Có nhiều người thường nghĩ rằng những người tranh đấu cho Việt Nam, viết báo chỉ trích nhà cầm quyền chỉ đi đến mục đích cuối cùng là được định cư tại các quốc gia dân chủ, văn minh sau những hoạt động ồn ào của mình. Điều đó cũng có thể đúng với một số người nhưng với tôi thì không hẳn.
Trước hết tôi là một người có những thành công trong công việc tại Việt Nam, tuy nhiên là một con người đúng nghĩa tôi cảm thấy bất mãn với cái xã hội mà mình đang sống, trong đó có một bộ máy cai trị độc tài, một chính quyền tham nhũng không cách chi cứu vãn mà nếu tôi chấp nhận im lặng đồng lõa thì tôi có thể an tâm làm giàu với những sự câu kết ma quỷ, có lẽ sự giáo dục hết bậc tiểu học tại trường giòng của nền VNCH đã làm cho tôi cảm thấy xấu hổ và áy náy chăng? Tuy nhiên đó là một sự xấu hổ chính đáng xuất phát từ tận sâu thẳm trong lý trí ngăn cản tôi không được làm những điều trái với lương tâm của mình.
Để tôi kể cho các bạn nghe một ví dụ mà tôi không thể từ chối và sau khi thực hiện công việc xong tôi bỏ hẳn nghề của mình và trở thành một người viết báo trước những bất công, bất cập tại Việt Nam.
Là một nhà làm phim chuyên nghiệp hơn chục năm trước khi còn ở Việt Nam tôi đã có một cuộc đàm phán với một Tổng công ty quốc doanh để thực hiện một phóng sự giới thiệu không phát sóng dùng để chiếu trong nội bộ của họ, khi thương thuyết cái giá tôi đưa ra là 70 triệu đồng ( tương đương 3.500 USD) và thời gian thực hiện tại các tỉnh miền Đông Nam Bộ là một tuần, thế nhưng phía đối tác họ không trả lời và sau nhiều ngày liên lạc người nhân viên có trách nhiệm cho biết với cái giá đó họ không thể nào thực hiện, tôi hỏi lý do vì sao thì thật bất ngờ khi được anh ta cho biết không phải vì giá cả quá cao mà bởi vì cái giá đó họ không có gì để ăn được, cuối cùng hợp đồng được chốt lại với cái giá 150 triệu đồng (thời điểm 2008) trong đó là 80 triệu đồng kê khống ăn trên đầu và 10% của 70 triệu đồng giá gốc, đương nhiên đơn vị của tôi phải đóng thuế cho tổng giá trị thuế Giá Trị Gia Tăng 10% của 150 triệu cho Cục Thuế cơ sở.
Sau khi thực hiện hoàn tất tôi ngán ngẩm nhìn những đồng tiền mình đem về, đó là mồ hôi công sức làm việc của mình nhưng trong đó bọn giòi bọ đã ăn trên đầu trên cổ mình gấp đôi, nếu tôi vẫn tiếp tục làm việc thì sẽ vô cùng áy náy với người dân đất nước của tôi khi đồng lương của họ vào thời điểm đó chỉ tầm 3 -5 triệu đồng, sau đó tôi quyết định bỏ hẳn công việc của mình và trở thành một người viết báo. Có người sẽ nghĩ tôi điên, tôi biết, bởi vì một cái xã hội toàn là những con người như thế mà mình lại đi ngược lại thì không điên mới là lạ, tuy nhiên cái điên của tôi là cái điên của một con người có lương tâm, có những băn khoăn trăn trở với đất nước và dân tộc của mình; bởi vì đồng tiền thì quý thật nhưng nó không hẳn nó sẽ đem lại hạnh phúc cho người sở hữu. Đặc biệt nếu đó lại là những đồng tiền dơ bẩn.
Từ một câu chuyện nhỏ đó suy ra những tên quan tham có chức vụ quyền hành thì bọn chúng còn ăn trên đầu dân tộc như thế nào? Từ Đinh La Thăng bán dầu thô khi ở TCT Dầu Khí Việt Nam, Nguyễn Bắc Son chỉ trong 24 giờ đã trả lại 66 tỷ tương đương 3 triệu đô la để khắc phục hậu quả thì tài sản bọn tham quan ô lại này khủng khiếp đến mức độ nào? Bởi đó cũng là công thức chung của đảng cộng sản Việt Nam, từ chủ nghĩa lý lịch tiến thân trở thành quan lại và sau đó lột xác thành những tên tư bản Đỏ, sự giàu có của bọn chúng tỷ lệ nghịch với mức độ nghèo hèn của người dân, chúng càng giàu thì người dân càng nghèo và cho dù bọn chúng kiêu căng, tự phụ và hãnh tiến với những gì mình có được thì chỉ làm cho tôi cảm thấy phát tởm khi nhìn rõ chân tướng của chúng tự lúc đầu.
Có thể các bạn sẽ không tin tôi, không sao cả, nhưng có một sự thật mà các bạn cần phải biết rằng ở trong nước Việt Nam cộng sản kể từ sau cái được gọi là “Thời Kỳ Đổi Mới”, “Kinh Tế Thị Trường” cho đến nay bất cứ giao dịch bán buôn hay dịch vụ gì cũng phải có hoa hồng mà dân gian gọi là tiền cò, tối thiểu là 10% giá trị cho đến 110% như tôi đã kể cho các bạn nghe từ phía trên. Có thể các bạn sẽ thản nhiên mà cho rằng cái đó là lẽ đương nhiên, phải có tiền mới bôi trơn được, bộ máy mới chạy chứ không có tiền thì có mà ăn cám, điều đó đúng với tư duy của các bạn khi sinh sống và học tập trong nước nhưng nó lại hoàn toàn xa lạ với các quốc gia văn minh phát triển.
Các bạn có nhớ đến vụ án in tiền Polymer giữa Việt Nam và Australia mà tất cả các viên chức từ phía Úc đều lãnh án và xộ khám trong khi đó từ phía Việt Nam cựu Thống Đốc Lê Đức Thúy vẫn an nhiên hạ cánh an toàn? Liệu rằng điều đó có phải là sự công bằng của luật pháp và cái pháp luật đang áp dụng trong nước là loại pháp luật gì?
Một ví dụ khác cho các bạn thấy rõ hơn và xấu hổ cho đất nước của mình khi phái đoàn quan chức quốc phòng của Việt Nam đến Mỹ để mua vũ khí, họ đã trắng trợn đòi tiền cò phải có theo cung cách nâng khống giá trị hợp đồng lên như trường hợp của tôi và họ đã bị phía Mỹ từ chối thẳng thừng, các báo chí đều loan tin, là một người Việt Nam bạn có cảm thấy xấu hổ cho đất nước của mình hay không? Riêng tôi không những xấu hổ mà còn cảm thấy nhục nhã dùm cho hơn 90 triệu người dân trong nước. Có thể bạn sẽ tiếp tục bàng quan xem như chuyện không phải của mình nhưng cái hậu quả trực tiếp thì chính bạn phải gánh chịu, phải móc tiền túi của mình ra để mua xăng, dầu, điện, nước, viễn thông, thuế, phí với những cái giá trên trời và vô lý (để nhà cầm quyền trả cho những hợp đồng ma quỷ mà họ đã ký kết ) với cái giá ngang bằng và cao hơn tại Mỹ trong khi đồng lương lao động của bạn không bằng một góc của họ!.
Có thể đảng cộng sản, các bạn trong nước sẽ xem tôi là phản động, thù địch, chống phá thế nhưng các bạn có thể nào chỉ ra những điều tôi nói trong bài báo này là sai? Thậm chí đến hóa đơn thuế tôi cũng còn lưu giữ để chứng minh những điều tôi nói đều là sự thật và tôi nói ra là vì các bạn, vì người dân, vì đất nước Việt Nam nghèo nàn khốn khổ của tôi.
Cố Nhà văn Duyên Anh, một nhà báo, nhà văn, một cây viết đại thụ của nền văn học Việt Nam trước năm 1975 đã từng viết trong hồi ký của mình sau những tháng ngày ngục tù, đày ải của bên thắng cuộc rằng ông ta là một người của quê hương, của dân tộc, ông là một mẫu người nhân bản mà chúng ta có thể thấy trong các tác phẩm đầy tính nhân văn của ông cho đến tận hôm nay, ông cũng là một mẫu người mà tôi cố gắng noi theo để trở thành một người của quê hương, dân tộc như ông, đó cũng là lý do vì sao tôi luôn là một người viết độc lập, không là thành viên của bất cứ đảng phái nào, đơn giản vì tôi nhìn rõ động cơ, tham vọng của họ mà đa phần đều là những bọn háo danh, khoác lác…
Dù ở Mỹ nhưng tôi vẫn nhớ da diết quê hương của mình, tôi nhớ hương vị cốm xanh làng Vòng, bánh đậu xanh Hải Dương, đĩa bánh cuốn Thanh Trì với mùi hương Cà Cuống, nhớ tô phở Hòa Pasteur, phở Ngân, phở Quyền của Sài Gòn, nhớ những con người nghèo nàn khốn khổ trên khắp đất nước Việt Nam, nhớ đến mùi phân bò ngai ngái trộn lẫn mùi cỏ dại sau cơn mưa tại các tỉnh miền Đông, nhớ con đường lên Đà Lạt, xuống Nha Trang, những con dốc đến Ban Mê, Pleiku…; tôi không thể nào quên được…
Tôi mong ước một ngày đất nước tôi thay đổi, không còn độc tài, không còn cộng sản để tôi trở về sống trong một mái nhà đơn sơ giữa bình nguyên bạt ngàn gió lộng, để tôi là một ông giáo làng dạy những gì tôi đã học tại nước Mỹ cho các em thiếu nhi đất nước tôi, để vào những bản làng vùng sâu vùng xa dạy cho trẻ em dân tộc biết được con chữ của quốc gia văn minh và mở rộng tư duy cho thế hệ trẻ…; để ngồi bên bờ hồ thả hồn chơi vơi bên ly cà phê nóng và cũng để nắm xương tàn của tôi nằm lại nơi mảnh đất tôi đã mở mắt chào đời.
Khi đất nước của tôi thật sự tự do tôi sẽ đi thăm những địa danh đã đi vào lịch sử, Đắc Tô, Ben Hét...; để tôi kính cẩn nghiêng mình trước anh linh của những người lính đã chết trong thế kỷ 20, để nhớ lại tấn thảm kịch buồn của đất nước tôi...
Ước mơ của tôi không cao sang, không tham vọng bởi vì tôi biết vị trí của mình, tôi chỉ là những viên gạch lót đường và tôi vẫn đang tiếp tục công việc của mình.
California Fer 16, 2020
N.A