QUY ĐỊNH CỦA LOÀI CHÓ.
Việc đảng csVN vừa ban hành quy định 102 của ban Bí Thư Trung Ương, với những điều ngăn cấm tư duy đội ngũ đảng viên cho thấy nhiều khía cạnh của vấn đề cần phải quan tâm xem xét.
Quy định như sau:
"Đảng viên sẽ bị kỷ luật bằng hình thức khai trừ nếu đòi thực hiện thể chế "tam quyền phân lập", "xã hội dân sự", "đa nguyên, đa đảng"; bôi nhọ lãnh tụ, lãnh đạo Đảng, Nhà nước".
Như vậy đảng csVN đã lúng túng trước kỷ nguyên internet, trong đó đã bạch hóa những sự thật bầy hầy mà họ cố tình tô vẽ, bôi son trét phấn như hình tượng đạo đức hcm, những dự án tham nhũng bầy đàn, những hành vi cố tình chà đạp lên pháp luật mà họ đã dựng ra trong cái được gọi là “bôi nhọ lãnh tụ, lãnh đạo đảng, nhà nước.”
Để hiểu rõ hơn về những cái quyền của mình đã bị đảng đánh cắp người dân trong nước cần biết rằng ở một xã hội văn minh dân chủ không cho phép bất cứ ai đứng trên pháp luật, từ Thủ Tướng, Tổng Thống cho đến các bộ trưởng và những nhân viên công quyền. Tất cả phải chịu trách nhiệm về những việc mình làm thông qua nền báo chí tự do ngôn luận, chịu sự chi phối của nền pháp trị nghiêm minh, đó là mô hình của những quốc gia văn minh và tiên tiến, dù là lãnh đạo nhưng làm sai vẫn phải bị truy tố và phải chịu hình phạt của pháp luật khi gây ra những hậu quả nghiêm trọng cho quốc gia mà điển hình là những hành vi hiến dâng đất nước trong thời gian gần đây của Nguyễn Phú Trọng cùng băng đảng của mình.
Khái niệm “nói xấu, bôi nhọ lãnh đạo” hoàn toàn không có quốc gia nào áp dụng ngoài những đất nước bị bọn độc tài cai trị hay các vương triều phong kiến xa xưa.
Hãy nhìn sang bên cạnh đất nước Thái Lan với bà cựu Thủ Tướng Yingluck bị truy nã, những scandal của nước Mỹ với Tổng Thống Nixon với vụ Watergate, Bill Clinton với Monica Lewinsky để thấy được sự ưu việt của nền dân chủ tuyệt đối.
Khi áp dụng khái niệm này vào Việt Nam đảng cs đã tự cho mình tiến lùi về thời phong kiến xa xưa với những tội danh được gọi là “phạm húy” , đụng chạm đến tên tục của vua chúa hay nói xấu chế độ đương quyền, ngoài ra cũng nhằm mục đích ngăn cấm tư duy, bịt miệng những đảng viên nào bất mãn, uất ức muốn chỉ trích.
Về Tam Quyền Phân Lập như đã từng nói trong rất nhiều bài viết, đó là một mô hình khống chế lẫn nhau nhằm tránh đi sự độc quyền trong cai trị, nhũng lạm trong thi hành và xét xử nghiêm minh bất cứ cá nhân nào có những hành vi phạm tội, thế nhưng vì là một đảng độc tài cho nên đảng cs hoàn toàn không cho phép quản lý đất nước bằng thể chế tam quyền, họ chỉ duy trì một loại thể chế độc quyền, trong đó độc quyền lãnh đạo đất nước, độc quyền khống chế cả ba nền cai trị là Lập Pháp, Tư Pháp và Hành Pháp.
Để làm được điều này đảng cs đã xây dựng chương trình đảng viên bắt buộc, trong đó còn kèm theo chủ nghĩa lý lịch công thần, họ cài cắm hầu hết những đảng viên của mình vào cả ba bộ máy và hoàn toàn không có người nào ngoài đảng được quyền lãnh đạo các cơ quan trên, nó dẫn đến việc lạm dụng luật pháp vào những mối tư lợi, quen biết mà chúng ta có thể thấy những đảng viên cao cấp hối lộ, tham nhũng dơ bẩn vẫn an nhiên tồn tại còn người dân bình thường thì bị xử những bản án nặng nề khi chỉ ăn cắp một ổ bánh mì hay nhục mạ chửi bới công an.
Đó là sự bất công phi lý khi không có nền cai trị Tam Quyền Phân Lập với ba bộ máy hoàn toàn độc lập mà phần thua thiệt thuộc về phía người dân: Những kẻ bị trị.
Về ngăn cấm xã hội dân sự và đa nguyên đa đảng cho thấy đảng cs lo sợ mình mất thế độc quyền trong cai trị, họ thừa biết rằng nếu có một xã hội dân sự không chịu sự chi phối của mình, có một đảng phái đối lập nổi lên và được người dân hưởng ứng thì đó là ngày tàn của đảng cộng sản, họ ngăn cấm, khóa miệng, bỏ tù, đánh đập để tiếp tục sự cai trị hà khắc của mình, tiếp tục làm giàu bất chính trên xương máu dân tộc, họ đã hiện nguyên hình là một bè lũ độc tài, sắt máu và cực đoan.
Quy định 102 mà đảng ban hành với ảo tưởng rằng đó sẽ là một hàng rào ngăn cấm tư duy những tín đồ của mình nhưng cũng có thể diễn tiến sau đó sẽ không như thế, chính những người cộng sản, những công thần, những đảng viên đang tham chính tại Việt Nam sẽ là người bất mãn khi nhìn thấy được tương lai của đất nước nếu tiếp tục làm ngơ mặc tình cho một số lãnh đạo chóp bu thao túng, Tổ Quốc Việt Nam sẽ biến mất trên bản đồ thế giới khi những tên vô lại hiến dâng cho giặc, và chỉ cần một đảng viên phát biểu trước nghị trường Quốc Hội rằng mình từ bỏ đảng cộng sản vì những hành vi của họ đi ngược lại với lợi ích của dân tộc thì sau đó sẽ có hàng loạt người tiếp nối phía sau cho đến khi chỉ còn trơ lại cái được gọi là Bộ Chính Trị phản động và những kẻ còn đu theo kiếm chút bỗng lộc cơm thừa.
Quy định 102 của ban Bí Thư TW đảng csVN là quy định dành cho loài chó, vì chỉ có loài chó nó mới trung thành một cách ngu xuẩn với chủ của mình, còn những đảng viên đảng cs thì lại là con người, vì thế những gì đang diễn biến trong tâm tư của họ thật khó đoán, thế nhưng toàn dân hãy nhìn vào bộ máy đang cai trị mình, nếu có ai dũng cảm từ bỏ đảng cộng sản thì tất nhiên họ là một con người đích thực còn nếu vẫn ngồi im ngậm miệng ăn tiền, không dám lên tiếng chỉ trích, phản đối những bất công bất cập của đảng thì đích thị bọn chúng chính là những con chó trong bộ dạng con người.