GIỚI THIỆU SÁCH MỚI
ANGKOR SỰ THẬT CUỘC CHIẾN
Quyền Được Biết
Trang tin Quyền Được Biết xin trân trọng giới thiệu đến bạn đọc khắp thế giới một tác phẩm mới có tựa đề: "Angkor Sự thật cuộc chiến" của Nguyên Anh, một cây viết tự do tranh đấu cho Việt Nam.
Đây là một cuốn tiểu thuyết được viết theo dạng hồi ký của chính tác giả trong đó chứa đựng những câu chuyện thương tâm về một thế hệ trẻ tại miền Nam Việt Nam sau ngày 30/04/1975 bị ép buộc phải cầm súng đi xâm lăng quốc gia láng giềng Campuchia; trong đó có một chút lãn mạn của Sài Gòn; có những cái chết thương tâm của những thanh niên tìm đường vượt thoát khỏi đội quân cộng sản để tìm tự do và những sự thật man rợ nhất mà loài người chưa hề nghĩ đến.
Thế giới đa phần chỉ nghĩ đến cuộc chiến giữa hai miền Nam - Bắc trước 1975 và gần như không biết tới cuộc chiến kéo dài 10 năm từ 1979 cho đến 1990, do đó tác phẩm này sẽ là một tác phẩm chấn động thế giới khi biết được lý do vì sao mà Việt Nam xâm lược CPC trong đó hơn 100.000 binh sỹ đã bỏ mạng và hơn 20.000 người phải mang thương tật vĩnh viễn.
Khác với những tác phẩm khác của các nhà văn trong nước viết về CPC, cuốn tiểu thuyết "Angkor Sự thật cuộc chiến" sẽ đưa bạn đọc quay ngược thời gian trở về Việt Nam những năm 80 của thế kỷ 20 trong đó nổi lên những thân phận con người khốn khổ dưới sự cai trị bạo tàn của cộng sản, bạn đọc sẽ thấy được những sự thật bị bưng bít và bị dấu diếm đến cho tận hôm nay.
Để thỏa mãn tham vọng bành trướng làn sóng Đỏ ra các quốc gia Đông Nam Á, Hà Nội đã hy sinh nhiều sinh mạng nhằm dựng lên đế chế cộng sản Hieng Samrin - Hun Sen với mong muốn chúng sẽ là những đàn em trung thành thế nhưng ngày nay chính cái chính phủ bù nhìn do họ dựng lên đã đi theo trục Trung Quốc phản bội lại Việt Nam vì thế cuộc chiến Việt Nam - Campuchia chính là một quyết định sai lầm và ngu ngốc khi thế giới quay lưng cấm vận; một yếu tố dẫn đến việc thua sút các quốc gia trong khu vực hàng trăm năm phát triển hôm nay.
Cuốn sách: "Angkor Sự thật cuộc chiến" đang trong giai đoạn chỉnh sửa hậu kỳ, khác với những ấn phẩm trước của Nguyên Anh; tác phẩm này sẽ công bố ngày hoàn thành; mời gọi các nhà xuất bản từ Hoa Kỳ, Châu Úc và Châu Âu mua bản quyền theo số lượng ấn bản phát hành hoặc phát hành độc quyền; sau đó sẽ được xuất bản bản tiếng Anh để phát hành khắp thế giới.
- Các nhà xuất bản mong muốn tham gia xin vui lòng gửi điện thư tới BBT. Quyền Được Biết theo địa chỉ quyenduocbiet@gmail.com để nhận thông tin trao đổi và ký kết hợp đồng cùng chính tác giả.
- Các tác giả cộng tác có bài viết trên trang tin Quyền Được Biết sẽ nhận được sách biếu với chữ ký của tác giả đề tặng, xin vui lòng gửi địa chỉ nhận sách ngoại trừ các tác giả đang sinh sống tại Việt Nam.
Kính mời bạn đọc thưởng thức một trích đoạn trong cuốn sách: "Angkor Sự Thật Cuộc Chiến" của tác giả Nguyên Anh:
Tôi đi hành quân cùng các đơn vị bộ binh, tổ của tôi gồm thiếu úy Chuẩn, một sỹ quan mới ra trường chưa hề tham chiến, còn tôi sử dụng máy truyền tin để gọi pháo về căn cứ bắn yểm trợ cho các đơn vị bộ binh, một thằng lính có nhiệm vụ bảo vệ cho cả nhóm với khẩu AK, trang bị của thiếu úy Cầu chỉ có khẩu súng lục K54 trông thật nhỏ bé nơi chốn này, còn tôi ngoài cái máy truyền tin cồng kềnh thì không đem theo bất cứ vũ khí sát thương nào ngoài cái lưỡi lê quen thuộc, một bình ton đựng nước và cái khăn lau mặt dùng để trùm đầu chống cái nắng như cháy da của cái xứ này.
Sau khi nằm im tại chỗ lực lượng quân đội cộng sản Việt Nam bắt đầu rơi vào tình trạng lúng túng, hổn loạn, những viên đạn cối rơi xuống như mưa, những tấm thân người lính bay lên cao và rớt xuống không trọn vẹn đã đập vào mắt tôi làm cho thần kinh của tôi như tê liệt…những người chiến sỹ trẻ ấy mới hôm qua vẫn đi ngang qua tổ truyền tin chúng tôi nói cười vui vẻ, thậm chí còn có những binh sỹ bông đùa với tôi hồn nhiên, họ vẫy tay chào và nói lớn:
- Đồng hương ở lại nhé, bọn này đi vào chiến trường đây, tớ không về cậu nhớ nhắn với người yêu của tớ là tớ yêu nàng ấy lắm…
Những khuôn mặt ấy tôi không bao giờ thấy lại lần thứ hai, mấy ngày sau hàng loạt chiếc xe Molotova chở xác của họ ra, thân xác của họ được chất thành đống như cá mòi, chỉ còn những bàn chân với đôi giày vải nhô ra khỏi thùng xe, những cái chết mà không có mùi máu, chỉ có mùi tử khí thối rửa lâu ngày, gần một tiểu đoàn chết khát trong rừng già, có cái sự thật nào kinh khủng hơn?
Tôi bàng hoàng gần như tê liệt hệ thần kinh khi tình cờ mình lại là một chứng nhân cho một sự thật trần trụi về một kế hoạch nướng quân ngu ngốc…
Tôi vẫn tiếp tục lún sâu vào cuộc chiến khi phải theo những đơn vị bộ binh hành quân, chỉ có khác người lính bộ binh là chúng tôi độc lập hoạt động và luôn ở tuyến sau gần các tiểu đoàn, nhưng ở vị trí này tôi đã thấy rõ nhiều cái chết thương tâm của các binh sỹ trẻ với lối điều quân man rợ của những người chỉ huy quân đội Việt Nam.
- Yêu cầu các đồng chí gọi pháo bắn ngay, chúng tôi cần yểm trợ khẩn cấp!
Một tiểu đoàn trưởng hét lớn vào mặt tay thiếu úy chỉ huy của tôi, mau chóng thiếu úy chấm tọa độ và đưa cho tôi, lúng túng mất mấy giây tôi mới có thể nhớ được mình phải dùng ám thoại để gọi cho đơn vị pháo binh đang ở tít mù phía sau…
Tiếng đề pa của quả đạn 130 li vọng lên, một âm thanh như xé rách bầu trời và viên đạn rơi xuống gần mục tiêu của bọn PolPot, tôi gọi máy điều chỉnh một lần nữa theo lệnh của Thiếu úy và lần này hàng loạt tiếng nổ rung trời, những cột lửa tóe lên trông thật nhức mắt, những kho đạn nổ kéo theo tiếng nổ phụ, những cột lửa cao ngất trời cho biết pháo binh đã bắn trúng mục tiêu vào căn cứ của địch.
Ngay lúc đó tiếng thét xung phong vang lên, tên đại úy có mái tóc rễ tre móc từ bên hông ra khẩu K54, hắn lên đạn đánh rốp và hối thúc những người lính bộ binh đang nằm mẹp dưới đất tiến lên xung trận, những người lính Việt Nam với bộ quần áo màu xanh cứt ngựa lập tức đứng dậy cùng thét vang hai chữ “xung phong” và bắn từng tràng dài AK theo bước tiến của mình, lúc này không còn có bài bản nào, cách bắn nào đúng theo công thức, lúc này là lúc để đem cái chết cho người khác hay họ sẽ đem đến cho mình; tất cả đều không biết; chỉ biết nhắm thẳng căn cứ của bọn Khmer Đỏ mà đánh…
Những bước chân của người lính cộng sản Việt Nam mau chóng khựng lại khi tàn quân PolPot lấy lại tinh thần sau cuộc pháo kích, từ dưới hầm chúng bật dậy và lao vào công sự chiến đấu, những làn đạn đại liên đan xen nhau quất thẳng vào những người lính có trang phục mỏng tang, hàng chục thân xác quỵ xuống, những mảnh thịt bị xé toạc và bắn vào không khí như một bản trường ca uất hận của tử thần.
Tên đại úy hò hét khan cả giọng nhưng các người lính vẫn nằm mẹp không chịu tiến lên, họ cảm thấy rằng thân xác của mình chỉ là phù du nhỏ bé trước sức mạnh của phía đối diện, một vài người nhổm dậy chạy tiến lên mấy bước đã nhanh chóng bị tiêu diệt trước cơn mưa đạn từ bên kia chiến tuyến, bọn tàn quân đã điều chỉnh tác xạ chính xác vào đội quân đang trơ trọi giữa cánh đồng!
- Tôi bảo xung phong, đồng chí có nghe không?
Người lính bộ binh trẻ tuổi nhìn tên đại úy với con mắt lạc thần, anh ta hiểu rằng khi mình đứng lên đồng nghĩa với cái chết, nước đái của anh ta thấm ướt cái quần kaki nội hóa và anh tiếp tục nằm lì cố thu mình thật nhỏ bé nhằm tránh những viên đạn đang bay đến.
Tên đại úy lom khom đợi vừa dứt một loạt pháo cối liền phóng tới bên người lính, hắn dùng hết sức bình sinh đá mấy cái thật mạnh vào lưng anh ta nhưng có lẽ tinh thần của người quân nhân đã không còn khi phải chứng kiến sự khủng khiếp của chiến tranh cho nên anh cố nằm im chịu đựng những cú đá từ thượng cấp của mình, điên tiết lên tên đại úy binh chủng bộ binh của một sư đoàn có phiên hiệu biên phòng lôi cổ áo anh dậy xô anh chúi mũi về phía trước và ngay lập tức hắn bắn thẳng vào người lính của mình nhiều phát súng K54, người lính giẫy lên vài cái rồi nằm im bất động, những người lính nằm quanh đó sợ hãi đồng loạt nhỏm dậy thét gào xung phong và chạy lên phía trước, từ đằng sau tên đại úy lúc thúc chạy sau mắt láo liên quan sát xem có người lính nào của mình lẫn trốn không chịu tham chiến, tôi chỉ đứng cách họ chưa đến 100 mét cho nên đã chứng kiến toàn bộ diễn tiến của sự việc, chúng tôi cũng theo lệnh chỉ huy của mình vận động lên theo kịp nhịp tiến quân, khi đi ngang qua người lính trẻ tôi thấy con mắt anh mở trừng trừng, trong con mắt đó có sự sợ hãi, sự phẩn uất, vì có lẽ những giây phút cuối cùng anh biết cái chết của mình đến từ sau lưng; từ đồng chí; từ cấp chỉ huy của mình, tôi kịp dừng vài giây ngắn ngủi để dùng bàn tay run rẩy của mình vuốt mắt cho anh; nhưng rất tiếc đôi mắt của anh đã không nhắm lại; dĩ nhiên với một cái chết trẻ, chết oan khuất như thế người chiến sỹ kia sẽ không bao giờ chịu nhắm mắt, có lẽ tôi cũng sẽ như anh nếu cùng chung số phận...
The book you oder ii not available at this time.
We will let you know when this creation complete.
Regard
Admin
I would like to order this book: ANGKOR SỰ THẬT CUỘC CHIẾN
if you have in stock please let me know.
Thanks!