Sau hơn chục năm tù, là bao tháng ngày trôi dạt trên ngay chính quê hương mình, mà vẫn không có được một chốn nương thân, cuối cùng phiêu bạt qua cả một đại dương, để rồi nhận nơi đây là quê hương thứ hai, sống cùng những người dân bản xứ có tấm lòng bao dung rộng mở, nét văn hóa này là cái hơn hẳn, là cái văn minh mà những tay luôn vỗ ngực mình là ưu việt, vẫn không bao giờ có được.
Xin cám ơn những gì xứ sở này dành cho tôi vào lúc cuối đời, kẻ có trải dặm đường xa mới thấy quí cho giọt nước mát được sớt chia, kẻ tội tù nay được thở cái không khí tự do còn gì sung sướng bằng. Miếng ăn khi đói, viên thuốc lúc ốm đau, đã làm đất nước này đượm ấm tình người, ta cần gì hơn nữa – Đất này không là thiên đàng, người dân cùng ông nhà nước xứ đây cũng không tự nhận gọi mình như thế, họ khiêm cung trong cả lời nói.
Chuyện ngày cũ đã lâu lắm rồi, cũng đã có nửa đời người, lúc ấy vừa mới đi tù, ông nhà nước nói đất xã nghĩa của ông không có nhà giam, chỉ có các trại cải tạo, không có tù nhân, chỉ có trại viên, nghe ông nói mà đám tù Ngụy ngồi dưới đất sân trại nhìn nhau ngơ ngác. Không gọi là tù mà gọi là trại viên, nhưng thực ra lại là những người tù dân quân cán chính miền Nam, mà chúng xách mé gọi là Ngụy, chúng tôi lúc đó hiểu biết về cộng sản kẻ ít người nhiều, tuy gặp ngoài mặt trận đì đùng là chuyện cơm bữa, nhưng sống chung với cộng sản thì chưa.
Nên những ngày đầu sống chung, nghe nói thế thì ngơ ngác rồi tự hỏi không biết mình là gì? Rồi lại được ‘lên lớp’ giáo dục tiếp, là đất nước An Nam cộng của các ông, sẽ tiến nhanh tiến mạnh tiến vững chắc lên chủ nghĩa xã hội, đó là cái thiên đàng mà bọn tư bản luôn thèm khát. Nghe ông nói mà có lẽ đến khi nhắm mắt lìa đời, mới quên đi được cái con người ông của ngày hôm đó... Nói sùi cả bọt mồm bọt mép, ông vung tay đầy ‘khí thế’ mà rằng, sẽ xây dựng đất nước giàu mạnh gấp chục lần hơn, vì các ông là đỉnh cao trí tuệ loài người (?!).
Sách vở của các ông được lôi ra đem khai hóa cho tù Ngụy, rằng chủ nghĩa xã hội là thiên đàng của các ông, nơi đó thật tốt đẹp, đời sống ấm no, của cải vật chất nhiều vô hạn, ai cần gì cứ lấy, làm theo năng lực hưởng theo nhu cầu, không có chuyện người bóc lột người. Đưa tay chỉ vào chúng tôi, mà ông nói tất cả người dân miền Nam vừa được giải phóng, phải ra sức học tập cải tạo, để rồi đây sẽ sống chung cùng các ông – Cái thiên đường xã nghĩa các ông nói là thế, còn trong bao lâu các ông xây được, không thấy các ông nói tới, mà đoán chừng đó là bí mật đảng, nhà nước nên không tiết lộ!
Sau tháng Tư, trong tù chúng tôi vỡ lẽ rằng mình đang sống trên xứ sở sắp biến thành thiên đàng, và người dân bên ngoài xã hội kia cũng như thế, và tất cả được lệnh xếp hàng sau đuôi các ông. ‘Theo ngón tay chỉ đường của đảng mà tiến’ các ông nói thế, các ông dẫn mọi người đi, những người miền Nam tính từ ngày ấy đi đến nay đã 42 năm tròn, suốt đoạn đường dài như thế, tai luôn nghe rằng mình được đưa đến thế giới đại đồng, thiên đàng xã nghĩa… Theo đảng ta quyết tiến lên, một lòng theo đảng ta quyết tiến lên hàng đầu… hàng đầu, rồi tiến về… đâu?
Câu hỏi đó ai cũng thắc mắc mà không một ai dám hỏi, vì sợ hỏi sẽ bị cho là không tin theo đảng, tội này là tội chết rục xương trong trại cải tạo, tuy không là tru di tam tộc như thời phong kiến, nhưng ba đời con cháu kẻ thắc mắc sau đó sẽ cũng ngóc đầu không lên. Để rồi 38 năm sau đảng trưởng đảng An Nam cộng, tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng, người được dân yêu gọi là Bí Lú đã thốt nên câu: ‘Đến hết thế kỷ này không biết đã có CNXH hoàn thiện ở Việt Nam hay chưa’ (Tuổi Trẻ 23/10/2013).
Bí Lú nói câu này trong lúc tổ của ông họp riêng tại Cuốc hội, thảo luận góp ý thông qua bản dự thảo hiến pháp mới, giữ nguyên điều 4 độc đảng, không công nhận quyền tư hữu đất đai, cũng như quyền tự do căn bản của con người... Người dân đi theo ngón tay chỉ đường của đảng đã mỏi lại càng thêm mỏi, đã có người gọi đảng là đảng bịp, dẫn 90 triệu người, cùng cái đất nước ngày càng tang thương, đi không tới đâu chỉ thấy trở về chốn cũ đói nghèo, không khác cái đèn cù nó chạy vòng quanh, còn đảng và chế độ cứ thế sống dai sống bền.
Từ khi thành lập đảng đến nay đã hơn 85 năm, vỗ ngực rằng ta độc lập đã được 72 năm, còn thống nhất thì đã được 42 năm… Đoạn đường đi dài bằng cả kiếp người nhưng chẳng được gì, thấy ra Lú không lú, khôn bỏ mẹ đi ấy chứ, trước mắt đoạn đường từ nay đến hết thế kỷ này, người dân đen xứ xã nghĩa, lại bị cái đảng thổ tả dẫn đường thêm một đoạn dài, không thua gì đoạn đường vừa đi qua, cho biết trước vẫn hơn để mà liệu, để mà hồ hởi phấn khởi. Đó là cái khôn của Lú, còn thiên đàng xã nghĩa, các nơi trên thế giới người ta đã vứt sọt rác, và gọi nó là thiên đàng mù, chỉ còn mỗi nơi xứ An Nam cộng nó vẫn là bó cỏ treo trước mõm ngựa!
Đi dưới bàn tay chỉ đường của đảng đất nước rách bươm, người dân xã nghĩa ngày càng nát khố, không còn sức để đi thêm nói chi đến mơ cái thế giới đại đồng, thế là đói đầu gối phải bò, trai cu li năm châu, gái làm đĩ bốn phương. Người dân đã chạm đáy địa ngục, để lại thiên đàng cho đảng… Từ ngày tháng tư đen, các tay cướp mạng đã chỉ một bước chân, là đã bước ngay lên được thiên đàng, chóp bu lớn chức quyền cao, là những tay được lên thiên đường trước nhất, mười sáu tấn vàng lót chân, rồi đến tài sản người dân miền Nam lót tay.
Đảng xây thiên đàng cho chính chúng bằng họng súng AK của Nga, bằng trại tù lao cải của Tầu, điểm mặt các tay chóp bu đỏ xem cơ ngơi của họ hôm nay ra sao? Họ làm theo năng lực, họ hưởng theo nhu cầu, không những cho nhu cầu cá nhân họ, mà cho cả nhu cầu vợ lớn vợ nhỏ, con chung con riêng, anh em, giòng họ nội ngoại... Vậy xin đừng cho là Lú băn khoăn về cái ước mơ thiên đàng cho người dân, phải công tâm mà nói tay Lú đóng vai lú thật khéo để được người ta thương, giả ngây giả ngô để được gọi là Lú.
Còn xã hội và con người xã nghĩa hôm nay, nhìn những con người tuổi đôi ba mươi thôi, thế hệ thanh niên hồ chí chuột, không mảy may dính líu gì đến tàn dư chế độ cũ, chúng cướp của giết người rất chuyên thạo, và trong cái địa ngục của đảng, người ta xem chuyện lừa đảo để sống, để có cái ăn, đó là sự tự nhiên. Đảng xây dựng chủ nghĩa xã hội, đã tạo ra những đứa trẻ mà đảng tự hào trăm năm trồng người, trong khi đảng lại là những tấm gương bẩn, lưu manh từ chủ tịt nước, đến thủ tướng, vậy trông gì nơi cái thiên đàng xã nghĩa mà thực chất nó chỉ là những cái hố xả.
Tìm xem trong các trại giam khắp nước, có được một tội phạm nào trên mọi lãnh vực, từ giết người đến lừa đảo, tham nhũng, đặt lên bàn cân ngang cùng các chóp bu đảng Ba Đình... Chúng là những tên ăn cướp có môn bài, phạm tội có hệ thống, tổ chức, có ban có bệ, trước mỗi tội ác cũng áo vét cà vạt họp hành, xong nhất trí từ thấp đến cao, tất cả cùng cười hể hả ra tay vùa cướp. Chúng lôi cả gia đình cha mẹ, anh em vợ con cùng vào băng đảng, theo lối miếng lớn miếng nhỏ có lọt sàng cũng xuống nia, không mất đi đâu một mẩu nhỏ.
Kinh tế thì có quá nhiều quả đấm thối, người dân nghèo lương thiện có học hành, có bằng cấp cũng khó kiếm việc, cái học xã nghĩa bằng cấp kêu to như trống làng, nhưng chính xứ xã nghĩa cũng không cho chúng được một việc làm để sống. Cứ vào mạng mà coi, trong nước hiện nay tình trạng trẻ em lang thang cơ nhỡ, trên cả nước càng ngày càng gia tăng, gia tăng đến mức đáng sợ, các vụ cướp giựt, trộm cắp, đâm chém chết người, mà thủ phạm hầu hết còn tuổi vị thành niên. Đấy là một thực tế khó chối!
Nói không quá, những đứa trẻ này, trường học xã nghĩa đã dạy chúng, chúng là mầm non của đảng, con cháu bác, ngay trong nước chúng giết người chỉ để cướp từ cái cell phôn, và khốn nạn hơn nữa, chúng giật vé số trên tay người khuyết tật lấy tiền ăn chơi. Đấy là chuyện các cháu được ươm trong cái nôi xã hội chủ nghĩa, được đảng dạy dỗ, để hôm nay ra tới nước ngoài các cháu ngoan của bác, bị túm gáy khi vào siêu thị ăn cắp, chuyện đã trở nên quá quen mắt ở xứ người.
Cái thiên đàng bị nghe của 42 năm trước lúc đi tù, nay là cái đống rác xã nghĩa, không là rác trong mắt những người như tôi, kẻ bị chúng cho là Ngụy, mà thấy ra cũng là rác với những người một thời cùng chúng vẻ vang. Xứ An Nam thiên đường xã nghĩa vẫn chưa tới như câu nói của Lú: Đến hết thế kỷ này không biết đã có CNXH hoàn thiện ở Việt Nam hay chưa. Bí Lú nói câu này trong lúc cùng Cuốc hội thảo luận dự thảo hiến pháp mới, vẫn không công nhận quyền tư hữu đất đai.
Vậy chuyện không là lạ, hôm nay đang lúc những vụ cướp đất đang như sóng cồn, hình ảnh những thương binh, những mẹ liệt sĩ cắt mạng vác bằng khen, huy chương, trong thân phận dân oan đi khiếu kiện đất?