Nguồn Facebook
30 - 09 - 2019
Sau khi loạt bài SUN GROUP – ĐỊA NGỤC TỰ VÀ TRẬN ĐỒ BÁT QUÁI CHIẾM LĨNH RỪNG QUỐC GIA TAM ĐẢO, được đăng tải trên báo Phụ Nữ, tôi là một trong những thành viên tham gia quá trình thực hiện đề tài, ngay lập tức trở thành mục tiêu tấn công của nhóm lợi ích đang thôn tính phần lớn rừng nguyên sinh Tam Đảo.
Như các bạn biết rồi, đây là loạt bài gây bão thực sự trên báo Phụ Nữ. Lượt quan tâm, chia sẻ cao gấp hàng chục lần loạt bài từng gây bão như “Thâm nhập băng nhóm bảo kê chợ Long Biên” năm ngoái. Nhưng có điều khác là, khi chúng tôi phản ánh về một băng nhóm tội phạm nguy hiểm thực sự thì cả làng báo cùng vào cuộc, tin bài rầm rộ… Còn khi chúng tôi phản ánh nhóm lợi ích lớn nhất nhì hiện nay, đang tàn phá rừng nguyên sinh, thôn tính tài nguyên đất nước… các báo đều im hơi lặng tiếng.
“ĐƯỢC BẢO VỆ NGHIÊM NGẶT” chính là cụm từ mặc định trong các quy định pháp luật về bảo vệ rừng nguyên sinh, rừng đặc dụng… nhưng hiện nay, thế lực đang tìm mọi cách tàn phá rừng lại trở thành đối tượng được bảo vệ nghiêm ngặt hơn cả rừng. Không ai dám động vào họ, không một tờ báo nào dám đăng tin, phản ánh sự thật về những dự án tàn phá môi sinh của họ.
Nhục nhã lắm thay khi những người dám lên tiếng lại là đàn bà. Những người đàn bà vốn ưa sự nhẹ nhàng, yêu thiên nhiên, yêu cái đẹp… lại sẵn sàng xông ra tuyến đầu lăn lộn nhiều ngày tháng chỉ vì một điều giản đơn, nhỏ bé: “Bảo vệ tài nguyên quốc gia”.
Hỡi những nhà báo hai mang và đội ngũ truyền thông bẩn. Các vị đang hăm hở tấn công một người bận rộn như tôi, chẳng ích gì đâu. Tôi còn chẳng có thời gian để đọc những điều các vị nói. Tôi chỉ nghe những người bạn của tôi chia sẻ rằng; các vị nói tôi viết không hay, không đúng thể loại phóng sự điều tra. Điều này tôi không cãi, Nhà Văn Nguyễn Công Hoan từng nói: “viết cốt hay, thể loại không quan trọng, nếu viết không đúng thể loại nào thì có nghĩa là bạn đang tạo ra một thể loại mới”.
Chị Hằng Thanh, nhà báo gạo cội nhận xét thế này: “Bài ‘không đúng thể loại’ của em Trang cũng mang đến lượng người đọc vượt qua tất cả các bài từng đăng trên Báo PNTP.
Có anh lại còn lên giọng đạo đức là ‘không ai đánh đổi phẩm hạnh lấy sự thật’. Đây là cái nhìn rất khuyết tật. Thứ nhất, từng có vô vàn nhà báo nam ‘nhập vai’ vào động mại dâm, thậm chí ‘chén’ thật lực, nhưng vẫn lên giọng dạy dỗ, sao không thấy lên án? Có phải đây là thái độ GATO khi thấy đồng nghiệp nữ làm được những điều mà mình không làm nổi?”
Lố bịch hơn, họ còn đổ cho phóng viên đi đánh bẫy sư Toàn. Nói đến đây thì tôi mắc cười muốn chết. Tôi làm việc mà không tuân thủ đaọ đức, nguyên tắc nghề nghiệp, bám sát các quy định pháp luật thì chính tôi là người hại mình trước, chưa cần đến ai.
Các bạn đừng nghĩ, làm báo dễ như viết stt thế chứ. Một câu, chữ sai là có thể ảnh hưởng đền cả tờ báo, người viết bị thu thẻ nhà báo, thậm chí bị đi tù nếu sai nghiêm trọng.
Kể cả tôi có bẫy như các vị nói đi chăng nữa, thì người phản ánh điều này phải là anh sư giả kia chứ phỏng? Tôi bẫy anh thì anh kiện tôi đi. Chỉ sợ anh thấy thêm những nạn nhân khác ngoài tôi thì anh lại co vòi chạy mất.
Phụng sự nghề báo chính là sứ mệnh của tôi mất rồi.
Còn nghe thấy anh nhà sư gì đó nói tôi là phóng viên là lẳng lơ. Tôi cũng ước gì tôi có chút lẳng lơ. Từ lâu lắm tôi ước gì mình lẳng lơ một chút, xinh đẹp, dịu dàng một chút để dễ dàng hơn khi tiếp xúc với mọi người. Nhưng trong trường hợp này, tôi khinh vô cùng anh sư viết bài chê tôi như thế nhé! Khinh không thèm nói quá tệ nếu anh thật sự là sư. Tệ hơn nữ là cái trang tin có tên là phatgiaovietnam đã duyệt đăng bài viết bốc mùi hôi thối của anh sư ấy.
Mà tôi chốt lại thế này: Chỉ vài chục trang cá nhân tấn công tôi, không đáng nói. Đó là công việc của họ, họ ăn lương chỉ để làm việc đó. Nhưng đáng nói là số nhà báo, thậm chí là những nhà báo có chức danh hẳn hoi trên vài tờ báo… vì bận quá nên tôi đã block một cơ số rồi, chắc họ phải ý thức được rằng, chính họ đang tự cầm cứt đi ngược gió.
Nhìn một cách tổng thể, khi quyết định động chạm vào đề tài này, chúng tôi đã mặc định sẵn sàng tất cả rồi. Nghĩa là chúng tôi chờ đón những sự tấn công ghê gớm, về tờ báo cũng như về nhóm phóng viên thực hiện đề tài này.
Nhưng tính đến nay, mọi sự tấn công đang diễn ra rất manh mún, không đáng kể, không có sức mạnh, thậm chí là phản tác dụng.
Đối với người làm báo chân chính, sự ủng hộ, yêu mến của độc giả là động lực quan trọng nhất. Chúng tôi đang có rất đông bạn đọc, cả xã hội đang hướng đến và đồng hành cùng chúng tôi để bảo vệ Rừng Quốc Gia Tam Đảo. Bảo vệ tài nguyên thiên nhiên Quốc Gia, không để nhóm lợi ích thôn tính, phá hoại..
Chúng tôi vẫn đang làm, nên những ý kiến được cho là phản biện, thiết nghĩ không cần phải trả lời vào thời gian này. Thời gian sẽ trả lời tất cả.
Nhưng điều khiến tôi ĐAU ĐỚN nhất lúc này chính là nhận ra những gương mặt của những người từng được gọi ĐỒNG NGHIỆP của mình, lại đang ra sức TẤN CÔNG mình.
Tôi đã dành nhiều thời gian để đau đớn về điều đó. Nhưng giờ thì không. Tôi chấp nhận tất cả để đối mặt. Những người đã bị tôi block, đừng giải thích với tôi bất cứ điều gì. Chúng ta đã hết duyên trên hành trình này, vậy thôi.
Nhưng tôi muốn nói đến một nỗi đau khác. Nỗi đau lớn hơn tất cả mọi nỗi đau, đấy là sự SỰ IM LẶNG của hầu hết những tờ báo chính thống. Sự im lặng ĐÁNG SỢ.
Nó còn đáng sợ hơn tất cả mọi sự tấn công.