Nhật ký trong đồn ngày 16/6: Phần 3 & 4: Nó không khai đánh chết nó!

22 Tháng Sáu 201812:23 CH(Xem: 923)

Nhật ký trong đồn ngày 16/6: Phần 3 & 4:
Nó không khai đánh chết nó!

24312391_1999138960326846_5169687678779353626_nMột khi cách mạng thành công thì sẽ xử lý thế nào với những thằng khốn công an, mật vụ, an ninh chìm, dân phòng?
Trả lời: Đối với bọn chóp bu thì dễ xử hơn, còn bọn tay sai thì nên nhận lại những trái Ác mà chúng đã gieo.


Nguyễn Tín

- Sao rồi? Hai anh em đồng hương nói chuyện với nhau thế nào? Có hợp tác để đi về không?

Viên AN đánh tôi nhiều nhất bước vào lên tiếng, tôi vẫn cúi xuống và không nói gì. Lúc này thì viên AN Cần Thơ mắt lim dim vì buồn ngủ vuốt mặt trả lời:

- Nãy giờ nó có nói gì đâu, nó nói là bắt Mẹ nó lên đồn mà có ai bắt bớ gì, chỉ là mời lên để hỏi thăm về nó cuộc sống ra sao thôi!
- Thì người ta quan tâm cuộc sống của Mẹ Tín nên mới mời lên hợp tác chứ bắt bớ gì nghe nặng nề quá, Tín không khai thì mai “mời” Mẹ lên tiếp!

Hai AN trao đổi qua lại nhưng tôi không phản ứng và vẫn mở mắt để quan sát cử chỉ hành động của cả hai, viên AN CT đã thấm mệt và cứ ngủ gục lên gục xuống trước mặt tôi, còn AN HCM thì cứ nói vào tai tôi những lời chiêu dụ:

- Tín à, em chỉ đi biểu tình thì cứ khai là đi biểu tình thôi chứ sao mình dám làm mà không dám nhận, mình anh hùng cầm loa kích động đám đông hô hào chống trung quốc thì mình phải anh hùng nhận chứ. Hai thằng anh Tín là Bắc Truyển và Minh Đức anh hùng hơn Tín nhiều, vô có là nhận 12 năm, 15 năm chơi luôn. Vậy mới bãn lĩnh chứ Tín vầy thì kỳ quá. Mình làm dân chủ mà hèn quá sao coi được, rồi mấy đứa nghe Tín xúi biểu tình sao nó nể Tín được, khai đi rồi về nghỉ chứ ai cũng mệt hết rồi Tín!

Lúc đó tôi vẫn lắng nghe nhưng không có phản ứng, những lời lẽ đó liên tục được rót vào tai nghe rất dễ chịu và nếu ký nhận biên bản mà họ dành để khởi tố thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.

- Tín đi biểu tình vậy có nhận được tiền không chứ mấy người kia là có hết đấy, nhưng chắc Tín không nhận được đúng không? Tại trên chia xuống nó cắn hết rồi, tới Tín chắc còn vài đồng cho vui chứ bao nhiêu đâu. Rót tiền về thì thằng trên nó ăn chứ mấy đứa dưới như Tín chắc không nhận được rồi!

Vẫn im lặng...
- Mày biết thằng Hoàng Văn Dũng không? Tao đánh nó đéo còn là người, mày gặp nó cứ tả hình dáng tao là nó đái trong quần luôn. Thằng Tửng Đỗ tao đạp nó với chiếc xe nó xuống bờ kè, nó hẹn tao ra nhà hát thành phố chém lộn. Tao ra đợi nó mà chẳng thấy nó dám ra, mày gặp tụi nó cứ tả dáng tao nó mất hồn mất vía chứ mày là cái đách gì.
......

Thôi bây giờ mình nói chuyện chơi thôi, nói như hai thằng đàn ông chủ đề là cho thuê đất 99 năm đi. Theo Tín thì thuê vậy dài quá không? Mà cho ai thuê thì được?
- Mấy chuyện đó đã có đảng và nhà nước lo anh ơi!
- Ê ê! Mày nói được làm được nha, tao lấy giấy trắng cho mày viết rồi ký tên lên, quay phim cho mày nói nha!
- Anh mới bảo nói chuyện như hai thằng đàn ông mà đòi quay phim, bằng chứng làm gì?
- Thì mày nói phải dám thừa nhận chứ!
- Thì em thừa nhận nhưng chơi vậy kỳ lắm, bỏ qua đi. Nãy tỉ số trận Iran sao rồi anh? Đang coi thì bị bắt về đây rồi? Thắng thua sao anh?
- Mày thấy làm khổ anh em không? Tao cũng có được coi đâu, thôi hợp tác làm việc nhanh về rồi coi WC.
- Hay nói chủ đề WC đi anh, anh thấy mấy trận đá hay không? Chủ nhà Nga nó đá hay quá xá!
- Thôi chủ đề đó không rành? Tín tham gia hội nhóm lâu chưa?
- Em không có tham gia hội nhóm nào hết nha anh!
- Tín nghĩ lật đổ cộng sản xong Tín làm chức gì? Quận trưởng hay là Thủ tướng?
- im lặng
- Cỡ mày thì Trưởng ấp còn đéo có chứ mơ mà làm Quận trưởng nha con, mày tưởng chế độ này dễ cho mày lật vậy à? Tụi bên kia nó xếp ghế sẵn rồi, có biến là nó bay vào ngồi chứ mày đừng mơ tới lượt mày.
- im lặng
- Tụi kia nó khai mày hết rồi, nói mày rủ nó đi biểu tình.
- Anh dẫn nó ra đối chất, nó vu khống thì nói gì không được!
- Nó nói mày làm không có lương, nhưng mấy thằng trên mày thì có. Thằng Trung tháng 2000 nó có chia cho mày không?
- im lặng
- Vậy là nó không chia cho mày rồi? Tụi này mất dạy thiệt, đáng lý nó nhận 1800 còn 200 cho mày nhưng nó ém luôn. Mày thấy vậy có hợp lý không?
- im lặng

Những câu hỏi đó được lặp đi lặp lại nhiều lần, chủ yếu để cho tâm lý tôi bất ổn và nghĩ rằng mình bị lừa gạt. Nhưng kế “ly gián” là chiêu dùng dễ nhất để chia rẽ các mối quan hệ xung quanh bạn và chuyện dễ mích lòng nhất là tiền.

Dù chẳng biết anh Trung là ai nhưng tôi luôn tin tưởng những người đồng đội của mình, dành cho bạn bè sự tôn trọng và tín nhiệm và không dính líu tiền bạc để tránh những phiền hà không đáng có.

“Đã dùng thì phải tin, không tin thì đừng dùng”

Viên AN HCM bước ra ngoài trao đổi với AN CT gì đó rất lâu, tôi đoán là làm sao để đưa thằng này về càng sớm càng tốt chứ không có nhiều thời gian để giữ nó. Làm sao để nó ký nhận, bút sa là gà chết xong xúc nó lên xe về còn lên lon lên chức chứ nó cứng đầu vầy mệt quá!

Tôi ngồi nhìn và quan sát khẩu hình miệng của cả hai, thầm nghĩ mình phải mạnh mẽ dù có đánh chết cũng không ký nhận vì tôi vô tội. Giữa việc bị đánh và ngồi tù oan thì chọn cách nào là tuỳ vào bản thân và ý chí! Tôi lại đang nghĩ về viễn cảnh sẽ bị tra tấn dã man hơn nữa và sẽ nếm các nhục hình nếu vẫn giữ quyền im lặng của mình, nhưng thà như thế tôi không phải vào trong nhà tù khi mình chẳng làm gì vi phạm pháp luật!

Tôi được xã hơi một chút khi cả hai bước ra và đưa vào một viên AN khác, tôi bắt đầu quan sát tìm góc và nằm gục trên bàn để cho mắt nhắm lại nghỉ ngơi chốc lát. Tôi lẩm bẩm trong đầu các điều luật cơ bản mà mình được đọc:
- Tạm giữ vi phạm hành chính là 12 tiếng và có thể gia hạn.
- Lệnh tạm giữ tạm giam là 3 ngày và gia hạn tối đa 6 ngày có lệnh của viện kiểm sát.

Vậy tính ra nếu như đúng theo luật thì sáng mai tôi được thả về, còn không thì 24 tiếng được thả, xấu hơn nữa thì 3 ngày không thì 6 ngày là hết mức. Nhưng thứ 7 và chủ nhật có kêu gọi biểu tình nên chắc thứ 2 tôi mới được thả là phương án khả dĩ nhất và nói với bản thân là xem như tập luyện ý chí cùng sức khoẻ trong 3 ngày vậy.
————

Nhìn ra ngoài trời đã bắt đầu sáng dần lên, các bộ đàm báo hiệu chuẩn bị hành động ra quân bố ráp khắp các ngã đường và chuẩn bị xuất phát lúc 5h30. Tôi cố gắng nghe ngóng tình hình chỉ đạo của họ dành cho các đơn vị, chỉ hy vọng không ai xấu số bị bắt về.

Viên AN HCM bước vào cùng 1 tên AN khác:
- Giờ mày có nhận không? Tao mệt lắm rồi đó?
- im lặng
3 cú đấm được tung ra vào nhiều vị trí trên đầu và tôi dùng 2 tay để ôm lấy cái đầu tội nghiệp của mình.
- Tôi yêu cầu được gọi cho người thân và có luật sư
- Luật sư? Luật sư vào đây thì cũng bị đánh như mày thôi!
Tôi cảm thấy hối hận khi nói ra điều này vì nó khiến tôi bị đánh nhiều hơn khi nhắc tới luật sư Miếng.
- Ông Miếng hả? Mày thân với ổng lắm à?
Tôi liên tiếp nhận những cú chỏ, đấm vào đầu, sau gáy, thái dương. Như để trút giận lên những luật sư đã hỗ trợ cho các nhà yêu nước trước các hành vi trái pháp luật của cơ quan an ninh điều tra và các bản án trước phiên toà.

- Mấy thằng luật sư dạy tụi mày tùm bậy tùm bạ, luật sư vào đây tao cũng đập như mày thôi.

Viên AN bước ra thì thầm với CA trực ban tên Quân ở p15, dự là sẽ được mang vào phòng để tra tấn tiếp tục sau khi tôi lỡ nói ra là biết luật sư Nguyễn Văn Miếng. Tâm lý hơi sợ vì không biết vào phòng sẽ như thế nào, chưa dự liệu được hết ở trong đó cơ thể sẽ ra sao khi xung quanh là bốn bức tường cùng nhiều người trong đó.

Viên AN bước vào, yêu cầu tôi đứng dậy và lên lầu làm việc tiếp. Tôi được xốc tay vào nách và thốc dậy bước đến cầu thang, lúc này nỗi sợ hãi dâng cao nên tôi bấu 2 tay của mình vào tay vịn. Viên AN cố sức kéo tay tôi ra, lúc này thì khoảng 7 CA phường chạy vào và hỏi tôi?
- Muốn cưỡng chế hay tự lên?

Tay người nào cũng gậy gộc, bao trùm xung quanh là sắc phục CA nhân dân. Không còn cách nào khác tôi bước lên cầu thang và thầm tưởng tượng ra cảnh đánh hội đồng sẽ như thế nào, tôi quay qua nhìn bảng tên của người đẩy tôi lên. Như một nỗi lo sợ tôi biết tên nên đã dùng tay che lại và đẩy tôi lên nhưng CA tên Quân làm việc ở phường 15 Tân Bình làm sao tôi quên được.

Hắn dắt tôi vào phòng hội trường khá rộng, nơi để dành hội họp của CA P15. Tôi được yêu cầu ngồi xuống ghế và...

Liên tiếp những cú đấm, chỏ vào đầu của viên AN HCM. May sao chỉ có mình hắn đánh, tên còn lại thì ngồi đối diện và lấy “Biên bản ghi lời khai” ra để làm việc với tôi. Hắn bắt đầu hỏi:
- Ngày tháng năm sinh?
- Lắc đầu
- Ngày tháng năm sinh mà mày không nhớ hả?

Thêm một cú đấm vào thái dương của tôi, tên AN đánh tôi nhiều nhất nói:
- Mày lên đến đây còn ngoan cố, mẹ mày. Nó không khai thì đánh chết nó luôn.

Rồi hắn đạp vào cái ghế tôi ngồi để dằn mặt sau đó bỏ ra ngoài, tên còn lại thì hỏi:
- Ngày tháng năm sinh?
- Bị đánh nhiều quá không nhớ nổi
- Ai đánh mày?
- Đồng nghiệp của ông chứ ai?
- Giờ mày có làm việc không?
- Bây giờ là 6h sáng rồi, 8 tiếng hành hạ đánh đập tôi liên tục sức nào mà làm việc, buồn ngủ rồi không làm việc nữa!

Tôi cố trấn tĩnh bản thân và liên tục nhìn về phái cánh cửa xem tên AN HCM có lên tra tấn tôi nữa không, để chuẩn bị tinh thần gồng mình chống trả trong đau đớn. Tôi dựa lưng vào ghế để ngủ, lấy một cái ghế khác để đỡ cái chân và nhắm mắt. Nhìn sang thì thấy tên AN đang lướt Zalo và thế là tôi cố gắng chộp mắt xíu.

15 phút sau có tiếng mở cửa,tiếng giày làm tôi tỉnh giấc ngay lập tức và...

Kết phần 3 ở đây, phần tiếp theo Tín sẽ kể về 48 tiếng tuyệt thực làm sao để vượt qua!

Phần 4

Sáng hôm thứ 7 ngày 16/6 tôi ngủ được một lúc khoảng 1 tiếng sau khi làm việc cùng viên CA quận Tân Bình, lúc dậy đã không thấy ai trong phòng. Cửa phòng đã được khoá phía ngoài bằng sợi kẽm to quấn thành nhiều vòng như sợ tôi có thể bỏ trốn ra ngoài.

Nhìn thấy ổ bánh mì trên bàn cùng 2 chai nước suối, nghĩ bụng là đói từ tối qua tới giờ hết đói rồi. Nhịn một hai bữa chắc cũng không thành vấn đề, tôi mở nắp chai nước và uống một hơi hết chai nước và nhờ tay bảo vệ dân phố đang gác trước cửa mở ra để tôi đi vệ sinh. Tên này quay qua hỏi viên AN và nhận được cái gật đầu sau đó hắn mới mở khoá cửa và dẫn tôi đi.

Điều lạ là họ giám sát tôi từng bước chân, đóng cửa phòng vệ sinh lại thì họ đẩy cửa ra và yêu cầu được nhìn thấy tôi đi vệ sinh ra sao. Trước đây chỉ nghe kể về những chuyện này nhưng giờ thì chứng kiến và nó khiến tôi cảm thấy mắc cười vì họ xem tôi như một tội phạm ghê gớm nguy hiểm lắm vậy.

Một lúc sau điều tra viên làm việc lúc sáng bước vào phòng, lấy thêm một giấy trích lục tiền án tiền sự và yêu cầu tôi ký tên để họ xác minh tôi chưa từng có tiền án tiền sự, có hỏi là sao không ăn bánh mì đi thì tôi bảo là tôi sẽ không ăn đến khi nào tôi được thả vì tôi đang bị giữ trái phép hơn 12 tiếng rồi mà chưa được thông báo cho gia đình. Và tôi cần được xem lệnh bắt của toà án vì “không ai bị bắt nếu không có quyết định của toà án nhân dân”, các anh đang làm trái pháp luật và yêu cầu thả tôi vì đã quá 12 tiếng khi tôi chẳng có bất cứ vi phạm gì.

Viên CA bước ra ngoài, lại một mình trong căn phòng hội trường. Tôi nghĩ bụng chắc là không bị đánh nữa rồi nên tâm lý cũng thoải mái hơn, nhưng bây giờ tuyệt thực để phản đối việc mình bị giam giữ trái phép và không làm việc nên cần giữ nước và phân bổ sức lực để không kiệt sức. Giờ là lúc ngồi nhìn lại những chuyện đã qua, nhìn lại những việc đã làm, muốn xin lỗi vì đã làm cho Mẹ phải lo lắng, muốn cảm ơn vì chắc mọi người đang ở ngoài hỗ trợ để mình được ra sớm khi chiếc điện thoại liên tục nhận tin nhắn và các thông báo chạy xuống như dòng nước mà viên AN để trước mặt để tôi nhận facebook Nguyễn Tín là của mình.

Tôi chợt nhớ đến những gì đã được nghe kể về chuyện ở tù của một số anh em, tôi nhớ đến các bài nhạc chế trong tù sau đó hát ngêu ngao: “nằm phòng kỷ luật ở trong biệt giam chỉ chỉ sao về đời, thương cha nhớ mẹ thương thằng cu Tí hỏi ba đi về chưa, chắc ba chưa về đâu vì toà còn đang giam giẽu thời gian là án dây thun, cố gắng thương anh xin em ơi cố gắng đợi chờ, anh đây chống chèo anh kể chuyện tù em nghe...”. Tôi cứ hát hết bài đến bài khác để đỡ buồn và tạo cho mình sự thoải mái nhất định xem như đi tập huấn cai nghiện điện thoại và facebook vậy!

Một viên AN khoảng 50 tuổi bước vào chào hỏi lịch sự và mời tôi làm việc:
- Chào ca sỹ Nguyễn Tín
- Chào anh!
- Sao không ăn bánh mì đi em
- Dạ em tuyệt thực anh ơi
- Làm vậy chi có lợi ích gì không? Chỉ thiệt thân mình thôi!
- Tại vì em bị giam giữ trái phép
- Có ai giam em đâu, chỉ mời em làm việc thôi. Giam là “nhập hộp” mới gọi là giam chứ còn vầy là lịch sự với em rồi. Đồ ăn thức uống đầy đủ tại em không chịu ăn thôi!
- Các anh bao giờ thả em ra vậy?
- Khi nào em hợp tác sẽ thả còn không cứ ngồi đây làm bạn với bôn bức tường
- Vậy anh cho em gọi thông báo người thân do quá 12 tiếng rồi
- Người ta đang chở Mẹ em lên nhận dạng xem hình và clip có phải là của em không? Mẹ em ký xác nhận để anh làm việc mà không cần em nhận cũng được
- Vậy là Mẹ em đang lên hả? Mừng quá sắp được gặp Mẹ em rồi!
- 10/6 đi biểu tình với ai?
- im lặng
- Facebook Nguyễn Tín có phải của mày không?
- Bây giờ em không đủ tỉnh táo để làm việc thưa cán bộ, em nhịn đói đã 24 tiếng rồi nên không đủ sức khoẻ để làm việc
- Nãy tao nghe mày hát dữ lắm mà sao giờ nói không đủ sức khoẻ
- Em hát tào lao đó mà
- Mày vào đây còn ngoan cố
- im lặng
- Giờ mày có làm việc không?
- Lắc đầu

Viên AN bước ra ngoài, không quên dặn tôi ăn bánh mì và nghỉ ngơi đi cho tỉnh táo rồi làm việc sau. Người này đã là người thứ 8 tôi làm việc rồi, không biết còn bao nhiêu người nữa đây.

Lúc sau viên đại uý lên yêu cầu tôi lăn dấu tay 10 ngón lên trên một mẫu giấy, tôi cũng hợp tác và làm theo hướng dẫn của họ. Viên đại uý bảo tao làm việc với mày tới đây thôi, sẽ có người tiếp tục làm việc với mày, ngoan ngoãn hợp tác xong rồi về và chào tôi bước ra.

Lúc sau thêm một viên thiếu tá Lực bước lên và mời tôi làm việc, yêu cầu tôi ngồi và chụp vài tấm hình để làm kỷ niệm sau này có khi cần dùng đến khi tôi bị bắt tiếp.
- Mày đi biểu tình 10/6 đúng không?
- Bây giờ em không đủ tỉnh táo cũng như sức khoẻ để làm việc, do bị đánh nhiều nên cũng không nhớ được gì lúc này

Viên thiếu tá mở điện thoại vào facebook Nguyễn Tín mở lên cái livestream ngày 14/6 cho tôi nghe, các bài “kiếp tay sai”, “kiếp bưng bô” được phát lên trong căn phòng nghe thật hay và tôi cười thầm (thằng nào hát mấy bài này mà hay quá!).
- Mày phải không?
- lắc đầu
- Cái đầu này của mày chứ của ai? Mày kéo tay áo lên tao xem hình xăm trên tay có đúng không?
- ....
- Đúng hình xăm này rồi, mày còn chối nữa không?
- im lặng
- Cái hình mày cầm loa này mày chụp ở đâu?
- im lặng

Sau một hồi thiếu tá điều tra lướt hết facebook Nguyễn Tín thì đứng dậy bước ra ngoài không nói một câu nào. Tôi đứng dậy sắp các chiếc ghế gỗ thành hàng dài để ngã lưng và nằm đó nghỉ ngơi.

Suốt cả ngày hôm đó thì thêm vài lần như vậy nữa, và tần suất cũng vơi dần. Tôi vẫn nhìn ổ bánh mì trên bàn mà chẳng thèm ăn làm gì, tôi cần tuyệt thực để phản đối hành vi giam giữ người trái phép của họ. Nhưng không hiểu sao tôi hoàn toàn không thấy đói và thèm ăn, có lẽ là do sự phản kháng trong bản thân quá lớn nên không hề thấy đói.

Đêm đó tôi tìm thấy chiếc ghế bố được giấu sau bức màn, lôi ra nằm thì dễ chịu hơn và ngủ một giấc đến tờ mờ sáng hôm sau là chủ nhật. Phía bên hông của căn phòng là uỷ ban phường, nơi được điều động để hỗ trợ đàn áp khi cần thiết. Vẫn thấy một không khí căng thẳng nhưng không có sự hỗ trợ nên nghĩ bụng chắc cũng không nổ ra biểu tình.

Họ mang cho tôi thêm một cái hộp đựng bánh bao và bảo tôi ăn đi, tôi vẫn để đấy và không dùng tới. Hôm đó vẫn vài lần tôi được hỏi có đủ tỉnh táo làm việc không thì câu trả lời vẫn là không. Đến 18h ngày chủ nhật họ mang tôi xuống phòng của bảo vệ dân phố nơi có buồng giam dành cho tội phạm bị bắt về phường, tôi tò mò bước vào và căn phòng có cửa sổ nhìn ra làm tôi thấy thật dễ chịu và thú vị.

Tự mình đóng cánh cửa lại, tôi đang thử cảm giác của những người yêu nước bị giam cầm khi họ dám dấn thân, lên tiếng phản đối những sự bất công và phản biện xã hội trước những vấn đề của quốc gia. Cảm giác không có gì đáng sợ, vì chúng tôi là những người vô tội.

Tôi cảm nhận sự gấp rút của các viên AN khi thời gian tạm giữ đã gần 48 tiếng, tôi dự đoán mình sắp được thả trong tối nay đêm chủ nhật khi đã qua các cuộc biểu tình. Hai viên AN cùng bước vào, hỏi mày có đủ tỉnh táo để nhận lại đồ hay không, tôi bảo có.
Viết biên bản nhận lại đồ và kiểm tra điện thoại vẫn còn dùng được, cmnd được trả lại và tôi ký tên vào.
- Mày hay quá hé, làm việc thì không đủ tỉnh táo còn nhận đồ thì tỉnh táo quá hả?
- Khi nào thì nhận được đồ
- Giờ mày tỉnh táo làm việc thì tao trả
- Tôi không tỉnh táo để làm việc
Bốp... một cái tát trời giáng họ dành cho tôi khiến tôi bất ngờ, tôi cúi gầm mặt xuống và không nói bất cứ lời nào. Ánh mắt đầy căm phẫn tôi cúi xuống và không nói gì nữa. Viên AN lớn tuổi nhìn đồng hồ và nói trả nó đi.
- Mày đừng để tao gặp mày biểu tình một lần nữa, ra đường gặp tao thì né đi chỗ khác. Lần sau mày không may mắn được vậy đâu!

Tôi nhận lại điện thoại của mình và cmnd, bước ra khỏi căn phòng tôi như vỡ oà trong sung sướng, muốn la lên thật to và chạy đến bắt tay với những người đã giam giữ đánh đập tôi trong suốt 48 tiếng vừa qua như những người Việt Nam nhìn thấy đội tuyển mình vô địch năm 2008, không một chút hận thù tôi bước ra khỏi đồn CA phường 15 và bắt xe ôm đi về nhà phía sau là những AN bắt đầu theo dõi khi tôi vừa bước ra khỏi đồn.

Cảm giác 48 tiếng cũng nhiều thú vị, và sau đó ai gặp cũng nói tôi chững chạc hơn và mạnh mẽ hơn, lớn khôn hơn nhiều. Lần đầu tiên của tôi vào đồn là thế đấy, khi chúng ta được nghe nhiều về ma nhưng điều khiến ta sợ là vì ta chưa biết con ma nó ra sao. Một lần vào đồn đã khiến tôi xua tan nỗi sợ đánh đập và nó làm tôi mạnh mẽ hơn trong công cuộc khó khăn này “lửa thử vàng, gian nan thử sức” là những thứ tôi đã trải nghiệm!

Hết ./.

______________________

Cảm ơn anh Uy đã chia sẽ kinh nghiệm đi tù, cảm ơn bác Thắng đã hỗ trợ tinh thần, cảm ơn a Lâm đã hỗ trợ truyền thông đưa tin, cảm ơn anh Khanh đã gọi về thông báo cho Mẹ em, anh Long về Cần Thơ đón mẹ, chị Phương đã sốt sắn tìm kiếm em và đón em, anh Danh đã hỏi thăm tin tức và nhờ luật sư bảo lãnh... còn nhiều rất nhiều những anh chị em cô dì chú bác đã giúp đỡ quan tâm cho Tín trong suốt những ngày qua mà Tín không thể cảm ơn hết từng người được! Xin nhận nơi Tín lòng biết ơn và tri ân, đúng là hoạn nạn mới thấy chân tình.

Tín may mắn hơn vì có những người đồng đội còn những người có chung hoàn cảnh họ không được may mắn như Tín họ quá thê thảm khi bị đánh đập dã man và có người còn đi tù với những bản án cầm cục đá 33kg ném vào CA, hãy trang bị cho mình những kiến thức, nó rất hữu ích khi bạn gặp vấn đề!

Chúc các bạn bị bắt như Tín, sắp như Tín, sẽ như Tín và đang như Tín mạnh mẽ vượt qua sóng gió!

“2 Lắc” xin chào!




nguồn: https://www.danluan.org/tin-tuc/20180622/nhat-ky-trong-don-ngay-166-phan-3-no-khong-khai-danh-chet-no

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Tên của bạn
Email của bạn
22 Tháng Ba 2023
Cái trò này cũng như khi thằng tư bản đỏ Phạm Nhật Vũ làm thua lỗ vụ AGV hàng ngàn tỷ đồng nhưng được thằng anh thái giám Phạm Nhật Vượn vào lạy lục van xin tên TBT Nguyễn Phú Trọng tha chết, sau đó bọn chúng làm lên một luận điệu là Phật Tử, Hội Phụ Huynh Học Sinh, có đơn xin giảm án cho tên Vũ, cuối cùng nó chỉ ở tù có vài ba năm là được ra sống sung sống sướng! Đó chính là nét đặc thù của một quốc gia độc tài, theo đó dù có phạm tội tày đình thì cũng hóa vô tội, còn người vô tội mà bọn chúng muốn diệt trừ thì đủ lý do mà có tội. Đó cũng là lý do vì sao mà đảng csVN e sợ tiến trình đa đảng phái, vì nếu có đảng đối lập cùng...
16 Tháng Ba 2023
Tham nhũng, hối lộ, nói chung kiếm tiền bằng những phương tiện bất chính trong phạm vi, quyền hạn của mình đều là tội hình sự, không riêng gì tại VN mà cả thế giới đều cùng chung quan điểm. Nay theo quan khỉ này thì chỉ cần nạp tiền, khắc phục hậu quả là chuyển tội danh từ hình sự sang dân sự và chỉ cần bồi thường là xong, điều này sẽ đem lại một lổ hỗng lớn cho nghành tư pháp cs. Nó sẽ là những chiếc lổ để những con lạc đà chui qua lổ kim. Không có cán bộ nào ngu đến nỗi phạm tội mà không vụ lợi cả, đó chỉ là một mệnh đề bào chữa rẻ tiền của tên Lê Minh Trí nhằm tạo ra một loại luật mới để nhận hối lộ và tha cho những tên quan tham làm nghèo đất nước.
16 Tháng Ba 2023
Cộng sản Việt Nam bắt chước Nga đổi tên Sài Gòn thành Thành Phố Hồ Chí Minh, mà viết theo kiểu Nga là… Hochiminhgrad. Trong thành phố đó bây giờ vẫn còn một con đường mang tên Lê Văn Tám, một nhân vật hoàn toàn tưởng tượng. Tác giả đẻ ra “Liệt sĩ Lê Văn Tám” là Trần Huy Liệu, trước khi chết đã thú nhận mình sáng tác ra câu chuyện liệt sĩ này chỉ cốt để tuyên truyền. Nhưng đảng Cộng sản không dám xóa bỏ tên con đường Lê Văn Tám. Họ không dám thú nhận lịch sử do họ viết đầy những chuyện gian dối như thế.
15 Tháng Ba 2023
Làm cách mạng dân chủ cần có những con người dám hy sinh cho lý tưởng của mình, dám nằm gai nếm mật như Ngô Phù Sai năm xưa, dám chịu nhục như Hàn Tín lòn trôn giữa chợ để rồi sau đó đạt được mục đích cuối cùng, và nếu nói rằng mình tranh đấu cho tự do, dân chủ và nhân quyền cho người dân Việt Nam thì mình bắt buộc phải là một con người dân chủ. Con người dân chủ khi hành động bất cứ một công việc gì đều phải biết lắng nghe dù đó là ý kiến nhỏ nhất của những con người thấp nhất, phải biết bàn bạc cùng những người đồng chí hướng với mình để tìm ra một giải pháp tối ưu chứ không thể dùng cái quyền của mình để phủ quyết ý kiến của mọi người
13 Tháng Ba 2023
Tại sao dư luận trong và ngoài nước lại xôn xao như vậy? Trước khi trả lời câu hỏi nêu trên, chúng ta cần duyệt lại sự kiện tổng quát liên hệ đến vụ việc. Đó là 2 nhân vật này này tố cáo trước công luận là người này lợi dụng các quyền tự do dân chủ xâm phạm quyền lợi và danh dự của người kia. Cụ thể, tháng 9.2021, bà Đặng Thị Hàn Ni thường xuyên bị bà Nguyễn Phương Hằng nhắc đến trong các livestream trên mạng. Sau đó, bà Hàn Ni làm đơn tố giác bà Nguyễn Phương Hằng vu khống, làm nhục và lợi dụng các quyền tự do dân chủ xâm phạm lợi ích của bà.
12 Tháng Ba 2023
Thay mặt Phúc gửi lời chúc Tết Nguyên Đán tới toàn dân, ông Trọng bảo đảm với gần 100 triệu đồng bào rằng, những sự kiện vừa qua đã “củng cố và nâng cao lòng tin của nhân dân đối với đảng, nhà nước và chế độ xã hội chủ nghĩa”. Đó là một sự khoe khoang khá liều lĩnh, bởi vì kết quả rõ ràng nhất về trọng tâm mới của Tổng Bí thư đối với văn hóa quản lý của Việt Nam là làm tê liệt quá trình ra quyết định trong toàn bộ bộ máy hành chính. Kết quả không lường trước này đã được Michael Tatarski tường thuật đặc biệt trong bản tin Vietnam Weekly của ông ấy...
11 Tháng Ba 2023
Lần đầu tiên trong lịch sử ban tuyên giáo CSVN lại do một tay võ biền, gốc du kích ruộng lên làm lãnh đạo. Nhớ không lầm thì ông Kiệt, ông Khải, ông Ba X, ông Triết… thảy đều xuất thân du kích ruộng. Tức là không phải hễ du kích ruộng đều là “dốt”, là giáo điều. Ông Kiệt, ông Ba X… là những người tuy học vấn thấp nhưng kiến thức ở tầm cao. Những năm Việt Nam phát triển “đẹp” là những năm ông Kiệt, ông Khải, ông Ba X cầm tay lái. Theo tôi, nếu đảng CSVN không đưa một tay du kích ruộng, vừa võ biền, vừa giáo điều lên nắm tuyên giáo thì sẽ không có những vụ “tầm xàm” kiểu “cúp điện” buổi trình diễn Khánh Ly với chủ đề “Mùa thu Hà Nội”.
09 Tháng Ba 2023
Họ quần quật bốc vác sắt thép, phụ hồ trộn bê tông khuân cột xi măng trên công trường. Trồng trọt trong trang trại. Tận tụy chăm sóc người già, chăm chút bữa ăn cho gia đình người khác trong khi chính con cái mình ở nhà thèm đến đứt ruột một bữa cơm mẹ nấu. Nước mắt, mồ hôi, máu, cả tủi nhục. Nhưng họ chịu đựng tất cả để có một ngày thực hiện được những gì đã ước mơ. Cho dù ước mơ đó chỉ là miếng cơm manh áo cho gia đình, nhưng ai dám cười nó không cao cả và vĩ đại?
06 Tháng Ba 2023
Tao còn lạ gì chúng mày phản động, thế lực thù địch, diễn tiến hòa bình, vào nét, phây búc, mạng xã hội, lợi dụng các quyền tự do dân chủ xâm phạm lợi ích của Nhà nước, quyền, lợi ích hợp pháp của tổ chức, công dân, vi phạm các điều 79, 258 và 331 luật hình sự, mưu toan lật đổ chính quyền cách mạng. Tao còn đang điều tra chúng mày a dua dinh líu đến vụ án tên tiến sĩ luật dạy trường Luật và đồng bọn tại Sài Gòn phạm luật 331, mới ngày 24 tháng 2 này. Liệu hồn! Chủ tịch nước mới bầu là thạc sĩ Mác-Lê, tuyên giáo gộc, xem cừu là cừu địch.
04 Tháng Ba 2023
Sứ mạng (cao cả) của ông Vượng, theo như ông nói trong “Tâm Thư” là “xây dựng bằng được một thương hiệu Việt Nam cao cấp và có đẳng cấp trên thị trường quốc tế”. Thương hiệu ông Vượng muốn nói ở đây chính là ô-tô Vinfast mà đại diện hiện nay là 2 mẫu VF8, VF9. Hai mẫu LUX A 2.0, LUX SA 2.0 đã chính thức được ông Vượng khai tử, chuyển qua xe điện VF8, VF9. Không đi sâu vào nội dung của “Tâm Thư” bởi nếu (chịu khó) đọc, sẽ thấy nó cũng chẳng khác gì hầu hết diễn văn của các lãnh đạo CSVN với những lời hoa mỹ, rổng tuếch, mị dân, khoác lác, những lời cam kết, những kế hoạch không bao giờ được thực hiện...