kiến thức, có bằng cấp và có tay nghề cao từ xưa đến nay vẫn luôn là loại người nhập cư mà nền kinh tế Hoa Kỳ rất cần. Vậy thì tại sao họ lại phải đến Mỹ để đào tạo kỹ thuật và ở lại để làm việc khi chính quyền Hoa Kỳ từ chối hoặc không chấp nhận họ? Người ta tìm thấy câu trả lời khá là rõ ràng với chính sách nhập cư của Donald Trump gần 4 năm qua. Trên thế giới đâu thiếu những quốc gia cần và luôn mở rộng cửa chờ đón họ.

Sự đa dạng của mọi sắc tộc trong lịch sử của Hoa Kỳ là một trong những thế mạnh của đất nước này, điều đó không thể phủ nhận vì những dữ liệu cho thấy rất rõ ràng. Do đó việc đóng cửa, bế quan tỏa cảng, cấm không cho tất cả các loại người nhập cư của Donald Trump hình thành rõ rệt như hiện nay, chắc chắn sẽ gây thiệt hại cho nền kinh tế của Hoa Kỳ và sẽ kéo nó đi xuống nhanh chóng là điều hiển nhiên. Hoa Kỳ sẽ mất đi khả năng cạnh tranh là điều không thể tránh khỏi cho tương lai.

Không khí sạch, nước sạch, đất sạch, thực phẩm sạch, môi trường sống sạch, nền giáo dục học đường tốt bên cạnh những cơ sở làm việc an toàn, phát triển và được trọng dụng, tất cả những thứ này được kết nối với nhau bởi một hạ tầng cơ sở hiện đại và đáng tin cậy, đã và đang bị Donald Trump và chính quyền của ông ta, chẳng những không quan tâm đến, mà còn bị phá hoại nặng nề trong thời gian chỉ gần 4 năm qua, qua những chính sách chỉ nhằm theo đuổi lợi nhuận, thâu tóm tiền tài và quyền lực, để thỏa mãn lòng tham của một nhóm người.

CHIA RẼ DẪN ĐẾN VIỆC TỰ HỦY DIỆT.

Ngay từ ngày đầu bước vào tòa Bạch Ốc, Donald Trump đã chủ trương đào sâu mối hận thù của sự kỳ thị sắc tộc, của giàu nghèo và của đảng phái chính trị, với một mục đích duy nhất, Chia Rẽ Để Đắc Cử. Sau khi ông ta lên nắm chính quyền, ông ta chưa bao giờ thể hiện mình là tổng thống của tất cả người dân Mỹ, bao gồm cả những người bỏ phiếu cho đối thủ của ông ta là bà Hillary Clinton. Không gì lộ liễu cho bằng việc ông ta tấn công đảng Dân Chủ và Phe Bên Kia bằng mọi giá, qua mọi cách thức, với mọi cơ hội có thể.

Nó dẫn đến việc đất nước bị cuốn vào một cuộc xung đột đảng phái chia rẽ trầm trọng, từ các chính trị gia, đến cộng đồng, bạn bè và ngay cả người thân trong gia đình. Chia rẽ được khơi mào và cổ súy từ tổng thống chuyển sang các thống đốc tiểu bang, từ Thượng Viện đến Hạ Viện và thậm chí ngay cả các giới truyền thông báo chí với nhau. Sự xung đột này đã trở nên mãnh liệt đến mức trở thành thù hằn, sẵn sàng hãm hại nhau, khiến đa số dân chúng không còn tin tưởng bất cứ ai, nhất là những người khác chính kiến và quan điểm với mình.

Ai cũng có thể thấy rõ ràng điều này là, Donald Trump vẫn luôn gắn bó với cái Chiến Lược Chia Rẽ Để Thắng Cử đã đưa ông ta lên nắm chính quyền. Ông Trump chưa hề và không hề đưa tay ra để nối kết với phe bên kia sau khi thắng cử. Với Donald Trump và một số lãnh đạo của đảng Cộng Hòa, thì chỉ có Phe Ta và Phe Địch, Cộng Hòa và Dân Chủ.

Khi trận đại dịch Covid-19 kéo đến, dân chúng Mỹ một lần nữa cứ tưởng, và hi vọng rằng Donald Trump với tư cách một tổng thống, sẽ đứng ra nối kết các nhà lãnh đạo lưỡng đảng ngồi lại, kêu gọi người dân và 50 tiểu bang cùng đoàn kết chống dịch, một công việc hết sức thường tình mà ai trong vị trí đó cũng đều thực hiện như thế, nhưng Donald Trump thì không. Ông ta Lợi Dụng Tình Thế một cách triệt để, chia rẽ Xanh Đỏ ở từng vùng, trong từng thành phố của từng tiểu bang, và nhất là lợi dụng tư thế và quyền lực của mình để kiếm phiếu ở các tiểu bang Cộng Hòa và nỗ lực đào sâu cái khoảng cách với các tiểu bang Dân Chủ hơn bao giờ, với niềm mong ước sẽ được tái đắc cử.

Donald Trump là tổng thống đầu tiên trong lịch sử của Hoa Kỳ, không bao giờ nghĩ đến chuyện đoàn kết người dân Mỹ. Ông ta thậm chí không giả vờ đóng kịch. Thay vào đó, ông ta dùng mọi khả năng và quyền hành có trong tay, tận dụng nó trong việc chia rẽ đất nước.

Trong bài diễn văn trước dân chúng vào ngày 16 tháng 6 năm 1858, cố tổng thống Abraham Lincoln đã tuyên bố một câu để đời “"A house divided against itself can not stand.” nghĩa là “Một ngôi nhà tự nó chia rẽ, thì không thể đứng vững được.”

Một Hoa Kỳ có nền kinh tế, chính trị và quân sự mạnh vào bậc nhất trên thế giới trước kia, giờ bị chia cắt ra làm hai, chắc chắn không thể nào giữ vững ngôi vị bá chủ mãi được.

Một Hoa Kỳ chia rẽ như hiện nay, chắc chắn sẽ không thể thắng nhất là trước cuộc chiến với đối thủ mạnh và đoàn kết như Trung Quốc được. Âu đó cũng là Luật Đào Thải của trời đất.

NGÀY TÀN CỦA MỘT ĐẾ CHẾ CHẮC CHẮN SẼ KHÔNG CÒN XA.

* Nguồn hình từ bài chủ

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Tên của bạn
Email của bạn
23 Tháng Ba 20245:58 CH(Xem: 2177)
Năm 2017, khi còn làm Trưởng Ban Tuyên giáo Trung ương, ông Võ Văn Thưởng đã từng làm xã hội xôn xao với tuyên bố “không sợ đối thoại, không sợ tranh luận”. Tưởng chừng như cánh cửa đón nhận các ý kiến khác biệt đã mở rộng, sau khi luật an ninh mạng – luật không chấp nhận ý kiến khác biệt ra đời. Vậy mà, đó chỉ là lời tuyên bố vui miệng của Thưởng. Năm 2024, ông Đỗ Minh Hiền ở Hà Nội, một người viết lý luận triết học riêng, khác biệt với triết học Marx Lenin, bị 6 năm tù. Không ai biết ông ta viết gì, lập luận ra sao, vì bởi ông ta chưa bao giờ có dịp được đối thoại, hay tranh luận để nhận biết mình sai hay đúng trong giấc mơ mà...
20 Tháng Ba 20248:41 CH(Xem: 2277)
Những người đảng viên đang yêu đảng, cuồng đảng, đừng cho rằng đây là luận điệu của bọn thế lực ‘chống phá, thù địch’, mà hãy nhìn lại lời nói của lãnh tụ các người, ông Hồ Chí Minh đã từng giáo dục các đảng viên của mình là ‘cần kiệm, liêm chính, chí công vô tư’, vậy thì các ông, bà nghĩ sao về những bất công, bất cập hàng ngày trông thấy từ chính những người lãnh đạo của mình?!, liệu rằng những đảng viên đảng cộng sản còn có lý tưởng hay chỉ là vào đó chỉ để noi gương tham nhũng theo cấp trên của mình?.
20 Tháng Ba 20248:40 CH(Xem: 1564)
Việc ông Thưởng từ chức đánh dấu sự khởi đầu của một giai đoạn bất ổn chính trị mới ở Việt Nam. Kể từ Đại hội 13 của đảng Cộng sản Việt Nam hồi đầu năm 2021, đã có nhiều vụ cách chức và truy tố cấp cao, trong số đó có 4 ủy viên Bộ Chính trị (trong đó có Thưởng và người tiền nhiệm Nguyễn Xuân Phúc), một phó thủ tướng, hai bộ trưởng và hơn chục lãnh đạo tỉnh. Việc thay thế quá nhanh hai Chủ tịch nước đặc biệt đáng chú ý, vì ông Phúc cũng bị cách chức hồi đầu năm 2023, sau khi nhậm chức chưa đầy hai năm.
16 Tháng Ba 20245:57 CH(Xem: 1903)
Thực tế, trái lại, cho thấy mọi cuộc cách mạng dù tiến bộ và tích cực đến đâu, đều có khuyết điểm và cần phải tu chính thêm. Hơn nữa có những cuộc cách mạng không những hoàn toàn vắng bóng những yếu tố tích cực, mà còn mang lại tại họa cho dân tộc xuyên qua nhiều thế hệ. Điển hình là các cuộc cách mạng Cộng Sản và Hồi Giáo cực đoan mà chúng ta sẽ phân tách trong bài này. Chúng ta cũng sẽ phân tách tầm mức quan trọng chiến lược của yếu tố viễn kiến trong nhận thức của những người lãnh đạo. Yếu tố viễn kiến giữ một vai trò tối quan trọng, giúp chúng ta phân biệt giữa một cuộc cách mạng có tính tiến bộ và một cuộc cách mạng mang tính phản tiến bộ, gây tai họa cho một dân tộc và đôi khi cả nhân lọai.
13 Tháng Ba 20248:05 CH(Xem: 2332)
Bà Đinh Thảo, một nhà hoạt động nhân quyền và cũng là nghiên cứu sinh ngành khoa học chính trị, hiện đang ở tại Hoa Kỳ, nói: “Tình hình dân quyền năm nay rất ảm đạm. Có thể nói từ năm 2018, xu hướng nhân quyền ở Việt Nam đã đổi chiều đi xuống và cứ thế tệ dần. Đến năm 2023 có thể nói là tồi tệ nhất trong suốt cả một chuỗi dài mấy năm qua.” (RFA, đài Á Châu Tự do, ngày 2023.12.22 Người dân Việt Nam cũng không được quyền ra báo, lập hội, hội họp và lập đảng chính trị đối lập như quy định trong Điều 25 Hiến pháp 2013. Điều này viết: “Công dân có quyền tự do ngôn luận, tự do báo chí, tiếp cận thông tin, hội họp, lập hội, biểu tình. Việc thực hiện các quyền này do pháp luật quy định.”
12 Tháng Ba 20248:11 CH(Xem: 2593)
Kính mời bạn đọc xem video clip của nhà báo - bình luận gia Ngô Nhân Dụng và cô Thu Hà Nguyễn - cựu Phó Thị Trưởng TP Garden Grove về kinh tế VN cs hôm nay, những lý do nào mà ngành xuất khẩu của VN gặp phải, và lý do chính, quan trọng nhất là bởi vì lũ sâu dân, mọt nước chúng nó đều là đảng viên, phải có bôi trơn, tham nhũng thì bọn chúng nó mới chịu làm.
09 Tháng Ba 20246:22 CH(Xem: 2216)
Bài báo của Học viện Chính trị khu vực I cũng không nêu danh tính các nhà đầu tư bước ngoài đã lợi dụng Doanh nghiệp Việt Nam để chen chân vào các vị trí chiến lược quốc phòng, nhưng với mục đích gì và cho ai? Theo quan điểm được nêu trong Tạp chí Cộng sản thì Việt Nam vẫn phải đối phó với “diễn biến hòa bình”, tình trạng “tự diễn biến” và “tự chuyển hóa” trong nội bộ”. Trong nhiều năm, nhóm chữ “diễn biến hòa bình” được đảng CSVN sử dụng để chỉ “các thế lực thù địch” do Hoa Kỳ lãnh đạo nhằm thực hiện âm mưu thay đổi chế độ chính trị ở Việt Nam. Nhưng từ giữa nhiệm kỳ khóa VII (1991-1996), Đảng đã chỉ ra 4 nguy cơ đối với ...
09 Tháng Ba 20246:20 CH(Xem: 2212)
Thật là ngây thơ khi tin rằng Trump sẽ đánh Tầu giúp Việt Nam trong khi Trump từ chối viện trợ cho Ukraine chống Nga xâm lăng. Trump chi biết có tiền và gái. Về chính trị, Trump chủ trương “Nước Mỹ Trước Hết” (America First), “Chủ Nghĩa Dân Tộc Thiên Chúa Giáo Da Trắng” (White Christian Nationalism), lo chuyện nội bộ, rút nước Mỹ ra khỏi Tổ Chức Hiệp Ước Bắc Đại Tây Dương (North Atlantic Treaty Organization – NATO), mang quân đội trở về Mỹ, không can thiệp vào chuyện thế giới, phục hồi chủ nghĩa không can thiệp (non-intervention) hay còn gọi là chủ nghĩa biệt lập (isolationism) vào thế kỷ XVIII và XIX và thời kỳ tiền Đệ Nhị Thế Chiến.
02 Tháng Ba 20246:44 CH(Xem: 3155)
Riêng đảng CSVN thì còn cho nhân dân ăn bánh vẽ để đỡ đói. Chẳng hạn, tuy hàng triệu dân nghèo rớt mồng tơi, bệnh hoạn, không cơm ăn áo mặc, hàng triệu trẻ em rách rưới không trường học, không đủ mì tôm sống còn mỗi ngày, nhưng điều 3 Hiến Pháp 2013 quy định một cách ngạo nghễ theo tinh thần TBT Nguyễn Phú Trọng: “Nhà nước bảo đảm và phát huy quyền làm chủ của Nhân dân; công nhận, tôn trọng, bảo vệ và bảo đảm quyền con người, quyền công dân; thực hiện mục tiêu dân giàu, nước mạnh, dân chủ, công bằng, văn minh, mọi người có cuộc sống ấm no, tự do, hạnh phúc, có điều kiện phát triển toàn diện”.
29 Tháng Hai 20247:24 CH(Xem: 2488)
Sau khi Liên xô sụp đổ nhiều người tưởng rằng chủ nghĩa cộng sản sẽ cáo chung trên toàn thế giới. Nhưng không phải vậy, loại giống mới “cộng sản” đã tìm được một mảnh đất phù hợp để phát triển, đó là Trung Quốc với hệ thống tư tưởng đức trị và pháp Trị chuyên chế đã ăn sâu hàng ngàn năm, tiếp tục bắt rễ và sinh sôi để xây dựng một xã hội “đặc sắc Trung Quốc”. Đức trị ở đây là gắn liền với Nho giáo mà đứng đầu là Khổng Tử và Pháp trị là nói đến thuật cai trị theo trường phái Pháp gia trong lịch sử cổ đại của Trung Quốc mà đứng đầu là Hàn Phi.
28 Tháng Hai 20247:28 CH(Xem: 2247)
Tuổi gì không biết nhưng trong gần 4 năm qua sau khi Tổng Thống Biden nhậm chức, sự ủng hộ ông Trump một cách cuồng nhiệt của người Việt không suy giảm bao nhiêu. Căn cứ vào những bài viết, những ý kiến trên Facebook, Twitter..., cho thấy người VN tiếp tục ủng hộ ông Trump mạnh mẽ - sự ủng hộ bất chấp lẽ phải, đạo đức, sự thật về con người, bản chất của Trump - bị bóc mẻ qua những phiên tòa đã kết thúc và đang diễn ra, hơn 10 cuốn sách, hồi ký của các cộng sự viên thân tín nhất trong nội các Trump xuất bản... - mong cho ông được trở lại Tòa Bạch Ốc thêm 4 năm nữa. Để làm gì?
27 Tháng Hai 20248:26 CH(Xem: 2603)
Bốn “kiên định” này không mới. Tất cả chỉ là bản cũ sao lại từ thời kỳ được gọi là “đổi mới”, bắt đấu từ năm 1986. Vì vậy, sau 38 năm đuổi theo cái bóng không tưởng là “xã hội chủ nghĩa”, ông Nguyễn Phú Trọng phải gượng ép giải thích với nhân dân rằng: “ Vì con đường đi lên chủ nghĩa xã hội ở nước ta là lâu dài và chưa có tiền lệ, còn rất nhiều khó khăn, thách thức.” Nhóm chữ “chưa có tiền lệ” được đảng giải thích với quyết định “bỏ qua chế độ Tư bản” để “quá độ lên Xã hội chủ nghĩa”. Nhưng không ai trong đảng định hình được “mặt mũi” của xã hội này như thế nào. Vì vậy đảng đã “ấm ớ hội tề” khi tung ra chủ trương làm “kinh tế thị trường...
26 Tháng Hai 20248:27 CH(Xem: 3987)
8. Họ cố tình gài trong HP những khái niệm xung đột lẫn nhau, chẳng hạn một mặt khắc ghi nhân quyền, mặt khác cướp đi nhân quyền; hoặc một mặt thì hiến định hóa địa phương phân quyền và mặt khác lại hiến định hóa khái niệm “tập trung dân chủ” để hủy diệt “địa phương phân quyền”. 9. Họ thường xuyên đánh cắp và sau đó đánh tráo khái niệm: pháp trị biến thành pháp chế xã hội chủ nghĩa, kinh tế thị trường thành kinh tế thị trường định hướng xã hội chủ nghĩa, chế độ cộng hòa trở thành cộng hòa xã hội chủ nghĩa, tổ quốc trở thành tổ quốc xã hội chủ nghĩa, quân đội trung thành với tổ quốc trở thành trung thành với cả đảng CSVN.
24 Tháng Hai 20245:09 CH(Xem: 3347)
Người dân hãy nhìn đội ngũ cán bộ đảng viên đảng cs hôm nay có đứa nào nghèo?, chúng toàn ở biệt phủ, đi siêu xe, hưởng thụ còn hơn bọn đế quốc tư bản, thậm chí con cái bọn chúng được cho đi du học cũng không học tại những quốc gia cs mà chỉ toàn những đất nước tư bản, còn người dân thì sao? tất cả đều nghèo hèn, cho dù có mức sống dễ chịu hơn ngưỡng nghèo nhưng những quyền cơ bản của con người như quyền được nói, được phát biểu chính kiến, quyền dân chủ như tự ứng cử, tự lập đảng phái, hội đoàn đều bị cấm đoán và phạt tù, tất cả đều là những công dân cộng sản, bị đánh số theo dõi qua những cái căn cước có gắn chip...
22 Tháng Hai 20248:02 CH(Xem: 1931)
Tác giả cho rằng, các Nhà Nho luôn muốn thần thánh hoá các bậc lãnh đạo, nhưng Hàn Phi – triết gia đại diện phái Pháp trị của Trung Quốc, từ thời nhà Tần – đã tước bỏ ý nghĩa thần thánh của họ, và coi vua cũng chỉ là một người bình thường như những người khác. Ông nêu rõ “pháp luật đúng đắn, bày ra hình phạt nghiêm khắc để chữa cái loạn của dân chúng, khiến cho kẻ mạnh không lấn át người yếu, kẻ đông không xúc phạm số ít, người già cả được thoả lòng, người trẻ và cô độc được trưởng thành…” Tiếc thay, tác giả bình luận, ông Trọng lại quan tâm đến trách nhiệm chính trị và nghĩa vụ nêu gương, chứ không phải là hành vi vi phạm.
17 Tháng Tư 2024
ngoại giao của nước VNcs tùy theo từng thời điểm, có thể khi công bố Sách Trắng Quốc Phòng năm 2009 thì TQ chưa có những hành vi manh động hung hăng như hôm nay, thế nhưng khi công bố lần thứ hai năm 2019 khi TQ gia tăng cường độ lấn chiếm thì chủ trương của Việt Nam vẫn không thay đổi, điều đó đặt ra một câu hỏi là liệu nhà cầm quyền csVN vẫn chấp nhận không thay đổi đường lối quốc phòng trong khi chủ quyền quốc gia đang bị đe dọa nhằm đổi lấy một nền hòa bình nhu nhược, yếu ớt, và sự độc lập đang bị chỉ trích khi dân chúng nhìn thấy giới lãnh đạo TQ xem đảng csVN như thủ hạ của mình...
17 Tháng Tư 2024
Ở tấm thứ nhất, hình một viên cảnh sát mặc bộ quần áo màu kem, nón kết cũng màu kem là điều hoàn toàn sai. Đồng phục của cảnh sát VNCH là áo trắng, quần xám, áo 2 túi, nút áo trên gần sát cổ, không hở cổ hoặc phanh ngực, bên trên túi phải có bảng tên, tay áo trái có huy hiệu cảnh sát. Nón kết cũng trên trắng, viền xám ở dưới. Huy hiệu có dòng chữ Tổ Quốc, Công Minh, Liêm Chính khác với huy hiệu của quân đội là Tổ Quốc, Danh Dự, Trách Nhiệm. Cái chào tay của người trong hình cũng sai không đúng quân phong, quân kỷ. Khi chào, lòng bàn tay phải úp xuống, ngón cái hơi quặp lại, 4 ngón còn lại duỗi thẳng khép vào nhau, cánh tay...
12 Tháng Tư 2024
Hai nhóm gồm hơn 30 nhà lập pháp Mỹ hồi cuối tháng 1 đã gửi các bức thư chung tới Bộ trưởng Raimondo để kêu gọi chính quyền Biden không công nhận quy chế kinh tế thị trường cho Việt Nam. Họ lập luận rằng Việt Nam không đáp ứng các yêu cầu về thủ tục để thay đổi tình trạng và cho rằng việc cấp quy chế này cho quốc gia Đông Nam Á sẽ là “một sai lầm nghiêm trọng.” Kể từ năm 2002, khi Mỹ bắt đầu vụ điều tra chống bán phá giá đầu tiên đối với cá phi lê đông lạnh nhập từ Việt Nam, Washington coi quốc gia Đông Nam Á là một “nền kinh tế phi thị trường.” Trong 21 năm qua, Mỹ đã áp thuế chống phá phá giá đối với nhiều mặt hàng...
11 Tháng Tư 2024
Suy nghĩ gần giống như Phan Châu Thành, Minh Tâm Lê: Hy vọng sắp tới, khi ngắm tượng, nhân dân Nghệ An sẽ khơi dậy được sự tự hào truyền thống, không còn ‘xin gạo cứu đói khi giáp hạt’, không còn chứng kiến những thảm cảnh đau lòng như con em chui vào container” để sang lao động ở Anh, ở châu Âu, không còn cảnh leo hàng rào ở biên giới Mexico - Mỹ để thế lực thù địch, phản động bôi nhọ. Tin tưởng vào một ngày mai tươi mới
10 Tháng Tư 2024
Chủ trương “đảng hóa các tổ chức người Việt ở nước ngoài” là một chính sách từ thập niên 80 nhưng đảng giả bộ như không biết nên đã tìm cách phủ nhận: “Thậm chí các đối tượng còn rêu rao rằng, Việt Nam đang tìm cách “đảng hóa” với cả những hội, đoàn trong tương lai mà Đảng hậu thuẫn tại hải ngoại! Các đối tượng cố tình xuyên tạc, vu cáo rằng kể từ Nghị quyết 23-NQ/TW ngày 12/3/2003 về phát huy sức mạnh đại đoàn kết toàn dân tộc đến Nghị quyết 36-NQ/TW ngày 26/3/2004 về công tác đối với người Việt Nam ở nước ngoài được triển khai “thực chất là những chiêu trò ru ngủ giả hiệu dân chủ”!
08 Tháng Tư 2024
Để trả lời vấn nạn này, trước hết chúng ta nhận xét ngay rằng, tuy hiện giờ CSVN tôn CSTQ là quan thầy, tuy nhiên trong tương quan giữa quân đội và công an thì quân đội CSTQ giữ vai trò vượt trội hệ thống công an. Các cấp bậc chính thức trong công an TQ không rập khuông quân đội, như công an Việt nam. Tuy công an TQ cũng giữ vai trò kiểm soát nhân dân, nhưng uy tín thấp hơn quân đội rất nhiều. Tình trạng tại Việt Nam thì ngược lại. Bộ trưởng công an Tô Lâm và guồng máy công an hầu như làm lu mờ quân đội và mọi khía cạnh khác của bộ máy công quyền. Chỉ cần nhìn vào con số 2 triệu công an bán chuyên trách mà Tô Lâm....
04 Tháng Tư 2024
Dân đóng thuế để trả lương cho cơ quan công quyền, công an…. Để bảo vệ cho họ. Nhưng cơ quan công quyền, công an lại thất trách, không lo bảo vệ nhân dân, mà chỉ lo đi bảo vệ Đảng. CA báo kê các vụ cướp đất, cướp nhà, bảo vệ bọn quan chức tham nhũng, bắt bớ, đánh đập dân lành. Nhiều cái ch.ết của người dân trong đồn công an khi họ được mời lên làm việc…đã nói lên được bản chất man rợ, ác ôn của chúng! Đừng hỏi tại sao dân mất lòng tin nơi đảng! Lòng tin là một thứ xa xỉ của nhân dân đối với Đảng và chính quyền!
02 Tháng Tư 2024
Lý do QĐND viết như thế vì ai cũng biết Chủ nghĩa Cộng sản đã “tiêu diệt con người và xã hội Việt Nam” kể từ khi ông Hồ du nhập vào Việt Nam năm 1930. Trong 94 năm có mặt trên đất nước, đảng CSVN đã gây ra hai cuộc “nội chiến huynh đệ tương tàn”, ròng rã 30 năm 1945-1975 làm mất đi khối nhân lực trên 4 triệu con người, đất nước bị tàn phá không lời nào tả xiết. Vì vậy, khi có khuynh hướng chống lại để bảo vệ đất nước thì các cơ quan thông tin chủ chốt của đảng đã kiên quyết - bảo vệ Chủ nghĩa Cộng sản gắn liền với tư tưởng Hồ Chí Minh đế được tiếp tục lãnh đạo. Hơn ai hết, họ cũng biết rằng nếu tách riêng “tư tưởng Hồ Chí Minh ra...
02 Tháng Tư 2024
Hai tháng kể từ khi nhân vật số hai của Công an Trung Quốc xuất hiện ở Hà Nội, ngày 11/3/2024, người phát ngôn Bộ Ngoại giao Bắc Kinh đã không còn úp mở, thẳng thừng cảnh cáo Hà Nội: ‘Việc tham gia các khối có mục đích ‘đối đầu’ và ‘bè phái’ là không phù hợp’ (4), ngay sau khi Việt Nam và Australia vừa thiết lập quan hệ CSP. Giới quan sát nhận định rằng lời cảnh báo như vậy cho thấy sự lo ngại của Bắc Kinh giữa các nỗ lực của Hà Nội muốn mở rộng các quan hệ đa phương. Bắc Kinh tiếp tục dạy khôn Hà Nội: ‘Không bao giờ được trở thành bên ủy nhiệm cho bất kỳ phe phái nào và không bao giờ được lao vào vòng xoáy cạnh tranh...
30 Tháng Ba 2024
Còn chuyện có gắng làm ra vẻ trung lập của mình qua vụ tổ chức Hội Nghị Hoa Kỳ và Bắc Hàn dưới thời TT. D. Trump hay đề xuất làm trung gian hòa giải TQ- Mỹ của ông Sơn mới đây chỉ là trò tào lao, bởi vì không riêng gì nước Mỹ mà cả thế giới đều thấy được đảng csVN đã chọn phe theo trục ác khi chỉ đạo cho Đại Sứ Đặng Hoàng Giang tại LHQ 3 lần bỏ phiếu trắng không lên án nước Nga xâm lăng Ukraine. Vì thế Ngoại Trưởng Bùi Thanh Sơn có cố gắng dùng ba tấc lưỡi để thuyết khách như Tô Tần năm xưa cũng khó mà lừa được ai, bởi vì sau chuyến công du Mỹ ông ta lại có buổi hội đàm cùng tên Ngoại Trưởng cáo già Vương Nghị tại Bắc Kinh!.