Khi Lưỡng Đảng Đối Lập Không Thống Nhất (P2)

02 Tháng Sáu 202110:16 CH(Xem: 846)

                    Khi Lưỡng Đảng Đối Lập Không Thống Nhất (P2)


1_2 New york                                                                 Hình Internet



Trần Công Lân




Tự do tôn giáo

Nghe thì có lý lắm vì thuở lập quốc, các nhà sáng lập nước Mỹ cũng chưa giải quyết được vấn nạn tôn giáo (Là gì? Tại sao xuất hiện? Nhu cầu của con người, xã hội...) nên chấp nhận "in the God we trust" (vì lúc đó chỉ có Công Giáo: Christian, Evangelical) trong Hiến Pháp. Họ đã không nhìn thấy sau này các người di dân đã đem tôn giáo riêng của họ đến đất Mỹ và trong đó Hồi Giáo đã có hệ phái với mầm mống quá khích (gây chiến tranh tôn giáo để chinh phục toàn cầu) và sau thế chiến thứ hai thì hiểm hoạ Trung Đông xuất hiện với sự lập quốc của người Do Thái tại trung tâm các nước Ả Rập mà Hồi Giáo và Do Thái Giáo có lịch sử xung đột truyền kiếp. Cũng như khi lập quốc, nước Mỹ chưa có nạn kỳ thị. Sự tiêu diệt dân da đỏ coi như sự tự vệ. Nhưng sau này cuộc nội chiến vì vấn đề nô lệ Phi Châu đã để lại vết thương kỳ thị chủng tộc ăn sâu vào dân Mỹ trắng tại các tiểu bang miền Nam. Nạn kỳ thị sau 300 năm vẫn chưa chấm dứt thì biến cố 9/11 đưa đến sự kỳ thị Hồi Giáo. Khi chủ trương của lưỡng đảng không phải giải quyết tận gốc vấn đề mà để dùng như sân khấu tranh giành quyền lực: lợi dụng mọi xung đột để lôi kéo sự ủng hộ của người dân mỗi mùa bầu cử.

Khi các nhà chính trị, ông toà đặt tay lên Kinh Thánh để tuyên thệ nói thực, thực lòng phục vụ nhân dân, tổ quốc thì khi người khác đặt tay lên kinh Koran để tuyên thệ tương tự cho cùng một tổ quốc, nhân dân Mỹ thì cái gì sẽ xảy ra?

Hạn chế di dân

Nước Mỹ là quốc gia thành lập bởi những người di dân, những người nghèo, cùng khổ, hết đất sống tại Âu Châu đành phải liều lĩnh đi tìm đất mới. Khi tìm ra châu Mỹ (Bắc Mỹ) thì đất quá rộng, khai thác không xuể nên phải mua nô lệ từ Phi Châu sang. Các người di dân tiếp tục đến Mỹ qua hình tượng Nữ Thần Tự Do tại Nữu Ước. Luật hạn chế di dân có từ 1917. Nước Mỹ khai thác di dân qua 2 mặt: chất xám và sức lao động để phát triển kinh tế. Là những người nghèo khổ đến Mỹ, nếu có trí óc sẽ phát huy để xây dựng đời sống mới. Nếu là người thường thì cũng cố lao động, làm đủ mọi việc để con cháu có tương lai sau này. Giấc mơ làm giàu trên đất Mỹ (American dream) được nhét vào đầu của mọi người di dân nhưng không ai để ý "chủ nhân" của đất Mỹ (người da đỏ) bị cô lập, bạc đãi và giam lỏng tại những khu vực hẻo lánh. Tại sao nước Mỹ đấu tranh cho nhân quyền trên khắp thế giới mà ngay tại sân sau (back yard) thì lại quên dân da đỏ (Native American). Trong khi nước Úc đã phải công nhận sự hồi phục người thổ dân (Aboriginal people) như là công dân Úc và được hưởng mọi quyền lợi như dân da trắng. Vậy tại sao nước Mỹ (các chính trị gia) còn tránh né?

Câu hỏi: Tại sao Mỹ (chính phủ, quốc hội) không giải quyết vấn đề di dân bất hợp pháp tại biên giới? Hãy nhìn vào quyền làm chủ (private ownership): nếu dân Mỹ làm chủ thì ai làm công? Ai lau chùi cầu tiêu, dọn dẹp cửa hàng, làm vườn, rửa chén nhà hàng, khách sạn, khuân vác, hái rau trái nơi nông trại?

Dĩ nhiên có người di dân hợp pháp. Họ được huấn luyện về đời sống xã hội Mỹ, học ngôn ngữ, tập tục, tìm việc làm, nơi cư ngụ... và dĩ nhiên họ biết quyền lợi, bổn phận của họ như một công dân Mỹ. Và như vậy họ sẽ tìm cách tiến thân chứ không bao giờ chịu làm công (lao động suốt đời). Chỉ có người di dân lậu, sợ bị bắt trả về xứ thì mới chịu sự bóc lột, hà hiếp của các chủ tiệm, công ty, nông trại.... Có như vậy, xã hội Mỹ mới có sản phẩm rẻ (rau, trái, nông phẩm) và khi giàu có thì dân Mỹ có tiền ủng hộ các sinh hoạt chính trị. Các nhà chính trị Hành Pháp và Lập Pháp biết vậy nên chẳng thật tâm giải quyết vấn nạn di dân cho đến khi có nạn khủng bố (sự đe doạ của nạn buôn lậu ma tuý không thức tỉnh giới chính trị Mỹ) và vấn đề di dân trở thành khúc xương mắc cổ cho nền kinh tế và chính trị Mỹ.

Cứ nói về hạn chế di dân (hợp pháp) thì giới thương mại, các công ty hay nông trại ai sẽ có quyền ưu tiên? Tại sao tại các Âu Châu hay Nhật khi có người thất nghiệp thì có tổ chức đưa người về nông trại (luôn luôn thiếu nhân lực) làm việc. Nhưng tại Mỹ thì người thất nghiệp luôn luôn đòi hỏi việc làm tốt hơn (vì không muốn làm công việc tạm bợ) và không muốn xuống cấp (làm việc ít quyền lợi, giá trị) cho dù không có năng khiếu (skill) chuyên môn. Khi người bản xứ (dân Mỹ) không chịu làm thì phải cho di dân đến để làm thay vì họ sẵn sàng làm bất cứ công việc gì trên đất Mỹ. Vậy thì tại sao hạn chế di dân (hợp pháp)? Nhưng lại không (quyết tâm) ngăn chặn di dân bất hợp pháp?

Cắt giảm các quy định kiểm soát trong kinh tế

Trong xã hội dân chủ nếu để các sinh hoạt kinh tế phát triển tự do (làm giàu) mà chính quyền đừng can thiệp nghe ra có lý lắm nhưng thực tế không phải vậy. Các nhà kinh tế thị trường (tư bản) hở miệng ra là nói đến "cung" và "cầu" cho có vẻ trí thức chứ thực ra chỉ là "Tham-Sân-Si" mà thôi. Kinh tế là thương mại và tài chính. Thương mại là buôn (mua) và bán lấy lời để kiếm sống. Khi chưa đủ kiếm sống thì con buôn làm đủ mọi cách để lấy lòng khách hàng qua quảng cáo. Nhưng khi đủ sống thì lại muốn giàu thêm và phát sinh các trò xảo thuật (coupons, fine print, credit, voucher, points return...); những khi có xung đột giữa công ty và khách hàng thì ai sẽ thắng? Cá nhân có đủ phương tiện (cố vấn pháp luật, luật sư, thời gian...) để tranh tụng với công ty? Khi công ty bị ăn cắp tin tức (hacker) về khách hàng thì khách hàng có thể làm gì với sự vô trách nhiệm của công ty? Hay chính công ty (ngân hàng) đem lý lịch, hồ sơ của khách hàng đem bán cho các công ty khác khai thác (tài chính, sức khoẻ, lịch sử hoạt động...) mà nếu không có chính quyền can thiệp thì ai có thể ngăn chặn giới tư bản bóc lột con người? Chúng ta đã thấy các nhà làm luật bị mua chuộc bởi sự vận động của các đại công ty và chụp mũ những ai chống đối là xã hội chủ nghĩa (socialist).

Từ Saving & Loan với Junk bond thời Reagan (1983) cho đến thời Bush II (2008) khủng hoảng tài chính thì các ngân hàng được cứu trợ, các hãng máy bay được cứu trợ bạc tỷ. Dĩ nhiên các xếp lớn vẫn lãnh lương đầy đủ trong khi công ty gần sụp tiệm. Tuy được nhà nước cứu trợ nhưng các hãng, công ty vẫn sa thải nhân viên. Người còn lại phải làm gấp 2, 3 để thay thế người thất nghiệp. Như thế, cuối năm, công ty có lời và xếp lớn được thưởng hàng chục triệu. Lý do phải cứu các hãng, công ty vì đó là nơi duy trì công ăn việc làm cho người dân. Bao nhiêu người dân thất nghiệp để đổi lại sự "cứu sống" các công ty?

Cũng như sự tranh biện về giảm bớt các luật lệ kiểm soát các công ty, hãy để họ tự kiểm soát. Bằng chứng là khi các ngân hàng, công ty tín dụng (credit card), hãng máy bay, điện thoại, xăng dầu... đồng loạt lên giá, tăng lãi suất thì Quốc Hội gọi ra điều trần. Các giám đốc công ty viện cớ ABC và rồi huề tiền. Dân đen ráng chịu.

Tự do mậu dịch

Tự do mậu dịch hay tự do bóc lột? Nhớ lại thời Reagan 1983 bắt đầu với tự do mậu dịch (NAFTA). Dĩ nhiên khi thương thuyết với Canada và Mexico thì Mỹ phải đưa ra những nhân vật tài giỏi, khôn ngoan để quyết định lợi, hại. Vậy thì tại sao đến thời Trump (cũng là Cộng Hòa) thì lại huỷ bỏ, đòi làm lại? Lấy cớ là hiệp ước đã ký không công bằng cho Mỹ? Vậy hoá ra những ai đại diên Mỹ ký NAFTA là ngu xuẩn, là con nít nên để nước khác gạt hay sao? Hay là vì sau khi ký kết, các nước khác đã nỗ lực cải thiện làm ăn để kiếm lời trong khi Mỹ thụt lùi và nay đổ thừa là không công bằng (not fair)? Khi bạn không bóc lột (kiếm lời) qua mậu dịch thì đối phương sẽ thủ lợi vì thế mà Mỹ rơi vào lỗ lã (trade deficit). Nhưng vì nước Mỹ là thị trường tiêu thụ rộng lớn và có quân đội mạnh nên chẳng ai muốn gây hấn. Và đó chính là điều giới tư bản lợi dụng để lãnh đạo thế giới: làm giàu (dùng thiểu số nhà giàu như mồi nhử con người chạy theo) và mạnh (dùng sức mạnh quân đội để bảo vệ kinh tế). Tất cả chuyện sản xuất (cung-cầu), môi sinh, nhân quyền ... chỉ là những mặt khác của tư bản để lũng đoạn xã hội tạo cho con người một giấc mơ hạnh phúc giả tạo vì một khi thành công thì trở thành những nhà hảo tâm (philanthropy) bỏ tiền ra làm việc từ thiện, công ích cho nhân loại. Vậy thì đích thực của giấc mơ làm giàu là gì? Vậy tự do mậu dịch để nước giàu bóc lột nước nghèo rồi cuối cùng là gì?

Khi kinh tế thất bại (qua mậu dịch) thì dân nước nghèo bỏ đi tỵ nạn kinh tế như các nước Phi Châu tràn sang Âu Châu và các nước Trung Mỹ tràn sang Mỹ. Đó là hậu quả của tự do mậu dịch hay sao? 

Thế nào là đủ? Bình sản kinh tế như Lý Đông A đã nói có giải quyết được chăng?

Cắt giảm hay loại bỏ đặc quyền, đặc lợi

Tại các quốc gia tân tiến, màng lưới an sinh xã hội được thiết lập để giúp đỡ những người không may mắn: sinh ra với tật nguyền, bệnh tâm thần hay thất bại trong đời sống có cơ hội hồi phục. Nhưng xã hội nào chẳng có kẻ lười biếng, ăn bám (nhưng đó là vấn đề giáo dục vì các nước Bắc Âu, Nhật duy trì quyền lợi cho giới nghèo mà không cần cắt giảm vì đánh thuế cao). Phải chăng sự cắt giảm các quyền này chỉ là lý do chính trị (gán cho người da màu là lười biếng, ăn bám để gây xung đột, lấy phiếu mùa bầu cử). Trong khi đặc quyền của giới ưu tú (elite) thì ai sẽ ngăn cản (như chuyện các nhà làm luật -law maker-tự động tăng lương cho mình bất cứ khi nào họ muốn)? Giả sử người dân muốn làm luật kiềm chế các dân biểu, nghị sĩ, ông toà...được đổi đảng giữa nhiệm kỳ. Hay nếu không thực hiện lời hứa khi tranh cử (phá thai, kiểm soát súng, y tế, giáo dục...) thì phải từ chức khi dân yêu cầu (petition). Nhưng chắc gì ý kiến như vậy sẽ thành luật? Vì các nhà làm luật sẽ bảo vệ nồi cơm của họ. Vậy đâu là dân chủ? Đâu là công bằng xã hội? Và như vậy Hiến Pháp 300 năm có ích gì?

Cải tổ an sinh xã hội: ai cũng biết con người muốn sung sướng, muốn làm giàu, muốn tiến bộ, muốn ăn ngon, mặc đẹp... nhưng chẳng may khi thất bại thì cần có nhà nước giúp đỡ để hồi phục. Dân nghèo thì bao giờ cũng đông hơn vì trong xã hội ít có người giỏi và khôn ngoan để làm giàu (thành công). Vậy cải tổ là giáo dục để con người có cơ hội làm lại cuộc đời, đóng góp cho xã hội chứ không phải cải tổ là cắt giảm, ép buộc kẻ sa cơ phải làm công việc không có tương lai trong khi lãnh trợ cấp xã hội. Sự nhục mạ người thất thế không giúp ích gì cho sự hồi phục của họ hay đối với những người bệnh hoạn, tâm thần. Sự cải tổ không thể thay đổi tuỳ theo đảng (Cộng Hòa hay Dân Chủ) nắm chính quyền vì đó chỉ là chiêu bài chính trị. Đó phải là vai trò tất yếu của chính quyền không phân biệt đảng phái. Trong khi giới ưu tú (elite) khi thất thế thì có bè phái, vây cánh cứu giúp, lôi kéo vào những chức vụ "ngồi chơi xơi nước" của các cơ quan công hay tư. Phải chăng đó là mục đích của làm giàu qua kinh tế và chính trị của thế giới tư bản?

Ngày nay, Anh, Bỉ, Tây Ban Nha, Na Uy có chế độ đánh thuế nhà giàu (wealth tax) thì có ai nói là "socialist" hay không? Tại sao đặc quyền, đặc lợi của nhà giàu thì (dư xài) không cắt mà lại đi cắt đặc quyền của dân nghèo lúc nào cũng thiếu thốn mà lại không có tiếng nói. Vậy thì chính quyền hay Hiến Pháp lập ra để điều hòa sinh hoạt xã hội hay để tạo cơ hội cho "người bóc lột người"?

Trần Công Lân

Tháng 12 năm 2020 (Việt lịch 4899)
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Tên của bạn
Email của bạn
24 Tháng Tư 2024
Bộ phim Kẻ Nằm Vùng hay Cảm tình Viên (The Sympathizer) dựa trên tiểu thuyết cùng tên của tác giả Nguyễn Thanh Việt, được sản xuất bởi A24 và Rhombus Media, đạo diễn Hàn Quốc Park Chan-wook, với sự hiện diện của 2 tài tử nổi danh trong cộng đồng người Việt hải ngoại là bà Kiều Chinh, Nguyễn Cao Kỳ Duyên, đã bắt đầu công chiếu tập 1 trên HBO từ ngày 14 tháng 4 năm 2024. Phim chiếu gần 10 ngày rồi nhưng không thấy giới phê bình văn học, nghệ thuật hải ngoại có bài nào nhận xét, đánh giá tập 1 và 2. Những cây đa, cây đề nổi tiếng trong làng báo, truyền thông hải ngoại thường viết bài bình luận tác phẩm văn chương, phim ảnh… hoàn toàn im lặng.
24 Tháng Tư 2024
Vốn là đảng cướp nên tìm một người có khả năng, vừa khôn ngoan vừa hiểm độc để có thể nắm đầu trùm công an là người ngăn chặn mọi chống đối từ bên trong cũng như bên ngoài thì không dễ kiếm. Đại diện trong Quốc Hội chỉ là bù nhìn. Đại hội đảng là chiến trường thanh lọc, sắp xếp hàng ngũ trung ương, địa phương và chính trị bộ là giai đoạn cuối cùng để chọn lãnh đạo tương lai. Đừng coi thường tiến trình "dân chủ" của CSVN đi từ trên xuống dưới. Vì mục tiêu của đảng là cầm quyền. Mọi đe dọa quyền lực đảng có nghĩa đảng sẽ bị tiêu diệt. Để tìm lãnh đạo có khả năng đó đòi hỏi Khôn và Ác. Từ trên...
23 Tháng Tư 2024
Tuy nhiên lịch sử của Việt Nam đã phủ nhận sự mạo nhận này. Chưa hề có cuộc trưng cầu ý kiến nào chứng minh “Đi lên chủ nghĩa xã hội là khát vọng của nhân dân”. Vì vậy, khi bị chống đối, ban Tuyên giáo Trung ương đã quay cuồng với giọng điệu thù nghịch: “Tính chất nguy hiểm của những phương thức, thủ đoạn này ở chỗ chúng tạo dựng nhận thức sai lệch, mơ hồ, hoài nghi, hoang mang, dao động, gây “tự diễn biến”, “tự chuyển hóa” trong nội bộ, làm lung lay niềm tin của cán bộ, đảng viên và nhân dân vào vai trò lãnh đạo của Đảng, sự quản lý của Nhà nước, tạo tâm lý bức xúc, chống đối trong xã hội. Điều đó ảnh hưởng tiêu cực đến...
22 Tháng Tư 2024
Điều đáng chú ý là Thủ tướng Việt Nam Phạm Minh Chính cả hai lần gặp hai vị lãnh đạo công nghệ này đều mời họ xây dựng nhà máy sản xuất ở Việt Nam. Trong khi đó, khác với Samsung, cả hai công ty này đều không sở hữu nhà máy sản xuất sản phẩm cho chính họ. Điều đó khiến nhiều người đặt ra câu hỏi là lãnh đạo Hà Nội có thực sự hiểu đối tác mình đang nói chuyện? Ai cũng thấy Việt Nam đang đứng trước những cơ hội lớn để nhận được đầu tư lớn hơn về công nghệ nói riêng và kinh tế nói chung
21 Tháng Tư 2024
Cũng đáng chú ý là chuyến thăm Trung Hoa của ông Huệ đã xẩy ra chưa đầy một tháng, sau khi Đảng CSVN cách chức Chủ tịch nước Võ Văn Thưởng ngày 20/03/2024. Ông Thưởng, 54 tuổi từng được coi là ngôi sao sáng trong 4 Lãnh đạo hàng đầu, và là người có nhiều triển vọng thay ông Nguyễn Phú Trọng. Ông bị cách chức vì “đã vi phạm Quy định về những điều đảng viên không được làm”. Tham nhũng cũng có vai trò trong vụ mất chức của ông Thưởng. Vì vậy, chuyến đi Bắc Kinh của ông Vương Đình Huệ càng được củng cố cho vị trí chính trị của ông trong tương lai, vì chính ông đã bảo đảm với Tập Cận Bình và các nhà lãnh đạo...
17 Tháng Tư 2024
Ở tấm thứ nhất, hình một viên cảnh sát mặc bộ quần áo màu kem, nón kết cũng màu kem là điều hoàn toàn sai. Đồng phục của cảnh sát VNCH là áo trắng, quần xám, áo 2 túi, nút áo trên gần sát cổ, không hở cổ hoặc phanh ngực, bên trên túi phải có bảng tên, tay áo trái có huy hiệu cảnh sát. Nón kết cũng trên trắng, viền xám ở dưới. Huy hiệu có dòng chữ Tổ Quốc, Công Minh, Liêm Chính khác với huy hiệu của quân đội là Tổ Quốc, Danh Dự, Trách Nhiệm. Cái chào tay của người trong hình cũng sai không đúng quân phong, quân kỷ. Khi chào, lòng bàn tay phải úp xuống, ngón cái hơi quặp lại, 4 ngón còn lại duỗi thẳng khép vào nhau, cánh tay...
17 Tháng Tư 2024
ngoại giao của nước VNcs tùy theo từng thời điểm, có thể khi công bố Sách Trắng Quốc Phòng năm 2009 thì TQ chưa có những hành vi manh động hung hăng như hôm nay, thế nhưng khi công bố lần thứ hai năm 2019 khi TQ gia tăng cường độ lấn chiếm thì chủ trương của Việt Nam vẫn không thay đổi, điều đó đặt ra một câu hỏi là liệu nhà cầm quyền csVN vẫn chấp nhận không thay đổi đường lối quốc phòng trong khi chủ quyền quốc gia đang bị đe dọa nhằm đổi lấy một nền hòa bình nhu nhược, yếu ớt, và sự độc lập đang bị chỉ trích khi dân chúng nhìn thấy giới lãnh đạo TQ xem đảng csVN như thủ hạ của mình...
12 Tháng Tư 2024
Hai nhóm gồm hơn 30 nhà lập pháp Mỹ hồi cuối tháng 1 đã gửi các bức thư chung tới Bộ trưởng Raimondo để kêu gọi chính quyền Biden không công nhận quy chế kinh tế thị trường cho Việt Nam. Họ lập luận rằng Việt Nam không đáp ứng các yêu cầu về thủ tục để thay đổi tình trạng và cho rằng việc cấp quy chế này cho quốc gia Đông Nam Á sẽ là “một sai lầm nghiêm trọng.” Kể từ năm 2002, khi Mỹ bắt đầu vụ điều tra chống bán phá giá đầu tiên đối với cá phi lê đông lạnh nhập từ Việt Nam, Washington coi quốc gia Đông Nam Á là một “nền kinh tế phi thị trường.” Trong 21 năm qua, Mỹ đã áp thuế chống phá phá giá đối với nhiều mặt hàng...
11 Tháng Tư 2024
Suy nghĩ gần giống như Phan Châu Thành, Minh Tâm Lê: Hy vọng sắp tới, khi ngắm tượng, nhân dân Nghệ An sẽ khơi dậy được sự tự hào truyền thống, không còn ‘xin gạo cứu đói khi giáp hạt’, không còn chứng kiến những thảm cảnh đau lòng như con em chui vào container” để sang lao động ở Anh, ở châu Âu, không còn cảnh leo hàng rào ở biên giới Mexico - Mỹ để thế lực thù địch, phản động bôi nhọ. Tin tưởng vào một ngày mai tươi mới
10 Tháng Tư 2024
Chủ trương “đảng hóa các tổ chức người Việt ở nước ngoài” là một chính sách từ thập niên 80 nhưng đảng giả bộ như không biết nên đã tìm cách phủ nhận: “Thậm chí các đối tượng còn rêu rao rằng, Việt Nam đang tìm cách “đảng hóa” với cả những hội, đoàn trong tương lai mà Đảng hậu thuẫn tại hải ngoại! Các đối tượng cố tình xuyên tạc, vu cáo rằng kể từ Nghị quyết 23-NQ/TW ngày 12/3/2003 về phát huy sức mạnh đại đoàn kết toàn dân tộc đến Nghị quyết 36-NQ/TW ngày 26/3/2004 về công tác đối với người Việt Nam ở nước ngoài được triển khai “thực chất là những chiêu trò ru ngủ giả hiệu dân chủ”!