Tản mạn về những người bất đồng chính kiến
Hiện Hữu
Phải khẳng định là xã hội nào cũng cần phải có những người bất đồng chính kiến mà đặc biệt là đối với xã hội Việt Nam thì có thể nói là HOÀN TOÀN phải cần những người bất đồng chính kiến. Tại sao lại nói là hoàn toàn cần những người bất đồng chính kiến ở Việt Nam?
Trước hết chúng ta có thể hiểu rằng những người bất đồng chính kiến ở những quốc gia mà công dân của họ được đảm bảo quyền tự do dân chủ thì đối với những quốc gia này thì những người bất đồng chính kiến là những người được xem là có quan điểm về chính trị khác với quan điểm của nhà nước, khác với các đảng chính trị nếu như là tại những quốc gia chủ trương đa nguyên đa đảng hoặc là khác với một chủ trương, chính sách cụ thể nào đó của nhà nước.Những người ở quốc gia này có quyền được thể hiện sự khác biệt về quan điểm của mình đối với nhà nước mà họ vẫn không bị bắt giam, bỏ tù, đe dọa đến tính mạng bởi nhà cầm quyền.
Thiết nghĩ rằng những người bất đồng chính kiến là những nhân tố mới của một xã hội, một đất nước. Nếu trông vào lịch sử thế giới thì ta chúng ta có thể nhận ra rằng đã có những tấm gương về bất đồng chính kiến điển hình đã xuất hiện thường trực trong lịch sử và là đại diện cho bánh xe của lịch sử tiếp tục chuyển động về phía trước, ví như ở phương Tây vào hàng trăm năm trước khi mà quyền lực của giáo hội bao trùm lên toàn Châu Âu trong suốt một thời gian dài với những tín điều của họ thì đến một thời điểm nào đó thì lịch sử lại xuất hiện những người có quan điểm ngược lại với giáo hội, có khuynh hướng đe dọa đến vị thế của Giáo hội và bản thân những người đó sẽ gặp nguy hiểm bởi giáo hội lúc bấy giờ, ở thời kỳ này thì những nhà khoa học như Copernicus, Galilei, Kepler là những ví dụ điển hình nhất, nhưng những đóng góp của họ cho kho tàng khoa học là không thể chối cãi. Ngay cả trong lòng truyền thống tôn giáo lúc thì chúng ta thấy Martin Luther là người khởi xướng cho phong trào Cải Cách tôn giáo, là một phong trào đối lập với uy quyền và đây là biểu hiện điển hình cho sự xét lại các tín điều của Giáo hội lúc bấy giờ, từ đó mới hình thành nên tôn giáo Cải Cách và tồn tại cho đến nay.Những nhân vật như vừa nêu, ta hoàn toàn có thể xem họ là những người bất đồng chính kiến và những người đó chỉ là vài khuôn mặt điển hình và chúng ta còn có chỉ ra hàng loạt những khuôn mặt khác theo chiều dài lịch sử, có thể nói bản thân lịch sử được đi đến đâu là có sự xuất hiện của những con người chứa đựng yếu tố mới lạ, họ đã xuất hiện và làm thay đổi cục diện lịch sử, của chính trị - xã hội của một quốc gia – dân tộc.
Lịch sử Việt Nam cũng tương tự như vậy, luôn chuyển động, như vậy thì người bất đồng chính kiến được sinh ra qua hàng thế hệ. Ngay cả bản thân Đảng Cộng sản, là đảng cầm quyền duy nhất, độc tôn quyền lực ở Việt Nam hiện nay cũng là một lực lượng đối lập với nhà cầm quyền đô hộ nước ta trước kia và ngay cả trong cuộc chiến tranh với quốc gia VNCH ở miền Nam thì những người ủng hộ hay là có cảm tình với chủ nghĩa Cộng sản ở miền Nam cũng hoạt động như là lực lượng đối lập với chính quyền VNCH một cách bí mật hoặc công khai, có thể thấy xã hội miền Nam trước 75 phải tự do đến mức nào mới có thể cho phép những người bất đồng chính kiến được tự do biểu lộ chính kiến của họ, trong ký ức của những người từng sống vào thời kỳ đó thì những cuộc biểu tình chính trị là cực kỳ sôi nổi trong lòng đô thị ở miền Nam khi đó, nhờ vậy mà những người Cộng sản mới có thể có thể khuếch trương lực lượng của họ và mới dẫn đến cái ngày 30/4/1975. Như vậy có thể nói những người bất đồng chính kiến bị xem là “bất bình thường,có vấn đề” đối với nhà cầm quyền, với Đảng Cộng sản hôm nay thì trong quá khứ chính họ là những người bất đồng chính kiến và bây giờ họ không cho phép ai được bất đồng chính kiến với họ nữa và bây giờ chúng ta vẫn nghe tin là luôn có những nhà bất đồng chính kiến bị nhà cầm quyền bắt bớ, tống giam, quấy nhiễu chỉ vì họ đã phát ngôn những quan điểm ngược lại với chính quyền, có thể nói đây tiếp tục là những gì mà lịch sử đã cho thấy giữa cái tiến bộ, cái mới với cái bảo thủ, trì trệ ở Việt Nam.
Những người bất đồng chính kiến hiện nay ở Việt Nam là gắn liền với bức xúc của họ và cũng là bức xúc của cả xã hội đối với tình hình đất nước nhưng tựu chung lại là những người bất đồng chính kiến tại Việt Nam làm những công việc mang tính xã hội như quan sát, bình luận, phản biện những hiện tượng về chính trị - xã hội, những chính sách của nhà nước đối nội lẫn đối ngoại, lên án những biểu hiện thi hành quyền lực một cách vô lý của nhà nước đối với các cá nhân và xã hội, quan trọng hơn hết là những người bất đồng chính kiến quyết liệt đấu tranh cho tự do - dân chủ - nhân quyền ở Việt Nam, đó là những giá trị cao nhất mà họ muốn mang đến cho đất nước, thiết nghĩ những mục tiêu này là hoàn toàn chính đáng và hợp lý đối với Việt Nam.Như trên đã nói, đối với những quốc gia đảm bảo về tự do - dân chủ - nhân quyền cho công dân thì những người bất đồng chính kiến hoàn toàn được tự do thể hiện quan điểm của mình mà không hề gặp phải bất kỳ điều gì từ nhà cầm quyền nhưng ở Việt Nam thì chúng ta vẫn nghe rằng những người bất đồng chính kiến vẫn còn bị bắt, bị gây khó dễ, bị sách nhiễu hàng ngày, hàng giờ, hàng năm bởi nhà cầm quyền thì chứng tỏ đã có sự khiếm khuyết về những giá trị trên nên bây giờ họ đứng lên đấu tranh cho những giá trị đó thì là điều tất yếu thôi, đó cũng là vì sự tiến bộ của đất nước và đây cũng là lý do vì sao hơn bao giờ hết Việt Nam hiện nay rất cần sự có mặt của những người bất đồng chính kiến, phải làm sao cho hiện tượng bất đồng chính kiến không còn là một sự “bất bình thường” nữa là mà phải được thừa nhận như là một điều hiển nhiên của một quốc gia.
Hiện Hữu
(*) Bài viết thể hiện quan điểm riêng của tác giả
nguồn: https://www.danluan.org/tin-tuc/20170703/tan-man-ve-nhung-nguoi-bat-dong-chinh-kien